Sau khi nhận được tin SOS của Phong, Thanh Mỹ nhanh chóng về tập đoàn An Phong, xin viện trợ của ông Trịnh Khâm cứu em:
- Con chịu về rồi à? Có phải đã suy nghĩ lại, từ bỏ Gia Khiêm về phụ ba?
- Ba! Con tới báo cho ba biết, Thanh Phong bị truy sát, hiện đang mắc kẹt trên một đảo hoang ở tỉnh A.
- Sao! Nó làm gì xuống tỉnh A? Còn bị truy sát?
- Chuyện này con không rõ. Con nhận được tin SOS của em sáng nay, con đã thử gọi lại nhưng không được
Tính ra cũng 2 ngày 1 đêm trên hoang đảo, ba nên cho người cứu em ấy gấp.
- Được! Ba làm ngay đây.
Ông Khâm điện thoại cho Quan:
- Cậu lập tức cho người xuống tỉnh A, tìm xung quanh đảo, đưa tổng giám đốc về đây an toàn.
- Vâng! Thưa chủ tịch.
Ông Khâm nhìn Mỹ, rồi lại ngồi bên bàn trà tiếp khách.
- Con không có gì để nói với ba sao? Đã hơn một năm rồi, thằng Khiêm nó đâu đói hoài đến con, sao con không về An Phong phụ ba. Con gái bươn chãi ở ngoài chi cực thân vậy.
- Ba! Con muốn tự lập, chừng nào anh Khiêm chưa kết hôn, con sẽ không từ bỏ. Ở đây có Thanh Phong là đủ.
- Con!!!!
- Ba! Con xin ba đừng cho người bắt ép con về, tụi giang hồ nó không thương tiếc con gái ba đâu. Nếu lần đó, không nhờ con bé người lạ cứu con, chắc giờ con của ba chắc tới cái xác cũng không còn.
- Tụi nó dám làm tổn thương con?
- Tụi nó không những dám, mà còn....còn chà đạp con, xem con như món hàng để cho chúng nó chơi nữa.....
Mỹ nghĩ tới ngày bị tụi giang hồ do ba mình thuê làm nhục, cô không khỏi đau lòng, rơi nước mắt. Cô nhìn ông Khâm, cha cô đã già lắm, suy cho cùng, chỉ vì cô quá giống tính cứng rắn của ba, cùng dấu dương(+), nên bị đẩy xa nhau. Ông ngạc nhiên nhìn con gái, chưa bao giờ ông thấy nó khóc cả. Tay ông nắm thành nắm đấm vì giận, ông bỏ tiền ra thuê chúng để níu kéo con gái, không phải cho chúng làm nhục nó. Con gái ông, cành vàng lá ngọc sao vì ông phải chịu uất ức như vậy. Ông ngước đôi mắt già nua, đang đỏ lên nhìn Mỹ, rất nhanh lấy tay tháo kính, chùi chùi mắt, đeo lại kính, đi đến bên bàn làm việc, hai tay đút túi quần, nhìn xuống cửa sổ sát đất.
- Con về đi, việc này ta sẽ xử lý. Yên tâm! Không ai được xúc phạm đến con cái của Trịnh Gia, dù là sợi tóc.
Mỹ nhìn bóng lưng cha, trong cô là nổi chua xót, cô hít thật sâu, chào ba rồi dứt khoát đi ra ngoài. Để lại sau lưng ông già đang rơi giọt nước mắt đau lòng.
5 tiếng sau, từ lúc nhận được định vị của Minh đưa, Khiêm đã có mặt tại thành phố A. Từ HCM về đây nhanh cũng 6 tiếng, mà anh dùng chiếc Mayback của Minh, nên chỉ mất 5 tiếng. Tới nơi cũng 12 giờ trưa. Đứng trên bãi biển quan sát, mở bản đồ vệ tinh lên xem, Khiêm tính nhẩm khoảng cách ra đảo cũng mất hơn 2 giờ đi ghe. Nếu anh đi cano, chắc chắn Tinh Nhi sẽ nghi ngờ thân phận của anh. Khiêm đành thuê 5 chiếc ghe chạy hướng về đảo đó, anh mua đồ bán vỉa hè thay, dặn chủ ghe không được nói anh thuê, làm như vô tình chở khách tham qua rồi thấy và cứu. Hai chiếc kia giả vờ đi thu hoạch tổ yến. Họ được trả tiền hậu hĩnh, với lại nói dối cũng đâu có pham pháp, nên đồng ý ngay.
Năm chiếc ghe trống khởi hành đi ra đảo. Khiêm nhìn vẫn thấy không ổn, bèn kêu thêm khách du lịch lên đầy 3 ghe, cho đi tham quan đảo free luôn. 3 chiếc ghe đầy người, hai chiếc thu hoạch yến bắt đầu lên đường, hướng về hoang đảo.
Trên đảo, sau khi rót đầy gàu nước dừa, Nhi để trên lá chuối, rồi đi ra bãi biển, trông tàu thuyền qua lại. Cô đứng kế bên Phong!
- Anh Phong! Em bị no bụng, đói con mắt, nên đập luôn cái sọ dừa còn lại rồi, mà uống bụng nước dừa, giờ khó chịu quá. Anh vô xử lý trái kia đi, để lâu nó thiêu phí lắm.
- Em vô mà uống, tôi không khát!
- Hứ! Em mà không no, thì tới lượt anh à. Công trình em tách sọ dừa lấy nước, đau tay lắm biết không? Giờ cho lũ kiến được bữa no nê à, em không cam tâm. Oa...oa...oa
Phong trố mắt nhìn Nhi ăn vạ, anh phì cười, đi vô chỗ để gàu nước dừa.
- Thế ra tôi chỉ hơn mấy con kiến thôi đấy.
Biết dụ được anh, Nhi che miệng tủm tỉm cười, rồi tiếp tục ngóng ra biển. Xa xa, hình như có tiếng ghe máy. Nhi mừng rỡ, nhãy cẫng lên la hét:
- Cứu tôi với, chúng tôi ở đây, bên đây!
Nhi vừa nhảy, vừa chạy dọc bờ biển la hét. Nhìn vào màn hình điện thoại, Khiêm biết mình tới đúng chỗ, loáng thoáng nghe tiếng của Nhi, anh vội dùng ống nhòm quan sát, thấy Nhi đang nhảy nhảy, mặt Khiêm cũng giãn ra, nở nụ cười hài lòng, nhưng nhìn phía sau, bóng dáng Thanh Phong đang tiến về phía Nhi, mặt anh lại tối xầm, Khiêm xoay qua nói với lái Tàu gì đó, anh lái gật gật. Chiếc ghe chở đầy khách tấp vô trước. Nhi vui mừng vội chạy ra, thở hổn hển nói:
- Anh làm ơn cho em quá giang về đất liền
Anh lái tàu nhìn Nhi, rồi nhìn tới Thanh Phong phía sau, cất giọng nói:
- Ráng dồn lắm chỉ có thể chứa thêm một người, em hay anh ta lên trước đi, lát sau có thuyền khác ra đón người còn lại.
- Hả!
Nhi nhìn trên ghe, quả thật rất đông người, cô nhìn anh lái thuyền:
- Anh chờ chút, em kêu bạn em lên. Anh ấy bị thương, cần đi bệnh viện.
Nhi bì bõm đi vô bãi cát, nói gì đó với Phong, thấy mặt anh hầm hầm, hình như còn cãi nhau. Cuối cùng, thấy Nhi nhặt vỏ sò trên cát, tính cắt tay mình, Thanh Phong vội ngăn cản kịp thời. Anh nhìn cô rất lâu, khiến tim của người đàn ông ngồi trên ghe ở góc khuất bức bối. Chợt Phong cúi xuống, hôn lên môi Nhi lưu luyến khiến cô bị đơ, rồi nhanh chóng bì bõm đi ra ghe. Nhi cứ ngẩn ngơ nhìn theo đến khi ghe khuất dạng. Lúc này, cô ngồi trên cát mịn, nhìn xa xăm, chờ chiếc ghe tiếp theo. Thấy ghe chở Thanh Phong đã hướng vô bờ, ghe thu thập Yến của Khiêm tiến vô đảo. Nhi lại nghe tiếng xuồng máy, vội đứng lên trông. Trên ghe, ngay mũi có thân ảnh cao ráo, nước da trắng đứng trông về phía cô. Ghe tới gần, nhìn kĩ là Khiêm. Lần này, Nhi còn mừng hơn lần trước, không ngờ ở đây cũng gặp được anh. Cô huơ huơ cánh tay, vẫy vẫy người đang đứng trên ghe. Khiêm nhìn Nhi, môi nhẹ cong lên. Chờ ghe neo gần mõm đá, anh nhảy xuống, lội vô bãi cát. Nhi tính chạy ra, nhưng Khiêm đã la lên:
- Em đứng đó đi, để anh đến với em.
Chỉ câu nói đơn giản, Nhi bỗng thấy xao xuyến, cô gật gật, nhìn theo anh chàng đang ì ạch lội nước vô. Như chết đuối gặp được phao, ở chốn cô thế gặp được người quen, Nhi nhào tới, ôm chầm lấy Khiêm, mừng mừng tủi tủi. Khiêm vuốt vuốt mái tóc đang tung bay rồi bù của Nhi, nở nụ cười trìu mến!
- Chúng ta giống cặp tình nhân lâu ngày xa cách nhỉ?
Nhi chợt tỉnh, biết mình hố hàng, quê quá nên cười nhe răng cười gượng:
- Anh khỏe chưa? Hôm trước bị hạ thân nhiệt í?
- Không sao, anh khỏe rồi.
- Mà sao anh có mặt ở đây?
- Công ty tổ chức đi chơi. Mấy người kia đi tham quan đảo, còn anh theo ngư dân đi coi cách khai thác tổ yến.
- À! Nhờ anh có sở thích khác người, nên em được cứu. Hihi
- Cứu em?
- Em bị lạc trên đảo này hai ngày rồi. May mà có ghe của anh đi ngang qua đây.
- Ghe du lịch bỏ mặc khách ở đây à?
- Không phải đâu, chuyện dài lắm, mình về đất liền, em kể anh nghe.
- Được.
Nhi tính lội ra nước, chợt Khiêm từ phía sau đã bồng cô lên, như cái ngày bồng cô xuống bậc tam cấp. Nhi bất ngờ, theo phản xạ liền choàng hai tay qua cổ Khiêm. Ngước lên nhìn đường nét gương mặt đẹp như người như mẫu dưới ánh mặt trời, bất giác, tim Nhi lại đập thình thịch, mặt cô hồng hơn, đỏ bừng. Khiêm đặt cô lên ghe, nói với lái thuyền:
- Cô gái này bị lạc đã hai ngày, phiền anh chở cô ấy về đất liền. Chắc cô ấy đang hoảng sợ lắm.
- Được! Có nước ngọt trên ghe, anh đưa cô nhóc uống đi, hai ngày chắc mất nước lắm rồi.
Khiêm vẫn ngồi ôm Nhi trong lòng, với tay lấy chai nước suối đưa cho Nhi. Mùi hương lavender hòa cùng gió biển thoang thoảng, Nhi cầm chai nước thẹn thùng, tâm trí lơ lửng đâu đâu, đến nổi quên ngồi nhích ra. Khiêm nhìn thấy áo sơ mi voan của cô bị xé mất hai tay áo, nách áo rộng khoe da thịt cả khoảng rộng. Phần cổ áo vì gió lộng cũng phồng lên, ẩn hiện “đồi núi” nhấp nhô trơn mịn vun đầy. Hình ảnh Nhi khỏa thân trên giường lại ùa về khiến yết hầu Khiêm khô khốc, trong anh xuất hiện phản ứng xấu xa. Khiêm đẩy Nhi xích ra, cởi áo đũi dài tay đang mặc chồng vào cổ, mặc vào người cô, cúi nhìn cô rất thâm tình:
- Ở đây gió lớn, coi chừng bệnh, rồi lại ôm Nhi thật chặt.
Không ngờ nhìn Khiêm ốm, nhưng lại có body đẹp như vậy, săn chắc, không bụng bia như mấy ông làm kinh doanh. Anh cũng có cơ bắp vừa phải, hợp với dáng người, không cuồn cuộn như lực sĩ, cũng không phải ốm nhom như mấy anh thợ xây dựng. Chỉ biết rất, rất vừa người, đẹp mắt. Lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với cơ thể phái nam, Nhi có chút choáng váng, cô cũng không dám nhìn lâu vào khuông ngực vuông kia, sợ mình nuốt nước miếng, nên ngồi qua mạn thuyền đối diện, nhìn ra biển. Khiêm không giữ, chỉ nhìn Nhi, môi nhếch lên độ cong nhẹ.
Do sợ lên bờ sẽ đụng mặt Thanh Phong, nên Khiêm đã kêu lái tàu neo ở bến khác, đi xa hơn nên về lâu hơn 30 phút. Khiêm đỡ Nhi xuống bến thuyền, không quên cảm ơn lái thuyền, Nhi móc túi lấy tiền phụ tiền xăng, nhưng anh lái tàu không lấy “ giúp người làm phước thôi“. Anh cho ghe lùi lại, chạy ra biển.
Nhi nhìn Khiêm, cười hì hì:
- Làm lỡ chuyến xem yến của anh, em xin lỗi. Cảm ơn đã cứu em.
Khiêm ôm chầm lấy Nhi, tì cằm lên đầu cô:“em bình an là tốt rồi“. Nhi hơi ngẩn ngơ, sực tỉnh đẩy Khiêm ra:
- Áo này để em giặt sạch trả anh. Anh ở khu Sunrise đúng không?
- Ừ.
- Vậy giờ anh về công ty đi. Em về nhà đây, hẹn gặp anh ở thành phố nhé. À quên! Mình trao đổi số điện thoại đi, để có gì liên lạc cho dễ.
- Ừ.
Khiêm lấy ra con XSmax, lưu số của Nhi. Anh gọi cho cô nhưng không được. Nhi mới nhớ điện thoại bị ngõm nước. Cô móc điện thoại trong túi ra, nhìn Khiêm le lưỡi.
- Anh yên tâm, anh có số em cứ gọi. Em sẽ trả áo cho anh mà. Hihi.
- Ừ. Không sao đâu, giữ áo làm tin cũng được.
- Hả????
- Thôi, em đi về đi, kẻo cảm lạnh.
- Dạ! Bye anh.
Nhi ra ngoắc xe ôm, chạy về nhà mình. Chiếc Mayback trờ tới, Lực bước xuống khom người đưa áo sơ mi còn bọc trong bao nilon đưa Khiêm!
- Tôi mua ở chợ. Bảo đảm hàng rẻ nhất.
- Ừ.
Hai người vô xe, đi về khách sạn.