Trời bắt đầu hừng đông, ánh sáng xuyên qua tán lá, soi rọi lên hai bóng người nhỏ thó đang ôm nhau. Cánh cửa phòng bật mở, Minh dìu bà Yến bước ra. Vừa nhìn thấy Nguyệt, bà đã không giữ được bình tĩnh, lao tới tát vô mặt Nguyệt hai bạt tai đau điếng, cô không phản kháng, chỉ sờ lên mặt mình, cau mày nhìn bà. Nhi hoảng hốt nhào tới che chắn cho em. Minh cũng nhanh tới ôm mẹ ra.
- Cô! Nhìn mặt cũng xinh, còn trẻ sao lòng dạ độc ác đến vậy hả? Thằng Khiêm con tôi, nó đã làm gì cô mà hết lần này đến lần khác cô dồn nó vào chỗ chết. Ba của cô hại tôi, giết nó còn chưa đủ sao? Giờ còn truyền cái ác lại cho con mình tiếp tục. Cô cũng chỉ là đứa con gái ngu muội, thấp kém, tự mơ mộng mình có quyền uy tối thượng, nếu giỏi thì tự sức đường đường chính chính mà đấu với con tôi, sao lại dùng mưu mẹo, mượn danh người khác đâm lén nó, hả? Hả????? Cô nói nó chiếm đoạt gia sản Trần Gia, nó mang họ Trần sao gọi là chiếm đoạt. Nếu muốn ôm trọn, chi bằng nó giết ông ấy từ hai năm trước, có phải yên ổn không? Ngu dại gì để hắn sống, tiếp tục truyền bá cái điên cho đứa con gái đần độn, bị bệnh hoang tưởng này. Khi phát hiện hắn có con, thay vì nó diệt cỏ tận gốc, thì hết lần này đến lần khác bao dung tha thứ, là vì cái gì hả?
Nguyệt đơ mặt, nhìn bà Yến đang mắng nhiếc mình. Nhi xoay người, quì sụp dưới chân bà Yến van lạy:
- Con lạy bác tha cho em con, nó nhỏ người, non dạ chưa hiểu đời. Từ nhỏ đã không cha mẹ dạy dỗ, con xin bác đừng giận mà ảnh hưởng sức khỏe. Nếu Khiêm gặp chuyện không may, con sẵn sàng bồi táng theo anh. Sống cuộc đời không anh, cuộc sống con vô nghĩa lắm. Huhuhu.
Bà Yến thương cảm, ngồi xuống ôm chầm lấy Nhi, bà cũng khóc.
- Con bé này, sao khờ vậy hả? Thằng Khiêm nó yêu con như vậy, sao con lại giao nó cho loài gian ác? Giờ con khóc lóc có cứu vãn được tình hình không? Con chết theo nó thì ích gì? Con phải sống lo cho mẹ và ông ngoại, hiểu chưa? Lê gia cần con, con ngốc này?
- Bác ơi! Bác mắng con đi, bác đánh con đi, tại con...tại con không khuyên nhủ em, tiếp tay cho nó. Huhuhu. Mọi tội lỗi con gánh hết, đừng trách Nguyệt Nhi. Con còn được sống bên mẹ, còn con bé từ nhỏ đã sống một mình, có ba cũng như không, không ai dạy dỗ khuyên bảo nên em lạc đường. Tại con, tại con bác ơi. Huhuhu. Lê gia không có con, sẽ còn có Nguyệt Nhi, nhưng..... Khiêm không có con, anh sẽ cô đơn lắm!
Nhi ngước nhìn bà Yến, nhìn bà rất kiên định:
- Bác cho con biết anh ấy sao rồi ạ?
- Nó...nó....hic....hic....
Nhi đứng bật dậy, nhìn vào cánh cửa phòng khép chặt, ánh mắt cô nhạt nhòa, hình ảnh đảo lộn. Hai tay Nhi nắm lại thành đấm, nước mắt ngừng rơi.
- Xin phép bác cho con vào gặp anh.
Bà Yến chậm nước mắt, gật đầu. Minh đi lại dùng vân tay mở cửa, Nhi chạy ùa vào trong, cửa lập tức đóng lại. Minh dìu mẹ lại ghế ngồi, hai người không thèm đếm xỉa tới Nguyệt. Cô nhìn vào căn phòng khép kín, nhìn lại người phụ nữ đau khổ vì mất con, lòng Nguyệt cũng cảm thấy ray rứt. Cô nhận ra, bấy lâu nay, cô chưa bao giờ đặt mình ở vị trí của họ mà suy xét, bà Yến nói đúng, cô tự mộng du trong cuộc đời của mình, cho mình là cái rốn của vũ trụ, bắt mọi người nghe theo. Cái giá phải trả là mạng sống của một con người, mà ba cô vẫn không cứu được. Nguyệt đi lại trước mặt bà Yến, cởi áo nano điện khom người trao lại cho bà.
- Con xin lỗi!
Minh ngước nhìn Nguyệt, trên người cô có mỗi áo con, làn da tái nhợt vì lạnh. Bà Yến ngạc nhiên quan sát cô, hừ lạnh xoay mặt đi. Minh cầm áo, khoác lại lên vai cô:
- Anh tôi đã tặng cô, muốn trả thì đưa tận tay anh ấy. Nên nhớ, kiếp này, cô nợ anh ấy 1 cuộc sống và 1 cuộc đời. Cô đi về đi....tự lo bản thân cho tốt. Mạng của cô được đổi bằng mạng của anh hai tôi.
Nguyệt ngước nhìn Minh, gương mặt cô bình thản, nhưng đôi mắt phảng phất buồn, ăn năn. Nguyệt cúi mặt đi thẳng ra ngoài. Minh dìu mẹ về phòng nghỉ ngơi, anh đưa cho mẹ ít thuốc an thần để mẹ dễ ngủ hơn. Ông Gia Bảo thay con điều hành công ty ở Mỹ nên chưa về Việt Nam kịp. Sau khi thấy mẹ đã ngủ, Minh nhẹ nhàng khép cửa, ra phòng khách ngồi trầm ngâm. Anh cầm điện thoại trên tay, phân vân suy nghĩ. Cuối cùng, quyết định gọi cho Phương Nghi:
- Alo!
- Con ngủ chưa em?
- Con đang ngủ anh à! Gần 12 giờ đêm rồi đó.
- Anh muốn nói chuyện riêng với em.
- Chờ em chút.
Nghi rón rén ra phòng khách, vì sợ con thức giấc. Cô có linh cảm Minh sắp nói chuyện gì quan trọng lắm. Sau khi cúp điện thoại, Nghi đứng bên cửa ngắm mưa ngoài cửa sổ, lòng cô nặng trĩu nổi ưu tư. Cô quyết định nhờ mẹ coi con vài ngày, ngày mai cô book vé bay về Việt Nam.
Phương Nghi nhìn anh mà đau lòng. Gia Khiêm sống đời thực vật 12 năm, 3 ngày trước ngày cưới mới tỉnh lại. Anh hoạt bát, vui vẻ và tốt tính, chính ba cô đã đẩy anh vào hố sâu của âm hiểm. Khó khăn lắm, anh mới lấy lại được cân bằng, nay một lần nữa anh vì người anh yêu đánh đổi bằng sự sống mong manh của mình. Cứ nghĩ tình yêu anh dành cho Nghi sẽ kêu được anh trở về như 3 năm trước, nhưng đổi lại chỉ là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên đôi mắt đau buồn của Nghi. Không ai hiểu được rằng, với Phương Nghi thì Khiêm chỉ có sự mến mộ, vì cô là người con gái đầu tiên cho anh ấm ấp, nhưng tình yêu dành cho Tinh Nhi mới là trọn vẹn và duy nhất.
Tinh Nhi trốn ở một góc, khi mọi người ra về, cô mới len lén đeo khẩu trang, giả làm y tá vô thăm anh. Nhóm Huyền Long dư sức biết là cô, nên cũng lơ.
Cô ngồi bên giường, nắm bàn tay to gầy gò xanh xao và lạnh ngắt. Có giọt mặn đắng rơi trên tay anh nóng hổi, nhẹ nhàng thổi chút ấm nồng vào trái tim băng giá của anh. Nhi thì thầm hát bài “ánh trăng nói hộ lòng tôi” trong nghẹn ngào đau xót.
- Gia Khiêm! Em yêu anh, hơn những gì biết, hơn những người em quen, yêu bằng cả trái tim, và sinh mạng. Chỉ cần anh được bình yên, em nguyện đánh đổi bằng cả cuộc đời. Chỉ cần anh tỉnh lại, đợi anh bằng cả thanh xuân, em vẫn đợi.
Thanh xuân của em là anh! Trần Gia Khiêm.
Nhi nhìn anh, gượng cười thật rạng rỡ. Cô quẹt nước mắt, hít hà đi ra ngoài tìm bà Yến.
- Bác! Con xin bác cho con và anh Khiêm kết hôn.
- Sao? Con suy nghĩ kỹ chưa? Nó bây giờ chỉ như cái xác biết thở. Tội tình gì chứ. Bác không trách gì con đâu, Nhi à.
- Thưa bác! Con yêu anh ấy, con tin anh ấy cũng yêu con. Con xin bác đồng ý cho con được đường đường chính chính bên anh, chăm sóc anh suốt phần đời còn lại.
- Tinh Nhi! Bác hiểu tình cảm của con, bác thương Khiêm nhiều lắm, nhưng cũng không vì vậy mà làm lở dở cuộc đời con. Tương lai con còn dài, tội tình gì chứ. Con cứ để một, hai năm nữa, nếu khi đó con vẫn nhất quyết muốn lấy nó, bác sẽ hỏi cưới con. Tuổi trẻ luôn có những bồng bột, bác không muốn con hối hận. Hãy cứ để thời gian trả lời con nhé.
Nhi muốn nói thêm để thuyết phục bà Yến, nhưng đầu cô choáng váng, mắt nhòa đi và ngất xỉu. Tỉnh lại Nhi đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Bà Yến nhìn cô thật trìu mến, khác hẳn thái độ ban nãy. Bà ôm cô vào lòng, sụt sùi.
- Con dâu của mẹ, cực thân con quá rồi. Nghỉ ngơi cho tốt, mẹ sẽ hỏi thầy chọn ngày tốt để rước con vào Trần Gia, dâu trưởng của mẹ.
- Bác! Bác nói thật không? Bác đồng ý cho con được lấy anh Khiêm. Con...con mừng quá.
- Con bé ngốc này, còn gọi bác à?
- Mẹ...mẹ!
- Ngoan! Đừng khóc ảnh hưởng tới cháu đích tôn của mẹ. Con giờ chỉ được cười thôi, hiểu không?
- Cháu đích tôn?
- Con đang có thai, gần 3 tháng rồi, con không biết sao? Tinh Nhi!
- Con....con có thai, con sắp làm mẹ....hic....hic....con, là con của anh Khiêm. Hic...hic...
Nhi vừa khóc vừa cười nhìn bà Yến, rồi nhìn xuống bụng của mình. Bà Yến xoa xoa đầu cô, cũng ráng cười, cười trong nước mắt. Hôn lễ diễn ra trong phòng vip của bệnh viện. Ông Hoàng, ông Sơn, ông Gia Bảo, đều có mặt đầy đủ. Bà Vy sau thời gian chữa trị, phẫu thuật thành công nên dần hồi phục, cũng có mặt trong ngày trọng đại của con. Riêng Gia Huy, Khiêm đã vào bệnh viện tâm thần, nói chuyện từ trước. “Chỉ cần ông hối lỗi, xin lỗi mẹ tôi, và thừa nhận mọi tội của mình trước pháp luật, tôi sẽ giao thuốc giải cho ông.” Ông nhìn Khiêm một lúc rồi gật đầu. Ông gọi người mang con dấu, và viết một bản đầu thú giao lại cho Khiêm. Sau lần Nhi vô thăm ông, Khiêm đã đích thân tới và kể cho ông nghe về bà Vy và Nhi. Anh yêu Nhi, nên cũng muốn cho ông một cơ hội sửa sai. Cuối cùng, ông đã đồng ý ngay, vì không liên lạc được với Nguyệt, nên cô không hay biết. Sau khi đầu thú, ông được xử kín, bị 10 năm tù giam tội cố ý bắt cóc, hành hạ, bôi nhọ người khác. Riêng về tội mưu sát Gia Khiêm, do anh không truy cứu nên không luận tội. Hôm nay, nhờ quen biết nên Gia Huy được bảo lãnh cho tại ngoại 2 giờ, dự đám cưới con gái.
Xung quanh căn phòng được trang trí bằng bong bóng trái tim màu tím. Nhi mặc áo cô dâu, cầm bó hoa lavender đứng bên giường bệnh nghe lời tuyên thệ của chủ hôn, ông Trịnh Khâm.
- Hôm nay là ngày lành tháng tốt, tôi được sự ủy thác của hai gia đình Trần - Lê, đứng nơi này làm chủ hôn, tác thành cho cháu Trần Gia Khiêm và cháu Lê Hoàng Tinh Nhi được nên duyên cầm sắc, chính thức thành vợ - chồng. Lê Hoàng Tinh Nhi, cháu có đồng ý làm vợ của Trần Gia Khiêm, luôn yêu thương, tôn trọng nhau, không lừa dối trong cuộc sống hôn nhân. Và cháu sẽ ở bên cạnh Khiêm mãi mãi, dù ốm đau bệnh tật, cũng như khi khỏe mạnh, mãi mãi không lìa xa?
Nhi nhìn Khiêm, nở nụ cười mãn nguyện, mắt cô long lanh giọt lệ hạnh phúc. Cô xoay lại nhìn ông Khâm gật đầu.
- Con đồng ý. Con yêu anh và mãi mãi ở bên anh.
Ông Khâm xúc động, nhìn tới đôi mắt nhắm nghiền của Gia Khiêm mà đau xót. Ông lặp lời vừa rồi cho đúng thủ tục, sau đó Nhi đi ra phòng ngoài, trên bàn đặt sẵn bàn hai tờ giấy kết hôn. Một cán bộ phường cũng có mặt chứng kiến hai người kí vào hôn thú. Minh và Nhi cùng ngồi xuống, cùng lúc kí vào giấy kết hôn. Cán bộ đứng lên bắt tay hai người chúc mừng, ghi tên vô sổ bộ, rồi ra về. Nhi cầm hai tờ hôn thú quay lại phòng vip, khoe với Khiêm. Cô đặt lên bàn ở đầu giường, bắt đầu trao nhẫn. Minh đỡ anh hai ngồi dậy, tựa lưng vào mình, còn Nhi ngồi đối diện. Cầm bàn tay gầy guộc, to dài của anh, bất giác có giọt mặn rơi trên tay anh nóng hổi, mắt Nhi bị lóa lên, không thấy đường. Cô lắc đầu, dụi mắt mấy lần, dứt khoát đeo nhẫn vào ngón áp út của anh. Minh dán tay mình dính vào tay Khiêm, đeo nhẫn lại cho Nhi, sau đó đặt anh nằm lại giường. Mọi người ai cũng sụt sùi, lui ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai trẻ.
Trong căn phòng bệnh vip vẫn vang lên đều đều tiếng máy móc thiết bị, Khiêm nằm đó an tĩnh, không buồn phiền, đau khổ nữa. Nhi cầm bàn tay đã đeo nhẫn của anh, đặt lên bụng mình
- Anh có cảm nhận được không? Con chúng ta đang lớn lên từng ngày. Mấy tháng nữa thôi, sẽ có đứa trẻ cùng em đến thăm anh mỗi ngày.
Nhi lại hát bài “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” cho Khiêm nghe, ngồi một lúc, hơi mệt cô mới đứng lên ra về. Nhưng vừa ra tới cửa, khung cảnh trước mắt Nhi nhòe đi, và tối xầm. Cô không còn thấy gì trước mặt ngoài màu đen u tối. Đôi mắt cô không còn thấy đường nữa.
Vào một ngày nắng đẹp 4 năm sau, sau khi bộ phim đã đóng máy, Nhi dắt con về thăm quê ngoại.
Thằng bé cũng 3 tuổi rồi mà gầy nhom, da trắng mày rậm y như người ấy. Nhi chỉ nghe người khác miêu tả thôi, chứ cô có thấy đường đâu. Từ ngày định mệnh đó, Nhi khủng hoảng như điên dại, nếu không vì thằng bé, có lẽ cô đã đi theo anh. Nhưng cũng từ đó, Nhi đã mất đi ánh sáng. Dù ông Hoàng mang cô đi chạy chữa khắp nơi nhưng dù là bác sĩ giỏi nhất cũng bó tay. Nhi bây giờ đã là diễn viên nổi tiếng, rất nhiều nhãn hàng nhờ cô làm gương mặt đại diện, công chúng không ai biết Nhi bị mù. Nhi kiếm được số tiền kha khá đủ để lo cho mẹ, thỉnh thoảng vô thăm ba trong tù, còn dư lo cho Nguyệt. Trần Gia đã mua lại hoang đảo nơi Nhi bị lạc, xây căn biệt thự gỗ cho Nhi nghỉ dưỡng. Nơi đây rất bình yên nên Nhi thường xuyên ra đây ở. Xung quanh căn nhà có nhóm Huyền Long canh gác, không có tàu lạ được bén mảng.
Như thường lệ, Nhi để con vọc cát, còn cô ngồi hong nắng. Xa xa, một thân ảnh cao gầy, vận trên người bộ đũi dài màu kem trang nhã, thong dong bước tới chỗ thằng bé. Hắn ngồi một chân, nhìn bé chơi đùa. Ánh nắng chiếu lên sườn mặt nam tính đẹp mê người, vẫn nét nghiêng hút hồn bao thiếu nữ. Từng ngón tay thon dài vẽ vẽ trên cát, chỗ bé đang xây nhà. Thằng bé bực mình vì bị phá đám, ngước nhìn ông chú thấy ghét kia, nó chu mỏ đầy nước miếng trẻ con bóng loáng:
- Chú ra đằng kia rộng kìa, đừng phá con.
- Kêu ta bằng ba, ta sẽ không phá con nữa, ta cho con ngồi trên vai ta ngắm thế giới, chịu không?
Pond suy nghĩ, bé rất thích được cõng, mà ở nhà ai cũng già không cõng nổi bé. Mẹ thì không thấy đường. Nay ông chú này tự nguyện cho ngồi trên vai, chú cao như vậy, ngồi trên ấy chắc thích lắm. Nhóc liền gật đầu cái rụp.
- Ba! Ba ẵm!
Người đàn ông nở nụ cười rạng rỡ, lập tức bồng đứa bé choàng qua cổ. Trong ánh chiều tà, hai bóng dáng một lớn, một nhỏ chồng lên nhau thật đẹp đẽ biết bao, họ cùng tiến về phía người phụ nữ đang ngồi ngắm biển qua đôi mắt vô ảnh.