Khiêm vừa dứt lời, liền kéo tay Bảy Búa về phía mình, tay kia đấm vào mặt hắn, đạp thêm một cái vào bụng làm hắn ngã hẳn xuống đất. Đàn em hắn xông lên bao vây anh và Nhi. Khiêm lại nắm tay Nhi đẩy ra sau lưng mình, mắt anh hằn lên tia dữ tợn, gương mặt không có biểu hiện gì của sự giận dữ, mà lạnh tanh, vô cảm đến đáng sợ. Ngay cả Nhi khi nhìn vào Khiêm cũng phải rùng mình. Cảm nhận người con gái trong tay đang run rẩy, anh xoay qua nhìn cô, nét mặt ôn nhu, anh đưa tay vuốt tóc cô rất dịu dàng.
- Ngoan! Chờ anh 5 phút. Nếu sợ cứ nhắm mắt lại.
Anh lấy điện thoại ra, ấn gì đó, mở tai nghe bluetooth gắn vào tai Nhi, xoay lưng cô lại, ấn ngồi xuống ghế. Nhi ngỡ ngàng nhìn anh, không biết anh thợ hồ này lấy đâu ra lá gan lớn vậy. Mà phong cách này phải dành cho soái ca trong ngôn tình, làm gì có thực ngoài đời nhỉ. Quan trọng nhất là thần thái, ngay cả công nhân cũng trở thành soái ca. Nhưng...đám Bảy Búa... Nhi nhìn Khiêm, gật đầu, ngồi xoay lưng lại nghe nhạc. Không hiểu sao cô tin anh, dù biết hoang đường nhưng cô tin anh có cách nên mới bình thản như vậy, cô nên nghe lời, không lại làm vật cản, hại cả hai. Trong lúc này, Bảy Búa đứng lên, hắn dùng ngón tay quệt máu chảy ra nơi khóe miệng, khinh khỉnh nhìn Khiêm, “ không ngờ thằng thư sinh này lại ra đòn vừa nhanh, vừa mạnh“. Mấy tên đàn em tính xông lên, nhưng bị hắn cản lại.
- Tao không muốn ỷ đông hiếp yếu, mình tao đủ hạ nó rồi. Nhi! Em chống mắt xem tôi hạ nó thế nào.
Bảy Búa cung tay thành nắm đấm nhào tới Khiêm, anh lách người, né qua trái, rồi né phải. Bàn chân Khiêm xoay vòng ra sau hắn, cho hắn một chỏ ngay lưng, hắn chúi nhủi. Bảy Búa càng điên, hắn chụp ghế súp gỗ, quăng về phía Khiêm. Khiêm tiếp tục né, ghế trúng cột vỡ. Hắn quăng luôn cái bàn, khiêm đưa chân đạp, bàn bị tét làm đôi, chân bàn cũng rụng ra. Lúc này, Bảy Búa thẹn quá hóa điên cuồng, hắn nhìn đàn em hắn xông lên một lượt. Khiêm xoay trở, dùng tay đỡ bên này, đạp bên kia. Đàn em hắn cầm cây, nên Khiêm cũng bị trúng vài gậy. Nhiều người bên ngoài chỉ đứng nhìn, không ai dán vào can vì sợ bị trả thù. Nhi dùng điện thoại của Khiêm gọi 113, đến khi xoay người lại thì anh đã bị bao vây tứ phía. Tên Bảy Búa đứng ngoài xem, hắn liếc cô, rồi lại nhìn tới người đang bị anh em của hắn quần đã thấm mệt. Miệng hắn vẫn trào máu vào kẻ răng đỏ lòm, hắn nhe răng cười đắc thắng chờ Khiêm mệt để đích thân hắn hạ gục. Bảy Búa nhặt khúc chân bàn, mặt đằng đằng sát khí từ sau lưng Khiêm sấn tới. Nhi kinh sợ lao ra, dùng thân mình che chắn sau lưng anh. “Bốp! Rắc”! Tiếng cây va chạm và bị gãy“. Khiêm điếng người, xoay lại đỡ Nhi đang khụy xuống, mặt cô tái nhợt, nhăn lại vì đau. Bảy Búa nhìn cô trợn trừng:
Bảy:Con mẹ nó! Em ngu hay em không có não, nếu tôi đánh lệch chút là bể đầu em đó, đồ ngu!
Khiêm: Người khác đánh tôi một cái, hắn chỉ bị tàn tật. Nhưng đánh người phụ nữ của tôi, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Khiêm nhìn Nhi, rồi nhìn tới Bảy Búa, mặt anh đanh lại, mắt Khiêm tối sẫm màu, cả người toát ra khí tức u ám lạnh lẽo. Đến Bảy Búa cũng thấy nhùn chân. Anh đỡ Nhi ngồi dậy, từ phía gáy cô cảm thấy đau nhói, rồi trước mắt tối đen, Nhi lại gục xuống, Khiêm đánh vào gáy cho cô bất tỉnh. Anh bồng cô đặt lên ghế bố của cô Sáu, nhanh chóng nhét điện thoại vô túi và chạy ào ra khỏi chợ. Cả đám giang hồ bất ngờ vì hành động của anh, cũng vội vàng đuổi theo “mẹ, tưởng ngon cơm lắm, rốt cuộc chạy như chó quặp đuôi“. Bảy Búa nhìn Nhi bất tỉnh, hắn ngồi xổm bên ghế, mặt kênh kênh:
- Em xem, nó bỏ em chạy thoát thân kìa. Nhục như cá nục. Chờ tôi ra xử nó, rồi bắt nó quì gối xem tôi “chơi” em. Há....há....há.
Một tên đàn em trên người đầy thương tích, hớt hải chạy vô báo cáo:
- Đại ca! Có biến! Vọt nhanh.
- Lũ ăn hại! Có một thằng trói gà không chặt mà phải trốn à.
Bảy Búa móc ra con dao bấm, hùng hổ đi ra khỏi chợ. Tên đàn em chạy theo can ngăn, nhưng không được. Ở bãi đất trống bên ngoài, mấy tên đàn em của hắn nằm la liệt trên cát, tên nào cũng bầm dập, máu me vương vãi. Bảy Búa thất kinh, hắn nghiến răng, cầm dao bấm đi nhanh tới đâm Khiêm. Khi chỉ cách hai bước chân, thái dương của Bảy Búa bị khối kim loại lạnh ngắt dí sát. Hắn đứng sựng lại, mắt trợn trừng nhìn Khiêm. Xung quanh đột nhiên túa ra nhóm người mặc toàn vest đen, như trong phim mafia vậy, tất cả đều có súng chìa thẳng về Bảy Búa.
- Thật ra mày là ai?
- Mày!!!!Không có tư cách để biết. Mày chỉ biết là từ giờ, mày sẽ sống không bằng chết.
Một tên áo đen tới khom người, đưa cho Khiêm cặp bao tay bằng da màu đen. Anh cầm đeo vào tay, nghiêng đầu nhìn Bảy Búa như con sư tử sắp làm thịt con mồi. Mồ hôi Bảy Búa túa ra như tắm, nhưng hắn vẫn ráng giữ vẻ mặt bình thản nói:
- Mày phải chơi đúng luật, một chọi một. Ỷ đông hiếp yếu, dựa vào vũ khí là hèn.
- Trong kia là sân chơi của mày, ngoài này là sân chơi của tao, phải chơi theo luật của tao.
Khiêm rút con dao từ tay Bảy Búa, đưa lên nhìn, rồi lại lườm hắn:
- Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu.
Hai người áo đen tới vịn hai tay của Bảy Búa, kèm chặt hắn. Khiêm từ tốn tiến sát, nhẹ nhàng dùng dao bấm rạch hai đường xuống hai cổ tay của hắn cắt gân. Bảy Búa rất đau nhưng vẫn không la, chỉ gầm gừ nhìn Khiêm. Anh tiếp tục ngồi một chân xuống đất, lia một đường, quần của hắn liền bị tụt xuống đất. Đàn em hắn chưa kịp hiểu Khiêm làm gì, đã nghe Bảy Búa gầm rú đau đớn, nhìn lại đã thấy một đống “cây trái” nằm dưới chân hắn. Từ hạ thân của Bảy Búa, máu bắn ra thành tia văng đầy trên cát. Hắn khụy xuống, khom người ôm thấy phần bụng dưới, mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh nổi đầy trán, trừng trừng nhìn Khiêm. Anh bình thản đi vòng sau lưng hắn, thêm một đường nhanh gọn trên hai gót chân, cắt luôn gân chân. Bảy Búa lại hét lên oán hận, ngã lăn ra nền cát, người hắn run run giật giật. Miệng hắn nghiến răng ken két, rên hừ hừ. Một tay Khiêm xoay mặt Bảy Búa lại, bóp miệng hắn, tay kia cầm dao chọt vào miệng cạy cạy, khựi khựi gì đó, cuối dùng nạy mạnh lên, một cái răng rớt ra. Anh lại tiếp tục công việc của mình. Đàn em Bảy Búa nhìn một màn vừa rồi mà thất kinh,“ không ngờ tên công tử này còn tàn ác hơn cả đại ca của chúng. Hắn ta hành hạ người mà mặt hắn vẫn lạnh tanh, không cảm xúc“. Bọn súng run sợ, mồ hôi vã ra như tắm. Đất dưới chân ẩm ướt, xông lên mùi amoniac nồng nặc. Sau khi cạy lên khoảng 5 cái răng, mùi khai bốc lên làm Khiêm nhăn mặt, lườm mấy tên mặt không còn chút máu kia. Anh đứng lên, cầm con dao nhét vào tay của một tên trong số chúng. Hắn không dám cầm, bị anh trừng một cái liền vội cầm chặt như bảo vật. Từ xa, Lực đi đi lại, nói nhỏ vào tai Khiêm, anh đổi sắc mặt, nhìn Lực, rồi lại nhìn tới đám cắc ké vô dụng, xoay lại nhìn Lực gật đầu. Nhóm người áo đen giải tán, nhanh như chưa từng xuất hiện. Khiêm tháo găng tay đưa Lực, rồi đi vô chợ. Bà con tiểu thương thấy anh lành lặn đi vô, ai cũng trố mắt ngạc nhiên. Họ ngỡ anh sợ bỏ của chạy lấy người, bị nhóm Bảy Búa đánh cho bầm dập rồi, sao còn trở về được mà không bị gì cả. Anh đi tới quán cô Sáu, bồng Nhi trở ra. Cô Sáu vịn tay anh, nhìn anh căn dặn:
- Cháu à, cô nghĩ cháu với bé Nhi nên trốn đi thời gian, tụi nó thù dai và ác lắm, sợ tụi nó giết cháu mất.
- Cô an tâm, bọn chúng bị công an bắt rồi. Công an có vô hỏi, cô cứ khai hết tội của bọn chúng, tội càng nhiều, ở càng lâu.
- Thật sao?
- Dạ!
- Vậy thì mừng quá.
Cô Sáu nhìn mấy bạn tiểu thương xung quanh, lớn tiếng thông báo
- Bảy Búa bị công an bắt rồi. Xóm mình được yên ổn rồi, chị em ơi.
Cả chợ đang căng thẳng, nghe cô Sáu thông báo liền vỡ òa vui sướng. Họ vỗ tay tán dương Khiêm, vì anh làm chuột bạch. Trước giờ bị hạch họe, nhưng không ai dám thưa chúng, mà thưa cũng không có bằng chứng. Nay chúng đánh người, có nhân chứng sống, nên chúng mới bị pháp luật trừng trị, xóm làng được yên ổn thời gian cũng đỡ. Khiêm vừa bồng Nhi đi khỏi, công an đã ập vô chợ, họ hỏi từng người về Bảy Búa, hắn có gây thù với ai không mà bị hành hạ tàn độc, người không ra người nữa rồi. Nhưng đổi lại toàn lời không hay, toàn bộ dân trong chợ đều đồng lòng kiện hắn cho vay tín dụng đen lãi cao, buôn bán ma túy, chuyên hành hung người khác. Kẻ thù hẳn không thiếu. Còn đàn em hắn thì chỉ khai là một tên thư sinh, đẹp trai nhưng lạnh lùng đã tấn công đại ca chúng. Lời khai lắp bắp mâu thuẫn. Hung khí thì nằm trong tay một trong số chúng. Thử máu bọn chúng dương tính với ma túy. Cuối cùng kết luận bọn chúng chơi “đá”, rồi hua nhau hành hạ “đại ca” của mình. Vụ án khép lại nhanh chóng, kết thúc cuộc đới Bảy Búa trong trại giam với án chung thân, vì nhiều tội, nhưng tội buôn bán hàng cấm nặng nhất.
Khiêm đưa Nhi vô bệnh viện kiểm tra vết thương. Cũng may là Bảy Búa thấy cô nên giảm nhẹ lực, nên Nhi chỉ bị bầm phần vai. Sau khi chụp citi không sao, Lực chở họ về nhà Nhi. Khiêm lục chìa khóa trong người cô, mở cửa vô nhà, đặt cô lên giường, nhìn cô ngủ với ánh mắt ôn nhu. Lúc này, Khiêm mới thả lỏng người, ngắm cô một lúc rồi đứng lên ra ngoài. Anh ra nằm trên tấm phản, gác tay lên trán nghỉ. Lực gõ cửa, đưa cho anh tấm mền điện. Khiêm nhìn rồi lắc đầu.
- Ở đây không lạnh lắm đâu. Tôi chưa muốn hết phim sớm vậy.
- Nhưng....
Khiêm đưa cổ tay có đeo đồng hồ cảm nhiệt cho Lực xem. Lực đành bất đắc dĩ thở hắt quay ra, lên xe về khách sạn.
Nhi thức dậy, nhìn ra mình đang ở nhà. Cô ngồi dựa vào tường, sờ sờ phần vai gáy đau nhức. “Đánh trúng vai mà cũng xỉu là sao ra. Ui! Mà đau quá! A! Anh Khiêm.” Nhi vội bước xuống giường, ra phòng khách, thấy Khiêm đang ngủ an tĩnh trên tấm phản, cô thở phào. Rón rén đi lại, Nhi ngồi nhìn anh ngủ đến đờ người “người gì đâu mà đẹp trai, thân thiện và ấm áp nữa, phải chi anh làm người yêu em thì hay biết mấy, hí hí“. Đang che miệng cười hí hí, đột nhiên Khiêm mở mắt, nhìn Nhi. Cô hết hồn, đằng hắng, đứng lên:
- Anh dậy rồi hả? Để em đi mua bàn chải đánh răng với bộ đồ mới cho anh.
Cô vọt lẹ ra sau nhà, không biết ai kia đang nhìn theo, miệng nhếch lên độ cong, tay xoa xoa mi tâm, gương mặt cũng đỏ lên vì nhận được lời “tỏ tình” của cô. Nhi làm vệ sinh cá nhân xong, chạy ào ra chợ mua bàn chải, và bộ đồ nam. Mấy chị bán hàng trêu cô, tưởng cô mua đồ cho Phong. Chị Ba kéo cô lại hỏi nhỏ:
- Em mua đồ cho anh đại gia lo cho mẹ đó hả? Sao không kêu chị, con gái đi mua đồ cho đàn ông bị người ta cười đó. Ai đời cọc đi tìm trâu.
Nhi buồn buồn, cũng không biết giải thích sao, đành hì hì cho qua chuyện
- Ai cười hở mười cái răng. Em sống vì mẹ, vì bản thân em. Người ta sao mặc kệ. Chị cũng vậy, đừng sợ người khác soi mói, rồi tự làm khổ mình.
Chị Ba nhìn Nhi ngạc nhiên “con bé này hôm nay lạ nhỉ. Già dặn hơn chị luôn, nó nghĩ vậy chứng tỏ nó trưởng thành, có thể tự lập rồi“. Chị gật gù.
- Em nói đúng. Mình sống cho người sinh ra mình, và người mình sinh ra em nhỉ. Hihi! À, Bảy Búa bị công an bắt rồi, mới hôm qua ở gần chợ đêm đó. Người nó tả tới như cái mền rách luôn, nghe nói đàn em nó ngáo đá cắt tay chân, bẻ răng, còn....còn thiến nó nữa. Hí hí -chị Ba che miệng cười.
Nhi cũng phì cười, rồi che miệng rù rì gì đó với chị Ba. Cuối cùng, chị Ba gói hai phần bún bò cho Nhi mang về. Trên đường về, Nhi vẫn thắc mắc làm sao Khiêm thoát được, nhưng hớn hở hơn vì thoát khỏi tên hắc ám Bảy Búa.
Nhi vô nhà trống không, ngó ra sân sau có tiếng nước chảy nhỏ, có lẽ anh đang rửa mặt. Nhi không nghĩ ngợi nhiều bèn đi thẳng đến nhà tắm, mở miệng nói, “Bàn chải đánh răng và mọi thứ em đã chuẩn bị cho anh…”
Nói được một nửa, nửa còn lại bị nghẹn ứ trong cổ họng, hai mắt của cô cùng người đối diện đều kinh ngạc nhìn nhau. Trong nhà tắm, dưới ánh nắng xuyên qua khe hở giữa phần tường và mái nhà, Khiêm vừa mới tắm xong, đưa tay định lấy quần áo, vì tiếng nói của Nhi đã dừng lại, anh đứng nghiêng người, tay đưa lên lơ lững, hoàn toàn trần trụi trước mắt Nhi. Nhi chợt rối loạn…, tim đập nhanh, mắt và miệng đều mở to hết cỡ. Người đàn ông trong nhà tắm, với làn da trắng như con gái, ánh nắng soi rọi lên bọt nước ngưng tụ trên người anh, làm long lanh thêm vóc người cao gầy ưu nhã. Cơ ngực săn chắc, bụng không mỡ thừa. Dáng người của anh khá chuẩn, tưởng không đẹp (vì trông anh hơi gầy do cao quá), nhưng ai ngờ đẹp không tưởng. Do anh đứng nghiêng nên cô đã nhìn sạch sẽ dáng người của anh, bao gồm cả “vật phẩm thiêng liêng” của đàn ông.
Nhi bị đứng hình, rõ ràng muốn quay đi, nhưng hai mắt cứ mở to nhìn trân trối vào bộ phận nam tính kia. Khiêm ngược lại không giật mình sửng sốt quá lâu, chỉ chừng ba bốn giây liền có phản ứng lại, sau khi nhìn thấy bộ dạng vừa tò mò vừa khiếp sợ của cô, nhịn không được cong môi bật cười:
- Chúng ta hòa nhé!