Bình Yên Bên Anh

Chương 2: Chương 2: Gặp gỡ




Sáng hôm sau Nhi tỉnh lại với cơ thể rệu rã, mỏi mệt. Cô mở mắt nhìn xung quanh, khung cảnh lạ hoắc. Nhi bàng hoàng, tính ngồi dậy thì một giọng nói êm dịu, dễ nghe vang lên:

- Tỉnh rồi hả em? Có còn đau lắm không?

- Em! Em đang ở bệnh viện hả chị?

- Ừ! Em bị nội thương nghiêm trọng đó, vậy mà ráng chịu vậy à, sao không nói chị?

- Hihi! Em đâu ngờ nặng vậy. Mà giờ em khỏe rồi. Chị cho em xuất viện đi.

- Cái đó là bác sĩ cho, chị không có quyền đó. Em cứ yên tâm tịnh dưỡng, viện phí chị lo được. Dù sao cũng tại chị mà em bị thương.

- Chị làm nhân viên thôi, chuyện xảy ra chị cũng đâu muốn. Ai lại ăn vạ như vậy. Với lại mai em phải đi quay, không có em làm lỡ việc của nhiều người khác nữa. Hehe

- Con bé này! Còn hehe. Không có gì quan trọng bằng sức khỏe hết. Em cứ nằm đây ăn ngủ. Còn về phía đoàn phim, chị nói giùm cho. Không có mợ chợ vẫn đông. Yên tâm!

- Nhưng mà....

- Em còn nhưng là chị gọi về quê cho mẹ em lên chăm nhé!

- Hí hí! Chị biết em ở đâu sao. Hí hí.

- Lê Hoàng Tinh Nhi, quê Long An, có mẹ là Lê Hoàng Thanh Vy, bán cá ở chợ, hay còn gọi là Dì Năm.

Nhi há hốc miệng nhìn Mỹ, mặt chảy ra, lẳng lặng nằm xuống giường. Chị ấy biết rõ mình vậy, không lẽ lúc mê man, mình sợ chết nên trăn trối. Hey ya, thôi đành nghỉ vài ngày, kệ, mất ít ngày công, nhưng để má lo càng tội hơn. Mỹ thấy Nhi ngoan ngoãn, không nói gì nữa, thở dài đi ra ngoài. Trước khi đi còn dặn lại:

- Chị phải đi công tác ít ngày, em cứ ở đây, khi nào bác sĩ cho về thì về. Viện phí của em chị đã trả đủ. Khi nào rảnh, chị ghé thăm em. Đừng nghĩ trốn viện, uổng tiền chị đã đóng. Nghe không?

- Dạ! Em nghe rồi, cảm ơn chị.

- Ừ! Chị cũng cảm ơn em đã cứu chị. Huề nhé!

Nói xong thì Mỹ đi thẳng. Nhi nằm viện một tuần được xuất viện, trong thời gian đó cũng không thấy Mỹ ghé thăm cô lần nào nữa. “Chị ấy đâu có thân với mình, chắc lo viện phí cho mình nên phải chạy đôn chạy đáo tăng ca rồi. Cũng mong cho chị bán được nhiều nhà. Ở cuộc sống vậy mà có nhiều người tốt hơn mình nghĩ, cứ chân thành thì chắc chắc sẽ được bù đắp, mẹ dạy quả là không sai.” Nhi về phòng trọ, vội vàng cắm sạc điện thoại, báo tin cho mẹ. Cả tuần nay, cô không gọi về chắc mẹ lo lắm.

- Alo! má ơi, con nè!

- Cha! Dữ hen, hôm nay mới gọi cho tui đó. Chắc thành ngôi sao rồi bận dữ.

- Hihi! Tại con bận quay thiệt mờ. Mà má khỏe hôn? Dì Tám có quậy nhà mình nữa hông má?

- Không có, dì Tám không qua nhà mình nữa. Má khỏe ru à. Con ở trên đó làm vừa vừa thôi, giữ sức khỏe còn dìa thăm tui nữa nha cô nương- dì Năm nói có vẻ mệt, còn húng hắng ho, dì lấy tay che điện thoại để Nhi không nghe, nhưng cô vẫn nghe được.

- Má! Má bệnh hả má? Má có sao không má! Má! Má ơi!

- Làm gì la bài hãi vậy, má bị sặc ớt thôi mà. Tui đang ăn cơm cô nương ơi.

- Vậy mà con tưởng....hihi...làm hết hồn.

- Thôi, cúp máy, má ăn cơm cho xong.

- Dạ! Con cúp máy. Con tranh thủ lễ này con về chơi với má nghen!

- Ừ.

Dì Năm cúp máy, ho nhiều hơn, ho sặc sụa, đỏ mặt tía tai. Bà dựa vô ghế thở mệt nhọc, ngó ra mấy chậu cúc vàng tươi đang rung rinh trong gió. Hoa của sự hiếu thảo, sắp sửa héo tàn.

Nhi điện thoại cho chị Phượng, hỏi xem có phim mới cần cascadeur hay diễn viên quần chúng không. May sao đoàn đang quay cảnh phim ở công trường xây dựng, cần cascadeur nữ. Nhi ok, lập tức đến phim trường.

Tại công trường xây dựng cho công ty Trần Gia làm chủ đầu tư, công ty An Phong làm thầu xây dựng. Khiêm cùng Thanh Phong đang đi thị sát. Qua chỗ công nhân đang trộn hồ, một anh công nhân chạy xe trộn bê tông, chạy qua vũng sình không chú ý làm sình bắn cả lên áo của Khiêm, anh tài xế vội vàng xuống xe khom lưng xin lỗi rối rít. Thanh phong nhìn người quản lý bằng ánh mắt rét lạnh, anh ta run sợ, vội lôi anh tài xế kia đi “ anh bị sa thải“. Anh tài xế vội van xin, “vợ em đang chuyển dạ, chờ em trong bệnh viện, nên em nhất thời nôn nóng, lái xe không chú ý. Xin mấy anh nhẹ tay, trừ lương, đừng đuổi việc em lúc này. Em hứa không tái phạm.”

Khiêm nhìn anh tài xế, vợ chuyển dạ...anh nhớ lúc Nghi sinh con, anh đã bồn chồn, lóng ngóng ra sao, chợt Khiêm lên tiếng:

- Anh tìm cho tôi cái áo sạch sẽ, rồi vô với vợ đi.

- Dạ! Em cảm ơn anh, cảm ơn anh. Em đi lấy áo cho anh ngay đây.

Thanh Phong nhìn Khiêm, đăm chiêu suy nghĩ, không nói gì, tiếp tục dắt Khiêm đi vô mái hiên ngồi tránh nắng. Kỹ sư công trình vội lấy bản vẽ, để lên bàn chỉ cho hai người đàn ông như ma vương này xem, rồi so sánh lên công trình thực tế. Họ đang bàn bạc thì anh tài xế kia đi vào, đứng khom người, đưa cho Khiêm áo sơ mi bằng hai tay rất thành khẩn.

- Anh thông cảm, ở đây không có trung tâm thương mại, siêu thị cũng không, nên em chỉ có thể mua tạm áo này.

Khiêm cầm áo sơ mi bọc trong giấy kiếng rất lịch sự, nhưng nhìn qua cũng biết là áo si đa, được giặt sạch, bán cho công nhân. Anh lại nhìn tới anh tài xế, thấy thái độ thành khẩn của anh ta, cũng phì cười.

- Không sao! Sạch là được. Anh về đi. À khoan!

Khiêm xoay qua nói với giám sát công trình: “anh đưa anh ấy 50 triệu, xem như trợ cấp thai sản”

- Sao? Anh ta là nam, mới vô làm chưa được 1 năm, làm gì có trợ cấp đó.

- Anh cứ đưa, tôi sẽ kêu Lực chuyển trả lại cho anh. Coi như Trần Gia hỗ trợ nhân viên.

- Vâng! Tôi hiểu rồi.

Anh tài xế một lần nữa bất ngờ vì cách cư xử của Khiêm, anh ta cảm ơn rối rít, cầm phong bì của giám sát đưa, nhanh chóng đến bệnh viện.

Khiêm cầm cái áo, xoay lại nói với mọi người “ tôi đi ra xe thay đồ, mọi người chờ chút“.

Phía bên rìa công trường là bãi đất trống, dùng làm nơi đỗ ô tô. Do đất khá rộng, nên đoàn làm phim của Nhi chọn làm phim trường, đang quay cảnh đánh nhau, mượn công trường phía sau làm nền. Trong phân cảnh này, một người đàn ông bị nhóm giang hồ tập kích, và Nhi sẽ lao ra đỡ một gậy cho người đó. Đang quay, đột nhiên nam chính bị đau bụng, anh ta đi tìm chỗ xả mà không thông báo cho đoàn. Khiêm từ trong xe đi ra, thấy bên kia có đám đông tụ tập, nên đi qua xem. Do thần thái và dáng anh quá đẹp, nổi bật khác người nên mấy diễn viên giang hồ tưởng nam chính, họ nhào tới đánh tới tấp. Khiêm bất ngờ, vội phản đòn. Hai bên giao đấu, một bên dùng kĩ xảo phim trường, một bên dùng võ thật, mấy anh “giang hồ” bị quần tơi tả, không dám la vì đang quay. Đạo diễn được màn trầm trồ vì diễn y như thật. Sau cùng, một tên cầm cây mút, đứng trên giàn giáo nhảy xuống, đập vô đầu Khiêm. Nhi vội lao ra đỡ một gậy. Xui rủi anh giang hồ nhảy mạnh quá, tiếng gỗ kêu rắc rắc, tiếng nứt vỡ vang lên. Biết có biến, Nhi vội xô Khiêm ra, còn cô bị trượt chân té sõng xoài, toàn bộ thanh gỗ rơi xuống đè lên chân Nhi. Khiêm quay lại, chưng hửng, nhào lại đỡ Nhi. Cô đau đến mặt trắng bệch, mồ hôi tứa ra bết hết vào tóc, nhìn Khiêm nhoẻn miệng cười “anh không sao chứ?” cả đoàn phim hoảng hốt, xúm lại khiêng mấy thanh gỗ ra, đưa cô ra ngoài.

- Em đang bị thương, còn hỏi tôi có sao?

- Anh làm nam chính, anh có chuyện gì thì đoàn tổn thất nhiều lắm, phim không quay được là thất nghiệp cả đám. Hihi

- Nam chính????

Chị Phượng vội chen vào: “Con bé này, thân mình không lo, lo người khác thất nghiệp à?” Nói rồi chị xoay qua nhìn Khiêm, “Ơ! Anh ta là ai, lạ hoắc, mặc áo rẻ tiền vậy không lẽ là công nhân xây dựng đi lạc vô đây. Đã dặn không cho dân vào chỗ quay phim, bao nguy hiểm mà tổ công tác làm ăn gì kì vậy hả?” Phượng trợn mắt, thở phù: “anh là ai, biết chỗ người ta quay phim không mà đi vô đây? Hại em gái tôi rồi đây này.”Nhi ngạc nhiên, nhìn Khiêm. Người này đẹp trai, phong thái nhìn sáng hơn người, không phải diễn viên thì uổng quá. Chắc anh cũng vô tình lọt vô chỗ này, Nhi lắc lắc tay chị Phượng

- Em không sao mà, đau chút thôi. Chị đừng la anh ấy, tội nghiệp. Anh về đi làm đi, không họ tưởng anh trốn việc, lại bị trừ lương.

Nhi nhích, lết người qua bên chị Phượng, cố rặn nụ cười gượng. Chị Phượng thấy mình cũng hơi quá, nên đỡ Nhi, nhìn Khiêm hất mặt ra ngoài, ý bảo anh đi đi. Khiêm nhìn hai người họ, môi mỏng hơi nhếch lên, cũng đứng dậy đi về phía công trường. Lúc này, mọi người đã dọn xong đống gỗ, cũng may gỗ đạo cụ, nên không cứng lắm, mà hai bàn chân Nhi cũng bị bầm đen. Phượng đỡ Nhi lại chỗ bóng cây đằng xa, gần bãi đỗ xe ngồi chờ chị thu xếp, đưa cô vào bệnh viện.

Thanh Phong ra lấy xe, thấy Nhi ngồi thu lu dưới gốc cây, hai chân duỗi thẳng, đỏ bầm. Mặt mày tái nhợt như ngày đầu anh gặp đưa cô vô viện. “cô gái này, con gái con lứa gì mà suốt ngày đánh đấm để bị thương thế hả?“. Nhi ngước lên nhìn người đàn ông đang lầm bầm kia. “Mình gặp nhau rồi à? “. Mùi nước hoa nhàn nhạt từ người anh tỏa ra quen lắm. Mùi thơm sang trọng dễ ngửi. Đang trong buổi trưa nắng, xung quanh toàn bụi và mùi khói xe, anh ta xuất hiện đem theo mùi hương thanh mát, thật dễ chịu. Nhi lại hít hà.

- Cô có phải chó không mà lần nào gặp tôi cũng hửi hửi thế hả?

Nhi bị đơ mặt, cố nhớ xem mình gặp qua tên điên này chưa, mùi thơm này quen lắm, nó làm cô thích ngửi thôi, làm gì nặng lời vậy chứ. Nhi càng nghĩ càng tức, ngước nhìn hắn:

- Anh chích ngừa chưa? Trời nắng quá lên cơn dại à. Hứ

- Cô...cô dám trả treo với tôi.

- Anh có đủ lớn đẻ được tôi không mà muốn làm bố thiên hạ?

- Cô hay lắm. Ăn nói hùng hồ vậy là khỏe rồi nhỉ. Đúng là gà quẹt mỏ.

Nhi tức nổ đom đóm mắt. Cô sống rất biết trước, biết sau. Ai cũng yêu mến, chưa ai chửi cô như thế cả, nhất là đàn ông. Hắn ta khoác lên mình bộ đồ đắt tiền, nhưng tư cách rẻ mạt. Nhi vội đứng lên, không muốn đôi co với tên điên này. Chân vẫn đang đau, thế là Nhi loạng choạng, ngã về phía Thanh Phong. Do bất ngờ, Phong cũng trụ không vững nên theo đà ngã ngửa ra sau. Một cơn gió thoảng qua, kéo theo lá cây trứng cá rơi xào xạc. Nhi đang nằm trên ngực Thanh Phong, dưới tán lá bay thật nên thơ, lãng mạn. Chị Phượng quay lại, thấy cảnh đó cũng há hốc ngạc nhiên. Mọi người xung quanh thì xì xào, có người lấy điện thoại ra chụp lại cảnh,“phim” đẹp không cần dàn dựng này.

Dưới ánh nắng, mặt Thanh Phong trắng xanh, giận dữ. Còn Tinh Nhi đỏ như cà chua chín.

- Còn không mau ngồi dậy? Người cô bẩn, đừng vấy qua tôi.

Nhi lồm cồm bò dậy, chị Phượng chạy tới đỡ. Quay qua xin lỗi Phong rối rít.

- Xin lỗi anh! Con bé bị thương ở chân, đứng không vững thôi. Bộ đồ của anh, cứ tính phí giặt ủi cho tôi, đừng trách nó, tội nghiệp.

Phong: Đồ dơ có thể giặt, nhưng bị thứ hám trai, không sạch sẽ đụng vào, chỉ có thể bỏ.

Nhi: Có giỏi thì bỏ cả người đi. Tôi đụng cả vào người anh đấy, không riêng bộ đồ đâu.

Phong: Cô

Phượng: thôi đi Nhi - Phượng trừng mắt nhìn Nhi. Cô dù tức nhưng vẫn phải im.

Thanh Phong nhận được điện thoại, của ai đó, liếc Nhi, rồi chui vô xe lái đi, để lại sau xe bụi tung mù mịt. Anh nhìn vô gương chiếu hậu, thấy Nhi đang bịt miệng, ho sù sụ, nhếch mép cười, tăng tốc rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.