“Tang Tang…” Trán của anh và cô chạm vào nhau, hai tay siết thật chặt, giữ lấy cô, sức ôm như muốn khảm cô vào thân thể của anh. “Cho anh được không?” Cổ họng anh vì đè nén lửa tình nên khàn giọng, cúi đầu nói từng câu từng chữ làm rung động trái tim của Tần Tang.
Tần Tang nói không ra lời, sương mù lất phất trong mắt cô, tiêu cự tan rã, đôi môi hồng quyến rũ khẽ nhếch, cứ luống cuống nhìn anh, ngây thơ hấp dẫn chết người. Lý Vi Nhiên thể nghiệm rõ cảm giác thương tiếc vô vàn — chỉ sợ mình nhịn nữa sẽ phát nổ mất, chỉ sợ nửa thân trần của cô tựa vào lồng ngực anh, chỉ sợ anh chỉ cần xuất ra chút ít kỹ xảo cô đã không còn sức phản kháng. Nhưng chỉ là không nỡ để cô chịu chút xíu tủi thân không cam lòng nào, chỉ cần cô nói không được, dù chết anh cũng sẽ nhịn xuống.
Mà trái tim của Tần Tang lúc này cũng đấu tranh dữ dội, trái cổ của anh cứ lên xuống khát khao, nhìn cô thôi miệng lưỡi cũng bỏng cháy. Thân dưới cách một lớp quần jeans cũng có thể cảm nhận được vật rắn chắc của anh đang chống vào cô ma sát chậm rãi. Cô đau lòng khi thấy vẻ mặt cực khổ cố nén của anh, nhưng bây giờ cô thật do dự không thôi — Rốt cuộc, khoảng tuổi trẻ ngông cuồng này, có nên kiên trì hay không?
Lý Vi Nhiên thắm thiết quan sát đợi câu trả lời của cô đã lâu. Nhiều lần, anh cũng muốn cắn răng nhắm mắt ăn cô. Nhưng khi thấy được sự không xác định trong đáy mắt cô, lại dập tắt sự xao động của anh. Dù cho Lý Vi Nhiên tin chắc mình yêu thương cô vô bờ bến, nhưng khi nhìn thấy cô do dự, anh cũng không muốn ép.
Lý Vi Nhiên không thể hít thở nỗi nửa, khẽ thở dài một tiếng, khó khăn cúi người xuống, nhặt áo của cô ở trên đất lên, dịu dàng choàng vào người cô, chính anh tự xoay người đi, hít thở từng hơi.
Tần Tang hoảng loạn mặc áo lại, tựa vào trên cửa nhìn bóng lưng anh nhấp nhô lên xuống không biết phải làm sao. Trong lòng cô nhất thời khó phân biệt tư vị, đợi một lúc lâu, mới sợ hãi khẽ nói “Vi Nhiên….?”
Lý Vi Nhiên “ừ” một tiếng nồng giọng mũi, hơi ngửa đầu hít sâu vào “Anh không sao, anh đi đến phòng tắm dội nước lạnh. Em xem tivi trước đi, tự lấy thức uống trong tủ lạnh.” Giọng anh hơi run, nhanh chóng đi vào trong. Lòng Tần Tang hoảng hốt, lại bước đuổi theo, ôm lấy anh từ phía sau.
“Tang Tang…” Lý Vi Nhiên đau khổ rên rỉ một tiếng “Em buông ra trước đi… Anh… thật không thể khống chế được nữa rồi đó.” Anh miễn cưỡng mở vòng tay ấm áp của cô ra, cười cảnh cáo cô. Nhưng mới vừa đi về phía trước một bước, quần áo đã bị cô kéo lấy phía sau.
“Anh… Em giúp anh…?” Giọng nói Tần Tang yếu ớt vo ve như muỗi. Nhưng Lý Vi Nhiên vẫn nghe hết sức rõ ràng, nhất thời kích động không kiềm nén được.
Anh nhanh chóng xoay người ôm cô, hôn lên gương mặt đỏ ửng của cô hơi thô bạo. Một tay bóp chặt lấy hông của cô, kéo cô vào phòng ngủ. Một tay khác lần vào vạt áo T-shirt của cô, mở chiếc áo lót cô vừa mới mặc xong, hung hăng xoa nắn phần ngực tuyết trắng đẫy đà của cô.
Lý Vi Nhiên hưng phấn không biết làm sao cho tốt, đầu cúi xuống trước ngực cô, mút lấy từng chút trên bộ ngực mềm mại của cô. Tần Tang khẽ rên một tiếng xấu hổ, anh muốn nuốt cô từng miếng từng miếng vào bụng sao.
Sau khi hôn mút điên cuồng xong, anh trở mình không đè lên cô nữa, nằm nghiêng ôm lấy cô đang xấu hổ co ro như một con tôm “Nhích lên chút … Trừ phi, Tang Tang của anh định dùng miệng giúp anh.” Anh cười gian duỗi ngón tay ra, vuốt ve đôi môi nhỏ nhắn đang sưng đỏ bóng lưỡng của cô. Mặt Tần Tang đỏ như con tôm luộc, yên lặng bỏ hai tay đang che trước ngực ra, nhích lên nằm trong vòng ôm của anh.
Lý Vi Nhiên cởi quần của mình, kéo tay phải của cô đặt lên dục vọng đang kích động dựng thẳng lên của anh. Ngón tay của Tần Tang cảm giác được sự cứng rắn nóng bỏng, không khỏi xấu hổ rụt tay lại.
“Không cho trốn” Anh đè bàn tay nhỏ bé của cô lại, xoa lấy nơi đang đau nhức của chính mình. Một tay khác ôm sát cô, cắn một cái hung hăng lên mặt cô “Ngoan… Tang Tang, sờ nó đi….”
Lúc này, Tần Tang cũng xem như nếm được mùi vị mua dây buộc mình, khóc không ra nước mắt. Không thể làm gì khác hơn là run run cầm lấy, nhẹ nhàng nắm lại. Tay của anh bao bọc quanh tay của cô, hướng dẫn cô, trước tiên nhẹ nhàng xoa, rồi từ từ lên xuống. Cô dần dần quen thuộc, anh thả tay mình ra, nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của cô.
Tay của anh choàng qua lưng của cô, nhẹ nhành vuốt ve, làm cô tê dại từng đợt. Tần Tang không dám nhìn phía dưới, khép hờ mắt chôn mặt vào hõm vai anh, động tác trong tay kéo dài khó khăn. Hình như cô làm anh rất thoải mái, anh ưỡn eo ra, nhích của mình gần sát cô thêm một chút, Tần Tang e lệ cảm giác được, anh lại biến đổi… lớn hơn.
Một lúc lâu, hô hấp của anh cũng trở nên nặng nề, trong đôi mắt nồng nàn dục vọng “Nhanh chút đi, Tang Tang, anh rất thoải mái…” Anh thở hỗn hễn ngậm lấy vành tai cô, ôm cô càng chặt, bàn tay đang xoa ngực cô càng "> làm cô kêu ra tiếng. Sau khi anh nghe được tiếng cô nức nở như mèo kêu, lại hưng phấn gấp bội, nghiêng nửa thân đè lên cô, mút lên cổ cô từng dấu đỏ thẫm.
Rốt cuộc, cái tay đang nhức mỏi của Tần Tang cũng bị bắn lên một chất lỏng nóng hổi, cô không dám nhúc nhích, nghe anh gầm nhẹ như dã thú, từ từ thân thể của anh đè nặng lên người mình.
Rất lâu, rất lâu, anh mới thỏa mãn nhỏm dậy, hôn liên tiếp lên mặt Tần Tang. Tần Tang cũng cảm giác được vật trong tay cũng dần dần mềm nhũn, nhưng chất lỏng ẩm ướt lành lạnh vẫn trong lòng bàn tay cô, cô không biết phải làm sao bây giờ. Tâm tình của Lý Vi Nhiên vô cùng phấn khởi, nhướng mày ra vẻ kinh ngạc “Sao vậy? Không muốn buông tay hả?”
Tần Tang xấu hổ muốn rớt nước mắt, há miệng hung dữ cắn lên cằm anh. Lý Vi Nhiên vừa kêu đau vừa hôn lên chiếc mũi nhỏ nhắn của cô. Cười đùa xong, anh rút khăn giấy để bên tủ đầu giường, ôm cô vào lòng, thong thả ung dung lau tay cho cô. Tần Tang chùi chất lỏng màu trắng đục trong tay lung tung vào khăn giấy, đẩy anh ra thật nhanh, chạy vào phòng tắm.
Lý Vi Nhiên cười vui vẻ nhìn bóng lưng cô đang chạy trối chết. Anh xuống giường, đứng ở ngoài phòng tắm, đổi quần áo. Song, cũng đứng chờ ở cửa phòng tắm thật lâu, rốt cuộc Tần Tang cũng quấn một chiếc khăn tắm lớn đi ra.
“Quần áo anh bỏ vào máy giặt rồi, em cũng thay quần ra giặt đi. Mặc đỡ cái này được không?” Anh đưa cho cô một chiếc quần short và áo T-shirt của mình, chống cằm nhìn Tần Tang đang ướt sũng, cười xấu xa. Tần Tang bị anh nhìn lại đỏ mặt, đập anh một cái, nhận lấy đồ đi vào thay.
—————
Lúc tan việc đã quá nửa tiếng, An Tiểu Ly vừa thu dọn đồ đạc, vừa ngóng tai lên nghe tiếng động trong phòng làm việc.
Sau khi ném hộp cơm trưa, anh cũng chưa ra khỏi phòng làm việc, người cuối cùng đi ra khỏi phòng làm việc của anh cũng đã hơn ba tiếng. Có thể anh đã đói đến chóng mặt hay không? Hay là đau bụng rồi? Đau đến té trên mặt đất cũng không há miệng la lên một tiếng ư?
An Tiểu Ly tưởng tưởng thấy cảnh tượng sắc mặt Trần Ngộ Bạch tái mét, giãy dụa trong phòng, yếu ớt té trên mặt đất. Trong lòng cũng sờ sợ, hay là nên vào xem thử, ai bảo cô là một đứa bé giàu lòng thương hại chứ.
Vào phòng làm việc cô mới phát hiện, mình không chỉ là một đứa bé giàu lòng thương hại, còn là một đứa bé thông minh. Nhìn Trần Ngộ Bạch đường đường chánh chánh ngồi ở bàn làm việc, lạnh lùng nhìn cô không mời mà tới. An Tiểu Ly nắm sổ ghi chép trong tay, âm thầm cảm thấy mình may mắn vì đã suy nghĩ chu toàn.
“Tổng giám đốc, tôi phải tan việc. Đây là hành trình được sắp xếp vào ngày mai.” Cô đưa cuốn sổ vô cùng khách khí.
Trần Ngộ Bạch chớp chớp mắt, ngón tay cũng không nhúc nhích, vênh khuôn mặt lạnh như băng cười nhạo “Thư ký An đã bao lâu chưa làm hết phận sự như vậy rồi?”
An Tiểu Ly bị nói trúng tim đen, không vui nhưng vẫn giả vờ cung kính, đưa sổ ghi chép để xuống bàn anh “Tôi chỉ vào xem thử anh có chết chưa. Hài lòng chứ?”
“Em quan tâm tôi?” Trần Ngộ Bạch dựa vào trên ghế, nhìn cô cười nhạt.
“Trí tưởng tượng của anh quả thật không tệ.” Cô kiêu ngạo xoay người đi.
Phía sau vang lên một cái ầm, mắt phải An Tiểu Ly vừa giựt, xoay người lại nhìn, thấy Trần Ngộ Bạch tựa như muốn đứng lên. Lúc này thân thể tái mét chống lên bàn, một tay đè chừng dạ dày, đầu cúi xuống, như rất đau đớn.
Trái tim An Tiểu Ly thoáng đau nhói, trước kia cũng biết dạ dày anh không tốt, trời lạnh sẽ phát bệnh, nhiều lần đau đến nhăn nhó, mỗi lần uống thuốc dạ dày cũng cả đống lớn. Sáng hôm nay gần như anh không ăn gì, buổi trưa lại giận dỗi với cô cũng không nuốt một hạt cơm nào vào bụng. Mới vừa rồi cô còn cố ý chọc giận anh… An Tiểu Ly ảo não vội vàng chạy tới.
“Tiểu Bạch?” Cô đỡ anh ngồi dậy, mình ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn xem anh rốt cuộc thế nào. Dưới tình thế cấp bách, lại bật thốt ra cái tên thân mật giữa hai người. Sau khi Trần Ngộ Bạch nghe được ngẩng đầu lên, hai mắt sắc bén lóe lên nụ cười.
An Tiểu Ly không biết làm sao, anh sợ cô lo lắng nên miễn cưỡng cười, hay là đắc ý vừa lừa được cô nên cười?
“Trần Ngộ Bạch, anh có khỏe không?”
“An Tiểu Ly, em quan tâm anh.” Anh khẳng định rõ ràng. Ngồi trên ghế cúi đầu nhìn An Tiểu Ly đang vội vội vàng vàng, nửa gương mặt lạnh lùng của anh dưới ánh nắng chiều mờ mờ lại nhuộm lên vẻ dịu dàng.
Trong nhất thời An Tiểu Ly giận tím mặt.
Đang định mở miệng nói ra những lời ác độc nhất, thì bỗng nhiên anh đưa tay đặt lên ót cô, gương mặt nhẹ nhàng tới gần, dịu dàng dán lên môi cô, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm lên môi cô trước, sau đó thì mút lấy môi cô, ngấu nghiến say đắm yêu thương. Trong JQ của Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly, chưa bao giờ có sự dịu dàng tỉ mỉ như vậy.
Nếu như là An Tiểu Ly một tuần lễ trước, như vậy chắc đã phải viết — “An Tiểu Ly, say mê nặng rồi.”
Đáng tiếc ơi là đáng tiếc, nếu nói, nếu như không có chuyện xảy ra. Thì khi mông An Tiểu Ly liều mạng chạm xuống đất, có thể cô chỉ cố gắng đẩy Trần Ngộ Bạch đang mút hăng say ra.
Mà nếu nói, đã có chuyện đã xảy ra. Thì khi An Tiểu Ly xoa cái mông bị té đau đớn, chỉ vào gương mặt tái nhợt của kẻ đang ngồi trên ghế, chửi ầm cả lên “Anh đừng tưởng rằng mỗi lần dụ dỗ đều thành công. Hôm nay tôi đã ăn rất no rồi.”