Tần Tang không cười nổi, Lý Vi Nhiên cũng không giục cô, lôi ghế ra ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cô.
“Nói sau nhé, chờ qua vài năm nữa. Buổi tối muốn ăn gì?” Lúc Tần Tang ngẩng đầu lên lần nữa, lại tỏ ra như không có chuyện gì.
Lý Vi Nhiên tựa người ra sau, ngón trỏ gõ lên mặt bàn, từng tiếng hờ hững đập vào trái tim Tần Tang, “Tùy em.”
Tần Tang muốn nói vài lời tình cảm để trấn an anh, thế nhưng vẻ mặt của anh lại khiến cô không há nổi miệng. Chỉ là lấy lệ, đúng vậy, cô biết Lý Vi Nhiên cảm thấy cô đang nói với anh lấy lệ.
Lúc bật bếp nấu cơm, Lý Vi Nhiên im lặng đứng sau giúp cô, phòng bếp nhỏ bé yên tĩnh đến độ làm cho trái tim người ta hốt hoảng.
“Vi Nhiên, anh giận à?” Tần Tang lau tay, xoay người ôm anh.
Lý Vi Nhiên mím môi, lắc đầu.
“Anh có tức giận mà.” Tần Tang quả quyết.
Lý Vi Nhiên nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nụ cười lấy lòng, sự khó chịu trong anh nguôi bớt, “Tang Tang, anh thấy hơi mệt mỏi.”
Tâm trạng Tần Tang chợt trùng xuống.
“Hình như em luôn gạt anh rất nhiều chuyện. Đương nhiên, anh tôn trọng việc riêng của em. Thế nhưng, có phải em cũng nên tôn trọng anh không? Anh thật sự muốn kết hôn với em, em cũng nên bày tỏ chút thành ý chứ?” Lý Vi Nhiên im lặng một lát rồi lên tiếng.
Tần Tang có phần muốn khóc, cánh tay ôm anh siết chặt thêm, một lúc lâu sau mới trả lời anh: “Vi Nhiên, thật sự em cũng muốn lấy anh, nhưng mà. . .Em vẫn chưa chuẩn bị tốt. Anh. . .cho em thời gian, có được không anh?”
Lại là thời gian. Lý Vi Nhiên thở dài một tiếng, không thể tránh được.
Hình như cứ như vậy, hình như không hề tranh cãi. Thế nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng, có một bóng ma nhỏ bé, vùi sâu xuống tình yêu của hai người như vậy.
. . .
Điện thoại của cha thật sự giống một tia chớp chém An Tiểu Ly đứng người.
Tên cha cô là An Bất Tri. Mở mồm ra luôn là “Người ta nói —— “. Rồi sau đó sổ tiếp ra một tràng lý do thoái thác cũ kỹ bà lằng nhằng khiến người ta nghe muốn ngất. Bởi vậy được đặt biệt hiệu “Bất Tri người ta nói”. Thầy giáo An Bất Tri là tổ trưởng tổ ngữ văn trường trung học R, là một học giả nghiêm cẩn chính thống cắm rễ ở đống sách, có thành tựu trong nghiên cứu lịch sử nhà Tống. Thế nhưng thái độ làm người thanh cao, cần cù chăm chỉ dạy học ở nơi nhỏ bé trường trung học R này; Không quan tâm tới chức danh hay giấy chứng nhận, cũng chẳng vừa mắt với những nơi trả lương cao.
Về việc giáo dục con gái một của mình, An Bất Tri luôn ôn hòa trong nghiêm khắc, nghiêm khắc trong khen ngợi; Tiến hành song song thúc giục và khích lệ, tin tưởng và trông coi nghiêm khắc.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả – - là sự tán thành của cô giáo Trần. Nói cách khác, An Bất Tri sợ vợ.
Cho nên sau nửa giờ An Tiểu Ly được cha dạy bảo bằng dẫn chứng phong phú của truyện liệt nữ, đã kiên quyết yêu cầu nói chuyện trực tiếp với cô giáo Trần.
Cô giáo Trần vẫn luôn hung hãn, vừa nghe máy đã rống cô: “Đừng mong mẹ giúp con! Sáng sớm ngày mai ngoan ngoãn trở về! Xem mẹ trừng trị con thế nào!”
Tiểu Ly đưa điện thoại ra xa nửa phút, sau đó vội vã cười lấy lòng, “Cô giáo Trần, mẹ là người vợ hiền duyên dáng thùy mị, lại gầm thét như sư tử trước mặt chồng như vậy không tốt lắm thì phải?”
Người nào đó đang ở một bên cúi đầu xem văn kiện, nghe đến đó khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Cô giáo Trần quả nhiên hiền lành hẳn, sau một hồi ngượng nghịu, hỏi An Tiểu Ly một câu: “Con có bạn trai rồi hả?”
An Tiểu Ly liếc mắt nhìn người người nào đó cách cô chưa tới một trượng, chột dạ ấp úng: “À. . .Vâng.”
“Đến giai đoạn nào rồi?
“À. . . Dạ?”
“Đã gặp cha mẹ cậu ta chưa?”
“À. . .Vâng!”
“Nghỉ Tết thì đưa cậu ta về!”
“À. . . Vâng. . .”
“Có nghe không đấy?!”
“Có ạ!”
Cô giáo Trần lại bắt đầu gầm như sư tử, An Tiểu Ly ở tít đằng này cũng bị dọa đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha, đứng nghiêm chỉnh tề, trả lời giòn giã.
Hình như Trần Ngộ Bạch bị cô làm cho giật mình, cũng ngẩng đầu nhìn qua.
An Tiểu Ly cúp điện thoại, xấu hổ cười cười với anh.
. . .
Buổi tối trước khi đi ngủ, lần đầu tiên Trần Ngộ Bạch không chui vào phòng cô. An Tiểu Ly chờ đợi rồi lại đợi chờ, mí mắt sắp sụp xuống mà anh vẫn chưa vào. Cô đành phải đích thân ra ngoài xem, trong thư phòng không bật đèn, hé cửa phòng ngủ, anh ấy lại có thể ngủ trên giường của mình!
An Tiểu Ly do dự một lúc, lặng lẽ đóng cửa lại, định trở về phòng, mai tìm cơ hội nói sau.
“Có việc gì?” Lúc cô chuẩn đi, trong bóng tối, bóng người cao gầy ngồi dậy từ trên giường, mở miệng nói với giọng lành lạnh.
Tiểu Ly xấu hổ, cảm giác như mình cố lý nhìn lén anh. Vì vậy cô đứng ở cửa không lên tiếng, mong rằng trong căn phòng tối đen, Tiểu Bạch sẽ tưởng rằng chỉ là bóng ma lướt qua.
Ai biết Trần Ngộ Bạch “tạch” một tiếng, bật đèn bàn lên, An Tiểu Ly không kịp tránh đi, đành phải ngốc nghếch cười gượng với Trần Ngộ Bạch đang nhíu mày nhìn cô trên giường.
“. . . Anh vẫn chưa ngủ à?” Cô nói một câu cứng đờ.
Trần Ngộ Bạch nhìn giường mình, hỏi lại: “Em cho là thế nào?”
An Tiểu Ly nghẹn lời, một lúc lâu không nói được nên lời, đành từ bỏ: “Em chỉ đến xem, ha ha. . . ha ha, ngủ ngon!” Nói xong bản thân cô cũng thấy chẳng còn mặt mũi gì nữa, sau đó rụt lại đóng cửa muốn trốn.
“Tiểu Ly,” Trần Ngộ Bạch gọi giật lại, cô chần chừ xoay người, nhìn anh, anh đang cười, “Lại đây.” Anh vỗ phần giường dưới thân.
An Tiểu Ly yên lặng tiến vào phòng, yên lặng đóng cửa, yên lặng trèo lên giường, yên lặng rúc vào chăn, dựa vào anh rồi nằm xuống.
Trên tấm chăn của anh có hương bạc hà thoang thoảng quen thuộc. Tuy là mùa đông, nhưng hương thơm tươi mát tràn ngập trong hô hấp cũng rất ấm áp. Trần Ngộ Bạch tắt đèn nằm xuống, vươn tay ra ôm lấy đầu cô, nhẹ nhàng kéo cô lại, ôm cô vào trong lòng.
Hình như hồi trước Trần Ngộ Bạch ngủ không ngon, rèm cửa trong phòng ngủ có tới trên bốn lớp, khiến căn phòng không hề có tia sáng nào. Thậm chí Tiểu Ly không nhìn thấy rõ gương mặt gần trong gang tấc của anh, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của anh phủ nhẹ lên lông mi cô, giống làn gió dịu dàng hay cánh bướm mềm mại xinh đẹp vỗ nên.
Anh chỉ ôm cô, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất, cứ như sắp ngủ mất rồi. Tiểu Ly có tâm sự, nhưng lại không dám mở miệng. Một lúc rất lâu rất lâu sau, cô không nhịn nổi nữa, muốn xoay người, chỉ hơi nhúc nhích, nhưng anh lại chưa ngủ, mở miệng khẽ hỏi bên tai cô: “Làm sao vậy?”
Tiểu Ly tưởng quấy rầy đến giấc ngủ của anh, nói thầm một câu “Không có gì”, dịch người, ngủ cách xa anh một chút.
Trần Ngộ Bạch lại bật đèn bàn lên lần nữa, lại kéo cô gần lại trong lòng lần nữa. Trong mắt anh có vẻ mang ý cười, vươn ngón tay ra nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, “Bình thường nằm xuống chỉ cần ba phút là ngáy khò rồi, còn nói không có việc gì?”
An Tiểu Ly cúi thấp đầu cắn lên ngón trỏ của anh, anh cười, khẽ rên, ngón tay khiêu khích lướt qua lưỡi cô.
“Tiểu Bạch, hiện giờ chúng ta có quan hệ gì?” An Tiểu Ly nhỏ giọng hỏi, tim đập như hươu chạy.
“Em nghĩ thế nào?”
“Sống chung?” Cô hỏi không dám chắc.
“Ừm.” Anh đáp trôi chảy, khép hờ đôi mắt, cọ nhẹ cằm lên trán cô.
“Ba mẹ em nói, Tết âm lịch đưa bạn trai em về nhà.” Tiểu Ly cong người, thấp đầu đến ngực anh, nghe tiếng tim đập "> mẽ trong lồng ngực anh, chờ đáp án rất quan trọng này từ anh.
Trần Ngộ Bạch lèn chăn sau lưng cô, giọng nói vẫn lành lạnh không đổi: “Hai mươi tám là công ty cho nghỉ, trưa ba mươi tết chúng ta cùng về, mừng năm mới ở nhà em. Mùng hai tết qua nhà anh.”
An Tiểu Ly rúc trong lòng anh một lúc, hơi ấm dần bao lấy cô, sắp xếp của anh nghe có vẻ cũng được. Cô khẽ “ừm” đồng ý, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Vào giữa lúc nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy sao nhịp tim của Tiểu Bạch lại hình như đập nhanh hơn. . .
Trần Ngộ Bạch đợi đến khi hơi thở cô ổn định, một lúc sau mới kéo cô từ trong chăn ra rồi ôm cô vào lòng. Anh chỉ cảm thấy trên đời này không có ai ngốc hơn cô bé này. Không phải muốn danh phận sao? Anh còn đang đợi câu hỏi tiếp theo của cô, muốn nói điều cô vẫn luôn muốn nghe, sao cô lại yên tâm ngủ như vậy. . .
“An Tiêu Ly, năm sau, anh muốn kết hôn với em.” Anh cúi đầu nói bên tai cô.
. . .
Nghe thấy tiếng chuyển động của chìa khóa, Lý Vi Nhiên chạy vội tới. Diệp Thụ vừa vào cửa thì thấy con rể khôn khéo chuẩn mực của mình đang cười tủm tỉm đưa dép qua.
“Tang Tang làm món gì ngon vậy? Thơm quá!” Diệp Thụ vỗ vai Lý Vi Nhiên, ung dung hỏi một câu.
Lý Vi Nhiên vô cùng thân thiết khoác nhẹ lên vai bà tiến vào trong nhà, rất có cảm giác con trai làm nũng với mẹ, “Gà xắt miếng phù dung, canh bóng bì, và cả gà hầm nấm. Sắp có cơm rồi ạ, cô ấy đang xào rau cải.” Anh đưa Diệp Thụ tới trước bàn ăn, chỉ chiếc tô lớn đang bốc khói cho bà xem, “Đồ ăn vặt Tang Tang làm cho cháu, thật sự đây là lần đầu cháu được ăn!”
Diệp Thụ cầm bát làm ấm tay, cười: “Lúc nhỏ nó xem ‘Mùa đông’ của Chu Tự Thanh (1), thèm muốn không chịu được. Lúc về thế nào cũng phải bắt cô làm đậu hũ Bạch Thủy (2) đó ăn. Hồi đó không có tủ lạnh, không dễ giữ đậu hũ được tươi, cô mua đậu tương về, làm cho nó ăn, thế là về sau, mùa đông năm nào nó cũng ầm ĩ đòi ăn.”
[(1): Chu Tự Thanh 朱自清 1989 - 1948, là nhà thơ và nhà văn tiểu luận nổi tiếng của Trung Quốc. Mùa đông là một tác phẩm của ông, trong đó đoạn đầu có nhắc đến đậu hũ Bạch Thủy]
[(2) Đậu hũ Bạch Thủy đặc sản của huyện Bạch Thủy, tỉnh Thiểm Tây. Đậu hũ trắng, thanh, chắc, vị thơm nồng]
Lý Vi Nhiên lắng nghe chăm chú, cười nhẹ, khuôn mặt tuấn lãng dịu dàng nhu hòa dưới ngọn đèn. Bất chợt Diệp Thụ phần nào hiểu được vì sao khi đó Tần Tang phải “quên”. Chàng trai lắng nghe chăm chú, mỉm cười như vậy, e rằng một khi thật sự yêu, cả quãng đời còn lại cũng khó quên được.
Mà việc quãng đời còn lại cũng khó để quên, là việc đau khổ mà đáng sợ đến cỡ nào.
“Vi Nhiên, bưng đồ ăn ra nào!” Tần Tang đi ra từ trong bếp, gọi Lý Vi Nhiên đi bưng nồi đất.
Diệp Thụ gắp một hạt đậu tương trên đũa, khẽ gật đầu với con gái, “Được đấy”
Tần Tang muốn nói lại thôi, mỉm cười.
. . .
Trần Ngộ Bạch không ngủ được, nhưng người nào đó trong lòng lại yên giấc ngủ say, vẻ mặt trong lúc ngủ vô cùng điềm tĩnh. Anh hơi tức giận vươn hai ngón tay ra bịt mũi cô. Không thở được, An Tiểu Ly chậm rãi mở miệng nhỏ ra, anh cúi đầu hôn lên, kéo đầu lưỡi cô ra ngoài. Cho đến khi người nào đó không nhịn được nữa mà tức giận mở đôi mắt buồn ngủ mơ màng ra, nhẹ nhàng đưa tay ra vỗ lên vai anh. Bàn tay nho nhỏ đánh lên, ngọn lửa trong anh bùng lên cao hơn. Vốn dĩ thật sự chỉ muốn trêu cô, thế nhưng khi hút hương vị thơm ngát mềm mại của cô vào đáy lòng, phía dưới không thể chịu sự khống chế của mình được nữa.
Váy ngủ vén lên tới cổ, anh ngậm nơi đẫy đà thơm ngát mềm mại ấm áp của cô, ra sức cắn. Rồi đi tới từng viên ô mai phấn hồng, ngón tay anh đi dọc xuống dưới, đưa vào trong quần nhỏ của cô. Khiêu khích nhẹ nhàng chậm rãi, rồi chợt đưa thẳng vào hoa tâm. Người nào đó đang ngủ mơ màng nổi da gà, vừa buồn ngủ lại vừa tê dại, nức nở thành tiếng.
Chân của cô bất giác quấn lên, eo Trần Ngộ Bạch tê dại rất lâu. Thật sự muốn ăn cô bé yêu kiều mềm mại đang nhắm mắt rên rỉ vào trong bụng. Thế nhưng không thể, cho nên động tác của anh càng lúc càng dùng hết sức lực.
Những ngón tay nắm lấy mông cô càng siết chặt lại. An Tiểu Ly trong cơn choáng váng và đau đớn, lúc thì lên thiên đường lúc thì xuống địa ngục, bị dằn vặt mà khóc ra tiếng. Trần Ngộ Bạch thở hổn hển, hôn sạch nước mắt của cô. Động tác đụng chạm dưới thân lại không hề nhẹ lại. Trong lúc sâu nhất, An Tiểu Ly tưởng rằng mình sẽ bị anh xé làm hai nửa như vậy. Khoảnh khắc trước khi anh bùng nổ gọi tên cô, giọng điệu vô cùng thân thiết mà bá đạo. Sau đó bắn vào nơi mẫn cảm mà mềm mại nhất của cô. An Tiểu Ly như thể bị kéo vào vòng nước xoáy kỳ quái, rớt xuống dưới không ngừng, run rẩy co giật, khóc thành tiếng.
Hoàn hảo ôm lấy Tiểu Bạch nhà cô cùng nhau lên đỉnh.
. . .
Hai mươi tám, Trần Ngộ Bạch lái xe, đưa An Tiểu Ly trở về thành phố R.
Trong điện thoại nói tầm một giờ chiều sẽ đến. Ăn trưa xong, Tần Tang và Lý Vi Nhiên rãnh rang không có việc gì làm, nắm tay nhau ra ngoài tản bộ , vừa hay gặp hai người.
Trên mảnh đất vừa mới quét tuyết đọng, một nam một nữ tay trong tay bước đi chậm rãi, áo lông dài cùng kiểu, một đen một đỏ. An Tiểu Ly thấy thế thì tức giận, giục Tiểu Bạch tăng ga, bỏ lại đôi Kim Đông Ngọc Nữ đang vẫy tay nhiệt tình với hai người lại sau xe. Yêu thương quấn quýt như thế, hai người tự đi mà về!
Trần Ngộ Bạch hoàn toàn không hiểu cái trò trẻ con này của An Tiểu Ly là sao đây. Nhưng mà anh vẫn làm theo cô, lát nữa gặp cô giáo Trần, không biết cô còn muốn dương nanh múa vuốt thế nào.
Tần Tang và Lý Vi Nhiên đuổi theo xe chạy một đoạn, đều thấy chẳng hiểu mô tê gì. Hai người đần mặt ra nhìn nhau, đành phải đi ngược lại một đoạn đường dài.
Khu nhà của giáo viên trung học R đều không có thang máy, nhà Tiểu Ly ở tầng năm, Trần Ngộ Bạch mang quà đi đằng trước, cô theo sau thở hổn hển leo ba tầng lầu.
Tới cửa nhà, Tiểu Ly hưng phấn gõ cửa, cô giáo Trần phỏng chừng nghe thấy tiếng bước chân chờ phía sau cửa từ trước, sau thời gian một giây phản ứng thì qua mở cửa. Cô giáo Trần phúc hậu mặc áo lông dày giang hai tay ra, cười đến độ nếp nhăn trên khóe mắt thành từng đường, “Bảo bối của mẹ rốt cuộc cũng về rồi! — — Cậu. . . Ngộ Bạch? Ngộ Bạch!”
Cảnh tượng dừng lại, trong nhà là cô giáo Trần đang giang tay và há hốc miệng, cái ôm dừng trong không trung, trong trạng thái giật mình quá độ. Ngoài cửa bên trái là hai tay giơ ngang, miệng há hốc, chưa ôm được, trạng thái nghi hoặc tăng cao; Ngoài cửa bên phải là Trần Ngộ Bạch với khuôn mặt mỉm cười, anh lên tiếng kết thúc khoảnh khắc đứng hình này: “Chào cô, đã lâu không gặp.”