Dạo gần đây Chu Yến Hồi phát hiện Tần Tống thật sự rất rất kỳ lạ. Là một kẻ thường ngày thích ồn ào, mà bây giờ, mỗi khi ra đường cũng mang gương mặt trầm lặng, nhìn thấy người đẹp cũng không có phản ứng gì. Cái vẻ hà khắc kia cũng vượt qua cậu ba nổi tiếng núi băng nhà họ rồi.
“Nhóc sáu, khó chịu hả?”, Chu Yến Hồi đưa anh một điếu dài nhỏ có bỏ thêm “thuốc”.
“Không cần!”, Tần Tống đập tay của Chu Yến Hồi: “Cậu cũng dùng ít đi, loại này dính nhiều cũng nghiện đó.”
Chu Yến Hồi nhún nhún vai ra vẻ không sao, rút cho mình một điếu “Vậy thì cậu tám chuyện để tôi nâng tinh thần đi.”
“Tám cái đầu cậu!”, Chu Yến Hồi là bạn thân của Tần Tống lúc du học ở Anh, hai nhà cũng thân thiết nhiều đời, quan hệ không hề tầm thường.
“Được, không muốn nói đúng không? Anh đây không thèm nghe nữa. Giữ nghẹn họng cậu đi!”. Chu Yến Hồi bắt tréo chân, ngúng nguẩy, nói giọng khích Tần Tống.
“Mẹ kiếp”! Tần Tống vuốt mái tóc phiền não, thật sự không nhịn được nữa, phun ra khổ sở của mình: “Hồi à, hình như tôi … tiêu thật rồi.”
Anh giang rộng hai tay hai chân, ngã trên ghế sa lon: “Cô gái kia… không giống như loại bình thường… Tôi biết cô ấy khác, tôi cũng không dám lấy tiền đè người… Không biết phải làm sao đây?”. Anh ủ rũ oán thán cho bạn tốt nghe. Mỗi đêm anh đều tỉnh giấc, cả tuần nay đều mơ thấy Tần Tang mấy lần, cả người túa mồ hôi lạnh, chẳng lẽ…. thích thật rồi sao?
Cũng chẳng ra làm sao, chưa gặp được bao nhiêu lần, sao vẫn muốn cô ấy chứ?
“Tôi khinh”! Chu Yến Hồi cười khinh bỉ, nói với Tần Tống: “Mẹ nó, loại phụ nữ thích giả bộ. Không thích tiền ư? Cậu dùng mấy trăm vạn, mấy trăm vạn ném vào. Tôi xem coi cô ta thích hay không thích!”
“Cô ấy thật không cần tiền. Tôi thấy. Hơn nữa, tôi không thể dùng tiền đi lăng nhục cô ấy!”.
Chu Yến Hồi nhíu mày, định nói gì nữa thì cửa phòng bao mở ra, Lý Vi Nhiên và Dung Nam, Kỷ Nam cùng nhau đi vào. Sau khi Chu Yến Hồi tiếp nhận công việc của nhà họ Chu, bởi vì quan hệ với Tần Tống, cho nên cũng quan hệ qua lại mật thiết với Lương thị, gần đây hai bên vừa hợp tác vụ án lớn, tối nay chính là Chu Yến Hồi mời khách, đãi bọn Dung Nham tới ăn mừng hợp tác thành công.
“Ồ, tới rồi, mọi người biết không? Cậu sáu lãng tử hào hoa, đánh đâu thắng đó nhà ta, rốt cuộc cũng gặp khó khăn rồi…”
“Mẹ kiếp, cậu muôn tìm người đánh à?”, Tần Tống nhào qua, bóp cổ của Chu Yến Hồi lắc lắc.
Dung Nham ngồi xuống, rót rượu cho mình, bỏ thêm đá, uống một hớp, mở miệng trêu chọc: “Yến Hồi, cậu đừng để ý đến nó, nhóc sáu của chúng ta không kén ăn, lần đó cũng si, nhưng lại bò dậy nhanh hơn bất cứ ai.”
Tần Tống lúng túng, la lớn lên: “Câm mẹ cái miệng lại cho ông!”.
Dung Nham đưa mắt, Kỷ Nam và Lý Vi Nhiên nhìn thoáng qua, đi tới quật Tần Tống lên ghế sô pha đánh một trận mãnh liệt.
Trong phòng náo động hỗn loạn, má mì Tang A Lục đẩy cửa cất tiếng chào hỏi: “Ôi, các vị thiếu gia của tôi, nóc nhà cũng bị lật ngược rồi. Tại sao vậy chứ? Cậu sáu hiển nhiên cũng là tiểu thụ thượng hạng, nhưng bị cậu tư và cậu năm đánh hội đồng thì làm sao chịu nổi chứ?”.
Dung Nham và Chu Yến Hồi nghe như vậy, hai người cũng vỗ tay cười to.
Tần Tống giãy dụa rất vất vả mới thoát được, đầu tóc rối tung, hai gò má ửng hồng, cũng thật giống dáng vẻ tiểu thụ như má mì Tang nói.
“Hừ! Thấy qua tên thụ nào đẹp bằng tôi chứ”?
Má mì che miệng cười lẳng lơ: “Cậu sáu, tôi cần gì phải đả kích cậu chứ! Hôm trước có một thằng nhóc mới tới, thật sự còn đẹp hơn cậu đó. Sao nào, gọi đến đây cho cậu thay đổi khẩu vị nha?”.
Rốt cuộc Kỷ Nam không nhịn được nữa: “Được rồi, được rồi, để rượu xuống, bà đi ra ngoài đi, Hồi Hồi cũng không thích dài dòng như vậy!”.
“Khác giới à! Hôm nay tâm tình nhóc sáu không tốt, anh đây đãi khách, má mì, gọi người tới đây cho cậu ta thay đổi khẩu vị.”
Má mì đáp lại một tiếng, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ đi ra ngoài.
Kỷ Nam cau mày, ngồi trên ghế sa lon không nói.
Dung Nham biết Kỷ Nam phiền nhất là cái này, nhưng hôm nay là vì vụ dự án hợp tác hai nhà, bọn họ còn phải dùng tới thế lực của Chu Yến Hồi, không nên khó chịu với cậu ta.
Quả nhiên, Kỷ Nam lập tức đứng lên.
“Không biết chị Yên vừa quậy cái gì, anh cả về nhà đi cùng rồi. Cuộc xã giao bên kia không có ai, tôi đi qua đó, ai đi với tôi nào?”
Lý Vi Nhiên cũng không thân với Chu Yến Hồi, trong lòng cũng chán ngấy cái chuyện trai bao, lập tức đứng dậy nói đi cùng với Kỷ Nam
……………..
“Chị –”
“Tiểu Hòe”? Tần Tang tháo mắt kiếng xuống, liếc nhìn đồng hồ trên máy vi tính, lúc này, đáng lẽ thằng nhóc này phải ở trường tự học buổi tối chứ.
“Chị, chị đang bận hả”? Tần Hòe hỏi ấp a ấp úng.
“Nói, chuyện gì”? Tần Tang đi thẳng vào vấn đề.
“Em… Xảy ra chút chuyện… Em bị người ta giữ rồi.”
Tần Tang đóng máy tính lại, nhảy xuống ghế sô pha, lập tức thay quần áo: “Bây giờ em ở đâu?”.
“Lưu Thệ”!
Tần Tang kinh hãi, sợ rằng phải kêu thêm Tần Dương rồi, Lưu Thệ ở phía nam, là một chỗ phức tạp, Tần Hòe bị giữ ở đâu, một mình cô không thể tìm ra.
“Tiểu Hòe, tìm anh cả chưa”? Cô hỏi Tần Hòe, dù sao, nếu nói với Tần Dương… sẽ lớn chuyện.
“Chị! Không thể tìm anh cả… không thể nói cho những người khác! Chị…”
“Làm ơn, đến đây trong vòng ba mươi phút nữa”! Có một giọng đàn ông lấy điện thoại của Tần Hòe, nói xong liền cúp máy.
Tần Tang nghe thấy vậy, sống lưng lạnh toát, chưa kịp thay cái quần short kaki, đã mặc thẳng cái áo T shirt dài tới đầu gối, mang giày Cavans chạy ra cửa.
………
Hiển nhiên là Tần Hòe đã bị đánh, mặt mày nhăn nhó, ôm bụng núp trong góc tường.
Tần Tang được một tên nhóc dẫn vào, nhìn thấy em trai nằm trên đất, mặt đầy máu, đau rên rỉ. Lòng cô giận sôi lên, nheo nheo mắt, hỏi lạnh lùng: “Ai? Ai đánh nó?”.
Trong nhà tổng cộng có năm tên đàn ông, một tên đô con cao nhất đi tới trước mặt cô, nói ngạo nghễ: “Tôi đánh. Nó dám gây chuyện ở Lưu Thệ, muốn chết…”
“Bốp!” một tiếng vang lên.
Tay phải Tần Tang tê dại, cái tát này cũng quả thật rất nặng, tên đàn đô con như gấu bị đánh lệch qua bên phải.
“Nó đập phá đồ, không đền tiền. Ai cho phép anh đánh nó!”, Tần Tang ngẩng mặt lên, ánh sáng lạnh trong mắt nếu có thể biến thành dao găm chắc cũng bắn tên trước mặt thành tổ ong vò vẽ.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Tên đó hồi phục tinh thần, mặt cũng đỏ lên, bày tay to giơ lên như muốn nhấc thân thể nhỏ bé của Tần Tang lên trần nhà.
“Anh dám”! Tần Tang ngạo mạn nhìn gã, một tên đàn ông cao hơn một mét tám, bị nàng nhìn hơi sửng sốt.
“Ồ, cô bé này cũng dữ dằn đây”! Một giọng nói nũng nịu vang lên, là má mì A Lục.
“Bà chủ”! Gã to con ôm mặt lui xuống.
“Cô bé, em trai cô đập phá chỗ của tôi, làm hai vị khách quý tôi sợ. Chuyện này cũng không sao, giống như cô nói, chẳng qua chỉ là đền tiền, nhưng mà, cậu ta…. muốn dẫn trấn sơn chi bảo chỗ tôi đi. Chuyện này mới đáng nói. Lâm Lâm là tôi bỏ nhiều tiền chăm sóc huấn luyện, còn chưa tiếp khách lần nào…”
“Câm miệng! A Lâm không làm những việc đó. Bà câm miệng. Câm miệng!”. Bỗng nhiên Tần Hòe nổi giận, như một con sư tử điên cuồng hét lên với bà chủ. Tên bên cạnh như giơ tay muốn đánh, giơ chân muốn đạp, liếc nhìn ánh mắt sắc như dao của Tần Tang, lại rụt chân trở về.
“Chị! Đưa tiền cho bà ta! Em muốn dẫn A Lâm đi theo, A Lâm…”
“Im miệng”! Tần Tang quát em trai mình.
“Bao nhiêu tiền thì mới thả em trai tôi”? Tần Tang hỏi A Lục.
A Lục che miệng cười, còn chưa mở miệng thì Tần Hòe đã rống lên “Chị! Còn A Lâm nữa!”
“Lâm Lâm à… Tôi không bán. Người ta được cậu sáu yêu thích, sao có thể bán được!” A Lục cười duyên, lắc lắc ngón tay với Tần Tang “Đồ mà em trai cô phá hư, số này.”
Tần Tang móc một tấm thẻ trong túi quần, đưa cho A Lục.
“Ồ, sớm biết như vậy, tôi đã nói nhiều một chút”. A Lục nhìn dáng vẻ dứt khoát của Tần Tang, cũng không giống giả bộ, liền cầm lấy thẻ.
Tần Tang đi qua đỡ Tần Hòe dậy, thằng nhóc lại giãy dụa "> mẽ “Chị không cứu A Lâm, em cũng không đi!”
Tần Tang nhịn hết được, kích động tát em mình một bạt tai, nắm cánh tay của nó lôi ra ngoài: “Vậy em gọi điện thoại cầu cứu chị làm gì, ở đây chết vì tình là được rồi!”.
Tần Hòe trào nước mắt, không muốn đi, biết chị mình thật ra rất mềm lòng, cậu quỳ xuống chân cô: “Chị. Van xin chị… em… em yêu cậu ấy…!”.
Tần Tang hít sâu một hơi, chuyện Tần Hòe không thích qua lại với bạn nữ cô cũng biết, nhưng cô chỉ cho là em trai mình chậm hiểu một chút, không nghĩ tới….
“Bao nhiêu tiền”? Tần Tang vuốt đầu em trai mình an ủi, cất giọng đắng chát hỏi A Lục.
“Chuyện này… Lâm Lâm là trai tân, tôi lại tốn nhiều tâm tư như vậy, hàng không bán được”! A Lục lắc đầu.
“Hàng không bán cũng có một cái giá, bao nhiêu, bà cứ nói.”
“Cô gái à, không đơn giản vậy đâu. Nè, cô tên gì?”. A Lục làm ra vẻ có hứng thú với Tần Tang. Thật ra, nhìn vào phong thái của cô, sợ là người giàu có, lời nói của bà cũng coi như biết thời biết thế.
Tần Tang cười khổ, nếu lúc này cô nói ra Tần gia, đừng bảo là Tần Uy, ngay cả Tần Dương cũng sẽ lột da Tần Hòe.
“Đừng nói nhảm! Nói thẳng, bao nhiêu tiền?”.
A Lục đảo mắt, xoay người đi ra cửa. Một lát sau bà trở lại, mang theo một người đàn ông đẹp trai hơn ba mươi tuổi.
“Đây, chính là vị này”! A Lục chỉ chỉ Tần Tang.
Chu Yến Hồi vốn muốn đưa Lâm Lâm mà A Lục đề cử cho Tần Tống. Đương nhiên là Tần Tống không thích, nhưng khi Lâm Lâm xuất hiện, ngay cả Tần Tống luôn tự phụ là mình đẹp trai cũng cảm thấy tuyệt đẹp. Chu Yến Hồi thuộc dạng nam nữ đều xơi, Tần Tống không thích, Chu Yến Hồi cũng giữ lại. Ai biết bỗng có một thằng nhóc học sinh xông vào, vẻ mặt kích động muốn dẫn Lâm Lâm đi, bị Lâm Lâm cự tuyệt thì phát cáu, thậm chí hai người ra tay đánh nhau.
Nghe nói chị của thằng nhóc đó đến chuộc người, Chu Yến Hồi và Tần Tống uống rượu cũng không thèm để ý. Nhưng A Lục lại đi vào hỏi Chu Yến Hồi, cô gái kia muốn chuộc Lâm Lâm. Chu Yến Hồi sớm đã bao một gian trên lầu để vui vẻ với Lâm Lâm, bây giờ phải bỏ thứ yêu thích lại có chút khó khăn.
“Nhưng mà chị của thằng nhóc đó, rất đặc biệt”! A Lục vòng tay quanh cổ của Chu Yến Hồi, ghé vào lỗ tai của anh ta cười ha hả.
“Hả”? Chu Yến Hồi lại hăng hái: “Đi xem thử xem! Nhóc sáu, cậu cứ uống, tôi đi tìm vui một chút!”.
Tần Tống phất tay như đuổi ruồi.
….
Cũng thật rất đặc biệt, Chu Yến Hồi sờ cằm đánh giá Tần Tang: Gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, đôi mắt tròn xoe, chiếc mũi nhỏ cao cao, miệng đỏ son làm người ta vừa nhìn đã muốn cắn; Quần áo rộng, nhìn không ra vóc người, nhưng mặc chiếc bao bố vậy lại làm cho dáng vẻ đặc biệt dễ thương, thật muốn ôm vào trong lòng; Cặp chân trắng nõn, dưới ánh đèn huỳnh quang, nếu như vòng chặt quanh hông mình thì…
“Muốn chuộc Lâm Lâm cũng được”! Chu Yến Hồi cười sảng khoái, Tần Tang nhìn bộ dạng gian tà của anh ta thì ớn lạnh: “Cô, ở với tôi một đêm!”.
Tần Tang phải ngăn lại em trai mình xông lên: “Chẳng qua là một đêm đam mê thôi sao? Cuộc sống của anh cũng đang nhàm chán, phải dựa vào chuyện chia rẽ hai thằng nhóc này để mua vui sao?”.
“Cô chỉ cần nói có đồng ý hay không thôi”! Chu Yến Hồi không nhịn được nữa: “A Lục, trả tiền lại cho cô ta. Chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tôi chặt tay chân của em trai cô và Lâm Lâm, rồi cô có thể dẫn bọn họ đi. Hoặc là cô ở với tôi một đêm, tôi sẽ vui vẻ để bọn họ đi thoải mái không hề sứt mẻ. Cô chọn đi!”.
“Anh chặt đi!”.