Lúc mới gặp Tần Tang, Châu Yến Hồi tưởng là ham muốn đơn giản. Một người đàn ông muốn có một người phụ nữ đẹp, chỉ thế mà thôi.
Hôm đó anh ta phóng khoáng tha cho chị em họ đi, thực ra là vì ở cửa trước
đã có người của anh ta chờ sẵn, bố trí xong hết, nếu không phải Tiểu Lục bỗng dưng xuất hiện thì đêm đó Tần Tang chắc đã cùng A Lâm phải nằm
dưới anh ta, vui thú một đêm.
Nhưng nể tình Tần Tống, thôi cũng được.
Tối đó là một đêm hiếm khi anh ta ngủ một mình từ sau năm mười bốn tuổi,
trong mơ cứ chà xát lòng bàn tay, ở đó… sau khi cô nắm tay cứ thấy có
chút khác lạ. Cảm giác tê dại lan tỏa, tận vào tim.
Nhưng cũng
chỉ trong đêm đó, hôm sau có chuyện xảy ra nên quên hết. Về sau thỉnh
thoảng nhớ lại, cũng chỉ tưởng là tiếc nuối do không có được thôi.
Cô người mẫu mà anh ta không nhớ tên, gương mặt lẫn cơ thể đều tuyệt, khả
năng lên giường cũng khỏi chê, cứ thế, anh tuy vẫn không hứng thú lắm
nhưng cũng khá hài lòng. Đặc biệt đôi chân dài trắng nõn, mỗi lần quấn
quanh eo anh và kẹp chặt như con rắn, trước mắt anh luôn hiện ra một đôi chân dài mang giày vải khác, dưới ánh đèn lung linh làm chói mắt anh.
Nghĩ tới đó, anh ta cứ cảm thấy hưng phấn khác thường.
Hôm đó
chính là sinh nhật của cô người mẫu đó, trong nhà hàng xoay, anh ta vừa
vào đã thấy tê dại sau lưng một cách khác thường, lông dựng đứng lên.
Gọi quản lý đến hỏi, nói là chẳng có ai đặc biệt tới đây, ngoài Ngũ
thiếu gia của Lương Thị, dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới dùng bữa.
Từ xa nhìn sang, phần lưng thẳng nuột của cô khiến anh ta thấy máu nóng sôi sục.
Là Lý Vi Nhiên. Anh cứ tưởng một cô nàng kỳ cục như cô thì phải vất vả lắm mới có được. Hóa ra chỉ là chuyện mà Lý Vi Nhiên mới làm được.
Cười cái gì, chẳng có gì đáng cười.
Có lẽ cô chẳng muốn thấy anh ta lắm, vốn dĩ không định tới đó, huống hồ
anh ta và lão Ngũ không thân. Nhưng nụ cười ngọt ngào trên gương mặt
nhìn nghiêng của cô như gai đâm vào mắt, đau nhói.
Quả nhiên,
thấy anh ta, cô không cười nữa. Anh ta bỗng thấy khoan khoái hẳn. Hóa
ra, Châu Yến Hồi tôi cũng có thể khiến em có cảm giác? Cho dù tốt hay
xấu.
Tần Tang, Tần Tang.
Tần Tang…
Không ngừng
gọi tên cô, như thể làm thế sẽ gần gũi cô hơn. Cô người mẫu kia có lẽ bị vẻ mặt của anh ta làm cho sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi ăn, không dám chọc
đến. Anh ta đang buồn bã chán nản, thấy cô nhẹ nhàng đi ngang, tiến về
nhà vệ sinh. Tà váy trắng như vô tình cố ý lướt qua tim anh, ngưa ngứa.
Tổng cộng mới gặp cô lần thứ hai, sao lần nào cũng muốn đè cô xuống nhỉ?
Ma quỷ sai khiến đi theo cô. Cô vào nhà vệ sinh, anh ta dựa vào tường hút thuốc đợi. Tuy không biết phải nói gì.
Cô nàng này diễn kịch cũng khá, không lộ chút sơ hở. Anh ta cũng đùa với
cô thôi, nhưng nghe cô dịu giọng hỏi “Được không?”, trái tim tự nhận đã
được hun đúc thành gang thành thép của Châu Yến Hồi bỗng thấy tê dại,
bao năm nay anh ta thử qua bao lần với bao người, nhưng chưa từng có cảm giác này.
Nhìn nụ cười ngọt ngào và dáng vẻ sốt ruột muốn đi
ngay của cô, anh ta không kìm được muốn chọc cô. Lý Vi Nhiên và Tần Tống từ nhỏ lớn lên bên nhau, vừa cùng dòng máu lại tình cảm thắm thiết, nếu trở mặt vì cô nàng này, chắc chắn sẽ gây là bão tố cả thành phố. Kết
quả cuối cùng, e rằng sẽ bị tư lệnh Trương nhà họ đánh cho lăn lóc,
không ai có được.
Ngoài Châu Yến Hồi ta ra.
Tần Tang, Tần Tang.
Ánh mắt anh ta thoáng vẻ kỳ lạ, lẩm bẩm, em tốt nhất đừng xuất hiện trước
mặt tôi nữa, vì tôi nhận ra tôi sắp không kiềm chế nổi nữa.