Từ lúc đó Lý Vi Nhiên cũng không gọi cho Tần Tang nữa. Cuộc sống ngày ngày cứ êm đềm như thế, bọn học sinh cũng không màng đến chuyện bên ngoài, hằng ngày Tần Tang cứ lên lớp và tan lớp, cũng có cảm giác như sống trong núi sâu không biết năm tháng trôi qua.
Vào ngày thứ sáu của tuần thứ ba thì An Tiểu Ly về nhà, Tần Tang ra trạm xe đón cô. Suốt đường đi, mặt An Tiểu Ly hầm hầm, Tần Tang không cần hỏi cũng biết là Trần Ngộ Bạch mới vừa chọc cô ta. Thật ra thì, cứ chơi trò mèo vờn chuột quanh đi quẩn lại như vậy chắc là khá thú vị, buông lỏng tay một cái, sẽ thấy đối phương căng thẳng cả lên. Còn có gì vui hơn chuyện nắm tâm tình của người khác trong tay chứ?
Ăn xong cơm tối, Diệp Thụ chủ động nói đi xem lớp, để cho Tần Tang và Tiểu Ly chơi với nhau. Hai cô đi vòng quanh sân trường mấy vòng.
An Tiểu Ly ư? Đơn giản cũng chính là vì tòa núi băng Trần Ngộ Bạch không có động tĩnh, tính cô lại không nhịn được, trí tưởng tưởng lại dồi dào, luôn hù dọa chính mình. Lại gặp Trần Ngộ Bạch lại bảo trì bình thản như vậy, hoàn toàn không có cách nào khác.
Hôm nay, thật sự Tần Tang không có tâm tình để tư vấn tình yêu cho An Tiểu Ly. Bây giờ cô cũng tự lo không xong đây. Hai ngày nay cô cũng có chút đau khổ. Những hình ảnh về Lý Vi Nhiên cứ như pha quay chậm hiện lên trong đầu Tần Tang, nụ cười dịu dàng của anh, cái cau mày bất đắc dĩ của anh, anh nói Tang Tang anh thích em, anh nói sao anh không thể nhìn ra là em thích anh muốn chết. Còn có những lời cô nói làm tổn thương anh.
Hai người bọn họ, coi như là đã hoàn thành một cuộc bỏ lỡ sao?
“Chúng ta về đi”! Tiểu Ly buồn bực ngửa mặt lên trời thở dài, hai người phiền muộn cũng nhau tản bộ không phải là một chuyện sáng suốt. U sầu càng u sầu thêm, ngay cả nói ra cô cũng không muốn nói.
Sân trường buổi tối không có một bóng người, bên cạnh đường chạy màu đỏ chỉ có từng ngọn đèn cô đơn đứng thẳng, cách đó không xa, nhà dạy học vẫn sáng đèn, có nhiều bóng người di chuyển náo nhiệt, giống như đang ở một thế giới khác, Tần Tang và Tiểu Ly càng cảm thấy cô đơn hơn.
“Cố gắng lên”! Đi tới dưới lầu, Tần Tang vỗ vai Tiểu Ly, nói thản nhiên.
Tiểu Ly khẽ nhếch miệng, cô cũng tự giác nói: “Biết rồi… cậu cũng vậy”! Cô không biết tại sao Tần Tang lại không vui, cô biết có hỏi thì Tần Tang cũng không trả lời.
Tần Tang mỉm cười gật đầu.
………..
Thứ hai Tiểu Ly phải đi làm, Tần Tang cũng cảm thấy tâm tình đã bình phục, cho nên chủ nhật cũng đi chung với Tiểu Ly.
Tần Tang đang thu xếp đồ đạc vào vali nhỏ ở trong phòng, Diệp Thụ gõ gõ cửa đi vào: “Muốn đi hả?”.
“Dạ”!
“Người con muốn quên, đã quên được chưa”? Diệp Thụ vén tóc ra sau tai theo thói quen, nâng tách cà phê nóng uống một hớp, vui vẻ trò chuyện với con gái. Lúc bằng tuổi Tang Tang, bà cũng gặp được cái gọi là tình yêu, nhưng thời gian thấm thoát trôi qua, bà dần dần hiểu được, người mình yêu nhất, từ đầu đến cuối chỉ nên là chính mình.
“… Mẹ cứ nói đi”! Tần Tang do dự, cái vấn đề này, hai ngày nay bà cứ luôn hỏi cô.
“Mẹ nói… Theo mẹ nói, người mà con muốn quên đi, có đáng để con phải đặc biệt quên nó đi không? Con đã không có lý do để quên nó, vậy thì làm sao quên được?”.
Tay Tần Tang khẽ dừng lại, giơ lên gãi đầu một chút, sau đó đóng vali lại, cười thản nhiên: “Dạ, cũng đúng!”.
Mới vừa nói xong thì điện thoại vang lên, một dãy số mà Tần Tang không biết: “Xin chào, tôi là Tần Tang.”
“Trần Ngộ Bạch! Xin hỏi nhà An Tiểu Ly ở tầng mấy”? Giọng nói của anh trong điện thoại cũng có thể nghe ra đang áp chế cơn tức giận của mình.
Tần Tang lập tức ý thức được người khác đã đến thành phố R, hơn nữa là đã hết sức nguy cấp rồi. Làm sao đây? Tiểu Ly còn đang mê ngủ, trong nhà còn có người cổ hủ không chịu được tên là Bất Tri, Trần Ngộ Bạch nếu cứ đi vào chém giết như vậy, khó bảo toàn được hai bên không có cảnh máu đổ thành sông.
“Anh đến chỗ tòa nhà dạy học cao nhất, đứng dưới đó chờ tôi, tôi lập tức tới ngay”. Tần Tang cúp điện thoại, đổi giày chạy ra ngoài. Dưới nhà dạy học, quả nhiên Trần Ngộ Bạch đang đợi ở đó, bóng dáng cao ráo, khuôn mặt đẹp trai, làm cho những đứa bé gái sắp trưởng thành cũng phải đỏ mặt lén nhìn. Chẳng qua là anh ta cau mày lạnh lùng, sát khí quá nặng, cho nên không ai dám đến gần.
Tần Tang bước đến chào anh, để bọn học sinh nhìn thấy cô giáo Tiểu Tang và anh chàng đẹp trai này đứng chung một chỗ, lại càng tò mò hơn, làm bộ đi qua đi lại nhìn nhìn. Tần Tang rất buồn cười hành động ngây thơ của bọn chúng, cô cũng không có gì, nhưng nhìn Trần Ngộ Bạch càng này càng không nhịn được nữa: “Hơi nóng, chúng ta qua kia uống nước đi. Tôi mời!”. Cô mỉm cười đề nghị, Trần Ngộ Bạch gật đầu.
“Anh không thể nhường cô ấy chút sao”? Tần Tang và Trần Ngộ Bạch mỗi người một ly, sóng vai ngồi ở ghế ngoài quán nhỏ: “Cô ấy cần gì, anh không hào phóng cho cô ấy một chút được à? Chàng có tình, thiếp có ý, cứ khăng khăng không chịu thừa nhận, anh không cảm thấy như vậy rất lãng phí thời gian sao?”.
Trần Ngộ Bạch còn chưa tiêu giận, gương mặt đẹp trai vẫn lạnh băng như cũ. Cách đây mấy ngày, An Tiểu Ly giận dỗi với anh, làm ra vẻ xa cách, bị anh dùng vẻ lạnh lùng vô cùng để trấn áp, thì lại ra vẻ tâm không cam, tình không nguyện. Bây giờ thì giỏi rồi, không nói một tiếng chạy về nhà, gọi điện cũng không nghe, anh phải dò la cực khổ mới biết được hành tung của cô.
“Anh có nguyên tắc, cô ấy cũng có. Tại sao nhất định là cô ấy phải nhân nhượng anh? Huống chi anh cũng biết, cô ấy cũng không phải là người nhân nhượng người khác vô điều kiện. Anh cũng không thể trách cô ấy tính tình trẻ con, ai mà đồng ý giữ lấy người đàn ông mà ngay cả thích cũng không chịu nói ra miệng chứ?”. Ánh mắt Tần Tang nhìn xa xa, nói từ từ.
“Tôi biết”!
“Đương nhiên anh biết. Trần Ngộ Bạch anh cái gì cũng biết, chỉ là cái gì cũng không chịu biểu đạt. Anh có nghĩ tới là anh quá mức tự tin hay không?”.
“Tôi có tư cách tự tin”!
“Cô ấy không có”!
“Hừ, tôi có là được.”
“Trước đây nhiều năm cũng không có anh, cô ấy vẫn sống tốt thôi. Trần Ngộ Bạch, anh cũng không phải thượng đế, tại sao anh có thể tự mình quyết định cho chuyện hai người?”. Tài ăn nói của Tần Tang rất cao, cũng không nhường ai bước nào, thật ra thì, ai có thể tranh luận chuyện tình yêu với một nữ tác giả tiểu thuyết ngôn tình chứ.
Trần Ngộ Bạch nheo nheo mắt, ngón tay thon dài nâng mắt kiếng, dùng ánh mắt như điện nhìn Tần Tang: “Cô… cô chắc chắn, làm theo lời cô nói sẽ tốt hơn chút sao?”
“Không chắn chăn. Nhưng nhất định tốt hơn so với hiện tại”. Tần Tang không cho anh bất kỳ sự bảo đảm nào, trong chuyện tình yêu, ai có thể bảo đảm được chứ. Cô cúi đầu, vặn nắp chai nước trong tay mình, ngón tay để ở nắp chai, vặn vài phát. Trần Ngộ Bạch vặn nắp chai nước mình ra, đưa cho cô. Nhận lấy chai nước trong tay cô, quả nhiên, chai này rất chặt, anh hơi dùng sức mới mở được.
Tần Tang mỉm cười vì sự tỉ mỉ của anh, giơ cái chai lên nghịch ngợm đụng đụng vào chai anh, hai ngày nay trong lòng cô đầy buồn phiền. Giáo huấn Trần Ngộ Bạch một chút, dường như dễ chịu hơn nhiều. Haizz, xem anh ta như Lý Vi Nhiên vậy.
Trần Ngộ Bạch hơi kinh ngạc vì tính trẻ con của cô, cũng cười, cũng hưởng ứng đụng vào chai cô. Hai người nam nữ trẻ tuổi cười hì hì trước quầy bán nước giải khát.
…………
Diệp Thụ từ trên lầu đi xuống, nói cho Tần Tang đang xách vali biết sáng sớm Tiểu Ly đã đi rồi.
“Đi rồi”? Tần Tang kinh ngạc. Sao vậy? Không phải chứ? Cái đứa thích ngồi xe cô nhất lại đi xe giao thông công cộng ư? Hay là vì cô ấy thích buổi sáng sớm của chủ nhật? Chẳng lẽ Trần Ngộ Bạch lại hành động nhanh chóng như vậy?
“Đem cái này theo uống đi”! Diệp Thụ đưa một lon nước bạch quả táo đỏ cho cô: “Lái xe cẩn thận một chút!”.
Tần Tang nhận lấy đặt vào trong chiếc giỏ nhỏ tùy thân của mình, gật đầu, lôi hành lý ra ngoài.
“Tang Tang” Diệp Thụ vịn khung cửa, cười dịu dàng xinh đẹp vô cùng, Tần Tang quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt như thấy được bản thân mình hai mươi năm sau: “Dạ?”.
“Khi nào không vui cứ về đây. Từ từ lựa chọn tấn công hay phòng thủ”. Diệp Thụ nháy mắt với con gái mình. Tần Tang cười gật đầu, trong ánh mắt dịu dàng của bà càng lúc càng xa.