“Này, rõ ràng là cô không nhấn còi đã vọt ra từ lối rẽ, sao lại biến thành tôi là người mù rồi?” Lý Vi Nhiên đến nay vẫn nhớ rõ màn biểu diễn xiếc xe anh dũng ngày đó của An Tiểu Ly.
An Tiểu Ly bị anh chế nhạo đỏ hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn, trợn mắt nhìn: “Em gái vợ dùng để lấy lòng đó! Anh có hiểu không hả?!”
Lý Vi Nhiên nhún vai, “Em trai chồng cũng dùng để lấy lòng đó, cô có hiểu không hả?”
Tần Tang nghe mà mím môi cười, An Tiểu Ly tức xì khói mũi.
“Phí sửa chữa 238, nhớ kỹ và nộp luôn tiền thuê nhà tiền thức ăn cho tớ luôn.” Tần Tang đã quen với việc khăng khăng bỏ đá xuống giếng. Khoan thai quăng cho An Tiểu Ly thêm một câu.
Tuy rằng biết rằng đây chỉ là nói đùa, An Tiểu Ly vẫn đỏ viền mắt, sao vợ chồng người ta kẻ xướng người hoạ ăn ý như thế, cô cứ phải vì cặp đôi ấy mà làm cái đứa ngu ngốc lòng như lửa đốt nhảy lên nhảy xuống!
Vừa thấy cô thật sự muốn khóc, Lý Vi Nhiên và Tần Tang trợn tròn mắt, một người làm bộ không nhìn thấy, ngồi xuống tiếp tục xem TV. Người kia kéo cô vào phòng khách nhỏ.
“Cậu có từng này tiền đồ, thảo nào vẫn bị Tiểu Bạch nhà cậu bắt nạt!” Tần Tang đưa khăn tay cho cô, mỉm cười nhéo mũi cô, nước mắt của An Tiểu Ly lăn vòng, cuối suy sụp rơi xuống. Sụt sịt nước mũi, cô nước mắt lưng tròng cầm lấy tay Tần Tang, “Tang Tang, cậu giúp tớ đi mà!”
“Giúp thế nào đây? Tìm người xử lý Trần Ngộ Bạch?” Tần Tang nói xong liếc nhìn biểu hiện của An Tiểu Ly, nở nụ cười, “Lườm tớ làm gì? Không nỡ hả?”
“Đứa nào không nỡ thì ED!” An Tiểu Ly nghiến răng nghiến lợi, “Tớ chính là gia môn bất hạnh mới gặp phải anh ta!”
Tần Tang nhíu mày, “Làm ơn đừng lạm dụng danh từ chuyên môn và thành ngữ có được không?”
An Tiểu Ly bĩu môi, trận khóc lóc của cô đã qua, bắt đầu quấy nhiễu Tần Tang, cô nhất định phải kêu Tần Tang hỗ trợ xóa bỏ vết tích tài liệu giám sát.
“Tiểu Ly, cậu tỉnh táo chút đi. Vấn đề giữa cậu và Trần Ngộ Bạch không liên quan tới tài liệu giám sát kia.” Tần Tang bình tĩnh phân tích cho cô nghe, “Trần Ngộ Bạch là ai, anh ta muốn đối phó với một mình cậu, không cần tài liệu giám sát gì cả. Anh ta cũng có thể chẳng tốn chút hơi sức cũng có thể gắt gao cầm chân cậu được. Thật ra anh ta đâu đến mức thiếu một chút tiền như vậy? Anh ta phải làm vậy là vì sao, lòng cậu thật sự không rõ sao?”
An Tiểu Ly bĩu môi, “Tớ đương nhiên rõ chứ, tớ có ngốc đâu.”
Tần Tang “cắt” một tiếng, nhìn cô ấy khinh bỉ.
“Anh ta muốn giữ tớ ở bên người. Thế nhưng anh ta lại không hứa hẹn với tớ mấy thứ như thể danh phận, cứ dây dưa với tớ như vậy, tớ không vui chút nào. Cho nên tớ muốn tiêu hủy chứng cứ và cắt đứt quan hệ với anh ta, cậu nói đi! Anh ta dựa vào cái gì mà coi tớ là đồ vật mà chiếm giữ chứ?!” An Tiểu Ly học dáng vẻ mỉm cười lạnh lùng của Tần Tang.
Tần Tang bỗng hỏi: “Vậy cậu là đồ vật gì?”
“Còn lâu tớ mới là đồ vật!” An Tiểu Ly tư duy nhanh nhẹn trả lời, cô vẫn trong trạng thái “Tần Tang” mỉm cười lạnh lùng.
Tần Tang gật đầu, rất thoả mãn rời đi.
An Tiểu Ly phản ứng lại, lệ rơi đầy mặt lại ngã lăn quay một lần nữa.
…
Buổi chiều lúc tan sở, Trần Ngộ Bạch không ngoài dự liệu thấy An Tiểu Ly đứng ngoài cửa cười tươi như hoa.
“Tổng giám đốc, tan sở rồi?”
Trần Ngộ Bạch gật đầu lạnh lùng, chuyển áo khoác và cặp tài liệu sang một tay, người nào đó lập tức ngầm hiểu, niềm nở tiến lên nhận lấy áo và cặp, khom lưng uốn gối đi theo sau anh.
Trên đường về nhà, hai người tiện đường đi siêu thị mua thức ăn, tay Trần Ngộ Bạch khẽ chỉ, An Tiểu Ly lập tức cực kỳ hưng phấn mà chen vào đám phụ nữ trung niên, cướp giật các loại hoa quả tươi. Trần Ngộ Bạch nhàn hạ đứng ở bên cạnh xe đẩy, nhìn bóng lưng xanh lá bận rộn của cô, khóe miệng mơ hồ giấu ý cười.
Bữa tối, An Tiểu Ly chuẩn bị tỉ mỉ bốn mặn một canh. Phối hợp rau thịt, sắc vị tuyệt diệu.
“Ăn nhiều một chút!” Cô cười tủm tỉm gắp thức ăn cho anh, nhìn anh ăn hai chén cơm không nhanh không chậm, lòng An Tiểu Ly rất có cảm giác thành tựu, một đêm khổ cực cũng coi như cảm thấy trò chuyện thoải mái.
“Có ngon không?” Múc thêm cho anh một chén canh, An Tiểu Ly dịu dàng hỏi.
“Em nói xem?” Trần Ngộ Bạch uống một hớp canh, giọng điệu vẫn không ấm không nóng.
“Ha ha, em cảm thấy cũng rất ngon.”
“Oh, vậy rõ ràng là vị giác và tay nghề của em tồi tệ ngang nhau.”
An Tiểu Ly sửng sốt, một lát sau nén giận kháng nghị, “Tồi tệ vậy anh còn ăn nhiều thế!”
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng hờ hững liếc nhìn cô, lại cúi đầu uống mấy hớp canh, “Đồ anh trả tiền mua, sao lại có thể lãng phí được? Cứ coi như là rèn luyện tính nhẫn nại của bản thân.”
Nhìn cô bé đối diện nhai sườn lợn nát bấy rồi nuốt xuống, Trần Ngộ Bạch ưu nhã nâng chén canh lên, uống sạch sẽ, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng rộng.
…
Ăn cơm tối xong, An Tiểu Ly lập tức tích cực cầm lấy đồ quét dọn phòng ốc. Trần Ngộ Bạch chẳng nói gì cả, cầm văn kiện vào trong thư phòng.
Bên ngoài lại có một loạt tiếng động lục tung lục tóe, Trần Ngộ Bạch bất động như bàn thạch, nhìn đồng hồ đeo tay, chắc cô ấy cũng sắp vào rồi.
Quả nhiên, mười phút sau truyền đến tiếng gõ cửa, “À, cái kia, căn phòng này còn chưa quét dọn. Anh vào phòng ngủ xem chút được không?” An Tiểu Ly sau khi vận động mặt đỏ bừng, bím tóc đuôi ngựa xiêu vẹo nhìn qua, lại mang vẻ hút hồn người khác, trong tiếng trả lời của Trần Ngộ Bạch mang theo giọng quyến rũ mà cô quen thuộc, “Được.”
Anh vừa ra khỏi phòng, An Tiểu Ly lập tức khóa cửa bắt đầu tìm kiếm. Từ dưới lên trên, trước tiên sờ mó khắp thảm, sau đó mở từng ngăn kéo lật giở cẩn thận, sau đó là từng quyển sách, cuối cùng cô leo lên chiếc ghế cao cạnh giá sách dùng để lấy sách trên cao.
“Tìm thấy chưa?”
Giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên dưới chân, An Tiểu Ly không hề chần chừ, sợ hãi hét lên một tiếng, đạp lên không rồi lăn xuống.
Tay của Trần Ngộ Bạch chìa ra giữa đường, đỡ eo cô vững vàng, thuận thế thả cô rơi xuống đất. Dù là như vậy, An Tiểu Ly vẫn ngã rất đau.
“Anh … Tại sao không đỡ em…” Cô xoa cái mông ngã đau, thiếu sức lực càu nhàu, rõ ràng đỡ được cô rồi, còn buông tay nhìn cô ngã làm gì chứ?
Trần Ngộ Bạch ném bừa cái chìa khóa trong tay ra đằng sau, khẽ mỉm cười với cô, “Dù sao anh cũng muốn đè em ngã, tiết kiếm chút sức lực thôi.”
Anh vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo, lúc An Tiểu Ly phục hồi lại tinh thần, đã nằm dưới thân anh rồi.
Trần Ngộ Bạch đói bụng mấy ngày, vừa tiến tới đã không hề dịu dàng mà xé toang quần áo của cô lột ra. An Tiểu Ly đã từng thấy anh kích động, thế nhưng chưa từng thấy anh kích động như vậy. Chờ đến lúc tay anh đưa vào miệng cô, cô còn do dự không biết có nên thuận theo anh hay không.
Tay anh giữ lấy lưỡi của cô, hơi kéo ra ngoài, cô liền không khống chế được mà tiết ra một lượng lớn nước bọt, ngón tay của Trần Ngộ Bạch đưa vào một chút, lập tức rút ra. Cùng lúc đó chân dùng lực, tách hai chân của cô ra, bàn tay vươn xuống dưới.
“Ah! Đừng!” An Tiểu Ly cực kỳ lúng túng, anh lại có thể bôi nướt bọt của cô vào đó… Cô đâu có… Dù cho An Tiểu Ly cô học từ Tần Tang, tự nhận là đã gặp sóng to gió lớn, anh làm như vậy, cô vẫn cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Trần Ngộ Bạch nhẹ nhàng tách hai cánh hoa mềm mại đóng chặt của cô, ngón tay tiến vào trong, bôi dịch bôi trơn mà cô hiến dâng vào sâu bên trong. Sau đó ngón tay xoay tròn bên trong, tìm được một điểm dùng lực nhấn xuống, An Tiểu Ly thoáng cái đã kêu ra tiếng.
Trần Ngộ Bạch thừa dịp cô đang hoảng loạn, xoay người đè lên cô, thân dưới xâm nhập giữa hai chân cô, một tay đỡ người, thẳng lưng xuyên qua cô.
An Tiểu Ly rên rỉ một tiếng, bỗng nhiên trong lúc đó bị cảm giác lấp đầy khiến cô mê muội. Có lẽ nhiều ngày không có gì với anh, cô cảm thấy có chút không chịu nổi vật thô to rắn chắc của anh, cả người nhích lên trên, anh đè vai cô lại, cố định cô dưới đất, chuyển động trước sau.
Anh muốn rất tàn bạo, hai con thỏ trắng nhỏ trước ngực cô theo va chạm của anh nhảy lên xuống, Trần Ngộ Bạch cúi đầu há miệng ngậm lấy một bên, dùng sức mút vào khiến cô kêu đau đớn. Anh liền va chạm càng mãnh liệt, An Tiểu Ly ở trong sự thô bạo nóng bỏng của anh đau đớn rồi cực lạc, hô khàn cả cổ họng.
Sau lại, vẫn khiến cô thực sự không chịu nổi nữa, khóc ra tiếng yếu ớt cầu xin anh rất lâu rất lâu, anh mới kéo cô lên, để toàn bộ thân trên cô ghé trên bàn làm việc. Anh giữ lấy eo cô, tiến tới từ phía sau, hung hăng đụng vào cô. Cô rên rỉ, một trận co rút lại tiết ra một lần. Trần Ngộ Bạch ngừng lại, nhắm mắt lẳng lặng hưởng thụ một hồi luật động nóng bỏng của cô, sau đó lại ở trong tiếng rên rỉ kiều mị của cô lại nặng nề chạy nước rút gấp mười lần, lúc này mới rút ra, rót một mảng lớn nóng bỏng lên lưng cô.
Ban đêm An Tiểu Ly nằm mơ mình bị một sợi dây thừng vô hình trói lại, càng giãy dụa càng chặt, càng chặt lại càng khó chịu. Trong lòng hoảng hốt một hồi, cô chợt tỉnh lại. Xuyên thấu qua kẽ hở ở rèm cửa sổ thấy trời còn chưa sáng, trong phòng u tối, cô được Trần Ngộ Bạch ôm trong ngực, trên giường lớn lộn xộn, hai người đang ôm nhau.
Cô cảm thấy nóng, lôi tay anh ra rồi vươn người sờ mó điều khiển điều hòa. Khẽ động một chút, anh đã chập chờn tỉnh lại, hừ một tiếng kéo cô về, tay quấn trên eo cô, lưng cô dán vào ngực anh, bị anh ôm chặt chẽ.
“Em nóng.” An Tiểu Ly dụi mắt nhỏ giọng lầm bầm. Anh khàn giọng “Ờ” một tiếng, vươn tay lên trên tủ đầu giường cầm điều khiển từ xa mở điều hòa. Gió mát thổi xuống, anh thì thầm câu gì đó, lôi một tấm chăn mỏng dưới nền nhà lên, bọc cô lại rồi ôm vào trong lòng.
An Tiểu Ly quấn chăn nép trong lòng anh, cằm anh nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cô, tay ôm vững lấy eo cô. Nghe hơi thở sâu đều đặn của anh, cô mơ mơ màng màng cảm thấy, bóng đêm hình như dịu dàng hẳn đi.