Cả đời Trương tư lệnh lập được vô số chiến công, dưới gối có ba người con trai đều vì nước hi sinh được trao tặng danh hiệu liệt sĩ hạng nhất. Con gái thứ hai là Trương Phác Ngôn gả cho Lý Ý là một nhà chính trị gia nổi bật hiện nay. Con gái út là Trương Phác Ngọc gả cho Tần Uẩn người đứng đầu vọng tộc Tần gia trong thành phố. Xuống đến con cháu trong nhà thì đương nhiên khỏi nói ai cũng biết là Lý Vi Nhiên và Tần Tống là cháu ngoại, còn những cháu nội trai gái phần lớn đều trong quân đội, chính trị, hoặc là làm những ngành kinh tế trọng điểm.
Cho nên đại thọ bảy mươi tuổi của lão tư lệnh là một việc vô cùng quan trọng của thành phố C.
Từ sáng sớm đại thọ đã được các nhan viên bố trí xong xuôi. Địa điểm tổ chức là nhà cũ của Trương gia. Tại phòng khách ngay lầu một đã được dọn sạch sẽ đồ dùng trong nhà. Sân khấu được bố trí âm thanh và đèn đuốc xong xuôi, trong phòng khách đặt hai mươi tám bàn, hành lang vòng cung rộng rãi ở lầu hai cũng được đặt hai mươi tám bàn như lầu một.
Trong sảnh đều là người nhà từ sáng sớm đã đến. Tần Tống dẫn Tần Tang đến với tâm trạng vô cùng phấn khởi giới thiệu Tần Tang với người nhà. Nhưng phản ứng của người trong nhà đều vô cùng lạnh nhạt.
Kể từ khi Tần Tang tháp tùng với Tần Tống xuất hiện ở các trường hợp xã giao thì những công ty đối tác vốn ôm thái độ chờ xem lại trở nên rối rít tìm đến cửa, còn tự nguyện cung cấp thêm tài chính vào các hạng mục đầu tư. Tần Uy và Tần Dương thoáng cả đã thở phào nhẹ nhỏm, tất cả các hạng mục đều bắt đầu khởi công. Còn bên Tần Tống thì không ngừng có bạn bè thân thuộc đến khuyên anh rằng cô ba nhà họ Tần rất mưu mô, phải cẩn thận khi làm bạn với cô.
Nhưng Tần Tống nào để ý đến những lời này chứ.
Trương Phác Ngôn xinh đẹp thanh lịch, ánh mắt nhìn Tần Tang vẫn dịu dàng khiến cho lòng Tần Tang đau nhói như bị kim châm.
Trương Phác Ngọc là con gái út của Trương gia, cả đời đều sống trong giàu sang nên cho đến bây giờ vẫn còn chút tính tình tiểu thư. Bà kéo Tần Tống qua một bên thì thầm, Tần Tống lại ôm bà vuốt ve dỗ dành.
“Mẹ không thích cô ta! Ba con cũng không thích.” Trương Phác Ngọc nhướng mãy kéo cánh tay của con trai không để cho Tần Tống đi “Con nhìn xem đôi mắt của cô ta rất to thật giống như mấy dâm phụ vậy!”
Tần Tang khó xử ngồi một mình cách đó không xa. Người xung quanh đều xem cô như là không khí. Tần Tống vội vã muốn đến bên cô lại bị mẹ mình nói thế chỉ biết mếu máo “Mẹ! Người ta đeo kính giãn tròng đó! Sao mẹ quê mùa vậy chứ!”
Trương Phác Ngọc nghe con trai chê mình quê mùa thì càng ấm ức, càng níu lấy cánh tay con trai không chịu buông.
“Tần Tang”. Tần Tang đang ngồi thơ thẩn thì bên cạnh cô có người ngồi xuống gọi cô rất nhỏ nhẹ.
“Bác gái” Tần Tang hé miệng nhưng không biết phải nói gì trong tình cảnh này. Mấy ngày nay cô tự cho rằng mình lý trí từng bước đi thu dọn tàn cuộc rối rắm và tỉnh táo tự suy tính xem phải làm gì kế tiếp. Nhưng khi cô thấy nụ cười dịu dàng của Trương Phác Ngôn thì tất cả phòng bị đều tan rã, khiến cô càng nhớ đến Vi Nhiên ôn hòa ấm áp kia. Cô bỗng cảm thấy cay mũi, gần như muốn rơi lệ.
Trương Phác Ngôn nhìn tâm trạng cô hơi xúc động lại vỗ vỗ vai cô, bà đưa cho cô một chén trà nóng “Trang phục của cháu rất đẹp, cháu mua ở đâu?”
Cảm xúc trong lòng Tần Tang rất rối rắm, không thể thốt nên lời. Cô nghe bà khéo léo hỏi mình nên cũng khẽ trả lời rồi cúi đầu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Trương Phác Ngôn lại cùng cô nói vài chuyện vặt vãnh. Trong không khí đối địch của đám người kia, Tần Tang và bà vẫn nhẹ nhàng trò chuyện với nhau nên thời gian cũng nhanh chóng đến bữa điểm tâm.
Phu nhân Trương tư lệnh hơn chín giờ mới thức giấc, thấy con cháu đã tụ họp đầy sảnh vô cùng náo nhiệt khiến cụ bà rất vui mừng. Tần Tống nịnh nọt ôm bà ngoại làm nũng “Bọn họ ức hiếp cháu! Bà ngoại, bọn họ đều ghen tỵ với bạn gái cháu thông minh xinh đẹp khéo léo hiểu lòng người kìa!”
Trương phu nhân đã đầu tóc trắng xóa, dáng người hơi gầy, mặc một bộ sườn xám gấm vẫn giữ được nét xinh đẹp như thời còn trẻ. Bà ôm đứa cháu trai đã nuôi từ nhỏ đến lớn cười rất rạng rỡ. Tần Tống thấy thế vội vàng kéo Tần Tang đến.
Trong tiếng cười đùa của cả phòng, Lý Vi Nhiên dẫn đám nhân viên của “Phi” bước vào, chỉ huy cho bọn họ từng hạng mục công việc cuối cùng. Trương phu nhân thấy thế liền gọi anh đến.
“Mới sáng sớm con đã bận vậy rồi. Có nhiều người lười biếng ngồi đây, chỉ có mình con là siêng năng thật thà thôi.” Bà cụ mỉm cười với đứa cháu ngoại trai trước mặt nói “Con ăn sáng chưa?”
Lý Vi Nhiên đi vào thấy Tần Tang cũng hơi sững sốt, giọng nói hơi thấp xuống “Vẫn chưa ạ! Con còn một số việc bận.”
“Giao cho kẻ khác đi, con đến đây ăn một ít nào. Vi Nhiên, gần đây sao con lại gầy đi nhiều vậy?” Bà cụ đau lòng “Con nhìn xem, đây là bạn gái của Tiểu Lục, bà rất thích. À, con tên gì?”
Tần Tang mỉm cười khẽ đáp “Tần Tang ạ!”
Trương phu nhân gật đầu rồi kéo tay cô cười vô cùng hiền hòa. Lý Vi Nhiên thẩn thờ dựa vào cây cột khuất ánh sáng nên không thấy rõ vẻ mặt “Bà ngoại, con đã gặp rồi.”
“Ồ, hai người bọn con từ nhỏ đã rất thương nhau, còn thân hơn mấy anh chị em khác. Vi Nhiên, Tiểu Lục nói đây là người nó quyết định dừng chân. Còn cháu? Lúc nào thì mới chịu dẫn bạn gái về cho bà ngoại gặp? Phác Ngôn, không phải lúc trước con nói với mẹ Vi Nhiên cũng có bạn gái rồi sao? À, cô bé đó tên gì?” Dù sao tuổi tác đã cao nên luôn không nhớ rõ vài chuyện.
Lý Vi Nhiên chỉ cười không nói câu nào. Có thể nói gì đây? Bà ngoài, người con gái con yêu đang đứng trước mặt bà đó.
Trương Phác Ngôn nói cười thản nhiên, dịu dàng trả lời với mẹ mình “Mẹ, khi nào ba mới xuống? Bên ngoài cũng đã có khách đến rồi, chúng ta nên đi ra đó đón tiếp họ thôi.”
Lúc này cả đám người mang tâm tư khác nhau mới tản ra.