Nghe anh nói như vậy khiến An Tiểu Ly hơi sửng sốt trong chốc lát. Hốc mắt cô đỏ bừng.
Anh vốn là thế, lúc thì đối xử với cô rất tốt, lúc thì lạnh mặt lạnh mày. Hai người cũng chẳng bao giờ cãi nhau. Cô tủi thân nổi giận, anh bằng lòng nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, không bằng lòng thì hừ lạnh xoay người rời đi. Bực tức thì nói lời tàn nhẫn – - “An Tiểu Ly, kể từ lúc này, từ giờ phút này trở đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ cho em biết thứ gì gọi là Sống-Không-Bằng-Chết.”
Tiểu Bạch, thật ra từ khi anh xuất hiện, em vẫn luôn được biết thứ gọi là – - Sống không bằng chết.
Trần Ngộ Bạch không cười nổi nữa. Nhìn hốc mắt ướt dần của cô và nước mắt rơi xuống bát cháo “tí tách”. Chiếc mũi nhỏ của cô cũng ửng hồng. Anh hốt hoảng cầm lấy tay cô: “Trêu em thôi, khóc gì chứ!”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Hai mắt Tiểu Ly đẫm lệ, cúi đầu lau nước mắt, “Anh nói không cho em xuất hiện trước mặt anh nữa, bây giờ anh lại thế này.”
“Trần Ngộ Bạch, anh đáng ghét chết đi được. Em giúp anh làm Sở Hạo Nhiên ngất đi, anh còn hung dữ như vậy, còn mắng em. . . . . .”
“Tang Tang nói em cũng không đúng. Cậu ấy nói em cuối cùng cũng không dám yêu hết mình, cứ nghĩ rằng cho dù em rời khỏi anh cũng không làm mình tổn thương, nên em yêu không đủ sâu nặng. Nhưng anh tốt ở đâu chứ, anh toàn gạt em, chẳng nói gì cho em biết cả. . . . . .”
“Chúng ta đều không đúng. Nhưng tại sao anh lại tỏ vẻ chính trực như vậy? Khiến em chỉ muốn tránh né anh!”
An Tiểu Ly vừa nói vừa khóc thút thít, cầm khăn giấy lau nước mũi không ngừng. Trần Ngộ Bạch nghe lời cô nói mà sững sờ. Hai người đều không nói gì nữa, một lúc lâu sau mới nghe thấy anh thở hắt ra một hơi thật dài.
“Là anh không tốt. Em muốn biết chuyện gì cứ hỏi anh, anh sẽ nói cho em biết, có được không?” Trần Ngộ Bạch đưa tay kia lau nước mắt trên mặt cô. An Tiểu Ly quay đầu, nước mũi dính lên ngón tay cái của anh kéo thành sợi. Trần Ngộ Bạch bóp chặt mũi cô, lau nước mũi bằng tay mình. Rồi lật tay lại, dùng mu bàn tay lau mặt cô sạch sẽ.
An Tiểu Ly đang nức nở thì điện thoại di động đổ chuông. Hơn nữa điện thoại của Trần Ngộ Bạch cũng vang lên gần nhu đồng thời.
Tiếng trong điện thoại rất hỗn loạn, giọng nói của Tần Hòe cũng đứt quãng, “Chị Tiểu Ly tới mau đi. . . . . . Chị em. . . . . . bệnh viện. . . . . .”
Đằng này, Trần Ngộ Bạch nói ngắn gọn mấy câu đã cúp máy. Anh lập tức đứng dậy, nhanh chóng rút mấy tờ tiền đặt lên bàn, không nói gì kéo An Tiểu Ly ra ngoài.
“Làm gì thế?!”
“Tần Tang bị thương, bây giờ đang ở bệnh viện. Em đi theo anh.” Sắc mặt Trần Ngộ Bạch rất lạnh. Bây giờ Trình Hạo trúng đạn, e rằng thành phố sẽ nảy sinh một trận sóng to gió lớn. Chắc chắn Lương thị sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Mà cuộc phân cao thấp ngấm ngầm giữa Lương thị và thành Tây nhiều năm nay chắc hẳn sẽ phơi bày ra ánh sáng.
. . . . . .
Lúc đến bệnh viện còn chưa xuống xe chân Tiểu Ly đã bủn rủn. Trần Ngộ Bạch nửa ôm nửa bế đưa cô vào trong. Cửa phòng bệnh đông nghịt toàn người là người.
Ngoài cửa, hơn mười người cao to mặc áo đen đứng canh nghiêm ngặt, bên hông phồng lên chắc hẳn là có mang súng. Tần Dương đang xông vào thì cửa mở ra. Lý Vi Nhiên nghiêm mặt bước ra không nói gì rút súng bên hông của tên thuộc hạ. Họng súng đen ngòm chợt nhắm vào trán Tần Dương.
Tần Dương không hề sợ hãi, anh ta nở nụ cười lạnh.
Lý Vi Nhiên cũng cười, nhưng lại không mang vẻ ấm áp thường ngày mà lạnh như thể khối băng khổng lồ. Ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, mở chốt an toàn. Tần Dương bị chĩa súng lùi về phía sau một bước.
Trần Ngộ Bạch khẽ quát một tiếng, rồi giao An Tiểu Ly cho một thủ hạ ở bên cạnh trông chừng. Anh tiến lên gạt súng của Lý VI Nhiên ra.
“Vi Nhiên, lễ độ chút đi, đừng trẻ con như vậy. Về phần Tần tiên sinh, có lẽ anh nên về trước. Bây giờ Tần Tang đã ở trên địa bàn của Lương thị chúng tôi, tôi nghĩ rằng không còn gì nguy hiểm nữa.” Trần Ngộ Bạch mỉm cười hoàn mỹ nhưng nói đầy châm chọc.
“Tôi phải xác định tình hình của Tần Tang mới có thể rời đi.” Giọng điệu của Tần Dương cũng rất cứng rắn, “Dù sau này nó gả cho ai, bây giờ nó vẫn là con gái nhà họ Tần chúng tôi. Huống chi sự việc ngoài ý muốn này là ai nhằm vào ai, ai bị thương ngoài ý muốn, còn phải đợi điều tra xác nhận.”
Lý Vi Nhiên xoay súng trong tay cười lạnh lùng, “Nếu cô ấy không phải là con gái nhà họ Tần các người thì khi nãy anh đã chết rồi. Chuyện này do ai làm tôi sẽ tự điều tra. Mà anh vợ tương lai, tôi đề nghị anh biến ngay lập tức, nếu không – -”
“- – Nếu không thì sao?” Môt giọng nam hùng hậu vang lên. Chủ nhân nhà họ Tần – Tần Uy đã tới.
Gương mặt Tần Uy đầy vẻ mỏi mệt, nhưng không làm giảm sự uy nghiêm của ông. Tần Dương thấy cha đến lập tức ra nghênh đón. Lý Vi Nhiên cũng thu súng lại. Tần Dương vẫn chưa có thành tựu gì, nhưng Tần Uy lại là người thế hệ trước trong thành phố. Ngay cả Lương Phi Phàm cũng phải nể mặt ông phần nào. Huống chi ông là cha của Tần Tang.
“Xin chào.” Tần Uy chợt đưa tay về phía Lý Vi Nhiên.
Lý Vi Nhiên cung kính vương tay ra, khẽ khom lưng.
“Tần Tang sao rồi?”
Lý Vi Nhiên lập tức trầm giọng trả lời: “Cô ấy ngã từ trên cầu thang xuống nên trẹo chân. Mặt hơi xây xát, tình trạng của thắt lưng và xương sống vẫn chưa rõ. Có lẽ không có vấn đề gì lớn. Bởi vì hoảng sợ nên bác sĩ đã tiên thuốc an thần cho cô ấy, bây giờ đang nghỉ ngơi. Đến khi cô ấy tỉnh lại sẽ tiếp tục kiểm tra toàn diện.”
Tần Uy suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó gật đầu nói với anh: “Cảm ơn, làm phiền tổng giám đốc Lý rồi.” Lý Vi Nhiên nói “không dám” liên tục. Tần Uy dặn dò Tần Dương đứng đằng sau: “Con chờ ở đây, ba vào trong xem Tần Tang thế nào rồi chúng ta đi.”
Tần Dương lặng lẽ gật đầu. Tần Uy đi vào phòng bệnh. Mấy tên vệ sĩ nhìn Lý Vi Nhiên. Lý Vi Nhiên gật đầu ý bảo cho ông vào.
An Tiểu Ly thừa dịp cửa mở thì lẻn vào. Trần Ngộ Bạch vươn tay ra nhưng không bắt được cô, đành phải để mặc cô.
Vào phòng chưa được bao lâu Tần Uy đã đi ra ngoài. Tạm biệt Lý Vi Nhiên và Trần Ngộ Bạch, rời đi cùng Tần Dương.
Lý Vi Nhiên nhìn bóng dáng Tần Uy biến mất ở hành lang, quay đầu lại nghi ngờ hỏi Trần Ngộ Bạch: “Như vậy là có ý gì?”
“Ý bảo cậu đừng quá lớn lối.” Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn anh, đẩy cửa đi vào tìm cô ngốc của anh.
. . . . . .
Vết xước trên mặt Tần Tang hơi sưng đỏ, sắc mặt càng trắng bệch. Lý Vi Nhiên suy xét đến tình thế phức tạp hiện giờ nên bao cả tầng bệnh viện. Hôm nay khắp nơi đều yên tĩnh như chân không, từng âm thanh nện thẳng vào màng nhĩ của An Tiểu Ly. Nhịp đập trái tim dần dần không thể khống chế.
Tang Tang. . . . . . Giống như đã chết rồi, thật đáng sợ.
Thì ra tình yêu có thể gây tổn thương như vậy. Tang Tang lý trí vẫn luôn nói cười lạnh nhạt, bởi vì Lý Vi Nhiên mà dây dưa thành ra yêu hận tình thù đến mức này. Thế nên bây giờ lại nằm lặng lẽ ở đây, không khóc không cười.
Vậy nếu rõ ràng có thể yêu thì đừng nên trơ mắt để đi lướt qua nhau hay không? Dù sao chúng ta đều không sống được quá lâu. Dù sao tìm được một người bằng lòng ăn từng bữa sáng với mình cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Sau đó Trần Ngộ Bạch nhẹ nhàng mở cửa đi vào đứng sau cô. An Tiểu Ly bỗng nhiên xoay người nhào vào lòng anh.
Trong mũi là mùi hương thoang thoảng quen thuộc, nhịp đập trái tim anh cùng một tần số với mạch đập của cô. Cảm giác yên ổn này cô sẽ không nhầm lẫn.
Vậy cứ để cho anh lừa gạt cả đời cũng tốt. Nếu không thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh như lời Tang Tang nói. Thôi thì cứ ngoan ngoãn làm cô ngốc của Tiểu Bạch đi.
. . . . . .
Sau đó Lý Vi Nhiên và Trần Ngộ Bạch ra ngoài bàn bạc chuyện gì đó rất lâu đến quá cả bữa tối. An Tiểu Ly biết hai người nhất định đang nói về chuyện của Tần Tang rất phức tạp rất khó khăn. Cho nên cô vẫn trông chừng Tần Tang ngoan ngoãn chờ đợi.
Trong lúc đó Tần Tang có tỉnh lại một lần, nhưng lại mê man nhìn cô rất lâu, dường như không nhận ra cô nữa. Đến khi cô gọi Lý Vi Nhiên vào thì Tần Tang lại thiếp đi. Lúc hơn chín giờ, Trần Ngộ Bạch và Lý Vi Nhiên mới tạm thời nói xong bước vào phòng bệnh. Tiểu Ly gục bên giường Tần Tang, hai người đều đang ngủ.
Trần Ngộ Bạch nhìn đồng hồ mà đau lòng. Nhẹ nhàng ôm cô dậy từ trên ghế, chào Lý Vi Nhiên rồi rời đi. Tâm trạng Lý Vi Nhiên rất tệ, anh kéo tay Tần Tang, khẽ gật đầu, cũng không tiễn.
. . . . . .
Thang máy “đinh” một tiếng, An Tiểu Ly thức dậy, cọ cọ vào ngực anh, mơ màng quàng tay lên cổ anh, giảm bớt gánh nặng trên cánh tay anh.
“Đi đâu thế?”
Trần Ngộ Bạch cúi đầu, cằm cọ lên trán cô, “Tình hình bây giờ hơi phức tạp, bọn anh không rõ rốt cuộc ai đứng trong bóng tối. Cho nên anh lo em không được an toàn, tối nay ở chỗ của anh có được không?”
Tiểu Ly không nói gì, anh ngừng lại một chút, buồn rầu bổ sung thêm một câu: “Anh. . . . . đi chỗ khác.”
Thật ra An Tiểu Ly đang không biết mình có nghe nhầm hay không. Trước kia Trần Ngộ Bạch chưa từng hỏi cô “có được không”.
“Em ở phòng khách.”
“. . . . . . Được.”
Được nửa đường, Trần Ngộ Bạch lại gọi đồ ăn. Vừa kết nối được điện thoại, anh bỗng bảo đối phương chờ chút, sau đó hỏi Tiểu Ly: “Em muốn ăn gì?”
Tiểu Ly lắc đầu, “Không biết nữa.”
Trần Ngộ Bạch cong khóe môi gọi chút đồ ăn vặt linh tinh cô thích ăn, lại gọi thêm một phần cháo gà.
Vừa về nhà đồ ăn đã được đưa tới. An Tiểu Ly đã đói bụng từ lâu nên lập tức tiêu diệt hết chỗ đồ ăn. Trần Ngộ Bạch uống chút canh đã buông bát, nhìn cô một lát rồi đứng dậy đi vào thư phòng.
An Tiểu Ly vừa mới lưng dạ thì một tập tài liệu đã đặt trước mặt cô.
Trần Ngộ Bạch ngồi xuống mở tập tài liệu lấy thứ bên trong ra. Một bức ảnh của An Tiểu Ly, bảng điểm, thời khóa biểu, thậm chí còn có đơn xin vào Đảng và cả một xấp giấy viết về tình hình cuộc sống của cô.
“Đây là những gì điều tra được về em từ hai năm trước khi anh về nước. Nguyên nhân. . . . . . thật ra anh cũng không biết vì sao nữa. Lần đầu gặp em anh đã ghi nhớ, từ đó về sau anh vẫn học ở nước ngoài. Sau đó biết Lương Phi Phàm và gia nhập Lương thị. Từ khi anh được điều về tổng công ty của Lương thị ở Trung Quốc, anh đã muốn tìm em. Nhìn những thứ này biết em sống cũng được nên anh không tới quấy rầy. Trường đại học C là trường cũ của Cố Yên. Ban đầu anh cả cũng lập quỹ học bổng ở đây vì cô ấy. Hôm đó Vi Nhiên nói muốn đi có việc nên anh liền nghĩ em cũng học ở đó. Vụ tai nạn xe là anh cố ý. Từ xa anh đã thấy một cô bé giống An Tiểu Ly đang lái xe, anh liền nói với bản thân, nếu là em thì đúng là ý trời.”
Nói một hơi nhiều chuyện như vậy, Trần Ngộ Bạch vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên. An Tiểu Ly thì giật mình quá độ. Cô không để ý dưới đáy mắt nồng nàn của anh là sự thấp thỏm và chút ngượng ngùng.
“Anh. . . . . . từ lần gặp đầu tiên đã thích em?” An Tiểu Ly cảm thấy thật khó tin, “Nhiều năm như vậy cũng không quên được em? Người anh nghĩ tới đầu tiên khi trở về nước chính là em. Sau đó trăm nghìn cay đắng sắp xếp cuộc gặp ngẫu nhiên rồi xâm chiếm em từng bước một?”
Tiêu hóa câu chuyện này bằng trí thông minh của An Tiểu Ly thì chân tướng chính là hư vậy.
Trần Ngộ Bạch cúi đầu uống vài hớp súp, cuối cùng không thể không gật đầu thừa nhận: “Ừm. . . . . . Đúng vậy.”