Phòng 103.
Khang vẫn đứng như trời trồng với khuôn mặt tối sầm…
Cậu vừa bị từ chối sao ?? Mà lại là từ chối bởi 1
đứa con gái đang rất cần giúp đỡ…đang thảm hại như sắp chết đến nơi… Là
lần đầu tiên có 1 người con gái Khang muốn mà chưa thể có được! Tất cả
nhữg gì trong cậu lúc này là… bực tức… khó chịu… Cũg lại là lần đầu tiên 1 người con gái làm cậu có cảm giác này…Sự bực tức ngày càng tăng lên…
… Trên hành lang…Băng vẫn bước chuệch choạc…Nhỏ
không biết có thể sống thêm được bao nhiêu giây phút… nhưg sự lì lợm và
tự tôn không cho phép nhỏ chiều theo ý Khang!
Bỗng…
Từ phía sau…1 bàn tay kéo mạnh Băng quay lại và cứ thế… kéo nhỏ đi 1 cách bạo lực.. Băng đã nhận ra là Chấn Khang! Nhưg
nhỏ chẳng có tý sức lực nào để phản kháng, đành cứ để Khang lôi nhỏ đi
như lôi 1 con búp bê..
Rầm!!!
Cửa fòng 103 đóng rầm lại… Khang xô ầm Băng vào
tường, 2 tay túm chặt cổ tay nhỏ trận lên tường, trông cậu cực kì khó
chịu và hung dữ:
- Em muốn làm ta phát điên lên phải
không?... Em muốn làm ta phát điên lên phải không? Không ! ta không thể chịu thêm nữa rồi…………
Băng nhìn Khang, rồi đưa mắt đi chỗ khác, vẻ không quan tâm. Khang thật không thể chịu đựng được hơn! Và Vẫn cái cách bạo
lực… Khang cúi xuốg…..đặt môi lên môi Băng!...cậu hôn mãnh liệt vẻ chiếm đoạt, không cần biết Băng có phản đối hay không.. mà thực ra nhỏ cũg
chẳng còn sức lực nào để kháng cự…Khang tiếp tục lần tay xuốg…cởi khuy
áo of nhỏ… tiếp tục cúi xuốg hôn lên cổ..lên vành tai….Nhưg!!
Khang chưa kíp cởi hết hàng khuy áo trên bộ đồ
giúp việc of Băng thì… cậu khựng lại… Băng đang từ từ trượt xuốg và…ngã
vào người cậu! nhỏ bị ngất.. có lẽ do kiệt sức!
Khang thấy mất hứng! Cậu tay vẫn đỡ người con gái
ấy… miệng bật cười… Có lẽ chả bao giờ cậu nghĩ lại phải đi chiếm đoạt 1
người con gái theo cách này.. Cậu quá quen với chuyện mik được phục tùng như 1 vị vua!
- Được rồi… ta sẽ tha thứ cho em lần này, chỉ lần này thôi…và chỉ em thôi…….
……..
Sáng!
Băng tỉnh giấc… Cảm thấy mik đang nằm trên 1 chiếc giường êm ái… hình như nhỏ vừa ngủ 1 giấc dài và ngon, đã quá lâu mới
đc ngủ như thế…Nhưg đây là đâu?
Băng mở mắt, điều đầu tiên nhỏ thấy là trần nhà
cao và được chạm khắc tinh xảo… Nhỏ cố đẩy người dậy…Đúng như nhỏ nghĩ,
nhỏ đã ngủ trên 1 chiếc giường nệm êm!
Băng đưa mắt nhìn xug quanh, nhỏ đang ở trong một căn fòng rộng, sang trọng… bài trí không khác gì nơi ở of 1 vị vua xa hoa.
Băng bước xuống giừơng, đầu nhỏ còn hơi choáng…..
Căn fòng gây bắt mắt nhất với 1 chiếc tủ kính lớn
trưng bày súng, nhữg loại súng còn chưa xuất hiện trên thế giới…. nhưg
điều làm Băng chú ý nhất là…Trên 1 chiếc bàn gỗ ở 1 góc tường, có 1 khẩu súng nhỏ, ánh bạc, đẹp và lạ mắt được ghê trên 1 chiếc giá = thạch anh. Là khẩu K300!
Băng đã đứng trước chiếc bàn gỗ, đôi mắt đầy tò mò nhìn khẩu K300.. và tay nhỏ… đang đưa lên với ý định thử sờ vào…
- Thứ đó… không phải thứ em chơi được
đâu! – Cùg 1 giọng nói quyền lực vang lên là 2 cánh tay từ fía sau vòng
qua… ôm lấy eo Băng!
Khang hôn nhẹ lên tóc nhỏ, cảm nhận nhanh cái
hương vị hấp dẫn và dịu dàng phảng phất trên cơ thể người con gái ấy… và tay cậu xiết chặt hơn..
- Đêm qua… ngủ ngon không, người đẹp ?-
Khang thì thầm vào tai Băng - Em đã làm ta bực mik đấy… Đêm nay thì
không có lần thứ 2 đâu!.... Bây giờ, quản lí of ta sẽ sửa sang lại cho
em và dạy em vài quy tắc…. đừg có bướng bỉnh quá, nếu em không muốn trở
lại khu B làm việc!
Khang kéo Băng quay lại, đưa tay vuốt nhẹ lên gò má nhỏ…Băng hướng ánh mắt đi chỗ khác như không nghe.. Khang chợt cười..
- Em sẽ phải quen dần thôi…. Ta có việc rồi! gặp lại em ở phòng ăn vào buổi trưa nhé…. Người đẹp!
Khang quay người… bước về phía cửa…
“ - Alo? Tập đoàn thời trang Tille Fastytion xin nghe
- Ít nhất là 3 ngày, may thủ công cho tôi 50 bộ váy lụa cao cấp. tiền sẽ đc thanh toán vào tài khoản of các vị
trog ngày hôm nay!
- Trong 3 ngày chúg tôi…
- Nếu sau 3 ngày chưa có hàg chuyển đến…
đừg có kiện ai khi công ty of các vị phá sản! Tôi là Lâm Chấn Khang, con trai Lâm Chấn Đông!
- Ak…vâng thưa ngài… kích thước of mẫu váy là…
Khang quay đầu liếc nhìn Băng đang đứg trong fòng ngủ, vẫn ngắm nghía khẩu K300:
- 87 – 59 – 85 !”
…..
- Tóc cô bị hư nhiều quá… - Tay qlí of
Khang, Sheeply, nâng từng mớ tóc of Băng lên, xem xét. Nhỏ ngồi yên vị
trên ghế trước gương, mắt nhìn đâu đó, không để ý lời tay qlí.
- Tôi sẽ cắt hết phần bị hư và tỉa lại…
Cô có vẻ không quan tâm lời người khác, cũg như không quan tâm mik bị
đối xử ra thê nào? – Sheeply nhìn qua gương, thấy khuôn mặt với đôi mắt
nâu vô cảm of Băng, không thể fủ nhận, hắn thấy tim mik đập nhanh hơn
trog lồng ngực khi chíh đôi mắt mik nhìn thấy vẻ đẹp ấy…. Hắn lập tức
tập trung lại vào công việc để chấn an lại bản thân…
- Cô cần biết 1 vài điều nếu muốn ở bên
cậu Chấn Khang, tôi nghĩ cũg không đc lâu đâu nhưg cô nên biết để tránh
nhữg sự tức giận không đáng có of cậu chủ. Cậu Chấn Khang là người sẽ
không để cho ai sống yên nếu làm cậu tức giận. Là người coi kẻ khác là
đồ chơi trog tay mik, coi đàn bà là con rối mua vui. Và cô nên nhớ 1
điều quan trọng…. ở bên cậu Chấn Khang! phải luôn luôn và sẵn sàng phục
tùng cậu… hoàn toàn không bao giờ… có điều ngược lại! Khi giận dữ, việc
cậu chủ thik làm là……. giết người!
Trưa!
Băng đẩy cánh cửa lớn ở phòng ăn khu A….nhỏ bước vào… Tay qlí đứg chờ fía bên ngoài.
Đám giúp việc định cúi đầu chào nhưg đã kịp khựng
lại khi nhận ra ai đang bước vào… Vài cô ngẩn mặt ra, vài cô suýt bật
cười… Cô quản gia tặc lưỡi…bước lên.
- Con kia, đầu óc mày có vấn đề đây phải
không? – Như đang tiến lại gần Băng - Cả sáng nay mày không lo làm việc mà biến đi đâu? giờ mày vác mặt vào fòng ăn 1 cách tự nhiên quá nhi?
Như liếc xuốg, nhận ra Băng đang khoác 1 chiếc sơmi of đàn ông ( là of Chấn Khang). Như cười khểnh:
- Ak, tao hiểu rồi… đêm qua mày không
chịu được đến nỗi phải mò vào fòng “các anh” bên khu B chứ gì? Loại con
gái như mày cũg chỉ đến vậy thôj…
Tiếng cười thik thú of đám giúp việc vang lên… Như đã đứg trước mặt Băng, đưa tay túm lấy cổ áo nhỏ 1 cách thô bạo:
- Mày định sao? Không làm việc mà dám mò
vào đây xin ăn sao?? định xin ăn sao??? - Vẫn tiếng cười khinh khick đầy thick thú, Như giật mạnh áo Băng hơn:
- Mày câm rồi fải không? Có nói không? Nói không….
Như giơ bàn tay lên cao… và cho Băng 1 cai bạt tai mạnh….nhỏ ngã phịch xg đất. Như tiếp tục xốc áo Băng lên… và giơ tay
cao nữa.. nhưg lần này chưa kịp thì khựng lại…
- Cậu chủ! Chúc cậu chủ 1…
- Câm đi! - Giọng Khang khó chịu, cậu đang bước vào…
Như lập tức bỏ Băng ra…cug~ cúi xg:
- Cậu chủ sang dùng bữa sáng ak?
Khang, vẻ mặt vô cùg thản nhiên, tiến lại fía Băng và cô quản gia..
- Cô đang làm trò gì đấy?
Khang nhìn Băng, cô quản gia nuốt khan, rồi trả lời tỉnh bơ:
- Đâu có đâu cậu chủ! Em đang dạy dỗ người` làm chút thôi ak!
- dạy dỗ ak? – Khang đưa tay quyệt nhẹ lên má Băng, bên má hơi ửng đỏ vì cái tát.
- Vâng! cậu chủ!
- Thế có cần ta… “dạy dỗ em chút thôi”
không? – Khang nhìn lại cô quản gia, vẻ mặt khá nham hiểm với nụ cười
nửa miệng. Như đơ người, đang cố đoán ngụ ý trog lời câu chủ..
- Em.. em không hiểu cậu nói j..
- Không hiểu ak.. để ta cho em hiểu nhé…
Chát!!!!!!!!!
Đám giúp việc há hốc miệng! Cảnh tượng kinh hoàng
ngoài sức tưởng tượng! Khang vưa giơ tay và… tát cô quản gia 1 cái… long trời lở đất!!! Như ngã nhào xuốg đất sau cái tát không hiểu nguyên do… và vẫn còn bàng hoàng… Như ngước lên:
- Cậu … cậu chu? Sao cậu…
- Đang đói, cái vụ “ dạy dỗ chút thôi”
này cũg hay ho đấy! – Khang vẫn cười, và bỗng, mặt cậu tối sầm xuốg! đôi mắt đáng sợ đưa xuốg nhìn cô quản gia!
- Em có biết em đã fạm sai lầm gì lớn chưa cô - quản – gia - dịu - hiền?
- Em..em…
- Các người đã biết chưa? Hay thử vài cái tát như thế mới hiểu được? – Khang nhìn đám giúp việc, họ đang co rúm
lại…Và tất cả cùg mở căng mắt ra nhìn cử chỉ và nghe 1 lời – kinh -
thiên - động - địa of cậu chủ. Khang đưa tay khoác lấy vai Băng:
- Không chỉ 1 lần, mà các người đã quá
nhiều lần sai lầm… Các người vừa đụng đến …. Người – Con – Gái- Của – Ta đấy!!!!!!
Đám giúp việc vẫn chưa hết sửng sốt, Như thì thay
vì đau vì cái tát chuyển sang… đau tim! Khang kéo Băng đến bàn ăn. Tay
qlí đã bước vào từ lúc nào, kéo 2 chiếc ghế ra… cho cậu chủ và……. Người
con gái of cậu chủ ngồi……
Suốt bữa trưa, đám giúp việc cứng họng và cứg người nhìn Băng ăn 1 cách thản nhiên….
……