Black Dog (Hắc Khuyển)

Chương 50: Chương 50: Lãnh địa yêu quái




Sau khi bước qua cánh cổng bí ẩn kia, phải mất một lúc Kuroyama mới nhận ra được bây giờ bản thân chỉ còn có một mình. Cậu đứng giữa một vùng không gian rộng lớn xa lạ, bầu trời lại chỉ mang duy nhất một màu xám của tro tàn, nó không quá tối nhưng lại chẳng nhìn được thứ gì quá xa. Mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo càng khiến cho cảnh vật xung quanh thêm cái cảm giác giả tạo, quái dị và ớn lạnh. Tâm trí non nớt, không vững vàng của một nam sinh trung học dần bị nỗi sợ hãi xâm chiếm.

Cậu chỉ biết mình đã không còn ở địa phận của con người nữa mà đã bước vào lãnh địa của yêu quái. Kuroyama nhìn vào dãy đống đá được xếp chồng trước mặt, nó trải dài hình thành một con đường như chờ đợi người ta đi qua. Bỗng cậu thấy một cái bóng đen nên theo bản năng vội vàng đuổi theo. Nhưng càng muốn đến gần thì nó lại càng trở nên xa xôi hơn và rồi biến mất vào bên trong làn sương dày đặc. Kuroyama bắt đầu trở nên hoảng loạn, cậu không nhớ vì sao mình lại có mặt tại đây, còn ngay khi muốn quay lại thì con đường bằng đá đã biến mất từ lúc nào.

- Này! Cậu làm gì ở đây thế hả?

Một tiếng gọi bất ngờ vang lên làm Kuroyama giật mình. Giọng nói ấy mang một sự khó chịu không hề muốn che giấu.

- Tezuka!

- Chậc! - Tezuka tặc lưỡi, nhăn nhó vuốt ngược tóc mái ra sau lộ ra đôi mắt sắc lạnh. - Sao lại đi theo thế không biết?

- Tớ xin lỗi.

- Tôi không có muốn lãng phí thời gian để bảo vệ cho cậu đâu. Tự động quay về đi!

- Ở đây nguy hiểm lắm, hay là chúng ta cũng về đi, Tezuka!

- Tôi không có giống cậu. Đừng có mà cản trở tôi!

- Te... Tezuka! - Kuroyama ấp úng cố gọi lớn.

- Cái gì? - Người con trai bị gọi tên bực dọc gắt gỏng.

- Cậu có thực sự là Tezuka không?

- Tôi cần phải chứng minh cho cậu tôi là tôi à.

- Không, không! Chỉ là cậu có hơi khác với... bình thường.

- À phải rồi, đây mới là bình thường của tôi đấy. Tôi đâu cần diễn kịch để lấy lòng cậu. Muốn nói với ai chuyện này thì nói, nhưng nó sẽ chẳng có lợi cho cậu đâu.

Nói rồi Tezuka cùng với thức thần Kiri một mạch tiến lên trước mặc kệ Kuroyama đang đứng sợ hãi. Khi bóng lưng của người cậu bạn cùng lớp kia dần nhỏ lại, Kuroyama đánh liều chạy theo sau.

- Tôi nói là đừng có đi theo tôi nữa mà, cậu bị điếc hay bị gì à?

- Mình không thể để cậu một mình được. Nguy hiểm lắm.

- Phiền thật! Muốn đi theo thì đi, tôi đây không quản! Nhưng có chuyện gì thì đừng hòng tôi giúp.

Cả hai đi mất một lúc khá lâu nhưng vẫn không thấy bất cứ đều gì khác thường. Con đường này giống như một mê cung ép buộc con người ta đi mãi cho tới khi kiệt sức mới ngừng lại. Đột nhiên Kiri đánh hơi được trong làn sương mù có lẫn một mùi máu tanh, nó không nồng mà chỉ thoang thoảng. Tezuka dừng lại trước một đống đá xếp chồng, cậu đi một vòng xung quanh nó thì phát hiện có một hòn đá nhỏ có một vết máu đã được bôi lên. Kiri lại đánh hơi được một mùi hương khác đang tới gần, nó ngay lập tức biến hình trở nên to lớn, nhe đôi nanh sắc nhọn gầm gừ vào màn sương mù. Cả Tezuka và Kuroyama đều nín thở, hồi hộp, cúi người xuống vào tư thế phòng thủ cho đến khi hai cái bóng đen dần dần xuất hiện.

- Là tớ đây!

Sau khi biết đó là Miura và Hara, Kuroyama thở phào nhẹ nhõm nới lỏng nắm tay. Nhưng Kiri vẫn không chịu dịu xuống, nó càng lúc càng nhe nanh đề phòng dữ dội hơn. Tezuka nhìn Miura dò xét, có vẻ cậu ta cũng không tìm thấy được con yêu quái nào trong đây. Chàng trai mới tới nhìn vào hòn đá dính máu nghi hoặc, cậu cầm nó lên để hồ ly nhị vĩ của mình ngửi rồi nói:

- Là máu người, có thể là của người đàn ông kia.

Tezuka không phản bác, lạnh lùng tước lại hòn đá trong tay Miura đưa cho Kiri. Con vật hít một hơi dài rồi bắt đầu di chuyển. Nó dừng lại trước đống đá này rồi lại tới đống đá khác cách đều nhau, tất cả chúng đểu có một hòn đá bị bôi máu lên. Ba chàng trai theo chân hai con vật mất đến khoảng một lúc thì họ mới chợp nhận ra là làn sương mù bao quanh mình đã chuyển thành màu đỏ từ lúc nào. Cái mùi tanh tưởi nồng đậm khiến người ta muốn nôn ngay lập tức. Họ cũng chẳng kịp tìm hiểu vì sao làn sương lại chuyển màu, thì đã phải sững sờ khi chứng kiến một cảnh tượng phải nói là kinh tởm nhất mà họ từng được chứng kiến trong cuộc đời. Xác chết của những con rết khổng lồ nằm chồng chất lên nhau, ruột gan bị móc ra chỉ với một đường kiếm. Ở giữa chúng là một người đàn ông đã bị phủ lên toàn bộ cơ thể bởi màu đỏ thẫm của máu, và người đó vẫn tiếp tục chém nát đống thịt sống còn đang giãy giụa mà chẳng hề khoan nhượng.

Tezuka và Miura vẫn còn kiềm lại được nhưng Kuroyama đã nôn thốc nôn tháo mọi thứ lên mặt đất. Người đàn ông ấy liếc mắt nhẹ về hướng bọn họ rồi bắt đầu bước đi, từng bước chân ấy đều nặng nề, trông như chẳng còn sức sống trông như một cái xác chết biết đi. Điều đó khiến cả ba ngay lập tức rùng mình lạnh hết cả sống lưng. Tất cả đều hiện lên cùng một câu hỏi “kẻ đó có còn phải là con người không?“.

- Đi theo tôi.

Chỉ một câu nói thều thào được thốt ra, lại chẳng có một chút thị uy nào nhưng nó vẫn khiến người khác nghe theo răm rắp. Người đàn ông ấy cởi chiếc áo khoác nặng trĩu máu tươi ra vắt khô nó rồi vắt lên đống đá trước một cái hang nhỏ. Một khuôn mặt mệt nhoài cùng với bộ râu quai nón lộ ra.

- Cả ba vào trong hang đợi cho tới khi trời sáng rồi hẵng ra ngoài.

- Chú là ai vậy?

Miura lấy hết can đảm lên tiếng hỏi nhưng cũng chẳng được đáp lại. Tezuka cũng cảm thấy khó chịu ra mặt. Hara và Kiri dần chuyển thành thế tấn công đứng nép vào bên chủ nhân.

- Tôi không phải là người trông trẻ. Baku cho chúng ngủ đi.

Nói rồi người đàn ông ấy mở cái túi đen ở sẵn trong hang. Một con vật màu hồng đột nhiên phóng ra nó kêu pư pư vài tiếng thì bất ngờ tất cả chàng trai trẻ gục xuống mặt đất. Cưỡng ép vào giấc ngủ có lẽ là cách tốt nhất để cho khiến cho Tezuko và Miura nghe lời. Sau khi đặt cả ba đứa trẻ và thức thần của chúng vào trong hang, người đàn ông ấy cũng ngồi thụp xuống ôm Baku vào lòng vừa vuốt ve vừa cố tránh không để máu trên cơ thể mình làm bẩn bộ lông của nó. Đôi mắt mệt mỏi ấy lúc này lại hiện ra nét trìu mến hiếm hoi.

Người tỉnh dậy sớm nhất là Kuroyama, cậu thấy người đàn ông bí ẩn kia đang chuẩn bị rời đi nên vội vàng đuổi theo sau.

- Anh! Anh định đi đâu vậy? Em đi theo được không?

- Cậu ở lại đây, trông coi hai đứa kia đừng để chúng đi lung tung.

- Nhưng... em muốn giúp anh! Em không muốn cứ mãi là tên nhát gan nữa. - Kuroyama nắm chặt lấy hai bàn tay hét lớn.

- Người lúc nãy vừa mới nôn thốc nôn tháo như cậu lại có thể nói được câu nói như vậy ư?

Kuroyama cắn chặt môi xấu hổ, đôi mắt đỏ hoe vội tránh ánh nhìn của người đối diện.

- Được hèn nhát cũng là điều hạnh phúc, cậu nên trân trọng điều đó.

- Không hề! em ghét nó, em cực ghét nó!

- Nhưng nó lại là điều xa xỉ đối với tôi. Chiến đấu hoặc bỏ chạy, đương đầu hoặc chối bỏ, muốn làm hay không muốn làm. Loài người dù cho có chọn điều nào thì cũng được thông cảm vì họ rất yếu đuối. Tôi cũng muốn được hèn nhát một lần, được chạy trốn một lần và tôi không muốn các cậu dính vào chuyện này.

Kuroyama hiểu được mình không nên nói nữa, cậu để người đàn ông kia đi còn mình thì quay trở lại vào hang chờ đợi. Cậu ngồi bó gối lặng nhìn Baku chơi đùa với Hara và Kiri, thực ra Hara và Kiri không hề ghét nhau, chúng tỏ ra thù hằn như vậy chủ yếu cũng chỉ vì chủ nhân của mình. Khi Tezuka và Miura vừa có dấu hiệu tỉnh lại, hai đôi mắt với cặp lông mi cong dài chuẩn bị mở ra thì Baku ngay lập tức gồng mình lại, phát ra từ sâu bên trong cổ họng hướng đến bọn họ. Kuroyama lần này đã kịp lấy bàn tay che lại đôi tai để không tiếp tục rơi vào tình trạng ngủ miên man như hai người bạn học của mình.

Giữa đống xác thịt bầy nhầy của lũ rết đang bắt đầu trương sình lên, một bóng người đàn ông đi tới rồi ngồi lên chúng. Kẻ đó dường như đang muốn chờ đợi điều gì đó, bởi ngón tay chỏ cứ đều đặn gõ lên chuôi của thanh kiếm cắm chặt dưới chân. Chướng khí từ xác chết dần dần bốc lên, toả ra một mùi hôi thối của quá trình bắt đầu tự phân huỷ. Những cơn gió từ đâu thổi qua cuộn chúng thành một cơn lốc. Chỉ trong chớp mắt lưỡi gươm đã cắt đôi cơn lốc ấy ta làm hai, tiếng kim loại chạm vào một cái vỏ cứng liền vang lên. Người đàn ông ngước lên nhìn con rết khổng lồ vừa mới xuất hiện, nó thậm chí còn to hơn gấp năm lần những con mà anh ta đã giết cách đây không lâu.

- Xin lỗi, vì đã giết con của mày.

Ở bên trong hang, Tezuka và Miura sau hai lần bị cưỡng ép vào giấc ngủ đã rút được kinh nghiệm, vào lần thứ ba tỉnh dậy cả hai không hề cử động mà đợi cho Baku lơ là thì ngay lập tức khống chế nó. Tezuka nhốt nó vào một cái lồng pháp khí không để cho âm thang thoát ra ngoài. Con vật đáng thương kêu gào muốn được thả ra trong vô vọng. Kiri và Hara nhìn người bạn mới của mình bị nhốt thì trở nên buồn bã.

- Hai cậu đừng nhốt Baku, tội nghiệp nó lắm.

- Cậu tên là gì? - Miura lên tiếng hỏi, thực ra đây là lần đầu hai người nói chuyện với nhau.

- Kuroyama Okita.

- Gia tộc Kuroyama? Chưa từng nghe qua.

- Nó chỉ... là một gia tộc nhỏ thôi.

- Nghe này, Kuroyama tôi không biết vì sao một người như cậu lại đi vào đây cùng với bọn tôi nhưng đẳng cấp của bọn này khác với cậu nên đừng có mà yêu cầu hay làm những thứ gì đó tương tự. Cậu nên tự nhận thức được bản thân mình, đừng tưởng được Tezuka đối xử tốt thì chúng ta có thể ngang hàng với nhau. Thế giới của chúng tôi khác với thế giới của cậu.

Tezuka lạnh lùng liếc qua Kuroyama, không thấy cậu ta nói gì nữa thì quay sang bảo Miura.

- Chúng ta đi thôi.

Hai chàng trai bỏ mặc Kuroyama lại một mình, xách theo Baku tiến thẳng đến bãi xác chết. Dù mới chỉ ở bên ngoài phần rìa nhưng mùi máu đã xộc tới, yêu khí lần này còn nồng và kinh khủng hơn trước. Nhưng lần này cả hai chẳng hề ngần ngại mà cưỡi thức thần của mình chạy thẳng vào bên trong. Tốc độ cứ thế càng lúc càng nhanh lần theo mùi máu của người đàn ông kia. Hai con vật cảm nhận được có sự rung chuyển bất thường của mặt đất liền nhanh chóng phóng lên cao. Ngay lập tức từ bên hông một con rết bất ngờ lao đến tấn công bọn họ. Tezuka chụp tay lại triệu hồi ra một thanh kiếm chém vào ngực của con yêu quái khiến nó bị thương lùi lại. Miura ở phía sau liền dùng một lưỡi hái cắt gọn cái đầu ấy. Dù kết liễu được con rết nhưng cả hai lại không vui.

- Nó là con mồi của tớ. - Tezuka bực dọc nói.

- Nực cười thật, tớ mới là người kết liễu nó, nên tất nhiên là của tớ rồi.

Tezuka không hề ngần ngại dứt khoát phóng thanh kiếm về phía Miura, nó sượt qua đầu cậu ta cắm phập vào một con rết phía sau lên thân cây.

- Cậu tính giết luôn cả tớ à?

Tezuka đáp lại bằng một cái cười khuẩy. Xung quanh cả hai dần hiện ra một bầy rết cao chỉ một mét, trông chúng đói khát vì cơn thèm thịt. Những con rết con này nhỏ hơn hẳn những cái xác mà người đàn ông kia đã giết nên Tezuka và Miura dễ dàng kết hợp với nhau thoả sức giết chúng. Những đường kiếm và lưỡi liềm loé lên sắc bén thay phiên nhau vung ra, vừa ăn ý lại vừa đẹp mắt như một điệu luân vũ. Nhưng dần dần cả cơ thể đầy khoẻ mạnh của thanh niên cũng bắt đầu thấm mệt. Bọn rết hết con này lại đến con khác từng đợt từng đợt dường như chẳng hề dứt. Chúng chỉ gây ra những vết thương nhỏ không đáng kể nhưng đầy phiền toái. Sau khi hạ gục hết đám rét, hai nam sinh mệt lả ngồi gục xuống thở dốc.

- Đã thật đấy! - Miura thống khoái nói.

- Nói còn không ra hơi, đã cái gì? - Tezuka nhăn mặt khó chịu.

- Lâu lắm rồi chúng ta mới được cùng nhau kết hợp làm một cú to như vầy.

- Chẳng có cái gì vui cả.

Dù nói vậy nhưng chàng trai trẻ ấy cũng bất giác nở một nụ cười rồi nằm ườn xuống đất.

- Tớ giết nhiều hơn cậu đó Miura.

- Ai nói, tớ mới là người giết nhiều hơn.

- Không, người đó mới là tớ. Không tin cậu xem xác mấy con rết xem vết kiếm với lưỡi liềm hoàn toàn khác nhau nhá.

- Kiểm thì kiểm, ai sợ chứ.

Cả hai mạnh miệng với nhau là thế nhưng ngay cả sức để đứng dậy còn chả có. Sau khi uống thuốc giải độc dành riêng cho âm dương sư. Miura mới từ từ nhớ ra một thứ.

- Con yêu quái màu hồng kia sao rồi?

- Không biết nữa, lúc nãy hình như đã bị văng đi đâu đó.

- Thôi kệ nó đi, khi ở trong cái lồng đó thì nó sẽ an toàn thôi.

- Này, Miura!

- Chuyện gì?

Tezuka đưa bàn tay phải lên vuốt ngược mái tóc ra sau, nhìn lên bầu trời xám tro, hít một hơi thật sâu.

- Chúng ta sẽ sống sót ra khỏi đây, rồi cùng trở thành tộc trưởng.

Miura nghe thấy thế cười một tràng nức nẻ đến sặc cả phổi, dù cơ thể vẫn đang còn nằm trên mặt đất bẩn thỉu. Còn khuôn mặt chàng trai bên cạnh đỏ ửng lên cực kì xấu hổ.

- Tớ rút lại những gì vừa nói. Tên khó ưa, chết tiệt.

- Sao vậy? Chỉ là tớ không ngờ có ngày cậu lại nói ra câu này thôi mà. Từ nhỏ chúng ta đã được nuôi dạy giống hệt nhau, mỗi khi thấy cậu thì tớ như được thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Mỗi ngày tớ đều tự nói với lòng mình rằng là không được trở nên giống như cậu.

- Im đi, tên khốn ngạo mạn.

- Này, cậu có thực sự muốn trở thành hội trưởng hội học sinh không?

Tezuka im lặng một hồi lâu rồi mới trả lời người bạn của mình.

- Có.

- Vậy thì tớ sẽ không thua cậu đâu.

Miura từ từ gượng dậy cùng với thức thần hồ ly Hara của mình mà bước đi. Tezuka cũng bắt đầu theo sau. Đón đầu bọn họ là một con rết với kích cỡ to lớn hơn bọn lúc nãy một chút, nó lao tới với hàm răng nham nhở. Miura liền vung lưỡi liềm với hết sức lực của mình. Cậu cắt được cái miệng của nó ra làm hai nhưng ngay sau đó từ vết cắt ấy một con rết bé xíu bằng bàn tay lại phóng ra. Hara kịp thời đẩy Miura nhưng chính nó lại trở thành nạn nhân thay thế, con rết biết mình đã thành công liền chuyển hướng lên trên phía phần đầu. Cũng may Tezuka ở ngay phía sau đã cắm xuyên qua đầu con vật hất nó văng ra xa. Độc tố lan ra nhanh chóng không một ai có thể kịp thời hút độc ra cho con hồ ly tội nghiệp.

- Này Hara, mày nghe thấy tao không? Mở miệng ra uống đi này, Hara!

Miura ngay lập tức cố gắng đưa thuốc giải độc vào miệng con thú nhưng hàm răng của nó lại đang nghiến chặt lại vì cơn mê sảng. Cậu cuống cuồng nhìn thức thần của mình, thậm chí chuyền thuốc bằng cả miệng nhưng vẫn không được. Hara kêu rên lên ưng ửng giống như một đứa bé đang khóc. Kiri cố gắng an ủn bằng cách dùi đầu vào cổ nó nhưng vẫn không có tác dụng. Vẻ ngạo mạn, hợm hĩnh của chàng trai bỗng chốc tan biến. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình trạng này. Cậu chẳng thèm quan tâm đến người khác khi họ gặp chuyện bởi cậu chẳng thèm bận tâm bọn họ nghĩ gì về mình. Cậu chỉ cần Hara, câụ chỉ cần nó mà thôi.

- Hãy cho nó ra đi thanh thản.

- Cậu nói gì vậy hả? - Miura hét lên tức giận, những đường tơ máu đỏ ngập tràn ở mống mắt.

- Chúng ta đã không còn cách nào chữa được cho nó nữa. Hara sẽ phải đau đớn cho đến đến, thay vào đó hãy để cái chết đến nhanh hơn giải thoát cho nó.

- Tezuka! Nếu đó là Kiri thì cậu có còn dám nói câu đó không?

Tezuka nhìn sang Kiri rồi trả lời dứt khoát.

- Có, tớ không muốn Kiri phải đau đớn.

- Không... bao giờ. Biến đi tên khốn khiếp!

Miura gặt phăng mọi thứ, tập trung dùng tất cả linh lực còn lại thanh tẩy chất độc một cách vô vọng. Đột nhiên mặt đất bỗng rung chuyển mạnh, những cành cây ở phía trước hai người đổ rạp xuống chỉ trong nháy mắt. Một thứ gì đó đang tiến về hướng bọn họ với một tốc độ không tưởng. Một cái bóng người bị quật xuống từ trên cao, đập thẳng xuống mặt đất. Người đàn ông với cơ thể đầy vết thương nhiễm đầy độc tố với cánh tay phải bị gãy làm đôi, giờ đây có lẽ cũng đã không còn thể di chuyển được nữa.

Cả hai ngay lập tức kinh hãi trước sự to lớn của con rết khổng lồ trước mặt, tay chân và thậm chí cả hơi thở đều vô thức rơi vào tình trạng đình trệ. Nó cũng nhận ra những sinh vật nhỏ bé xa lạ đang xâm nhập vào lãnh thổ của mình kia. Nó dùng một cái chân to tướng trong hàng trăm cái của mình nhấc lên đâm thẳng xuống từ trên cao tới chỗ Tezuka và Miura. Miura vội vàng vươn người lên ôm chặt lấy Hara, cả hai liền bị hất văng ra xa nhưng một lồng cầu ánh sáng trắng đã kịp thời bảo vệ cho họ. Thay vào đó Tezuka gục xuống cùng với vũng máu, đôi môi thều thào ra những tiếng đứt quãng.

- Cái này là... lời xin lỗi... dành cho khi nãy.

- Tezuka!

Tiếng gọi gào thét lên đến khàn cả cổ họng vang vọng thảm thiết qua cánh rừng đổ nát, tựa như sự bất lực của chàng trai trẻ dành cho chính bản thân mình. Thức tỉnh cậu khỏi sự ngạo nghễ mà bấy lâu nay đã chìm sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.