Dưới bóng tối của vực sâu, có một đốm sáng nhỏ kì lạ bất ngờ xuất hiện, nó tựa như một con đom đóm lẻ loi và cô độc trong màn đêm. Khi nhìn kĩ hơn thì đó là một cô gái đang treo lơ lửng vì balo bị vướng vào mỏm đá. Vết đâm trên đùi rỉ máu và đau buốt, còn chiếc đèn pin đã tuột khỏi tay rơi xuống từ lúc nào, giờ thì không thể nhìn thấy được ánh sáng của nó nữa, có lẽ đã nó bị hỏng hoặc đáy vực quá sâu. Cô gái hoàn toàn không hề nghĩ tới khả năng chiếc đèn pin đã bị con vật nào đó nuốt mất. Tất cả mọi thứ đều phủ một màu tối đen dày đặc nhưng thật may Iris vẫn còn có thể nhìn thấy được cơ thể của mình nhờ ánh sáng của viên ngọc Ginko. Mỏm đá giữ cô lại bắt đầu bị nứt dần, khi có những đợt rung chuyển mạnh của mặt đất. Iris cố bám vào những mặt lồi lõi trên vách đá nhưng chúng đều trơn nhẵn và ẩm ướt.
Bóng tối đang che chắn cho những sinh vật kì dị bên trong nó. Một luồng gió bất ngờ thổi vào người Iris, nó hôi thối nồng nặc mùi xác chết, dù không thấy nhưng cô biết có thứ gì đó đang hiện diện và quan sát mình. Nó đang ở ngay sát bên cạnh, chỉ cần với tay ra trước là có thể chạm vào. Hơi thở cô càng trở nên gấp gáp hơn. Sinh vật này có ý định gì, tại sao chỉ quan sát trong bóng tối. Nó muốn ăn thịt hay là cứu cô như những câu truyện cổ tích thường được kể cho trẻ con vào giờ đi ngủ, nhưng chắc chắn điều ấy sẽ không vì đây là thực tại.
Iris đã tin tưởng những kẻ trên kia và bị phản bội, khi nghĩ đến Inao có cái gì đó rất đau trong tim cô. Iris cười khẩy, trách mình sao lại tin anh đến vậy. Dù gì suy cho cùng cô và anh cũng chỉ là những kẻ xa lạ. Tất cả diễn ra trong hai ngày qua chỉ là màn kịch thôi sao, cô tự hỏi không biết nó đã được khai màn từ lúc nào. Có lẽ là ngay từ lúc họ gặp nhau, cả bà lão ở quán trọ, cả con quái vật Dodomeki, cả con quạ ba mắt và cả gia đình của Inao. Lấy lòng tin từ một cô gái đang đi tìm cha, cho cô ta một chút hy vọng, khiến cô ta tự động đi theo rồi giết chết. Như thế sẽ không lưu lại chứng cứ phạm tội nào. Thật hoàn hảo. Nhưng thẳng tay giết cô ở khu rừng sẽ nhanh gọn hơn sao, tại sao lại tốn công sức đến vậy. Nếu thực sự là vì viên ngọc thì tại sao lại ném nó cùng với cô xuống vực.
Iris không thể cử động vì nếu làm vậy thì chính cô cũng bị rơi xuống vực, vết thương trên đùi vẫn không cầm được máu, mặt cô trắng bệch dần. Iris nghe được âm thanh xì xì bên tai mình, một cái lưỡi đen hiện ra tiến đến gần miệng vết thương rồi thụt lại. Iris sợ hãi vì cái lưỡi ấy to bằng cả cánh tay và nó còn là một cái lưỡi của loài rắn. Loài bò sát cô sợ nhất trong mọi sinh vật ở trên thế gian này. Những tiếng xì xì phát ra lớn dần lên, nó đang mất dần sự kiên nhẫn. Iris nhận ra không chỉ tồn tại một con vật như vậy mà có tới tận một đàn. Ba cái lưỡi đen ngòm tiến đến gần, chúng vẫn chần chừ không tấn công mà rụt lại trở về trong bóng tối như đang kiêng dè một thứ gì đó. Cơ thể Iris gần như bất động, lần này không phải vì cô không muốn mà là không thể, hơi thở bị đứt quãng, mùi hôi thối lại nồng nặc khiến cô buồn nôn.
Một trấn động đất mạnh khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, mỏm đá đang giữ Iris bị nứt ra, cô rơi xuống, vô thức hét lên hoảng sợ. Vách đá lúc nãy Iris bám vào cũng bị một lực cắn nát vỡ vụn khoét sâu vào. Với chút ánh sáng mờ nhạt, hiên lên là một cái miệng rộng hoác đỏ lòm như chậu máu, nó đang há hết cỡ phóng tới để nuốt chửng con mồi ngay lập tức. Cô sẽ chết vì bị ăn thịt sao, cuộc đời này thật trớ trêu. Cô muốn sống, muốn được gặp lại cha mẹ, bạn bè, muốn sống những ngày nhàm chán bình thường như trước đây, cô hứa sẽ là một đứa con ngoan, trở thành một người tốt, tham gia quyên góp từ thiện nhiều hơn.
Một bóng đen vụt tới nắm lấy balo của Iris kéo lên khi cái hàm khổng lồ đó đóng lại. Inao cảm ơn trời vì mình đã đến kịp lúc. Người con gái ấy đã bất tỉnh khi phải hứng chịu lực văng của đất đá. Một tay anh cầm thanh kiếm cắm vào vách đá, tay kia giữ lấy balo nhưng cơ thể Iris đang từ từ bị tụt xuống. Những con rắn không đạt được điều nó muốn, tiếp tục truy sát con mồi. Inao nhanh chóng rút thanh kiếm ra, để cho bản thân rơi xuống trước khi lãnh trọn một cú táp có thể nghiền nát cả đất đá.
Sau đó Inao phóng mạnh thanh kiếm ghim chặt nó trên vách đá ở một chỗ khác, tung hẳn Iris lên vắt cô vào đó, còn bản thân mình tiếp tục rơi xuống. Thị lực của Inao không tốt đến mức có thể nhìn xuyên qua bóng tối, anh chỉ dựa duy nhất vào khả năng nhanh nhạy của thính giác. Inao có thể dễ dàng xác định vị trí của Iris nhờ ánh sáng của viên ngọc nhưng của bọn rắn thì không. Nó giống như một ván cược mà thứ được đặt là mạng sống của chính mình.
...
- Tại sao ngài lại đẩy cô ấy xuống? - Inao ngỡ ngàng hỏi Sousuke, khi cả ba người còn đang trên cầu.
- Tách viên ngọc ra khỏi cơ thể vật chứa. - Người đàn ông lạnh lùng trả lời.
- Ngài đang cố giết cô ấy. - Giọng Inao gắt lên.
- Hãy điều chỉnh lại thái độ, ta sẽ cho qua lần này. Chúng ta chỉ cần viên ngọc. Sau khi những kẻ canh giữ xơi tái cô ta, ngươi hãy xuống lấy lại nó.
- Ngài không sợ Ginko bị nuốt mất?
- Ngươi sẽ phải tự biết phải làm gì. Mong là đứa con gái đó sẽ câu được chút thời gian.
Sousuke và Yuuki bỏ lại Inao tiếp tục đi qua bên kia cây cầu, mục đính thực sự của họ là vật đang nằm ẩn sâu bên trong đó. Inao không do dự nhảy nhanh xuống vực, anh cầu mong mình vẫn kịp cứu Iris. Anh đã hứa với người con gái ấy là sẽ bảo vệ cô, anh không thể để cô chết.
...
Hiện giờ Iris tạm thời đã an toàn, Inao dù đang ở giữa không trung vẫn hét lên tạo ra luồng âm thanh lớn để thu hút sự chú ý của những kẻ canh giữ. Anh đẩy sự tập trung của tất cả giác quan lên tới mức cực hạn. Đôi tai dựa vào những âm thanh xé gió, cảm nhận vị trí của chúng rồi đạp nhảy lên. Dù đã cố hết sức tránh các cú mổ liên tiếp nhưng một cái răng nanh đã sượt qua cánh tay anh. Sau một lúc, Inao cuối cùng cũng tới được chỗ của Iris, anh đáp nhẹ nhành lên sống kiếm, nhanh chóng nhắm mắt lại lắng nghe tất cả những âm thanh đang vang vọng qua những vách đá, hình dung hình dạng của mọi thứ đang bị che dấu dưới bóng tối. Anh nắm lấy balo trên lưng Iris ném cô vào một hốc đá ngay phía trên, rồi rút thanh kiếm ra nhảy lên theo cùng. Inao vội vàng cắt một đường đè lên vết thương trên cánh tay, rồi cắm chặt nó xuống dưới mặt đất, ngay lập tức một làn ánh sáng xanh nhạt hiện lên bao bọc lấy nơi trú ẩn của hai người.
Những kẻ canh giữa cố tấn công nhưng liền bị màng kết giới chặn lại, dù liên tiếp thất bại nhưng chúng vẫn không hề bỏ cuộc mà tiếp tục chờ đợi bên ngoài. Hốc đá rộng khoảng một mét rưỡi, cao thì hơn một mét một chút chỉ vừa vặn đúng đủ cho hai người. Inao xé rách tay áo mình băng lại vết thương trên đùi cho Iris, rồi đặt cánh tay bị thương vào người cô để chất độc trong răng nanh con rắn chảy vào viên ngọc. Anh nằm gục xuống bên cạnh cô, cả hai cùng ngất đi.
Khi tỉnh dậy thấy mình đã nằm trong hốc đá, cô tự hỏi đây là thiên đường hay địa ngục, tại sao chết rồi mà toàn thân vẫn còn đau nhức thế này, ngồi dậy cũng khó khăn. Phần ngang bụng là đau nhất, chỉ thở cũng thôi cũng quặn lại giống như khi đến tháng. Nhưng rất nhanh Iris nhận ra mình vẫn còn sống, vì cô thấy hắn ta đang nằm cạnh mình nhưng trông đã hoàn toàn kiệt sức. Điều đáng nói là tay kia lại đang đặt lên trên ngực cô, dù vậy cũng chẳng còn sức để nổi giận.
Tại sao hắn ta lại ở đây, không phải chính hắn đã đẩy cô xuống vực sao. Iris nhìn thấy cánh tay bị thương liền nhớ đến vết đâm trên đùi mình, nó vẫn còn đau nhức nhưng máu đã được cầm. Bên ngoài vẫn là những âm thanh xì xì liên tục vang lên trong bóng tối. Cứ mỗi lần chúng chạm vào kết giới thì luồng ánh sáng nhạt phát ra lại mạnh mẽ làm hiện rõ bộ vẩy đen bóng, mỗi cái đều to hơn lòng bàn tay người trưởng thành. Iris lò mò ngồi dậy, lau vết máu trên cánh tay Inao, tìm khăn tay trong túi buộc lấy vết thương. Cảm nhận được cơn đau hai hàng lông mày Inao khẽ cau lại, từ từ tỉnh dậy. Anh nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe.
- Đừng nhìn ra ngoài, đừng chạm vào mắt của những kẻ canh giữ, hãy nằm xuống.
- Tại sao lại muốn giết tôi?
- Nhỏ giọng lại nếu cô không muốn chết sớm hơn. - Inao nhăn mặt thều thào nói, vết thương đau đớn hơn anh tưởng - Tôi không hề muốn giết cô.
- Anh đã đẩy tôi xuống vực? - Iris hạ giọng, nhưng vẫn hiện sự tức giận.
- Tôi không phải là người đẩy cô. Tôi chỉ mới được biết viên ngọc không thể lấy ra khỏi cơ thể cô một cách bình thường. Khác với yêu quái, nó sẽ tồn tại mãi trong cơ thể con người.
Iris cảm thấy chuyện này thật tồi tệ. Cô từ từ nằm xuống trở lại, mặt đối mặt nhìn thẳng vào Inao.
- Anh Inuyama biết từ khi nào?
- Khi tôi nói chuyện với cha mình.
- Vậy các người tính để bọn rắn xé xác tôi và lấy lại viên ngọc?
- Tôi xin lỗi.
- Vậy sao anh lại cứu tôi?
- Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô.
Vì đang ở trong đêm tối nên Inao không phát hiện ra được khuôn mặt đang đỏ bừng của Iris sau khi nghe câu trả lời.
- Anh có cách thoát ra khỏi chỗ này không?
- Không có, chúng ta sẽ phải mắc kẹt ở đây đến lúc chết hoặc sẽ bị ăn thịt khi kết giới của thanh kiếm bị phá.
Nhìn thấy Inao tàn tạ như vậy, Iris biết rằng tình huống bây giờ đang rất tồi tệ, có lẽ cả hai thực sự phải kết thúc sinh mạng mình tại đây. Nhưng không biết vì lí do gì, khi có anh ở bên cạnh cô vẫn cảm thấy vô cùng an tâm.
- Anh Inuyama, bọn rắn khổng lồ ấy là động vật bình thường sao?
- Không, chúng đều là yêu quái. Chúng tôi gọi chúng là những kẻ canh giữ. Chúng sẽ không để cho ai có ý định đến gần phong ấn sống sót. Kể cả gia tộc chúng tôi.
- Nơi đây là một trong mười phong ấn? - Cô ngạc nhiên hỏi.
- Phải.
- Nhưng yêu quái đâu có thể chạm vào cơ thể tôi.
- Đặc tính của viên ngọc là hút yêu khí chứ không phải tiêu diệt và thanh tẩy. Ginko chỉ có thể làm bọn chúng yếu đi chứ không thể khiến chúng chết. Máu tươi của loài người sẽ kích thích sự điên cuồng mà bỏ qua vấn đề ấy mà ăn thịt cô.
- Bọn anh không sợ chúng nuốt luôn viên ngọc?
- Tôi không biết. Tôi đã trả lời các câu hỏi của cô. Nên từ giờ đừng hỏi gì nữa.
Mọi thứ trở nên im ắng đến ngay cả nỗi hơi thở nhẹ cũng có thể nghe rõ. Chỉ mỗi khi bọn rắn tấn công thì những tiếng ồn nhức óc mới phát ra, cùng với đó trên thanh kiếm cũng xuất hiện thêm những vết nứt. Thời gian còn lại của cả hai cứ thế bị rút ngắn đi.
- Anh có thể trả lời thêm câu hỏi nữa không, tôi sẽ nhỏ tiếng lại, chỉ xin anh đừng để tôi phải trò chuyện một mình. - Inao nghe thấy giọng Iris run rẩy.
Ai lại không sợ chết, đặc biệt là khi mình còn quá trẻ, đâu phải ai cũng như anh, kẻ không có gì vướng bận để níu kéo với cuộc sống. Cô gái trước mặt chắc hẳn vẫn còn muốn làm nhiều thứ.
- Anh có biết vì sao viên ngọc có tên là Ginko không, kể cho tôi nghe đi.
- Ginko trong tiếng nhật là ánh bạc nhỏ. Giống như hiện giờ nó đang toả ra ánh sáng nhạt từ cơ thể cô, yêu khí càng xung quanh càng nhiều thì nó càng sáng.
Bầu không khí lại trở nên im lặng, những chuyện cô muốn nói thực ra là rất nhiều nhưng đối tượng nghe là Inao thì quay đi quay lại không có gì cả.
- À, còn nữa tại sao khi tôi gọi anh bằng tên, anh không sửa lại gọi bằng họ, anh không thấy khó chịu hả?
- Với những người sẽ chỉ gặp một lần trong đời, gọi bằng tên hay bằng họ thì có gì quan trọng.
Phải rồi, cô và anh đều chỉ là những người xa lạ vô tình gặp nhau, Iris cũng đã từng nghĩ sẽ không bao giờ muốn gặp lại Inao nữa. Nghĩ đến đây, thì gọi bằng tên hay bằng họ thực sự không còn quan trọng. Iris cũng nhớ ra Inao chưa bao giờ gọi mình bằng tên hay họ, anh ta chỉ dùng mỗi một đại từ nhân xưng là cô. Iris không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào, trong lòng có chút tức giận nhưng hụt hẫng lẫn thất vọng thì nhiều hơn. Hoá ra cô đã quá coi trọng bản thân rồi. Iris buồn bã đảo mắt sang nơi khác, giả vờ tìm kiếm thứ gì đó.
Dưới ánh sáng nghèo nàn, một thứ kì lạ hiện lên lấp lánh ở bên ngoài hốc đá thu hút sự chú ý của cô. Nó rất lớn, trong suốt như pha lê, những đường vân vàng đối xứng nhau qua một vạch đen dọc dài ở chính giữ, một nét đẹp hoàn mĩ. Iris cứ như thể bị lạc vào cơn mộng mị, nhìn ngắm nó mãi. Rồi bất chợp, cô hoảng hốt, giọng nói trở nên gấp gáp:
- Xin lỗi, anh Inuyama tôi đã nhìn vào mắt nó rồi.