Taka vội soi đèn lên bức tường, từng vết cào cấu hằn sâu vào bề mặt bê tông, thứ đã gây ra chuyện này hẳn phải là thứ gì đó vô cùng khủng khiếp. Sống lưng cậu lạnh toát, vội vã rọi ánh sáng khắp căn phòng nhưng vẫn chỉ một là sự im lặng đến rợn người.
Iris kể cho mọi người nghe về nó vì cô vẫn còn chút lương tâm không muốn để bọn họ gặp chuyện rồi mất mạng và tất nhiên là không một ai tin vào câu chuyện điên rồ ấy cả. Họ muốn kiểm chứng căn hầm nhưng quái lại cánh cửa màu đen đã biến mất như thể nó chưa từng tồn tại.
- Iris sao cháu cứ thích nói dối để làm gì vậy, cháu làm Akira của cô sợ rồi đấy?
- Chị lại muốn gây sự chú ý sao? Mệt với mấy người giàu thật đấy.
- Cả con nữa Taka đừng có hùa theo Iris nữa, lại đổ đốn ra bây giờ.
- Chú cũng muốn tin cháu lắm nhưng mà lần này cháu có vẻ hơi quá rồi.
Iris dồn hết hy vọng vào ông bà nhưng thứ nhận lại cũng chỉ là những cái lắc đầu. Bọn họ bắt đầu lải nhải nói xấu về cô nhưng lần này đã không cần phải ở sau lưng nữa. Taka cũng đã cố thuyết phục họ lần nữa nhưng vẫn vô dụng với những ánh mắt đầy ngán ngẩm.
Iris buộc lòng gọi cho cha mình. Lạ lùng thay, một người thương nhân thành đạt, trí óc minh mẫn đã tin câu chuyện hoang đường ấy một cách vô điều kiện. Ông không tin vào ma quỷ hay thần thánh, nhưng ông tin con gái mình không nói dối. Dù con bé nói có thể hái sao trên trời xuống, ông cũng tin. Hoặc đó có thể là do sự yêu thương và nuông chiều con gái quá mức của một người cha.
Một chiếc xe được sắp xếp đến rước mọi người về lại Sapporo ngay vào buổi trưa. Ngoại trừ Iris và Taka tất cả đều phản đối. Bầu không khí lúc này trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, Iris về phòng thu dọn đồ đạc trong khi những người còn lại vẫn sinh hoạt bình thường. Họ vẫn để phần ăn sáng của cô trên bàn nhưng giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
- Chị sẽ đi sao? - Giọng nói non nớt cất lên.
Iris ở bên ngoài cánh cửa quay đầu lại nhìn Chika. Con bé đứng đó với nét mặt buồn bã.
- Ừm.
- Chị có còn quay lại không?
- Chị sẽ không quay lại nữa.
- Chị làm ơn hãy ở lại. Chỉ một chút thôi, trời vẫn chưa tối mà, em muốn được nói chuyện nhiều hơn với chị. - Con bé mếu máo.
Iris lau nước mắt trên mặt Chika. Cô muốn dắt con bé đi theo, cô không nỡ để đứa trẻ một mình ở đây dù cho nó không còn là con người nữa.
- Không được đâu. Chika không thể bước ra khỏi căn nhà này. Nó không cho Chika rời đi.
Iris mặc kệ nắm tay Chika bước ra ngoài, nhưng cứ hễ làm như vậy thì có một bức tường vô hình chắn ngang ngăn cản hai người họ. Đột nhiên một giọng phụ nữ vang lên đầy mỉa mai.
- Coi kìa, đến giờ mà cháu còn chưa thôi nữa sao? Lớn rồi chứ có phải là con nít nữa đâu, Akira của cô còn ngoan hơn cháu nhiều?
Iris mặc kệ không quan tâm. Nhưng vừa dứt lời thằng bé đã đến kéo áo mẹ nó, nói nhỏ vào tai bà ta.
- Mẹ ơi, có... ai đó đang nhìn con.
- Con nói gì vậy, đừng có mà bắt chước Iris mà nói dối, mẹ đánh cho bây giờ.
- Con nói thật mà, người đó cứ nhìn chằm chằm vào một mình con thôi. - Giọng nó sợ hãi nhưng khẳng định chắc nịnh.
- Akira. - Iris gọi thằng bé. - Lại đây chị hỏi một chút. Em thấy kẻ đó ở đâu như thế nào?
- Ở đằng kia kìa. - Akira chỉ vào bức tường trống sau lưng.
- Akira con lên phòng ngay cho mẹ. Cháu đừng có mà làm hư con cô nữa. Đúng là mẹ nào con nấy, toàn những kẻ không ra gì.
- Này, tôi nhịn bà đủ rồi đấy. Bà nghĩ là tôi không biết gì sao? Thứ bà muốn là tiền của anh mình thôi chứ gì? Nể tình tôi mới gọi bà một tiếng cô. Nếu bà còn xúc phạm mẹ tôi thì đừng có trách.
Tất cả mọi người trong tức khắc đều dừng mọi hoạt động, bọn họ bất nhờ trước câu nói của Iris. Giống như cô đã nói trúng tim đen của bọn họ.
- Iris, cháu hỗn lắm rồi đấy. - Ông Iris gắt gỏng, quát mắng cô. - Haruno nói có gì sai, con nhỏ đó đúng là đã dạy hư cháu rồi. Cha không dạy thì để ông dạy. Từ giờ ta cấm cháu nói như vậy nữa. Seido mang roi ra đây.
- Ayane dẫn Akira lên phòng dùng bà đi cháu. Không nên để con nít ở đây.
- Vâng. - Ayane ra vẻ lo lắng nhưng thật ra trong thâm tâm đang cực kì vui vẻ. Còn gì thích hơn việc nhìn người mình ghét bị người khác chỉnh đốn cơ chứ.
Chú Seido và Taka cũng muốn khuyên can, mỗi người nhịn một chút thì tốt hơn nhưng bị gạt ra. Còn thím Itsuki đúng như đụng vào chỗ ngứa liên tục bới móc Iris thậm tệ. Một mình cô phải hứng chịu hàng loại sự chỉ chích từ mọi phía. Cố hít thật sâu lấy lại bình tĩnh nhưng cục tức này vẫn không thể nuốt không trôi. Tính cách Iris bản chất vốn đã không phải kẻ nhẫn nhịn, cũng không muốn cãi lại. Như một sự bùng nổ cô cầm lấy bình hoa trên bàn ném thẳng vào bức tường chỗ mà Akira chỉ lúc trước. Rất may là không có ai bị thương nhưng đã kéo sự phẫn nộ của tất cả lên đỉnh điểm. Iris bỏ đi xuống núi ngay lúc đó.
- Cháu đứng lại đó cho ông. Đúng là hư đốn. Hôm nay ông phải dạy lại cháu. Ông nói đứng lại đó. Đứng lại đó.
Mới hôm qua mọi người còn vui vẻ với kì nghỉ thì hôm nay đã xảy ra trận cãi vã, mãi mãi không thể hàn gắn lại giữa hai bên. Ít nhất thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn họ, hoặc có lẽ bọn họ cũng vậy. Ổn thôi, dù chung dòng máu nhưng chúng ta không cần phải gặp nhau nữa. Cô chẳng cần được coi là một người cháu ngoan ngoãn, cô chẳng cần được bọn họ yêu mến, tất cả bọn họ mới là người sai, không phải cô nhưng tại sao cô lại thấy mình khóc. Những bước đi nặng nề trên mặt đất, nó cứ như một thứ gì đó mắc nghẹn ở cổ họng không thể trôi xuống.
Hơn một tiếng sau Iris nhận được cuộc điện thoại của tài xế nói rằng xe bị hỏng ngay dưới chân đồi không thể lên được, có thể kéo dài đến tận buổi tối. Đang mệt mỏi thì một cuộc điện thoại tiếp theo khác bất ngờ gọi đến, là cha của cô. Ông ấy đã được bà nội kể lại trận cãi nhau khi nãy, cô cũng bị cha mình trách mắng nhưng cũng chỉ là những câu nhẹ nhàng. Từ bé Iris chưa từng bị ai nói nặng nhưng cũng không vì thế mà bản thân cô không biết lễ nghĩa. Iris thừa nhận mình đã sai với ông bà khi lên giọng với người lớn tuổi nhưng những người còn lại thì không. Cha cô khuyên cô nên quay lại xin lỗi và tất nhiên là cô từ chối.
Khi cơn giận qua đi, Iris nhận ra mình đã quên mất một chuyện. Cô đã bỏ đi mà không nhìn Chika lần cuối và Taka vẫn còn ở lại căn nhà trên đồi. Có lẽ cậu quyết định ở lại, đứa em họ này không giống cô, thằng bé không thể bỏ lại gia đình. Iris đi bộ trên con đường đất dẫn xuống chân đồi, đó là môt con đường thẳng và khá bằng phẳng. Điều kì quái là đã mất bốn tiếng đồng hồ nhưng cô vẫn chưa đến nơi cần tới là dưới chân đồi. Lúc nào nhìn lên hay nhìn xuống thì chũng chỉ thấy bản thân đang ở chính giữa. Mệt mỏi và đói lả thì bỗng cô nhận được cuộc gọi từ Taka giọng cậu vô cùng hốt hoảng.
- Chị Iris, Akira, thằng bé mất tích rồi. Mọi người đã tìm kiếm mọi nơi kể cả dưới căn hầm nhưng vẫn không thấy.
- Thằng bé mất tích bao lâu rồi, trời vẫn còn chưa tối, em tìm kĩ lại đi.
- Em đã lục tung cả căn nhà luôn rồi nhưng vẫn không thấy. Chị đã gặp chú tài xế chưa? Em muốn nhờ hai người tìm kiếm thằng bé ở bên ngoài.
Iris định nói về tình trạng của mình cũng chả khá hơn là bao nhiêu nhưng lại thôi. Cơ thể rã rời vừa đói vừa mệt, cứ như có một thứ gì đó ngăn cản không cho cô xuống núi cũng như ngăn việc Chika ra khỏi căn nhà. Iris quyết định quay lại nhưng thậm chí còn chưa tới mất nửa tiếng đồng hồ để trở về căn nhà. Giờ thì chính xác là nó thực sự không hề muốn buông tha cho bất con mồi nào đã vào tầm ngắm. Lần thứ hai Iris bước vào cánh cửa, nó đã mở và vẫn như lúc đầu không ai chào đón cô cả.
- Cô đã nhờ cháu trông Akira mà tại sao lại để cho thằng bé biến mất vậy chứ? - Một giọng phụ nữ the thé gắt lên, ngay từ bên ngoài đã nghe thấy.
- Này thằng bé là con em, tại sao lại trách Ayane, em muốn nói gì thì cũng phải có lí một chút chứ. - Một giọng phụ nữ khác cũng chẳng kém cạnh gì.
- Cháu chỉ để thằng bé tự chơi môt mình trong phòng thôi, cháu không biết chuyện này lại sảy ra. Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi.
- Còn anh nữa, con đang mất tích mà anh như không có chuyện gì sảy ra? Lúc nào cũng khư khư cái điện thoại. Anh đang nhắn tin với ai còn quan trọng hơn con mình sao?
Cô Haruno bực mình cướp lấy điện thoại từ tay chú Seido. Đôi mắt ngỡ ngàng không thể tin được thứ đang cầm ở trong tay.
- Darling? Con nhỏ này là ai mà gọi anh là Darling hả? Anh, anh dám ngoại tình sao? Tôi sẽ giết nó, còn giờ tôi sẽ giết luôn anh.
- Không có như em nghĩ đâu, đưa lại điện thoại cho anh.
Cô Haruno lập tức ném vỡ chiếc điện thoại ra từng mảnh. Tính khí tức giận thì ném đồ này chắc chắn không chỉ mình Iris có rồi. Lúc nào cũng phải chịu đựng người vợ đè lên đầu lên cổ mình thì việc có ai đó bên ngoài cũng có thể thông cảm được, nhưng ngoại tình vẫn là ngoại tình. Iris vẫn vô cùng ghét bỏ những loại người này. Khi thấy Iris quay lại vì sợ mất mặt nên bọn họ không làm lớn chuyện, dù gì việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là tìm Akira.
- Sao chị lại quay lại? - Chika đứng trước mặt Iris hỏi cô.
- Có vẻ nó cũng không muốn cho chị đi.
- Chị Iris. - Taka gọi. - Bây giờ chúng ta phải làm sao?
- Thằng bé có lẽ bị lạc ở ngoài rồi, đi tìm là thấy thôi con gọi con nhỏ đó quay lại làm gì?
- Chika, em biết Akira đang ở đâu không? - Iris hỏi.
- Chika thấy một người dẫn cậu ta đi lên trên gác mái.
- Là người nào đó trong số những người ở đây? - Iris cẩn thận dò hỏi.
- Em không biết, khuôn mặt người đó lạ lắm nhưng hình như cậu ta quen kẻ đó.
Iris hít một hơi thật sâu rồi nói lớn.
- Akira đang ở trên phòng gác mái. Bây giờ chúng ta sẽ lên đó tìm.
- Con thần kinh. - Cô Haruno nói.
- Tin hay không thì tuỳ. - Iris nhẹ nhàng đáp.
Dù vậy mọi người, kể cả ông bà nội đều đi theo Iris, họ muốn tự kiểm tra lời nói của cô để tiếp tục được giễu cợt. Khi leo đến tầng ba cũng là tằng cao nhất, có một cánh cửa nhỏ trên trần nhà cách mặt đất gần bốn mét. Nó đã bị đóng kín và có màu đen giống hệt cánh cửa bên dưới căn hầm. Mọi người bắt đầu cười mỉa mai, một đứa trẻ năm tuổi lại có thể leo lên gác mái cao như vậy mà không cần bắc thang cơ đấy. Nhưng sau đó liền im bặt ngay khi cánh cửa được mở ra, một mùi hôi ẩm mốc lập tức bị xộc xuống, nó cực kì khó chịu, giống mùi giá đỗ ngâm quá ngày, chỉ muốn nôn ngay lập tức.
Chika không biết từ lúc nào và bằng cách nào đã lên trên. Iris cũng leo theo sau bằng cái thang nhỏ khi xác nhận đã an toàn. Ngay trước mắt cô cơ thể Akira nằm bất động gần mép cửa, thằng bé vẫn bình thường chỉ như đang ngủ mà thôi. Iris vội soi đèn tìm Chika trong bóng tối. Con bé thẫn thờ đứng trước thứ gì màu đen đen trước mặt, cô muốn leo hẳn người lên trên thì tay áo bị vướng vào vật ngọn bị hở ra bên cạnh Akira. Khi dùng ánh đèn pin nhìn kĩ lại thì Iris liền hiểu ra tại sao căn hầm trống lại có nhiều vết kéo lê đến như vậy. Cảnh tượng này nó còn kinh khủng hơn những gì cô có thể tưởng tưởng ra, có thể nó sẽ ám ảnh cô đến suốt cả đời này. Hàng chục cái xác khô quắc bị rải rác chồng chất lên nhau. Có vài người chỉ còn là những bộ xương trắng. Điểm chung duy nhất của tất cả là đều mang một dáng vẻ đau đớn và sợ hãi kinh hoàng đến tột cùng.