Bóng tối đã bị xua tan. Hakim đã chủ trương làm cho cả khu vực này được thắp sáng trưng, và họ phải chạy lẩn lút từ khoảng tối này sang khoảng tối khác khi băng qua bãi cỏ rộng. Bastien như có một bản năng phi thường biết phải đi đâu, và cô theo sát phía sau bằng một ý chí sắt đá kiên định, cự tuyệt không nghĩ đến những gì cô đã thấy, những chuyện ghê tởm đã xảy đến với cô. Hiện thực đã lùi xa, và nếu đây là một bộ phim Hollywood thì cô sẽ thức dậy trên giường mình, mồ hôi đầm đìa và hốt hoảng trước cơn ác mộng sát thực đến không thể tin nổi.
Cho đến bây giờ cô còn sống, nhưng nó không phải một giấc mơ, tất cả những xấu xa và kinh hoàng của nó đều là thật. Cô đã rời khỏi nhà, bỏ lại truyền thống gia đình phía sau bởi vì cô không thể chịu đựng được cái chết và nỗi đau đớn và hình ảnh máu me. Và giờ đây khắp người cô đang vương đầy máu của một người đã chết.
Bastien để cô lại hai lần, và cô đứng trong bóng tối, tê cóng, vâng lời, đợi cho đến khi anh quay lại để dắt cô đi theo. Chiếc Porsche của anh đậu gần lối xe chạy uốn khúc, và bước chạy nước rút cuối cùng của họ đã dùng đến ounce năng lượng cuối cùng của cô. Anh đã phải nhét cô vào ghế hành khách như nhét cái xác không hồn, và cô gục vào cái ghế da, nhắm mắt lại, cảm thấy bóng tối bắt đầu trùm lên như một tấm rèm kéo qua sân khấu.
Anh ngồi vào cạnh cô trên ghế lái xe, và cô nghe thấy tiếng click của dây an toàn, và cô muốn bật cười. Đúng là một người đàn ông cẩn thận, lẳng lặng giết người và luôn cài dây an toàn. Anh nghiêng người sang cài cho cô, và sự tiếp xúc của hai bàn tay anh làm cô co rúm lại trong khi trước con dao thì không, nhưng cô vẫn ngồi im, mắt vẫn nhắm nghiền, tìm kiếm sự lãng quên mà cô cần đến tuyệt vọng.
Anh đang lái xe rất nhanh trên những con đường tối đen không trăng, chạy đua với mạng sống của họ, và anh vươn tay bật radio. Đó là một bài hát được yêu thích trong vài năm trở lại đây - nàng có đôi mắt hình viên đạn, nàng giết người bằng ánh mắt. Nàng bắn. Những phát đạn, sự giết chóc, những khẩu súng.
Sự lãng quên bị gián đoạn. Cô quay sang nhìn anh. “Tối nay anh đã giết một người,” cô nói.
Anh chẳng buồn dành cho cô một cái liếc mắt. “Tối nay tôi giết hai người. Cô đã không thấy tôi cắt cổ một tay bảo vệ. Nhưng tôi đã giữ lời hứa là không giết bất cứ con chó nào.”
Cô nhìn anh chằm chằm kinh hãi. “Làm sao anh có thể cười cợt về chuyện đó?”
“Việc cô không muốn tôi giết lũ chó mới đáng cười kìa? Nếu tôi giết chúng thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn. Nhưng tôi đã quyết định chiều theo những sự nhạy cảm mong manh của cô.” Anh đánh tay lái rẽ ngoặt với tốc độ và kỹ năng của một tay đua nhà nghề, chỉ dành cho cô một phần tư sự quan tâm.
Cô không biết cái nào tồi tệ hơn: một kẻ như Hakim giết người với sự sung sướng, hay một kẻ như Bastien giết người mà chẳng có cảm xúc gì.
“Hãy ngủ đi, em yêu,” anh nói. “Chúng ta còn một chặng đường dài phía trước, và cô đã có cả một đêm bận rộn rồi. Tôi sẽ đánh thức cô khi nào dừng lại để ăn.”
“Tôi không bao giờ muốn ăn cái gì nữa,” cô nói bằng giọng yếu ớt, run rẩy. Cô có thể ngửi thấy mùi máu, và một cái gì khác nguyên sơ và hôi hám.
“Hợp với cô đấy. Dù sao con gái Mỹ cũng quá béo.”
Cô thậm chí không thể nhóm nổi một tia giận dữ. Nếu cô không biết rõ hơn chắc cô đã nghĩ anh nói thế vì mục đích đơn giản là kéo cô ra khỏi trạng thái u mê đờ đẫn, nhưng nó có vẻ không giống như anh ta quan tâm đến chuyện đó. Cô phải hỏi xem anh đang đưa cô đi đâu, nhưng cô không thể gom được năng lượng hay sự tò mò. Anh ta đưa cô đi đâu cũng được, muốn làm gì cũng được. Cô chỉ hi vọng rằng nếu anh quyết định đặt tay lên người cô lần nữa thì sẽ là để giết cô. Cô thà chết còn hơn quan hệ với con quỷ máu lạnh này.
“Ngủ đi,” anh nói lần nữa, bằng giọng nhẹ nhàng hơn, cho dù cái ý niệm về sự dịu dàng ấy thật lố bịch. Nhưng bài hát trên radio thật êm dịu và du dương khi chàng ca sĩ hát về tình yêu và cái chết. Đen đủi. Tất cả là một đống chết tiệt, người ca sĩ hát, và cô chỉ có thể đồng ý với anh ta, khi cô nhắm mắt lại và để bóng tối tràn đến.
Bastien liếc nhìn cô ngay khi anh chắc chắn cô đã chìm vào giấc ngủ. Cô thật tơi tả - hai cánh tay ngang dọc những vết cắt và đốt nông sâu khác nhau, gương mặt cô trắng bệch, hoen nước mắt, lớp trang điểm lại biến cô thành con gấu trúc nữa rồi. Trông cô rất mỏng manh, nhưng anh biết cô mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài. Cô vẫn còn sống, tự thân nó đã là một điều kì diệu. Bằng cách nào đó mà cô đã trụ vững trước Hakim đủ lâu.
Đối với công việc Hakim có hẳn một nhịp điệu riêng – hắn là người ngăn nắp. Hắn bảo họ không được la hét, và rồi hành hạ họ cho đến khi họ phải thét lên, giống như một người tình cố gắng mang người phụ nữ khó bảo đạt tới cực khoái. Một khi họ la thét thì hắn sẽ càng nhanh tay hơn, nhưng Chloe đã giữ được im lặng. Miệng cô chảy máu và môi sưng lên do cắn xuống để ngăn tiếng hét. Hoặc có lẽ là do miệng anh gây ra cho cô. Anh chắc chắn không phải là một người tình dịu dàng.
Anh đã tìm hiểu được những gì cần biết, và như thế là xong. Thế rồi anh lại đi xới tung tất cả lên bằng cách chõ mũi vào việc không liên quan đến mình, phá rối thú vui và mấy trò chơi của Hakim thay vì chấp nhận rằng mọi trận chiến đều có thương vong.
Có lẽ vì anh quá mệt mỏi với những thảm kịch bên lề. Có lẽ anh muốn cứu một mạng người thay vì nhắm mắt làm ngơ. Có lẽ anh đã bị thiêu rụi đến mức thích chuốc lấy cái chết, tung hê những nhiệm vụ quan trọng vào một ý thích nhất thời.
Nom cô khá rũ rượi đối với một ý thích nhất thời. Anh cần đưa họ đến một nơi an toàn, nơi anh có thể lau những vết thương trên làn da mềm mại trắng trẻo của cô, nơi anh có thể suy nghĩ xem tiếp theo sẽ làm cái quái gì nữa, cả với cô và với bản thân mình.
Với cô thì dễ thôi. Anh sẽ băng bó cho cô, làm cô bình tĩnh lại và đưa cô lên chuyến bay kế tiếp về Mĩ. Cô nặng chỉ cỡ một trăm hai lăm pound (khoảng 46 kg) – chỉ cần cho cô một liều thuốc nhỏ để cô bình tĩnh và thụ động nhưng vẫn có khả năng tự lên và xuống khỏi máy bay.
Nhưng trước đêm nay thì chưa được. Đầu tiên anh phải đến một trong những nơi trú ẩn an toàn của mình, lau rửa cho cô và đánh giá lại tình huống. Có thể Ủy ban sẽ quyết định kết liễu anh sau vụ lùm xùm huy hoàng đến vậy. Anh đã sống hơi lâu nhờ sự hữu dụng của mình, và anh đang bắt đầu hành xử bốc đồng, điều biến anh thành một thứ của nợ. Các sếp của anh không phải kiểu người cho người khác cơ hội thứ hai.
Hakim có thể bị thí mạng, nhưng chuyện đã xảy ra quá sớm. Và anh thì ở đây, trên đường chạy trốn, bỏ rơi nhiệm vụ trước khi mục tiêu chính kịp xuất hiện. Thomason sẽ giận tím ruột. Chẳng sao. Anh đã sẵn sàng cho chuyện này kết thúc. Anh không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì hoặc bất cứ ai, thậm chí cả cái mạng vô dụng của mình. Ngay khi anh biết chắc Chloe đã an toàn thì bọn họ có thể tới và bắt anh.
Cô mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn so với anh nghĩ. Đến lúc mặt trời nhô lên tỏa sáng khắp miền quê nước Pháp thì sắc mặt cô đã cải thiện được phần nào, và cô ngủ yên giấc hơn. Anh lái xe về phía bắc, hướng đến Normandy, và rồi vòng lại, đi sang Paris từ phía bắc chứ không phải phía nam. Không đủ để cắt đuôi những kẻ đuổi theo anh, nhưng anh hi vọng sẽ có thêm vài giờ đồng hồ trước khi có người tìm thấy xác Hakim và phát hiện ai đang vắng mặt.
Anh cân nhắc chuyện vứt chiếc xe này đi, ăn cắp một cái mới để che bớt thêm một chút dấu vết, nhưng vì lí do nào đó mà anh ngần ngại không muốn làm ảnh hưởng đến Chloe khi cô đang ngủ say như thế. Anh có vô số chỗ để giấu chiếc xe trong thành phố - anh chỉ phải trông chờ vào vận may để cầm cự trong vài giờ tiếp theo. Đủ lâu để cho cô lên một chuyến bay an toàn.
Anh dừng lại trong một thị trấn nhỏ ngay bên rìa thành phố, vẫn để máy xe nổ trong lúc đi vào một cửa hàng nhỏ để mua mấy vật dụng cần thiết. Anh gặp may – họ có mấy đôi giày mà anh ước chừng là size của cô, họ có Diet Coke và mấy chiếc bánh sandwitch làm sẵn có vị như bánh baguette làm bằng bìa các tông, nhưng giờ này anh không được quyền kén chọn. Không ai trong hai người có thể gắng gượng đi tiếp mà không có thức ăn, mặc dù anh nghĩ anh sẽ phải dằn cô xuống để ép cô ăn. Và trong khi viễn cảnh ấy gợi tình một cách không thể phủ nhận theo một kiểu khoái cảm lập dị, thì anh cũng không có thời gian cho nó.
Cà phê thì đúng kiểu anh thích – đặc và ngọt – và anh lái xe bằng một tay qua những đường phố Paris buổi ban mai, luồn lách trong mạng lưới giao thông cảm tử với sự ung dung thành thạo, len lỏi qua những chiếc xe tải và taxi như một người đua mô tô, thậm chí có lúc chờm một ít lên vỉa hè. Lao nhanh tới mức không một ai có thời gian để nhận thấy điều gì ngoài một vệt mờ vụt qua. Tình trạng kẹt xe đặc trưng của Pari là chuyện nhỏ đối với anh, và đến lúc anh đưa cái xe yên ổn vào ga ra trong tầng hầm một khách sạn mang phong cách miền tây thì anh khá yên tâm là không có ai bám đuôi. Họ được an toàn trong mấy giờ nữa.
Đó là một khách sạn Mĩ, tẻ nhạt và đắt đỏ và không gây chú ý, và anh giữ một trong những phòng chất lượng của họ, thỉnh thoảng sử dụng làm nơi ẩn náu, những lúc tạm dừng hoạt động. Theo mức độ mà anh biết, chưa có ai phát hiện ra sự tồn tại của nó, nhưng anh biết điều đó không kéo dài được lâu. Ngay khi chúng bắt đầu tìm kiếm anh chúng có thể lần theo các căn phòng cho thuê, và rồi anh sẽ bị hất cẳng khỏi may mắn.
Nhưng chuyện đó sẽ tốn mấy giờ đồng hồ, và anh sẵn sàng tận dụng cơ hội. Chloe cần được băng bó, cần được chăm sóc, cần ăn uống và rất cần được tẩy não bởi anh có thể xoay sở được mà không cần đến những liều thuốc. Anh chưa quyết định được đích xác anh sẽ nói những gì với cô. Anh không thể thuyết phục cô rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, nhất là với những dấu vết trên hai cánh tay cô và mái tóc ôm lấy khuôn mặt cô theo lối dài ngắn kì quặc. Gương mặt cô nhợt nhạt, và có một vết bầm bên dưới mắt cần chườm nước đá.
Anh lái xe vào chỗ đậu đã định sẵn và tắt máy. Ga ra tầm này vắng tanh – quá sớm đối với hoạt động của lớp người giàu, quá muộn so với giờ làm việc của đám du thủ du thực. Anh có thể mang cô lên phòng mình với số người chứng kiến ở mức tối thiểu.
Cô đã mở mắt ra, đang nhìn anh sửng sốt.
Cô đã kéo chiếc áo sơ mi của mình lên, nhưng không cài cúc. Có lẽ cô đau quá nên không cử động được cánh tay. Anh đưa tay qua, định cài những chiếc cúc vào, nhưng cô co người lại, như thể anh sắp đánh cô.
“Tôi chỉ định cài cúc áo cho cô thôi,” anh nói. “Cô không thể đi vào khách sạn trong bộ dạng ấy, khi mà chúng ta đang cố để không gây chú ý.”
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Khách sạn McLean. Tôi có đặt một căn phòng cho những dịp như thế này.”
“Những dịp thế này? Anh từng trải qua chuyện như thế này rồi sao?”
“Phải,” Nó chỉ có một nửa là dối trá. Anh đã từng rơi vào tình trạng rối ren, khi vỏ bọc bị xâm hại, khi có người vô can mắc kẹt ở giữa. Trong quá khứ, anh đã thoát ra và bảo vệ được cái mạng mình, bỏ lại những mạng người oan uổng nằm tại đó, nhưng đến người này thì anh đã không bỏ lại.
Mặt trước áo cô bị xé thành từng mảnh – hẳn Hakim đã dùng dao cắt nó ra. Anh với tay ra sau ghế và vơ lấy chiếc áo sơ mi của mình, quan sát với vẻ hơi bực bội khi cô giật lùi ra xa anh. Đến giờ này đáng lẽ cô phải nhận ra rằng anh mới là người cô ít phải lo lắng nhất chứ.
“Mặc cái này vào,” anh nói, “và cài khuy cổ tay lại, nó sẽ khiến việc vệ sinh khó khăn hơn, nhưng chúng ta không muốn cả thế giới trông thấy những vết cắt của Hakim.”
Nhắc đến tên hắn làm Chloe rùng mình. “Tôi có thể khoác nó bên ngoài. Hơn nữa, người ta có khả năng để ý chuyện tôi đi chân đất hơn.”
“Tôi đã dừng xe mua cho cô mấy đôi giày. Cô không thể chạy trốn bằng chân không hoặc bằng giày của người khác được. Chúng cũng ở trong hộp đằng sau kìa.” Anh rút chìa khóa xe ra, thò tay xuống phía dưới ghế trước để lấy khẩu súng, hai cuốn hộ chiếu của anh và một gói tiền mặt được giấu kĩ. Cô không nhúc nhích.
Anh bước ra khỏi xe. “Chúng ta càng nán lại đây lâu thì càng gặp nhiều nguy hiểm,” anh nói. “Thay áo đi nếu không tôi sẽ tự tay làm đấy.”
Anh nên quay mặt đi trong lúc cô chậm chạp cởi chiếc áo rách trên người ra mới phải, nhưng còn lâu anh mới có những suy nghĩ lịch sự như thế. Chiếc áo ngực màu trắng của cô không gợi tình bằng thứ đồ lót sexy cô vừa mới mặc mấy giờ trước. Và cô cử động vụng về, đau đớn, mặc chiếc áo của anh vào, rồi xỏ chân vào đôi giày với sự chán ghét của người phải mặc những thứ giẻ rách. Anh quan sát cô, không để lộ phản ứng gì.
Cô theo anh đi vào thang máy, bước chậm như sên, và anh để cho cô có thời gian, giữ một khoảng cách với cô chừng nào không có người quanh đấy nhìn ngó và làm phiền. Thang máy chật chội và có mùi khí thải cộng mùi tỏi, và cửa thang máy đóng lại nhốt họ bên trong, để lại cô cúi gằm mặt nhìn xuống chân mình khi thang máy chạy lên trên.
Anh cũng nhìn xuống chân cô. Đôi giày bệt đơn giản màu đen có vẻ rất vừa, và những mảnh vải rách nham nhở trên hai ống quần bay phất phơ quanh hai bắp chân cô. Tóc cô có mùi như len cháy, và máu cô chảy dọc theo hai ống tay áo sơ mi trắng vừa dài vừa rộng của anh.
“Mẹ kiếp,” thang dừng lại ngay tầng một, cửa mở ra để một người bước vào. Anh di chuyển chớp nhoáng, ấn cô vào trong góc, che cho cô bằng cơ thể to lớn hơn của mình, xoay gương mặt cô áp vào vai anh. Cô cố vùng ra, nhưng anh siết chặt lấy cổ tay cô, gây ra một cơn đau vừa đủ để cô biết cư xử mà không hét lên. “Giả bộ chúng ta là tình nhân,” anh thì thầm vào tai cô, bằng tiếng Đức.
Đúng như anh nghĩ, cô hiểu ý anh ngay, một sự dị thường vẫn cần được giải thích, nhưng bây giờ không phải lúc. Người đàn ông trung niên dáng dấp thương nhân vừa bước vào đánh mắt ra chỗ khác với vẻ ý tứ lịch sự, và Bastien nhích sát hơn nữa vào Chloe, ép hông anh vào hông cô như một người tình đam mê vẫn chưa thỏa mãn.
Cô ngẩng phắt lên, nhìn anh hốt hoảng. Hẳn cô đã cảm thấy sự cương cứng của anh, và biết anh là một tên khốn kiếp như thế nào. Cái ý nghĩ thú vị một cách dễ chịu.
Anh thèm được hôn cô, chỉ bởi vì cô sẽ tỏ ra cực kì ghê tởm, nhưng anh đủ khôn ngoan để không dấn tới. Không khi mà có một nhân chứng trong này.
Người đàn ông bước ra, và trước cả khi cửa kịp đóng lại cô đã xô anh ra, run lên từng chập. “Đừng chạm vào tôi lần nào nữa,” cô nói bằng giọng hạ thấp.
“Đừng có trẻ con,” anh đáp. “Tôi đang cố cứu mạng cô đấy, cho dù tôi vẫn chưa hiểu vì sao. Hãy ngoan ngoãn vào, làm như tôi bảo và đi theo chỉ dẫn của tôi. Nếu tôi muốn cưỡng hiếp cô ngay giữa nhà thờ Đức Bà trước sự chứng kiến của một nửa dân số Paris thì cô sẽ tuân theo không một lời phản đối, hiểu chưa.”
“Bước qua xác tôi đã.”
“Chính xác.” Họ lên tới tầng trên cùng, và hành lang vắng tanh. Anh suy nghĩ xem có nên cắt cổ họng người đàn ông đã trông thấy họ lúc nãy không, nhưng với bất kỳ điềm may mắn nào anh cũng sẽ làm chậm trễ việc ra khỏi khách sạn lúc kẻ thù ập đến. Nhưng vứt bỏ một cái xác sẽ càng gây nhiều rắc rối hơn là để cho ông ta đi. Ngoài ra, Chloe rất có thể sẽ la toáng lên. Rất thiếu thực tế, mấy cái người Mĩ này.
“Chúng ta ở cuối hành lang,” anh nói, đợi cho cô ra khỏi thang máy trước. Đấy chẳng phải vì phép lịch sự - nếu anh đi trước có thể cô sẽ không chịu ra theo, và anh không muốn rơi vào cuộc gây lộn với cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, và trong ánh sáng chan hòa ban ngày anh có thể nhìn cô khá rõ. Thấy nỗi đau đớn và sợ hãi trong đôi mắt nâu sẫm của cô. Thấy sự căm ghét nhằm thẳng vào anh.
Tốt, điều đó sẽ giúp cô sống sót. Anh đã khám phá ra rằng căm ghét là một phương thuốc cực kì hữu hiệu, và kích thích lòng căm ghét của cô sẽ không có hại gì. Anh chẳng có gì phải sợ cô cả - cô không thể làm anh ngạc nhiên, làm anh bị thương, không thể chạy thoát khỏi anh. Nhưng sự giận dữ của cô sẽ giúp cô bước tiếp sau khi thể xác và con tim cô đã muốn bỏ cuộc.
Anh đi sau cô xuôi dọc hành lang, một cái hành lang nặc danh có thể có trong một nghìn khách sạn khác nhau trên thế giới. Cô chần chừ đứng lại khi anh mở khóa cửa, và anh dùng khuỷu tay huých nhẹ cô qua ngưỡng cửa. Ánh mắt cô dành cho anh có thể làm một người đàn ông kém bản lĩnh hơn bị tê liệt tại chỗ.
“Đi vào phòng ngủ và cởi quần áo ra,” anh nói.
“Anh đi mà vào.”
Anh cười. “Chân tay cô khắp nơi đều có vết cắt và bỏng, Chloe. Cô cần chăm sóc chúng, và cô cần phải đặt lòng tin vào tôi, tôi chẳng có hứng thú chạm vào cô ngoài việc sắp xếp cho cô lên đường tối nay.”
Nom cô không có vẻ tin tưởng anh. “Lên đường?”
“Tôi sẽ đưa cô lên một chuyến bay rời khỏi Paris, trở về Mĩ. Cô ở chỗ nào?”
“Bắc Carolina.”
“Có gần New York không?”
“Không.”
“Vậy thì chặng đường còn lại cô sẽ phải tự tìm về nhà. Chừng nào cô ra khỏi nước Pháp cô sẽ được an toàn, nhưng hiện tại có một số lượng đông đảo những kẻ tài năng ngoài kia đang chực chờ giết cô.”
“Tôi nghĩ họ muốn giết anh, chứ không phải tôi.”
“Ồ, họ cũng muốn giết cả tôi nữa. Hầu hết những người đã gặp tôi cuối cùng đều muốn giết tôi cả,” anh nói.
“Tôi có thể hiểu tại sao,” cô nói bằng giọng yếu ớt.
Anh không buồn tranh cãi. “Cô có định cởi bộ quần áo rách rưới đó ra, hay muốn tôi giúp?”
“Tôi tự làm được,” cô nói cứng nhắc. “Phòng ngủ ở đâu?”
Anh chỉ cánh cửa đôi sau lưng. “Trong đó, chút nữa tôi sẽ vào.”
“Tôi sẽ không ngủ với anh lần nữa đâu,” cô nói. Anh có thể thấy sự yếu đuối của cô đang giảm đi cùng lúc với cơn giận tăng lên. Cái đó cũng sẽ giúp cô sống sót được.
“Lần nữa? Tôi không nhận ra chuyện chúng ta làm đêm trước có dính dáng gì đến ngủ.”
Cô đỏ mặt. Anh mê mẩn quan sát sắc hồng ửng lên trên mặt cô – anh cứ nghĩ rằng cô sẽ vượt qua tốt một phản ứng ngây thơ như vậy chứ. Anh thấy tội nghiệp cô. “Đừng bận tâm, Chloe.” Anh nhẹ nhàng nói. “Tôi sẽ không làm gì ngoài việc cho cô một chút sự giúp đỡ. Phần còn lại cô có thể yên tâm là không bị xâm hại.”
Anh có thể thẳng thắn với mình, việc ở gần cô thực tế chỉ càng làm sự việc thêm tệ hơn, nhưng lúc này nó chỉ là vấn đề nhỏ nhặt nhất của anh. Cô cần được băng bó, ăn uống, thay quần áo và lên đường, và anh không còn chút thời gian nào để lãng phí. Anh phải may mắn lắm nếu bọn chúng không tìm ra anh trước hoàng hôn – kế hoạch khôn ngoan nhất của anh vẫn vận hành trơn tru. Ngay khi anh biết chắc người bạn đồng hành không mong đợi của mình có năng lực.
Cô đang ngồi trên giường, chăn quấn quanh người như ở trong phòng bệnh phụ khoa, và cô vẫn mặc nguyên đồ lót. Anh ngồi xuống cạnh cô, và cô cố dịch ra xa. “Đừng trẻ con nữa, Chloe,” anh nói.
Cô nhìn cái chai màu nâu sẫm anh cầm trong tay, những miếng gạc bằng cotton anh định sử dụng. “Cái gì vậy?” cô hỏi. “Anh không lấy nó từ bất cứ hiệu thuốc nào đấy chứ?”
“Một vật có ích. Thứ này rất đắt, rất cao cấp, có giá trị hơn cả trọng lượng tính bằng vàng ròng của nó. Nó làm liền vết thương rất nhanh. Trong hai ngày tới hầu hết những vết thương này sẽ biến mất. Tôi nghĩ nó không để lại nhiều sẹo đâu.”
“Nó ở đâu ra vậy?”
“Bí mật thương mại,” anh nói, đổ một lượng lớn chất lỏng đậm đặc màu xanh trong suốt lên miếng gạc. “Nó chỉ có một mặt hạn chế thôi.” Anh nâng cánh tay trái của cô lên, cánh tay Hakim tập trung vào nhiều nhất.
“Là gì?”
“Nó đau như quỷ ấy,” và anh bôi lớp kem lên vết cắt đầu tiên.
Cô giật bắn người, và anh có phần mong đợi cô sẽ thét lên. Anh chọn khách sạn này vì nhiều lí do, một trong số đó là sự cách âm tuyệt hảo của nó, và anh không sợ có ai nghe thấy tiếng cô la hét, nhưng ngoài một âm thanh nhỏ xíu bị nén lại trong cổ họng thì cô không kêu một tiếng nào, căng người chiến đấu với cơn đau.
Theo kinh nghiệm anh biết thứ này còn đau hơn cả sự chăm sóc của Hakim. Với Hakim cô có phần bị tê liệt do sốc và sợ hãi, và tác động đầy đủ của công trình anh tạo ra sẽ không phát huy cho đến sau này. Nếu cô sống được đến lúc đó.
Cô cắn môi để không gây ra bất cứ âm thanh nào, và miệng cô lại đang chảy máu. Anh vẫn tiếp tục, cố lờ đi những cơn chấn động trong cơ thể cô khi cô chiến đấu với nó.
“Có nhiều cách tốt hơn để xử trí cơn đau,” anh nói dịu dàng khi tiếp tục bôi những vệt kem ngang dọc lên cánh tay cô. “Cô càng chống lại nó, thì nó càng quật lại mạnh hơn. Nếu cô thả lỏng, thư giãn, cô sẽ thấy nó biến thành một trạng thái khác, như thể sự đau đớn là của người khác vậy. Cách đó tốt hơn hẳn.”
“Anh có rất nhiều kinh nghiệm với đau đớn thì phải?” Cô chật vật thốt ra.
“Đủ dùng” anh nói. “Thở đi. Cô biết đấy, giống như khi sinh nở. Thở sâu, đều đặn, và cố thả lỏng.”
“Tôi không thể,” cô nói bằng giọng nghèn nghẹn. Anh có thể cảm thấy tim cô đập dồn dập trong cơn đau.
“Tôi luôn có thể làm cô sao lãng.”
Câu đó lôi kéo được sự chú ý của cô. “Đừng – “
“Tôi biết, đừng có chạm vào cô.” Anh hạ cánh tay cô xuống và nhấc tay kia lên. “Vậy thì hãy nói chuyện với tôi. Cho tôi biết cô làm gì ở chỗ Hakim vậy?”
“Tôi nói với anh rồi! Tôi đi thay cô bạn cùng phòng trong lúc cậu ta đi chơi với bạn trai mới. Tôi không biết chỗ đó là một chỗ thế nào, hoặc tôi đang làm việc cho những kẻ bệnh hoạn ra sao.”
“Và giờ cô đã biết. Đó là điều biến cô thành một chướng ngại. Làm thế nào cô biết nhiều ngoại ngữ đến thế? Hầu hết con gái Mĩ nói được tiếng Anh là giỏi lắm rồi.”
Cô bắn cho anh một cái nhìn tức giận. Cô quá ư dễ đoán, dễ dụ. Tất cả những gì anh phải làm là nêu một nhận xét chung chung miệt thị phụ nữ Mĩ và thế là cô quên sạch những khổ sở của mình. Anh có xu hướng thích những phụ nữ phức tạp, khó đoán. Nhưng không hiểu vì sao anh thấy thích cô.
Trong một lúc anh nghĩ cô sẽ không trả lời. “Tôi có năng khiếu bẩm sinh trong chuyện đó,” cô nói, giọng căng thẳng khi cố xử trí cơn đau. “Cha mẹ tôi gửi tôi tới một loạt trường tư thục đắt đỏ, và tôi bắt đầu học tiếng Pháp từ trường mẫu giáo.”
“Điều đó giải thích vì sao trọng âm của cô tốt thế. Còn những ngôn ngữ khác là do đâu?”
“Trong trường học. Tôi học chuyên ngành ngôn ngữ hiện đại ở Mount Holyoke, cha mẹ tôi đi đây đi đó rất nhiều. Thậm chí tôi còn nói được tiếng La tinh.”
“Không phải một thứ tiếng hiện đại. Nằm xuống để tôi xử lí đôi chân cô.”
Cô dùng quá nhiều năng lượng vào việc đối phó với đau đớn – nên chẳng còn hơi sức đâu đôi co với anh. Cô nằm xuống, kéo chăn đắp lên người. Chân cô không bị nặng như hai tay – Hakim đã đạt được thỏa mãn cao độ với hai cánh tay cô và hắn chưa kịp lần xuống dưới.
Cách đây không lâu Bastien còn ở giữa hai chân cô. Cô có một đôi chân dài quyến rũ – anh đã quá bận rộn để kịp thưởng thức chúng.
“Tôi đã nói rồi, Tôi có năng khiếu ngôn ngữ. Tôi yêu thích chúng.”
“Thế tại sao cô lại làm một công việc mạt rệp cho một nhà xuất bản tầm thường? Những tài năng như cô có thể có ích trong bất cứ tổ chức nào.”
“Tôi thích cuộc sống của tôi. Tôi thà dịch sách thiếu nhi còn hơn lén lút làm cho đám người buôn vũ khí.”
Anh đã xong việc, và anh đặt cái chai cùng miếng gạc xuống sàn, rồi di chuyển trên giường tới cạnh cô, cúi người xuống cô. “Và đó chính xác là điều cô không được nói ra, thiên thần của tôi. Cô cần phải quên tất cả những gì cô đã thấy trong hai ngày vừa qua. Đây là những kẻ rất nguy hiểm mà chúng tôi đang hợp tác cùng, và cô có thể nhận dạng hầu hết bọn chúng. Cô là người thông minh, bất chấp những hành vi ngốc nghếch của cô, và nếu cô để tâm vào đó cô có thể giải mã những điều chúng tôi nói trong cuộc họp, giờ chắc cô đã nhận ra đó không phải là gà và ngũ cốc.”
Cô không thích anh ở quá gần, cúi sát xuống cô, cô không thích nhìn lên anh, cho dù anh không hề chạm vào cô - anh có thể nhận ra điều đó rất rõ. Anh không quan tâm. “Quên tất cả đi, Chloe.” Anh nhẹ nhàng nói. “Bằng không cô không thể sống nổi mà hối hận đâu.”