Trong phút đầu cô cứ ngỡ mình còn đang ngủ, cơn ác mộng trở nên sống động, và cô tự động viên mình đó chỉ là giấc mơ. Khi anh cất tiếng, giọng anh trầm và điềm tĩnh trong bóng tối.
“Cô gặp may vì vẫn còn sống đấy,” anh nói nhẹ nhàng.
Cô sẽ không tranh cãi với anh về chuyện đó, dù miệng cô ngứa ngáy lắm rồi. Cô nằm im như thóc, không nhúc nhích, hi vọng anh ta tan biến đi. Nhưng anh ta chân thực và chắc chắn một cách đau khổ, sát sạt bên cạnh cô. “Làm sao anh tìm được tôi?” Cuối cùng cô hỏi. “Và làm sao anh vào được đây?”
Anh không nhúc nhích khỏi vị trí tựa tường. Đôi chân dài của anh duỗi thẳng trước mặt, bắt chéo nhau, và hai bàn tay buông trên lòng. “Tôi đã bảo cô, bọn chúng sẽ không mất chút thời gian nào để tìm được cô. Tôi nhanh chân hơn, nhưng chẳng bao lâu nữa chúng sẽ đuổi kịp chúng ta.”
“Chúng ta?”
Anh nghiêng đầu, nhìn cô. “Tôi có khuynh hướng phải hoàn thành những việc đã bắt đầu. Cô đã lỡ mất chuyến bay, nhưng tôi sẽ đưa cô lên chuyến kế tiếp, dù tôi có phải đánh gục cô, trói gô lại và quẳng lên xe tải”
Cô với tay ra bật cây đèn bàn cạnh giường, nhưng anh ngăn lại, tay anh túm lấy cổ tay cô, và cô giật về, đồng thời va mạnh vào cây đèn.
“Chúng ta không cần ánh sáng.” Anh nói, “đấy là một việc thông minh cô đã làm, không bật đèn lúc cô về. Khi bọn chúng đến tìm cô thì một chút bóng tối chẳng chặn được chúng đâu, nhưng cô đã sáng suốt để không lôi kéo sự chú ý quá mức.”
“Nhỡ đâu tôi chỉ tắt đèn khi đi ngủ thì sao?”
“Tôi đã ở đây trước khi cô trở về trong bộ dạng như cô bé bán diêm. Tôi nghĩ một giấc ngủ vài giờ sẽ không nguy hiểm cho cô. Nhưng cô đã đánh cắp áo của tôi – tôi bị lạnh cóng đây này.”
“Thật đen đủi,” cô nói. Cô không hỏi anh ta đã ở đâu, đã trông thấy gì. Cô chẳng thể làm được gì thay đổi chuyện đó cả, nhưng nếu anh ta đã quan sát cô khi cô tắm, khi cô cắt tóc và kiểm tra những dấu vết trên người thì cô không thể vui nổi. Tốt nhất là đừng nên biết.
Anh đã tự mình giải quyết chỗ rượu của cô; cái chai và chiếc ly đặt trên sàn bên cạnh anh. Cô không biết anh đã ở đó được bao lâu, không biết cô đã ngủ bao lâu.
“Tại sao anh lại đổi ý?” cô đột ngột hỏi. Cô kéo chăn lên tận ngực và dịch ra xa khỏi anh để ngồi vào trong góc. Và rồi cô nhận ra những ngón tay mình đang bấu chặt áo khoác của anh, cô liền thả ngay xuống.
“Đổi ý?” Anh lặp lại.
“Về tôi ấy. Tôi đã có nhiều thời gian ở bên monsieur Hakim, và hắn thích nói chuyện trong khi làm người khác đau đớn. Nếu không phải do anh thì hắn sẽ không biết tôi lên Internet tìm kiếm. Hắn sẽ không nghĩ tôi là người nào khác ngoài con người thật của tôi.”
“Ngoài con người thật của cô? Thế con người thật của cô là gì?” Anh không chờ cho cô trả lời. “Một khi Hakim đã quyết định không tin cô thì tôi chẳng thể làm gì để ngăn cản được. Cho hắn thấy mấy vết chân cẩu thả của cô trên máy tính chỉ đẩy nhanh diễn biến hơn thôi.”
“Thế cái gì làm anh đổi ý và đến cứu tôi.”
“Tôi đâu có làm thế.”
Cô thấy lạnh, lạnh cóng, nhưng cô không với lấy áo khoác của anh. “Vậy tại sao anh có mặt ở đó. Anh chỉ đến để nhìn thôi sao?”
Anh nhún vai. “Tôi lấy làm lạ vì cô còn sống. Hakim hẳn đã sung sướng hơn thường lệ với việc chỉ chạm vào cô.”
“Chỉ chạm vào tôi?” Giọng cô vút lên, và anh di chuyển nhanh đến nỗi nom như một bóng mờ trong bóng tối, tay anh đặt lên miệng cô, làm cô im bặt khi anh ấn cô vào tường. Anh đã từng ấn cô vào một bức tường khác, cách đây không lâu, và cô tự hỏi anh sẽ làm gì tiếp theo.
“Không được cao giọng,” anh nói, mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt cô trong bóng tối, rất gần. “Hãy cố đừng có ngu ngốc làm theo hành động bột phát của cô.”
Anh bỏ tay ra và cô giữ im lặng, ngước nhìn anh. Chờ cho anh chạm vào cô. Anh sắp sửa hôn cô, và cô không chắc mình sẽ làm gì với chuyện ấy.
Nhưng anh không làm thế. Anh rời đi, trở lại chỗ ngồi trên sàn cách đó mấy thước. “Tôi đến tìm Hakim vì một chuyện khác, thấy cô còn sống, và trong lúc nhất thời tôi nảy ra ý định giết hắn.”
“Trong lúc nhất thời?”
Anh nhún vai, đậm chất Pháp, thế mà cô lại không tin anh là người Pháp. “Tôi nghĩ là một phần cái chết của tôi mong muốn. Tôi đang sống bằng thời gian vay mượn, và đưa cô ra khỏi nơi ấy chỉ làm mọi việc tiến triển nhanh hơn. Chúa biết rằng khi cô bỏ đi hôm nay thì tôi nên để mặc cho cô đi, nhưng cô làm tôi bực mình. Nếu tôi phải vất vả như thế thì ít ra cô cũng phải nghe lời tôi chứ.”
“Tôi chưa bao giờ dễ bảo cả. Tôi sẽ không ở Paris này nếu tôi không quen làm những việc mình muốn.”
“Tôi không cần biết cô muốn gì. Giờ này lẽ ra cô đang bay về Mĩ thế nhưng cô lại ở đây. Cô có hiểu tôi nói gì không?”
Về điểm đó thì cô chẳng muốn gì hơn, nhưng cái phần xấu xa bên trong cô xúi giục cô chống lại. “Và nếu tôi từ chối?”
“Thì tôi sẽ cắt cổ cô và bỏ cô lại đây. Hơi đáng tiếc, vì tôi đã lún sâu vào rắc rối. Loại thuốc tôi đã bôi lên vết thương của cô rất có giá trị, và tôi sẽ không phí phạm nó nếu như biết vài tiếng sau tôi sẽ phải giết cô. Nhưng chuyện đó sẽ không ngăn được tôi đâu. Cô là một của nợ, một thứ vô dụng, và là mối nguy hiểm, và lẽ ra tôi đừng bao giờ nên ngăn Hakim lại, nhưng bởi tôi đã làm thế nên tôi sẽ làm cho rốt ráo. Tùy cô thôi. Cô muốn chết ngay bây giờ và kết thúc cuộc đời ở đây? Hay cô muốn về với gia đình và một cuộc sống bình thường?”
Anh nói thật đơn giản về cái chết và giết chóc, và cô không có dù chỉ một chút nghi ngờ nhỏ nhất là anh sẽ làm như đã nói. Cô chỉ còn biết nhìn vào đôi mắt đen trống trơn của anh. “Làm sao tôi biết anh có thể bảo vệ tôi an toàn?”
“Cô không biết được. Chẳng có sự bảo đảm nào trên đời này. Chắc chắn cô có cơ hội khả quan hơn với tôi hơn là đơn thương độc mã. Và nếu tôi thất bại, tôi có thể cam đoan tôi sẽ là người giết cô trước khi cô rơi vào tay những kẻ tệ hơn Hakim. Tôi sẽ làm rất nhanh và không gây đau đớn.”
Chloe nuốt xuống. “Còn có những kẻ đáng sợ hơn Hakim ư?”
“Thực ra, giỏi nhất trong lĩnh vực tra tấn và thẩm vấn lại thường là phụ nữ. Điều đó không có gì ngạc nhiên.”
Cô nhìn anh đăm đăm trong bóng tối. “Anh là ai?”
Nụ cười nhạt của anh còn xa mới trấn an được ai. “Cô hết tin tôi là tên buôn vũ khí đến từ Marseille rồi à? Cũng tốn khá nhiều thời gian nhỉ.”
“Vậy anh là ai? Bastien Toussaint có phải là tên thật của anh không?”
“Nom tôi có giống một ông thánh đối với cô không, Chloe? Và cô không cần biết tôi là ai. Chỉ cần biết rằng tôi thuộc một tổ chức quốc tế mà chỉ ít người biết đến sự tồn tại của nó, và tốt hơn là họ không nên biết. Chỉ cần giữ im lặng và làm những gì tôi bảo.”
Cô nhìn anh chằm chằm, một cảm giác lạnh lẽo và muốn bệnh cuộn lên trong lõm thượng vị. “Anh có thể nói cho tôi một điều không? Anh thuộc bên tốt hay bên xấu?”
“Tin tôi đi,” anh mệt mỏi nói. “Chúng chẳng khác nhau là mấy. Ta phải rời khỏi đây trước rạng đông. Cởi mớ vải sexy kia ra và mặc quần áo vào. Chỉ có người Mĩ mới mơ được ngủ trong thứ trang phục ấy.”
Cô nhìn xuống cái áo ngủ vải flannel mềm mại của mình. “Tôi phải mặc một cái áo đăng ten phong phanh khi mà tôi đang lạnh cóng và chạy trốn vì mạng sống của mình sao? Anh xem quá nhiều phim ảnh rồi đó.”
“Tôi chưa bao giờ xem phim.”
Cô bò qua tấm đệm, giữ khoảng cách xa anh hết mức có thể. Chuyện đó chẳng quan trọng – anh dường như không có hứng chạm vào cô. Cô để quần áo trong chiếc rương nhỏ gần cửa sổ. Cô đứng lên, lấy ra một bộ đồ lót sạch, một chiếc quần jean và áo ấm. Cô định đi vào phòng tắm, thì giọng anh vang lên ngăn cô lại.
“Cô đi đâu vậy?”
“Vào phòng tắm. Tôi đi toilet rồi thay quần áo trong đó, trừ phi anh phản đối.”
“Cô không cần tỏ ra e lệ, Chloe. Tôi không có cảm hứng với thân thể lõa lồ của cô.”
Anh ta đã bày tỏ rõ điều đó rồi, nhưng vì lí do nào đó mà lời tuyên bố dửng dưng của anh ta là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Cô quẳng mớ quần áo lên cái ghế bên cạnh và giật phăng áo ngủ ra khỏi đầu, nghe thấy tiếng vải bị xé roạt trong cơn giận dữ. Cô ném nó vào anh, nhặt mớ quần ào lên và hiên ngang đi vào phòng tắm, thân hình cô nổi bật lên trong ánh trăng.
Phút cuối cùng cô mới nhớ là chưa sập cửa cái rầm cho bõ tức, điều cô cực kì muốn. Làm thế chưa đến mức phải chết, và chắc chắn chưa đủ để chọc cho anh ta đứng lên khỏi chỗ ngồi trên sàn và đặt tay lên người cô lần nữa. anh ta không thể chứng tỏ rõ ràng hơn – anh sử dụng sex vì một mục đích duy nhất. Lấy được thông tin. Giờ anh đã biết tất cả những gì cần biết và không cần áp dụng nó với cô nữa.
Cô muốn tắm, nhưng thời gian đang cấp bách. Cô đành đi toilet, rồi cấp tốc mặc quần áo. Mái tóc ngắn ngủn của cô đã khô đi thành một mớ lộn xộn nom khá hơn cô hi vọng, nhưng còn kém xa bộ phim Holywood nọ. Nhưng anh ta đâu có xem phim bao giờ. Và anh ta nghĩ gì rõ ràng không quan trọng, vì anh ta không có hứng thú. Cảm ơn Chúa.
Thôi được, cô sẽ làm theo lời anh. Cô sẽ lặng im, ngoan ngoãn – bất cứ điều gì để thoát khỏi nước Pháp càng nhanh càng tốt. Cô sẽ không an toàn chừng nào chưa ra khỏi đây, và cho dù đã trải qua những giờ phút kinh hoàng với Gilles Hakim, cô vẫn không thực sự tin rằng mình đang ở trong tình huống thập phần nguy hiểm. Không, việc quan trọng nhất là chạy thật xa khỏi người đàn ông bí ẩn của cô, và không phải lo sợ anh ta xuất hiện trở lại một khi cô đã thoát.
Anh đưa một tay bắt lấy chiếc áo ngủ trong khi nhìn cô đi vào phòng tắm. Cơ thể cô trắng mờ trong ánh trăng, và anh có thể thấy thuốc đã làm xong phận sự của nó.
Anh những muốn bật cười. cô đã bị xúc phạm nặng nề, chẳng mảy may biết rằng cô thực sự khêu gợi tới chừng nào. Anh không muốn gì hơn là lột bỏ quần áo mình và chui vào dưới chiếc chăn lông vịt cùng cô, để đánh mất mình trong cơ thể cô, trong bóng tối. Anh thấy mệt mỏi, rất ư mệt mỏi.
Nhưng anh đã giữ khoảng cách, dù anh đọc được trong mắt cô là anh có thể có cô. Anh vùi mặt vào lớp vải flannel mềm mại, hít vào mùi hương cơ thể cô, mùi xà phòng, mùi trên làn da cô. Cô không hay biết về sức gợi tình khủng khiếp của hình ảnh lớp vải flannel mềm thùng thình phủ lên một thân hình gợi cảm yểu điệu ra sao. Và anh không có ý định nói với cô.
Nếu anh là một người đàn ông với bất kì cảm xúc nào dịu dàng hơn sót lại bên trong, anh sẽ giữ chiếc áo như một kỷ vật, để nhớ đến cô. Cô không giống bất cứ ai anh từng giao du – dễ bị tổn thương và dễ giận và can đảm đến ngạc nhiên. Nhưng anh không cần một chiếc áo ngủ để nhớ về cô trong phần đời còn lại của mình. Bởi nó không kéo dài lâu nữa.
Cô đã làm rách chiếc áo khi lột nó ra – anh đã quá mải mê lén chiêm ngưỡng cơ thể cô để mà nhận thấy. Chất vải đã cũ và được giặt kỹ và rất mềm – nó hẳn đã ở bên cô trong rất nhiều năm. Cô đã ngủ trong nó từ hồi cô còn là một cô bé – cô không lớn tuổi được đến thế.
Anh không hiểu vì sao mình làm vậy. Nhưng anh đã làm. Anh cầm mớ vải lên và giật mạnh chỗ rách, xé lấy một miếng từ nó. Cô sẽ không để ý thấy. Anh không định cho cô cơ hội để đóng gói bất cứ cái gì. Anh nhét miếng vải vào túi, rồi quên bẵng mất, lúc cô xuất hiện ở cửa phòng tắm, nom giận dữ y như lúc bước vào, nhưng đáng tiếc là có nhiều quần áo hơn.
Không được nói với một phụ nữ rằng bạn không muốn họ thực sự nổi giận, anh nghĩ. Ý nghĩ anh không thể có được cô bắt đầu trở đi trở lại. Cái lần họ quan hệ với nhau không có gì ngoại trừ - sự ngắn ngủi, dữ dội, thậm chí thô bạo. Chỗ của cô là ở một cánh đồng hoa cúc với một người tình dịu dàng. Chứ không phải chạy trốn tìm đường sống với một tên sát nhân.
Anh mới chỉ bắt đầu nghĩ về mình như thế, nhưng nó cũng phù hợp như bất cứ điều gì khác. Anh đã giết người để tự vệ, anh đã giết người trong sự lạnh lùng, anh giết người trong những cuộc mưu sát và anh giết người trong một trận đánh thông thường. Anh đã giết phụ nữ và đàn ông, và anh cầu Chúa rằng anh sẽ không phải giết Chloe. Nhưng anh sẽ làm thế nếu đó là điều bắt buộc.
Có lẽ anh sẽ nói với cô trước khi cô chết, nếu phải tới nước ấy. Anh có thể khiến nó diễn ra thật nhanh chóng, để cô gần như không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trước khi anh cắm con dao vào tim cô anh có thể nói cho cô sự thật. Ít nhất cô có thể chết mà cảm thấy toại nguyện.
Anh đang vượt lên trên bản thân mình. Nếu anh buộc phải giết cô đó sẽ là một sự thất bại, và anh không phải người coi thất bại là một lựa chọn. Chừng nào họ còn di chuyển thì họ sẽ ổn. Và chừng nào anh giữ cho hai tay không chạm vào cô thì họ còn di chuyển được.
“Cô có áo khoác không, hay muốn tôi để lại áo cho cô?”
“Áo của tôi bỏ lại lâu đài rồi. Tôi có thể mượn áo của Sylvia – đằng nào tôi cũng đã làm mất gần hết áo quần của cậu ấy.” Cô ngồi xuống một chiếc ghế và bắt đầu xỏ tất rồi đi giày. Anh không cần bảo cô hãy đi một đôi giày nào tiện lợi – đôi giày cô mang nom rất thoải mái và dã chiến, với gót thấp. Cô có thể chạy với đôi giày đó nếu cần.
Anh chưa từng trông thấy cô trong chiếc quần jean và áo len. Cô trông giống người Mĩ hơn bao giờ hết, và gợi cảm hơn bao giờ hết. Cô đứng lên và mở cửa phòng ngủ, và anh ngửi thấy mùi trước cả cô.
Anh cố gắng lao đến đó kịp lúc, nhưng anh mất một giây để vung chân bật dậy, và cô đã bước vào rồi. Căn phòng tối hơn những chỗ khác, ngay cả với ánh sáng buổi sớm trước rạng đông, và cô sẽ không thể nhìn thấy gì. Nhưng rồi cô sẽ biết, bởi cô đã giơ tay bật đèn.
Tay anh chụp lấy tay cô, tắt đèn đi, nhưng không đủ nhanh để cô khỏi nhìn thấy xác người phụ nữ nằm trên sàn. Người đó đã chết được vài giờ, có lẽ là ngay trước khi Chloe về nhà. Cái mùi sẽ còn nồng nặc hơn nếu cô ở đó một lúc.
Anh vòng tay qua người Chloe, chặn một tay lên miệng cô để làm câm nín tiếng thét và kéo cô ra khỏi phòng, đá cánh cửa đóng lại, ngăn cái xác khỏi tầm mắt họ. Nhưng mùi tử khí đã tuôn vào phòng, và họ phải ra khỏi đây, thật nhanh.
Cô đang nôn ọe, và anh không đổ lỗi cho cô, nhưng anh không thể tỏ ra hào hiệp với chuyện ấy. Anh đã đi vào theo lối cửa sau, qua những mái nhà và cửa sổ phòng chứa đồ, và anh sẽ quay lại bằng lối đó, với Chloe theo cùng, nếu anh có phải lẳng cô lên vai và vác đi.
Cô đã ngừng la thét, và anh thả miệng cô ra đủ để nhặt cái áo khoác của mình trên đệm trước khi đẩy cô ra khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng.
Và bước ra ngoài bình minh lạnh căm căm của đường phố Paris với mùi tử khí vẫn vương vất trên người họ.