Black Ice

Chương 15: Chương 15




Chloe không rõ cái gì đã đánh thức mình dậy. Cô còn lại một mình trên giường, và lạnh cóng, nhưng không còn màu đen mịt mờ và ngột ngạt nữa. Một chiếc đèn pin nhỏ nằm trên nệm bên cạnh cô, làm ánh sáng dẫn đường nhỏ bé trong bóng tối.

Cô từ từ ngồi dậy. Toàn thân cô đau nhức, dạ dày cô xoắn hết lại thành các nút và đầu cô đau như búa bổ. Bạn thân của cô đã bị sát hại do cô, và cô đang trên đường trốn chạy để bảo toàn tính mạng, chỉ biết trông cậy vào duy nhất một kẻ sát nhân bí ẩn.

Nhưng cô còn sống. Một cách khó khăn và không thể chối cãi, bất chấp cảm giác tội lỗi và sợ hãi đang cắn xé cô. Câu hỏi duy nhất là, cô sẽ làm gì tiếp theo? Và Bastien đang ở đâu?”

Luôn có một khả năng là có lẽ cuối cùng anh cũng bỏ rơi cô. Mang cô đến ngôi nhà hoang này, lôi cô vào một căn phòng nhỏ xíu và khóa cô trong đó cho cô chết dần vì đói khát.

Nhưng còn một cửa sổ trên mái nhà, và cô có thể trèo ra ngoài. Và anh ta không có lí do gì để lôi cô suốt một chặng đường dài đến đây nếu anh ta muốn cô chết.

Nếu nó là vấn đề về việc giấu xác cô cho kỹ, thì anh ta sẽ không để mặc cho cô đói khát hay la hét hay ngã xuống mặt đường phía dưới chết tươi khi cô cố thoát ra. Anh ta sẽ giết cô, chóng vánh, không đau đớn. Anh đã hứa chắc với cô điều đó, và cô thấy cái ý niệm này mang lại niềm an ủi. Nó là một phản ứng bệnh hoạn, méo mó, nhưng cô đã ở xa những cảm xúc và suy nghĩ thông thường. Tất cả mọi thứ đã bị gỡ hết thành mức độ trần trụi tối thiểu – sinh tồn. Sau khi trông thấy cái xác đáng thương của Sylvia cô không thể chối bỏ nó nữa. Phương cách sinh tồn duy nhất của cô là Bastien, và cô sẽ không đối địch với anh thêm nữa. Trên thực tế, cô còn vui mừng khôn xiết nếu anh lại xuất hiện trong căn phòng bé tẹo kín mít này. Rõ là rồ dại. Dù cô không có ý định nói cho anh ta.

Cô lủi vào góc giường, quấn chiếc áo của anh chặt hơn quanh người, khoác nốt cả cái chăn mòn xơ lên. Cô thấy đói bụng, một nhận thức làm cô hoảng hồn. Hồi đứa cháu cô mất do tai nạn ô tô cô đã không ăn được gì trong mấy ngày trời – riêng hình ảnh đồ ăn thôi cũng làm cô muốn ói. Nhưng giờ đây, ngay cả sau khi nhìn thấy cơ thể bị đối xử tàn bạo của Sylvia. Cô vẫn thấy đói cồn cào. Cô cho đấy là một phần bản năng sinh tồn. Nó không làm cô cảm thấy bớt thô bỉ hơn chút nào, nhưng đúng là như thế. Cô muốn được sống, và cô cần có sức mạnh để làm điều đó. Và để mạnh mẽ, cô cần phải ăn. Đơn giản vậy thôi.

Anh ta ở chỗ quái nào không biết? Nhưng ít nhất anh cũng để lại cho cô cái đèn.

Cô sẽ la hét và trèo khắp bốn bức tường mất nếu phải thức dậy một mình trong bóng tối mịt mùng.

Anh nói đúng, cô không phải kiểu người bị tê liệt bởi những nỗi ám ảnh. Thực sự cô nghĩ mình đã vượt qua nó từ mấy năm trước. Cô không còn gặp vấn đề với những khu đất của gia đình, những cái thang máy hay tầng hầm tối om.

Trong lần đầu tiên là do lỗi của cô. Cô mới có tám tuổi, lẽo đẽo theo đuôi các anh trai, luôn thử làm những chuyện bọn trẻ lớn hay làm, không chịu nhận thức các mặt hạn chế của mình. Khu mỏ bị cấm lui tới, ngay cả với các cậu bé lớn hơn, nhưng không đứa trẻ nào mang trong mình lòng tự trọng lại để tâm tới những lời cảnh báo nguy hiểm. Tuy nhiên chúng đã không đưa em gái vào cuộc phiêu lưu mạo hiểm như vậy, nên cách duy nhất của cô là bám đuôi họ. Một lần sai dẫn tới bao nhiêu hậu quả, và cô lạc mất họ trong hệ thống đường ngầm chằng chịt sâu dưới lòng đất.

Bọn họ không hay biết là cô bám theo, và trong mấy giờ liền không ai nhận ra cô đã mất tích. Đèn pin của cô đã hết pin, và cô bị mắc kẹt trong bóng tối, giữa ngọn núi Miler, dần dần thời gian trở nên vô định và những con quái vật bò về phía cô từ mọi ngóc ngách. Đến lúc đội tìm kiếm tìm thấy cô thì cô đã ở trong bóng tối mười chín tiếng đồng hồ. Sau lần thử thách đó cô đã không nói năng được gì trong hai tuần lễ.

Cha cô vẫn hay đùa rằng sau sự kiện đó thì cô nói không ngừng nghỉ. Cô có một gia đình hiểu biết, họ đã không do dự đưa cô đến chỗ những nhà trị liệu giỏi nhất, và đến năm mười hai tuổi cô đã không còn ngủ với đèn bật suốt đêm. Năm mười lăm tuổi cô có thể lại đi được xuống tầng hầm, và đến lúc rời trường đại học cô nghĩ mình có thể bỏ lại tất cả sau lưng. Cho đến đêm qua.

Có thể chỉ vì những nỗi kinh hoàng liên tiếp đã đột ngột làm cô trở nên yếu đuối và dễ bị thương tổn lần nữa. Cô chấp nhận sự thật đó, một cách bất đắc dĩ, cũng như chấp nhận rằng cô cần sự giúp đỡ của Bastien. Và cô có thể nói thế với anh ta nữa kia, nếu anh ta chịu lê cái mông trơ xương về đây.

Trừ việc anh ta không gầy trơ xương tẹo nào. Cô đã có cái nhìn toàn cảnh vào thân hình anh trong căn hộ của anh hôm qua, dù cô có muốn hay không, và anh ta dong dỏng và săn chắc và cuồn cuộn cơ bắp.

Và cô không định bắt đầu nghĩ tới chuyện đó, dù cô sẵn sàng hoan nghênh một sự sao lãng. Cuối cùng cô thấy thoải mái hơn khi nghĩ về chuyện bị kẹt trong một gian phòng nhỏ với những con quái vật đang cố giết cô hơn là nghĩ về thân hình trần trụi của Bastien Toussaint, hay tên anh ta là gì cũng được.

Thậm chí cô còn không nghe thấy tiếng anh về. Cô không biết do căn phòng được cách âm hay do anh quá lặng lẽ, nhưng cô đang ngồi vắt chéo chân trên giường, nhìn dán vào luồng sáng nhỏ từ cái đèn pin và cố không nghĩ về anh thì cánh cửa trượt mở và anh đứng lù lù ở đó.

“Cô không sao chứ?” anh hỏi khi cánh cửa đóng trở lại sau lưng.

Cô hít một hơi thật sâu, cố làm ra vẻ bình thường.

“Tôi ổn. Tôi không biết giờ là mấy giờ, nhưng chẳng phải chúng ta cần lên đường ra sân bay sao?”

Anh không nói gì, bước vào phòng. Cô nhìn thấy tia lửa, và một lát sau anh thắp lên mấy cây nến mà cô không nhận ra chúng có ở đó. “Cô sẽ không bay trong tối nay.”

Cái nút trong bụng cô thít lại. “Sao lại không?”

“Chuyến bay bị ngừng rồi. Hầu khắp cả Paris. Tuyết rơi đã khiến tất cả tạm dừng hoạt động. Vì thế thắp vài ngọn nến cũng không sao. Tuyết…” Anh dừng lại.

“Được rồi, nó đã phủ kín cửa sổ đúng không? Giờ tôi đã thấy bình tĩnh hơn, nhất là khi có ánh sáng.”

Anh gật đầu, anh đã xoay sở kiếm được một cái áo jacket ở đâu đó, và cô ngờ rằng anh đã thay quần áo, dù chúng vẫn y nguyên màu đen dai dẳng. Điều đó nhắc cô nhớ tới…

“Tôi không nghĩ trong này có một phòng tắm?” Cô hỏi. “Bằng không tôi phải trực tiếp dùng tuyết vậy.”

“Có một cái. Thô sơ thôi, nhưng dùng được.”

Cô bò ra khỏi giường trước khi anh nói hết câu. “Ở đâu?” Giờ thì cô biết phải làm nhẹ người cho nhanh đã trở thành một vấn đề lớn chứ không phải sự đòi hỏi nữa.

“Nó ở tầng dưới, thẳng hướng chỗ này. Chúng ta không được dùng đèn nến – không thể mạo hiểm để người khác trông thấy ánh đèn.”

Cô nuốt xuống. Giờ cô đã khá hơn, cô động viên mình. Hãy bình tĩnh. “Được thôi.”

Anh thổi tắt hết nến, và trong bóng tối đột ngột cô nghe tiếng cánh cửa trượt ra. Cô nuốt khan, rồi nhảy dựng lên khi cảm thấy anh nắm lấy tay cô.

Cô cố giật ra, theo bản năng, nhưng anh nắm chặt lại. “Cô sẽ không tìm ra nó nếu không nắm tay tôi,” anh nói, giọng hiển nhiên.

Cô hít sâu, tay cô vẫn nằm trong tay anh. “Đương nhiên rồi,” cô nói.

Nắm tay anh đúng là có ích, dù cô không định thừa nhận điều đó. Họ bước qua bóng tối hun hút, xuống một dải bậc thang hẹp tới một bức tường sát cái lò sưởi cũ. Cánh cửa mở ra, và anh đặt cái đèn pin nhỏ xíu vào tay cô trước khi đẩy nhẹ cô một cái. “Đừng bật lên cho đến khi cửa đã đóng. Tôi sẽ chờ ở đây.”

Nó quả thật rất sơ sài, nhưng toilet giật được nước, nước trong bồn rửa thì lạnh cóng, thậm chí có cả một cái gương hình vuông. Cô chẳng cần nó cũng được – nhưng tính tò mò của cô trỗi dậy, khi cô đã súc miệng xong và xoay sở hết sức để rửa ráy thì cô tò mò nhìn thử.

Cô trông đợi một đôi mắt trũng sâu, da dẻ xanh xao, dấu vết của những nỗi kinh hoàng mấy ngày vừa qua. Thay vào đó cô nhìn thấy Chloe – thực tế, nhìn không được khởi sắc, những nốt tàn nhang tẻ ngắt tồi tệ vẫn lác đác trên mũi và hai gò má, tai ương của cuộc đời cô. Mái tóc cô thật kì cục, dựng đứng lên quanh gương mặt cô như một vầng hào quang tối màu, nhưng trông cô cũng chẳng giống ông thánh nào cả (các vị thánh là có vầng hào quang sáng rực trên đầu).

Cô hít một hơi thật sâu, tắt đèn, và rồi nhận ra không biết làm cách nào để mở cửa. Cô liền gõ nhẹ lên cánh cửa, và nó mở ra luôn. Cô không tài nào trông thấy anh, nhưng lần này cô không nhảy dựng lên khi anh nắm lấy tay cô nữa, và cô gần như vui sướng được trở lại chốn an toàn trong căn phòng nhỏ trên gác mái.

Cô lại chui vào giường – căn phòng nhỏ đến mức cô sẽ va vào anh nếu còn đứng ì ra đấy. Anh thắp lại những ngọn nến, luồn tay vào trong áovà rút một khẩu súng ra, đặt xuống mặt bàn. Cô nhìn nó như nhìn con rắn độc, nhưng nó ở đó để giúp đỡ cô, không phải giết cô. Cô hi vọng thế.

“Vậy giờ sao?” cô hỏi.

“Giờ ta ăn cái đã,” anh nói, và cô gần như muốn hôn anh. “Không có nhiều cửa hàng còn mở cửa, nhưng tôi đã mua cho chúng ta được vài món. Và đừng có nói với tôi là cô không thích ăn đấy – cô phải ăn. Cô chưa ra khỏi đây được, và cô cần đến sức lực của mình.

“Tôi không nói với anh bất cứ câu nào như thế đâu. Tôi đang đói muốn chết đây này. Anh mang về cái gì vậy?”

Cô đã không để ý tới cái túi giấy anh mang theo. Anh mang về hai cái bánh mì baguette, một ít pho mát, hai quả lê, và hai trái cam mọng nước. Và tất nhiên cả một chai rượu nữa. Cô muốn bật cười. Nhưng điều đó sẽ tệ y như việc la hét vậy. Cô sẽ không dừng lại được. Thở sâu vào, cô nhắc nhở mình.

Anh ngồi phía bên kia giường, bữa ăn đơn sơ trải ra trước mặt họ. Dụng cụ duy nhất họ có là con dao bỏ túi của anh, nhưng anh đã loay hoay mở được chai rượu ra với nó, và họ chuyền tay nhau con dao để xắt bánh mì và pho mát

Món lê tuyệt ngon – chín và hơi nẫu, cô lau nước quả trên miệng bằng khăn giấy anh mang về. Xong rồi cô nhận ra anh đang nhìn cô, mắt ánh lên vẻ kì lạ.

Anh chuyển cho cô chai rượu. Chẳng có gì khác để mà uống, và ly thì không có, và cô không còn cách nào khác phải đặt miệng lên đúng chỗ miệng anh ta đã đặt vào. Cô uống một hơi dài, để cho nó làm ấm người mình lên, và khi cô đưa lại nó cho anh thì những ngón tay họ chạm vào nhau. Cô vội vã rụt về, và một lần nữa anh mỉm cười.

Khi họ đã tạm no anh liền ‘dọn dẹp mâm bát’, để số đồ ăn còn lại lên chiếc bàn nhỏ nằm kế cây nến. Cô nhận ra không ai trong hai người động đến mấy quả cam.

“Giờ sao nữa?” cô hỏi, dựa lưng vào tường.

“Giờ thì đi ngủ.” Anh đang trải cái chăn mỏng xuống sàn. Vừa đủ chỗ trong căn phòng nhỏ xíu để anh đặt lưng cạnh chiếc giường.

“Tôi vừa mới ngủ mấy tiếng rồi,” cô nói. “Hình như là cả ngày. Tôi không biết liệu có ngủ thêm được nữa không.”

Anh nhìn cô chằm chằm qua ánh nến mờ tỏ. “Vậy cô tính xem chúng ta nên làm gì?”

Tất nhiên cô không có đáp án. Qua hai năm sống ở Pháp cô đã học được cách nhún vai đặc trưng (người Pháp có kiểu nhún vai ngộ lắm, mọi người ai chưa biết cứ để ý sẽ thấy), và cô làm thế thay cho câu trả lời, rồi nằm dài trên chiếc giường hẹp, nhìn dán vào ánh nến trong lúc anh quan sát cô.

Cô chẳng mảy may biết anh đang nghĩ gì trong đầu. Có thể là cô đúng là một mối phiền toái. Rằng lẽ ra anh nên để Hakim kết liễu cô cho rồi, hay có lẽ là anh nên giết cô đi lúc cô vừa mới bắt đầu gây náo loạn. Nhưng anh lại không làm thế, anh đã bị mắc kẹt vào cô, một cái ách lớn tròng vào cổ.

Anh thổi tắt hết nến chỉ chừa lại một cây, rồi nằm duỗi dài trên sàn. Cái sàn vừa lạnh vừa cứng – cô đã biết điều đó bằng bàn chân trần.

“Anh không phải ngủ dưới đó,” đột ngột cô nói, trước khi kịp hối tiếc cơn bốc đồng của mình. “Trên đây còn đủ chỗ cho hai người.”

“Ngủ đi, Chloe.”

“Nghe này, tôi biết rõ là anh không có tư tưởng xác thịt nào với tôi, đội ơn Chúa. Chuyện xảy ra hôm qua chỉ là phút lầm lạc…”

“Từ hai ngày trước,” anh nói, giọng tỉnh khô. “Và nó là một phần công việc của tôi.”

Câu này làm cô im bặt, ít nhất là mất một lúc, dù cô đã biết từ trước. Cô hít vào. “Đó, rõ ràng không có vấn đề gì với chúng ta nếu chia sẻ cái giường. Anh sẽ không động đến tôi. Phòng thì lạnh, và cả hai ta sẽ được ấm hơn nhiều nếu anh ngủ trên đây.”

Cô không thể nhìn rõ mặt anh trong khoảng tranh sáng tranh tối. Có thể anh đang bực mình. “Vì tình yêu của Chúa,” anh lầu bầu, “cô ngưng lảm nhảm đi có được không? Có thể cô đã ngủ đẫy giấc nhưng tôi mới ngủ chưa đầy một giờ trong ba ngày qua. Tôi cũng chỉ là người trần mắt thịt thôi.”

“Tôi nghi ngờ điều đó,” cô lẩm bẩm. “Tùy anh muốn làm gì thì làm” Cô xoay người khỏi anh, với vẻ bị xúc phạm dứt khoát nhất có thể huy động trong khi cô nằm trên chiếc giường hẹp, và nhìn chằm chằm vào bức tường rạn nứt và hoen ố.

“Mẹ kiếp,” anh nói. Anh trở dậy, thổi tắt nến và trèo lên giường với cô. “Nó là cái giường quá nhỏ để không động vào cô,” anh nói bằng giọng cộc cằn.

Không may là điều đó đúng. Cô cảm thấy anh áp sát vào cô, thân thể anh bao lấy người cô. Nếu có người xông vào anh sẽ ở trong tình cảnh hiểm nghèo. Đó là lí do duy nhất khiến cô muốn anh ở đó, cô tự nhủ với mình. Là lí do duy nhất khiến cô bỗng cảm thấy ấm áp và an toàn và có thể thư thái. Nó chỉ là vấn đề về sinh tồn mà thôi.

“Tôi chịu đựng được,” cô đáp. “Nhưng nếu anh cho rằng tôi –“ tay anh bịt lấy miệng cô, dập tắt câu nói nửa chừng. Cô gần như nếm được vị nước lê trên những ngón tay anh, một cảm giác khuấy động đến không ngờ. Hẳn là cô vẫn đói bụng, cô nghĩ. Nhưng không có gì dưới bầu trời này ép được cô ăn một quả cam múi đỏ.

“Im đi,” anh nói dịu dàng bên tai cô, “bằng không tôi sẽ trói cô và khóa miệng cô lại và đặt cô xuống sàn nhà. Hiểu chưa?”

Anh ta dám làm thế lắm. Cô gật đầu, nỗ lực hết sức với bàn tay anh đang phủ lên miệng mình, và anh chầm chậm bỏ ra. Cô muốn nói với anh là rốt cuộc cô không muốn chia sẻ cái giường với anh nữa, nhưng có thể anh sẽ đá cô xuống sàn nhà lạnh cứng nếu cô thốt ra một từ.

Thân thể anh ấm áp, tuyệt diệu, ép vào người cô. Cô đúng là lố bịch, vẫn có thể cảm thấy sự yếu nhược lan khắp cơ thể mình. Chắc là rốt cuộc mình có thể ngủ thêm tí nữa, cô nghĩ, với rượu và hơi ấm và một cảm giác không thể chối cãi của sự an toàn tuyệt đối với cơ thể anh bao bọc quanh cô. Cô không muốn – cô muốn thức chỉ để chọc tức anh.

Làm thế nào anh đưa cô ra khỏi Paris mà không hề hấn gì? Cô càng nán lại thì càng gặp nhiều nguy hiểm, càng có nhiều khả năng bị tìm ra. Hay là cô nên đi sang một nước khác, xuất phát từ Frankfurt hay Zurich chẳng hạn?

Và làm thế quái nào cô đi được khi hộ chiếu còn bỏ lại lâu đài? Và bây giờ hẳn có người đã phát hiện ra xác của Sylvia rồi. Cảnh sát sẽ được gọi tới, họ sẽ lục soát chỗ đó và tìm thấy đồ dùng của cô. Nghĩa là cả cảnh sát cũng sắp bắt đầu tìm kiếm cô nữa.

Nhất định là chuyện tốt. Cho dù họ có nghĩ không biết do đâu cô đã giết Sylvia thì cô thà chui đầu vào nhà giam Pháp còn hơn cứ chạy trốn suốt đời, phải nương tựa vào một tên đàn ông khó hiểu.

Tất cả mọi chuyện đã xảy ra trên một sự mơ hồ quỷ quái phi hiện thực. Cô đã thấy anh giết một người đàn ông, vậy mà cô hiếm khi nhớ ra điều đó. Cô đã bị đau đớn tột cùng, thế rồi cơn đau chấm dứt, và Hakim nằm ngay đơ trên sàn.

Anh đã làm tình với cô. Cô muốn chối bỏ điều đó, nhưng nó đúng thực là sex, và anh đã vào trong cô. Và trước nỗi hổ thẹn mãi mãi của cô, cô đã đạt tới cực khoái một cách mãnh liệt.

Nhưng chuyện ấy không còn cảm giác chân thực nữa. Ngay cả mối kinh hoàng khắc nghiệt của cái xác Sylvia cũng bắt đầu phai mờ. Có lẽ nó xảy ra với tất cả mọi việc, cô nghĩ, từ từ buông lỏng người dựa vào anh. Có lẽ những chuyện đã diễn ra trong mấy ngày cuối cùng cô ở Pháp sẽ bị cuộn vào một cái bong bóng nhỏ không bao giờ thực sự chạm được vào cô nữa. Cô sẽ không phải nhớ đến nó, không phải đối phó với nó. Nó sẽ dần dần biến mất.

Cô không biết mọi người thường vượt qua những giai đoạn chấn thương của cuộc đời họ như thế nào. Tất cả những chuyện này làm cho mười chín giờ trong cái hang tối như hũ nút chỉ là trò trẻ con nếu đem so sánh. Không có người chết, không có ai bị đau đớn, không ai nảy nòi cái thú đam mê bệnh hoạn với…

Cô không thích cái cách đầu óc mình đang hoạt động. Cô cố nhích khỏi người Bastien, nhưng tay anh đã kẹp quanh eo cô, kéo cô trở vào. “Nằm yên,” anh lẩm bẩm ngái ngủ bên tai cô.

Cô có thể cảm nhận được anh suốt dọc sống lưng mình, một cảm giác ấm áp và mạnh mẽ, xương cốt và cơ bắp và cảm giác không thể nhầm lẫn của anh ấn vào mông cô. Cảm giác như là anh đang cương cứng vậy, điều chắc chắn không thể là thật, vì anh quả thực không có hứng thú với cô và cô thì có mọi hứng thú trên đời này với anh.

Hội chứng Stockholm (*), có phải họ gọi như thế không nhỉ? Khi con tin phát sinh nỗi ám ảnh không lành mạnh với kẻ bắt cóc mình. Nó là một phản ứng bình thường – họ đang ở trong tình cảnh sống chết, cho đến bây giờ anh đã giữ được tính mạng cho cô. Và để làm mọi chuyện phức tạp hơn, họ đã quan hệ với nhau trước khi cô nhận ra anh nguy hiểm nhường nào. Và tại sao cô không thể ngừng nghĩ đến sex vậy?

Bởi vì cô đang nằm trong sự che chở của cơ thể mạnh mẽ của anh, cô có thể cảm thấy thằng nhỏ của anh đang ấn vào mông cô và cô thấy sợ. Thứ duy nhất chắn giữa cô và cái chết đau đớn gớm guốc là cơ thể anh, và cô muốn nó.

Nhưng anh không muốn cô, anh chỉ làm nhiệm vụ của mình, và như anh đã nói, anh làm rất giỏi. Cuối cùng sự thiếu hứng thú của anh là điều tốt. Ít ra thì anh muốn cô sống sót và an toàn và đưa được cô về nhà. Một việc thậm chí còn tốt hơn.

Phát sinh niềm đam mê bệnh hoạn với anh không phải là điều bất ngờ. Và một khi cô về nhà an toàn thì mọi chuyện sẽ trở về vị trí cũ.

Anh nói đúng, chiếc giường quá nhỏ. Cô không cách nào tránh được anh. Cô có thể quay đầu lại chỉ đủ nhìn thấy mặt anh. Cô ngạc nhiên thấy anh đã ngủ, cô quẫy đạp nãy giờ mà chẳng làm anh thức. Cô có thể đẩy anh ra trong bóng tối, và cô từ bỏ ý định, tựa đầu xuống mặt đệm mòn xơ, lắng nghe tiếng tim anh đập sát lưng cô.

Ít nhất anh cũng có một trái tim – thứ mà cô hay băn khoăn. Anh là con người, anh ấm áp và mạnh mẽ và sẵn sàng giết người để bảo toàn tính mạng cô.

Một cô gái còn muốn gì hơn ở người đàn ông nữa chứ?

(*) Hội chứng Stockholm: hội chứng tâm lý xảy ra khi người bị hại lại thông cảm và trở nên yêu quí người đang làm hại mình. Hội chứng này được gọi là Stockholm syndrome được lấy tên từ một trường hợp 5 nhân viên ngân hàng Kreditbank tại thủ đô Thụy Điển Stockholm sau khi bị cướp và giam giữ làm con tin từ ngày 23 đến 28 tháng 8 năm 1973 thì đã kết thân với bọn cướp và sau khi được giải cứu thì đã đứng ra bênh vực cho các thủ phạm. (nguồn: ykhoaviet.vn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.