Black Ice

Chương 19: Chương 19




Anh đã nghĩ đến tất cả mọi thứ. Ban đầu cô tưởng anh quên mua áo ngực cho cô, rồi cô nhận ra không thể mặc được nó bên trong cái váy đen bó sát để trần lưng và vai. Chiếc quần lót ren đen chỉ lớn hơn sợi dây da đúng một ly, và đôi tất dài đồng bộ khiến cô phát sốc. Cô mặc chúng vào, và nghĩ đến đôi tay anh ở trên chân cô.

Anh thậm chí chọn đúng cả tông màu trang điểm – thật là một con người lạ lùng. Cô chẳng thể làm gì được với mái tóc mình. Nó hẳn phải xứng với những phong cách lộn xộn tân tiến nhất. Cô cảnh giác nhìn đôi giày – gót cao hơn loại cô thường dùng, nhưng vừa như in. Hình như anh rành cơ thể cô hơn cả cô, và nó làm cô càng không thoải mái. Anh biết và hiểu cơ thể cô, thế mà đối với cô anh vẫn là một bí ẩn. Cô ao ước khám phá được nó một cách mãnh liệt. Anh đã bảo cô thật đáng kinh ngạc. Không biết vì sao cô nâng niu lời khen ấy. Dũng cảm đến kinh ngạc, ngu ngốc đến kinh ngạc, tọc mạch đến kinh ngạc, may mắn đến kinh ngạc.

Hội chứng Stockholm, cô răn đe mình, một câu thần chú lặng lẽ để kìm chế những sự xuẩn ngốc của cô. Khi nào về đến nhà cô sẽ nhớ lại chuyện này với sự ngạc nhiên. Nếu như cô định nhớ lại.

Những ánh đèn của Paris làm sáng rực các khung cửa sổ cao từ sàn đến trần phòng khách, Bastien đứng giữa phòng, ăn vận dở dang, loay hoay với thứ gì đó bên dưới áo sơ mi chưa cài cúc. Một chiếc sơ mi trắng – có lẽ anh không định vấy máu tối nay.

“Tôi cần cô giúp,” anh nói mà không quay lại nhìn cô.

“Tôi không thấy ở anh thái độ của người cần giúp đỡ.”

“Cái gì cũng có lần đầu tiên…” Câu nói tắt dần khi anh nhìn cô. Cô cảm thấy ngượng nghịu, bị phơi bày trong chiếc váy đen ôm sát. Cảm giác đó biến mất khi cô trông thấy ánh mắt anh, một ánh mắt anh nhanh chóng che đậy. Có lẽ anh cũng nhiễm hội chứng Stockholm rồi cũng nên.

Nếu vậy, thì anh có khả năng phớt lờ nó tốt hơn cô nhiều. Vài giây sau cô nghĩ là vẻ ngạc nhiên trong mắt anh chỉ do cô tưởng tượng mà thôi. “Tôi gặp khó khăn với việc đặt thứ này cho đúng chỗ,” anh nói.

Chiếc áo sơ mi mở phanh, để lộ làn da anh rám nắng. Anh đang cố buộc thứ gì đó vào bên sườn, một miếng đệm nom như một dải băng, trong khi cô biết cơ thể anh đủ rõ để biết rằng anh không có vết thương ở đó.

Cô tới chỗ anh, bởi cô chẳng có lí do cũng như cái cớ nào để từ chối. Và bởi cô muốn vậy. “Anh muốn tôi làm gì?”

“Tôi muốn dính nó vào da, ngay dưới xương sườn thứ tư. Tôi không với tới được.”

“Nó là gì vậy?”

Anh do dự một lúc. “Nó dùng để làm giả một vết thương do súng bắn. Nó có một kíp nổ nhỏ bên trong, kèm theo một ống máu giả. Nó sẽ tạo ra cảnh tượng như tôi vừa bị bắn, và nó cần được đặt đúng chỗ để làm một vết thương chí mạng.”

“Được rồi.” Cô đặt hai tay lên miếng đệm, cô ở rất gần anh, ngửi thấy hương nước hoa của anh. Hai tay cô chạm vào da anh, mượt mà, nóng rực, và những ngón tay cô run lên. “Ở đây đúng chưa?”

“Cô có thấy xương sườn của tôi không? Nó ở ngay dưới dẻ xương cuối cùng.”

Cô cố hít thở bình thường. Cảm giác được những đốt xương bên dưới da thịt anh là một sự khêu gợi không thể bác bỏ, dù cô có muốn hay không. “Tất nhiên tôi thấy được xương sườn của anh,” cô nói bằng giọng quàu quạu. “Anh là một người Pháp gầy trơ xương. Trừ việc tôi không thật sự tin anh là người Pháp.”

“Thế à?” Giọng anh rất nhẹ nhàng. Họ ở quá gần nhau nên anh không cần cao giọng hơn một tiếng thì thầm, và sự yên lặng càng mài sắc thêm phản ứng của cô. “Vậy cô nghĩ tôi là gì?”

“Một vết nhức ở mông.” Nó nghe cũng tạm ổn, trừ việc cô đang thở có phần khó nhọc khi ở gần anh đến thế. Cô luồn tay vào trong áo anh, vòng qua sườn anh, áp miếng băng lên da anh. “Thế được chưa?” cô hỏi lại.

“Được rồi. Thuốc súng sẽ khoét một lỗ trên áo tôi, nếu có tính nhầm thì cũng còn dư máu giả để che lấp.” Anh nhìn xuống cô, miệng cô ở ngay dưới miệng anh – cô có thể nhắm mắt lại và tựa đầu vào vai anh, chìm vào hơi ấm và sức mạnh của anh.

Cô lo lắng lùi lại, cố che giấu cảm xúc. Anh cài khuy áo sơ mi, rồi khoác áo jacket ra ngoài. Một bộ trang phục buổi tối sang trọng, tương xứng với chiếc váy của cô. Anh đã buộc mái tóc dài ra sau và khi mặc xong áo trông anh thật bảnh bao, vô tư lự. Mắt cô nhìn theo đôi tay anh khi chúng thắt chiếc cà vạt lụa đen, và cô thấy mình đang nhìn miệng anh.

“Chúng ta cần nói chuyện,” cô đột ngột nói.

“Về chuyện gì?”

Quỷ bắt anh ta đi! “Về chuyện mới xảy ra hồi nãy. Trong phòng ngủ,” cô nói rõ, phòng trường hợp anh tiếp tục cố tình không hiểu.

“Tại sao? Chẳng có gì để nói cả.”

“Nhưng…”

“Nó là phản ứng tự nhiên của con người. Bản năng sinh tồn giống loài, người đẹp ạ. Khi người ta đương đầu với cái chết thảm khốc người ta có những hành động muốn khẳng định sự sống. Không có gì cá nhân hết.”

Cô đúng là đứa chuyên nói lời ngốc nghếch. Giá như cô giữ mồm giữ miệng cuối tuần vừa rồi thì cô đã chẳng khơi lên bất cứ lời cảnh báo nào, và ai nấy sẽ vẫn sống cuộc sống bình thường của họ.

“Anh nói đúng,” cô lẩm bẩm, mặc kệ giọng mình nghe sưng sỉa và bất nhã. “Hội chứng Stockholm.”

“Cô nói gì?”

Cô đã nói to từ đó. Quá muộn để phủ nhận chúng, nên cô đành làm mặt dày giải thích. “Hội chứng Stockholm,” cô nhắc lại lớn hơn. “Nó là trạng thái tâm lí khi một con tin…”

“Tôi biết nó là gì,” Trông anh vừa cảnh giác vừa thích thú cùng lúc. Anh ngắt lời cô trước khi cô nói hết mấy từ đáng ghét đó ra, và cô cảm thấy phần nào biết ơn. Cô đã không làm mình bẽ mặt hoàn toàn. “Và cô là nạn nhân của chứng bệnh đặc biệt này?”

“Chẳng có gì lạ,” cô đã điều chỉnh cho giọng mình nhẹ nhàng và bình thường hơn. “Anh đã mấy lần cứu mạng tôi, chúng ta cùng rơi vào một hoàn cảnh nguy ngập, và trước khi sự việc trở nên tệ thế này giữa hai ta đã có một sự thu hút nào đấy,” cô nhớ lại vẻ xa cách sau đó của anh, và cảm thấy một làn hơi nóng lan trên mặt. “Chí ít anh cũng đã làm tôi tin rằng đó là tình cảm ở hai phía khi anh muốn thế,” cô chữa lại. “Cho nên nó là chuyện bình thường khi tôi cảm thấy một chút… dựa dẫm trong nhất thời. Nó sẽ qua thôi, khi tôi thoát khỏi đây an toàn.”

“Dựa dẫm?”

Không có cách nào để cô thoát khỏi chuyện này mà còn ngẩng cao đầu, cho nên cô chẳng dông dài nữa. Anh ta đang muốn làm cô xấu hổ, nhưng cô có thể nói thẳng nói thật. Mắt cô bạo dạn gặp mắt anh, và cô cố trấn áp hơi nóng ở gương mặt, nhưng rủi thay nó lại lan rộng hơn. “anh là chàng hiệp sĩ trong chiếc áo giáp sáng ngời,” cô nói nhẹ nhàng. “Là vị anh hùng, là cứu tinh của tôi, ít ra là ở thời điểm hiện tại. Tôi sẽ vượt qua được nó.”

Vẻ thích thú biến mất khỏi gương mặt anh. “Không, tôi không phải người hùng, cứu tinh, hiệp sĩ. Tôi là tên sát nhân, chỉ làm việc của mình và không gì khác. Cô hãy nhớ lấy. Cô không là gì đối với tôi ngoài mối phiền phức.”

“Vậy tại sao tôi ở đây?”

“Vì tôi không thể vứt bỏ cô.”

Có điều gì đó đang diễn ra, điều gì đó cô không cắt nghĩa được, nhưng nó làm cô vững vàng hơn, bớt thương tổn hơn trước những lời lạnh lùng vô cảm của anh. “Tất nhiên anh có thể,” cô nói bằng giọng thực tế. “Anh có thể bẻ gãy cổ tôi, cắt họng tôi, bắn tôi. Dường như anh không có bất cứ vấn đề đặc biệt nào về chuyện sống chết – nếu như anh muốn vứt bỏ tôi thì sao anh còn cứu tôi?”

“Bởi vì tôi yêu em say đắm và không khống chế được mình. Tôi là tù nhân của sắc đẹp và sự quyến rũ của em, tôi không chịu nổi nếu phải cách –“

“Thôi đi,” cô nói, cắt ngang lời chế nhạo của anh. “tôi không nói là tôi có ý nghĩa với anh. Tôi hiểu rõ là bất cứ…cảm xúc nào giữa chúng ta cũng chỉ là ở phía tôi mà thôi, và nó là hậu quả của sự chấn động thần kinh và không gì khác. Tôi chỉ muốn nói là anh không phải tên quái vật như anh nghĩ.”

“Không ư?” Cô đang đứng sát bên anh. Anh chỉ cần đưa tay ra và vòng những ngón tay dài thanh nhã quanh chiếc cổ để trần của cô. Anh kéo cô lại gần, chỉ tăng một sức ép nhỏ nhất. Những đầu ngón tay đặt ngay bên dưới quai hàm cô, ngón tay cái vuốt ve phần da thịt mềm mại nơi cổ họng “Có thể tôi được nuôi dưỡng bằng sự đau đớn và khiếp sợ. Có thể tôi mang cô đi xa đến mức này chỉ để giết cô vào lúc cô bắt đầu tin tôi.”

Cô nuốt xuống. Sự tiếp xúc của đôi tay anh trên cổ cô làm cô mất hết khí lực, cô phải dùng đến toàn bộ sức mạnh để không chao đảo. “Và có thể anh đã no nê sự đê tiện,” cô nói. “Anh không muốn tôi nhưng cũng không muốn giết tôi.”

Anh mỉm cười nhăn nhở. “Cô nhầm chỗ đó rồi.” Sức ép của những ngón tay trên cổ cô tăng lên trong tích tắc. Và cô thấy chóng mặt, mất phương hướng, cho đến khi nhận ra anh đã đẩy cô vào bức tường phủ gấm Đa mát trong phòng khách, thân hình anh ép vào người cô, những ngón tay ôm lấy khuôn mặt cô khi anh nhìn vào mắt cô trong bóng tối bao trùm. Nhầm chỗ nào cơ, cô mơ hồ nghĩ. Về chuyện giết người, hay về chuyện ham muốn?

Anh sẽ nói cho cô biết. “Nếu đây là một thời điểm khác, không gian khác, tôi sẽ mang cô lên giường với tôi và làm tình với cô trong nhiều ngày,” giọng anh chậm và sâu và đầy nhiệt lượng. “Tôi sẽ dùng miệng mình trên người cô, đến khi không có phần da thịt nào của cô là chưa được đụng đến, và tôi sẽ đưa cô lên đỉnh, hết lần này đến lần khác cho đến khi cô không thể chịu đựng thêm được nữa, rồi tôi sẽ để cô ngủ trong vòng tay tôi đến khi cô hồi phục sức lực và tôi sẽ làm tất cả lại từ đầu. Tôi sẽ hôn những vết thương của cô, uống những giọt nước mắt của cô, có thể làm tình với cô theo những cách chưa ai nghĩ ra bao giờ. Tôi sẽ làm tình với cô giữa những cánh đồng hoa và dưới bầu trời sao, nơi không còn cái chết hoặc đau đớn hoặc tang thương. Tôi sẽ chỉ cho cô những điều cô chưa từng mơ tới, và sẽ chẳng còn ai trên thế gian này ngoài tôi và cô, ở giữa đôi chân cô, trên miệng cô, tất cả mọi nơi.”

Cô nhìn anh trân trân, mắt mở to. “Thở đi,” anh nói dịu dàng, với nụ cười tự giễu chính mình, và cô nhận ra cô đang nín thở.

“Anh định làm thế sao?” cô khó nhọc hỏi.

“Phải, nhưng tôi sẽ không làm. Nó không phải là một ý khôn ngoan cho lắm.”

“Vì sao?”

“Nó sẽ không tốt cho cô.”

“Tại sao anh không để tôi tự xét cái nào mới tốt cho tôi?”

Anh bật cười, và cô nhận ra cô chưa từng nghe tiếng anh cười bao giờ. Giây phút đó trông anh thật đẹp, nhuộm trong ánh trăng, một người đàn ông hoàn hảo ở một nơi hoàn hảo.

Và rồi bóng tối lại bao phủ lên họ lần nữa. “Cô mắc hội chứng Stokholm, nhớ chứ?” anh nói với vẻ chế giễu nhẹ nhàng. “Nó không kéo dài quá lâu đâu. Đến nửa đêm cô sẽ an toàn rời khỏi nơi này, và tuần tới mọi chuyện chỉ là cơn ác mộng xa xôi. Một năm sau cô thậm chí còn quên là đã từng gặp tôi.”

“Tôi không nghĩ thế.”

Nhưng chủ đề này đã khép lại. Anh bỏ tay ra khỏi cổ cô, và cô nhận thấy anh đang vuốt ve cô. “Cô sẽ làm tất cả những gì tôi bảo, được không? Khi tôi ra hiệu cô hãy hành động cùng tôi, chạy ra khỏi chỗ đó và trốn vào toilet. Tôi sẽ đến đón cô trong thời gian nhanh nhất.”

“Nhỡ anh không đến thì sao?”

“Dù cả địa ngục có cản đường,” anh nói rành rọt. “Cô sẽ gặp những người quen ở lâu đài. Ôn lại chuyện cũ.”

“Phải rồi,” cô nói. “Tôi hứa sẽ ngậm miệng.”

“Không cần làm vậy. Tối nay mọi chuyện sẽ kết thúc. Cô có nói gì đi nữa cũng không sao, chừng nào cô chưa nói với bọn họ về thiết bị tôi đang mang. Chỉ cần tránh xa Christos ra.”

“Christos là ai?”

“Cô chưa gặp hắn. Tối nay hắn mới đến, và so với hắn thì Hakim hiền như mẹ Teresa ấy. Hãy tránh xa hắn nếu có thể. Tính trẻ con thật thà của cô có thể làm hắn bực mình, hắn không phải là người dễ đối phó.”

“Tính trẻ con thật thà của tôi…?”

Anh phớt lờ phản ứng tức giận của cô. “Chỉ cần cô tập trung và nghe lời tôi thì cô sẽ qua được tối nay mà không sứt mẻ.”

“Anh cũng vậy chứ?” Đó là một câu hỏi, không phải lời tuyên bố.

Cô không thích hàm ý mỉa mai trong nụ cười của anh. “Tôi cũng vậy,” anh nói. “Mà này. Cô còn chưa mặc xong đồ.”

“Nhưng không có áo lót,” cô lo lắng nói.

“Tôi biết. Thế nên tôi đã chọn cái này.” Anh làm như đang thương lượng giá cam vậy. Anh cho tay vào túi chiếc áo tuxedo và lấy ra một chuỗi kim cương lấp lánh. “Cô cần một sự trang hoàng thích hợp. Quay người lại.”

Anh đang cầm một chuỗi hạt nặng kiểu cổ nhất định là kim cương. Cô không tài nào nhúc nhích được, nên anh đành vòng tay qua cổ cô, tháo móc cài sau lưng cô. Ánh sáng vỡ ra và nhảy nhót trên những mảnh trang sức, và sợi dây vàng trắng trên da cô ấm đến kì lạ. Anh nhìn xuống cô, nghiêng đầu đánh giá kết quả. “Chúng hợp với cô đấy.”

“Chúng là của ai? Đồ ăn cắp? Hay thứ hàng nhái tốt nhất được mua bằng tiền?”

“Có quan trọng không?”

“Cũng không hẳn.” Anh mở cửa, và cô biết mình sẽ không quay lại nơi này nữa. Cô sẽ không bao giờ có thời gian ở một mình bên anh nữa, và khi anh nắm lấy cánh tay cô thì cô trì lại, chỉ một chút.

“Xin anh đáp ứng tôi một việc?”

“Việc gì?”

“Ít nhất hãy cho tôi biết tên anh.”

Anh lắc đầu. “Tôi đã bảo rồi, cô không cần biết. Cô càng biết ít chừng nào thì càng an toàn hơn chừng nấy.”

Cô mất hết hi vọng. “Vậy thì anh hôn tôi được không? Chỉ một lần thôi, giống như anh thực lòng.” Nếu anh không hôn cô có thể cô không vượt qua được những giờ phút sắp tới. Nếu anh không hôn cô có lẽ cô không còn ý chí đấu tranh nữa.

Nhưng anh lắc đầu. “Không,” anh nói. “Khi nào về đến nhà sẽ có hàng tá anh chàng đẹp trai muốn hôn cô. Hãy đợi đến lúc ấy.”

“Tôi không nghĩ vậy,” cô vòng hai tay qua cổ anh, kéo anh xuống và hôn anh, tha thiết. Cô phần nào nghĩ rằng anh sẽ cưỡng lại, đẩy cô ra, nhưng anh chỉ để yên cho cô hôn, không phản ứng, không tham gia. Cô có hôn hình ảnh mình trong gương thì cảm giác cũng thế.

Cô muốn bật khóc, nhưng nước mắt cũng phải đợi đến sau này, giống như mấy anh chàng đẹp trai. Cô lùi lại, một nụ cười vui vẻ nở trên môi. “Để cho may mắn,” cô nói hoạt bát. Và không nói một lời cô bước ra hành lang, để anh đi sau, đóng cửa lại sau lưng. Đóng lại một chốn yên bình, khi anh nắm lấy cánh tay cô và chậm rãi đi cùng cô đến với định mệnh hoặc thảm họa. Cô sẽ sớm biết đó là gì.

Họ đều có mặt đông đủ ở đó. Mr. Otomi và phụ tá, người có những hình xăm lộ ra bên dưới hai cổ tay áo thanh lịch của chiếc áo jacket buổi tối. Bastien vẩn vơ tự hỏi liệu Otomi có xăm trổ đầy mình những hình xăm đặc thù của dân Yazuka không, hay ông ta luôn ở vị trí quản lí. Ông ta vẫn còn đủ mười ngón tay, nên chắc ông ta chưa từng phạm sai lầm . Tay trợ lí lầm lì lạnh tanh của ông ta chỉ mất có một đốt ngón tay. Hiển nhiên hắn rất hiếm khi mắc lỗi. (*)

Nam tước trừng trừng nhìn anh từ bên kia căn phòng, còn Monique đờ người ra khi thấy hai người bọn họ. Chloe đang níu chặt tay Bastien, lúc này cô đang hết sức lo lắng, và anh vỗ nhẹ lên tay cô trấn an, bởi vì anh có thể làm thế. Trong khoảng một giờ nữa, hay trong khoảng một giờ đầy rẫy nguy hiểm tới đây, anh có thể chạm vào cô như anh muốn. Nó nằm trong phần diễn xuất, không mang ý nghĩa gì, và anh có thể cho mình tận hưởng điều đó và cô không bao giờ biết nó khó khăn chừng nào đối với anh.

Anh dự đoán cơ hội qua được đêm nay là năm mươi năm mươi, nhưng anh sẽ đưa bằng được Chloe ra khỏi đây nếu có phải bắn gục cả đám người trong phòng. Vài người trong đó có vẻ là cùng một phe với anh, cứ cho rằng anh thuộc một phe đi nữa. Chẳng sao hết – anh sẽ hi sinh bất cứ ai để giữ được tính mạng Chloe. Kể cả cha mẹ cô.

Giờ này có lẽ họ đã đến Paris. Họ nhận cú điện thoại của anh lúc đang ở sân bay – họ chuẩn bị lên đường sang Pháp để tìm cô con gái bị mất tích của mình. Xác Sylvia đã được phát hiện, cũng như hộ chiếu của Chloe, từ đó cảnh sát đã tìm ra cha mẹ cô. Nếu may mắn thì họ đang trên đường tới khách sạn, kịp thời để cứu Chloe khỏi rơi vào cuộc tắm máu mà anh biết sắp diễn ra.

Cô không hề hay biết lúc anh đẩy cô ra khỏi phòng sẽ là lúc anh trao cô lại cho cha mẹ cô. Và họ chắc chắn sẽ không cho cô quay lại, bất kể họ có nghe thấy những âm thanh nào. Anh chỉ hi vọng họ đã đi xa khỏi khách sạn trước khi vụ nổ súng bắt đầu.

“Ồ, ngạc nhiên chưa?” Monique thì thầm, tha thướt tới chỗ họ. “Chúng tôi cứ tự hỏi anh đã đi đâu. Chúng tôi đoán anh đã giết Hakim, nhưng chúng tôi không rõ cô bé người Mĩ có đi cùng anh hay cô ấy đi đường của mình. Thật vui khi thấy anh vẫn để mắt tới cô ấy.”

“Tôi để mắt tới mọi thứ, Monique,” anh nói, vuốt ve bàn tay trắng bệch lạnh ngắt của Chloe.

“Vậy hãy cho tôi biết sao anh lại giết Hakim? Tất cả chúng tôi đều quan tâm. Đúng là chuyện bất ngờ, nói thế còn là nhẹ.”

“Có thực là các người quan tâm không?”

Monique mỉm cười. “Không, bỏ ông ta đi cũng được. Chúng tôi chỉ tò mò thôi.” Cô ta vươn bàn tay mảnh khảnh đầy đồ trang sức ra chạm vào làn da trần của Chloe. “Tôi có thể thấy những dấu vết của công trình của ông ta.” Những vết thương tệ nhất Hakim gây ra giờ chỉ còn là những dấu rất mờ nhạt, và anh thấy cánh tay Chloe nổi da gà trước sự đụng chạm của Monique.

Anh túm lấy cổ tay cô ta và lẳng nó ra. “Chớ có chạm vào, Monique,” anh nói, “cô ấy là của tôi.”

“Dùng chung mới thú chứ,” Monique đáp với cái bĩu môi cường điệu. “Ăn diện vào trông cô ấy xinh thật. Và cô ấy kiếm đâu ra những viên kim cương hấp dẫn kia? Lâu lắm rồi tôi chưa được nhìn thấy thứ gì thượng hạng đến thế. Cô kiếm chúng ở đâu vậy cưng?” Cô ta chuyển sự chú ý sang Chloe, khiến cô giật mình lo sợ.

“Bastien đưa cho tôi,” sau một lúc cô nói.

Monique cau mày. “Tôi không hề biết anh ta có thể hào phóng như vậy. Tôi mà biết anh có món đồ tốt như thế thì tôi đã chẳng cắt đứt quan hệ của chúng ta.”

Đôi mắt cô ta thách thức anh đính chính lại lời cô ta, nhưng anh đã phát chán. Monique thích chơi trò mèo vờn chuột, nhưng tối nay cô ta không phải là mục tiêu của anh. So với gã đàn ông anh sắp đối phó, Monique chỉ là trò trẻ ranh.

“Christos đâu?” anh hỏi. “Lại vắng mặt sao?” Trong anh là một cảm giác buồn vui lẫn lộn nếu tên Hi Lạp một lần nữa không đến tham gia cùng bọn họ. Một khi Christos xuất hiện thì mọi sự chú ý sẽ chuyển sang hắn tức thì. Còn nếu không, Chloe có thể vẫn là tâm điểm, của cả băng nhóm lẫn Ủy ban. Và trong khi sự có mặt của hai đấng thân sinh của cô gái Mĩ có thể khiến bọn này cân nhắc lại, thì Ủy ban sẽ không chần chừ một giây.

Không, tốt hơn là Christos cứ xuất hiện và mọi chuyện diễn ra như kế hoạch. Khả năng miếng băng ở bên sườn anh là vết thương duy nhất anh trúng rất cao, nhưng anh sẽ không trông mong vào nó. Chỉ cần Chloe an toàn thì dù chuyện gì xảy ra anh cũng mặc xác.

“Tôi cũng mù mờ như anh thôi,” Monique nói. “Nếu hắn không xuất hiện tôi chắc chúng ta sẽ tìm ra vài cách để lấp thời gian.” Cô ta giơ tay định chạm vào Chloe lần nữa, Nhưng lần này Chloe giật phắt ra.

“Bỏ tay ra, đồ khốn ghê tởm,” cô nói với giọng nhẹ nhàng nhất. Bằng tiếng Đức mẹ đẻ của Monique.

Monique chớp mắt, và cô ta cười toe toét. “Ồ, cô ta đúng là một báu vật nhỏ, Bastien. Tôi sẽ có nhiều niềm vui với cô ta đây. À phải, tôi biết, bước qua xác của anh đã.” Và cô ta tặng họ một nụ hôn gió trước khi trước khi thong thả quay về bên ông chồng hằm hằm của mình.

“Có lẽ không phải là việc làm khôn ngoan đâu, Chloe,” anh lẩm bẩm. “Không phải tôi đổ lỗi cho cô.” Cô ngước nhìn anh, và trong ánh đèn rực rỡ anh có thể nhìn cô rõ hơn cả mong đợi. Đôi mắt nâu lo lắng sẽ đong đầy nước mắt khi cô nghe tin anh chết. Cái miệng mềm mại đầy đặn sẽ tìm được một ai đó để hôn, một ai đó để hôn lại cô.

“Đó là điều tệ nhất ư?” cô hỏi.

Có một sự xôn xao ngoài cửa, và anh rời mắt khỏi cô để nhìn một toán người đang đi vào. “Tôi e là không,” anh nói nhẹ nhàng. “Christos đến rồi.”

(*) Một điều đặc biệt của các thành viên Yakuza giúp ta có thể nhận dạng dễ dàng đó là phần lớn đều có ngón tay út ngắn hơn bình thường hoặc mất hẳn. Nguyên do của điều này là theo luật của mafia Nhật, bất kỳ thành viên nào không tuân lệnh cấp trên, lệnh của các ông trùm đều phải tự chặt một đốt ngón tay út. Những lần vi phạm sau sẽ lần lượt lấy đi những đốt tiếp theo của cả 2 ngón tay út và có khi ở những ngón khác. Chính vì thế cho nên phần lớn thành viên Yakuza mang những bàn tay không nguyên vẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.