Black Ice

Chương 24: Chương 24




Chloe nằm xoài vắt qua người anh, khô cạn sức lực, kiệt quệ, trong một giấc ngủ say và mê mệt hơn cả giấc ngủ anh đem lại cho cô bằng thuốc mê. Người cô mềm rũ, ngủ say đến mức anh ngờ rằng chỉ có tiếng súng mới đánh thức được cô.

Anh không thể trắc nghiệm lý thuyết đó. Anh đã sống tới tuổi ba mươi tư già cỗi lúc nào cũng ý thức được thất bại không phải một sự lựa chọn, và luôn canh chừng nó. Nếu một viên đạn lạc tìm được cách găm vào người anh thì cô cũng xong đời luôn, và anh không định để chuyện đó xảy ra. Cô đã vô cùng say đắm đối với anh, anh chấp nhận điều đó với sự đan xen kì lạ của thuyết định mệnh và lòng biết ơn, và anh đã trao bản thân mình cho cô với sự dâng hiến chuyên tâm và hoàn toàn thiếu kiềm chế. Kết quả là cô đang nằm mê man trong niềm vui sướng và cơ thể anh thỉnh thoảng vẫn run lên từ dư âm của nó.

Cô sẽ vượt qua được. Cô là một cô gái đặc biệt, một kẻ sống sót bẩm sinh, và một khi anh biến mất, cả trong cõi âm ty u ám của Ủy ban hay là đáp án chắc chắn hơn của một ngôi mộ, cô vẫn có thể đi tiếp.

Song cuộc đời cô sẽ không bao giờ có được lần làm tình nào tuyệt vời hơn.

Đó là một điều xấu xa ích kỉ anh giữ cho riêng mình. Anh hi vọng và cầu nguyện anh đã cướp đoạt cô khỏi bất kì kẻ nào khác. Cô sẽ ngủ với những tên đàn ông khác, cô sẽ kết hôn và có con và có những khoái lạc với một kẻ khác mà không phải anh. Nhưng không ai có thể làm cho cơ thể cô ca hát như anh đã làm, và mặc kệ điều đó tàn nhẫn ra sao, anh vẫn hoan hỉ với nó.

Anh lướt tay dọc theo cánh tay cô. Da cô mịn màng, không tì vết, sự tàn bạo của Giles Hakim không để lại gì ngoài cơn ác mộng xa xôi. Nếu anh có trở lại Ủy ban, Thomason sẽ kêu gào om sòm rằng anh đã phí phạm chất platinum lỏng cho một thường dân. Mặc xác lão. Anh sẽ cho Chloe bất cứ cái gì anh có được.

Kể cả sự an toàn và tự do chỉ có thể có được khi anh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời cô.

Monique là mối nguy hiểm cuối cùng. Anh vẫn chưa biết làm cách nào ả ta sống sót, nhưng ả là một trong những kẻ khó lường nhất anh từng đối phó trong thời gian làm việc cho Ủy ban. Kẻ khó lường nhất ấy vẫn còn sống. Những kẻ như ả không tồn tại lâu trong chuyện làm ăn – người ta không để những tình cảm cá nhân chen vào nhiệm vụ, người ta không giết người vì bất cứ lí do nào khác ngoài công việc, người ta không có tình cảm nào, ghét cũng như yêu.

Nhưng Monique đã bị lòng căm ghét ăn mòn nên ả đã sống sót bằng được trong khi không một ai qua khỏi. Và thay vì xây dựng lại nền tảng quyền lực, ả lại quay sang lùng tìm Chloe, chỉ vì ả biết như thế sẽ tác động đến anh. Nhử anh ra khỏi nơi ẩn náu, để ả có thể giết anh nốt.

Một khi Bastien chặn được Monique thì sẽ không còn rắc rối nào nữa, ít nhất là cho Chloe. Cho dù anh có phải đi cắt cổ Thomason để đảm bảo chuyện đó.

Anh biết ngay lúc nhịp tim cô thay đổi, một luồng run nhẹ lướt qua da cô, và mắt cô chập chờn mở ra, dù gương mặt cô quay đi khỏi anh. Anh hòa hợp với cô một cách lạ lùng – họ mới chỉ ngủ cùng nhau vài lần vậy mà anh đã biết cơ thể cô, mạch đập của cô, nhịp tim cô và hơi thở của cô rất rõ như giữa anh và cô có những sợi dây liên hệ. Anh để tay mình lướt dọc theo cánh tay cô, chỉ là sự mơn trớn nhẹ nhàng nhất, và anh có thể cảm thấy sự hưởng ứng ngay tức khắc của cô. Cô muốn nhiều hơn. Và, Chúa giúp anh, anh cũng vậy.

“Chúng sắp đến rồi,” anh nói khẽ. “Chúng ta cần mặc quần áo.”

Cô quay đầu lại nhìn anh, và anh trông thấy những vệt nước mắt đã khô trên má cô, mái tóc rối tung, không một chút phấn son trang điểm. Trông cô trẻ trung hơn bao giờ hết, ngây thơ theo một cách hoàn toàn không liên quan đến những giờ phút sống động họ vừa chia sẻ. Sự ngây thơ nằm sâu trong trái tim cô, nơi anh không có gì ngoài cái lõi trống rỗng.

“Nhất thiết phải thế à?” Giọng cô thấp, khàn khàn, gợi cảm. Anh không thể tin mình có thể muốn cô lần nữa, nhanh như thế. Một điều tốt là anh sẽ chết hoặc ra đi trong mấy giờ tới. Giờ anh đã hạ hàng rào phòng thủ xuống và càng lúc càng khó khăn hơn để dựng nó lên. Và sự sống của họ phụ thuộc vào những tài năng được mài sắc của anh. Chúng không dính dáng gì đến sự sơ hở.

“Phải,” anh nói, gạt tóc cô khỏi gương mặt. Cô với lên nắm lấy bàn tay anh, đưa nó tới môi cô. Cổ tay anh có những vết cắn, nơi anh đã để cô sử dụng răng mình còn hơn phát ra những âm thanh anh gây ra cho cô, và cô đã cắn anh chảy máu. Nó đem lại cho anh một sự thỏa mãn sâu xa, kì lạ. “Nếu chúng ta muốn có bất cứ cơ hội sống sót nào chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”

“Bất cứ cơ hội nào ư? Khả năng là bao nhiêu?”

Anh nhún vai. “Những chuyện kì lạ hơn cũng đã từng xảy ra.”

“Anh luôn có thể nói dối em mà.”

“Tại sao?”

Cô tách khỏi anh, ngồi dậy trên giường. Nom cô thật xinh đẹp trong ánh trăng, không còn ngượng ngập nữa. Anh cũng đã để lại dấu vết trên cô – những vết cắn âu yếm ở hai bầu ngực, những sợi râu lởm chởm của anh cào xước hai đùi cô. Nó sẽ lành. Tất cả đều sẽ lành.

“Nếu chúng ta sắp chết thì nói với em những lời dối trá tốt đẹp cũng chẳng hại gì,” cô nói. “Đến cuối cùng nó sẽ không còn quan trọng, và em sẽ chết trong hạnh phúc.”

“Tôi không có ý định để cho ai trong hai ta phải chết. Và từ đâu mà chúng ta cần những lời dối trá?”

“Nếu anh giữ được tính mạng cho chúng ta thì em hứa sẽ quên hết. Chỉ cần nói với em rằng anh quan tâm đến em. Nếu chúng ta sắp chết thì sự thật đâu còn quan trọng mấy.”

“Chính vì chúng ta sẽ chết nên sự thật vô cùng quan trọng,” anh nói, không làm cử chỉ nào để chạm vào cô. “Và nói với em là tôi quan tâm đến em chỉ tổ phí thời gian. Tôi sẽ chẳng đời nào vượt qua đại dương, rời khỏi nơi ẩn nấp và tìm em nếu em không có ý nghĩa đối với tôi.”

Nụ cười của cô ngập ngừng, đáng yêu đến nỗi nếu anh có một trái tim ắt nó sẽ vỡ ra. “Vậy anh hãy nói một lời nói dối tốt đẹp hơn. Hãy nói với em là anh yêu em.”

“Em không cần những lời nói dối, Chloe,” anh nói. “Đúng là anh yêu em.”

Phải mất một lúc cô mới ngấm được câu nói của anh. Và rồi, đương nhiên, cô không tin – anh có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt nâu đầy ngờ vực của cô.

“Lẽ ra em không nên hỏi anh,” cô buồn bã nói, xoay người định rời khỏi giường. “Thôi quên đi…”

Anh lôi cô lại, khiến cô mất thăng bằng ngã vào anh, và nâng khuôn mặt cô trong hai bàn tay và giữ nó thật yên trong lúc mắt anh nhìn vào mắt cô. Đôi mắt buồn rầu, trung thực, chân thành đến nhức nhối. “Anh yêu em, Chloe,” anh nói. “Đó là chuyện nguy hiểm nhất anh từng làm.”

“Em đâu phải là người muốn giết anh,” cô thì thầm.

“Có lẽ không phải hôm nay,” anh đáp với nụ cười nhẹ. “Ít nhất đó là sự thay đổi trong mối quan hệ thường thấy giữa chúng ta.” Anh hôn cô nhẹ nhàng, rồi đẩy cô ra.

Anh không cho cô cơ hội để nói thêm điều gì, để hỏi thêm những câu khác. Anh không thể hối tiếc vì đã nói cho cô – nếu như anh chết anh sẽ hối tiếc vì đã che dấu nó với cô. Cô không tin anh. Anh không biết mình thấy nhẹ nhõm hay phiền muộn. Có thể cô tin rằng chính trái tim mềm yếu của anh đã bắt anh nói dối là anh yêu cô. Ngay cả sau những ngày họ ở bên nhau, những chuyện cô đã thấy anh làm, cô vẫn cho rằng anh có khả năng nói những lời dối trá. Trong khi lòng tốt không có chỗ trong con người anh, và những lời nói dối chỉ để đạt được điều anh muốn.

Họ nhanh chóng mặc quần áo trong bóng tối. Anh không biết liệu trời đã bắt đầu chuyển sáng hay chưa – tầm quá sáu giờ mặt trời mới mọc. Nhưng chẳng bao lâu nữa nắng sẽ trải khắp vùng đồi núi. Anh tự hỏi tuyết liệu có ngừng rơi. Monique sẽ muốn lên đường trước khi bình minh chiếu tỏa, và anh có thể nói rằng bọn chúng đang ở không xa. Không có bất cứ bằng chứng nào, hoàn toàn là theo bản năng của anh.

Anh vẫn để điện sáng trong phòng lớn – ánh sáng thường thấy ở một ngôi nhà vắng chủ nhằm dọa những kẻ ăn trộm. Nó phụt tắt, và một lát sau anh nghe được một tiếng nổ nghèn nghẹt với một vẻ thỏa mãn lạnh lùng.

“Chúng đang ở đây,” anh nói. “Và chắc vừa mất một tên.”

“Ý anh là sao?” Anh không thể nhìn thấy cô trong bóng tối mới bao trùm, nhưng anh nhận ra tia sợ hãi lấp ló trong giọng cô, điều mà cô đang cố giấu anh.

“Anh đã phá hủy hệ thống bảo vệ. Anh biết chúng sẽ cố gắng cắt nguồn điện, nhưng kẻ nào trực tiếp làm điều đó sẽ không sống sót để làm được việc gì nữa. Cùng lắm là còn Monique và bốn tên khác.”

Cô không hỏi làm sao mà anh biết – cô tự động chấp nhận. Nếu cô tiếp tục ngoan ngoãn một cách bất thường như thế thì họ có thể có cơ hội chiến đấu.

Cô mặc lại bộ quần áo rộng thùng thình, vậy mà anh vẫn có thể thấy những đường nét cân đối khỏe mạnh của cơ thể cô bên dưới lớp quần áo mềm như bông tựa lông cừu như thể anh có khả năng nhìn xuyên qua lần vải. Không người phụ nữ nào trông gợi cảm đến thế trong bộ quần áo ẩm mồ hôi. Không người phụ nữ nào trông gợi cảm đến thế khi có người đang tìm đủ mọi cách giết mình.

Lại thêm một tiếng nổ nhỏ nữa, và một vệt sáng màu hoa hồng chiếu vào phòng. Anh lại có thể nhìn thấy gương mặt cô, thấy nỗi nghi ngờ và lo lắng khiến anh muốn hôn cô để xua tan chúng đi. “Đó là gì thế?”

“Căn nhà nghỉ. Thông tin của bọn chúng rất đáng giá – chúng biết em chắc chắn ở đó, và chúng sẽ đến đấy trước tiên. Anh hi vọng nó sẽ lấy mạng ít nhất một tên nữa, nhưng không thể trông chờ vào chuyện đó được.”

“Ngôi nhà đang bốc cháy?” cô nói, di chuyển tới cửa sổ. “Tất cả những thứ quan trọng của em đều ở trong ấy…”

Anh vòng tay qua eo cô, lôi cô trở vào chỗ khuất. Monique và người của ả sẽ án ngữ quanh ngôi nhà, theo dõi các cửa sổ tìm bất cứ dấu hiệu của người nào trú ngụ. Chúng sẽ chẳng mất nhiều công sức để phát hiện ra. “Chúng có thể thay thế được,” anh nói. “Anh cần phải đi.”

Cô nhìn anh trân trân, ngơ ngác. “Anh cần phải đi? Anh bỏ em lại ư?”

“Em sẽ chỉ làm chùn bước anh thôi. Em cần nấp vào nơi nào đó trong khi anh đi tìm chúng. Anh có thể làm việc tốt hơn nếu không phải lo lắng về em trong lúc đó. Nếu thành công anh sẽ quay lại đón em.”

“Còn nếu không?”

“Vậy thì xin từ biệt, em yêu. Anh sẽ đi thẳng xuống địa ngục, và không mong gặp lại em ở đó,” anh nói, giọng nhẹ không.

“Vậy thì anh không được rời bỏ em.”

Anh nên biết chuyện gì sẽ đến mới phải. Cô đã mặc đầy đủ quần áo trừ giày chưa đi, và mặt cô hiện rõ sự bướng bỉnh, và anh biết mình chỉ có duy nhất một cơ hội để giữ cô sống sót.

Ánh tranh tối tranh sáng của phòng ngủ dễ dàng cho anh nhấc lên những thứ đã cất giấu lúc trước. Anh biết cô rõ hơn cô biết về bản thân mình, biết cô sẽ phản đối, và anh có đủ tàn nhẫn để làm điều cần làm. Anh bước lại gần cô trong bóng tối, và lần đầu tiên cô không nao núng, không lùi bước. Cô sẽ hôn anh nếu anh đòi hỏi, cô sẽ cởi bỏ quần áo và nằm xuống giường lần nữa, và anh chỉ ước cuộc sống đơn giản được như thế. Nhưng không bao giờ có.

“Anh xin lỗi, em yêu,” dùng một tay nâng khuôn mặt cô lên, anh dán dải băng dính qua miệng cô trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, túm lấy hai tay cô khi chúng vung lên chống trả anh, quấn sợi dây quanh chúng. Cô vùng vẫy kịch liệt, nhưng anh to lớn hơn và khỏe hơn cô nhiều lần, và anh ngả cô xuống sàn nhà, trói cô lại nhanh chóng và hiệu quả bất chấp những kháng cự của cô. Anh không cần nhìn mắt cô cũng biết chúng đang long lên giận dữ. Có thể nó sẽ giúp cô dứt bỏ được anh. Nhất là khi cô đối mặt với phần tệ nhất trong chuyện này.

Anh kéo cô đứng dậy, và cô cố đánh anh bằng hai bàn tay bị trói, nhưng nó làm cô mất thăng bằng, anh đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống. Lẽ ra anh chỉ cần cho cô một đòn, hạ gục cô, nhưng anh không thể bắt mình làm điều đó với cô lần nữa. Cho dù thực ra như thế mới là tốt cho cô.

“Đừng chống trả nữa, Chloe,” anh thì thầm bên tai cô. “Anh không có sự lựa chọn. Khi anh xong việc với chúng anh sẽ thả em ra. Hoặc là thế, hoặc chẳng bao lâu nữa sẽ có người tìm thấy em. Miễn là không phải Monique.”

Cô không còn tâm trạng để nghe, và anh cũng không mong đợi điều đó. Anh nhấc cô lên, vắt cô qua vai mình như một bao khoai tây, và rời khỏi phòng, bóng tối chỉ còn đọng lại bên rìa chân trời.

Cô đã ngừng chống đối, một sự hoãn binh tạm thời, cho đến khi cô bắt đầu nhận ra anh mang cô đi đâu. Xuống hai tầng cầu thang, bước vào khu vực tối như hũ nút của tầng hầm. Anh có thể cảm thấy những luồng run rẩy bắt đầu chạy qua người cô khi nỗi sợ bị giam giữ một lần nữa trở lại, nhưng anh làm ngơ. Luôn luôn có một cái giá phải trả, và khi anh mở cửa gian hầm trần thấp anh đã từng vào lúc trước thì sự vùng vẫy của cô trở nên dữ dội đến mức anh không giữ cô được nữa, và cô ngã xuống nền bê tông với một tiếng kêu tắc nghẹn.

Anh không thể nào lãng phí thời gian với sự nhẹ nhàng. Anh đẩy cô vào trong gian hầm nhỏ xíu – chỉ có đủ chỗ cho cô, không có chỗ cho anh, nhưng anh có thể chạm vào cô, đặt tay lên vầng trán lạnh và ẩm ướt của cô, lướt ngón tay cái lên thái dương cô trong một cử chỉ xoa dịu vô ích. “Nó là thứ tốt nhất anh có thể nghĩ ra, Chloe,” anh nói nhỏ. “Hãy nhắm mắt lại và đừng nghĩ đến bóng tối. Hãy nghĩ cách xử lý anh như thế nào khi em ra khỏi đây.”

Cô đang run rẩy, và anh ngờ rằng cô thậm chí chẳng nghe thấy lời anh. Thị lực của anh chỉ đủ cho anh biết rằng mắt cô đang mở to hoảng hốt, và anh chẳng thể làm gì được với chuyện đó.

Thay vào đó anh cúi xuống đặt môi lên miếng băng màu bạc phủ lên miệng cô, một nụ hôn kì la, bị đè nén khiến anh không thể cưỡng lại. Và trong thoáng chốc sự run rẩy của cô lặng ngắt, và cô rướn người về phía anh, chìm vào nụ hôn.

“Anh xin lỗi,” anh nói. Và lùi về, anh đóng cánh cửa gỗ cứng trở lại vị trí, nhốt cô trong đó, trong không gian như cỗ quan tài mà không có ánh sáng, nhốt cô vào nỗi sợ hãi lớn nhất đời cô.

Anh phần nào mong được nghe thấy cô đá vào cửa, nổi loạn. Nhưng sự im lặng sâu thẳm và lạnh như cái chết. Anh hôn lên mặt gỗ, một lời từ biệt lặng thầm, và bước ra khoảng không chớm ánh bình minh, sẵn sàng đi giết người lần nữa.

Cô không thở được, không nghĩ được. Cô không dám cử động, sợ rằng nếu mình làm điều gì đó có thể gây nguy hiểm cho Bastien. Cô ngồi co ro, bị trói chặt và bịt miệng trong không gian chật hẹp tối tăm và cố kìm nén để không thét lên. Biết rằng bất cứ tiếng hét nào cũng sẽ bị nghe thấy.

Cô ngọ nguậy người, và trong nỗi hốt hoảng cô nghe có thứ gì đó đập xuống sàn, một vật bằng kim loại va chạm với bê tông lạnh cứng. Nếu hai tay cô bị trói quặt ra sau cô sẽ không thể tìm được bất cứ thứ gì, nhưng với chúng ở đằng trước như thế này cô có thể dò dẫm xung quanh, cố tập trung vào việc đó còn hơn vào bóng tối như mực. m thanh nghe rỗng và có chất kim khí, như một viên đạn, nhưng cô thấy thế thật kì cục. Hẳn nó là một thứ khác.

Hai bàn tay cô nắm quanh một ống kim loại nhỏ, và mất một lúc cô vẫn không biết nó có thể là gì. Cô cảm thấy cơn cuồng loạn bắt đầu dâng lên trong cổ họng. Phải chăng anh đủ chất Pháp và đủ điên rồ để đưa cho cô một thỏi son môi? Và rồi cô chợt nhận ra.

Giống như một tia sáng trắng, tràn ngập không gian tù túng, tất cả từ một cái đèn pin nhỏ xíu. Cô cảm thấy nỗi hoảng sợ đang giương nanh vuốt bắt đầu dần lắng xuống, cô tựa lưng vào bức tường cứng, cố kiểm soát nhịp thở. Một lúc sau cô mới nhận ra mình cũng có thể kéo miếng băng dính ra khỏi miệng, và cô liền làm thế, thậm chí không phải quằn quại vì đau khi cô giật nó ra khỏi da mình. Hẳn anh biết sớm muộn gì cô sẽ nghĩ ra. Nhưng đến lúc đó cô sẽ đủ trấn tĩnh để biết rằng bất cứ âm thanh nào cô gây ra có thể gây nguy hiểm cho cả hai.

Cô giật hai cổ tay, nhưng đó là giới hạn sự nhượng bộ của anh. Sợi dây thừng buộc rất chắc, và cô chẳng thể làm gì với hai mắt cá chân mình. Cô vẫn bị nhốt trong đó, nhưng không phải trong bóng tối. Cô có thể vượt qua bất kì chuyện gì chỉ cần một chiếc đèn nhỏ. Và nếu thời gian đủ lâu trôi qua, mà anh không quay lại với cô, nếu cha mẹ cô trở về cô có thể gọi họ, và sẽ có người đến giải thoát cho cô.

Ý nghĩ này có vẻ kì dị, nhưng Bastien đã có sự chuẩn bị cho tất cả những chuyện phát sinh. Giờ tất cả những gì cô có thể làm là giữ bình tĩnh và chờ đợi. Đợi anh quay lại đón cô.

Bởi vì anh sẽ quay lại. Dù cho cả địa ngục cản đường, cả hai người đều đã nói vậy đúng không? Cô phải tin vào điều đó, vì ngay cả sự che chở của chiếc đèn pin nhỏ cũng không đủ để ngăn cô không hét lên.

Chắc là đã hơn bốn giờ. Cô không biết họ đã ở trên giường bao lâu – thời gian đã không còn ý nghĩa. Anh đã nói sẽ hôn lên mọi tấc da thịt trên cơ thể cô. Anh đã làm thế. Anh đã làm tình với cô bằng sự âu yếm tuyệt diệu, bằng sự chiếm hữu dữ dội, bằng sự mãnh liệt rung chuyển tâm hồn đến mức giờ đây cô vẫn cảm thấy rùng mình, choáng váng. Khuấy động.

Ánh đèn rất mạnh và sáng, nhưng pin không hoạt động được mãi. Cô không biết liệu có tia sáng nào lọt ra ngoài cánh cửa gian hầm không, nhưng cô không muốn liều thử. Vì chúng sẽ tìm ra cô, chúng sẽ có vũ khí để sử dụng uy hiếp Bastien, cô không thể để điều đó xảy ra.

Cô chuyển chiếc đèn pin xuống dưới bàn tay và ấn cái nút nhô lên. Bóng tối đặc quánh ngột ngạt bao quanh cô như tấm chăn quấn kín, và cô hít một hơi thở sâu run run. Cô nhắm mắt, nhất quyết không trở thành nạn nhân của bóng tối. Cô ngồi co quắp ở đó, im lặng, cô đơn, và chờ đợi.

Cô gần như tưởng rằng mình đã ngủ, mặc dù đó là một điều vô lý. Bỗng cô giật mình, khi có tiếng bước chân không thể nhầm lẫn trên cầu thang cũ mang lại nguồn hi vọng điên cuồng.

Cô định gọi tên anh, rồi kịp cắn môi lại trước khi không có gì ngoài một tiếng hít vào là có thể nghe thấy. Không phải là Bastien. Dù là ai đang lảng vảng nơi tầng hầm cũng rất yên lặng - cô gần như có thể nghe được tiếng chân nhẹ nhàng nhất.

Nếu là Bastien, sẽ tuyệt đối không có bất cứ âm thanh nào.

Mắt cô cũng đã dần quen với xung quanh, hoặc là bóng tối trong cái hốc nhỏ này đã sáng hơn một chút. Cô có thể trông thấy hai bàn tay ở trước mặt mình, bị trói bằng sợi dây thừng và quấn băng dính, nhưng cô không thể thấy chiếc đèn pin. Cô nhúc nhích, chỉ một chút xíu, cẩn thận không gây tiếng động, thì cảm thấy cái gì đó lăn qua bụng mình, và giây lát sau nó rơi xuống nền bê tông với tiếng kêu lanh lảnh.

Cô nín thở, cầu nguyện, sợ hãi. Xin Chúa, đừng cho bọn chúng nghe thấy. Hãy để đó là Bastien, là ai cũng được ngoài người đàn bà điên cuồng muốn giết cô vì những lí do hết sức mơ hồ mà cô hẳn sẽ không tin được nếu như mùi máu tại khách sạn Denis không bám lấy cô suốt những tháng qua.

Cô không hề lường trước. Cánh cửa gian hầm mở bung ra, và có người đứng đó, hình dáng nổi bật lên bởi ánh sáng lờ mờ từ cửa hầm rượu. Đó là người cô chưa thấy bao giờ - cao, gầy nhẳng, hói đầu. Cô không cử động. Có lẽ Bastien đã gọi người đến giúp.

“Mày đây rồi, cherie.” Tiếng Monique vang lên từ cái hình hài đó, nghe vui vẻ một cách kì quái. “Tao biết sớm muộn gì cũng tìm được mày. Ra ngoài chơi nào.” Ả đặt bàn tay gầy gò, khỏe đến kinh ngạc lên hai cổ tay bị trói của cô và lôi cô ra, để cô ngã dúi xuống chân ả.

Monique quỳ xuống bên cạnh cô, và lúc này Chloe có thể nhìn ả rõ hơn. Ả không hói – đầu ả bị cạo trọc. Và Bastien đã nhầm – đúng là ả đã bị bắn vào mặt. Phần quai hàm bên trái của ả đã bị thổi bay, và sau bốn tháng ả chỉ mới bắt đầu quá trình hồi phục. Thêm bốn năm nữa cũng chẳng giúp ích được gì.

“Tao không xinh hả?” Monique thì thầm.

“Tôi không làm chuyện đó,” Chloe nói bằng giọng run run.

“Tất nhiên mày không làm. Tao ngờ rằng mày còn không biết bắn nữa kia, đồ đần độn vô dụng. Tao không biết ai làm – người của thằng Hi Lạp, hay người của Bastien, hoặc thậm chí người của tao. Không quan trọng. Tao chỉ đang giải quyết nốt vài đầu mút lỏng lẻo. Và mày là cái cuối cùng. Không còn kẻ nào nữa.”

Một nỗi khiếp đảm lạnh ngắt và nôn nao dâng lên trong cổ họng Chloe. “Ý cô là gì?”

“Mày nghĩ ý tao là gì? Bastien chết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.