“Tại sao anh lại làm việc này?”
“Đó không phải là việc của cậu, tôi muốn nói về câu chuyện một đêm phóng túng của cậu.”
“Phóng túng?”
Terry Boot thở dài và bỏ cái chất giọng luật sư của mình xuống.
“Cậu đã hôn một thằng con trai trong tủ phòng thay đồ.”
Rồi anh ta nói thêm một cách khinh thường.
“Khách hàng của tôi nói rằng ngài ấy sẽ giữ kín bí mật này nếu cậu làm theo những yêu cầu của ngài ấy trong danh sách này.”
“Khách hàng của anh là ai?”
“Tôi không được phép tiết lộ với cậu.”
Harry cầm lấy danh sách và nhìn nó.
1: Hát một bài tình ca dành cho Snape ở bữa sáng
2: Ăn mặc như một con gia tinh trong một ngày
3: Thông báo với toàn trường rằng cậu sở hữu một bộ My Little Pony(*)
Harry chán ghét. “Khách hàng của anh có một hệ tâm thần thật đặc•biệt ! Nói với khách hàng của anh, rằng tôi sẽ không bao giờ làm những điều này.”
Terry Boot trông khá là tự mãn. “Hmmm, thế nhưng chúng tôi có bằng chứng.”
Harry có chút mất bình tĩnh, “Bằng chứng gì?”
“Tôi không được phép nói, tuy nhiên, nếu cậu làm theo những yêu cầu trong danh sách, cậu sẽ nhận được nó.”
“Anh đang ra điều kiện với tôi à?”
“Cậu sẵn sàng mạo hiểm danh tiếng Kẻ Được Chọn của cậu về điều đó?”
Harry nắm chặt nắm tay. Cậu thực sự không thể mạo hiểm.
“Được, tôi sẽ làm.”
Boot đưa cho anh một tờ giấy.
“Vậy cậu vui lòng ký vào đây.”
Harry kí tên.
Boot lấy nó trở lại. “Cậu hãy bắt đầu làm yêu cầu 1 vào ngày mai. Chào.”
Và anh ta đi.