Hiện tại
Henry chờ tôi trả lời. Lũ quạ trở nên yên ắng. Hơi nước âm ẩm lẫn vào không khí. Nỗi khổ sở thiêu đốt lòng tôi. Tôi không thể nói ra. Dù là giá nào đi nữa, tôi cũng không thể hé lộ với anh bí mật đêm đó. Thế nên tôi lắc đầu:
- Không.
- Không ư?
- Không.
Anh cúi xuống nhìn xói vào tôi, đôi mắt màu tro ghìm chặt thứ cảm tình mãnh liệt mà tôi không thể gọi tên.
- Anh muốn biết.
Tôi cắn môi, cố xua đi hương mẫu đơn còn đọng lại trong tâm trí.
- Em xin lỗi. – Tôi thều thào.
Anh đột ngột quay đi, sải chân bước đến bức tường đối diện, đoạn dừng lại rồi xoay mặt về tôi.
- Cho dẫu điều đó nghĩa là em sẽ đánh mất cơ hội được đi Ấn Độ?
Cái giá của sự từ chối là chuyến đi Ấn Độ mơ ước. Nhưng quan trọng hơn – quan trọng hơn? Phải, quan trọng hơn, tôi thực sự không muốn đánh đổi chuyến đi ấy bằng thứ đang có giữa chúng tôi: tình bạn gần gũi, trong sáng này.
Tôi bèn gật đầu, nuốt khan.
- Nếu phải vậy thì, vâng. Dẫu thế, em cũng sẽ không trả lời.
Anh chậm rãi tiến về phía tôi:
- Đó là điều duy nhất anh muốn biết. Xin em. – Anh nặng nhọc cất tiếng. – Xin em đừng chạy đến cái xứ mang dại ấy và bỏ anh lại với nỗi nghi vấng đeo đẳng suốt cuộc đời.
Tôi quay mặt đi, nghe thấy giọng mình lạc hẳn.
- Em xin hỗi, Henry.
Chúng tôi đứng lặng hồi lâu, cuối cùng Henry đành thở dài:
- Vậy chúng ta làm gì đây?
- Em nghĩ, chúng ta có thể xem xét…đàm phán lại. – Tôi không dám ôm chút hy vọng nào, bởi biết rằng mình không xứng với lòng tốt của anh. Song tôi vẫn muốn thử. – Em có thể dùng thứ khác để đổi lấy lời cầu hôn cuối của anh. Thứ mà anh cũng muốn ngang ngửa với bí mật đó.
Anh nhìn vào mắt tôi. Có một tia sáng vụt qua, anh mắt anh hạ xuống rồi đột ngột dừng lại trên môi tôi.
- Một nụ hôn. – Anh thấp giọng đáp.
Một cơn rùng mình bỗng chạy rần rần khắp da thịt tôi.
- Anh không nghiêm túc chứ?
- Trông anh không giống à? – Trong giọng điệu đùa cợt bông lơn ấy chừng như còn ẩn chứa thứ gì khác nữa, âm thanh khàn khàn trêu ngươi mơn trớn khắp người tôi.
Gió thốc mạnh hơn, buốt vào tận xương, rồi bỗng không một lời báo trước, những giọt nước lạnh lẽo từ trên cao thi nhau rơi xuống. Nước trút ồ ạt như thác lũ, tạo thành tấm lưới băng nhọn hoắc phủ xuống tôi trong cơn sảng sốt bàng hoàng.
Henry kéo tay tôi chạy đi. Tôi quơ vội ngọn đèn, nhưng trong lúc hấp tấp đã nhỡ tay đánh rơi, ánh nến tắt ngóm. Cả ngọn tháp lập tức chìm vào bóng tối, chúng tôi không còn nhìn rõ thứ gì nữa. Henry đột ngột khựng lại khiến tôi va vào người anh. Anh kéo tôi vào lòng rồi ghé xuống tai tôi, hét to át cả âm thanh của trận mưa dữ dội.
- Đi sát theo anh, cẩn thận kẻo ngã xuống cửa sập.
- Em biết rồi. – Tôi thở hắt ra.
- Đợi một lát để mắt anh thích ứng đã. – Anh khẽ nói. Cánh tay mạnh mẽ quấn qua eo tôi, bàn tay ấn vào thắt lưng. Tôi tựa vào anh, nước mưa khiến cả hai ướt sũng, tim nhảy nhót liên hồi, tâm trí hò reo thúc giục bản thân mau nhân cơ hội này hàn gắn vết rạn khoảng cách để không phải chia xa. Nhưng đó lại là một vết rạn khôngcách gì hàn gắn được. Tôi biết rõ điều ấy. Tôi đành nhắm mắt lại, hít vào hương thạch nam trong cơn mưa mịt mùng, mặc tim mình vỡ vụn.
Anh nhanh chóng đi tách ra, bàn tay lần xuống cổ tay tôi. Tôi lật tay lại, nắm tay anh, để anh kéo mình đến cánh cửa sập. Trời mưa khiến những bậc thang trở nên trơn trượt hơn, chúng tôi cẩn thận dò dẫm leo từng bước xuống cầu thang dốc đứng và uốn lượn.
Vào đến bên trong đường hầm, chúng tôi dừng lại một lát, hổn hển thở lấy hơi. Tôi vén những lọn tóc dính bết nước ra sau. Henry lo lắng giục:
- Còn không nhanh chân là em sẽ mắc cảm đấy. Đi thôi nào. – Tay anh siết chặt, dắt tôi đi qua đoạn hầm tối tăm nằm ẩn mình bên dưới ngọn đồi hoang. Tôi trộm nghĩ, mình sẽ theo anh đến bất cứ nơi đâu, nếu có thể.
Quần áo ướt nhẹp dính sát vào người, cơn giá lạnh ngấm dần khiến tôi bất giác run lên, răng lập cập va vào nhau. Chúng tôi khẽ khàng ra ngoài, trước đó Henry đều cẩn thận quan sát phòng chim và hành lang xem có ai không rồi mới dẫn tôi ra. Anh cầm theo một ngọn nến đã thắp lúc sớm, sau đó cả hai cùng nhanh chóng lên cầu thang phía Tây, nước mưa tí tách nhỏ dọc đường. Đến hành lang, Henry kéo tôi dừng lại ngay trước cửa phòng, bàn tay ấm áp của anh ôm trọn tay tôi. Anh đặt ngọn nến lên bậu cửa nơi chúng tôi đã đứng nói chuyện trong đêm đầu tiên tôi đến đây. Đoạn quay sang tôi, mái tóc sũng nước gợi tôi nhớ đến cái ngày anh cứu tôi lên từ dòng sông. Đáy mắt đen thẫm như như mây bão ngoài kia, lồng ngực nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở, áo sơ mi dính sát vào bờ vai, khuôn ngực và cánh tay anh.
Tôi nuốt nước bọt, chân bước giật lùi, sự căng thẳng như con ngựa đua rầm rập chạy qua người, mỗi bước chạy lại nhen vào huyết quản một ngọn lửa bỏng. Thỏa thuận giữa chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Hẳn Henry cũng đang nghĩ vậy, bởi khóe môi anh đang nhếch lên như cười như ghẹo, ỡm ờ cất tiếng:
- Về nụ hôn đó…
Tôi lùi lại đến khi lưng chạm vào tường phòng.
- Anh chỉ đang đùa thôi. – Tôi nói, dù không mấy tin tưởng vào những lời đó. Henry vẫn cứ tiến tới. Đoạn anh chống tay lên tường phía trên đầu tôi. Tôi liếm liếm môi, tim nhảy nhót căng thẳng. Cố gượng cười, song âm thanh bật ra lại là tiếng khàn khàn trầm thấp khác hẳn với ý định của mình.
Những giọt nước từ tóc anh cứ đọng trên má khiến tôi không thể phớt lờ sự gần gũi này. Tôi kinh hoảng. Bởi đây là vạch giới hạn mà chúng tôi chưa bao giờ chạm đến. Anh đặt tay kia lên eo tôi. Cách lần áo ngủ, tôi vẫn cảm thấy nơi đó nóng rực lên. Tôi áp tay vào tường, gắng điều hòa hơi thở đang trở nên gấp gáp một cách bất thường. Cả mạch đập cũng không kém cạnh gì. Đến độ tưởng như Henry có thể nghe thấy và đoán biết được anh có ảnh hưởng thế nào đến cảm xúc của tôi. Tay áp sát hơn, tôi gắng kiềm lại cơn xúc động muốn ôm chầm lấy anh.
- Anh rất nghiêm túc. – Anh khẽ nói. Tay siết chặt hơn lên eo tôi. Hai tay tôi rời khỏi tường và chuyển hướng sang vạt áo anh. Tôi không hề định ôm anh-không phải thế này-nhưng đôi tay lại không nghe theo sự điều khiển của tôi. Nó túm lấy vạt áo anh và kéo anh lại gần. Thời gian dành cho lí trí đã trôi qua. Chúng tôi đã chênh vênh bên vách núi quá lâu. Và giờ đã đến lúc nhảy xuống. Tôi biết rõ điều đó bằng sự chắc chắn đến nín lặng mà bản thân không cách gì phủ nhận được.
Bàn tay chống trên tường của anh trượt xuống và luồn qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng, từ tốn như thể anh đã thực hiện điều đó cả ngàn lần trong trí tưởng tượng, rồi ~
Nhanh tay đẩy Henry ra, tôi đưa mắt về phía ánh sáng. Có ai đó đang cầm một ngọn nến và đi về phía chúng tôi từ đầu hành lang bên kia. Tôi nheo mắt nhìn bóng người đang dần tiến tới. Gương mặt của Maria được phác lên dưới ánh nến đung đưa. Tôi chửi thề trong miệng.
Tình cảnh của tôi đột nhiên trở nên rõ ràng đến sảng sốt. Đứng trước cửa phòng mình cùng với một người con trai lúc nửa đêm, ướt như chuột lột và sắp sửa hôn anh. Chưa kể người con trai ấy lại còn là Henry. Rất có thể tôi và nơi này sẽ trở thành Eleanor và Brighton thứ hai.
Quá hoảng hốt, tôi vội với tay tới nắm cửa. Cửa phòng ngủ liền mở ra.
- Anh đi đi. – Tôi thì thầm. – Trước khi con bé thấy chúng ta.
Trong lúc anh đang trù trừ, tôi đã nhanh chóng chạy tọt vào phòng. Chưa đầy hai bước thì va phải thứ gì đó mềm mềm.
Tôi nghe một tiếng thét nghèn nghẹt, rồi thấy mình ngã soài ra đất, mẹ nằm bên dưới khẽ quát bảo tôi xuống khỏi người bà. Kế rồi Maria cũng vào đến với ngọn nến trên tay, đưa mắt nhìn xuống chúng tôi.
- Chuyện gì vậy? – Con bé hỏi. Nó giơ ngọn nến ra, mắt nheo nheo vẻ nghi hoặc. – Sao chị ướt sũng thế Kitty? Chị làm gì mà nằm trên người mẹ vậy?
Tôi đánh vật đứng dậy nhưng vì tà váy ướt quấn vào chân nên lại loạng choạng rồi ngã oạch xuống. Mẹ đẩy tôi ra, tự đứng lên rồi giằng ngọn nến từ tay Maria. Đoạn bà xăm xăm bước qua tôi để thắp sáng căn phòng. Khi đã đứng vững, nhờ ánh nến ngập tràn, tôi thấy rõ nụ cười đắc thắng hiện trên mặt bà.
- Nó phải cưới con! – Bà khùng khục cười sung sướng, bước đến trước mặt tôi lúc này đang thẫn thờ ngồi trên giường, mặc cho mọi thứ bị dính ướt.
- Không, anh ấy không phải làm thế. Giữa chúng con chẳng xảy ra chuyện gì cả. Anh ấy thậm chí còn chưa hôn con.
- Chuyện hai đứa có chạm môi hay chưa chẳng quan trọng gì nữa. Ta đã bắt gặp hai đứa. – Bà bật cười, còn tôi ngượng chín mặt. – …ôm nhau vụng trộm lúc nửa đêm. – Bà phá lên, vỗ tay bồm bộp như một đứa trẻ. – Ôi, thể nào mẹ nó cũng nổi cơn tam bành lên cho xem. Nhưng, Kitty này, đây đúng là một tin tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Gì chứ, con sẽ có một hôn sự tốt hơn cả Eleanor, còn ta sẽ được dịp lên mặt với cô ta khi con trở thành nữ chủ của nơi này.
Tôi rên rỉ.
- Không đâu mẹ. Sẽ không có chuyện đó đâu. Anh ấy chỉ, chỉ đùa rằng con còn nợ anh ấy một nụ hôn cho lời cầu hôn cuối cùng, nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Bà dừng bước, quắc mắc hỏi:
- Lời cầu hôn nào?
Tôi nằm vật ra giường, tay che lên mắt.
- Là lời cầu hôn để con được đi Ấn Độ, thưa mẹ. Anh ấy làm vậy chỉ đơn thuần vì lòng tốt mà thôi. Giữa chúng con chẳng xảy ra chuyện gì không thích đáng cả. Con xin thề! Anh ấy luôn là một quý ông chân chính.
Bà híp mắt nhìn tôi.
- Nghĩa là từ lúc đến đây, con đã lẻn ra ngoài vào ban đêm cùng cậu ta không chỉ một lần?
Tôi lắc đầu chán nản, giận bản thân đã nhỡ hớ ra.
- Vâng. – Tôi khổ sở mấp máy môi.
Bà cong môi, đoạn vỗ tay bộp bộp rồi bật ra tiếng cười khàn khàn của niềm hân hoan chiến thắng:
- Ái chà chà, con còn xảo quyệt hơn cả Eleanor nữa. Thế mà trước giờ ta chưa từng đặt chút hy vọng nào vào con đấy. Cậu ta bắt buộc phải cưới con, Kitty à.
Tôi hoảng hốt bật dậy, nước mắt tuôn ra như mưa:
- Không. Điều đó không thể xảy ra. Con không thể buộc Henry cưới mình. Không thể!
Bà xẵng giọng gạt phăng:
- Một đứa con gái phải biết tận dụng mọi lợi thế để kiếm cho mình một tương lai sáng lạng.
- Con không cần! – Tôi hét to, nhảy tót ra khỏi giường khiến bà giật thót mình nhảy dựng lên. – Con không muốn gài bẫy anh ấy, không muốn bị căm hận trong suốt quãng đời còn lại, không muốn tận tay bóp nát sự tôn trọng của anh để rồi quay ngoắt sang một người đàn ông khác! Không đâu mẹ! Con sẽ không sống như mẹ rồi nhìn Henry trở thành cha đâu! Con không thể chịu nổi điều đấy. – Tôi khóc nức nở và hét lên. – Thà con cưới lão Cooper đáng tởm đó còn hơn bị bắt phải lấy Henry Delafield!
Bầu không khí bỗng trở nên lặng ngắt. Hai mắt Maria trợn lớn hết cỡ, đăm đăm nhìn vào khoảng không phía sau tôi. Tôi ngoái đầu lại, đập vào mắt là hình ảnh Henry đứng sững trước cửa phòng.
Anh đau đáu nhìn tôi một lúc lâu rồi trở mình cất bước.
- Chị ơi, - Maria nói. – Em nghĩ anh ấy đã nghe thấy cả rồi.
Tôi ngồi phịch xuống giường. Hết rồi. Hết cả rồi. Chúng tôi đã thực sự rơi xuống vực sâu vạn dặm, không cách leo lên rồi.
- Không quan trọng. – Mẹ lên tiếng, đóng cửa đánh rầm. – Dầu gì chúng ta vẫn sẽ bắt nó lấy con.
Tôi lắc đầu.
- Không ích gì đâu mẹ. Anh ấy sẽ mất Blackmoore nếu cưới con. Phu nhân Delafield đã đưa điều ấy vào di chúc của cha bà. Anh ấy sẽ trở thành một kẻ tay trắng.
Kể cả lời tuyên bố ấy cũng không khiến mẹ chùn bước.
- Không sao cả. Ông nó còn sống thì di chúc vẫn có thể sửa được. Chúng ta sẽ dàn xếp ổn thỏa. Ngày mai con phải đến gặp và thuyết phục ông ta sửa lại di chúc.
- Không. – Tôi thều thào phản đối, song mọi sức chiến đấu đã tan theo nét mặt của Henry mất rồi.
- Chà, ta không thể đợi được đến lúc con trở thành nữ chủ của Blackmoore! Tới lúc đó ta sẽ tới thăm con, hẳn cô ta sẽ tức chết mất khi thấy ta ở đây, trong ngôi nhà kỷ niệm tuổi thơ của cô ta, làm bất cứ điều gì ta muốn mà không thể ngăn cản được! Ha ha ha! Ta sẽ thích thú được nhìn cô ta cố gắng vùng vẫy lắm đây. Để xem đến lúc đó cô ta có còn tỏ vẻ khinh khỉnh với ta được nữa không! Không, không ai được phép khinh thường ta khi con đã là quý bà Henry Delafield. Ha ha! Đây chính là chiến thắng quyết định, Kitty! Ta không thể tin được con lại là người ghi được chiến thắng này! – Bà cúi xuống, áp hai tay lên má tôi và đặt một nụ hôn lên mái tóc ướt nhẹp của tôi. – Ta đã đánh giá sai con mất rồi.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Không. Con sẽ không làm vậy. Không đời nào. – Tôi lặp đi lặp lại cho đến khi bà thôi cười và quắc mắt nhìn tôi.
Bà quệt mu bàn tay lên miệng như thể muốn xóa đi nụ hôn vừa ban tặng.
- Không ư?
Maria nằm xuống gối.
- Đừng ngốc thế, Kitty. Chị hẳn phải thấy rõ mình đi xa nhường nào rồi chứ? Làm gì còn đường quay lại nữa.
- Không. – Giọng tôi lạc hẳn đi. – Chị có thể vãng hồi. Chị có thể…
Mẹ lại nâng má tôi lần nữa, nhưng trong động tác của bà chẳng có lấy một chút dịu dàng. Bà ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, con ngươi ánh lên màu sắt gỉ của chiếc bẫy thú trong rừng năm xưa.
- Hãy trả lời ta câu này, Kitty: Con đã hoàn thành giao ước giữa chúng ta chưa? Con đã có đủ ba lời cầu hôn rồi chứ?
Tôi sực nhận ra lời cầu hôn tối nay còn chưa được thốt lên thì đã bị cơn mưa ngăn lại.
- Chưa. – Tôi khẽ đáp.
- Thế thì, theo những gì chúng ta đã giao ước, con phải thực hiện bất cứ điều gì ta yêu cầu. Con còn nhớ chứ, con yêu?
Tôi ngã người xuống giường, giơ tay lên che hai dòng lệ tuôn rơi.
- Không được. Con không làm được.
- Đã hứa rồi thì phải chịu trách nhiệm với hậu quả chứ, Kitty. Còn nhớ con đã nói những gì không? Con nói rằng con sẽ không bao giờ lật lọng.
Tôi vẫn còn nhớ như in từng lời mình đã nói. Lúc ấy, tôi nghĩ rằng đó là điều đúng đắn. Nhưng giờ tôi không thể không thừa nhận mình chưa bao giờ sai lầm về bất cứ thứ gì như đã sai lầm về bản thân mình.
- Ngày mai con sẽ đến gặp ông của cậu ta. – Bà chống tay lên hông, trừng mắt nhìn tôi. Đầy uy quyền và khôn khéo. Còn tôi chỉ là một con mồi bị giam hãm, trói buộc. – Thế nào hả Kitty?
- Kate. – Tôi thì thầm. – Tên con là Kate.