Ánh sáng tràn qua mặt đánh thức Helen dậy một lúc sau đó. Chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ, nàng nhìn về phía cửa sổ. Hethe đứng ở đó, bất động dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng, không mặc gì cả với cái nhìn trầm ngâm suy nghĩ. Thật gợi cảm, Helen nghĩ với một nụ cười ngượng ngập. Họ đã nằm ì ra ngủ say như chết sau khi “tắm” một chút; nàng cho rằng họ cần phải nghỉ ngơi. Bây giờ nàng cảm thấy khá hơn nhiều, được cung cấp thêm một số năng lượng từ cái đêm ân ái.
Ngồi lên im lặng, nàng di chuyển nhẹ nhàng xuống giường, tìm thấy và mặc áo sơ mi của nàng, sau đó đi rón rén tới phía sau chồng nàng. Nàng vòng cánh tay mình ôm quanh thắt lưng chàng và nhìn qua chàng xuống cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lên cao và tỏa ánh sáng rực rỡ. Giờ đã gần đến buổi trưa.
“Chào buổi sáng,” Hethe thì thầm, hai tay chàng nắm lấy tay nàng. “Chào buổi sáng,” nàng đáp lại, lập tức áp sát má nàng vào lưng chàng. “Hôm nay là một ngày đẹp trời phải không?”
Hethe làu bàu đáp lại, và Helen nhăn mặt. Chàng có vẻ rối trí và nàng hoàn toàn không sẵn lòng để bỏ qua sự thân mật mà họ đã chia sẻ.
Helen cười, chế giễu những suy nghĩ hay thay đổi của nàng. Giờ này ngày hôm qua, nàng chưa bao giờ có thể hình dung được cảm giác như thế này. Nhưng rồi, lúc đó nàng đã tin Hethe một người đàn ông tàn bạo và tin chắc rằng đám cưới này thật là đáng ghét. Nàng đã học được nhiều kể từ đó. Nếu những điều mà chàng nói là đúng, chồng nàng không phải là gã con hoang tàn bạo như nàng đã nghĩ. Nàng biết chàng đã tỏ ra tử tế, kiên nhẫn, dịu dàng vô cùng với nàng đêm qua. Việc này đã dẫn đến niềm vui thích tuyệt vời hơn là sự đau đớn mà dì nàng đã cảnh báo. Helen biết ơn cho cách cư xử đó, quá biết ơn để nàng nghĩ nàng chỉ muốn đem lại cho chàng một vài điều thích thú ngược lại như thế.
Với sự suy nghĩ như vậy, nàng bạo dạn để một tay trượt xuống bụng chàng cho đến khi nàng tìm thấy cái vật đàn ông của chàng. Nó đã mềm đi như lúc đầu, và Helen quay mặt vào lưng chàng, ép đôi môi đang cười của nàng sát vào làn da ấm áp, có vị mặn của chàng khi nhớ lại phản ứng của mình khi nhìn thấy bộ phận ấy lần đầu tiên. Nàng biết, dĩ nhiên, nó không thể gây ấn tượng mạnh mẽ trong tình trạng thanh thản của nó, nhưng ngay khi được đánh thức, nó có thể to lớn đến kích cỡ khá kinh hãi. Đúng như vậy, bây giờ nó đang lớn lên dưới sự vuốt ve mơn trớn của nàng.
Hethe dựa ra sau, rên rỉ khi nàng âu yếm chàng, để cho rèm cửa sổ rơi về vị trí cũ. Helen ngay lập tức trượt vào giữa chàng và cái rèm cửa sổ, nàng bắt đầu đặt những nụ hôn lên ngực chàng như nàng đã làm. Nàng muốn làm cho chàng những gì chàng đã làm cho nàng nhưng không chắc lắm phải làm nó như thế nào. Quyết định việc làm thử cũng chẳng gây đau đớn gì, nàng quỳ gối đằng trước chàng và bắt đầu hôn tới tấp vào cái của chàng.
m thanh tức tối ở phía trên nghe có vẻ như tiếng cười bị nén lại. Ngừng lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào chàng, cảm thấy ngu ngốc và vô ích khi nàng hiểu rõ việc mà chàng đang làm, thật vậy, chàng đang cười. Nàng đã làm việc này không đúng.
“Đến đây,” Hethe thì thầm, rõ ràng lộ vẻ thích thú. Nắm lấy cánh tay của Helen, chàng kéo nàng đứng dậy trước chàng và ôm chặt nàng thật chặt. Chàng hôn tới tấp vào đỉnh đầu nàng rồi nâng mặt nàng lên và hôn vào môi nàng. “Cảm ơn em.”
“Vì cái gì?” Nàng hỏi không vui. “Em đã làm sai.”
“Không, em chỉ cần thực tập một tí thôi,” chàng nhanh chóng quả quyết với nàng.
“Em thử lại lần nữa nhé?” Nàng quay lại để nhìn chàng chăm chú. "Nếu anh nói với em những điều em đã làm sai, em có thể…"
"Vào lúc khác," Chàng khe khẽ nói, sau đó một lần nữa kéo nàng vào gần hơn. "Tin hay không, tôi có những việc khác cần phải làm hơn."
"Stephen?" Nàng hỏi nhẹ nhàng.
“Phải”
Nàng yên lặng trong giây lát, những ngón tay nàng di chuyển lơ đãng qua hông chàng. "Nhưng không ai đến đánh thức chúng ta. Điều đó có nghĩa là cậu ta chưa quay lại, đúng không?"
"Phải. Nhưng những thứ khác cũng cần phải để ý đến. Hình như tôi để Holden lôi thôi lếch thếch đã quá lâu rồi. Tôi cần phải tìm hiểu xem liệu có bất cứ điều gì khác không tốt trong khi tôi… vắng mặt".
Buông nàng ra, Hethe quay lại và đi quanh giường để nhặt lấy quần áo của chàng. Đứng thẳng người dậy với quần áo trong tay, chàng bắt gặp nàng ngáp và mỉm cười yếu ớt. Thấy sự thích thú của chàng, Helen thình lình ý thức được rằng nàng chắc trông như một mớ hỗn độn với tóc tai xõa lung tung.
Hethe thả cái áo xuống giường và bắt đầu mặc quần. “Em vẫn còn mệt mỏi. Em nên ngủ thêm chút nữa.”
“Không. Em đói,” Helen thông báo khi chàng mặc xong cái quần và nhặt cái áo lên. “Em sẽ mặc quần áo và theo anh xuống dưới.”
Hethe lầm bầm để trả lời, kéo mạnh cái áo rồi vuốt thẳng nó. Chàng liếc nàng lần nữa. "Đầu tiên, tôi sẽ gửi Mary tới cho em. Chứng phát ban của em đã gần hết, nhưng sử dụng thêm thuốc mỡ của cô ấy có thể là một ý hay."
"Hmm." Helen gật đầu đồng ý khi chàng đeo dây đeo gươm và dao găm rồi đi về phía cửa.
Nàng ra khỏi giường ngay khi cánh cửa đóng đằng sau chàng và tìm một chiếc áo sơ mi mới từ cái túi mà nàng mang theo từ Tiernay. Nàng sẽ đợi Mary, nhưng sẽ không bôi them bất cứ tí thuốc mõ nào nữa. Chuyện đó sẽ phải đợi. Nàng sẽ tìm cái gì đó để ăn, dù chàng có nói thế nào đi chăng nữa. Nàng chắc chắn đang chết đói. Cảm thấy rất đói. Nàng có cảm giác y như nàng đã không được ăn trong nhiều ngày. Chuyện kết hôn này là một công việc khó nhọc. Well, có lẽ nó không chính xác là công việc. Không như việc chạy một vòng quanh lâu đài. Mỉm cười một mình, nàng bắt đầu mặc quần áo.
"Ngài nghĩ khi nào chúng ta sẽ đi?" Hethe nhăn mặt với câu hỏi của phụ tá thứ nhất của chàng khi chàng nâng cốc rượu lên định uống. William quả quyết với chàng rằng Stephen vẫn chưa quay về, nếu không cậu ta đã mang Stephen đến cho chàng như mệnh lệnh. Chắc chắn không có một dấu hiệu gì cho thấy sự trở về của phụ tá thứ hai của chàng. Hethe thấy lo lắng trước sự vắng mặt của cậu ta và bây giờ xem xét đến câu hỏi của phụ tá thứ nhất của chàng, chàng thở dài. Chàng biết William không hài lòng với câu trả lời này. Trong khi Hethe luôn coi những cuộc chiến như là một điều xấu xa của tự nhiên, một cái cớ thuận tiện để tránh khỏi lâu đài với đầy những kí ức đáng buồn, thì William quả thật đã miệt mài với chiến tranh. Có khả năng cậu ta sẽ không hài lòng khi biết Hethe có ý định sẽ ở lại Holden, để trở thành lãnh chúa chăm lo mọi việc, người mà chàng đáng lẽ phải trở thành nhiều năm trước đây.
“Tôi có nghe vẫn còn có rắc rối ở gần biên giới,” William nói. “Chúng ta có thể đi đến đó xem xem liệu có bất cứ ai cần đến sự trợ giúp của chúng ta.”
“Đó chỉ là những tin đồn mà thôi,” Hethe bình thản nói, sau đó hắng giọng thêm vào “Tôi nhận thấy tôi đã bỏ bê trách nhiệm của mình ở Holden. Đã đến lúc tôi phải trông nom mọi việc, bao gồm cả cô vợ mới của tôi. Hơn nữa sẽ có hòa bình trong khoảng thời gian sắp tới.”
William nhăn mặt, nhưng nói chung là chấp nhận tin tức tốt hơn so với Hethe dự tính, chỉ gật đầu không vui. Có lẽ cậu ta đang trở nên chín chắn hơn.
“Thật sự, cậu nên nghĩ đến việc kết hôn,William. Cậu không trẻ mãi được,” Hethe bắt đầu. Chàng gần như phá ra cười trước vẻ mặt khiếp sợ làm gương mặt của William nhăn lại như là câu trả lời.
Helen bực bội đi lại và tiến đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sang một bên và nhìn chăm chú ra ngoài. Lúc này, nàng đã mặc xong xuôi quần áo và đã chờ được một lúc rồi. Thậm chí nàng đã chải tóc và đã búi chúng thành một búi trên đầu. Khi nàng đợi, ánh mắt nàng di chuyển từ bức tường thành đầy nắng ở phía dưới tới những người dân bên trong. Một lát sau, nàng kéo tấm màn về chỗ cũ và quay lại bước từng bước về phía chiếc giường. Ánh mắt nàng lơ đãng nhìn qua tấm chăn nhàu nát.
Mary vẫn chưa đến, và Helen đang càng ngày càng trở nên sốt ruột, nàng đang đói bụng. Lướt ra khỏi giường, nàng quay lại cửa sổ . Nàng chỉ muốn đi xuống dưới và tìm một cô hầu. Nàng có thể nói với cô ta rằng nàng muốn muốn được ăn trước khi bôi thêm bất kỳ loại thuốc mỡ nào khác nữa-nếu như nàng cần phải bôi thêm.
Quyết định rằng nàng sẽ cho cô ta vài phút nữa, nàng một lần nữa kéo mạnh tấm rèm cửa sổ qua một bên, và nghiêng người ra ngoài để hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành. Hôm nay là một ngày đẹp trời, dù mặt trời đang chiếu chói chang, chỉ có một vài làn gió hiu hiu thổi nhẹ, nhưng nàng có thể đoán được trời sắp mưa. Những chiếc lá rụng xoay tròn rồi đáp xuống dưới sân là dấu hiệu chuẩn bị cho một trận mưa như trút nước. Phải, chẳng bao lâu trời sẽ mưa thôi.
Helen định kéo tấm rèm cửa về chỗ cũ thì một cảnh tượng bên dưới làm nàng ngưng lại. Một người đàn ông đang băng ngang qua sân trong, và chỉ trong một khoảnh khắc ngắan ngủi nàng nghĩ đó là chồng nàng, nhưng rồi nhận ra đó là Ngài William. Hai người đàn ông đó thật sự có những đường nét và hình dáng rất giống nhau, nàng lơ đãng nghĩ.
Khi nàng đang quan sát, một tiếng gọi làm Willam dừng bước và quay lại chờ một người nào đó. Việc này làm Helen nghiêng người ra ngoài cửa sổ xa hơn và nhìn kỹ xuống cửa lâu đài để xem xem ai là người ở đó.
Hethe! Chàng bắt đầu đi ngang qua sân trong tiến về phía William. Ánh mắt của Helen lướt từ người chiến binh này đến người chiến binh kia trước khi quyết định sau cùng thì họ cũng chẳng giống nhau lắm. Hethe thì cao hơn, vai rộng hơn một chút, và một dáng vẻ kiêu hãnh mà phụ tá thứ nhất của chàng chẳng thể nào đọ được. Tuy nhiên hai người đàn ông đó có cùng sải chân rất dài.
Tiếng cửa phòng ngủ mở ra kéo cái nhìn của Helen lại để thấy Mary đang tiến vào trong phòng. Cô thầy lang vội vã đến bên nàng.
“Xin lỗi, tôi đã tới trễ , thưa phu nhân. tôi phải gửi một tin nhắn xuống làng để…”
“Được rồi.” Helen vẩy tay cho qua lời xin lỗi và nhìn lại ra bên ngoài khi chồng nàng băng ngang sân trong của toà lâu đài. "Tôi đã quyết định tôi không muốn bôi thêm bất kỳ thứ thuốc mỡ nào nữa cho đến khi sau này, nếu tôi cần. Tôi…"
Nàng đang quan sát Hethe, nhưng một chuyển động thình lình bên cạnh chàng thu hút sự chú ý của nàng. Nhìn kỹ hơn, nàng thấy đó là một xe ngựa nhỏ. Nhưng có cái gì đó không ổn với chiếc xe ngựa này. Con ngựa đang chồm lên như thể nó bị điên. Nó lồng lên dữ dội và cào vào không khí.
“Thật sự, tôi nghĩ rằng phu nhân không cần bôi thêm thuốc nữa," Helen lơ đãng nghe khi cô thầy thuốc kiểm tra cánh tay nàng. "Tôi nghĩ rằng một lần điều trị là đủ rồi."
Helen hầu như không để ý tới những lời này; ánh mắt nàng như tê liệt trước cảnh tượng bên ngoài. Vào khoảnh khắc tiếp theo, sự báo động mập mờ đã được hình thành trong tâm trí của nàng bùng nổ thành nỗi sợ hãi thật sự. Con ngựa đâm sầm móng của nó xuống nền đất và đâm bổ về phía trước như thể tất cả ma quỷ địa ngục đang săn đuổi nó-hướng thẳng đến Hethe. Phải chăng chàng không nghe thấy nó đang lao đến? Bụng nàng nhộn nhạo, Helen nắm chặt mép cửa sổ và nghiêng người ra ngoài, hét to cảnh báo. "Chuyện gì vậy?” Mary hỏi, lao tới cửa sổ bên cạnh nàng khi Hethe quay lại nhìn lên chỗ họ đứng. Cô thầy thuốc đã phát hiện sự cố này ngay lập tức và thốt lên "Chúa ơi."
Lờ đi cô ta, Helen điên cuồng vẫy tay, cố gắng để quay sự chú ý của Hethe đến mối nguy hiểm trước mắt chàng. Vào những giây phút cuối, chàng xoay người theo cái hướng mà nàng đang ra hiệu chỉ một khoảnh khắc vừa đủ trước khi con ngựa chết tiệt phóng ngay qua chàng. Chàng chỉ có đủ thời gian để ném mình sang bên cạnh trong một nỗ lực để tránh con ngựa và chiếc xe, và đã cứu mình thoát khỏi sự tồi tệ nhất của nó, nhưng chàng đã không thể tránh khỏi để không bị thương.
Helen nghe mình thét lên khi nàng thấy chàng ngã sang bên cạnh. Sau đó từ cửa sổ nàng lao đi và phóng nhanh ra khỏi phòng. Mary ở ngay sau nàng khi họ chạy vùn vụt như bay xuống cầu thang và đâm bổ ngang qua đại sảnh đến cửa dẫn ra sân trong.
Một đám đông đã tụ tập khi Helen và Mary chạy tới chỗ Hethe. Nhiều người đang đứng im lặng thành một vòng tròn. Hai người phụ nữ phải đẩy họ ra để tiến vào được với chàng. Ngài William đang quỳ xuống bên cạnh ông chủ của cậu ta, gương mặt nhợt nhạt và gần như nín thở khi cậu ta nhìn xuống ông chủ mình.
Quên mất lớp bùn đất phía dưới, Helen quỳ gối cạnh chồng nàng trong lúc Mary giục William tránh chỗ. Cả hai người phụ nữ nín thở nhìn chăm chú vào Hethe. Ngực chàng đang nâng lên, xẹp xuống một cách đều đặn, nhưng mắt chàng vẫn nhắm chặt lại. Nghiêng người tới trước, Mary nhanh chóng kiểm tra chàng. Có một vết cắt trên trán và một chỗ sưng phồng lên quanh nó.
“Còn một chỗ sưng khác ở phía sau đầu của Ngài ấy.” Mary thông báo và Helen nhăn mặt. Một vết sưng không nghi ngờ gì là do va phải con ngựa, vết thứ hai là do va phải mặt đất. Nàng hít một hơi thật sâu và chờ đợi trong khi Mary vội vã hoàn tất cuộc kiểm tra của mình.
"Chân phải của Ngài ấy cũng bị sưng tấy, nhưng tôi nghĩ nó không bị gãy," cô thầy thuốc trẻ báo cáo.
"Anh ấy chắc bị trẹo chân trong khi cố gắng tìm ra lối thoát," Helen thì thầm, ép chặt tay Hethe vào tay nàng một cách bồn chồn lo lắng.
“Có phải Ngài ấy…?” William thậm chí không thể nói hết lời.
“Không. Ngài ấy sẽ ổn thôi,” Mary bình tĩnh nói một cách tự tin. Cam đoan lần nữa với Helen, và khi cô ấy nghe William thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm cô khẽ liếc nhìn lên thông cảm với người đàn ông này. Cô biết chính xác cậu ta cảm thấy như thế nào. Cô cũng đã nín thở như vậy. Thật đáng ngạc nhiên cô đã đến chăm sóc cho người đàn ông này, cô nghĩ một cách đầy khách quan. Người đàn ông này đã là kẻ thù của cô trong suốt một thời gian dài. "Chúng ta cần phải đưa Ngài ấy vào bên trong,” Mary chỉ dẫn, và liếc nhìn chung quanh.
Nếu nàng nghĩ về nó, Helen chắc hẳn phải mong đợi vài người của Hethe bước tới trước, để nắm lấy tay và chân chàng, giải quyết vấn đề này. Tuy nhiên, không một người lính nào của chàng ở quanh đây và không có một nông nô hay tá điền nào trong số những người làm thành đám đông xung quanh họ tỏ vẻ sẵn lòng giúp đỡ. Chồng nàng không phải là người được yêu thích nhất tại Holden... nhờ vào Stephen.
Tuy vậy, hoàn cảnh này đã không làm William lo lắng. Cậu ta chỉ cúi xuống và dùng tay nâng Hethe lên với một tiếng làu bàu, rồi bắt đầu quay trở lại lâu đài.
Bật dậy, Helen và Mary khẩn trương theo sau cậu ta. Ngay khi họ tới gần cánh cửa chính, Helen lao nhanh tới trước mở một cánh cửa ra. Hơn cả nhẹ nhõm, Mary cũng nhảy tới trước để kéo mạnh mở cánh cửa còn lại, và William thậm chí không phải đi chậm hay quay ngang để mang hình dáng mềm oặt của Hethe vào trong lâu đài.
“Tôi sẽ đi lấy túi thuốc và theo sau ngay lập tức” Mary nói và biến mất.
Helen chạy vội vàng lên phía trước William và hấp tấp lên cầu thang để mở cửa phòng ngủ cho cậu ta. Chàng hiệp sĩ đi loạng choạng vào trong phòng phía sau nàng và đi thẳng tới giường. cậu ta gần như đổ sập xuống, quỳ gối để đặt Hethe lên giường.
“Cám ơn William. Cậu ổn chứ?” Helen hỏi.
Hít một hơi đày phổi, cậu ta gật đầu. Cậu ta chậm chạp đứng lên, rồi di chuyển qua một bên khi Mary lao vào trong phòng để tham gia với họ.
Helen giúp cô thầy thuốc nhiều nhất nàng có thể, giúp cởi quần áo cho Hethe và giúp rửa sạch hai vết thương ở đầu chàng. Không xuất hiện bất kì vết thương nào khác cần được băng bó lại. Như nàng có thể nói, vết thương ở chân chàng chỉ là trẹo mắt cá chân.
Khi họ xong việc, nàng giúp đắp chăn lên người Hethe và ngồi trên giường nắm tay chàng buồn rầu khi Mary lo chuẩn bị thuốc giảm đau khi chàng tỉnh dậy.
Nếu chàng tỉnh dậy, Heken nghĩ, rồi tự trừng phạt mình vì đã suy nghĩ bi quan như vậy. Nàng cứ tưởng khoảng một hay hai ngày trước đó nàng đã hy vọng điều này xảy ra, Hethe sẽ không tỉnh dậy. Nó sẽ vô cùng có ích cho một người phụ nữ không muốn kết hôn với chàng. Nhưng cảm giác của Helen đã thay đổi phần nào. Người đàn ông mà nàng đang dần dần hiểu rõ như là Hethe của Holden, và người đàn ông mà nàng đã biết như là Hammer, thì không phải cùng một người. Người đàn ông đang nằm trên giường đã chịu đựng một vài mánh khóe xảo quyệt của nàng gây ra nhằm tránh né cuộc hôn nhân này, chịu đựng tất cả với sự khoái trá và một chút trả đũa nh nhỏ. Nàng nghĩ rằng it nhất chàng cũng đã không làm bất cứ điều gì nàng không xứng đáng phải chịu.
Hethe, Hammer của Holden, gã đàn ông của lời đồn đại đó, gã con hoang tàn bạo ra lệnh chặt đứt tay con nít, cắt bỏ ngực phụ nữ, chưa bao giờ chống lại những trò chơi quá tinh quái của nàng, nàng chắc chắn. Thật ra, nàng đã nghĩ rằng nàng đang nắm giữ cuộc đời nàng trong tay khi lần đầu tiên nàng tự mình quyết định lăng nhục ý chí của chàng. Tuy vậy, chàng không hề đánh nàng hay thậm chí đe dọa nàng một lần nào cả.
Chàng cũng là một người tình hấp dẫn và dịu dàng. Chắc chắn người đàn ông mà nàng đã nghĩ là chàng không giống như vậy. Chắc chắn có cái gì đó không ổn ở đây, và nàng bắt đầu tin tưởng rằng người phụ tá thứ hai của Hethe đã thật sự hành động mà không có lệnh. Nhưng khi nàng nghĩ tới anh chàng trẻ tuổi, tóc đỏ hoe đang bị nghi vấn thì nàng cũng khó mà chấp nhận điều đó.
Tiếng rên rỉ từ chiếc giường thu hút cái nhìn của nàng, nàng nghiêng người gần hơn khi mắt chồng nàng mở ra.
“Thưa Ngài?” nàng thì thầm, nhìn chàng lo lắng khi chàng nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn và hít vào một hơi thật sâu và khó nhọc.
“Ôi cái đầu của tôi ,” Chàng rên rỉ.
Ngay lập tức Mary có ở đó với cốc thuốc trong tay. Helen giúp cô đỡ Hethe ngồi lên, rồi lặng lẽ quan sát khi cô thầy lang giục chàng uống thuốc. Chồng nàng nhăn nhó bởi vị thuốc đắng nhưng nuốt vào một cách nghiêm túc rồi liếc nhìn Helen khi Mary lấy cái cốc đi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Anh không nhớ gì hả ?” nàng áy náy hỏi, cảm thấy lo lắng về sự tổn thương não của chàng. Chàng đã bị ném khá xa.
Chàng ngây người nhìn chăm chú về phía nàng một lúc; sau đó sự rối loạn của chàng đột nhiên sáng tỏ. “Chiếc xe ngựa.”
“Ayr,”Helen thở ra nhẹ nhõm.
“Cái gì… Tại sao?” chàng hỏi.
Helen lắc đầu. Nàng đã không nhìn thấy cái gì làm cho con vật bắt đầu chạy đi. Có lẽ, Ngài William thấy, mặc dù nàng nghi ngờ điều đó. Sự chú ý của cậu ta đặt cả vào Hethe, hoặc dường như là thế. Nàng liếc nhìn có ý dò hỏi về phía người hiệp sĩ đang đứng một cách kiên nhẫn cạnh chân giường.
"Tôi sẽ tìm ra,” William long trọng tuyên bố khi cậu ta nhìn thấy ánh mắt của nàng. Và với điều đó, cậu ta cương quyết sải bước ra khỏi phòng.
*****
“Tôi cần Ngài cử động bàn chân.”
Helen liếc về phía Mary khi cô nói những lời này. Cô thầy thuốc bây giờ đang ở bên cạnh cái chân sưng phồng của Hethe. Hethe co bàn chân lại, cau mày đau đớn khi chàng làm thế và người phụ nữ trẻ gật đầu hài lòng.
“Tốt rồi. Nó không bị gãy. Tôi không nghĩ vậy nhưng…” Cô ta nhún vai. “Tôi ngĩ tốt nhất Ngài nên ở trên giường nghỉ ngơi một vài ngày, thưa Ngài. Cả đầu và chân Ngài đều cần phải có thời gian để lành lại.”
Hethe cau có giận dữ. “Tôi sẽ không phí thời gian ở trên giường. Tôi có nhiều việc phải làm.”
“Bất kể thứ gì mà anh phải làm đều có thể hoãn lại một ngày hay đại loại như thế,” Helen nói kiên quyết. Khi chàng bắt đầu phản đối, nàng thêm vào, “William sẽ trông nom những thứ mà không thể trì hoãn được.”
Hethe cằn nhằn đầy phẫn nộ . “Đó là những gì mà tôi nghĩ khi tôi để cho Stephen phụ trách. Em biết mọi việc đã thành ra như thế nào mà.”
Quyết tâm của Helen mờ đi nhanh chóng, nhưng sau khi nhìn vào trán chàng nàng ngồi thẳng lên dứt khoát. "Đây lại là chuyện khác. Lúc này anh ở đây. Chỉ là không thể dạo chơi chỗ này chỗ nọ được thôi."
"Tôi…" Hethe bắt đầu, nhưng Mary ngắt ngang. "Tôi e rằng thuốc mà tôi vừa mới đưa cho Ngài dùng để làm giảm cơn đau đầu sẽ không cho phép Ngài làm bất cứ cái gì. Chẳng bao lâu nữa Ngài sẽ hoàn toàn ngủ say như một em bé sơ sinh."
Hethe trông có vẻ không hài lòng. Ánh mắt chàng hẹp lại và nhìn lần lượt từ người phụ nữa này sang người kia như thể nghi ngờ họ đồng lõa với nhau. “Tôi cho rằng đây là ý tưởng của vợ tôi? Cô ấy cố gắng dụ dỗ tôi quay trở lại giường lúc trước và giờ đây cô ấy đã thuyết phục được cô giúp đỡ cô ấy với sự cố gắng này."
Quai hàm Helen bạnh ra trước lời buộc tội của chồng nàng rồi nàng bắt gặp tia nhìn lấp lánh trong đôi mắt chàng và nhận ra người đàn ông này đang trêu chọc nàng. Nhăn mũi, nàng lắc đầu khi Mary liếc nhìn nàng do dự. Nàng vặn lại, "Sau cùng, tôi sợ não Ngài có thể bị tổn thương, đức ông chồng cao quý của tôi. Chắc chắn Ngài đang tưởng tượng mọi thứ nếu Ngài nghĩ rằng tôi sẽ cần có một thứ sột soạt và đầy vết lõm như Ngài trên giường."
Hethe bắt đàu cười, như nàng đoán chàng sẽ, rồi bất ngờ ngừng lại, nhăn mặt đầy đau đớn. “Oh, đầu tôi,” chàng rên rỉ, hai tay ôm chặt hai bên đầu.
“Thật đáng đời!” Helen ngắt lời, nhưng trong lòng cảm thấy đau nhói vì lo lắng. Buông một tiếng thở dài lớn, Hethe nằm lại xuống giường và liếc nhìn Mary. "Cô đã gửi người nào đó để đưa mẹ cô về lại đây chưa?" Helen mở to đôi mắt ngạc nhiên, quay về hướng cô thầy thuốc để đợi câu trả lời.
“Ngài Holden gặp tôi sáng nay và bảo với tôi rằng ở đây cần có mẹ tôi” cô gái giải thích. “Ngài nói Ngài chưa bao giờ có ý định hay ra lệnh đuổi bà đi, và tôi phải mang bà quay về.” Cô ta cười bẽn lẽn. “Bà sẽ về chỗ hợp pháp của mình lần nữa, và tôi sẽ không phải lúc nào cũng chạy tới bà với những câu hỏi.”
"Ồ, Thế thật là tuyệt," Helen thì thầm.
"Vâng," cô thầy thuốc trẻ đồng ý. Cô quay sang Hethe, nói với chàng, "Bà đã ở đây sáng sớm hôm nay khi Ngài yêu cầu tôi đưa bà trở lại. Bà ấy lúc nào cũng kiểm tra tôi bởi vì…" Cô tạm ngưng lại, bối rối khi cô nhận ra những gì cô đang nói.
Helen vỗ vào vai cô gái tỏ vẻ thông cảm. "Bà ấy đến đây để chắc rằng Hammer của Holden không treo em lên bằng hai ngón tay cái của em, hay một cái gì cực kỳ tàn ác tương tự như thế... tất cả chỉ vì một vài lỗi nhỏ nào đó”, nàng thì thầm gợi ý thích thú với vị thầy thuốc của chồng nàng. Chàng trông bực tức kinh khủng vì danh tiếng là quỷ ăn thịt người. "Đó là điều tốt, chúng tôi hiểu. Cho nên cô có thể nói với bà ấy những tin tức tốt lành của chính cô."
"Vâng." Mary tươi cười rạng rỡ với cả hai người. "Bây giờ, mẹ tôi xuống làng để thu gom những thứ của bà. Nếu không, Bà ấy đã thay tôi chăm sóc Ngài."
“Cô làm cũng rất tốt,” Hethe nói một cách bảo đảm, rõ ràng đang đấu tranh để dẹp tình trạng bị chọc tức qua một bên. "Đừng bao giờ nghĩ rằng tôi đưa mẹ của cô về đây bởi vì cô ngờ nghệch. Cô rất lành nghề, nhưng…"
“Nhưng mẹ tôi giỏi hơn,” Mary chấm dứt mà không hề xấu hổ. "Tôi không bị xúc phạm. Tôi biết ơn vì có mẹ tôi ở gần và để có thể học hỏi từ bà ấy. Và mẹ tôi cũng biết ơn Ngài nữa, Thưa Ngài."
"Aye… Được…" Chàng ngọ nguậy trên giường, trông như thể khó chịu với lời khen khi chàng đã bị coi như một gã chằn tinh. "Tôi chỉ tiếc là bà ấy đã bị đuổi đi lần trước. Tôi thật sự không ra lệnh đó." Chàng cau có. "Tôi đang xem xét việc cho gọi tất cả những người hầu già trở lại lâu đài, nhưng tôi không có một chút ý tưởng họ là ai hết. Và sau đó vấn đề đặt ra là phải làm gì đối với những người phụ nữ trẻ, những người thay thế họ."
"Không nghi ngờ, hầu hết mọi người đều đã tìm thấy chỗ làm mới ở những nơi khác” Helen trả lời. Nàng biết rằng vài người đó đã tìm được công việc mới ở chỗ nàng. Vẻ mặt Hethe như diễn đạt rằng chàng nghi ngờ điều đó. Nhún vai đầy châm biếm, nàng liếc nhìn Mary. “Có thể, nếu em hay mẹ em biết một người nào đó chưa tìm được việc làm, em nói với họ gặp tôi trong một vài ngày tới.”
“Em thật vui sướng, thưa phu nhân,” cô gái quả quyết một cách chân thành, rồi bắt đầu thu nhặt tất cả thuốc men dụng cụ của mình. Cô ta đi đến cửa trước khi Helen nhớ ra mình đang đói.
“Mary?” nàng gọi. Cô dừng lại và quay ra sau nhìn dò hỏi. “Cô vui lòng bảo nhà bếp mang lên cái gì đó cho tôi ăn được không? Tôi thậm chí chưa ăn bữa sáng nữa”
“Tất nhiên, thưa phu nhân.” Và với những lời này, cô thầy thuốc trẻ đi ra.
“Em không cần phải ở đây ở với tôi,” Hethe thì thầm khi cánh cửa đóng lại sau cô thầy thuốc. Helen nhìn xuống chàng để thấy rằng thuốc của Mary hoàn toàn đang có tác dụng. Chàng bắt đầu có vẻ như là cố để mở mắt.
"Đã chán tôi rồi, phải không, thưa Ngài?" Nàng trêu ghẹo nhẹ nhàng. Chàng buộc mình phải mở mắt lên nhìn nàng chăm chú và cằn nhằn "Không đời nào." Nét mặt chàng lại trở nên nghiêm nghị. "Em có hối tiếc về việc cuộc hôn nhân của chúng ta không thể nào huỷ bỏ được nữa không, vợ yêu? Có phải em mong muốn tìm ra một cách nào đó thoát ra khỏi nó không?"
Helen nhìn chăm chú xuống bàn tay nàng. Nó đang nằm gọn trong tay chàng. Nàng, hay chàng, nàng không chắc ai trong số họ đã làm điều đó, nhưng một trong hai người họ đã cố tìm cho được niềm an ủi qua sự đụng chạm của người kia. Đó có thể là nàng. Nhìn thấy chàng bị tấn công bởi một con ngựa đã làm nàng sợ hãi một cách ngốc ngếch. Nàng vẫn còn cảm thấy run rẩy sau sự việc này. Nàng không nên, thật sự, nàng đã không biết về người đàn ông này nhiều, nhưng nàng đã nhìn thấy phản ứng của chàng trong nhiều tình huống suốt những ngày vừa qua. Nàng quan sát chàng tiến hành cuộc chiến tranh im lặng của họ với sự hài hước và tấm lòng rộng lượng. Đã quan sát chàng giữ được bình tĩnh khi đối mặt với một vài cuộc tấn công bất thường. Nàng đã chứng kiến sự thông minh và quyến rũ của chàng. Và nàng thật sự đã làm tình với chàng.
“Helen?” Chàng hỏi, nhưng nàng được cứu nguy khỏi trả lời bởi một tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa. Buông tay ra khỏi chàng, nàng bước tới để trả lời, bước sang một bên để cho phép hai cô hầu trẻ đi vào. Nàng bắt đầu chỉ họ đi đến cái tủ bên cạnh lò sưởi, nhưng Hethe không thèm đếm xỉa đến nàng, ra lệnh cho những cô hầu gái đặt thức ăn và rượu nho trên cái tủ bên cạnh giường.
Theo sau họ một cách miễn cưỡng, Helen nhìn những người phục vụ sắp xếp thức ăn, chú ý với sự quan tâm nào đó mà họ đang thử gửi những nụ cười về phía Hethe khi họ làm. Helen nghi ngờ rằng những tin tức đang được phát ra chung quanh. Mary đã tuyên bố về sự thật rằng Hethe không hề ra lệnh trừng phạt thô bạo và loại bỏ những cô gái phục vụ xinh đẹp. Họ cũng được biết rằng chàng đã yêu cầu mẹ của Mary trở về, rằng chàng đang tìm kiếm Stephen để làm sáng tỏ những hoài nghi về việc này. Nàng đã không thấy sự phản ứng của họ với Hethe trước đây, nhưng Helen nghi ngờ phản ứng vui mừng của chàng trước những nụ cười đầu tiên của những người hầu mà chàng nhận được trong một thời gian dài. Nàng đợi cho đến khi những cô hầu đi ra ngoài để bình luận.
"Họ dường như còn nghi ngờ nên không buộc tội anh," nàng nói khi cánh cửa đóng lại phía sau khi hai cô người hầu rời khỏi phòng. Nàng ngồi trên mép giường gần cái tủ có đặt thức ăn và rượu. Hethe cười gượng gạo. "Tôi thật xấu hổ khi phải thừa nhận, nhưng tôi chưa bao giờ thật sự quan tâm đến nỗi sợ hãi và phẫn uất của họ vì tôi. Nhìn lại, tôi hiểu bọn họ khó lòng vui mừng chào đón tôi, nhưng tôi hiếm khi ở đây.”
“Tại sao?” Helen hỏi, mong muốn tránh để cho chồng nàng nhớ lại câu hỏi trước đó. Nàng không chắc lắm cảm giác của nàng về cuộc hôn nhân này như thế nào. Mặc dù bây giờ nàng cảm thấy dường như quá tốt- nàng dứt khoát bắt đầu xem Hethe như là một con người thực thụ-còn quá sớm để nàng ao ước dừng lại ở đây. Vẫn cứ tiếp tục một vài đề tài khác có vẻ là một ý tưởng hay.
Hethe đã im lặng quá lâu, nàng nghĩ chàng sẽ không trả lời. Nhìn chăm chú vào việc, nàng thấy vẻ mặt bất ổn và buồn rầu của chàng. Khi nàng đề nghị chàng dùng ly rượu nhỏ mà nàng rót đầy, chàng từ chối và nhắm mắt. Khi nàng nghĩ chàng đã trôi vào giấc ngủ thì chàng lên tiếng.
“Khi tôi còn trẻ,” chàng bắt đầu chậm rãi, “Tôi ghét nơi này.”
Helen nhướng một bên chân mày với lời thú nhận đó. Holden là một tòa lâu đài ảm đạm rộng lớn, thật thế, nhưng nó không cần trở nên như thế. Nó chỉ thiếu những chi tiết cầu kỳ sặc sỡ mà có thể làm cho một pháo đài thành một căn nhà, những trang trí bằng thảm và điều tương tự. Nó đã bị bỏ mặc không chăm sóc, và cảm thấy như thế. Trừ phi chắc chắn nó luôn luôn không là như thế? Khi cha mẹ chàng còn sống?
"Mẹ tôi chết khi tôi vẫn còn rất nhỏ, và cha tôi là một người đàn ông nghiêm khắc," chàng trả lời như thể nàng đã hỏi thật to. "Tôi là nỗi thất vọng to lớn của ông."
Helen bắt đầu trang luận rằng điều này có thể không đúng nhưng chàng phẩy tay xua đi những nổ lực của nàng để an ủi chàng.
“Đó là sự thật. Thật ra, cha tôi đã đưa cả William lẫn Stephen vào học cùng với tôi để làm cho tôi cảm thấy xấu hổ mà cố gắng hơn. Ông nghĩ rằng sự ganh đua sẽ tốt hơn cho tôi. Tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn 'hai kẻ hỗn xược nhà quê kia,' như ông đã gọi họ. Mọi việc hoàn toàn không theo cái cách mà ông đã hy vọng." Miệng chàng cong lên một cách gượng gạo. "Tôi đang cố gắng, em thấy đấy. Nhưng dù tôi cố gắng như thế nào, tôi dường như luôn gặp khó khăn. William và Stephen, thay vì trở thành đối thủ, lại đi bao che cho tôi. Chúng tôi trở thành bạn thân của nhau. Tất nhiên, tôi không bao giờ nói cho cha biết, ông sẽ loại bỏ họ ngay. Vì vậy, chúng tôi giả vờ ghét nhau khi mà ông ở đâu đó xung quanh… cảm ơn chúa, nó không thường xuyên. Sau đó khi đến lúc huấn luyện trở thành hiệp sĩ, ông để tôi ở đây và cho họ được đào tạo cùng với tôi. Họ trở thành hai trong số những chiến binh cừ nhất.”
“Và họ là những người bạn thân nhất của anh,” Helen thì thầm. Chàng gật đầu. “Ngay khi vừa đủ tuổi, tôi ra trận và họ cùng đi với tôi.”
“Cha anh chắc phải giận tím gan.”
“Oh, phải.” Chàng phát ra một tiếng cười ngắn. "Cha tôi đã không cho tôi tất cả sự huấn luyện và giáo dục để tôi tàn sát trên các chiến trường vì lòng tham của nhà vua," Chàng trích dẫn một cách lạnh nhạt và lắc đầu. "Lần đầu tiên khi tôi về nhà, cha tôi đã thu xếp cho tôi cưới Nerissa. Ông muốn nhìn thấy tôi kết hôn, để có người thừa kế trước khi tôi chết trên chiến trường."
“Nhưng nó không phải là một lý do?” Helen đoán qua giọng điệu của chàng.
“Không, thật ra cha muốn của hồi môn của Nerissa. Cô ấy vẫn còn rất trẻ- chỉ vừa mới mười hai, quá trẻ để lập gia đình– nhưng đất đai của chúng tôi cần phải có tiền. Cha thúc giục làm đám cưới.”
“Thế còn cha của Nerissa?” Helen tò mò hỏi.
Chồng nàng phát ra tiếng cười đắng ngắt. “Ông ta ham muốn tước vị. Họ là một gia đình thương gia giàu có nhưng là dân thường. Họ muốn thành một trong những người thuộc giới chúng ta. Những quý tộc.”
“Vì thế đám cưới được xúc tiến mạnh mẽ.”
“Phải.” Hethe thở dài, và mắt mở nhanh nhìn quanh về những tấm thảm trang trí trên đầu. “Tôi cố gắng thuyết phục họ rằng chúng tôi cần phải chờ ít nhất một năm hay nhiều hơn để qua đêm tân hôn nhưng họ không đồng ý.”
Chàng im lặng trong vài phút và nàng chắc chàng đang hồi tưởng lại. Nàng có thể thấy được sự tức giận và thất vọng. Lòng thương tiếc. “Nerissa đã chết chín tháng sau, khi sinh đứa bé. Nó kéo dài ba ngày." Chàng tạm ngừng, và một cái nhìn đầy ám ảnh hiện lên trên nét mặt chàng. "Đôi khi tôi vẫn còn nghe thấy những tiếng thét của cô ấy."
Chàng có vẻ phiền muộn ray rứt trong giây lát, rồi ánh mắt anh đột nhiên hướng tới đôi mắt nàng với nỗi kinh hoàng. "Chúa ơi, tôi đã quên tất cả! Tôi đã bị rối trí như vậy – Đầu tiên, với việc cố gắng hoàn thành nhiệm vụ , rồi với việc làm chính nó – mà tôi không nghĩ tới việc đề phòng."
“Đề phòng” Helen hỏi, cả hai đều bối rối và lo âu bởi sự đau khổ rõ ràng của chàng.
"Tôi cần phải rút lại hoặc…" Nỗi ân hận hiện ra khắp trên gương mặt chàng. "Nếu em có con bởi vì tôi…”
“Em không phải là Nerissa, thưa Ngài,” Helen ngắt ngang nhanh chóng, tim nàng ấm áp bởi sự lo lắng của chàng. “Em không còn là một đứa trẻ. Em sẽ không chết trong khi sinh nở,” nàng quả quyết với chàng, cho dù nàng thật sự không dám chắc lắm về một việc như thế. Nhưng Helen không muốn để chàng lo sợ trong tình huống như vậy.
Quyết định đề tài ban đầu của họ thì an toàn hơn, nàng lái chàng quay lại nó. "Như vậy, sau khi Nerissa chết, anh quay đi để tránh Holden?"
"Phải. Và bỏ mặc lâu đài và những người dân của tôi... và họ đã phải đau khổ vì việc đó."
Helen vươn tay tới ngập ngừng chạm vào tay chàng. Cảm giác tội lỗi hiện lên trong giọng nói của chàng nghe đầy thống thiết khổ sở. Nàng muốn an ủi chàng, nhưng không thể nói nên lời. Hơn nữa, trong thâm tâm nàng,có lẽ nàng cho là chàng đáng bị khiển trách. Ít nhất là một chút. Trở thành một lãnh chúa hay một nữ chủ nhân, đi kèm cùng với nhiều trách nhiệm. Cuộc sống của mỗi người dựa trên địa vị, tài sản mà họ có, cuối cùng, cũng trong chính đôi tay họ. Chàng đã lơ là những người dân nghèo của chàng qua việc tin tưởng một người không trung thực, và với việc này chàng đã phạm sai lầm khủng khiếp.
Cả hai người đều im lăng một lúc, sau đó Hethe nhún vai sốt ruột. “Cha mất vài năm sau đó. Người quản gia của ông ta vẫn tiếp tục đảm nhiệm vị trí như quản gia của anh nhưng ông ta cũng chết vài tháng sau khi cha chết. Tôi cho Stephen thế chỗ ông ấy, người mà tôi nghĩ có thể tin tưởng được.” Đôi môi chàng mím chặt thật nhanh; sau đó ánh mắt chàng có vẻ tập trung vào tay nàng vẫn còn đặt trong tay chàng. Tay chàng xoay và nắm chặt tay nàng cương quyết. “Tôi đã sai. Tôi sẽ không cho phép chuyện này xảy ra một lần nữa.”
Chàng có vẻ như tuyên bố với nàng. Helen mở miệng nói, mặc dù nàng không chắc những gì mà nàng định nói ra, nhưng có tiếng gõ nhẹ ở cửa làm nàng im lặng như cũ.
“Vào đi!” Hethe gọi, và cánh cửa mở ra.
Đó là William nhưng cậu ta không vào một mình. Cậu ta giữ chặt một đứa trẻ còn nhỏ bằng cách tóm cổ và đẩy nó vào trong phòng đằng trước cậu ta. Đứa trẻ không thể hơn năm hay sáu tuổi, nàng nhận xét và nàng bị cuốn đi bởi một làn sóng tò mò và quan tâm.
Hethe nhăn mặt từ cậu bé rõ ràng đang sợ hãi tới phụ tá thứ nhất của chàng. "Chuyện gì đây?"
“Thủ phạm đằng sau chuyện con ngựa lồng lên," William thông báo dứt khoát. "Có vẻ như cậu nhóc Charles đây thích ném đá. Nó ném đá vào bên hông phía sau con ngựa làm con ngựa lồng lên.” Hiệp sĩ lắc thằng bé. “Nói với Ngài ấy đi.”
“Vâng, thưa Ngài. Cháu xin lỗi, thưa Ngài,” Thằng bé thở hổn hển, dường như không thở nổi. “Cháu không cố ý ném con ngựa đó, thưa ngài nhưng cháu ngắm không được tốt lắm.”
Helen nhìn đứa trẻ chăm chú và cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cậu bé trông xanh xao và mất bình tĩnh, giọng nó run rẩy khi nói. Nàng nhớ lại một cách mập mờ khi nó đứng trong vòng tròn của những người lớn bao vây chung quanh Hethe khi nàng lao đến với chàng. Nàng cũng nhớ lại gương mặt xanh xao, kinh hoàng của nó lúc đó. Cậu nhóc chắc hẳn đã không cố ý gây ra mọi sự rắc rối này.
“Cho cậu nhóc đi, William,” Hethe nói sau một thời gian dài. Helen cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
“Nhưng…”
“Để cho nó đi. Tôi nghĩ cậu nhóc đã học được một bài học. Cậu ta sẽ không bao giờ ném bất kì viên đá nào nữa. Không bao giờ. Phải không, cậu bé?” Hethe cao giọng. Đôi mắt cậu nhóc mở to trước cái giọng đe dọa đó, và rồi nhanh chóng lắc đầu.
“Thấy chưa?” Hethe cười nhẹ nhàng. “Để nó đi đi.” William ngập ngừng, quắc mắt nhìn cậu bé đầy giận dữ nhưng rồi thả nó ra. Là một cậu bé thông minh, nó chuồn ra cửa ngay lập tức và chạy biến đi.
Người phụ tá thứ nhất của Hethe nhìn theo cậu nhóc vẻ bất mãn. “Ngài quá dễ dãi với nó, Hethe. Ngài luôn luôn như vậy. Chúng tôi có thể đã mất ngài… và tất cả chỉ vì sự ngu ngốc của một thằng nhóc.”
“Tôi đâu có chết” Hethe nhẹ nhàng chỉ ra.
“Không.” Gánh nặng của William từ từ giảm nhẹ.
"Tôi đã lên kế hoạch để đi tìm kiếm Stephen. Tôi nghĩ rằng bây giờ tôi không có khả năng để làm việc đó. Cậu sẽ đảm nhận nó chứ?"
"Vâng. Tất nhiên."
"Tốt. Nếu cậu tìm thấy cậu ta, mang cậu ta tới gặp tôi. Nếu không…"
“Dù thế nào tôi cũng sẽ cho ngài biết," William đảm bảo với chàng và rời khỏi phòng.
Ngay khi cậu ta rời khỏi phòng, Helen quay sang cười đầy biết ơn với chồng nàng và siết chặt bàn tay vẫn còn còn giữ trong tay nàng. “Cám ơn thưa ngài.”
Chàng quay sang nàng , rõ ràng ngạc nhiên khi nhìn thấy sự thư giãn và vui thích trên gương mặt nàng. “Vì cái gì?”
“Vì đã không trừng phạt cậu nhóc đó.”
“Tôi không thể nghiêm khắc phạt cậu nhóc vì nhắm sai đích. Cậu nhóc chỉ đang chơi mà thôi.” Mắt chàng hẹp lại. “Có phải em thật sự tin rằng tôi là một kẻ cực kỳ xấu xa phải không? Em vẫn tin rằng tôi là kẻ đã ra lệnh trừng phạt những người dân của tôi sao?”
“Không” Helen phản đối, rồi nhận ra rằng nàng trả lời quá nhanh. Nàng thở dài khi gương mặt nàng đỏ bừng lên vì mặc cảm tội lỗi. “Ít nhất… em không chắc lắm.”
Chàng có vẻ tự tranh đấu trong một lúc rồi hỏi. “Bây giờ em khẳng định chưa?”
Helen xem xét một cách nghiêm túc, sau đó nàng gật đầu. "Rồi".
"Vậy thì em có chấp nhận kết hôn với tôi không?"
Lại quay lại điều này? Nàng nghĩ. Helen ngưng lại để cân nhắc cảm xúc của mình. Đã cưới Hethe, hợp thức và vĩnh viễn-hoặc ít nhất là cho đến khi chết mới chia lìa họ... Nàng đã cố gắng tưởng tượng về tương lai, nhưng tất cả tâm trí của nàng có thể làm là vẽ lên những hình ảnh của mối quan hệ của họ cho đến lúc này. Gương mặt khiếp hãi của chàng mỗi khi nàng đặt một đứa bé vào trong tay chàng cái ngày họ đi đã ngoại. Phải, chàng dường như chết điếng và hoàn toàn lúng túng không biết phải làm gì với đứa bé, nhưng chàng không đẩy trả lại hay đánh rơi nó dù bị chọc tức. Và vào cái ngày đi dạo trên thuyền. Nước là nỗi ám ảnh thời thơ ấu trước kia, nhưng chàng đã dồn hết can đảm để đối mặt với nó– dù nó chỉ đơn giản là chàng không biểu lọ vẻ yếu kém trước nàng. Và sau đó là những nụ hôn của chàng. Cơ thể nàng bắt đầu khuấy động chỉ với những ký ức âu yếm của chàng.
“Helen?”
Nàng giật mình nhìn lên. Lần đầu tiên nàng nhận ra rằng chàng đã dùng tên nàng mà không có từ “tiểu thư” phía trước. Nàng thích như thế. Và nàng cũng thích ngọn lửa trong mắt chàng. Nó làm những cơn run rẩy chạy dọc sống lưng nàng.
"Có phải em mong muốn cuộc hôn nhân này bền vững không?"
"Vâng," Helen thốt lên, biết rằng sự đồng ý của nàng bây giờ có nhiều sự ràng buộc hơn là lời tuyên thệ hôn nhân lúc trước. Nàng chỉ hy vọng nàng không phạm sai lầm.