Bliss

Chương 7: Chương 7




"Điều này thật không thể chấp nhận được."

Helen giật nảy mình trước lời tuyên bố rõ ràng của Ngài Holden khi chàng nện nắm đấm xuống bàn ăn nơi nàng ngồi giữa Ngài Templetun và dì nàng, xem xét kỹ bản hợp đồng mà họ đã dành rất nhiều thời gian để lập lên. Bản hợp đồng có vẻ ổn một cách tuyệt vọng đối với nàng. Dì Nell chắc chắn không chấp nhận việc tất cả mọi thứ đều được tiến hành theo cách của Ngài Holden.

Helen nghĩ rằng với thực tế là nàng không muốn kết hôn với chàng đã cho phép dì nàng đòi hỏi nhiều như vậy. Bây giờ, với sự than phiền của gã đàn ông này, Helen cảm thấy lóe lên một tia hy vọng là hôn lễ có thể ít nhất bị trì hoãn lâu hơn một chút. Hethe kéo Ngài Templetun qua một bên, và Helen thực sự nín thở khi quan sát cuộc thảo luận của họ diễn ra. Ngài Holden thì hung dữ và kiên quyết; Ngài Templetun đang quơ tay chung quanh và trông có vẻ mất hết tinh thần. Dù Holden muốn bất của thứ gì, nó cũng không gây ấn tượng với người đàn ông này, nàng chú ý với một chút thích thú và bối rối. Cuối cùng, Templetun đầu hàng và quay trở lại bàn ăn, thái độ của ông rất khó chịu khi ông tìm thấy dì nàng.

“Hình như chúng ta lại có thêm việc để làm.” Ông thông báo.

Dì Nell do dự, hướng cái nhìn sang Helen; rồi bà đứng lên với một cái nhún vai đầy nghi ngờ. “Tốt thôi, thưa Ngài. Chúng tôi sẽ chuẩn bị.”

Helen vẫn còn đang quan sát hai người bước đi khi Hethe ngồi xuống chiếc ghế cạnh nàng và vui vẻ nói, “Vâng, hình như chúng ta có thêm một chút thời gian để làm quen. Chúng ta sẽ làm gì sáng nay? Một buổi dã ngoại nữa ư?”

Helen từ từ quay lại giận dữ, đôi mắt nàng nheo lại trước nụ cười toe toét phấn khởi của chàng. “Tôi nghĩ tiểu thư nên đi …”

Cố kiềm chế, Helen bất ngờ đứng dậy, nhìn chằm chằm về hướng cánh cửa nhà bếp. Nàng xem xét đến một chuyến đi chớp ngoáng vào nhà bếp lấy tỏi, nhưng rồi nàng thay đổi suy nghĩ. Liệu có ích gì? Hethe rõ ràng đã nhận ra mánh khóe này rồi. Cái mà nàng cần là được ở một mình để tìm ra một vài mưu kế mới.

“Đến đây, Goliath,” nàng ra lệnh, quay người rời khỏi bàn ăn. Nàng đã đi được nửa đường tới cửa chính trước khi nhận ra nàng không chỉ có một mình. Ngài Holden đã đứng đó và bây giờ đang sánh bước đi cùng nàng.

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Chàng hỏi.

“Chúng ta sẽ không đi đâu hết. Tôi muốn đi dạo để hít thở không khí trong lành,” nàng nói một cách dứt khoát.

“Ah, đi dạo nghe thật thú vị. Nó sẽ cho chúng ta thêm cơ hội để trở nên thân thiết hơn.”

Helen chỉ còn biết cứng họng. Điều cuối cùng nàng muốn là đi bất cứ nơi nào cùng với chàng. Nhưng nàng nghĩ rằng nói với Ngài Holden điều này sẽ chỉ làm chàng hài lòng mà thôi.

Nhìn xuống con chó vẫn đang sánh bước bên trái nàng, nàng với tay xuống vỗ nhẹ lên đầu nó âu yếm. Nàng nhớ con quái vật này trong suốt thời gian nó bỏ đi, nhưng khó có thể khiển trách nó được. Nàng còn không thể chịu đựng được hiện tại xung quanh mình.

Cố gắng hết mức có thể để lờ tịt đi cái kẻ hiện diện lù lù một đống bên phải nàng, Helen bước qua cửa chính, xuống cầu thang và bắt đầu đi thật nhanh băng ngang qua sân của lâu đài và Holden không khó khăn gì để theo kịp nàng. Họ rời sân và bắt đầu tiến về phía trước xuyên qua những hàng cây bao xung quanh tòa lâu đài thì một ý tưởng chợt nảy ra.

Họ không cách xa con sông là bao! Nàng có thể nghe tiếng nước chảy cuồn cuộn xen lẫn với tiếng chim và các con thú khác. Nàng nghi ngờ Hethe biết âm thanh đó là gì.

Một nụ cười đột ngột nở bừng trên khuôn mặt nàng và nàng rẽ xuống lối đi bên cạnh, dịu dàng mỉm cười khúc khích khi Goliath hứng thú sủa ầm ĩ chạy tới trước, chạy trở về bên nàng, sau đó làm chạy đi một lần nữa. Khi lối đi nhỏ dẫn đến khoảng rừng thưa ven bờ sông, nụ cười Helen nở rộng, phủ đầy khắp gương mặt nàng. Nàng đã ở giữa khoảng rừng thưa, hướng về con thuyền độc mộc nhỏ có trụ bánh lái được buộc vào trên bờ, trước khi nàng kịp nhận ra nàng bị mất một người bạn đồng hành: cái kẻ là người mà lại cao lớn ấy.

Dừng lại, nàng quay lại để thấy chàng đứng ở ven khoảng rừng thưa, chàng nheo mắt nhìn chăm chăm như đang xem xét chiếc thuyền và dòng sông.

“Có chuyện gì không ổn ư, thưa Ngài?” nàng hỏi một cách ngọt ngào.

Đôi mắt chàng nhìn nàng đầy nghi ngờ. “Chúng ta sẽ làm gì ở đây?”

“Tôi nghĩ một chiếc thuyền nhỏ xinh trôi trên sông thì thật là tuyệt. Đúng không nào?” Nàng thách thức.

Hethe mím chặt môi. “Tôi không nghĩ như thế…”

“Oh, Ngài sợ à?” Nàng chế giễu. Chàng thẳng người lên, cao hơn ít nhất một inch, nét mặt chàng tối sầm lại nhưng chàng không nói một lời nào. Chàng chỉ di chuyển thận trọng về phía trước, dẫn đường tới con thuyền độc mộc nhỏ ở bờ sông. Khi đã đến đó, chàng dừng lại, trông đầy vẻ do dự.

Thích thú trước sự khó chịu của chàng, Helen tiến đến, nhìn chăm chú vào chiếc thuyền, rồi mỉm cười và chìa bàn tay của nàng ra. Cau mày lại, chàng nắm lấy tay nàng, siết chặt nó trong tay mình khi nàng nhanh chóng lợi dụng chàng để giữ thăng bằng khi nàng bước vào con thuyền nhỏ. Thả tay chàng ra, nàng giơ tay ra để giữ thăng bằng và bước tới chỗ ngồi phía cuối, nơi nàng có thể ngồi thoải mái, sau đó quay lại và nhìn chàng đầy vẻ chờ đợi.

Càu nhàu dưới tiếng thở dài, Hethe siết chặt cái trụ thuyền bị buộc chặt, rồi đi theo sau, trèo vào trong thuyền, trông có vẻ không vui. Helen chờ cho đến khi chàng ngồi đối diện với nàng rồi mới nói, " Ngài phải tháo dây buộc thuyền ra."

Chàng ngây người ra nhìn nàng trong một lát, rồi quay người nhìn chằm chằm vào cái trụ và sợi dây nối từ trụ đến cái neo bằng kim loại bên trong thuyền.

Nàng cố ý để cho chàng phải đứng lên tháo cái nút buộc vào trụ, nhưng thay vào đó chàng tháo cái nút buộc trong thuyền và quăng nó qua mạn thuyền khiến nó bị kéo lê trong nước. Chàng quay lại nhìn nàng với một nụ cười của kẻ lừa đảo, biết rằng chàng đã làm hỏng kế hoạch của nàng là chờ xem nỗi khó chịu lo lắng của chàng. Mắt Helen hẹp lại, nhưng cuối cùng nàng nói "Ngài phải ra đẩy thuyền ra."

Trong một thoáng, nàng nghĩ rằng nàng đã chiến thắng, rằng chàng sẽ lao ra khỏi thuyền và phóng thẳng về nhà. Cái suy nghĩ này làm nàng choáng váng. Nàng cần thời gian để suy nghĩ. Phải có một cái gì đó để nàng có thể vẫn còn ngăn chặn được đám cưới này. Nhưng quả thật là chàng lao ra khỏi chiếc thuyền, nhưng chỉ để đẩy nó xuống nước.

“Goliath!” Helen gọi, và con chó, kẻ đang sục sạo xa hơn bờ sông một chút, quay lại và phóng nhanh về phía họ, nhảy vào bên trong thuyền khi Hethe đang đẩy chiếc thuyền ra khỏi bờ, xoay xở vụng về với đống lộn xộn trong thuyền để không bị quá ướt.

Con chó rơi tòm xuống ngay phía sau chàng, Hethe níu lấy cả hai bên mạn thuyền như thể cuộc sống của chàng dựa cả vào đó khi Goliath cuối cùng cũng ngồi cạnh chân của Helen phía cuối thuyền.

"Ổn rồi, không phải thật tuyệt sao?" Nàng thốt lên, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ khi chàng nhìn chăm chú vào dòng nước đang trôi và nuốt ực một cái.

'Hmmm," Chàng cằn nhằn, bất mãn nhìn trừng trừng từ nàng đến những cái mái chèo đang nằm dưới đáy thuyền. Có vẻ như nhận ra rằng chàng được mong đợi sẽ chèo thuyền, chàng nhặt một chiếc mái trèo lên, kiểm tra nó thật nhanh, rồi đặt nó vào dây chão.

Cái mái chèo thứ hai cũng được nhanh chóng đặt vào vị trí, chàng bắt đầu đẩy tới với một cố gắng vụng về. Thật quá rõ ràng là trước đây chàng chưa từng làm việc này, nhưng Helen không thèm quan tâm. Họ sẽ không đi xa. Thật sự không có nhiều dòng chảy ở đây. Đoạn này của con sông, mặc dù rộng, nhưng nước chảy rất chậm và không sâu. Dĩ nhiên, nàng sẽ không nói với chàng điều này. Nàng sẽ không thể đùa giỡn trên cái được cho là nỗi sợ hãi về nước của chàng, nếu chàng biết thực sự đây chỉ là một vũng nước rộng - ít nhất là so sánh với một vài chỗ khác sâu hơn và nước chảy xiết hơn gần những đoạn này.

Tựa nhẹ vào mạn thuyền, nàng lướt nhẹ tay vào dòng nước mát. Helen vẫn thường đi xuống đây với Goliath, nhưng ít khi chèo thuyền. Bây giờ nàng tự hỏi tại sao nàng không thử chèo thuyền một hay hai lần trước đó. Thuyền này không của ai cả - thật ra là của tất cả mọi người. Nó đã ở đây lâu lắm rồi nàng nhớ như thế, là một trong những chiếc thuyền của bến đò tạm, được dùng bởi bất cứ một ai muốn tìm một lối đi tắt ngang qua sông thay vì phải đi vòng qua hay lội qua sông, miễn là nó được trả về bờ bên kia.

“Có lẽ tiểu thư không nên vươn ra xa như thế,” Hethe thình lình nói, kéo cái nhìn của nàng trở lại. “Con thuyền dường như hơi bị nghiêng khi nàng làm như vậy”

Không thể nào nhầm lẫn được sự căng thẳng trong giọng nói của chàng. Không còn nghi ngờ gì nữa, gã đàn ông này đang lo lắng. Helen cười thầm. Sau những gì mà hắn ta đã khiến nàng chịu đựng ngày hôm qua, thật là tốt khi thấy hắn cũng phải chịu đựng một chút. Mặc dù, phải chịu đựng nhiều thì còn tuyệt hơn, nàng quyết định. Thay vì ngồi thẳng người lên như chàng yêu cầu, nàng vươn ra xa hơn nữa. Con thuyền tròng trành nghiêng ngả dưới sức nặng của nàng, cho đến khi mép thuyền và mặt nước cách nhau vài inch. Nàng mỉm cười khi làm vậy, quan sát nét mặt căng thẳng cùng với sự lo âu của Hethe. Nghiến răng, chàng chuyển sang ngồi đối diện với chỗ cũ của mình, cố giữ thăng bằng cho con thuyền một chút và phá hỏng trò đùa của nàng. Thở hổn hển, Helen thẳng người và liếc nhìn xung quanh. Lúc mới bắt đầu, chàng còn chèo thuyền lóng ngóng nhưng bây giờ đang dần trở nên thành thạo hơn. Thuyền họ lướt đi dưới một vòm cây mọc ở hai bên bờ sông, những nhánh cây trải dài phủ trên đầu trông giống như một ngôi nhà nghỉ mát. Ngôi nhà nghỉ này sẽ thật là lãng mạn nếu như không kể đến sự thật rằng nàng đang ở cùng với hắn ta.

Tiếng sủa của Goliath đã làm nổi lên tai họa. Con chó đang nằm thanh thản và yên lặng dưới thuyền, bất thình lình ngọ ngoạy không yên, nó ngồi dậy nhìn chăm chú qua mạn thuyền về phía bờ vừa lướt qua. Helen nhìn thấy những con vịt đang lội nước trôi qua cùng một lúc với Goliath, vì vậy nàng đã không chuẩn bị cho hứng thú bất ngờ của nó. Đứng bật dậy, con chó săn bắt đầu sủa ầm ĩ, rồi nô đùa, đầu tiên nó nhảy sang phải rồi nhảy sang trái, rồi dừng lại và đặt chân lên mạn thuyền như thể nó chuẩn bị lao vào lũ vịt. Ngay lập tức lũ vịt bắt đầu kêu quang quác điên cuồng và bay đi.

“Goliath! Không!” Helen hét to, không thể thưởng thức vẻ mặt bất ngờ xanh như tàu lá của Hethe; cái cách mà con chó đặt chân lên mạn thuyền khi nãy làm con thuyền tròng trành cũng khiến nàng hoảng hốt. Nàng bắt đầu nhảy ra khỏi chỗ, chộp lấy con chó săn cố làm dịu đi cơn kích động của nó đúng lúc nó quay lại và hướng về phía nàng nô đùa ầm mĩ. Lần này nó đâm sầm vào nàng đầy phấn khích. Nàng bị mất thăng bằng trong lúc chiếc thuyền nảy bật lên, và tiếp theo nàng biết là nàng đang ngã nhào qua mạn thuyền vào thẳng dòng nước lạnh lẽo. Goliath sủa, Hethe kêu lên, và Helen hét to hết mức có thể. Rồi nước phủ ngập đầu nàng, nhấn chìm nàng một cách lặng lẽ.

Một lát sau nàng nổi trên mặt nước, điên cuồng ho và phun đống nước trong miệng nàng ra.

Một ý tưởng loé lên trong đầu nàng nhanh như chớp. Vẫn còn ho và thở phù phù, nàng lại chìm trong làn nước lần nữa, quơ mạnh cánh tay cho thêm phần hiệu quả. Nàng nhô lên khỏi mặt nước ngay một giây sau đó, kêu cứu một cách yếu ớt, rồi lại chìm nghỉm dưới nước một lần nữa. Sau khi chờ đợi một vài giây, nàng lại vọt lên, cái nhìn của nàng điên cuồng tìm kiếm và tìm thấy Hethe, kẻ đang ngồi trong thuyền cách xa vài feet, một vẻ kỳ lại hiện rõ trên gương mặt chàng khi chàng theo dõi nàng lại ngụp lặn dưới sông.

Nghiến chặt quai hàm. "Tôi sẽ dìm chết Ngài, đồ lỗ mãng. Ngài không định cứu tôi sao? "

Đôi môi vị hôn phu của nàng run rẩy; rồi chàng ra hiệu. Helen xoay người trong nước chỉ để nhìn thấy Goliath đang nô đùa ở đằng sau nàng, săn đuổi những con vịt đang kêu quang quác và điên cuồng đập cánh đen đét mỗi lần nó bơi đến. Nước chỉ mới đến ngang vai của nó. Cám ơn con chó săn, nhờ nó mà nàng đã không lừa gạt được Holden dù chỉ một giây.

Cố cắn chặt răng khi bất ngờ Hethe phá ra cười, Helen đứng dậy. Dĩ nhiên người nàng hoàn toàn ướt đẫm. Áo váy của nàng thấm đẫm nước sông, tóc nàng cũng là một mớ ẩm ướt rối mù rũ xuống đầu và vai nàng, và nàng thì lạnh buốt. Lòng tự trọng của nàng bị xé nát, Nàng ngẩng đầu kiên quyết và đi ra khỏi vũng nước, áo váy nàng sũng nước quấn quít lấy chân nàng, giầy nàng lẹp nhẹp những nước sau mỗi bước đi

“Oh, Helen! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cháu ổn chứ!”

Helen dừng lại ở cầu thang dẫn lên tầng hai của lâu đài Tiernay và ngạc nhiên tự hỏi điều gì khiến nàng nghĩ nàng có thể lẻn vào nhà và trốn vào phòng nàng trước khi có ai đó trở nên quan tâm đến tình trạng bẽ bàng của nàng. Nàng đáng lẽ phải hiểu biết hơn. Không có gì còn đúng kể từ khi Ngài Holden đến đây. Tại sao lần này lại có sự khác biệt chứ? Dĩ nhiên, dì nàng và Templetun đang ngồi trong đại sảnh, đợi để chứng kiến hậu quả của sự dại dột của nàng.

"Có chuyện gì đã xảy ra với cháu vậy, cháu yêu?" Dì Nell kêu lên khi bà đến bên cạnh nàng và thấy nàng ướt như chuột lột.

"Cháu gặp một sự cố nhỏ," Helen trả lời vắn tắt, tiếp tục đi về phía cầu thang và ngượng ngùng nhăn mặt với những âm thanh lẹp nhẹp nàng tạo ra với mỗi bước chân.

“Dì thấy rồi,” Dì Nell ngắt lời, đuổi theo nàng. “Nhưng đã xảy ra chuyện gì thế? ”

“Nghe này, tiểu thư. Thế còn Ngài Holden đâu?” Ngài Templetun chen vào, đuổi kịp họ khi họ tiến đến cầu thang.

“Tôi hy vọng hắn ta đang nổi bềnh phềnh trên sông nhưng e rằng tôi không may mắn được như vậy.” Helen quay lại nói mát mẻ, bắt đầu lên cầu thang, phớt lờ tiếng thở hắt ra vì sốc của Templetun. Ông ta muốn hiểu như thế nào về những lời của nàng cũng được. Nàng chẳng cần quan tâm. Để lại họ trong nỗi ngạc nhiên, nàng lép nhép đi lên cầu thang về phòng mình. Nàng xoay xở để cởi cái áo dài sũng nước và lau khô mình với cái khăn ở đầu giường khi Ducky lao nhanh vào phòng.

Cô hầu gái của nàng đưa mắt nhìn nét mặt hầm hầm của Helen và hình như quyết định giữ im lặng không dám hỏi. Hai người phụ nữ làm việc trong yên lặng cố lau khô mái tóc của nàng hết mức có thể. Rồi Ducky chải và kéo mái tóc ra sau lưng thành một kiểu có thể chấp nhận được trước khi giúp Helen mặc cái áo mới, màu xanh lục để thay cho cái áo dơ bẩn màu xanh dương bị ướt mà nàng vừa cởi ra.

Vẫn giữ im lặng, Helen đi xuống đại sảnh. Hôm nay nàng sẽ không trốn trong phòng mình như buổi picnic ngày hôn trước! Nàng quyết định thế. Nhưng rồi nàng hối tiếc cái quyết định ấy ngay giây phút nàng bước xuống cầu thang đặt chân lên nền đại sảnh. Well, có lẽ không phải chính vào giây phút đó, nhưng rồi khi cánh cửa lâu đài mở ra và Hethe bước vào cùng với con Goliath vui mừng theo sát gót chàng. Cái đuôi ve vẩy phóng túng, con chó nhận ra ngay cô chủ của mình và nó chạy tới trước lao thẳng vào người nàng. Helen nghe Ducky kêu lên hốt hoảng trước khi nàng bị bật ngược ra sau dưới sức nặng của con chó; rồi nàng đẩy thân hình ẩm ướt của Goliath ra xa, kinh ngạc nhìn cái áo choàng màu xanh lục mới thay của nàng ướt đẫm và dính đầy bùn.

“Thật là đáng tiếc.” Hethe vui vẻ đi về phía trước. “Tôi nghĩ rằng tôi nên để nó ở bên ngoài nhưng tôi thấy tôi trở nên khá thân thiết với con chó này. Một con vật thật là thông minh. Có phải tiểu thư cũng đã huấn luyện để nó làm những trò nhỏ đó trên thuyền phải không? ” Chàng hỏi với một nụ cười chế giễu khiến Helen đau buốt .

“Không,” nàng hầm hè nhớ lại những gì nàng đã huấn luyện Goliath. Gã đàn ông này thậm chí không thèm che dấu niềm thích thú của hắn ta và nàng không đánh giá cao điều này vì nàng là kẻ phải trả giá.

“Ah! Phải, nó thật là thông minh.” Ngài Holden gãi gãi xung quanh tai Goliath làm nó mê mẩn, và chàng cười toe toét suốt với Helen, sau đó chàng đứng thẳng dậy và quay về phía cửa. "Tôi sẽ để nó ở bên ngoài cho khô trong khi tiểu thư thay quần áo một lần nữa."

Cơn giận dữ của nàng bốc lên ngùn ngụt khi chàng chỉ cần vỗ vỗ tay mình vào chân là Goliath, kẻ phản bội, lao nhanh theo chàng ra cửa. Với sự thôi thúc trẻ con, Helen định gọi con chó quay trở lại bên cạnh nàng chỉ để chứng tỏ cho tên đáng ghét kia biết con chó là của ai, nhưng bị cản lại khi Ngài Templetun nói to.

“Aye. Tốt nhất là cô nên đi thay đồ,” vị cố vấn của nhà vua nói, quan sát bộ váy vấy bẩn và ẩm ướt của nàng với một cái cau mày. “Cuộc đàm phán đã xong. Chúng tôi đã sẵn sàng để bắt đầu hôn lễ. Tôi đã cho mời cha xứ của tiểu thư đến.”

“Tôi không thể tin nó lại không hiệu quả ”

Helen ngọ ngoạy cáu kỉnh với những lời buồn rầu của Ducky. “Tôi thì có. Gã đàn ông này là một kẻ tối dạ. Hắn ta cũng là kẻ khiếm nhã. Tôi chưa bao giờ gặp một kẻ nào đần độn, vụng về và khó chịu hơn” nàng ngắt ngang khi một cô hầu khác tiếp tục cài những bông hoa nhỏ lên mái tóc nàng.

"Aye, là tỏi và – Hắn ta tuyên bố hơi thở của tôi có mùi thơm như những bông hoa," Helen lầm bầm giận dữ.

Ducky há hốc miệng kinh ngạc liếc nhanh nàng rồi lắc đầu. "Có lẽ hắn ta có khả năng thưởng thức mùi vị kém."

" Khả năng thưởng thức mùi vị quá tệ, theo đánh giá của tôi! Hắn ta đoán ra chính xác những gì chúng ta đã làm và hắn cố làm mọi thứ có thể để khiến tôi lúng túng."

"Tiểu thư có chắc không? Ý tôi là, tôi biết tiểu thư nghĩ rằng buổi picnic trên mảnh vườn hoa dại là có chủ tâm, nhưng ... có lẽ là không. Có lẽ hắn thực sự không nhìn thấy mảnh vườn đó khi trải tấm chăn lên. Và có lẽ hắn ta không nghe dì tiểu thư nói chuyện với Ngài Templetun về việc tiểu thư bị dị ứng với loại hoa đó.”

"Aye, và có lẽ hắn thực sự làm như thế với loại rượu dở tệ mà tôi đã mang lại cho hắn, và nghĩ rằng nó là một trong những loại rượu tốt nhất mà hắn ta đã từng nếm qua," Helen càu nhàu.

"Hắn ta đã nói thế?" Ducky trông sửng sốt, rồi cắn môi. "Vậy hắn ta đã nói gì về việc thiếu màn che hay lò sưởi trong phòng?" Miệng Helen mím chặt. "Hắn ta đã nhận ra những mưu kế trơ tráo nối tiếp nhau."

"Lũ bọ chét?" Ducky hỏi gần như tuyệt vọng. "Da của hắn hẳn phải dày lắm mới miễn dịch được với những con vật bé nhỏ đó. Hắn đã không hé nửa lời về chúng."

Ducky im lặng trong khi cô cài những bông hoa vào trong mái tóc vàng óng của Helen, sau đó thì thầm không vui," Tôi để ý thấy hắn ta ăn ngon lành những món ăn mà chúng ta phục vụ.”

"Aye". Helen đau đớn nhớ lại mình bị chọc tức như thế nào. "Hắn ta tuyên bố tôi có người đầu bếp giỏi nhất trong những nước theo đạo cơ đốc."

“Oh.” Ducky có vẻ thất vọng khủng khiếp với tin này. Nhưng cô không thể thất vọng nhiều hơn Helen được, nàng thực sự tin chắc rằng hắn ta sẽ bước lên phía trước, khước từ mệnh lệnh lố bịch bắt họ cưới nhau của nhà vua. Gã đàn ông này đã làm nàng thất vọng và hôm nay là ngày cưới của nàng.

“Oh Chúa ơi!” Ngày cưới của nàng, nàng tuyệt vọng nghĩ. Cha xứ Purcell chắc chắn đang chờ trong nhà thờ rồi. Họ sẽ tổ chức buổi hôn lễ ngay khi nàng sẵn sàng.

Và nàng chẳng có nhiều lựa chọn ngoại trừ vâng lời Templetun, thật không may, chẳng có gì còn lại để có thể trì hoãn điều không thể tránh khỏi này. Tất cả mọi người đã sẵn sàng. Những người hầu của Helen đều giàu kinh nghiệm và thạo việc. Ngay cả khi họ thực hiện mưu đồ của nàng để kết thúc trò hề này, nàng vẫn sai họ trang trí lâu đài, chuẩn bị cho cái đám cưới nàng chưa bao giờ tin sẽ xảy ra.

Việc trang hoàng, một nghi lễ trang trọng - Tất cả đã sẵn sàng. Nàng đã tiến hành việc chuẩn bị cho đám cưới hầu như với lý do chỉ để ngăn không cho những khách mời của nàng hoài nghi bất cứ điều gì không ổn; bây giờ chúng là những thứ cần thiết. Hôn lễ này không thể bị hủy bỏ. Thật ra, bất chấp mọi nỗ lực của họ, Ngài Holden xem ra hài lòng một cách lo lắng về toàn bộ sự sắp đặt này.

Helen nhăn mặt khi Ducky vô tình chọc cái cuống hoa lên đầu nàng.

“Xin lỗi,” Cô hầu gái thì thầm, tập trung cao độ vào công việc của mình.

“Đủ rồi, thế là đủ lắm rồi” Helen ngắt lời, vung tay ra xa nôn nóng đứng lên. Quay về phía cô hầu gái, nàng giơ tay ra. “Mang tỏi đến đây…”

“Aye, nhưng hắn ta nói hắn ta thích nó” Ducky bước tới nhặt những nhánh tỏi và cái cốc chứa hỗn hợp làm tăng hơi thở hôi thối của họ .

"Tại sao tiểu thư tự tra tấn mình với những thứ này nếu như nó không có tác dụng đối với hắn ta?" "Bởi vì tôi chắc chắn nó có hiệu quả đối với hắn ta." Nàng lắc đầu. "Tôi không thể quên được phản ứng của hắn khi hắn ta đến đây lần đầu tiên. Tôi thề gã đàn ông này sẽ chết vì cái mùi đó." "Thế nhưng tại sao ông ta lại khẳng định thích nó?" Cô hầu bối rối hỏi. "Chắc chắn hắn ta không mong muốn kết hôn với một người phụ nữ mà đã xem thường ý nghĩ kết hôn với hắn?"

Helen nhún vai vô vọng và cầm lấy nhánh tỏi, nói khi nàng bắt đầu bóc vài nhánh. “Có lẽ chúng ta đánh giá quá cao khả năng có thể từ chối của hắn. Có lẽ hắn ta cũng không thể xem thường mệnh lệnh của nhà vua như tôi."

"Vậy thì tiểu thư có nghĩ rằng hắn ta không muốn kết hôn với tiểu thư nhiều như tiểu thư không muốn phải kết hôn với hắn? Rằng hắn ta không có sự lựa chọn nào cả?"

"Kết luận là như vậy đó," nàng thì thầm một cách cam chịu, đưa nhánh tỏi đầu tiên lên miệng. "Không!" Nell kêu thét lên từ cửa. Helen chuyển cái nhìn chằm chằm đến bà trong sự kinh ngạc khi bà ta lao nhanh về phía trước và giật lấy những nhánh tỏi.

“Chuyện gì vậy” Helen bối rối hỏi và há hốc mồm nhìn dì nàng khi bà ném nhánh tỏi ra ngoài sân. “Dì đang làm gì vậy?”

“Tống khứ những cái này” Nell quay lại từ cửa sổ và dò xét cô cháu gái với một tiếng thở dài. “Đó là một trong những điều khoản thêm vào mà Ngài Holden khăng khăng yêu cầu bổ sung vào hợp đồng. Nó là lý do tại sao chúng ta phải đàm phán thêm nữa. Hơn nữa cháu không bao giờ được ăn tỏi nữa.” “Hả” Helen kêu thét lên. “Nhưng nhà bếp vẫn cho chúng vào…”

“Việc này tốt thôi, theo như hợp đồng, nhưng cháu sẽ không được phép ăn tỏi sống, chưa nấu chín.” “Dì có đồng ý với điều này không?”

“Có, dì còn có thể làm gì khác nữa chứ?" Nell nói khích. "Chính vì cái thực tế Ngài Holden đòi hỏi khắt khe về điều này, Templetun đang thắc mắc tại sao. Dì phải đồng ý chỉ để tránh sự tò mò của ông ấy. Dì phải đồng ý tất cả."

"Tất cả?” Helen cảm giác đau thắt ruột. "Còn cái gì khác nữa không?"

Nell di chuyển và nhăn mặt. “Cháu không bao giờ nấu ăn cho hắn. Cháu phải ăn chung một đĩa với hắn ta. Cháu phải uống chung một cốc với hắn ta. Sẽ luôn luôn có những tấm màn che cửa sổ trừ phi hắn ta yêu cầu khác đi. Một ngọn lửa sẽ được đốt trong phòng ngủ của hắn mỗi đêm, và đích thân cháu sẽ phục vụ hắn ta tắm." Helen chịu đựng trong yên lặng và lặng người trước những hung tin này, tâm trí nàng dường như không làm việc. Ducky thì thầm, "Hình như hắn ta đã không thấy thức ăn hay hơi thở của tiểu thư quá dễ chịu sau tất cả những chuyện như vậy."

"Mẹ kiếp," Helen rít lên, và cô hầu gái nhìn nàng chăm chú đầy quan tâm lo lắng.

“Chắc chắn chúng không phải lầ vấn đề gì to tát, phải không thưa tiểu thư?”

“Chúng không thể là vấn đề bây giờ, Helen,” Dì Nell đồng ý, tới ngồi bên cạnh nàng. “Chúng ta đã cố gắng hết mức, nhưng nhà vua đã ra yêu cầu đám cưới này và có vẻ nó phải được tiến hành."

"Nhà vua có thể ra lệnh cho chúng cháu kết hôn, nhưng ngài không thể bắt chúng cháu thích nó. Hơn nữa, cháu hy vọng nếu cháu tự làm mình bốc mùi hôi thối thì Holden có thể từ chối trải qua đêm tân hôn. Việc này sẽ cho cháu nhiều thời gian để tìm ra một lối thoát."

“Oh.” Ducky gật đầu chầm chậm tỏ vẻ đồng ý. “Tiểu thư luôn luôn nhanh trí, thưa tiểu thư.”

“Tôi e rằng không đủ nhanh,” Helen nói một cách ảm đạm.

Hethe liếc nhanh về phía cửa phòng chàng khi William vội vã bước vào. Đứng dậy, chàng nhướng chân mày đầy dò hỏi với phụ tá thứ nhất của chàng." Cậu có chúng rồi phải không?"

"Aye. Tuy nhiên tôi vẫn không hiểu tại sao Ngài lại muốn có tỏi," cậu ta thú nhận. Cậu ta chìa ra vài nhánh tỏi có mùi thảo mộc thơm ngát.

“Well, tôi đã khá sai lầm với chiến lược mới trong cuộc chiến này," Chàng thì thầm, bắt đầu bóc những nhánh tỏi.

William trông cáu kỉnh. "Vậy nó là cái gì?"

"Đôi khi cách tốt nhất để đánh bại kẻ thù là tham gia với họ vào trò chơi của chính họ theo cách riêng của mình." Cố tình lờ đi cái nhìn sửng sốt của William, chàng thình lình thả nhánh tỏi vào trong miệng, cố lờ đi cái cách chúng thiêu đốt lưỡi và hai bên má khi chàng cương quyết nhai nó.

“Và chính xác là kẻ thù nào sẽ bị chúng ta đánh bại bằng tỏi?” William hỏi một cách cẩn thận.

Hethe nuốt xuống, lưỡng lự, rồi lắc đầu. Chàng đã không kể cho phụ tá thứ nhất của chàng bất cứ thủ đoạn nhỏ nhen vụn vặt nào mà nàng dành cho chàng nhằm cố gắng chống lại đám cưới. Thật là quá bẽ bàng để chấp nhận rằng nàng ghét cái ý tưởng sẽ là vợ của chàng - không kể đến sự thật bản thân chàng cũng chẳng hào hứng gì với sự kết hợp này. Lòng kiêu hãnh của chàng đã bị thử thách một cách nghiêm trọng bởi thực tế trong khi chàng, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đã quyết định rằng cuộc hôn nhân này sau cùng có lẽ cũng không phải là một thử thách ghê gớm, nàng đã không có bất cứ một sự thay đổi tình cảm nào tương tự. Không, đây là một cuộc chiến cá nhân và lặng lẽ, và chàng dự định cứ giữ nó theo cách như vậy. Đó là lý do để dùng tỏi. Chàng tin rằng cô nàng phù thuỷ nhỏ bé này sẽ lờ đi bản hợp đồng và vẫn cứ tiếp tục với những mưu mẹo với hơi thở rồng của nàng. Dù sao, nàng đang cố gắng tránh kết hôn với chàng, và chắc chắn nàng thấy việc phá vỡ hợp đồng sẽ là cơ sở để kết thúc nó. Hơi thở tươi mát của chàng là sự bảo đảm tuyệt đối chống lại sự cố này.

Hethe cười thầm khi nuốt mớ tỏi cay nồng. Chàng không có bất cứ một ý tưởng nào về cái thứ nàng dùng để tự gây ra mùi hôi thối nhằm công kích chàng mỗi khi họ gặp nhau, nhưng thật ra tỏi là thứ khủng khiếp nhất trong số đó. Thứ mà chính tay chàng sẽ hủy bỏ hết.

“Xuống dưới thôi. Cô ấy sẽ sẵn sàng nhanh thôi," Chàng nói với cậu bạn. Chàng đã mặc chiếc áo chẽn mới nhất và quần ống túm trong lúc chờ cậu ta quay trở lại với tỏi. Bây giờ chàng tiến đến cửa và liếc nhìn lại William chỉ để thấy cậu ta đang nhìn xung quanh phòng với sự chán ghét.

“Ngài không có màn che trên cửa sổ à.” Hethe nhún vai quan sát. “Màn che đã được đưa đi giặt sạch.”

“Nhưng nếu nó đã được lấy đi, Ngài nên đốt lửa lên. Và thực sự, căn phòng này chỉ bằng một nửa kích thước phòng của tôi. Ngay cả phòng của Templetun cũng vậy…”

“Aye, Nhưng căn phòng này chỉ dùng trong một đêm thôi. Chúng tôi không mong buổi lễ bị trì hoãn. Tiểu thư Helen nghĩ rằng tốt nhất tôi nên ngủ ở đây một đêm hơn là để cho cậu bị kẹt ở đây một đêm, rồi sau đó lại chuyển đến một phòng khác tiện nghi hơn. Tôi đã đồng ý,” chàng nghiến chặt răng nói. “Đi thôi, nếu không tôi sẽ bị muộn lễ cưới của chính mình.”

“Aye,” William tiến về phía chàng, nhưng cậu ta trông có vẻ không hài lòng. "Ngài có chắc rằng Ngài muốn tiến hành đám cưới này không? Cô nàng có vẻ đáng yêu, nhưng vẫn là kẻ bạo chúa của Tiernay.”

Hethe nhăn mặt với cái tên này. Nàng quả là một bạo chúa nhỏ. Một bạo chúa nhỏ dấu mặt. Một bạo chúa nhỏ dấu mặt, xinh đẹp với một giọng nói ngọt ngào, một nụ cười làm say đắm, và một thân hình nhỏ nhắn gợi cảm nhất mà chàng từng thấy trong một thời gian rất dài.

Nuốt ực một cái, chàng gạt bỏ những suy nghĩ đó đi. "Tôi là một huân tước với một số quyền lực, William. Vì vậy, tôi sẽ không từ chối mệnh lệnh trực tiếp của nhà vua mà không có một lý do chính đáng."

"Aye, nhưng nếu Ngài đã nói với Nhà vua về chuyện cô nàng đã quấy rầy và lăng mạ Ngài như thế nào trong nhiều năm qua…"

"Nhà vua đã biết," Hethe lặng lẽ nhắc nhở cậu bạn chàng. "Tôi đã đọc cho cậu viết một đống thư đủ để cho nhà vua biết về điều đó."

“Oh, được thôi.” William quắc mắt cáu kỉnh. “Tất nhiên.”

“Đi thôi.” Hethe vỗ vào vai cậu ta một cách thân thiện và đẩy cậu ta ra khỏi phòng. “Hãy có chút ít niềm tin vào tôi. Tôi là lãnh chúa của cậu và là một chiến binh. Tôi có thể quản lý một cô vợ bé bỏng, cậu không nghĩ thế sao?”

“Tôi cho là thế,” William hồ nghi nói. Hethe nhăn mặt vì sự thiếu tự tin mà người của chàng đã bộc lộ. Thật không may, bản thân chàng cũng có một vài nghi ngờ như thế. Cô nàng đã tự chứng minh mình là một người khá thông mimh. Và không có gì nguy hiểm hơn một người đàn bà thông minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.