“Thưa ngài công tước, tiền phương gửi báo cáo”.
“Phát nó trên kênh thứ ba”. Brujah cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng ra chỉ thị.
Mệnh lệnh nhanh chóng được thi hành.
Trong tiếng dò kênh rẹt rẹt, Brujah làm việc liên tục suốt một tuần mệt mỏi xoa xoa mũi, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi……
Anh ta luôn xem thường người đàn ông kia, nhưng hôm nay làm công việc của anh ta, lại bắt đầu cảm thấy kính nể.
Sau khi từ thành Wish trở về, Ventrue bị cách chức giam lỏng ở nhà. Công
việc của anh ta cũng được chia thành hai, vị trí chấp chính do thân
vương Giovanni tạm thời đảm nhiệm, đồng thời hội trưởng lão cũng tổ chức cho các quý tộc tuyển cử một lần nữa, Leovino tỏ ra rất tích cực đối
với việc tranh cử lần này…… Mà chức thống soái quân đội, thì dưới sự chủ trương, khăng khăng ủng hộ của Trưởng lão Tremere đã chuyển tới tay
Brujah.
Phân phối quyền lực như vậy, đại khái…… là xuất phát từ tâm lý muốn đền bù cho anh của hội trưởng lão chăng?
Người vốn thuộc về anh, đầu tiên là bị Ventrue ngầm giấu riêng, sau đó lại bị hội trưởng lão trắng trợn cách ly, cũng lờ đi quyền sở hữu của anh ta…… Brujah cười lạnh, chậm rãi mở mắt ra, a…… Bọn họ nghĩ rằng bồi thường
như vậy là đủ rồi sao?
Bọn họ cứ chống mắt lên mà xem.
Báo cáo từ tiền tuyến trên màn hình rất ngắn gọn, lại khiến cho máu toàn thân Brujah bỗng chốc sôi trào!
Đây là lần đầu tiên trong nửa năm vất vả này anh ta cảm tháy may mắn vì
người tiếp nhận chức vụ tổng chỉ huy quân đội là mình mà không phải là
người khác!
Nosferatu là tên khốn kiệp, nhưng lần này cuối cùng hắn cũng làm nên chuyện!
Không chút do dự bật dậy! Tham kiến hội trưởng lão, phong tỏa tin tức, điều
khiển quân đội…… Bình thường nội lễ nghi phiền phức ít nhất cũng phải
mất cả ngày trời, lúc này lại hoàn toàn xong xuôi trong vòng hai mấy
giờ! Phải nói là nếu không mất nhiều thời giạn để gây áp lực cho hội
trưởng lão, có lẽ trong vòng một giờ sau khi nhận được thông báo Brujah
đã đứng trong khoang thuyền, chỉ huy chiến hạm xuất phát!
Chờ đợi và nhẫn nại là hai biện pháp tốt nhất để tôi luyện tính nhẫn nại.
Chúng khiến cho sự khát vọng và phấn khởi trước khi đạt được mục đích càng nồng nhiệt hơn gấp mấy lần!
Lúc này, Brujah đang vững vàng đứng trước tầng cách ly trong suốt khống
chế tàu vũ trụ, anh ta lẳng lặng nhìn màn đêm thăm thẳm ngoài cửa sổ,
cả người lại tràn ngập sự hưng phấn mãnh liệt trước giờ đi săn! Đồng tử
màu máu đỏ rực đến dọa người, thậm chí móng tay cũng tự động duỗi dài
không thể nào rút lại……
Tất cả nhân viên trong tàu theo bản năng
cách anh ta thật xa, nín thở nơm nớp lo sợ điều khiển máy móc, cố gắng
đưa công suất động cơ chiến hạm lên mức cao nhất, tốc độ bay nhanh nhất!
Brujah lại cảm thấy con tàu đi quá chậm …… Rõ ràng điểm cuối đã gần ngay trước mắt, nhưng khi nôn nóng lại như xa tận chân trời, làm cho người ta ngứa ngáy khó nhịn!
Tối nay, là một đêm không yên tĩnh……
…………………………
Trong tiếng còi báo động hỗn loạn ầm ĩ khắp tàu chỉ huy, đám binh lính võ trang hạng nặng liên tục ra vào ……
Trong khoang hành lý nhỏ hẹp của quân hạm đang tu sửa, Ventrue đã cởi áo giáp ngồi gần cửa, vừa quan sát động tĩnh bên ngoài, vừa đùa giỡn Cao Đại
Bàn,“Không nghĩ tới em cởi quần áo nhanh đến vậy, từ trước đến nay sao
không thấy em thi triển bản lĩnh này?”
“Có anh bên cạnh em không
cần thi triển”. Cao Đại Bàn vừa rầu rĩ than thở , vừa lôi mớ trang sức
linh tinh trên đầu xuống,“Đến lúc này rồi mà anh chỉ muốn nói với em như vậy thôi sao?”
Ventrue cười rộ lên,“Được rồi, vậy chúng tôi nói
chuyện khác nhé. Lúc em khiêu vũ với Nosferatu có phải thấy rất thoải
mái không. Có phải… cảm thấy thích hợp hơn nhảy với anh nhiều lắm
không?”
Bàn tay của Cao Đại Bàn cứng đờ trong không khí, bối rối nói:“Lúc đó anh đang ở gần em à…..”.
Đồng chí Ventrue hừ lạnh một tiếng,“Lại muốn đổi đề tài sao?”
Cao Đại Bàn ảo não:“Ơ…… chuyện này…… Bây giờ, đúng rồi! Lát chúng ta làm sao chạy trốn đây?”
Ventrue cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay ,“Qua 2, 34 giây nữa sẽ có ba
thuyền cứu sinh vọt ra từ cửa hông cabin, bọn họ nhất định sẽ cho rằng
chúng ta ở trong đó, đến lúc đó sẽ phái ra ít nhất ba toán binh đuổi
theo, chúng ta chỉ cần xen lẫn trong đó chờ cơ hội rời đi là được. Gần
vĩ độ Bắc 1766 có một cái hang sâu, nếu chạy được tới đó thì có thể
nhanh chóng thoát đi thật xa. Chẳng qua …… điểm đến của cái hang sâu kia bị xếp vào khu vực không ổn định trong vũ trụ, anh cũng không biết
chúng ta sẽ bị chuyển đến đâu”.
Số phận của những kẻ trốn chạy luôn lênh đênh vô định như nước chảy bèo trôi……
Nghiêng đầu nhìn Cao Đại Bàn ngoan ngoãn ngồi nghe mình nói, lòng Ventrue bỗng
dâng lên niềm tiếc thương vô hạn hoàn toàn không tương xứng với hoàn
cảnh đào vong, vươn tay kéo Cao Đại Bàn lại gần, anh dịu dàng hôn lên
hai má của cô,“Thành thật xin lỗi, lại để em gặp nguy hiểm…..”.
Cuộc
chiến tranh lạnh ngăn cách giữa hai người dường như được xóa nhòa trong giây phút này, Cao Đại Bàn vươn tay ôm lấy Ventrue, chủ động dựa vào
lòng đối phương thì thào:“Không sao đâu, Ammon nói hiện tại em đang ở
trong thời gian thai kỳ ổn định nhất, di chuyển bình thường thì không
thành vấn đề…..”. Còn chưa nói hết câu, Cao Đại Bàn đã nhớ tới chuyện
lần trước, những lời muốn nói nghẹn ngang trong cổ họng, nhỏ xíu như
tiếng nỉ non:“…… Ventrue, Ammon chết rồi”.
Bàn tay lành lạnh của Ventrue lướt trên mái tóc Tiểu Tiểu, không nói gì vỗ vỗ đầu cô tỏ vẻ an ủi.
Hai người ăn ý cùng lặng yên trong chốc lát.
“Kỳ thật Huyết tộc cũng không thích hợp với chiến tranh”. Ventrue đang trầm mặc đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp lộ vẻ lạnh lùng bàng
quan:“Huyết tộc có nhân số quá ít, không thể nào xây dựng quân đội khổng lồ, tuy rằng sức chiến đấu có vẻ cao, nhưng trong chiến tranh cứng đối
cứng thì chỉ chịu thiệt mà thôi. Mỗi chiến dịch để chiến thắng cũng
không dễ dàng gì, cho dù thắng rồi, đôi khi thậm chí không có cả binh
lực để chiếm đóng thuộc địa. Dưới tình huống như vậy, muốn thành lập
quan hệ chiếm lĩnh ổn định, thì ngay từ đầu nhất định phải tạo ra uy
hiếp tuyệt đối! Cho nên thủ đoạn tàn nhẫn chút, cũng là chuyện bất đắc
dĩ…..”.
Trước tiên phải để lại ấn tượng “Phản kháng sẽ chết”, sau đó
mới có thể dùng quyền uy tuyệt đối để bù đắp cho binh lực không đủ sao?
Cao Đại Bàn yên lặng cân nhắc, ồ…… hình như father dạy về quân sự đã
từng đề cập đến vấn đề này……
“Tinh cầu Sange kỳ thật rất ít tài
nguyên, thảm thực vật tuy rằng tươi tốt, nhưng không cách nào cung cấp
đồ ăn mà Huyết tộc cần. Các loại tài nguyên khoáng sản mà một quốc gia
bắt buộc phải sử dụng thì tinh cầu Sange gần như đều không có. Khí hậu
nửa năm mùa mưa nửa năm mùa tuyết khiến cho đại bộ phận động vật cũng
không có cách nào sinh tồn. Mà Huyết tộc lại là chủng tộc xa xỉ tiêu
dùng nhiều năng lượng…..”. Ventrue thở dài,“Dưới loại tình huống này,
muốn duy trì cuộc sống thì chỉ còn cách mở rộng ra phía ngoài, cướp lấy
tài nguyên của người khác. Huyết tộc không thích hợp với chiến tranh,
nhưng chiến tranh lại cần thiết cho sự tồn vong của Huyết tộc. Chúng tôi tàn nhẫn, là vì chúng tôi muốn tiếp tục sống”.
Lần đầu tiên Cao
Đại Bàn nghe Ventrue nói đến việc này, những lời này khiến cô phải đánh
giá Huyết tộc theo một góc độ khác! Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, có
lẽ bọn họ cũng không chỉ là loại sinh vật giống như yêu quái khiến cô sợ hãi, có lẽ bọn họ cũng giống cô, giãy dụa tìm đường sống sót……
“Khi
xảy ra chiến tranh thì cả hai bên đều chịu tổn thất và thương vong. Mọi
người đều nói Huyết tộc có thân thể bất tử …..”. Ventrue thản nhiên
nói:“Qủa thực, binh lính Lam Huyết tộc chết rồi có thể dựa vào hạch
trọng sinh, nhưng phải đợi bao nhiêu năm? Nếu thời gian chờ đợi quá dài
lâu, đối với một chiến dịch mà nói, kỳ thật bọn họ coi như đã chết. Mà
số hạch phân tán trên chiến trường, có bao nhiêu hạt may mắn được mang
về? Thánh Huyết tộc có lẽ khó chết hơn một chút, nhưng tộc của tôi hiện tại cũng gần như ở bên bờ diệt chủng rồi, các trưởng lão đã tuyệt vọng
đến mức muốn bắt một người Địa Cầu vô tội giao phối…..”.
Ventrue mỉm
cười tự giễu:“Huyết tộc nhìn qua có vẻ hùng mạnh, oai phong như thế, kỳ
thật sớm đã loạn trong giặc ngoài, chúng tôi chỉ là một chủng tộc bình
thường tìm mọi cách để sinh tồn trong vũ trụ mà thôi…..”.
Cao Đại Bàn trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói:“Những lời này khiến em bỗng
nhiên cảm thấy chỉ vì tình yêu mà cắt đứt hy vọng của một chủng tộc thì
thật ích kỷ”.
“Vì sao em lại lý giải như thế?” Ventrue nhíu mày,“Vấn đề này em đừng bao giờ nghĩ đến”.
Cao Đại Bàn:“…… Chẳng lẽ anh không có chút cảm giác áy náy nào sao?” Tốt
xấu gì Ventrue cũng từng làm người lãnh đạo Sange này, hẳn là cũng có
chút ý thức trách nhiệm chứ?
Ventrue kiên quyết như chém đinh chặt sắt:“Hoàn toàn không”.
Cao Đại Bàn:“……= =”
Ventrue:“Tôi là một tên khốn ích kỷ, mà cũng không phải ngày đầu tiên em biết điều này”.
Cao Đại Bàn thở dài, ngửa mặt gối lên đùi anh thì thào:“Nói cũng đúng”.
Ventrue cúi đầu dịu dàng hôn cô,“Em là vợ của tôi chứ không phải toàn bộ Huyết
tộc . Dù em có năng lực kéo dài chủng tộc hay không, em vẫn là vợ tôi.
Mà đứa con em đang mang, dù nó không phải niềm hy vọng của bất cứ chủng
tộc nào nó vẫn là con tôi…..”.
Cao Đại Bàn bỗng nhiên xúc động
muốn rơi lệ, cô chờ câu nói này đã lâu lắm rồi…… Vươn tay ôm lấy cổ anh, cô ngửa đầu hôn chồng thật sâu……
Bên mạn tàu ngoài cửa sổ từng dải
sao băng xẹt qua, giống như những chùm pháo hoa màu bạc chiếu sáng bầu
trời đêm tối đen. Hai kẻ trốn chạy dựa sát vào nhau trong khoang thuyền
để hành lý, cũng bị mưa sao ngoài cửa sổ hắt lên người lúc sáng lúc tối, giống như cảnh trong mơ……
…………………………
Tin tức đầu tiên Brujah nhận được khi vừa đến chính là Cao Tiểu Tiểu mất tích.
Trong nháy mắt cảm giác mất mát tràn ngập khắp toàn thân Brujah, giống như một cái hố đen hút anh ta vào vực sâu phẫn nộ!
“Thân vương Ventrue đã xâm nhập vào tàu, cho nên có thể cô ấy bị anh ta mang
đi . Trước mắt đã triển khai kiểm tra khắp tàu và trên toàn hạm đội…..”. Grey cúi chào Brujah, nghiêm túc báo cáo. Nosferatu người lãnh đạo trực tiếp của Grey và vị công tước trước mắt này luôn luôn không ưa nhau,
đừng nói chi đến gặp mặt chính thức, ngay cả nói chuyện thông thường
cũng không muốn. Đáng thương cho Grey bị kẹt ở giữa làm người truyền
tin.
“Có thể để nhân viên không nằm trong biên chế dễ dàng lẫn
vào gây phiền toái, quản lý lơi lỏng đến mức này, tướng quân Nosferatu
cũng nên tự kiểm điểm bản thân một chút!” Brujah lạnh lùng lên tiếng,
nâng tay gọi đội cận vệ mình mang đến, lập tức bố trí kế hoạch lùng
bắt!“Ventrue trời sinh tính tình giảo hoạt, mang theo một phụ nữ có thai rất khó lẩn trốn trong tàu. Nếu anh ta dám đến cứu viện, nhất định đã sớm chuẩn bị
phương pháp rời đi. Toàn hạm đội chú ý tất cả chiến hạm loại nhỏ, tàu
chữa bệnh, tàu duy tu, tàu cứu sinh và tàu dọn rác có thể hoạt động đều
không buông tha, tất cả mọi người trở về đơn vị, lập tức tiến hành điểm
danh từng người một!”
“Thượng cấp!” Một lính truyền tin vẻ mặt
đầy lo lắng, vội vàng vọt vào tàu chỉ huy như một cơn lốc,“Báo cáo khẩn
cấp! Phía Tây tàu chỉ huy có ba tàu cứu sinh chưa được phê chuẩn đã tự ý phóng ra!”
Brujah và Grey nhìn nhau, đồng thời đứng dậy chạy về phía Tây tàu chỉ huy!
“Nosferatu đi đâu rồi?!” Giọng nói Brujah đằng đằng sát khí!“Đang cần anh ta kiểm
soát màn hình an ninh trong tàu, vào lúc này lại không thấy bóng dáng
đâu hết!”
Grey vội vàng hoà giải:“Xin ngài công tước đừng tức giận,
bởi vì tướng quân có quyền ưu tiên được biết tin tình báo, cho nên có
thể ngài ấy đã đến khu phía Tây trước chúng ta rồi…..”.
Nghe thế , Brujah đột nhiên đứng sựng lại!
Một tay chống lên màn kính cách ly trên cửa sổ, nhìn ba chiếc thuyền cứu sinh
càng lúc càng xa trong vũ trụ không trọng lực, biểu tình Brujah có vẻ
đăm chiêu……
“Nói cũng đúng, khi nghe tin tức như vậy thì ai cũng chạy qua đó…..”. Thấp giọng lẩm bẩm hai câu, Brujah quay đầu gọi sĩ quan phụ tá Kolle của mình tới,“Cậu theo Grey chạy đến trạm phóng thuyền phía
Tây, nếu tướng quân Nosferatu ở đó, nghe theo sự chỉ huy của anh ta. Nếu anh ta không ở, lập tức báo cho tôi biết! Những người khác chấp hành
mệnh lệnh vừa rồi, cẩn thận chú ý tất cả các chiến hạm nhỏ có thể sử
dụng để chạy trốn!”
Nhìn mọi người lĩnh mệnh rời đi, Brujah suy tư
một chút, quay đầu bảo người lính truyền tin,“Mang tôi đến chỗ bảo trì
chiến hạm có tốc độ nhanh nhất”.
…………………………
“Không cần ôm bụng
đâu, ở đó không bị tác động nhiều lắm, bám vào tay vịn giữ thẳng lưng
quan trọng hơn. Bởi vì tốc độ chiến hạm rất là nhanh nên khi phóng ra áp lực tác động lên xương sống sẽ rất lớn…..”.
Ventrue thuần thục giúp
Cao Đại Bàn điều chỉnh dây an toàn, cúi đầu hôn lên bụng cô,“Tôi phát
hiện khi có nguy hiểm em luôn bảo vệ bụng mình trước, đây là bản năng
của người mẹ sao? A…… em đúng là một người mẹ tốt. Như vậy nếu tôi gặp
nguy hiểm, em có bảo vệ tôi như vậy không?”
“Em cho rằng công kích có thể gây uy hiếp đến anh cho dù có em bảo vệ, chắc cũng không an toàn
hơn mấy…..”. Cao Đại Bàn vô lực nhìn tên nào đó lớn to đầu rồi còn tranh giành tình cảm với con, nhưng đón nhận nụ cười và ánh mắt chờ mong
tuyệt đẹp của đối phương, cô vẫn nhịn không được sờ sờ đầu anh, dịu dàng nói:“Ừ, em sẽ “.
Người đàn ông nhận được câu trả lời vừa ý, cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống ghế lái bên cạnh, vừa mở vách ngăn phòng hộ ra vừa
trấn an bà xã chuẩn bị say tàu,“Đừng khẩn trương, kỳ thật tàu chiến đấu
cũng không khác gì tàu hàng không dân dụng đâu, chỉ là tốc độ nhanh hơn
chút, cộng thêm có thể giết người thôi…..”.
Cao Đại Bàn:“……= =”
Cuộc đối thoại 囧 囧của hai người bỗng im bặt khi tầng phòng hộ mở ra!
Trong khoảng khắc nhìn thấy người đàn ông ngồi trên đỉnh tàu, sắc mặt Cao Đại Bàn trắng bệch không còn giọt máu!
Nosferatu cong chân ngồi trên lớp vỏ kim loại của tàu khu trục*nhàn nhã như đang
ngồi phơi nắng trên cỏ, mỉm cười vẫy tay với hai người trong khoang điều khiển, sau đó đè ống nghe bộ đàm trên tai mình.
(Tàu khu trục,
hay còn gọi là khu trục hạm, (Tiếng Anh: destroyer) là một tàu chiến
chạy nhanh và cơ động, có khả năng hoạt động lâu dài bền bỉ dùng cho mục đích hộ tống các tàu chiến lớn hơn trong một hạm đội, đoàn tàu vận tải
hoặc một chiến đoàn, và bảo vệ chúng chống lại những đối thủ nhỏ tầm gần nhưng mạnh mẽ. Khu (驅) vàtrục (逐) là các chữ Hán-Việt đều có nghĩa là
“đuổi đi”._Nguồn wiki)
Ventrue tạm dừng một chút, đưa tay đẩy nút trò chuyện trên bảng điều khiển, trấn tĩnh lạnh nhạt nói:“Nosferatu,
ngồi ở đó, khi chúng tôi phóng ra cậu sẽ bị đốt thành tro đấy “.
Giọng nói của Nosferatu từ máy khuếch âm trong tàu truyền vào,“Ngài Ventrue,
ngài vốn cùng tộc với tôi lại là father của Lilith, tôi vốn không định
can thiệp vào chuyện của ngài, nhưng lần này đế đô đã hạ lệnh cấm, lại
phái người đến nghênh đón người gây giống, thân là người hộ tống tôi e
rằng không thể thả ngài đi được rồi ~”
Ventrue cười
khẽ:“Nosferatu, cả cậu và tôi đều hiểu được ở nơi này không ai có thể
ngăn cản tôi, cần gì phải lãng phí thời gian?”
“Tôi quả thật
không phải đối thủ của ngài,” Nosferatu nhẹ nhàng nhảy xuống thân tàu,
áo choàng tung bay rơi xuống đất, đứng dậy chỉ chỉ bốn phía,“Nhưng hình
như có người đã chuẩn bị mới đến đây, không định tay không mà về đâu ~”
Lớp phòng hộ vốn chỉ mở một góc bỗng hoàn toàn mở ra bốn phía! Lộ ra đội
quân đứng đầy khu vực phóng thuyền, vây chặt lấy tàu khu trục hai người
đang ngồi!
Đây là lần đầu tiên Cao Đại Bàn trải qua tình huống
ngàn cân treo sợi tóc vạn người bao vây như vậy! Sự kích động và lo lắng vì bại lộ, sự khẩn trương vì chạy trốn thất bại đồng thời kích thích
trái tim, khiến cô kinh hoảng không thôi! Theo bản năng quay đầu tìm
kiếm Ventrue, muốn tìm thấy sự an ủi từ trên người anh……
Mà
Ventrue, không hổ là người từng trải. Tại tình huống tuyệt đối bất lợi
này, biểu tình vẫn không có gì biến hóa. Ánh mắt bình tĩnh đảo qua đội
quân đang vây quanh mình, Ventrue nhíu mày thản nhiên nói:“Người đế đô
phái tới là Brujah à?”
Nosferatu không trả lời, xem như thừa nhận.
Ventrue mỉm cười:“Nosferatu, Lilith chưa nói cho cậu biết, Brujah cũng không phải là đối thủ của tôi sao?”
Nosferatu sửng sốt, vừa muốn mở miệng, đã bị một giọng nói lạnh như băng cắt ngang!
“Ventrue de Leukocyte, tiền thân vương của Thánh Huyết tộc, tiền thống soái quân chính quy Huyết tộc, người cầm quyền của đế đô, tự tiện rời cương vị
công tác, một mình mở cửa thánh địa, bắt cóc người gây giống quý giá và
khiến sinh mạng của cô bị uy hiếp, lấy thân phận nhân viên quân sự phi
pháp lẻn vào trung tâm chỉ huy vũ trụ, điều khiển tàu khu trục quân dụng mà không được sự cho phép, đả thương quan quân, với tất cả hành vi phạm tội trên cậu phải chịu hình phạt nặng nhất! Nay tước đoạt thân phận quý tộc một ngàn năm, cũng phán xử cực hình cưỡng chế hôn mê! Người hành
hình: Tam trưởng lão”.
Hai tầng cửa lớn theo lời tuyên cáo trang nghiêm ầm ầm mở ra!
Ba vị trưởng lão uy nghiêm xuất hiện phía sau cửa khiến sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi……
Thánh Huyết tộc tam trưởng lão! Quyền uy tuyệt đối chưa bao giờ bị xâm phạm!
Bởi vì can hệ quá lớn, đã hơn mười vạn năm ba người trong hội trưởng lão
chưa từng đồng thời rời khỏi Sange! Khi Cao Đại Bàn lấy thân phận là
người gây quý giá trăm ngàn năm khó gặp, chính thức trở về đế đô cũng
chỉ nhìn thấy ba người một lần từ xa lúc thực hiện nghi thức tiếp kiến,
thậm chí không thấy rõ diện mạo của đối phương.
Mà hôm nay, bọn họ lại xuất hiện để giải quyết việc này!
Cảnh tượng quan trọng hiếm thấy như thế khiến mọi người sững sờ, mà biểu
tình vẫn bình tĩnh trấn định của Ventrue lần đầu tiên xuất hiện vết
rách……
Trong vết rách kia Cao Đại Bàn nhìn thấy sự khẩn trương mơ hồ……
Đại quân bao vây, hội trưởng lão ra trận, tuyệt đối là tình huống bất lợi.
Cao Đại Bàn xoay qua hướng Ventrue định mở miệng nói gì đó, bỗng một tiếng
nổ chói tai vang lên, tàu khu trục hai người đang ngồi bị chém thành nữa giữa không trung! Cao Đại Bàn trừng lớn mắt nhìn gương mặt Ventrue càng ngày càng cách xa mình, mới theo bản năng vươn tay muốn giữ chặt đối
phương, liền lập tức mất thăng bằng, bị nửa con tàu kéo ngã qua một bên
…… Cô chỉ kịp nhìn thấy Ventrue vừa định nhảy lên giữ chặt cô đã bị ba
vị trưởng lão vây quanh……
Cao Đại Bàn như một con chuột nhỏ bị
trói trên chiến hạm to lớn, dây an toàn siết chặt kéo cô ngã xuống cùng
nửa thân tàu…… Nhưng mà không đợi đến khi bị vật gì tác động, đai an
toàn trói nghiến cô đã bị kiếm quang sắc bén cắt nát! Thân mình nhẹ bẫng bị người ta trực tiếp bế lên! Áo choàng màu đen tung bay cản trở tầm
mắt của cô, chỉ có tiếng thân tàu nổ mạnh khi va chạm với mặt đất ầm ầm
không dứt bên tai……
Trong khói bụi mịt mù Cao Đại Bàn nhìn không
tới tìm không thấy bóng dáng của Ventrue, khoảng cách và tạp âm khiến cô không nghe được giọng nói của anh, cánh tay đang siết chặt lấy cô làm
cho cô không thể nào trở lại bên cạnh anh. Brujah chậm rãi kéo áo choàng bọc lấy thân thể Đại Bàn, che khuất tầm mắt cô……
Anh ta ôm cô thật chặt nhẹ giọng nói:“Rốt cuộc đã bắt được em rồi…..”.
Lần này tôi sẽ không bao giờ buông tay ra nữa……