Bé yêu bé yêu đừng tham nhé,
Mồng tám tháng chạp hàng năm.
Cháo mồng tám, uống vài ngày,
Ngày hai ba sôi trào.
Hai mươi ba, dính kẹo mạch nha,
Hai mươi tư, quét dọn nhà cửa,
Hai mươi lăm, dán cửa sổ,
Hai mươi sáu, hầm thịt heo,
Hai mươi bảy, thịt gà trống,
Hai mươi tám, tắm rửa gội đầu,
Hai mươi chín, hấp bánh bao,
Tối ba mươi nấu cả đêm.
Mồng một đốt pháo chúc tết
Mồng hai con gái về nhà,
Mồng ba con chuột cưới vợ,
Mồng bốn nướng bánh xào trứng,
Mồng năm mở cửa đón thần tài,
Mồng sáu đóng cửa tiễn quỷ nghèo,
Mồng bảy mì sợi dài đến chân,
Mồng tám ném thóc khắp nhà,
Mười lăm tháng giêng xem hoa đăng.
Thân vương Ventrue:“Một đoạn dài trên kia rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Đại Bàn:“Ai biết, Yêu Chu bảo tôi đọc, chắc là để đủ số lượng từ.”
Lanka:“Khụ khụ, phong tục dân tộc, đó là phong tục tập quán của dân tộc. Bài vè
trên nói về lễ mừng năm mới của người Trung Quốc, khái quát tất cả những hoạt động mừng năm mới mọi người phải làm từ cuối năm trước đến sang
năm mới, tức là từ‘Tháng chạp’ đến tháng đầu tiên của năm mới, cũng
chính là ‘Tháng giêng’, có ý cầu phúc đón năm mới đến.”
Đại Bàn:“Vì sao tôi lại phải nghe quỷ hút máu trên hành tinh khác giảng giải về tết ở địa cầu?”
Lanka:“Bởi vì nghe nói hơn phân nửa trẻ em Địa Cầu hoàn toàn không biết gì về văn
hóa của quốc gia mình. Từ góc độ xã hội học, đây là một loại xói mòn văn hóa rất đáng buồn.”
Đại Bàn, ánh mắt mơ hồ,“Kỳ thật…… Tôi cũng biết chút chút .”
Lanka, khinh thường nhún vai,“Tử viết biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết*, không biết chính là không biết, nếu cô không phục, liền giải thích những tập tục truyền thống trên kia một chút đi.”
(*Danh ngôn của Khổng tử: Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã.
Nghĩa là: Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, vậy
mới thật là biết)
“Được.” Người địa cầu bị người ngoài hành tinh
khiêu khích, bình tĩnh xoay người,“Yêu Chu, kịch bản đâu? Cho tôi mượn
đáp án chép……”
Bàn à, cô đúng là học sinh trung học kiêu ngạo của Trung Quốc đương đại.
……………… Tôi là đường phân cách từng có người học trung học chép bài tập suốt ba năm, ngày hôm sau nhép nhép miệng……………
Mồng tám tháng chạp? Cháo mồng tám tháng chạp
Đại Bàn:“Ngày mồng tám tháng chạp, trời rất lạnh. Cho nên mỗi nhà đều phải
hầm cháo mồng tám. Cháo dinh dính nóng hôi hổi, uống vào là có thể dính
cằm.”
Brujah:“Điều đó không thể nào. Nếu độ dính của loại đồ ăn
này đủ để dán dính cơ quan trên thân thể, trên lý luận mà nói thì không
thể nào nuốt xuống được.”
Lanka, dịch tài liệu,“Loại thực phẩm
gọi là ‘Cháo mồng tám tháng chạp’ này chỉ dùng tám loại ngũ cốc khác
nhau nấu thành, có lẽ khi đun nóng ở nhiệt độ cao các phân tử hỗ trợ lẫn nhau, trong cháo sẽ sinh ra phản ứng hoá học mà chúng ta không thể nào
tưởng tượng nổi.”
Ventrue:“Cho dù như thế, cũng chỉ giải thích
được độ dính của cháo mồng tám tháng chạp, cũng không giải quyết được
vấn đề Brujah đưa ra.”
Lanka:“Nói cũng đúng, có lẽ nước bọt của loài người sẽ sinh ra một loại phản ứng bôi trơn khác với cháo mồng 8 tháng chạp?”
Quản gia Silly:“Vậy phải làm sao để bảo đảm cái cằm không dính nước bọt đây? Theo cấu tạo sinh lý thì cằm rất gần khoang miệng mà?”
“Cường độ cơ bắp……”
“Thần kinh tiếp nối……”
“Làm thí nghiệm……”
Đại Bàn:“= = Đây chỉ là ví von thôi, không ai lại thật sự dùng cháo dính cằm hết……”
Lanka:“Vậy các ngươi dùng cái gì để dính lại?”
Đại Bàn:“Chúng tôi dùng…… Khụ, chúng tôi không dính!”
Silly:“Vậy cái cằm bị đông lạnh rụng xuống biết làm sao bây giờ?”
Đại Bàn:“Đó chỉ là so sánh, không có rụng cằm, yên tâm đi……= =”
Brujah :“Nếu không phát sinh, vì sao phải truyền lưu thành khẩu quyết? Dư luận tuyên truyền điều dối trá như vậy là tác phong phổ biến của người Địa
Cầu sao? Gỉa danh khoa học là truyền thống dân tộc? Các ngươi rốt cuộc
là chủng tộc như thế nào hả?”
Đại Bàn:“Tôi chịu đủ rồi……”
Hai ba tháng chạp? Dính kẹo mạch nha
Đại Bàn:“Hai ba thánh chạp, Táo quân về trời. Bởi vì hôm đó Táo quân phải
về trời báo cáo công tác với Ngọc hoàng đại đế, các gia đình sợ ông ấy
gièm pha nhà mình, cho nên đặt một miếng đường bẹt màu vàng trên bàn
thờ, dính răng Táo quân lại, để ông ấy không thể mách lẻo.”
Ventrue:“Táo quân là ai?”
Đại Bàn:“Thần tiên chưởng quản phòng bếp.”
Lanka:“À, hóa ra ông ta là vị thần chưởng quản nơi sát sinh bầm thây kia?”
Chúng quỷ:“Là tử thần…… Thì ra là tử thần.”
Đại Bàn:“……”
Brujah:“Đợi chút, dùng bạo lực ngăn cản cấp trên báo cáo là hành vi phạm tội cơ mà? Vì sao lại trở thành tập tục? Xã hội của các ngươi rốt cuộc đã hỗn loạn tới mức nào?”
Đại Bàn, chán nản nghiến răng:“Cho đường ăn không tính là bạo lực……”
Brujah :“Đừng đánh trống lảng, bất kể thủ đoạn thế nào, trở ngại điều tra tức là phạm tội!”
Lanka, nhún vai,“Ngài tướng quân thân ái của tôi ơi, công chính liêm minh
chính là tác phong trong quân đội của ngài. Báo cáo không đúng sự thật,
nói dối hết lần này đến lần khác, tốt khoe xấu che, là bệnh chung của
toàn vũ trụ. Cơ cấu chính phủ dù có tốt tới đâu, khi truyền thông phát
tin tức cho dân chúng cũng ra sức khoa trương.”
Đại Bàn, gật
đầu:“Đúng vậy. Tin tức phát sóng ở chỗ chúng tôi, mười phút đầu lãnh đạo trung ương đều bận bịu nhiều việc, mười phút giữa thì nhân dân cả nước
đều rất hạnh phúc, mười phút cuối cùng các quốc gia khác đều đang ở
trong nước sôi lửa bỏng……”
Hai tư tháng chạp? Quét dọn nhà cửa
Đại Bàn:“Sau khi Táo quân về trời, trong nhà sẽ không còn thần tiên nào
nữa, có thể tùy tiện quậy phá, cho nên mỗi gia đình đều bắt đầu tổng vệ
sinh, thu dọn nhà thật sạch sẽ chuẩn bị đón năm mới.”
Quản gia
Silly :“Vì sao khi có thần tiên ở đó thì không được làm vệ sinh? Phản
đối cấp trên can thiệp vượt quyền! Hô hào quản gia độc lập tự chủ!”
Đại Bàn:“= = Đó chỉ là một cách nói, tôi cảm thấy nguyên nhân chân chính
hẳn là: Quét tước quá sớm đợi qua năm mới sẽ dơ lại, quét tước quá muộn
tới lúc gần qua năm mới phát sinh nhiều chuyện sẽ không có thời gian,
cho nên quét dọn trước khoảng một tuần thì về kết quả hay hiệu suất đều
thích hợp nhất.”
Quản gia Silly:“Thì ra là thế! Chậc chậc! Cách
quy hoạch toàn cục của bà chủ trong gia đình Địa Cầu rất xứng đáng để
toàn vũ trụ học tập!”
Đại Bàn:“Đâu có.”
? Hai sáu Tháng chạp? Hầm thịt heo
Đại Bàn:“Đây là ngày giết heo, chuẩn bị món ăn ngày tết.”
Chúng quỷ:“Như vậy thôi sao? Ngắn gọn quá, nói chi tiết chút đi.”
Đại Bàn:“Được rồi…… là như vầy, lúc giết heo trước tiên phải từ bụng hoặc
cổ đâm vào lấy máu, lúc đó con heo thường kêu lên thảm thiết, hơn nữa vô cùng thê thảm to rõ, cho nên Trung Quốc có câu thành ngữ là ‘Kêu thảm
thiết như heo bị chọc tiết”. Lấy máu xong thì chặt đầu heo xuống dùng
dây đỏ cột lại đặt lên bàn thờ tế tổ, sau khi xong việc có thể cắt bỏ lỗ tai thái sợi, cắt lưỡi thành từng miếng, đương nhiên bản thân thịt đầu
heo cũng là món ăn nhắm rượu không tệ. Về phần thi thể không đầu kia,
tất cả đều có thể ăn: Bốn chân có thể chặt bỏ làm món móng heo nấu đậu,
hoặc là móng giò hầm tương; cái đuôi cắt ra kho cũng ngon lắm; chân giò, sườn non, thịt ba chỉ, thịt cốt lết, nấu thế nào cũng ngon; nội tạng
trong bụng còn tuyệt hơn, bầu dục** và ruột già kho tàu là món ăn yêu
thích của tôi, a, chính là thận và đại tràng; xương đã lóc hết thịt cũng đừng lãng phí, hầm thành canh xương vừa bổ vừa ngon; máu heo chảy ra có thể để đông thành cục huyết hoặc làm dồi, cho vào lẩu hoặc làm tiết
canh đều được; cục mỡ lớn trên bụng heo có thể lóc xuống, cho vào trong
nồi hầm nhỏ lửa thành mỡ heo……”
(**Bầu dục: Thận lợn còn được gọi là bầu dục.)
Lanka, vịn tường run rẩy:“Ai…… Là ai yêu cầu nghe đầy đủ ?! Lôi ra ngoài phơi nắng!!”
? Hai bảy tháng chạp? Thịt gà trống
Đại Bàn:“Ngày đó, mọi người phải bắt được con gà mập nhất, sau đó giơ tay chém xuống, từ cổ……”
Chúng quỷ:“Cho qua!”
? Hai chín tháng chạp? Hấp bánh bao
Đại Bàn:“Có liên quan tiểu mạch tử vong mạn tính trong hơi nước cực nóng……”
Chúng quỷ:“Qua qua!!”
? Ba mươi tháng chạp? Đêm giao thừa
Đại Bàn:“ Buổi tối ba mươi có nhiều hoạt động nhất, ngày cuối cùng trong
năm mà, phải ăn bữa cơm đoàn viên, phải đốt pháo, thay quần áo mới, đón
giao thừa, dán câu đối xuân……”
Lanka:“Cái này tôi biết! Câu đối xuân! Hừ hừ hừ ~ kết tinh trí tuệ chữ Hán, đánh giá trình độ sử dụng ngôn ngữ!”
Đại Bàn:“Lanka, cô muốn ám chỉ chúng tôi nên viết câu đối xuân cho cô sao?”
Lanka xoay người nhanh nhẹn lấy ra một cuốn giấy đỏ:“Không phải ám chỉ, tôi đã viết xong rồi, chỉ muốn khoe thôi!”
“……”Đại Bàn bắt đầu cảm thấy có đôi khi sự thẳng thắn của người Sange thật đáng yêu, nhận lấy cuộn giấy mở ra xem, chỉ thấy……
(1)Vế trên: Thuồng luồng vung đuôi lật sông yên biển.
Vế dưới: Mãnh long thét dài giương cánh che trời
Hoành Phi: Đều ăn cả.
Đại Bàn:“……”
? Mồng một? Chúc tết
Đại Bàn:“Mồng một phải về quê thăm nhà người thân, chúc tết cho nhau, trẻ
em sẽ dập đầu người lớn trong nhà chúc may mắn, sau đó người lớn sẽ lì
xì. Trong bao đỏ bình thường có bỏ một ít tiền, gọi là ‘Tiền mừng tuổi’. Kỳ thật trong tập tục này quan trọng là bao lì xì đỏ đại biểu cho may
mắn, tiền bên trong chỉ là thứ yếu. Nhưng hiện tại mọi người rõ ràng đều coi trọng số tiền trong bao lì xì hơn, về phần bao lì xì bên ngoài có
màu gì, đã không còn ai để ý ……”
Thân vương Giovanni:“Có thể lý
giải được, so với may mắn không có giá trị lưu thông thật sự, đương
nhiên là tiền có thể mang đến lợi ích thực tế được hoan nghênh hơn rồi,
người Địa Cầu rất thực dụng.”
Đại Bàn:“Đúng vậy. Nhưng chính vì
sự chuyển biến này, bao lì xì đã trở thành chuyện đau đầu nhất cuối năm
giữa những người thân thích. Nên cho ai, cho bao nhiêu, cho ai là đáp
lễ, cho ai là lấy lòng, cho ai là vì sĩ diện…… Trình tự suy tính này tuy rằng phức tạp nhưng dù sao cũng còn thuộc lao động trí óc, chiến tranh
chân chính là vào thời khắc lì xì! Vừa nói nhất định phải cho vừa nói
nhất định không cần, miệng nói muốn nhưng trong lòng vạn phần luyến tiếc thật sự không muốn, nói không cần nhưng vừa nắm lấy sẽ không chịu buông tay kỳ thật rất muốn, nhưng lại nhất định phải chối từ để mọi người
xem. Vì thế hai bên anh theo tôi đuổi, đẩy tới đẩy lui, từ trong phòng
chiến đấu đến ngoài phòng, có khi cha mẹ cũng phải ra trận, thể lực
không tốt chẳng biết có chống đỡ qua nổi mồng một hay không……”
Chúng quỷ:“Địa Cầu thật đáng sợ……”
? Mồng hai? Về nhà mẹ đẻ
Đại Bàn:“Con gái gả ra ngoài vào ngày hôm sau phải dẫn chồng và con trở về
nhà mẹ đẻ của mình chúc tết cha mẹ, không cần mang nhiều quà lắm, hơn
nữa nhất định phải trở về nhà chồng trước giữa trưa.”
Ventrue:“Nhà mẹ đẻ là cái gì? Nhà chồng là cái gì?”
Đại Bàn:“Nhà mẹ đẻ chính là nhà cha mẹ của người vợ, nhà chồng chính là nhà cha mẹ người chồng. Đừng hỏi tôi vợ chồng là cái gì, tôi đã giải thích
cho ngài cái gì gọi là vợ chồng rồi.”
Ventrue gật đầu:“Ừ, bạn trên giường hợp pháp thôi ~”
Đại Bàn, quay đầu!“Không thể đánh anh ta, mình phải nhịn, mình phải nhịn, kỳ thật về mặt lý luận anh ta nói đúng, nói đúng……”
Lanka, lặng lẽ nói với người bên cạnh:“Nếu tộc chúng ta có tục lệ này, nửa đêm trước mồng hai phải chặt ngài Ventrue ra từng khúc bé tí tẹo mới đủ
dùng……”
Quản gia Silly :“Suỵt, cô biết nhiều quá đấy……”
? Mồng ba? Con chuột lấy vợ
Đại Bàn:“Truyền thuyết nói rằng ngày này là ngày con chuột cưới vợ, cho nên con người phải tắt đèn đi ngủ sớm, đừng quấy nhiễu hôn lễ của loài
chuột.”
Ventrue:“Nếu quấy nhiễu thì thế nào?”
Đại
Bàn:“Nghe nói từng có một người buổi tối không ngủ được sau đó nhìn thấy chuột lấy vợ, hừng đông ngày hôm sau đã biến thành một đống xương
trắng, trên xương cốt là những dấu răng thật nhỏ……”
Chúng quỷ, kinh hãi, lùi lại!“Thật, thật sao?”
Đại Bàn:“Không, tôi bịa chuyện . Kỳ thật tập tục này đại khái là bởi vì từ
đêm ba mươi đến mồng ba, mỗi ngày mọi người đều đánh bài thức đêm chơi
đùa cũng mệt mỏi rồi, nên đi ngủ sớm một chút mà thôi.”
Chúng quỷ:“……”
? Mồng bốn? Đón Ông táo
Đại Bàn:“ Táo quân lúc trước đi thiên đình họp đã trở lại, mọi nhà vì hoan
nghênh ông ấy, liền làm bánh xuân(2), xào sáu món, cuốn bánh ăn.”
Giovanni:“Đợi chút, vì sao con người cuốn bánh ăn lại là nghênh đón thần tiên? Táo quân được cái gì?”
Đại Bàn:“Ặc…… Ông ấy có thể nhìn mọi người ăn?”
Chúng quỷ :“= =……”
Giovanni:“Thôi đi! Đúng là loại nghề nghiệp chẳng có gì béo bở.”
Khách mời Táo quân bay qua:“Rất quá đáng…… Để ta nói Ngọc đế sang năm phải tăng lương cho ta!”
Khách mời Ngọc đế xỉa răng:“Ngươi nói gì? Gió lớn quá ta nghe không rõ……”
? Mồng bảy? Ăn mì
Đại Bàn:“Mồng bảy là ‘ngày bảy tháng giêng’, tức là ‘ngày thất sát’, không
nên ra ngoài. Ngày đó mỗi nhà đều đã ăn mỳ sới, hàm ý là cột chân các em nhỏ, để bọn nó không bị quỷ mang đi, sống thật lâu.”
Ventrue:“Hừ, sống lâu thì tốt lắm sao? Ăn mỳ sợi sẽ sống thọ sao?”
Đại Bàn:“Đương nhiên là chưa chắc, người ăn mỳ nghẹn chết cũng có, nhưng có ước mơ thì luôn là điều tốt.”
Ventrue:“Ước mơ của con người thật nhàm chán.”
Lanka:“Nghe nói đối với con người có năng lực hạn chế, ước mơ có thể tạo ra tác
dụng trấn an tâm lý. Dưới trạng thái tâm lý yên ổn, con người cũng dễ
dàng đạt được thành công hơn, hoặc là thỏa mãn với thành công hiện có.”
Brujah:“So với ước mơ không thực tế, không bằng bắt đầu lập một mục tiêu thiết
thực có thể đạt được vào năm mới. Thành công của đời người hẳn là phải
xuất phát từ việc sử dụng thời gian một cách hữu hiệu!”
Đại Bàn nhìn xa xăm……
“Mẹ, con ở vũ trụ lại nghe được toạ đàm thành công của Carnegie***……”
(***Dale Carnegie: sinh ngày 24 tháng 11, 1888, mất ngày 1 tháng 11, 1955; là
một nhà văn, một diễn thuyết gia nổi tiếng của Mỹ. Ông đã tổ chức những khóa đào tạo rất thành công về phát triển bản thân, nghệ thuật bán
hàng, nói chuyện trước công chúng, kỹ năng giao tiếp…)
Chúng quỷ:“Mừng xuân mới Địa Cầu, sang vũ trụ hài hòa!”
? Mồng tám? Rải thóc
Đại Bàn:“Theo truyền thuyết mồng tám là sinh nhật hạt thóc, cho nên ngày đó phải ở nhà rải thóc cầu nguyện năm sau thu hoạch được mùa. Nhưng trên
thực tế, hiện tại nông dân càng ngày càng ít, mồng tám đối với chúng tôi mà nói chẳng qua chỉ có ý nghĩa kỳ nghỉ đông chấm dứt mọi người trở về
những ngày đau khổ chịu đựng, đi làm đến trường mà thôi. Đồng thời cũng
có nghĩa vận tải ngày xuân rất căng thẳng, vé xe lửa khó mua, tình hình
giao thông chật chội……”
Lanka, nhỏ giọng:“Dường như nó tràn ngập oán niệm với ngày này……”
Silly, nghi hoặc:“Vận tải ngày xuân là cái gì?”
Lanka:“Suỵt, đừng hỏi, theo truyền thuyết đó là một từ ngữ chứa đầy oán niệm của dân thành phố……”
? Mười lăm tháng giêng? Tiết Nguyên Tiêu
Đại Bàn:“Đó là ngày đám cẩu nam nữ đi dạo hội chùa, xem hoa đăng, đoán đố
đèn, ăn tết nguyên tiêu, liếc mắt đưa tình, dụ dỗ tán tỉnh nhau.”
Silly:“Hình như nó còn oán hận ngày này hơn……”
Lanka:“Suỵt, đừng nói, nghe nói các cô gái Địa Cầu không có duyên với đàn ông đều rất là u oán.”
……………………… Tôi là đường phân phân cách đồng chí Đại Bàn đau buồn vì mười tám năm rồi vẫn không có người theo đuổi………………………
Lời kết:
Thân vương Ventrue:“ Nói cho ta nghe về những thứ ngươi muốn ăn trong ngày tết một chút đi.”
Đại Bàn:“Không phải mọi người không thích nghe sao?”
Ventrue, mỉm cười mê người:“Nhưng khi ngươi nói về việc này thì biểu tình vui vẻ nhất, ngươi rất hoài niệm phải không? Muốn kể thì kể đi.”
Đại Bàn, cảm động không thôi,“Ưà, vậy chúng ta nói về bánh trẻo(3) đi!”
Ventrue:“Bánh trẻo là cái gì?”
Đại Bàn:“Mài nhỏ lúa mạch trộn với nước làm thành lớp da bên ngoài, bên trong là thịt xay để làm nhân.”
Ventrue:“À, xác thực vật bằm nhỏ bọc xác động vật bằm nhỏ.”
Đại Bàn:“………… Đúng vậy.”
……………………Tôi là đường phân cách xin đừng hoài nghi, truyện này thật sự là Ngôn Tình……………………….
Hai người cứ thế nắm tay nói chuyện hăng say, bong bóng màu hồng dần tan đi lộ ra bóng hai người dần dần đi xa,chúng ta trở lại bên kia đại sảnh.
Lúc này đồng chí Brujah, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm, xoay người muốn đi tìm bạn học Đại Bàn nói chuyện phiếm, nhưng mà……
Lanka, thờ ở chỉnh sửa móng tay sắc bén,“Đã sớm bị ngài Ventrue lôi đi rồi.”
Brujah, trầm giọng:“Từ khi nào……”
Lanka:“Ngay lúc ngài nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ làm mặt lạnh lùng, nội tâm mâu
thuẫn ‘Aiii ~ ta rốt cuộc có nên vứt bỏ sĩ diện đi theo nó nói chuyện
không, nhưng làm đàn ông mà quá chủ động thì rất là mất mặt nhưng mà
đáng giận a mùi vị thật thơm nghe thấy rất muốn đứng sát vào một chút
nhưng đứng gần quá ta khẳng định sẽ nhịn không được há miệng cắn nó, tốt xấu gì hiện tại nó và thân vương Ventrue cũng đang có khế ước, vi phạm
quy chế trái với nguyên tắc làm người của ta nhưng cứ như vậy như vậy
cũng không ổn a a. Mặc kệ trước tiên cứ kéo nó đến chỗ không có người
rồi nói sau……’.”
Brujah :“……”
“Cái gì? Tôi thật sự nói
trúng rồi?” Lanka ôm trán,“Làm ơn, giành phụ nữ cũng giống như giành ăn, phải biết nói ngọt, nhanh tay, da mặt dày! So với thân vương, ngài kém
xa ……”
Vì thế, tướng quân Brujah ra tay chậm chạp,
Một mình cô đơn trèo lên Hắc Long,
Chậm rãi bay về hướng biên cảnh,
U buồn ,
Cho đến khi biến thành một cụm mây đen nho nhỏ……
Khụ, tướng quân, sang năm ngài hãy cố lên nhé!
- Ngoại truyện chúc mừng năm mới end-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật phần phong tục tết âm lịch ngoại
truyện phía trên đề cập đến dân tộc trời Nam biển bắc đều có, trong hiện thực đương nhiên có chút khác biệt nho nhỏ, ví dụ như ngày mồng tám
tháng chạp ở quê tôi sẽ không ăn cháo, mà đi ngâm tỏi, đợi đến ba mươi
tết ăn bánh trẻo thì lấy ra dùng ~
Thôi, tóm lại, chút mọi người
khắp trời Nam biển Bắc ~ năm hổ cát tường![ Ừa, năm nay là năm bổn mạng
của tôi, thì ra tôi là giống lông xù ......]
Lấy máu lần thứ hai mốt: Hàng thượng đẳng, không trả giá.
Tác giả: Yêu Chu
Edit&Beta: Myumyu
Cao Đại Bàn chạy trốn.
Đây là một chuyện không ai ngờ đến.
Người nhận được tin tức này phản ứng đầu tiên đều là: Làm sao có thể?
Qủa thật như vậy.
Nếu xét từ lý luận, hệ thống phòng ngự trong tòa thành đúng là tường đồng
vách sắt, hai đại nguyên soái trên tinh cầu Sange đều đóng quân trong
thành, một con người bé nhỏ sức chiến đấu gần như bằng không, lại vừa bị thương nặng còn nằm bẹp trên giường không dậy nổi, làm sao có thể chạy
trốn vào lúc này?
Nhưng mà.
Trên thực tế, Cao Đại Bàn đi
vào ban ngày. Lúc này tất cả lính canh đều đang nằm ngủ trong quan tài
của mình, cả tòa thành trống rỗng chỉ có hệ thống phòng ngự tự động do
máy tính khống chế còn đang vận hành, hơn nữa chỉ để ý người đi vào mặc
kệ người đi ra, người này lại cố tình hạ quyết tâm chọn lúc tất cả mọi
người đều cho rằng cô không có khả năng bỏ trốn mà đi.
Vì thế cô chạy trốn.
“…… Mang đi một cái túi không gian, bốn mươi mấy quả Waiter, ba bộ đồ phòng hộ giữ ấm, hai chiếc áo lông, hai đôi giày, một hộp mười hai ống tiêm
tĩnh mạch, một thanh kiếm ánh sáng, một con rồng đuôi gai, một tấm bản
đồ Sange, còn có…… Khụ, một chút tiền đang lưu thông và đá quý…..”.
Lanka cầm danh sách kiểm tra thấp giọng báo cáo.
“Tiền đang lưu
thông?” Phó đội trưởng Kolle đang ở trong phòng cúi đầu lần lượt mắng
đám lính canh gác bỗng nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên,“Ai cho cô ấy
tiền?”
Sắc mặt Lanka rất khó coi,“Tôi cho”.
“Cái gì?!”
Lanka xoa huyệt thái dương khép danh sách điều tra lại,“Đó là chuyện lúc tôi
dạy cô ấy học trước kia. Lúc đó giảng đến hệ thống tiền tệ trên tinh cầu Sange, cho nên mỗi mệnh giá đều cầm một mẫu đến cho cô ấy xem, tôi làm
sao ngờ tới sẽ thành như vậy…..”.
“Mỗi mệnh giá?!” Kolle cơ hồ nghiến răng nghiến lợi hỏi,“Tiền giấy và tiền kim loại đều có?!”
Lanka đau đầu gật gật……
Hệ thống tiền tệ trên Sange, chia làm tiền giấy giá trị nhỏ lưu thông hằng ngày, và tiền Coin* làm bằng kim loại hiếm giá trị khá lớn. Bởi vì tên
kim loại hiếm quá dài, dân gian bình thường căn cứ màu sắc chia chúng nó thành chín loại: Ánh bạc ánh vàng đỏ cam lục xanh lam chàm tím, trong
đó quý nhất là đồng Coin màu bạc giá trị vượt quá một tòa thành xa hoa!
Hầu hết giới bình dân đều chưa bao giờ thấy, mà đồng Coin màu tím giá
trị thấp nhất cũng có thể mua cả một con rồng!
“Tốt quá rồi! Có
chứng đó tiền, cô ta muốn trốn đi đâu cũng được!” Cowan thở phì phì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó dường như lại nghĩ tới chuyện gì quay
đầu lại!“Đợi chút, cô nói còn có đá quý? Chẳng lẽ…..”.
Lanka vội vàng xua tay,“Cái đó không phải tôi cho!”
Thân vương Ventrue vẫn im lặng trầm tư ngồi trên ghế sô pha Cao Đại Bàn từng nằm, thản nhiên mở miệng,“Đá quý là tôi cho”.
Cowan đang muốn mở miệng mắng to nháy mắt hóa đá ngay tại chỗ……
“Trước kia…… Có một ngày cô ấy** xem chuyên mục quảng cáo trên tivi, nói hồng
ngọc trong đó có màu sắc rất giống mắt ta, rất đẹp. Ta liền mua vài viên cho cô ấy chơi…..”. Đức ngài thân vương như đang hồi tưởng, mang theo
nụ cười nhu hòa nhẹ giọng nói.
(**Xưng hô của nguyên tác đã chuyển từ nó sang nàng ấy nên mình chuyển theo.)
Cowan suy yếu lắc lư,“Hồng ngọc…… hồng ngọc quý nhất trong các loại đá quý…..”.
Giá của loại đá quý này, nên nói như thế nào đây?
Ví dụ, một ly máu người cá có giá trị bằng nửa tòa thành bá tước, như vậy
một viên hồng ngọc cỡ bình thường có thể mua.. mấy con người cá! Mà với
tính cách của thân vương Ventrue, đá quý mua về ngắm dĩ nhiên sẽ không
chỉ lớn bình thường……
“Mua vài viên…… Vài viên…..”. Đồng chí Cowan quỳ trên mặt đất tinh thần sa sút……
Lanka phất phất tay,“Quên đi, đã bị mang đi rồi, có buồn bực cũng vô dụng.
Hơn nữa mang theo hồng ngọc quý giá và đồng Coin hiếm thấy như vậy chưa
chắc cô ấy đã dám lấy ra dùng, dù sao dưới loại tình huống này rất dễ
rước họa vào thân. Thay vì cứ ngồi lo lắng, không bằng nghĩ xem làm sao
mau chóng tìm được cô ấy”.
Tướng quân Brujah vẫn cúi đầu ngồi bên cửa sổ, rốt cuộc mở miệng:“Ta không cảm nhận được vị trí của cô ấy……
Trong phạm vi hai mươi dặm đều không có mùi, đại khái cô ấy đã vượt qua
khoảng cách này, có khả năng đã đi khỏi phạm vi của hai toàn thành…..”.
Nói xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thân vương Ventrue ngồi trên sô pha.
Người kia cũng nghĩ vậy gật đầu một cái,“Đúng vậy, ta cũng không cảm nhận được”.
Cowan rầu rĩ báo cáo:“ Đội tìm kiếm ở các thành thị quanh đây đều gửi về kết
quả giống nhau, xem ra cô ấy đã rời khỏi phương Bắc. Thưa các vị, hiện
tại là thời kì khẩn trương cần tiêu diệt chủng thực vật kỳ lạ kia,
không thể phân tán nhân lực trong thời gian dài vì chuyện như thế này.
Các vị xem, có phải nên…..”.
Khoảng khắc tĩnh mịch nặng nề……
Thật lâu sau, Brujah cúi đầu nói: “Gọi bọn họ rút về đi”.
“Vâng!” Cowan đặt một tay lên ngực làm lễ, lĩnh mệnh rời đi.
Chỉ còn lại ba người trong căn phòng vô cùng nặng nề……
“Chán ghét đến…… phải bỏ trốn sao?” Thân vương Ventrue ngưỡng người tựa vào
sô pha, nhắm mắt nhẹ giọng thì thào.(Myu: Ventrue đại thần, anh có cần
tàn độc thế không?:]])
Brujah ngồi bên cửa sổ, biểu tình trên mặt nhất thời giống như bị người ta hung hăng đâm một dao!
Siết chặt nắm tay, quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa sổ
trong chốc lát, cố gắng bình tĩnh lại, ngài tướng quân mới chậm rãi đứng lên, hành lễ trầm giọng nói:“Xin cáo lui trước”.
Thân vương đại
nhân làm cái tư thế “Không tiễn”,“Tuy rằng đã không phải phạm vi quyền
hạn bên tôi, nhưng bản thân tôi sẽ tận lực hỗ trợ công tác tìm kiếm của
cậu, có tin tức gì chắc chắn sẽ báo cho cậu biết trước tiên, cứ yên
tâm”. Thân vương Ventrue khẽ cười.
Brujah quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta một cái, không nói gì chỉ bỏ đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, thật lâu sau Lanka mới ngửa đầu thở dài bất đắc dĩ……
“Thưa ngài, ngài không tính nói cho tướng quân Brujah biết chuyện trong vòng tay của cô ấy có máy định vị sao?”
Đức ngài thân vương thản nhiên cười,“Máy định vị gì? Ta cũng không biết chuyện đó”.
Lanka lại thở dài, mở laptop ra, kiểm tra số liệu định vị,“Nhưng ngài phải
biết rằng, vi mạch mà máy định vị chọn dùng là chip có số liệu lưu trữ
trong kho dữ liệu, chỉ cần tướng quân Brujah có lòng, vẫn có thể vận
dụng quyền hạn của quý tộc điều tra từ trung tâm số liệu “.
Đức ngài thân vương nghiêng đầu liếc Lanka một cái,“Máy định vị đã bị hư trong rừng, sau sự cố đó toàn bộ dữ liệu đã biến mất”.
Lanka bất đắc dĩ khép máy tính lại,“Hiểu rồi, tôi sẽ nhắn Silly xâm nhập máy tính chủ phá hủy dữ liệu”.
“Cô đang nghĩ, người này thật xấu xa…… Đúng không?” Ventrue xuất thần nhìn
chằm chằm cốc nước chứa chất lỏng màu lam nhạt trên bàn trà.
Lanka nhún nhún vai,“Đối với ngài, tôi đã quen rồi “.
“Nói cũng phải,” Đức ngài thân vương đại nhân thấp giọng lầm bầm lầu
bầu,“Đại khái chỉ có cô ấy nói ta là ‘Người tốt’? Nhưng…… về sau chắc cô ấy sẽ không bao giờ nói nữa …..”.
Bước chân Lanka dừng lại, chần chờ một chút, chậm rãi xoay người lại, nhìn đức ngài thân vương đang
đau buồn mất mát, nhẹ giọng nói:“Đại nhân, tình cảm của con người có thể vãn hồi, chính là, phải trả giá gấp mười gấp trăm lần so với trước khi
tổn thương….”.
“Nếu căn bản không có tình cảm thì sao?”
“Vậy thì vun đắp lại từ đầu”.
…………………………
Thành Siller*** là đô thị nổi tiếng tự do.
(*** Phiên âm tiếng Anh của Tái Lặc thành.)
Không có lịch sử, không có phong cảnh, không có tài nguyên, cũng không có đặc sản.
Chỉ có vị trí địa lý là cửa ngõ giao thông Nam Bắc, làm cho tòa thành xây
dựng trên sỏi đá này trở thành nơi tập tung buôn bán náo nhiệt nhất trên tinh cầu Sange!
Nơi này không có khu dân cư, mỗi một con đường
đều là phố buôn bán. Mỗi một gia đình đều là người làm ăn. Dù là khách
qua đường vội vàng, cũng sẽ ở đây lấy gì đó ra bán, hoặc mua vài thứ.
Khoáng sản và hàng da của phương Bắc, máu và hoa quả của miền Nam, rồng có
cánh và đá quý phương Tây, nô lệ và vũ khí của phương Đông, những gương
mặt và hàng hóa của những vùng miền khác nhau giăng khắp nơi, có chỗ gọn gàng có chỗ bừa bộn. Đám quyền quý mở hội bán đấu giá, cũng có thứ dân
bày quầy hàng nho nhỏ, có cả chợ đen của thế giới ngầm không bị pháp
luật quản chế……
Ngụy trang thân phận, cải tạo dung mạo, vũ khí
phòng thân, đồ ăn để đi qua sa mạc, đều có thể mua được ở đây. Đô thị tự do, là thiên đường của bọn tù trốn trại và phần tử phản động. Nhưng mà
từ xưa đến nay, không có một quốc gia nào có thể hoàn toàn gạt bỏ loại
thành thị lách luật để sinh tồn này, trái lại, chúng nó còn luôn phồn
vinh hơn những thành thị khác……
Cao Đại Bàn quấn chặt khăn trùm đầu, xốc lại kính gió màu trà, nhảy xuống lưng Hoa Hoa.
Cô không định vào thành, tuy rằng nơi này quản thành cũng không cẩn thận
kiểm tra từng khách qua đường phong trần mệt mỏi từ Nam chí Bắc, nhưng
cô không muốn mạo hiểm.
Các sạp hàng rong đã lan đến ngoài cửa thành, cô định mua ít nhu yếu phẩm cần dùng để băng qua sa mạc.
Dắt rồng chậm rãi đi tới, Cao Đại Bàn cảm thấy thật mỏi mệt.
Thân thể còn chưa khỏe lại, nhưng vì muốn lợi dụng thời gian có ánh mặt
trời, cả ngày cô không hề nghỉ ngơi, vẫn liều mạng chạy, cố gắng tranh
thủ đi càng xa càng tốt!
Nay màn đêm đã buông xuống, đám Huyết
tộc trong thành hẳn là đã tỉnh lại phát hiện cô bỏ trốn. Truy binh khẳng định đã được phái đi trên quy mô lớn, bây giờ còn bay loạn trên không
trung hiển nhiên không phải lựa chọn sáng suốt.
Thành thị này lúc trước khi cô theo Thân vương Ventrue đi thị sát khi đã từng đến. Thời
gian đó mỗi khi đi qua một thành trấn Lanka đều giới thiệu phong thổ dân tình cho cô, Cao Đại Bàn luôn lặng lẽ ghi nhớ những tin tức hữu dụng.
Không có ai thích làm đồ ăn cả đời, cô luôn luôn nghĩ đến chuyện chạy
trốn, cũng biết một ngày nào đó mình phải rời khỏi đây, chính là, cho
tới bây giờ cô không nghĩ tới ngày đó sẽ đến sớm như vậy, thê thảm như
vậy……
“Ngao…..”.
Chú rồng Hoa Hoa đột nhiên kêu một tiếng, nâng nâng cái đầu thật lớn, kéo dây cương trong tay Cao Đại Bàn, làm
cho cô phục hồi tinh thần, thoát khỏi trạng thái trầm tư.
Phía đối diện có hai binh lính Huyết tộc võ trang hạng nặng từ từ đi tới, ánh mắt rõ ràng là đang hướng về phía cô.
Cao Đại Bàn hơi khẩn trương lôi kéo khăn quàng cổ, siết chặt dây cương……
“Này! Tiểu quỷ bên kia, đứng lại!”
Đang định lặng lẽ quay lại Cao Đại Bàn bất đắc dĩ phải dừng chân. Trơ mắt nhìn hai người đi đến trước mặt.
“Muốn tham gia hội triển lãm của Ecker sao?” Binh lính A dáng người khôi ngô
lớn tiếng nói, ánh mắt cũng không dừng trên người Cao Đại Bàn, mà mang
biểu tình hâm mộ nhìn Hoa Hoa từ trên xuống dưới,“Bé cưng này khẳng định có thể bán giá tốt nhất!”
Binh lính B có vẻ cao gầy tuy rằng
cũng nhịn không được yêu quý vươn tay vỗ vỗ cổ sờ sờ lông Hoa Hoa, nhưng cũng còn nhớ rõ chính sự, xoay tay lại đưa cho Cao Đại Bàn một cái bảng điện tử,“Đăng ký đi, khu triển lãm rồng ở phía Tây. Sau khi lấy số sẽ
có người mang ngươi qua đó”.
Cao Đại Bàn ngẩn người, không nhận bản đăng ký,“…… Hai vị nói…… bán nó?”
Binh lính A quay đầu kinh ngạc nhíu mày,“Chẳng lẽ nhóc không phải đi bán
rồng? Rồng đuôi gai có phẩm chất tốt như vậy chỉ có quý tộc mới có thể
dùng, tiểu quỷ, đừng nói với anh nhóc chính là quý tộc nha, ha ha ha
ha…..”.
Binh lính B lại sinh lòng nghi ngờ, nghiêm nghị quát Cao
Đại Bàn:“ Con rồng này là của ngươi sao? Hay là trộm từ chỗ nào? Tháo
kính chắn gió xuống, lấy chứng minh thư ra đây!”
Cao Đại Bàn nhất thời nghẹn lời, khẩn trương không biết nên nói cái gì, theo bản năng lôi kéo dây cương lui về phía sau……
Binh lính A vỗ vai đồng nghiệp, cười hì hì:“Đừng nghe tên này hù dọa. Cho dù là trộm cũng không liên quan đến chúng tôi, trong thành thị này cái gì
cũng có thể mua bán, chỉ cần không phải sử dụng tiền giả thì đều được!
Được rồi, nhanh đi đăng ký đi. Vừa thấy nhóc đã biết khẳng định là trốn
ra từ nhà quý tộc nào đó, không có chút kinh nghiệm gì cả”. Đánh giá
hình thể Cao Đại Bàn từ cao xuống thấp một phen, anh ta cười nhạo:“Bán
Huyết tộc đúng không? Không cần giấu, ha, anh ở đây đã gặp qua không
biết bao nhiêu vật cưng Bán Huyết tộc chạy trốn rồi! Nhưng khoa trương
cưỡi con rồng hoa lệ như vậy nhóc vẫn là người đầu tiên!”
Đầu Cao Đại Bàn đầy mồ hôi lạnh……
Kỳ thật không phải cô muốn khoa trương, mà những con rồng khác đều đang ở
trong doanh trại quân đội, chỉ có Hoa Hoa là thú cưỡi của riêng cô, đứng bên cửa sổ tòa thành, huýt sáo một cái là có thể kêu đến. Vì muốn tranh thủ lúc ban ngày mau chóng chạy đi cũng chỉ có thể cưỡi nó, nhưng hiện
tại xem ra, con rồng xa hoa khiến người ta chú ý này tuyệt đối không thể giữ ở bên người rồi!
Tiếp nhận bản đăng ký, quét mắt qua các số
liệu giống, huyết thống, tuổi, giá tiền, dài rộng cao linh tinh, bạn học Đại Bàn chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi:“Thành thật xin lỗi, tôi không rõ tư liệu của nó cho lắm…..”.
Hai binh lính quay mặt nhìn nhau……
Binh lính B cười lạnh:“A, ngươi không biết nó là giống gì đã trộm ra ? Vậy
ánh mắt của ngươi cũng không tệ lắm, nó thuần chủng, tuổi lại nhỏ, ngày
sau đừng nói bán sang tay, dù giữ lại lai giống cũng có thể kiếm một
khoản lớn!”
Binh lính A đưa tay cầm lại bản đăng ký tốt bụng giúp cô điền đầy đủ, thuận tay vỗ mông bạn học Đại Bàn một cái, dắt cô đến
bàn phát số thứ tự……
“Cẩn thận một chút nha tiểu quỷ,” Khi binh
lính B đi qua bên cạnh cô trào phúng nói:“Coi chừng bán rồng không được
lại bị người ta bắt đi bán đó!”
“…..”.
Cao Đại Bàn xoa
mông buồn bực kéo rồng tránh ra, nghĩ rằng chắc đối phương cho là vật
cưng Bán Huyết tộc đều là người đẹp vạn dặm mới tìm được một, nên mới
bằng lòng ăn đậu hủ của cô, nếu thật sự nhìn đến cái bản mặt bánh mì của cô dưới khăn quàng cổ và kính gió, phỏng chừng cú vỗ mông kia không
biết là ai ăn đậu hủ của ai……
“Ùng ục…..”. Hoa Hoa nghiêng đầu cọ cọ cô một chút, đây là tỏ vẻ đói bụng muốn ăn cơm.
Cao Đại Bàn vỗ vỗ nó, nghĩ rằng nó đại khái còn không biết mình cũng sắp bị bán , nếu không chắc là chẳng muốn ăn cơm nữa, mà là muốn ăn cô ……
Quả nhiên như đúng như lời binh lính A, bé cưng này rất gây sự chú ý! Cao
Đại Bàn dắt Hoa Hoa mới vừa đi vào khu phía Tây đã có vài kẻ gian thương xông tới, thầm thì chít chít lải nhải đơn giản là dụ dỗ “Nơi này hỗn
tập người không có kinh nghiệm bán sẽ đễ thiệt thòi không bằng để chúng
tôi đứng ra thương thuyết giá thích hợp, sau đó trích cho chúng tôi ít
phần trăm, ngồi mát ăn bát vàng còn không bị lừa” Linh tinh linh tinh ……
Cao Đại Bàn không lên tiếng, chỉ xua tay cự tuyệt vùi đầu đi vào bên trong.
Trên đời này không có chuyện tốt từ trời trên rơi xuống, nào có việc tốn ít
công sức lại kiếm tiền thoải mái như vậy, nếu thật sự có, cũng chỉ là
bạn còn chưa nhìn ra âm mưu sau lưng nó thôi. Cao Đại Bàn thực sự không
hiểu những việc này cho lắm, cho nên cô càng tin tưởng vững chắc vào mua bán mặt đối mặt nguyên thủy nhất đơn giản nhất.
Rồng có cánh kỳ
thật không phải là loại phương tiện giao thông thường thấy như vậy, đại
bộ phận những con rồng to lớn có sự chịu đựng tốt đều bị quân đội trưng
dụng, còn rồng thuần chủng xinh đẹp thì dâng cho quý tộc ngắm nghía, cho dù đang ở đế đô, cũng chỉ có không đến một nửa dân cư có được rồng
riêng. Thứ thị trường bình thường rất khó mua, nơi này khắp nơi đều! Hơn nữa mọi loại giống khắp trời Nam biển Bắc đều đầy đủ hết…… Quả nhiên
không hổ là đô thị tự do.
Nhưng tốt xấu gì rồng cũng là sinh vật, nhiều con rồng to lớn tụ tập cùng một chỗ như vậy, dù sân có lớn cỡ
nào, tình huống vẫn rất là hỗn loạn. Bên này có người vì tránh dây cương quật phải mà gã nhào vào quầy hàng của người ta, bên kia lại cho bay
thử khiến đông người vây xem vô cùng huyên náo, nơi nơi đều là bụi đất
bị những cú vỗ cánh bốc lên, nơi nơi đều là mùi tanh hôi đặc trưng của
động vật…… Hơn nữa rồng vốn là giống loài hiếu chiến, ở cùng một nơi khó tránh khỏi khỏi xung đột, vì thế tiếng gầm thét ẩu đả cũng vang lên
không dứt bên tai…… Ngay cả đồng chí Hoa Hoa tự chủ cao quý, khi đi theo Cao Đại Bàn lướt qua bên người một đồng loại đang duỗi cổ khiêu khích
cũng nhịn không được gầm nhẹ nghiến răng xông lên cắn người ta một phát!
Về phần Cao Đại Bàn, thì hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh của hai bạn rồng phía sau.
Tầm mắt của cô bị một con rồng đen có cánh ở góc sân bên kia hấp dẫn.
Con rồng kia giơ cần cổ tuyệt đẹp mà cao ngạo lên, gai xương lởm chởm màu
đen làm cho người ta sợ hãi, trong nháy mắt mở cánh ra, sẽ lộ ra hoa văn màu xanh nước biển từ đậm đến nhạt…… Thật giống như, một quái thú màu
đen mang cánh bướm.
Cao Đại Bàn yên lặng đứng cách con rồng kia
hơn ba bước, lẳng lặng nhìn nó, đắm chìm trong suy nghĩ của mình một hồi lâu, mới quay đầu, kéo Hoa Hoa vừa đánh thắng đang hưng phấn phun khí
tránh ra……
Kỳ thật ngoại trừ không biết tư liệu của Hoa Hoa ra,
còn một vấn đề có vẻ nghiêm trọng. Cao Đại Bàn không biết rốt cuộc Hoa
Hoa trị giá bao nhiêu tiền. Cho nên đợi cho một khách lữ hành lớn tuổi
nhìn có vẻ hiền lành đi lại hỏi giá, bạn học Đại Bàn rất xảo quyệt không hé răng, mà vươn bốn ngón tay.
“Bốn đồng Coin xanh?!” Vẻ mặt ông bác kia căm giận kinh hô!“Đùa sao? Qúa mắc rồi!? Dù là rồng thượng đẳng cũng chỉ một đồng lam, cho dù con rồng này có vẻ hiếm thấy, lại là
thuần chủng, hơn nữa tuổi cũng nhỏ, bộ dạng cũng…..”. Ông bác càng nói
càng nhỏ tiếng, càng nói càng lưu luyến vươn tay vuốt ve Hoa Hoa xinh
đẹp, thẳng đến khi đồng chí Hoa Hoa khó chịu lắc lắc lỗ tai mới hồi phục tinh thần!“Khụ khụ, cho dù như vậy, bốn đồng Coin xanh cũng quá khoa
trương, hai đồng thì tôi còn có thể cân nhắc một chút…..”.
Cao Đại Bàn liếc ông ta một cái.
Ồ, hóa ra giá trị của Hoa Hoa khoảng ba đồng Coin xanh.
Người buôn bán kém cỏi nhất là vừa có người mặc cả đã chùn bước, thờ ơ không
để ý mới khiến người ta nhận ra sự quý giá của món hàng. Quan trọng nhất là, nếu bị nhận ra mình không cần tiền, chỉ muốn vội vã bán đi, ngược
lại sẽ khiến người ta hoài nghi. Vì thế Cao Đại Bàn quay đầu không thèm
nhìn ông ta, dùng hành động tỏ vẻ “Tôi đã niêm yết giá, mặc cả chớ quấy
rầy”.
Ông bác xoa xoa tay, vòng quanh Hoa Hoa hai vòng, lại nâng giá lên ba đồng.
Cao Đại Bàn Rốt cuộc liếc mắt nhìn ông ta, cùng với con rồng phía sau ông
ta, một con rồng cánh xám có vẻ thông thường không bắt mắt.
“Không phải ông đã có thú cưỡi sao? Còn muốn mua một con rồng đắt tiền như vậy làm cái gì?” Cao Đại Bàn hỏi.
Ông bác kia hòa ái cười cười,“Tôi là thương nhân, ở trong tay phải có vài thứ quý giá để bôi trơn các mối quan hệ”.
Hiểu rồi, tặng quà đút lót.
Cao Đại Bàn gật gật đầu,“Được rồi, ba đồng thì ba đồng, nhưng tôi có một điều kiện. Tôi muốn con rồng của ông”.
“Có thể có thể!” Ông bác mặt mày hớn hở, chạy tới chạy lui quanh Hoa Hoa,
đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, điều kiện nho nhỏ này căn bản không đáng
bận tâm.
Cao Đại Bàn ảo não, ai, phỏng chừng đã bán hời cho người ta rồi!
Khi Hoa Hoa qua tay hơi nghi hoặc, cúi đầu nhìn ông bác nắm dây cương của
mình, sắp bộc lộ bộ mặt hung ác, Cao Đại Bàn vội vàng nói ông bác cho nó ăn gì đó ngon ngon lấy cảm tình, nó đang đói bụng. Ông bác vội vàng lấy lương khô từ trên con rồng cũ ra, Cao Đại Bàn nhân cơ hội ôm móng vuốt
lớn của Hoa Hoa tạm biệt,“Đừng lo lắng, bọn họ sẽ nhanh chóng tìm được
mày đem mày về thành thân vương. Ừa, người nên lo lắng là ta mới
đúng…..”. Bạn học Đại Bàn cười khổ, vỗ vỗ đầu Hoa Hoa, sau đó xoay người nhảy lên con rồng mới, khoát tay từ biệt nó.
“Ngao ngao…..”.
Đồng chí Hoa Hoa đại khái nhận ra sự thật mình đã bị vứt bỏ, hờn dỗi xoay người kêu lên, dùng mông chỉa vào mặt Cao Đại Bàn.
Đồng chí Đại Bàn dở khóc dở cười, lấy tiền, làm bộ lơ đãng hỏi thăm ông bác kia,“Thành North ở hướng nào?”
“Hướng Tây Nam, bay liên tục có thể đến trước khi mặt trời mọc”. Ông bác giao
dịch thành công rất vui vẻ, nhiệt tình chỉ hướng, sau đó trèo lên rồng
mới hưng phấn bay đi.
“Hướng Tây Nam sao?” Cao Đại Bàn cười khẽ.
Từ trong lòng lấy ra máy khống chế vừa mới tháo từ trên người Hoa Hoa
xuống, đặt sau gáy con rồng mới. Sức mạnh con người không thể sánh vơi
Huyết tộc, không thể chỉ dựa vào kéo dây cương để khống chế hướng bay
của con rồng khổng lồ. Cho nên Lanka nhờ Silly giúp cô làm máy hỗ trợ
điều khiển này, bị Cao Đại Bàn trộm đi cùng với Hoa Hoa.
“Vậy đi về hướng Đông thôi!”
Cao Đại Bàn quát lên một tiếng, con rồng cánh xám giật mình, liền vỗ cánh
bay lên trời, trong bóng đêm mịt mù vững vàng bay về hướng Đông….