Người đàn ông đứng ngoài cửa, có mái tóc màu bạc, cặp mắt màu đỏ, áo choàng màu đen.
Tựa như cơn ác mộng kinh hoàng nhất.
Phản bội! Mật báo! Bắt giữ! Chạy trốn! Trừng phạt!
Trong nháy mắt, vô số sợi tóc màu bạc xõa tung trong gió đêm, như trăm ngàn ý niệm kinh hoảng đột ngột hiện lên trong đầu Cao Đại Bàn! Giống như tia
chớp bổ qua bầu trời u ám màu đen dày đặc những kẽ nứt tái nhợt……
Thẳng đến khi sợi tóc lạnh lẽo của đối phương sượt qua hai má, xúc cảm chân thật mới gọi thần trí Cao Đại Bàn về.
Người trước mắt, cô hoàn toàn không quen.
Tóc bạc tròng mắt màu máu, tuy rằng đó đều là dấu hiệu của Thánh Huyết tộc.
Nhưng bất luận là dáng người cao lớn, hay là khóe mắt đuôi mày nhu hòa, hoặc
là khí chất bình thản phát ra từ trên người đối phương, đều hoàn toàn
khác hẳn với các quý tộc Cao Đại Bàn gặp trước nay.
Nhìn kỹ, gương mặt cũng hoàn toàn xa lạ .
Chỉ là mái tóc bạc thôi, mình đã bị dọa đến mức này……
Giống như sực nhớ ra phải hô hấp như thế nào, Cao Đại Bàn ôm lồng ngực chứa
trái tim đang kinh hoàng nhảy loạn lui về phía sau mấy bước, nhắm mắt
hít vào thật sâu……
“Thật có lỗi, tôi làm cô giật mình sao?”
Giọng nam trung ôn hòa từ trên đỉnh đầu truyền đến, đối phương hơi xoay người hỏi Cao Đại Bàn đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc.
“Không…… Không phải…..”. Cao Đại Bàn ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện ra tuy rằng
đối phương đang nói chuyện với mình, đôi mắt lại không hề nhìn mình, chỉ dừng lại ơ phương hướng mình đang đứng”.Ồ? Anh, của anh…..”.
“Đúng vậy, mắt của tôi không nhìn thấy. Cho nên nếu cô té ngã, chắc phải tự mình đứng lên rồi“.
Người tới khẽ cười, mái tóc bạc xõa trên lưng theo động tác xoay người nhẹ
nhàng chảy xuống…… lần đầu tiên Cao Đại Bàn biết thì ra đôi mắt đỏ như
máu cũng có thể lộ ra biểu tình nhu hòa đến vậy, quả nhiên chỉ khi Huyết tộc mù mới có thể che giấu sự tàn bạo……
“Nhất? Là ngài sao?”
Giọng nói già nua từ cầu thang thông với tầng hầm truyền đến. Chiếc xe lăn
của Old mang theo tiếng lạch cạch quen thuộc chậm rãi chạy lên lầu……
“Đúng vậy, Old. Tôi tới lấy thuốc”.
Người đàn ông tóc bạc thẳng lưng, khẽ nghiêng đầu “nhìn” về hướng Old.
Cao Đại Bàn mới nhận ra mình vẫn đang ngưỡng cổ nhìn chằm chằm vào mắt
người ta, đối với người tàn tật hành động này thật sự quá thất lễ, vì
thế cô vội vàng thu hồi tầm mắt chạy ra phía sau Old, giúp ông ta đâỷ xe lăn lên phòng khách.
“Mấy trăm năm không gặp,” Old nhìn chằm
chằm người đàn ông chuẩn xác tìm được ghế sa lon, ngồi xuống trong căn
phòng chất đầy các loại dụng cụ, than thở,“Ngài không thay đổi chút nào, vẫn giống như lần đầu tiên tôi gặp ngài trong biển cát năm đó. Thánh
Huyết tộc quả nhiên rất khác biệt …… Đúng là vận mệnh trùng hợp, vào
giai đoạn cuối cùng trong cuộc đời tôi lại được gặp ngài lần nữa. Nghe
nói đã rất lâu rồi ngài cũng không rời khỏi nơi ở nằm sâu trong biển
cát, lần này tại sao có thể tự mình đến đây? Thất đâu? Trước kia không
phải luôn do ngài ấy tới lấy thuốc sao?”
Nhất? Thất? Cao Đại Bàn đổ mồ hôi, đây là tên kiểu gì? Tiện lợi quá đáng……
“Đứa bé kia gần đây hình như đang tìm cái gì đó. Mỗi ngày đều chạy ra ngoài, những chuyện khác đều giao cho tôi “. Người đàn ông được gọi là Nhất
khẽ cười.
“Ồ? Tìm đồ à?” Lơ đãng liếc liếc mắt nhìn Cao Đại Bàn phía sau một cái, Old âm trầm nói:“Tìm thức ăn sao?”
Cao Đại Bàn khẽ run……
“Cậu ta không nói”. Biểu tình của người đàn ông kia hơi bất đắc dĩ,“Chúng
tôi chỉ biết hình như cậu ta đang tìm một khách qua đường, có liên quan
đến hương vị hương liệu gì đó…… Ngày đó cậu ta mang về không ít ruby
quý giá, cho nên tôi nghĩ cậu ta đại khái là nhìn trúng một loại hương
liệu quý hiếm, nhưng lúc ấy không đoạt được, cho nên vẫn không cam lòng
đi tìm”.
Cao Đại Bàn càng nghe càng run……
Thất theo lời anh ta…… sẽ không, chẳng lẽ……
“Tiểu Tiểu, cô đi lấy thuốc lên đây”. Old đột nhiên mở miệng sai bảo, nâng
tay quăng cho cô cái chìa khóa cũ tinh xảo,“Ở trong mật thất, lấy hết
toàn bộ ra đây đi”.
“A…… Vâng”. Cầm cái chìa khóa lui ra ngoài, Cao Đại Bàn gãi gãi đầu……
Hử? Cứ cảm thấy lúc nãy hình như ông lão cố ý nói sang chuyện khác……
…………………………
“Tiểu Tiểu?” Người đàn ông tóc bạc mỉm cười nhìn theo hướng Cao Đại Bàn rời
đi,“Rất ít khi thấy bên cạnh ông có người làm bạn, là bạn đời mới của
ông sao?”
“Làm sao có thể?” Old hừ lạnh,“Chỉ là người tạm thời
phụ trách chăm sóc tôi mà thôi. Chắc hẳn ngài cũng cảm giác được, tôi đã sắp chết, tay chân không tiện cử động, chỉ có thể tìm người giúp đỡ……
Quên đi, không nói chuyện này nữa. Lần này tôi cố ý làm nhiều thuốc một
chút, từ tháng ba năm sau cho đến ba bốn trăm năm nữa, cho dù sống lại,
cũng cần một thời gian mới có thể lấy lại tài sản và tri thức vốn có,
cho nên trong khoảng thời gian này không thể làm thuốc cho các ngài, số
thuốc này các ngài dùng tiết kiệm một chút”.
Im lặng trong chốc lát, Nhất nhẹ giọng nói:“Old, ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện truyền nghề cho người khác sao?”
“Ha!” Old cười tự giễu,“Đừng đùa, ở trên tinh cầu Sange này nghề nghiệp dược
sĩ không có tiền đồ nhất, thu nhập thấp, không có địa vị xã hội, có ai
lại đi đâm đầu học thứ này?”
Nhất cũng bật cười,“Ông đang oán giận chúng tôi trả tiền lương cho ông quá thấp sao?”
Old khoát tay,“Không, giá các ngài đưa ra đã phi thường tốt. Nếu năm đó tôi không may mắn gặp được ngài trong biển cát, hiện tại đại khái đã sớm
thất vọng mà chết rồi. Đối mặt cuộc sống khốn quẫn đa số mọi người đều
lùi bước, chẳng ai có thể dự đoán được sự kiên trì của mình sẽ đổi được
thù lao của Thánh Huyết tộc trong sa mạc…… Đúng rồi, nói đến thù lao,
thuốc lần này không cần trả tiền. Dù sao tôi cũng sắp chết rồi, có nhiều tiền cũng chẳng để làm gì. Cho nên, thù lao lần này dùng đồ ăn để thay
thế đi”.
“Đồ ăn? Nhưng mà ông hiện tại…..”. Tự hỏi một chút,
người đàn ông hiểu ra gật gật đầu,“Thì ra là thế, chuẩn bị cho “người
hầu bé bỏng’ của ông sao?”
“Hừ!” Old bĩu môi,“Ngài không biết cô ta ăn nhiều cỡ nào đâu”.
Nhất cười khẽ:“Nhưng chẳng phải ông cũng tận tâm tận lực tìm đồ ăn cho cô ấy đấy sao?”
Old nghẹn họng:“Chỉ là…… thuận tay”.
Nhất ôn hòa nhìn chăm chú vào ông lão trước mặt, chậm rãi nói:“Old, có người làm bạn cảm giác rất tốt phải không? Tuy Huyết tộc hùng mạnh và trường
thọ, nhưng lại rất cô độc. Trong vũ trụ này, chúng ta là chủng tộc duy
nhất không có người phối ngẫu…… Chẳng phải rất đáng buồn sao? Dù thành
công hay thất bại, có người cùng chia sẻ với mình vẫn tốt hơn…… Hy vọng
lần sau lúc ông sống lại, tôi có thể tìm được ông sớm một chút”.
“Sau đó nhốt tôi vào hang ổ của các ngài trong biển cát, mỗi ngày làm thuốc cho các ngài chứ gì?” Old hừ lạnh.
Nhất cười lớn,“Chủ ý này không tồi”.
“Chỉ có những lúc như thế này, trông ngài mới giống tên xấu xa thủ lĩnh bọn
cướp…..”. Old càu nhàu, quay đầu nhận một túi thuốc lớn do Cao Đại Bàn
ôm đến, nâng tay quăng cho người đàn ông tóc bạc ,“Được rồi, trở về đi.
Kiếp sau gặp lại”.
Một tay tiếp được túi thuốc, tiện thể nhét
luôn vào trong áo choàng, người đàn ông dùng một tư thái tao nhã đứng
lên, nhẹ giọng hỏi:“Quyết định ngày kết thúc chưa?”
“Rồi, ngày mai trở về thành. Trong vòng một hai tuần này thôi”.
“Thật ư…..”. Người đàn ông đã đi tới cửa lại quay đầu,“ Thánh Huyết tộc tại
đế đô muốn tới ‘thăm hỏi’ biển cát. Người đến lần này là thân vương có
ơn với tôi, cho nên không thể nào từ chối. Nếu ngày mai tôi không thể
đến tiễn đưa, xin thứ lỗi”.
“Quý tộc tại đế đô muốn tới đây? Hừ,
gần đây sa mạc hoang tàn vắng vẻ này thật đúng là náo nhiệt”. Old khoát
tay,“Được rồi, không cần tiễn đưa. Sau khi sống lại tôi sẽ tới tìm các
ngài, nếu không tôi đi chỗ khác kiếm cơm ăn”.
Người đàn ông tóc bạc cười khẽ dưới ánh trăng, nháy mắt đã biến mất……
Hai người bị bỏ lại lẳng lặng nhìn cửa một lúc lâu, mỗi người ôm một nỗi niềm thở dài……
…………………………
“Quên đi, buồn rầu cũng vô dụng. Bắt đầu một lần nữa cũng tốt”. Old mệt mỏi
nằm trên xe lăn vẫy tay,“Đến giúp tôi điền bảng chọn ngày chết đi. Cô
thấy tôi chết ngày nào thì được?”
Cao Đại Bàn bó tay mở máy tính
ra,“Có đôi khi tôi cảm thấy hệ thống xã hội của các người thật sự rất kỳ lạ…… Đúng rồi, người đàn ông tóc bạc mới rồi là ai? Vì sao tên giống
như đánh số vậy?”
“Người lãnh đạo đương nhiệm của tộc Assamite”.
Old thờ ơ giở lịch chọn ngày thuận mắt để chết,“Bộ tộc đó đều có tên như vậy, chỉ có người thừa kế mới có thể kế thừa cái tên ‘Assamite’ thần
thánh, tất cả mọi người còn lại chỉ được đánh số mà thôi…… Cô cảm thấy
chết vào ngày 4* thế nào?”
(*Số 4 trong tiếng Trung đọc gần giống chữ tử_chết.)
“Nghe thật bi thảm…..”. Cao Đại Bàn xem dự báo thời tiết,“Tôi xem xem, ngày
11 trời nắng, không bằng chọn ngày đó đi? Ngẫm lại xem, dưới ánh mặt
trời chói chang chim hót hoa nở, nằm trên mặt cỏ xanh biếc chậm rãi ……
hóa thành tro, thật đẹp ~”
“A…… Chim hót hoa nở, tôi chán ghét
loài chim, chúng nó ầm ỹ muốn chết. Tôi ghét hoa tươi, chúng nó làm cho
tôi muốn hắt xì! Tôi ghét mặt cỏ, chúng nó…..”.
“Old, ông đúng là một lão già gàn dở đáng ghét”. Cao Đại Bàn vươn tay giật lấy cuốn
lịch,“Tôi tưởng mọi quý tộc đều rất coi trọng cái tên dài dằng dặc mà
tôi không nhớ nổi chứ, cả bộ tộc chỉ có một tên, chẳng lẽ những người
không được kế thừa không cảm thấy bất mãn sao?”
“Bọn họ là sát
thủ, không giống với quý tộc bình thường. Đối với bọn họ mà nói, tên
không có ý nghĩa gì, không có còn tốt hơn”. Old bị cướp lịch hầm hừ cuộn mình trên xe lăn,“…… Tôi vốn là lão già gàn dở đấy”.
Gõ nốt chữ
cuối cùng, Cao Đại Bàn in bản chọn ngày chết ra, đóng dấu đưa cho Old
một bản,“Quyết định như vậy đi, ngày 11, ngày lành đúng không?”
Old buồn bực nhận lấy,“Đáng ghét, sao cô dám tự tiện thay đổi quyết định
của tôi? Vì sao tôi phải sống trong trạng thái đáng ghét này thêm hai
tuần lễ nữa chứ?”
“Ngay cả con số 11 cũng đánh không nổi, ai có
thể đánh số 11 trên máy tính thì người đó quyền quyết định”. Cao Đại Bàn xoay người nhìn ông ta,“Huống hồ, tôi cũng cần sự giúp đỡ của ông. Tôi
hoàn toàn không biết gì về xã hội và tập tục trong thành thị, không có
chỗ ở, lại không có nghề nghiệp mưu sinh, ông không thể bỏ lại tôi lúc
này. Chỉ có hai tuần lễ mà thôi, xin ông sống lâu vài ngày, coi như là
giúp tôi đi?”
Old giương mắt nhìn cô trong chốc lát, lạnh nhạt hừ một tiếng:“Đâu có liên quan gì tới tôi?”
“Hả?” Cao Đại Bàn sững sờ.
Old tiếp tục dùng giọng điệu bình thản trần thuật:“ Vì sao tôi phải giúp cô làm quen với xã hội? Vì sao phải dẫn cô vào thành? Vì sao phải cho cô ở nhà tôi? Lúc trước giữ cô lại là vì cần có người giúp tôi làm thí
nghiệm. Hiện tại tôi chỉ cần nằm ở trên ghế chờ chết là xong không cần
hỗ trợ, tự nhiên cũng không cần đến cô nữa. Vì sao tôi phải thu nhận
cô?”
“Sao lại như vậy…..”. Cao Đại Bàn rất bất ngờ, ngay cả lời phản bác cũng tràn ngập sự ngạc nhiên.
“Tôi nói sai chỗ nào sao?” Old cười lạnh,“Hay là tôi cũng không có quyền không chăm sóc cô?”
Cao Đại Bàn sững sờ ngay tại chỗ.
Quả nhiên lão già gàn dở luôn vui giận vô thường.
Những chuyện khác để qua một bên, lời nói của Old thật ra đã khiến Cao Đại
Bàn lần đầu tiên tự hỏi một vấn đề: Bắt đầu từ khi nào, mình lại mặc
nhiên cho rằng người khác chỉ có thể đối xử tốt với mình?
Là vì mình luôn có người để dựa dẫm sao?
Lúc ở Địa Cầu, có cha mẹ để ỷ lại; Đi đến Sange, vẫn luôn sống dưới cánh
chim của Ventrue; cho dù bỏ trốn, cũng được Old mang về nhà. Cha mẹ bảo
bọc cô vô điều kiện, là vì ràng buộc huyết thống; Ventrue che chở cô là
vì bị máu hấp dẫn; mà Old chỉ vì cần sử dụng cô mới thu nhận.
Nhưng khi những thứ đó không còn tồn tại, đối phương cũng chỉ là người xa lạ, cũng sẽ không bị máu của cô làm cho phát cuồng, kỳ thật sự tồn tại của
Cao Đại Bàn này, căn bản là vô dụng, là thừa thãi. Dựa vào cái gì mà bắt người ta nhất định phải che chở cho cô, đối xử tốt với cô?
Nếu vì cô hữu dụng mới giữ cô lại, như vậy đối phương đương nhiên cũng có thể vì cô vô dụng mà vứt bỏ cô.
Nếu vì muốn hút máu mà đối xử tốt với cô, như vậy đối phương đương nhiên cũng có thể vì muốn hút máu mà đối xử tệ với cô.
Vì sao khi mình được chăm sóc thì cảm thấy đương nhiên, bị thương tổn liền cảm thấy đối phương tội ác tày trời?
Mỗi người đều có cuộc đời của riêng mình, sẽ vì mục đích của mình mà thương tổn bạn, khi bạn không còn giá trị sẽ vứt bỏ bạn.
Nếu đây là chuyện rất tự nhiên, như vậy người khác đối xử tốt với bạn mới là đúng? Đối xử tệ với bạn là sai sao?
Cao Đại Bàn không biết đáp án, kéo chăn trùm qua đầu, thống khổ cuộn mình lại trên sô pha, ôm đầu gối thật chặt.
Lưu lạc đến tinh cầu xa lạ một năm, buổi tối cuối cùng ở biển cát, lần đầu tiên Cao Đại Bàn mất ngủ.
…………………………
Sáng sớm ngày hôm sau, Cao Đại Bàn thu thập toàn bộ hành lý của mình ngồi ngơ ngác trên sô pha.
Dường như đã hạ quyết tâm, Cao Đại Bàn mở tủ lạnh ra lấy chai nước cuối cùng, ngửa đầu ừng ực uống sạch, lau miệng, sau đó đi tìm Old đàm phán.
“Tôi muốn đánh cược với ông”. Cao Đại Bàn dồn khí vào đan điền**, cố gắng nói những lời này thật to rõ.
(**Đan điền: Huyệt vị dưới rốn khoảng nửa tấc.)
“Tôi sắp chết rồi, còn đánh cược cái gì?” Đáng tiếc đối phương hình như không hứng thú lắm.
Cao Đại Bàn hít sâu một hơi, chậm rãi nói những lời đã lẩm nhẩm cả một buổi tố rai:“Ngày hôm qua cuộc gặp mặt với người đàn ông kia đã chứng minh,
hương liệu ông nghiên cứu chế tạo có hiệu quả. Nhưng mà, đó là dưới tình huống bình thường. Kỳ thật tôi phải nói cho ông biết một chuyện, khi
trên người tôi có thương tích, thật sự chảy máu, hương liệu gì cũng
không áp chế được! Mà phụ nữ Địa Cầu hàng tháng đều đã có một thứ gọi là kinh nguyệt. Giải thích trắng ra, chính là đổ máu liên tục năm đến bảy
ngày”.
Old nhíu mày,“Thật là chủng tộc thú vị…… Nhưng vậy thì sao?”
“Tôi muốn đánh cược với ông, cược xem ông có thể làm ra loại thuốc giải quyết vấn đề này hay không”.
“Rất có tính khiêu chiến, nhưng mà…..”.
“Hơn nữa!” Ngắt lời Old, Cao Đại Bàn sử dụng lời dụ dỗ cuối cùng,“Có chuyện
tôi muốn nói trước, kỳ thật vấn đề này ngay cả nhân viên nghiên cứu
trong viện nghiên cứu của hội trưởng lão ở đế đô cũng không thể giải
quyết được. Máy áp chế mùi tôi sử dụng trước đây, tổ nghiên cứu khoa học cũng phải dùng thời gian hai ba tháng mới làm được. Nhưng ông chỉ cần
bảy tám ngày. Cho nên tôi đánh cược một lần, nói không chừng ông có thể
sáng tạo ra kỳ tích mà ngay cả viện trưởng lão cũng không thể giải
quyết. Chẳng lẽ chính bản thân ông không muốn biết sao? Không định thử
một lần sao?”
“…..”.Nhà hóa học Old không được thế nhân tôn trọng rốt cuộc cũng di chuyển bánh xe quay đầu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt
Cao Đại Bàn một lúc lâu, chậm rãi hỏi:“Đánh cược cái gì?”
Cao Đại Bàn thả lỏng bả vai, biểu tình rốt cuộc cũng nhu hòa hơn,“Cược bất động sản của ông”.
“Cái gì?!”Đôi mắt không quá lớn của Old trừng to!
“Ông không tính thu nhận tôi, bất động sản cũng định hiến tặng. Lúc trước
tôi vốn tưởng rằng dù sao phòng ở và tài sản ông cũng không dùng nữa,
đương nhiên sẽ làm việc tốt cho tôi ở tạm. Sau đó tôi mới hiểu được,
không có chuyện tốt từ trên rơi xuống, ông cũng không có lý do gì để
chăm sóc tôi. Cho nên, ông đã không cho, tôi liền tự mình tranh thủ”.
Đứng lên, rút danh sách tài sản nộp lên hôm qua ra, Cao Đại Bàn xé nát, nhấc tay thả trước mặt ông lão,“Đánh cược với tôi đi Old, tôi biết ông cũng
muốn thử xem!”
“…..”. Old nhìn chằm chằm những mảnh giấy trên đất trầm mặc trong chốc lát, quay xe lăn đi xuống hầm ngầm, chỉ ném lại một câu,“Thu thập hành lý đi…… Còn có, quét sạch sàn nhà cho tôi!”
Cao Đại Bàn đứng nguyên tại chỗ, không nhịn được khẽ mỉm cười……
Buổi tối ngày nào đó, có đội hộ tống áo đen che mặt đến nghênh đón hai vị hành khách, một già một trẻ.
Người dẫn đầu ngắn gọn lưu loát biểu đạt tình cảm bái biệt của ngài Nhất cùng với lời xin lỗi vì không thể tới tiễn đưa, cũng đưa thù lao đã hẹn
trước ra, đồ ăn tươi– một người cá đang giả vờ ngủ trong bồn thủy tinh.
Cao Đại Bàn nhìn thấy mặt Old đen đi một chút.
Lúc hai người trèo lên lưng rồng, Cao Đại Bàn rốt cuộc cũng nhớ tới một vấn đề, hỏi:“Old, nhà ông ở đâu?”
Ông lão vì bản thân chưa đi mà đã bị người ta cướp rồng nên lòng tự trọng
bị thương tổn tâm tình ác liệt, chỉ siết chặt áo choàng rầm rì một
câu,“…… Thành Wish”.
To be continued…
Tác Giả nói ra suy nghĩ của mình:
Viết viết bỗng nhiên nghĩ Nhất và Old có thể thành một đôi