CHƯƠNG 11: HỒI ỨC TUỔI THƠ
“Mọi mệnh lệnh của chủ nhân đều là chân lýđối với thuộc hạ.”
“Ngươi thật xảo biện.”– Ian chướng mắt xen vào.
“Ian, đừng nhắc lại quá khứ nữa.”– Edric gằn giọng xuống khuyên bảo.
Ian nể tình cậu nên cũng không muốn sinh sự thêm, bèn nhỏ nhẹđáp:
“Chủ nhân, nếu ngài đã nói vậy, Ian sẽ…”
“Sao mi bỗng dưng gọi ta là…?”
Chưa đợi Edric kịp thắc mắc hết, Ian đã giải thích vội:
“Chủ nhân thì luôn luôn là chủ nhân, chẳng phải như vậy sao?”
Edric xưa nay không chấp nhất cách xưng hô, lại thấy Ian có vẻ khăng khăng, bèn đổi đề tài cho qua.
“Wyatt, khu hầm mộ này bình thường có người canh giữ hay không?”
“Tòa lâu đài này đã bỏ hoang nhiều năm, thỉnh thoảng bà Rhoda mới quay vềđây một lần. Tuy nhiên, không một ai có thểđến gần quan tài nếu nhưý thức của ngài Kelsey không cho phép.”
“Lúc trước làm sao cậu nhận mệnh lệnh từ anh ấy?”
“Cứ cách bốn năm, ngài Kelsey sẽ tạo ra kết giới một lần. Kết giới đó cho phép tất cả mọi người nhận mệnh lệnh trực tiếp từ ngài. Thế nhưng ngài cũng không thểở lại quá lâu trong kết giới, nhiều lắm chỉ duy trì hơn nửa tháng. Suốt khoảng thời gian này, sức mạnh của ngài sẽ bị chi phối. Ngài cần phải ăn rất nhiều linh hồn để chống chọi lại cơn đau.”
Edric sực nhớ lúc ở trên boong tàu Cachiusa, đã từng thấy Kelsey có hành động kỳ lạ. Theo như Wyatt nói, lúc ấy sức mạnh của anh đang cạn kiệt.
“Ta vẫn còn một câu hỏi. Hiện nay trong tộc vampire, nếu không kểđến anh Kelsey và cậu ruột của anh ấy thì có khoảng bao nhiêu vampire dòng thuần vẫn đang ẩn nấp giữa thế giới loài người?”
Wyatt đưa tay lên cằm vuốt đăm chiêu:
“Thuộc hạ không thể nào biết được câu trả lời chính xác. Tuy nhiên, nếu chỉ kể riêng các gia tộc ở Anh quốc, có lẽđã quay trở vềđây từ vài ngày trước, vẫn còn ba vampire dòng thuần mà chủ nhân chưa gặp mặt. Barrett Phides, một thợđiêu khắc và em trai hắn Cass Phides, thầy dạy múa của hoàng gia. Ngoài ra còn có Jerold Hall, nhà thẩm định đồ cổ trứ danh. Cass và Jerold có chút quan hệ hợp tác. Cả hai tên này đều đang dòm ngóđịa vị của ngài Kelsey nên vẫn luôn âm thầm chờđợi cơ hội lật đổ ngài. Barrett là kẻ an phận nhất trong bọn, nhưng cũng vìđiều đó mà không ai biết rõ hắn mạnh yếu ra sao. Thuộc hạ từng nghe Zerah nói lại Cass Phides có sở thích biến thái là hãm hiếp những đứa trẻ chưa đủ mười sáu tuổi. Sau khi thỏa mãn cuộc vui, hắn sẽ giết vàăn xác con mồi.”
“Ăn xác???” – Edric nhíu vầng trán khó tin.
“Đúng vậy, chủ nhân. Tội ác trên thế gian này gần như cóđủ muôn hình vạn trạng. Nếu nhìn dưới con mắt của loài sinh vật chuyên hút máu giống chúng ta, chuyện này cỏn con đến mức không đáng nhắc.”
Ian lườm Wyatt một cái, nó ghét phải nghe những lời nói giả danh từng trải của tên này. Dẫu vậy, nó cũng thừa nhận bên trong có chút lý lẽ.
“Chủ nhân, ngài thực sự muốn hắn…ừm…ngài Kelsey tỉnh lại hay sao?”– Ian đập cánh vào cánh tay Edric hỏi. Nó vẫn chưa quen lắm với việc tôn trọng kẻ nó ghét, hơn hết là kẻđã giết chết nó, nhưng vì Edric, nó mới miễn cưỡng xưng hô cho đúng cách.
Edric chần chừ không trả lời. Nhìn ra sự khó xử của cậu, Wyatt bèn nói thêm:
“Chủ nhân thân phận cao quý, ngài vốn không cần phải làm gì cả. Ngài chỉ cần nói ra ý muốn của mình, thuộc hạ sẽ thay ngài chu toàn mọi việc.”
“Không cần.”– Edric cười gượng đáp. Cậu đâu phải là một đứa trẻ lên ba dễ dàng bị người khác hù dọa chỉ bởi vài lời nói. Bất kể khó khăn thế nào, cậu cũng muốn Kelsey được tỉnh lại. Đó là lý do mà cậu tìm đến đây, và một khi đã bước chân vào, cậu dứt khoát không cóýđịnh rút lui.
“Ta chỉđang suy nghĩ về những con độc vật bị bỏđói.”
“Chủ nhân, thuộc hạ chưa hiểu lắm ý ngài.”– Wyatt lắc đầu.
Edric thả Ian bay ra khỏi vòng tay của mình và ngả người nâng lấy một trong những cành hoa hồng trắng đặt cạnh quan tài. Đầu ngón tay trỏ của cậu tựđâm mạnh vào gai nhọn. Mùi máu ngay tức thời lan tỏa giữa không gian khiến Wyatt và Ian sửng sốt:
“Chủ nhân, ngài…”
“Ta không sao?” – Edric đáp lời Wyatt. –“Chỉ có thể là như vậy.”– Rồi cậu lại tự lẩm bẩm với mình như thể vừa khám phá ra một điều gìđó.
Edric buông nhẹ cành hoa xuống cạnh ngực áo Kelsey. Nét mặt của cậu trông như càng căng thẳng hơn bội phần.
“Nếu ta đoán không lầm thì…”
——
Edric đứng lặng bên mái hiên hàng giờ ngắm cơn mưa đầu mùa đang réo rắc trên những khóm hoa tửđinh hương trắng. Cách đó không xa là lớp học của Fowk. Sau khi gặp tai nạn, Fowk không thể chạm tay vào cây đàn violin của mình nữa và chuyển sang làm người cố vấn cho những đàn em năm dưới. Sự thật thì vào hai năm trước, Fowk đã muốn rời khỏi học viện, nhưng thầy Jenkins, người đào tạo ra cậu một mực không chấp nhận khép hồ sơ của cậu lại. Ông vẫn luôn tin rằng trở ngại lớn nhất ngăn cản cậu tiếp tục đàn không phải là cánh tay bằng sắt khó linh hoạt, chỉ bởi bản thân cậu đã chọn cách từ bỏ. Nếu những lời của thầy Jenkins nói làđúng, Edric tự hỏi điều gìđã khiến Fowk từ bỏước mơ trở thành một nghệ sĩ violin mà cậu ta luôn ấp ủ từ những ngày còn thơ?
Giai điệu êm ả của tiếng đàn violin cứêm ái tuôn trào, hòa cùng tiếng mưa sâu lắng đã dệt nên nhiều cung bậc khó tả. Tan lớp, Edric dựđịnh sẽ về ký túc xá. Thế nhưng, khi đi ngang nơi này, cơn mưa bất chợt đổập xuống đã níu kéo bước chân cậu.
“Anh Edric!” – Một người thanh niên gọi lớn tên cậu và bước đến cạnh, đưa đôi tay ra hứng những giọt mưa ngoài trời.
Edric mỉm cười, lẽ ra cậu phải có thêm chút kinh ngạc, chỉ vì dạo gần đây sự kinh ngạc đã tràn lấp tâm trí cậu hết lần này đến lần khác nên việc trở vềđột ngột của Rino chẳng thể tác động mấy.
“Em đã về khi nào?”
“Hai hôm trước, nhưng đến hôm nay em mới lộ diện. Em vừa gặp anh Fowk, có vẻ như anh ấy chẳng thay đổi gì.”
“Ừ! Cậu ấy luôn như thế.”– Edric trả lời lãnh đạm.
“Anh thì khác, anh đã thay đổi rất nhiều.”– Rino hất những giọt nước mưa trên tay sang chỗ Edric. Do không kịp tránh, phần áo ngoài của Edric liền bị thấm ướt.
“Thằng nhóc tinh nghịch này, em muốn ăn đánh sao?”
Rino nhún vai cười hả hê.
“Chỉ là nước mưa thôi.”– Rồi cậu ta tự vẫy vẫy những giọt còn thừa vào áo mình. –“Miễn không phải là máu, mọi chuyện đều ổn.”
Ánh mắt của Edric có chút dao động. Hình như Rino đang muốn ám chỉ sâu xa chứ không đơn thuần là nói chuyện tầm phào.
“Em biết cả rồi.”– Rino đột nhiên ghé sát vào tai Edric nói nhỏ. –“Anh là vampire.”
“Em đùa gì vậy?”– Edric vẫn giữ bình tĩnh đẩy nhẹ Rino ra.
“Anh không cần phải chối. Có một người đã ngửi được mùi vị của…trên người anh, và anh ta chắc chắn không nói dối em.”
“Anh không thích trò đùa này tí nào.” – Edric xua tay vờ ra vẻ không màng. Tuy vậy, trong lòng cậu đang thấp thỏm một nỗi sợ hãi khóđo lường. Nếu Rino đã biết thì có khi nào Fowk cũng biết???
“Em tuyệt đối tin tưởng vào khứu giác của anh ta. Tuy nhiên, em sẽ không nói với ai đâu, ngay cả anh trai em.”
Edric nấn ná xoa xoa những đầu ngón tay phải vào nhau. Đãđến nước này, cậu có phủ nhận cũng vô dụng.
“Người bạn mà em nói thật ra là ai?”
Rino ửng đỏ hai gò má, làm ra vẻ e thẹn nói:
“Anh ấy là người yêu của em, Cyril Fang.”
Edric rẽ những sợi tóc rũ trước trán sang một bên, lần này thì cậu thật sự bị sốc.
“Nhưng…anh phải giữ bí mật cho em đấy. Nếu để anh Fowk biết em yêu một vampire, em bị giết là cái chắc.”– Rino vội vàng nói thêm.
“Em thật là tinh ranh.”
“Đâu có. Em chỉ muốn thành thật với anh thôi. Khi mỗi người chúng ta đều nắm giữ một bí mật của nhau, anh sẽ không nghi ngờ em đi mách lẻo với anh Fowk về bí mật của anh.”– Rino hỉnh mũi làm mặt hề với Edric.
“Em đã hứa với anh, tại sao anh còn phải nghi ngờ em? Nếu có cơ hội, anh cũng muốn gặp mặt anh ta một lần.”
“Anh ta vừa trở thành giảng viên của khoa cello. Anh có thể gặp anh ta bất cứ lúc nào.”
Edric cười khổ, không biết vị trưởng lão kỳ lạ này bất ngờ trở về Anh quốc có dụng ý gì chăng? Anh ta là bạn hay thù? Sự xuất hiện của anh ta liệu có gây cản trởđến kế hoạch do cậu sắp đặt không?
Edric chưa kịp phản ứng lại lời nói của Rino, chợt nghe thấy phía sau lưng có tiếng gọi hối hả. Misa khệ nệôm những chồng tài liệu trên tay, sắc xuân ngời sáng khắp khuôn mặt. Vừa bắt được Edric, cô lập tức huyên thuyên ngay mà không để tâm đến việc bên cạnh cậu hãy còn có người khác.
“Chị sắp được tham quan tòa lâu đài Kingstuff rồi. Chị vui không sao kể xiết.”
“Kingstuff???” – Rino thắc mắc.
“Cậu bé này là….???”– Lúc nhìn kỹ lại có một người thanh niên lạ mặt cũng đang ở cạnh Edric, Misa hơi ngờ ngợ cho sựđường đột của mình.
Edric thừa rõ tính hấp tấp của cô nên không lấy làm tức giận, tuy nhiên câu nói vừa rồi lại đáđộng đến cậu.
“Cậu ta là Rino, em trai của Fowk.”
“À…à…” – Misa làm ra dáng sực nhớ một điều gìđó. –“Thì ra em là cậu béđi du học ở Thụy Sĩ. Chị có lần nghe Fowk nhắc tới em. Em dễ thương hơn chị tưởng tượng rất nhiều. À…màthôi…giờ không phải lúc để xã giao. Chị sắp được đến thăm tòa lâu đài Kingstuff nên vui tới mức không còn biết gì nữa. Em bỏ qua cho chị nhé.”
“Để em cầm phụ chị.”– Edric chủđộng đỡ lấy chồng tài liệu của Misa qua tay mình để côđược thong thả nói chuyện.
Rino tự dưng thấy nhàm chán nên viện cớ bận việc xin đi trước. Rõ ràng dù cóở lại, cậu ta cũng chẳng biết chuyện về tòa lâu đài ấy mà bàn tán dong dài. Kingstuff??? Lần đầu tiên cậu ta mới nghe đến cái tên này.
“Không phải chị bảo tòa lâu đài đó có ma hay sao? Chị hồ hởi đến đó làm gì?”
“Biết là có ma, nhưng lòng tò mò khó ngăn lại em à, chị vẫn muốn đến đó một lần cho biết. Huống chi chịđâu giống đám học sinh lần trước chúng ta gặp, chị nhận được thiệp mời hẳn hoi.”
“Thiệp mời???”– Edric nhíu mày. Cậu không nhớ mình từng phát thiệp mời cho cô.
“Phải đấy. Hai ngày nữa tòa lâu đài này sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá. Cha của chị là một trong số những vị khách danh dựđược mời. Ngặt một nỗi, ông bịốm mấy ngày liền, ngồi còn không nổi nói chi xuống giường. Vì vậy, lấy tư cách của cha mình, chị sẽđi thay cho ông. Em yên tâm đi. Nếu có thu thập được gì, chị sẽ mang vềưu tiên cho em là người đầu tiên xem.”
“Chị, tòa lâu đài đó không có gì thú vịđâu, cùng lắm chỉ có cái dáng vẻ bề ngoài hơi nổi bật. Nó tồn tại đã lâu năm, bên trong chắc cũng tiêu điều ít nhiều. Chị hãy nghe em, nên ở nhà trông nom căn bệnh của bác thì hơn.”
Misa lườm mắt một cái:
“Em không bị sốt chỗ nào chứ Edric? Chị còn tưởng em sẽ mừng thay cho chị. Đằng này em bảo chịở nhà.”
“Thì chị cũng bảo tòa lâu đài này có ma, em lo rằng…”
“Chị hiểu em lo lắng cho chị mà.”– Misa hào sảng vỗ vào vai Edric mấy cái. –“Nhưng lần này lượng khách mời rất đông, chị tin chắc mình sẽ không sao. Hơn nữa, chị chỉđến tham quan, không táy máy tay chân sờ mó bất cứ thứ gì gây họa cho mình đâu.”
Misa lấy lại xấp tài liệu của mình ngụý muốn đi gấp.
“Chị nghe em một lần đi.”– Edric cố gắng khuyên bảo.
“Chị sẽ nghe em, nhưng lần sau nhé. Chị phải mang tài liệu cho cô Tavia. Em cũng biết bà côấy nổi tiếng la sát thế nào, nếu trễ thì bị la dữ lắm. Nãy giờ chị cũng nhiều chuyện quá lâu rồi.”
Misa khẩn trương bước đi và bỏ ra ngoài tai những lời chân thật của Edric. Cô cho rằng cậu đã quá lo xa, nhưng lại không hề biết rằng vị chủ nhân ẩn đằng sau tòa lâu đài Kingstuff, người phân phát những tấm thiệp mời bíẩn kia chính là cậu, Edric Hernandez. Cậu chủ yếu muốn nhử ba con mồi vampire mà Wyatt từng nói vào bẫy, số khách mời còn lại là do Wyatt chọn lựa để tạo bầu không khí dạ tiệc, nhằm tránh họ nghi ngờ. Edric nào ngờ khiến Misa bị lôi kéo vào vụ này. Dù sao cô cũng là một người bạn quen biết lâu năm, cậu không mong côgánh chịu bất cứ sự tổn hại nào, nhưng chẳng biết phải khuyên can làm sao trước tính cách bướng bỉnh của cô.
——
Edric cầm chiếc vòi tưới hoa đứng nấn ná mãi bên cạnh vườn hồng. Có vẻ như bất kể thời gian trôi qua bao lâu, những người đã vàđang nhìn ngắm nó thay đổi ra sao, vườn hồng vẫn giữ mãi vẻ thanh xuân rạng ngời. Cậu cũng biết nó quen được Kelsey tưới bằng máu người, thế nhưng vì một lý do vô tình, cậu đã trở thành chủ nhân của tòa lâu đài này. Vị chủ nhân như cậu không hề muốn chạm đến máu tươi nếu như không lâm vào tình cảnh bất đắc dĩ. Do vậy, đành để những cành hoa hồng ởđây chịu thiệt. Trước khi phá tan kết giới, Kelsey cũng đã giải thoát cho những bức tượng người sống. Tuy nói là tòa lâu đài hiện tại không còn cái không khí lạnh âm u mà lần đầu tiên cậu đặt chân đến, cậu vẫn thấy khó chịu như thểđãđánh mất một thứ gìđó.
“Chủ nhân, người hãy nghỉ ngơi một chút.”– Ian lên tiếng. Tự nãy giờ nó vẫn đậu trên vai Wyatt nhìn theo nhất cử nhất động của cậu.
“Ta vẫn chưa mệt. Ta chỉ muốn tìm một việc gìđó làm cho khuây khỏa tâm trí.”– Edric mỉm cười trả lời.
“Chủ nhân, nếu ngài đem những cánh hoa hồng Pascali khô bỏ vào một chiếc túi nhỏđặt cạnh gối nằm, giấc ngủ của ngài sẽđến rất êm ái.”
“Thật sao??? Ta không ngờ cậu lại am hiểu về hương liệu đấy Wyatt.”
“Mèo mù vớđược cá rán thôi.”– Ian chế nhạo.
“Ta vặt hết lông quạ của ngươi bây giờ.”– Wyatt gõ một cái cốc lên đầu Ian.
“Ngươi!!!”– Ian tức đến nỗi muốn lao vào cắn hắn ngay nếu không có sự hiện diện của Edric.
“Thôi đi, hai người làm ơn hòa hợp giùm ta.”– Edric bật cười tắt đi vòi phun nước. Tiếng chuông điện thoại reo bất chợt đã làm cậu phân tâm.
Edric đi sang một nơi khác nghe điện thoại. Vài phút sau trở lại, sắc mặt của cậu có vẻ khẩn trương:
“Ta phải ra ngoài một chút.”
“Chủ nhân, trời đã quá khuya, ngài có cần thuộc hạ theo hầu?”– Wyatt quan tâm hỏi.
“Không, ta tự lo liệu được. Nếu ai có hỏi thì cứ nói ta đã về phòng ngủ rồi.”– Dặn dò xong, Edric lập tức nhét điện thoại vào túi và bỏđi ngay.
“Chủ nhân sao thế nhỉ? Cúđiện thoại khi nãy chắc chắn là có bất ổn.”
Ian không đáp trả Wyatt. Nó tất nhiên không biết chuyện gìđã xảy ra, nhưng lại biết việc này chắc hẳn có liên quan đến một người. Đã nhiều năm rồi, thái độ của Edric đối với người đó chưa bao giờ thay đổi.
——
Vừa đỗ xe vào bãi của khách sạn Hoàng Gia, Edric lật đật chạy đến phòng 503 theo như chỉ dẫn của Jon trong điện thoại. Sau vài tiếng gõ gấp gáp, Jon bước vội ra mở cửa cho cậu vào. Trong lúc từ tốn chờ nghe Jon trình bày đầu đuôi, Edric tới cạnh chiếc giường màu trắng ở giữa gian phòng. Fowk đang nằm hôn mêởđó và dường như chẳng thểý thức được gì nữa.
“Cậu ấy đã say đến mức bây giờ mà có ai hỏi cậu ấy tên gì, cá chắc cậu ấy cũng không nhớđược.”– Jon phàn nàn.
“Sao cậu lại để Fowk uống nhiều đến thế?”– Edric ngước đầu hỏi. Bàn tay dịu dàng đặt lên trán của Fowk xem cậu ta cóổn hay không?
“Tớ cũng đâu muốn. Tất cả là tại con nhỏ Staci đáng chết. Suốt một tuần nay nó chẳng chịu học hành gì, đàn bản nào thì sai bản ấy nên mới khiến Fowk nổi giận. Cậu ta cùng lắm chỉ la mắng nó vài câu, nó lại…”
“Lại thế nào? Cậu đừng úp mở nữa.”– Edric sốt ruột.
“Còn thế nào nữa, nó nhắm ngay vào nhược điểm của Fowk, mắng cậu ta là một kẻ tật nguyền, còn mạnh miệng châm chích bàn tay sắt vô dụng vàôi thôi…đủ thứ linh tinh nó có thể nghĩ ra. Tớ thấy Fowk đã xiết bàn tay giận dữ lắm, còn tưởng cậu ấy cho con bé một trận, ai ngờ lại bỏđi thẳng. Tan học cậu ấy rủ tớđi uống chút gì cho vui, mà thực ra chỉ có một mình cậu ấy liên tục tự chuốc rượu cho đến say. Tớđã ba bốn lần cố can ngăn mà không được. Dưới tình trạng thế này, không thểđem cậu ấy về ký túc xá. Do đó, tớ phải thuêđại một căn phòng trong khách sạn.”
“Nếu lần sau xảy ra chuyện tương tự, cậu nhất định phải gọi cho tớ sớm hơn. Đừng để Fowk uống nhiều rượu quá.”
“Tớ thấy tửu lượng cậu ấy rất tốt mà. Cậu ấy đã uống gần hai mươi chai bia mới xiểng niểng. Nếu là tớ thì chỉ năm sáu chai đã thấy mặt trăng và các vì sao rồi.”
“Ừ, lúc cậu ấy nổi điên thì ai mà biết được.”
“Dù sao đi nữa thì tớ giao cậu ấy lại cho cậu đấy.”– Jon nhìn vào đồng hồ lo sốt vó. –“Bà chị của tớ không cho tớđi khuya quáđâu. Tớ phải về nhà trình diện đây.”
“Được, tớ tiễn cậu.”
Sau khi đưa Jon ra về với câu nói cảm ơn, Edric quay trở lại phòng ngồi cạnh bên giường của Fowk. Lúc nghe những lời Jon kể, trái tim Edric đau nhói như chính cậu đang bị lăng nhục. Là vì ai mà Fowk mới ra nông nỗi này? Một cánh tay thôi mà? Tại sao người mất đi cánh tay đó lại không phải là cậu? Cậu chẳng hề nung nấu ước mơ gì, hay đúng hơn là nếu có thì cậu cũng tình nguyện đánh đổi, chỉ cần nhìn thấy Fowk thực hiện được ước mơ của cậu ta.
Edric nắm lấy bàn tay sắt của Fowk và đưa lên má mình. Nước mắt của cậu không hẹn lại rơi xuống.
“Đồ ngốc, cậu muốn bị sốt hay sao mà lại uống nhiều rượu như vậy? Nếu cậu bị sốt, nhưng tớ lại không ở cạnh thì cậu sẽ thế nào?”
Trong giây phút bần thần, Edric chợt nhớ lại những kỷ niệm ấu thơđã từng trải qua cùng Fowk. Biết bao sự ngọt ngào, biết bao cảm giác yêu thương vẫn lắng đọng thật sâu nơi đáy tim như chưa hề yên ngủ dù chỉ một ngày. Cậu ước gì khoảng thời gian hạnh phúc ấy có thể trở lại với mình. Cậu ước gì quan hệ giữa hai người chẳng phải đi đến mức rạn nứt giống hiện giờ. Thế nhưng…ước mong vẫn mãi mãi làước mong mà thôi.
“Edric đừng khóc nữa, ngoan đi. Người ta đang nhìn chúng ta kìa.”– Một cậu bé không biết làm sao để dỗ dành một cậu bé khác đang giận lẫy, chỉ biết đứng chọt chọt những ngón tay bé nhỏ vào vai cậu bé kia.
“Cậu giành trái banh của tớ, bây giờ còn đá nóđi mất dạng. Cậu không tìm ra trái banh đó thì tớ nghỉ chơi với cậu.”
“Hả??? Một trái banh thôi mà. Cùng lắm thì thế này…”– Cậu bé bĩu môi ngó quanh quẩn quần áo từ trên xuống dưới, và sực nhớ trong túi áo có cây kẹo mút loại to. Cậu bèn rút nó ra chìa về phía cậu bé kia. –“Là của thầy cho tớđấy. Tớ không nỡăn nhưng giờ tớ sẽ cho lại cậu. Tớ xin lỗi vì chuyện trái banh ha.”
Cậu bé kia nín khóc, chớp chớp mắt hỏi:
“Tớ không giành đồăn với cậu đâu.”
“Không phải là Edric giành, là Fowk nan nỉ Edric hãy nhận đi. Nha nha!”– Fowk manh nhe cây kẹo quanh mũi Edric và cười toe toét.
“Cho rồi là không được đòi lại đâu. Cóđánh chết tớ cũng gặm cây kẹo này một mình.”
“Ừ, không đòi lại đâu, nhưng ít nhất cũng phải cho tớ gặm một miếng chứ.”
“Thấy chưa? Cậu ham ăn muốn chết mà cứ giả vờ cho tớ.”– Edric huýt dài.
“Vì tớ không muốn cậu giận mà.”– Fowk đưa tay vấu đôi má tròn trĩnh của Edric. – “Edric dễ thương, ăn kẹo xong thì hết giận tớ nha.”
“Ăn xong mới biết!”– Edric cười hí hửng.
“Không phải cậu chứ!”– Fowk thở dài.
HẾT CHAPTER 11