CHƯƠNG 16.1
Xuống xe, Khổng Thu nói lời tạm biệt rồi vội vàng ba chân bốn cẳng chạy như bay về xe của mình. Con mèo vốn đang nằm trong giỏ chỉ gầm nhẹ mấy tiếng, lúc này đã gào to meo meo không ngừng.
Ôm Blue đặt lên đùi, Khổng Thu vuốt ve bộ lông đang dựng dứng của nó, rồi nói: “Blue, sao lại giận nữa rồi? Ta đâu có xem mi là vật nuôi của ta đâu, mà bản thân ta cũng không cho mình là chủ nhân của mi bao giờ. Mi chính là người thân của ta. Chẳng qua là do người khác không hiểu chuyện thôi, mi không cần phải tức giận làm gì.”
“Meo meo ngao!”
Đôi mắt xanh lam của Blue phát ra tia sáng lạnh lẽo, tiếng rống giận cũng ít hẳn đi. Nó leo thẳng lên vai của Khổng Thu, tìm thế đứng dậy. Khổng Thu cúi đầu nhìn nó, khóe miệng không giấu được nụ cười, cậu hôn lên đỉnh đầu nó một cái, rồi mới dịu dàng chạm nhẹ lên khóe mắt.
“Meo meo…”
Lông mao đang dựng đứng, theo bàn tay vuốt ve mà gọn gàng trở lại, Blue hơi nghiêng đầu, mồm dán sát vào miệng Khổng Thu, Khổng Thu cũng không tránh nó, mà chỉ cúi đầu, cười nói: “Không giận nửa hả, ừm? Nhóc hư này.”
Blue liếm nhẹ vào môi Khổng Thu, rồi mới đem mồm của mình áp sát vào miệng cậu, đây có thể xem như là một cái hôn môi thật mạnh. Trái tim Khổng Thu chợt mềm nhũn ra, cậu chủ động hôn lên miệng Blue một cái, rồi mới ngồi thẳng dậy, xoa xoa đầu nó. Đến lúc này, Khổng Thu cũng tự động bỏ qua việc suy nghĩ xem có nên cùng một con mèo hôn môi hay không?
“Nhóc hư, hết giận rồi chứ?”
“Meo meo…”
Liếm liếm miệng, Blue nằm sấp trở lại, rồi vươn móng vuốt ra, ôm lấy quần áo của Khổng Thu, toan tính giở trò “sắc miêu” trên đùi của cậu.
“Đi về thôi.” Cũng không đem Blue ôm trở về ghế của phụ lái, Khổng Thu khỏi động xe.
“Bạn bè” mà Mục Dã muốn chỉ đơn thuần là bạn bè thôi sao? Trong lòng tuy vẫn quẩn quanh nghi vấn này, nhưng Khổng Thu chỉ cười cười, lúc này cậu không có tâm tư để suy nghĩ nhiều như vậy.
“Blue, sáng mai phải dậy sớm, tối nay mình ngủ sớm một chút nha.”
“Meo meo.”
Về đến nhà cũng đã hơn tám giờ, Khổng Thu bật tivi lên cho căn nhà bớt phần tĩnh lặng, rồi mới ôm Blue đi tắm. Từ sau khi từ thành phố C trở về, Blue và Khổng Thu vẫn luôn tắm cùng nhau. Blue không chỉ phải tắm mỗi ngày, mà còn phải đánh răng đúng cữ. Đối mặt với một con mèo thích sạch sẽ như vậy, Khổng Thu cũng không biết phải nói như thế nào cho phải.
Bất quá, hiện này Blue vẫn chưa thể để vết thương chạm nước được, nên Khổng Thu chỉ có thể đặt nó trên bồn rửa tay, sau khi cậu tắm xong, mới lau người cho Blue bằng nước ấm. Hai mắt hơi khép lại, miệng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ nhè nhẹ, Blue hưởng thụ sự phục vụ tận tình của Khổng Thu, đôi mắt mèo còn ti hí nhìn chằm chằm nửa người trên xích lõa của cậu, thỉnh thoảng còn liếm liếm miệng.
Khổng Thu không hề phát hiện ra con mèo nào đó đang nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng “mờ ám”, mà cậu lại càng không ngờ, từ lúc đi tắm đến giờ, ánh mắt của con mèo nào đó vẫn chăm chăm dừng tại hạ thân của cậu. Tuy Khổng Thu luôn cảm thấy Blue là môt con mèo thành tinh, nhưng trên thực tế, nó vẫn chỉ là một con mèo mà thôi. Một con mèo dù thông minh đến đâu thì vẫn chỉ là một con mèo. Chứ nếu Blue thật sự là mèo tinh, sao hai chân nó lại có thể bị thương đến nỗi tàn phế thế này? Cho nên, có cùng Blue thân mật hơn nữa, thì Khổng Thu vẫn không thấy có gì quá phận cả.
“Blue, sau khi làm xong hợp đồng lần này, ta sẽ mang mi đến bệnh viện kiểm tra. Để bác sĩ xem tình hình hồi phục hai chân của mi thế nào. Chỉ cần còn một chút hy vọng, chúng ta cũng không được phép buông tay.”
“Meo meo..”
Blue nằm ngửa bụng lên, gầm gừ mấy tiếng ra vẻ khoái trá, cái khăn tắm đang lau lau trên bụng khiến nó cảm thấy vô cùng thoải mái, lúc này, nó chẳng lo lắng cho hai cái chân sau của nó tẹo nào.
Nhẹ nhàng xoa bóp hai chân sau của Blue, Khổng Thu đau lòng hỏi: “Còn đau không?”
“Meo meo ” Con mèo lắc lắc đầu, không đau.
Cúi người, hôn nhẹ lên trán Blue, thanh âm của Khổng Thu có chút nghẹn ngào: “Blue, mi phải mau chóng khỏe lại đó, biết không?”
“Meo ô….” Quay đầu lại, nó liếm liếm lên mặt của Khổng Thu, như muốn nói, cậu không nên quá lo lắng cho nó.
“Oái, nhóc hư này, lại bôi nước miếng lên mặt ta rồi.” Lau lau mặt, Khổng Thu lật người Blue lại, sau đó gíúp nó lau phần lông hai bên sườn. Tình trạng rụng lông của Blue cũng không quá nghiêm trọng, không giống như mấy người nuôi mèo khác than vãn trên diễn đàn, cả nhà khắp nơi toàn là lông mèo. Trên giường chỗ Blue nằm ngủ, nhiều nhất cũng chỉ thấy có ba bốn cọng lông mà thôi. Cẩn thận lau người cho Blue, Khổng Thu thoáng yên tâm, thế này thì không cần cho Blue ăn thuốc tiêu lông rồi. Nhưng trong tận đáy lòng, cậu vẫn canh cánh lo không biết cách nuôi cẩu thả này của mình có làm hại gì cho Blue hay không?
“Blue à, mi không ăn thuốc tiêu lông, lại không chịu liếm lông, vậy ta chải lông cho mi có được không?”
“Meo meo ô ” Đầu lưỡi vươn ra.
Khổng Thu chỉ biết cười theo, đưa tay đến gần con mèo nào đó, lại bị liếm rồi.
Lau sạch sẽ toàn thân xong, Khổng Thu liền ôm lấy Blue với bộ lông còn mang theo hơi nước ẩm ẩm ra khỏi nhà tắm. Nằm trong lòng Khổng Thu, Blue khẽ liếm lên bờ vai trần rồi lại trượt xuống chỗ xương quai xanh của cậu.
“Blue, ta vừa mới tắm xong, đừng có bôi nước miếng lên người ta nữa.”
Vỗ nhẹ lên đầu Blue, Khổng Thu ôm nó đặt lên giường, rồi bỏ khăn tắm đang quấn bên hông xuống, xoay người lấy quần lót và pijama trong tủ quần áo. Một đôi mắt mèo màu xanh nháy mắt liền mở to hết mức, trong đôi đồng tử ấy, chỉ có thân thể xích lõa của Khổng Thu, và cả tấm lưng đẹp đến dị thường của cậu.
Khẽ liếm miệng, hô hấp của Blue có chút dồn dập, Khổng Thu chỉ mặc độc có cái quần lót đang khom người xuống, khiến cái nơi quan trọng bí ẩn kia cơ hồ đã hoàn toàn bại lộ trước mặt Blue, làm nó chỉ có thể dùng miêu trảo mà bưng chặt cái mũi của mình lại.
Lúc đang mặc pijama, Khổng Thu xoay người lại, nhìn thấy Blue đang liếm vuốt tựa như không có vệc gì: “Blue, mi vẫn chưa xổ giun, sau này không nên tùy tiện liếm lung tung thế nữa, ngay cả móng vuốt của mi cũng không được.”
“Meo meo meo meo ” Vậy liếm ngón tay cậu được không?
“Lại hư rồi.”
Rút tay ra, lấy remote tắt tivi, Khổng Thu ngả người lên giường, một con mèo lập tức bò lên người cậu. Ôm Blue đặt lên bụng, cầm khăn lông dùng riêng cho Blue mà lau lau người cho nó. Lúc này, trên mặt Khổng Thu tràn ngập ung dung, bình yên, và mãn nguyện, chỉ có ở bên Blue, cậu mới có thể hưởng thụ những thứ đó.
Ư ử ư ử… Ác miêu đang vô cùng thoải mái, trong đôi mắt nó giờ đây chỉ còn nụ cười tuyệt mỹ của cậu mà thôi.
“Blue, mi là người nhà của ta, cho nên nếu người khác có nói những lời mà mi không muốn nghe, thì mi không cần phải để trong lòng. Càng không nên tức giận, tức giận nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mi đó, có biết không hả?”
“Meo meo ô……” Vuốt mèo vươn ra, hướng khe hở giữa hai nút áo của Khổng Thu mà luồn vào, trực tiếp chạm đến thân thể của cậu, để cảm nhận thân nhiệt ấm nóng đó.
Khổng Thu cúi đầu cười, chân Blue còn hơi ẩm, có chút lành lạnh, hơn nữa còn rất mềm.
Nên xử lý thế nào đây? Cậu cảm thấy bản thân càng ngày càng không muốn rời xa Blue. Chỉ cần có thể nhìn thấy Blue, cậu lại không nhịn được mà mỉm cười.
“Meo meo….” Thân thể Blue khẽ di chuyển, Khổng Thu bèn ôm nó lên, đặt nằm ghé vào ngực mình.
“Meo meo….” Đầu vươn về phía trước, cái lưỡi mèo nhẹ nhàng liếm qua môi Khổng Thu, mang theo mùi kem đánh răng thơm ngát.
“Blue…” Tim cậu lại một lần nữa mềm nhũn ra, lúc này, thân ảnh của cậu như chìm dần vào trong đôi mắt mèo đang chăm chú kia, Blue, Blue…. Sao mi lại có thể thông minh đến thế? Nếu mi là người thì không phải sẽ tốt hơn sao?
“Meo meo….” Khẽ liếm qua đôi mắt của Khổng Thu, Khổng Thu theo phản xạ vội khép mắt lại, hai tay vuốt ve hai chân sau của nó, ngay lúc này, cái gì cậu cũng không muốn nói.
“Meo meo ô ô ” Blue lại liếm vào mặt Khổng Thu cái nữa, sau đó nhẹ nhàng lướt qua môi của cậu, vô cùng cẩn thận, vô cùng ôn nhu.
Đèn tắt, tựa vào đầu giường, Khổng Thu cảm thấy cái lưỡi đang liếm trên người mình càng lúc càng liếm dần xuống dưới. Mỗi lần Blue chạm vào cậu, trái tim của cậu lại đập thình thịch. Vốn dĩ chỉ chăn đơn gối chiếc một mình trong đêm, nay nhờ có Blue, cậu đã không còn cô đơn nữa. dù tấm rèm che đã ngăn ánh đèn đường, nhưng trong màn đêm u ám này, Khổng Thu vẫn có thể thấy được trong đôi mắt xanh lam ấy, chỉ tràn ngập hình bóng cậu.
Nhìn nhìn môt chút, hai mắt Khổng Thu vô thức khép lại, để ý thức dần trôi xa, nhưng cậu tựa hồ vẫn nghe được tiếng ai đó thì thầm tên mình: “Thu Thu….”
Hai tay ôm lấy Blue, môi của Khổng Thu bị khiêu mở ra, trong hắc ám, một bóng người nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu, dịu dàng mà kiên định hôn lấy cậu, cởi bỏ áo ngủ của cậu, vuốt ve thân thể cậu.
Một đêm không mộng mị, có thể nói, giấc ngủ đêm qua khiến cậu vô cùng thoải mái. Mở to mắt nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ sáng. Ý thức ùa trở về, Khổng Thu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cậu nhớ rõ hôm qua trước khi đi ngủ, cậu đang tựa lưng vào đầu giường kia mà, sao sáng nay lại nằm ngủ ngon lành trong ổ chăn thế này? Chợt có tiếng gầm gừ phàn nàn vang lên trong lòng, một khối mềm mềm đang vươn vai, Khổng Thu lập tức hoàn hồn, theo thói quen sờ sờ lên cái khối mềm mềm đó.
“Blue, dậy rồi sao?”
“Meo ô ô…” Rõ ràng là còn chưa tỉnh hẳn.
Xoay người nhìn đồng hồ, Khổng Thu dùng giọng còn khàn khàn ngái ngủ của mình nói: “Cho mi ngủ thêm hai mươi phút nữa đó.”
Vuốt mèo liền vươn vào trong áo ngủ của Khổng Thu mà sờ loạn, đầu nó khẽ di chuyển, rồi mới rút chân ra, chân trước chạm mạnh lên hai má của Khổng Thu, rồi liếm nhẹ lên miệng của cậu một cái.
“Meo meo.”
Cười nhẹ, Khổng Thu đưa tay vò vò đầu con mèo: “Buổi sáng tốt lành, Blue. Bất quá, mi còn chưa đánh răng đâu đó.”
“Meo meo.” Lại liếm thêm chút nữa, con mèo nào đó đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.
“Hư quá đi.”
Blue đã tỉnh, Khổng Thu cũng không định ngủ thêm nữa. Cậu xuống giường, ôm con mèo nào đó vào nhà tắm, Khổng Thu bỗng cảm thấy xúc động: Cậu cư nhiên lại có thể dậy sớm thế này.