CHƯƠNG 26.1
Hơn năm giờ sáng, máy bay chuẩn bị đáp xuống sân bay thành phố A, Khổng Thu suốt dọc đường cứ mơ mơ màng màng, nhưng khi vừa nghe tiếp viên hàng không thông báo máy bay sắp hạ cánh, cậu đã lập tức tỉnh táo, phi thường, phi thường tỉnh táo. Máy bay còn chưa đáp xuống mặt đất, tim cậu đã đập rộn ràng như trống trận. Lúc vừa tiếp đất, va chạm có chút kịch liệt, làm tim cậu như muốn văng ra ngoài.
Hai tay không ngừng run rẩy, Khổng Thu chợt cảm thấy thời gian trôi qua sao dài đằng đẵng, máy bay mãi vẫn chưa chịu dừng lại? Cuối cùng, máy bay đã dừng hẳn, bên trong, mọi người lục tục kéo nhau đi ra, Khổng Thu càng lúc càng thở dốc dữ dội hơn, nhưng cậu vẫn cố gắng khắc chế cảm xúc trên mặt. Khách trong khoang hạng nhất đều đã xuống gần hết, chỉ còn lại Khổng Thu với hai người đang đứng trước và sau cậu, màng tai bị tiếng tim đập chấn động đến phát đau. Blue, ta về rồi… Blue, ta về rồi….
Quá trình chờ lấy hành lý vô cùng thống khổ. Khổng Thu không ngừng nhìn đồng hồ, trong lòng thầm tính xem mình và Blue còn mấy tiếng nữa mới được gặp nhau. Tay bởi vì quá kích động mà run rẩy không ngừng, Khổng Thu cùng không tài nào bình tĩnh được, cứ bước qua bước lại mãi. Đợi gần hai mươi phút, băng chuyền mới bắt đồng chuyển động. Mắt gần như dán chặt vào từng valy hành lý được đưa ra, lòng Khổng Thu nóng như lửa đốt, sao mà chậm thế này!!!
Thật vất vả mới thấy được mấy cái valy của mình, Khổng Thu lúc này mới cười lên được một chút. Đem ba cái valy siêu siêu bự chất lên xe, Khổng Thu vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Blue, ta đã vể rồi! Blue, ta đã về rồi!
Sáng sớm, người trên đường cũng không nhiều lắm, Khổng Thu rất nhanh đã đón được taxi, lúc đọc địa chỉ, yết hầu cậu bỗng phát khô, cậu cảm thấy vô cùng khẩn trương. Blue đã ngủ dậy chưa? Blue… có liếm cậu hay không? Tự tát cho mình một cái, rồi vội vơ lấy chai nước trong valy, uống một hơi hết hơn nửa bình, bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Nửa tiếng sau, taxi đã chạy vào khu cư xá, mới sáng sớm mà cả gia đình bác gái đã bắt đầu một ngày bận rội. Khổng Thu rất nhanh đã nhìn thấy xe của mình, cậu bảo tài xế dừng xe lại. Xuống xe, chuẩn bị dỡ hành lý, Khổng Thu ngẩng đầu lên, tim cậu lúc này dường như muốn theo cổ họng mà phóng ra ngoài.
“Tách tách” hai tiếng, cốp xe mở ra, Khổng thu lấy valy và camera, cùng mấy mòn quà cậu mua tặng bố mẹ Tiểu Trương ra, hít sâu mấy cái, nhìn vào kính xe, sửa lại tóc tai quần áo một chút, xong, cậu liền bước về phía cánh cửa đằng xa.
Lúc này, một con mèo đang ghé vào ghế sofa ngủ ngon lành, sau khi nghe được tiếng lục tục mở cửa xe, hai tai bỗng giật giật. Cơ hồ gần như trong nháy mắt, hai mắt mèo sáng rỡ, lam quang bắn lóe lên. Trong chớp mắt, con mèo nào đó liền phóng từ ghế sofa lên trên cái bàn gần cửa sổ. Vội vàng kéo rèm qua một bên, nhướn mình ra bên ngoài. Mắt mèo nhanh như chớp đã bắt được thân ảnh đang kéo đống hành lý đi đến chỗ chiếc xe SUV, hai mắt mèo trừng lớn, trợn tròn, vội vàng xoay người phóng ra cửa.
“Meo meo ngao! Meo meo ngao! Meo meo ngao!!” Ra sức rống lớn, Blue vươn vuốt cào mạnh lên cửa, “Meo meo ngao! Meo meo ngao ngao!!” Nó muốn ra ngoài! Mau mở cửa cho nó ra ngoài!
“Blue?! Blue, có chuyện gì vậy?” Mẹ của Tiểu Trương từ trong nhà tắm vội vàng chạy ra.
“Meo meo ngao ngao!!” Blue quay đầu lại nhìn bà một cái, rồi lại tiếp tục cào cào lên cửa.
“Blue!” Mẹ của Tiểu Trương định cúi xuống ôm Blue, nhưng bị nó tránh sang một bên. Nó cố nhảy lên, toan đập mạnh vào cửa, nó muốn ra ngoài!!!
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, mẹ của Tiểu Trương một bên trấn an Blue, một bên bắt điện thoại, còn chưa kịp hỏi ai đó, thì đã nghe người bên ngoài nói: “Chào cô, là cháu, Khổng Thu đây.”
“A! Đúng là Khổng Thu rồi.” mẹ của Tiểu Trương vội chạy đi mở cửa, “Cháu ở bên ngoài hả?”
“Vâng ạ.”
“Meo meo ngao ngao!!”
Một giây trước khi mẹ của Tiểu Trương cúp máy, Khổng Thu nghe được tiếng gào lên của Blue, tim cậu lại chợt loạn nhịp.
“Blue, Khổng Thu đã về rồi.” Mẹ của Tiểu Trương có ý muốn trấn an Blue, nhưng Blue ngược lại càng kích động hơn nữa, tiếng kêu mang theo rống giận: “Ngao ngao!!” Mau mở của cho tôi!!!!
“Được rồi, ta mở cửa ngay đây, mi đừng nóng.” Cũng không sợ Blue sẽ chạy mất, mẹ của Tiểu Trương mở cửa ra cho Blue. Gần như trong nhất thời, bà đã không thấy bóng Blue đâu nữa.
“Meo meo ngao! Meo meo ngao!” Cả hành lang đều nghe được tiếng mèo không ngừng gào to. Mẹ của Tiểu Trương lo lắng đứng trước cửa, nhìn Blue ngồi xổm trước cửa thang máy mà liên tục kêu gào, trong lòng bà vô cùng khó hiểu, trên đời này lại có con mèo thông minh đến thế này sao?
Khổng Thu trong thang máy đã nghe được tiếng mèo kêu, hốc mắt chợt cay xè, tâm hết chua lại ngọt, còn tay thì không ngừng run rẩy. Chỉ cách Blue có một cánh cửa thang máy, mà sao cậu lại có cảm giác xa xôi đến vậy, thang máy sao lại chậm thế này. Một tầng rồi lại một tầng, con số trên thang máy liên tục nhảy lên từng số, tim của Khổng Thu cũng theo đó mà tăng nhịp đập.
“Meo meo ngao ngao!!”
Khổng Thu nhịn không được vội bước về phía cửa: “Blue! Blue!”
“Meo meo ngao ngao!!!”
Đinh một tiếng, thang máy ngừng, cửa từ từ mở ra, Khổng Thu chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một bóng trắng, trước ngực chợt nặng hơn, một con mèo nào đó đã nhảy lên người cậu.
“Meo meo ngao ngao!!”
“Blue!”
Quà trong tay đều rớt xuống đất, hai tay Khổng Thu ôm chặt con mèo trong ngực, chân cậu chợt mền nhũn, không đỡ được sức nặng cơ thể mà ngồi phịch xuống đất.
“Blue! Chân của mi! Chân của mi….” Lời còn chưa nói xong đã bị chặn lại, đúng lúc này cửa thang máy đã hết thời gian mở, cánh cửa chầm chậm đóng lại, che hết toàn bộ tình cảnh bên trong.
Blue… không thể… không thể….