CHƯƠNG 30.1
“Nhóc hư, lát nữa gặp Mục Dã không cho phép mi gào hỗn với người ta, rõ chưa?”
“Meo meo ngao!”
“Nếu không tối nay ta sẽ không thèm tắm cho mi nữa.”
“….Meo meo.”
Gật gật đầu tỏ ý vừa lòng, Khổng Thu chạy xe đến cửa công ty, Mục Dã đã chờ ở đó tự bao giờ, đẩy cánh cửa bên phía phụ lái ra, để đối phương có thể bước vào xe.
“Ồ, chân Blue đã khỏi hẳn chưa?” Mục Dã vừa lên xe, trông thấy Blue đang ngồi chồm hỗm dựa vào lưng ghế, liền ngạc nhiên hỏi.
“Chân nó đã khỏi hẳn rồi, bác sĩ cũng nói xương đùi của Blue đã hoàn toàn bình phục.” Tặng cho Blue một cái liếc kèm theo một tia uy hiếp âm thầm, Khổng Thu cười cười đáp.
“Cuối cùng cậu cũng có thể yên tâm được rồi.” Mục Dã thắt dây an toàn vào, rồi khẽ cười cười với Blue lúc này đang trừng mắt nhìn mình. Ngay sau đó, đôi mắt mèo to tròn của Blue bỗng híp chặt lại, nó hướng mũi về phía nguời Mục Dã ngửi lấy ngửi để.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mục Dã tò mò hỏi, không lẽ trên người mình có món ngon nào mà Blue thích sao?
“Blue?” Khổng Thu cũng rất ngạc nhiên.
Blue tự nhiên không thể trả lời, nó chỉ bất ngờ phóng đến trên lưng ghế của Mục Dã, cẩn thận ra sức đánh hơi. Mục Dã hướng nhìn về phía Khổng Thu, trong mắt hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, mà Khổng Thu lúc này cũng bày ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu. Mục Dã vội giơ hai tay lên: “Ta thề là hôm qua ta đã tắm rồi.”
“Mục Dã…” Khổng Thu dở khóc dở cười, thấy Blue cứ hít lấy hít để trên cổ Mục Dã, cậu không muốn thừa nhận là trong lòng có chút không thoải mái. Sao thái độ của Blue đối với Mục Dã lại đột nhiên thay đổi 180 độ thế này?
Ngửi hết mấy phút, Blue mới chịu phóng về phía sau Khổng Thu, liếm liếm lên vành tai của cậu, rồi mới meo meo hai tiếng, gục xuống, bày ra bộ dáng tựa như không có gì đáng bận tâm. Mục Dã và Khổng Thu đồng thời trân trối nhìn Blue, đoán không ra vừa rồi nó đã xảy ra chuyện gì. Về nhà nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới được. Khổng Thu khởi động xe: “Mục Dã, đi đâu?”
Sắc mặt của Mục Dã thoáng đổi, rồi lấy điện thoại trong túi ra: “Để tôi xem… ừm… đến đường Đức Dương, cậu biết đường mà đúng không?”
“Không biết.”
“Vậy cứ chạy thẳng, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thứ hai thì quẹo phải.”
“Ok.”
Khó hiểu, ngửi đi ngửi lại trên người mình, xác định lại hoàn toàn không có chút mùi nào, Mục Dã thoáng thở nhẹ ra, lại liếc nhìn Blue, thực sự không biết vừa rồi đối phương đã xảy ra chuyện gì. Mà lúc này con mèo đã gây ra vô số câu hỏi trong đầu của hai người đang chăm chú nhìn gương mặt của Khổng Thu, cũng không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Hai người cùng một con mèo đều đầy tâm sự, nửa tiếng sau, dưới sự hướng dẫn của Mục Dã, xe đã chạy đến trước cửa nhà hàng. Hai người bọn họ đều đã gặp qua không ít người trong giới thượng lưu, nhưng nhìn mấy chiếc xe đậu bên ngoài, hai người nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng. Khổng Thu nhìn Mục Dã, trong mắt hiện rõ câu hỏi: Anh chắc chắn là không chỉ sai đường chứ hả?
Mục Dã lấy di động ra, mở tin nhắn mà lúc chiều trợ lý của người nào đó đã nhắn cho mình, nhìn nhìn một chút, không chắc chắn lắm đáp: “Địa chỉ chắc là không sai đâu.”
Nhân viên giữ xe đã đứng chờ sẵn bên ngoài, Mục Dã liếc nhìn Khổng Thu một cái rồi mới mở cửa xe ra. Lúc này, một nam nhân tiến lên phía trước, trực tiếp đi đến trước mặt Mục Dã hỏi: “Xin hỏi ngài có phải là Mục tiên sinh không ạ?”
“Đúng vậy.” Mục Dã đút tay vào túi quần, thản nhiên gật đầu.
Đối phương lập tức cung kính nói: “Mời ngài đi theo tôi.”
Đưa chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe, Khổng Thu “khiêng” Blue vòng qua đầu xe, lời của đối phương làm Khổng Thu thở phào nhẹ nhõm một cái, cậu còn đang định ám sát Mục Dã, nhưng tuyệt đối không có ý giết “yêu” đâu nha. Bất quá dựa theo tình hình trước mắt, có lẽ người yêu của Mục Dã sẽ không để cậu phải trả tiền đâu. So với tâm tình thoải mái của Khổng Thu, biểu tình của Mục Dã chỉ có lãnh đạm hòa cùng lạnh nhạt. Y tình nguyện cùng Khổng Thu ra lề đường ăn mì sợi, cũng không muốn nhận ân tình của người kia.
Đi vào nhà hàng, Khổng Thu nhịn không được muốn bật ngón tay cái, cũng may là hôm nay cậu ăn mặc không tính là quá thất lễ. Nam nhân dẫn đường đưa hai người đến một gian phòng riêng, trước cửa phòng đã để sẵn hai đôi dép lê làm bằng da mềm.
“Xin mời hai vị đổi giày.”
Thật bình tĩnh đổi dép lê, lại có người nhẹ nhàng giúp cậu cởi áo khoác, Khổng Thu quét mắt nhìn một vòng, quy mô của phòng ăn này có thể so với phòng tổng thống.
“Mục tiên sinh, ngài muốn dùng cơm bây giờ luôn hay là…”
“Bây giờ.”
“Vâng.”
Hai nữ nhân viên vừa rồi giúp bọn họ đổi giày, cởi áo khoác, đã cầm một cuốn thực đơn vô cùng tinh xảo, hai tay đưa cho Mục Dã.
“Trọng Ni, qua đây xem, cậu muốn ăn gì nào?”
Khổng Thu không khách khí ôm Blue đi tới, vừa nhìn thấy giá của mấy món ăn, cậu nghĩ đến thân phận của những khách nhân tới đây mà không khỏi líu lưỡi. Xoa xoa đầu mèo, cậu trực tiếp hỏi: “Có thịt bò không?”
“Có ạ.” Bồi bàn vội lật ra những món làm từ thịt bò.
Mục Dã không chút suy nghĩ liền chọn ngay món cao giá nhất. Nhìn sắc mặt của Mục Dã, trong mắt Khổng Thu chợt lóa lên một tia sáng, tiếp tục hỏi: “Tôi muôn ăn khoai tây tía chua cay.”
Biểu tình của bồi bàn liền cứng như bị xịt keo, Mục Dã thiếu chút nữa nhịn không được mà cười phì ra. Y ngẩng đầu, tựa như thật sự rất muốn món ăn đó: “Ở đây có khoai tây tía chua cay không?”
“Ách… Ngại quá, chúng tôi…”
“Không có à, Nhưng hôm nay chúng tôi lại đặc biệt muốn ăn.” Mục Dã khép thực đơn lại, quay đầu nhìn Khổng Thu nói: “Nếu không chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Khổng Thu phối hợp nói: “Được đó. Anh đã đáp ứng hôm nay sẽ mời tôi ăn khoai tây tía rồi mà.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Mục Dã đứng lên, tỏ ý muốn đi.
“Xin chờ một chút!” Bồi bàn ngăn Mục Dã lại, “Tuy là trên thực đơn không có, nhưng đầu bếp vẫn có thể làm được ạ.”
“Ồ.” Mục Dã nghe vậy liền ngồi trở lại, “Vậy lấy thêm một đĩa đậu hũ mapo.”
Bồi bàn toàn thân đều bị đông cứng ngắc.
Cuối cùng cũng chọn món xong, sau khi bồi bàn mang theo vẻ mặt tái mét đi khỏi, Khổng Thu trong lòng thành thành thật thật tạ lỗi với hai cô gái đó, cậu không phải là cố ý, chỉ là…
“Mục Dã, anh không vui….”
Mục Dã vẫn không sao nhịn được, bực mình nói: “Nơi này cũng được lắm, rất cao cấp, tôi sống ở thành phố này lâu đến vậy mà cũng không biết ở đây lại có một nơi xa hoa như thế này, tôi biết vừa rồi bản thân có chút quá đáng, tôi cũng không phải cố ý muốn khó dễ người khác, tôi…”
“Tôi hiểu mà.” Khổng Thu vỗ vỗ lên vai Mục Dã để trấn an, “Vừa rồi lúc xuống xe tôi đã thấy tâm tình anh không được tốt cho lắm. Nếu anh không thích nơi này chúng ta cứ đi chỗ khác là được rồi, đi đâu đối với tôi đều như nhau cả thôi.”
“Cám ơn cậu, Trọng Ni.”
“Mục Dã, chúng ta là bạn bè mà.”
Biết bản thân không nên lấy người khác để trút giận, Mục Dã hít sâu mấy cái để tự làm cho mình tỉnh táo lại: “Tôi ra ngoài một chút, một lát nữa gọi thêm mấy món trong thực đơn, không nên làm khó dễ bọn họ làm gì.”
Khổng Thu chớp chớp mắt: “Nhớ rõ là phải có thịt bò.”
“Tôi vừa rồi không phải đã gọi món đắt nhất rồi sao?”
“Ha ha…”
Khi Mục Dã ra ngoài, Khổng Thu sờ sờ lên con mèo rất hiếm khi im lặng được như thế này, khẽ nhíu mày: “Blue, ta cảm thấy… Mục Dã giống như đang gặp rắc rối.”
“Meo meo.” Không lạnh không lãnh đạm.
“Nhóc hư, Mục Dã vừa mới chọn cho mi món thịt bò đắt nhất ở đây đó nha.”
“Meo meo meo meo.” Con mèo nào đó chỉ meo meo rồi khép hai mắt lại, bày ra bộ dáng vô tội, được rồi, xem ra đối phương đã không còn khả năng uy hiếp được nữa, sau này nó cũng nên đối xử với Mục Dã khách khí một chút mới được. Trên người của y có hương vị của người kia, đúng, là hương vị lưu lại sau khi mập hợp.
Các món ăn lần lượt được mang lên, hai người cùng một con mèo dùng bữa vô cùng vừa lòng. Nhất là con mèo nào đó, không hề gây rối hay giận dữ gầm gừ, chỉ im lặng nghe Khổng Thu và Mục Dã nói chuyện phiếm, suốt buổi chỉ bày ra một bộ dáng tựa như thái bình thân sĩ. Khổng Thu cũng không tò mò hỏi Mục Dã xem là ai đã giúp y đặt chỗ ở nơi này, mà chỉ cùng nhau trò chuyện xoay quanh vấn đề cuộc sống rồi đến công việc, từ trong nước cho đến ngoài nước. Tuy nói hai người kém nhau đến bảy tuổi, nhưng điều này cũng không ngăn trở được họ.
Thức ăn trên bàn đã dùng được bảy tám phần, hai người vừa uống nước trái cây, vừa trò chuyên hăng say, đột nhiên điện thoại của Mục Dã reo vang, sắc mặt của y nháy mắt liền trầm hạ. Mắt nhìn lên đồng hồ trên tay, đúng tám giờ rưỡi, không hơn không kém.
“Mục Dã?” Thấy đối phương nãy giờ vẫn không chịu nghe máy, Khổng Thu lên tiếng.
“Thật ngại quá!” Mục Dã cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.
Đóng cửa lại rồi mới ấn nút nghe, Mục Dã chợt nghe thấy thanh âm lạnh như băng vang lên: “Xe đón em đang chờ ngoài cửa.”
“Tôi còn chưa ăn xong.” Áp chế âm thanh, các đốt ngón tay của Mục Dã vì phẫn nộ mà bị siết đến gân xanh cũng đều nổi hết lên.
“Tôi cho em năm phút.” Đối phương cúp điện thoại.
“Shit!!”
Thiếu chút nữa ném di động vào tường, Mục Dã cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, biểu tình trên mặt liền phục hồi lại vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra, y xoay người mở cửa: “Thật xin lỗi, Trọng Ni, tôi có việc phải đi trước.”
“Không sao, tôi cũng no rồi”
Gọi bồi bàn để thanh toán, Mục Dã tận lực muốn kéo thời gian. Nhưng kết quả lại khiến y vô cùng thất vọng, bồi bàn khi nghe y muốn thanh toán thì lập tức nói: “Mục tiên sinh, bữa cơm hôm nay của ngài đã có người chuyển khoản rồi ạ.”
Không buồn hỏi xem ai đã thanh toán, Muc dã đứng lên, cười cười nhìn Khổng Thu: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Cầm lấy túi, một tay ôm Blue đặt lên vai mình, trong mắt Khổng Thu hiện lên vẻ lo lắng, Mục Dã thật sự không có chuyện gì chứ?
“Trọng Ni, có người đến đón tôi rồi, cậu không cần cho tôi quá giang đâu, cùng Blue về nhà sớm một chút đi.”
“Ok.”
Lên xe, phất tay chào tạm biệt Mục Dã, Khổng Thu khởi động xe. Nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Mục Dã toàn thân cứng ngắc đứng ở đó, cậu thật muốn đem y túm lên xe.
Thẳng đến khi xe của Khổng Thu mất bóng, nụ cười trên mặt Mục Dã liền trở nên lạnh lùng. Bước từng bước đến chỗ chiếc xe hơi màu đen, có rèm che đang đậu một bên.
“Ông chủ, Mục tiên sinh đã lên xe. Vâng.”
Nghe tài xế báo cáo với người nào đó, Mục Dã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không lẽ cuộc đời của y từ nay về sau sẽ bị người này khống chế mãi mãi sao?