CHƯƠNG 44.2
Trên đường đi, người qua đường không ngừng ngoảnh lại nhìn Nữu Nhân, mà lòng của Nữu Nhân chỉ mải đặt trên mấy bộ trang phục xinh đẹp. Cô không chỉ xem đồ nữ mà còn ngắm cả đồ nam. Bất quá khi chọn nam trang cô không hề hỏi qua ý Khổng Thu, tựa hồ đã biết rõ bản thân cần mua cái gì, chọn cái nào. Càng như vậy, cậu càng nghi hoặc. Mắt thẩm mỹ của cô gái này tốt như vậy sao còn một hai kéo cậu theo làm gì? Còn nữa, cô gái này rốt cục là sao? Sao lại gọi cậu là “Tiểu Thu Thu”? Từ trước đến giờ, chỉ có mình Blue mới gọi cậu là Thu Thu thôi.
Tinh lực của Nữu nhân vô cùng đáng sợ, một đường thử không biết bao nhiêu quần áo, váy, trang sức, thấy vậy Tiểu Trương thật tò mò muốn biết viên Kim Cương Caly trong giỏ của Nữu Nhân nặng bao nhiêu carat. Không chỉ vậy, Nữu Nhân chi tiêu cũng rất rộng tay, Tiểu Trương ưng ý một cái áo khoác, nhưng giá cả lại cao đến tận trời, Nữu Nhân không nói hai lời liền mua cho cô. Tiểu Trương sống chết không dám nhận nhưng Nữu Nhân lại khẽ cắn môi, hốc mắt ươn ướt khiến Tiểu Trương sợ đến nỗi phải vội vã đồng ý. Nhưng kỳ quái chính là Nữu Nhân không hề tặng cho người có công dẫn mình đi shopping từ nãy đến giờ là Khổng Thu một món gì, dù chỉ là một chiếc khăn tay. Khổng Thu đương nhiên không cần mấy thứ này, nhưng thắc mắc không phải là không có.
Vừa dạo xong hết một tầng, Nữu Nhân dừng lại, nhìn về khu vực ẩm thực phía trước, nói: “Tiểu Thu Thu, tôi khát.” Lời nói ra cứ như là một lẽ đương nhiên phải thế. Khổng Thu trong lòng chỉ biết cười khổ, đành hảo tâm hỏi: “Cô có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Không cần, tôi không còn nhiều thời gian. Cậu mua cho tôi một chai nước suối là được rồi.”
“Còn cô?” Khổng Thu hỏi Tiểu Trương.
“Tôi cũng muốn uống nước suối, cám ơn Khổng tiên sinh.”
“Không cần khách khí.”
Đem một đống lỉnh kỉnh túi giỏ trong tay bỏ xuống đất, Khổng Thu đi nhanh qua mua hai chai nước suối. Cậu không khát lắm, hơn nữa cậu cũng chẳng còn tay để mà cầm chai nước. Đưa nước cho hai người, Khổng Thu hỏi: “Còn muốn mua thêm gì nữa không?”
“Giày giày!!!” Hai mắt của Nữu Nhân tỏa sáng lấp lánh.
Khổng Thu nhận mệnh, nhấc hết đống đồ lên: “Vậy đi thôi.”
Nữu Nhân mua rất nhiều đồ, nhưng trên tay cô vẫn chỉ xách một cái túi Hello Kitty như cũ. Tiểu Trương cũng cầm giúp không ít, nhưng dù sao cũng là thân con gái yếu ớt nên hầu hết đồ đều nằm trên tay Khổng Thu. Khổng Thu bắt đầu hoài nghi hôm nay mình ra đường có phải là môt sai lầm hay không. Tới khu bán giày, Khổng Thu tìm chỗ trống nghỉ chân, cùng hai tiểu thư chọn giày, chuyện này Khổng Thu không chen chân nổi.
“Tiểu Thu Thu, tới giúp tôi chọn giày đi.” Bất quá người nào đó không hề có ý cho Khổng Thu nghỉ ngơi.
Khẽ thở dài, Khổng Thu nhấc một đống giỏ lớn túi to bên chân đứng dậy, bước tới: “Đến đây.”
“Tiểu Thu Thu thật tốt.”
Câu trả lời của Khổng Thu chính là cười khổ, không cười khổ thì cậu biết làm gì bây giờ? Cậu có dự cảm, nếu cậu cự tuyệt đối phương, đối phương nhất định sẽ khóc la om sòm ngay tại chỗ này. Vậy không phải ba giờ đau khổ của cậu sẽ hóa thành mây khói ngay trong nháy mắt sao? Mà thời gian hôm nay trôi chậm thế không biết.?
Giúp Nữu Nhân chọn hai đôi boots cao đến gối, Nữu Nhân kiên quyết chọn thêm một đôi giày cao gót, hai đôi sandal, ngay thời điểm Nữu Nhân còn muốn lựa tiếp, điện thoại đã reo vang.
Điện thoại vừa reo một tiếng, Nữu Nhân liền buông đôi giày đang thử rồi lấy điện thoại trong giỏ ra với vận tốc siêu nhanh, sau đó bấm nghe máy, tất cả chưa đến năm giây, làm Khổng Thu và Tiểu Trương vô cùng khâm phục.
“A, Chủ nhân…”
Tiếng nói chuyện điệu chảy nhớt kia làm da gà toàn thân Khổng Thu và Tiểu Trương rần rần nổi loạn.
“Đang mua giày ở đây.”
“Ô…. Người ta rất thích đôi giày này mà.”
“Được rồi, được rồi, vậy lần tới phải đáp ứng cho em đến đây mua tiếp đó nha.”
“A a a, chủ nhân tốt nhất vậy giờ em ra ngoài chờ nhé.”
Cúp điện thoại, Nữu Nhân cười tủm tỉm với Khổng Thu mà nói: “Chủ nhân đến đón, tôi phải đi.” Nói xong, cô có ý muốn xách hết đống đồ mình vừa mua.
Khổng Thu lên tiếng: “Hay để tôi xách ra ngoài giúp cô.”
“Không cần, không cần, chủ nhân sẽ mất hứng đó.” Lúc Nữu Nhân cố sức nâng một cái túi to lên, thì có một nam nhân mặc âu phục, mang kính đen bước đến phía sau Nữu Nhân, nói: “Phu nhân.”
Nữu Nhân quay đầu lại, trên mặt không chút kinh ngạc, liền đem một đống đồ đưa qua: “Ngươi đến thật đúng lúc, ta xách không nổi rồi.”
Người nọ một tay xách hết mấy chục giỏ lớn túi to, cũng không thèm nhìn Khổng Thu với Tiểu Trương lấy một cái, liền “hộ tống” Nữu Nhân đi mất. Trước khi đi, Nữu Nhân quay đầu lại, phất phất tay với Khổng Thu: “Tiểu Thu Thu, lần sau gặp lại.”
“A, gặp lại sau, tạm biệt.” Còn có lần sau sao? Khổng Thu vẫy vẫy cánh tay bủn rủn, nhìn Nữu Nhân bước vào thang máy rồi dần biến mất sau làn cửa đang đóng lại.
“Khổng tiên sinh, ngài có mệt lắm không?” Tiểu Trương bực bội hỏi.
“Mệt.”
Xoa xoa bóp bóp bả vai, Khổng Thu nhớ đến hai túi quần áo đáng thương của chính mình: “Tìm chỗ ăn cơm đi, tôi vừa mệt vừa đói nữa.”
Tiểu Trương nghe vậy liền ghẹo: “Khổng tiên sinh tối nay không cần về với người yêu sao?”
Nghĩ đến Blue, nụ cười của Khổng Thu thêm vài phần ngọt ngào: “Gần đây anh ấy rất bận, nếu không tôi cũng không bắt cô phải cùng tôi đi sắm đồ Tết.”
“Hi hi, bạn trai của Khổng tiên sinh an tâm để ngài đi cùng tôi sao?”
“Vậy lần tới tôi không gọi cô nữa.”
“Đừng mà, đừng mà, người ta muốn đi cùng cơ”
“Tiểu Trương, không nên học cách nói chuyện của người khác.”
“Hi hi.”
Hai người cùng dạo một vòng về lại khu ẩm thực để dùng cơm. Còn Nữu Nhân sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm liền đi thẳng đến bãi đỗ xe, một chiếc Bingley màu đen từ xa chạy lại, cửa xe bật mở.
“Chủ nhân” Tiến vào trong xe, Nữu Nhân bổ nhào vào lòng của người nào đó.
Đối phương dùng thanh âm lạnh đến có thể đông chết người, ra lệnh: “Lái xe.”
“Chủ nhân Người ta đã đến gặp Tiểu Thu Thu, cậu ta thật là đáng yêu.”
Đôi mắt màu lam của nam nhân ánh lên hàn quang, Nữu Nhân liền dâng lên đôi môi đỏ mọng của chính mình, đối phương lập tức bắt lấy không rời. Vài phút sau, nam nhân thối lui, lạnh như băng nói: “Không cho phép khen nam nhân khác.”
“Phải phải phải, chỉ có chủ nhân là tốt nhất, người ta yêu chủ nhân nhất.” Cả người nằm gọn trong lòng nam nhân, Nữu Nhân lúc này nhỏ xinh đến lạ kỳ. “Em đói bụng quá à, đói thật là đói luôn, em muốn ăn cá.”
Lái xe khẽ chuyển hướng, không cần nam nhân phân phó, hắn tự biết nên lái xe đến đâu.
Nghe được thanh âm đói khát từ trong bụng Nữu Nhân phát ra, nam nhân không biết từ đâu lấy ra một thanh chocolate, bóc giấy đút đến bên miệng Nữu Nhân. Nữu Nhân vừa tủm tỉm cười vừa ăn, ôm sát cổ nam nhân.
Hơn tám giờ tối, Khổng Thu vác theo hai chân mềm nhũn về đến nhà, Blue vẫn còn trầm mình trong bồn tắm. Đem quần áo và giày mới mua cho Blue cất vào tủ, cũng cẩn thận cất lễ vật mua tặng Dư Nhạc Dương, Khổng Thu tê liệt ngã xuống ghế sofa, hôm nay thật sự mệt muốn chết. Nghỉ ngơi một lát, rồi đi vào phòng tắm ngắm Blue một chút, Khổng Thu cầm quần áo đi tắm rửa, xong lên giường ngủ luôn. Đến nỗi vấn đề có nên kể cho Blue nghe buổi tao ngộ kỳ lạ hôm nay không cậu vẫn chưa nghĩ ra. Cậu không sợ Blue ghen, chỉ sợ Blue sau này sẽ không cho cậu một mình đi dạo phố, tính bá đạo của người nọ càng ngày càng có xu thế tăng nhanh.