CHƯƠNG 56.2
Con dâu dòng họ Tát La Cách đã không dễ làm, mà làm người anh tốt còn khó hơn. Cam Y ngoan ngoãn biến thành bộ dạng mèo con để thỏa mãn khao khát “cuồng chụp ảnh Miêu Linh tộc nhân” của Khổng Thu. Tuy thuận theo yêu cầu của Khổng Thu mà bày ra đủ loại tư thế, nhưng trong mắt Cam Y vẫn ngân ngấn hai giọt lệ đau khổ, sợ nha, người ta sợ hậu quả nếu Đề Cổ biết chuyện này nha.
“Cam Y, cười cái nào.”
“Đề Cổ nhất định sẽ giết anh.”
“Cam Y, không được nói chuyện. Chờ sau khi chụp xong, em đảm bảo anh nhất định sẽ rất thích cho coi.”
“Em cam đoan Đề Cổ sẽ không làm thịt anh chứ.”
“Cam Y, anh nói vậy không tự cảm thấy kỳ quái sao, em đã cam đoan rồi, chẳng lẽ anh không tin em hả?”
Ừm…. Khổng Thu quả thật có thể dễ dàng làm cho Đề Cổ bình tĩnh trở lại.
Dùng móng lau lau khóe mắt đẫm lệ, Cam Y chổng tứ chi lên tạo kiểu, một lần nữa hỏi lại cho chắc: “Em hứa rồi đó nha.”
“I promise.” (Em hứa)
“Vậy, vậy sau khi chụp xong, em phải cho anh xem đó.”
“Đương nhiên rồi. Được rồi, không được nói nữa, nhìn em, nâng chân trước cao lên, đúng rồi, giữ như vậy nha.”
Cậu phỏng chừng là nhiếp ảnh gia duy nhất có thể ra lệnh cho một con mèo lớn như thế này ngoan ngoãn tạo kiểu theo ý mình. Nhanh tay bấm máy không ngừng, Khổng Thu lúc này cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Con mèo lớn trên ghế sofa thật đáng yêu quá đi thôi, nếu Tiểu Trương có ở đây nhất định sẽ hét toáng lên, rồi nhào lại hôn lấy hôn để cho coi.
Không lo lắng vì sao từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Mục Dã đâu, Khổng Thu hăng say chụp suốt cả buổi, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn, đồng ý buông tha cho Cam Y. Cam Y sau khi biến thành người liền một hai đòi xem ảnh cho bằng được. Hai người chụm đầu trên ghế cùng nhau bình phẩm mấy tấm ảnh từ đầu đến chân. Cam Y cũng không còn thấy sợ hãi như lúc nãy nữa, y căn bản không hề biết là bộ dạng của bản thân khi biến thành mèo lại có thể…. như thế, hứ, không dám đáng yêu đâu, là đẹp trai, là đẹp trai rạng ngời mà không chói lóa đó nha!
“Tấm này chụp mờ quá rồi.”
“Anh thấy tư thế này vẫn chưa được đẹp cho lắm.”
“Vậy anh biến thân chụp lại lần nữa nha.”
“Đến hoa viên chụp đi.”
“Được đó.”
Trong gian phòng trên lầu ba, người nào đó vén màn ra, nhíu chặt mày nhìn cảnh một “con mèo” đang líu ríu chạy trong hoa viên, tiếng cười giỡn cùng tiếng “tách tách” chói tai làm hắn phá lệ cảm thấy buồn bực.
“Có chuyên gì vậy?” Người trên giường không nghe được động tĩnh bên ngoài, hiệu quả cách âm của phòng này đúng là vô cùng tốt.
Quay đầu nhìn về phía người đang khẽ mỉm cười, lười biếng nằm trên giường, sắc mặt của Bố Nhĩ Thác thoáng tốt lên rất nhiều, buông màn, bước đến bên giường, ngồi xuống.
“Không có gì. Anh gọi quản gia đem đồ lên cho em ăn.”
“Cho em một ly nước trước được không?”
Không đáp được hay không, Bố Nhĩ Thác trực tiếp đứng dậy đi rót nước.
Cả người đau nhức, Mục Dã lúc này muốn động cũng không tài nào động nổi, chỉ đành nằm xuống, nhắm mắt lại, trận hoan ái sáng nay thiếu chút nữa đã lấy luôn cái mạng nhỏ của y rồi. Không biết có phải vì sau khi nghe Khổng Thu kể chuyện xong hay không mà sáng nay y và Bố Nhĩ Thác vô cũng khoái hoạt, làm đến những….. ba lần. Nếu không phải lo lắng cho thân thể của y, chỉ sợ một tuần sau y cũng chưa xuống giường nổi. Kỳ thật, y tự cảm thấy được bản thân đã hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng người kia lại kiên quyết nhất nhất làm theo lời bác sĩ đã dặn, nghiêm khắc không cho bản thân chạm vào y.
Nhẹ nhàng nở nụ cười, nghe được tiếng bước chân, Mục Dã mở to mắt, ngay lúc người kia đi đến đầu giường, y đã vươn cánh tay tràn đầy hôn ngân của mình ra. Nâng Mục Dã dậy, để y tựa vào lòng mình, Bố Nhĩ Thác uy y uống nước. Có người ấn chuông cửa, đồ ăn đã được đưa đến. Đưa ly nước cho Mục Dã, hắn dứng dậy mở cửa.
Cùng Bố Nhĩ Thác ăn bữa break lunch (Break lunch: bữa sáng trễ, gần giờ với bữa trưa), trong đầu Mục Dã vẫn mải nghĩ đến một chuyện. Giương mắt nhìn vào đôi mắt lam băng lãnh cũng đang chăm chú nhìn mình, y cười cười nói.
“Bố Nhĩ, làm sao anh có thể xác định được, em chính là, người hầu của anh?”
“Cái này không cần xác định, mà là khẳng định.” Bố Nhĩ Thác nhíu chặt mày lại, lạnh lùng nói: “Trước khi em hoàn toàn hồi phục, không được phép gọi anh là chủ nhân.”
“Em khỏe lắm rồi.” Đè tay đối phương lại, không cho hắn nói tiếp, Mục Dã ôn nhu nói: “Bố Nhĩ, em không phải chỉ muốn giải quyết dục vọng cho anh, mà còn thỏa mãn dục vọng của chính mình nữa. Anh muốn em bao nhiêu, em cũng khát khao anh bấy nhiêu. Trước kia hai người chúng ta đã có một số hiểu lầm cùng khúc mắc, nên đó thực sự đối với em không khác gì một loại tra tấn.”
Áp suất không khí quanh người Bố Nhĩ Thác lập tức thay đổi.
Không chút ảnh hưởng, nắm tay đối phương, Mục Dã vẫn tiếp tục nói: “Anh nói đêm đó anh đã ký kết khế ước với em, Trọng Ni có kể em nghe, sau khi ký kết khế ước, lúc hai người làm chuyện đó sẽ cảm thấy phi thường khoái hoạt, nhưng trước kia, em không có.” Màu lam trong mắt người kia bỗng đông lại, không chút độ ấm, bất quá dù sao bây giờ Mục Dã cũng đã biết toàn bộ “chân tướng” nên Bố Nhĩ Thác đành nhịn xuống, nghe tiếp.
Cảm nhận được biến hóa của hắn, Mục Dã nắm tay Bố Nhĩ Thác lên, hôn thật sâu lên mu bàn tay hắn một cái, nụ cười dịu dàng, trên mặt lại tăng thêm vài phần dịu dàng.
“Cho nên em nghĩ là, chỉ có khế ước đơn phương thôi vẫn chưa đủ, còn phải cần hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt nữa. Giống như sáng nay vậy, em cảm thấy vô cùng thỏa mãn.”
Lam đồng từ tình trạng cấp đông đã biến trở lại thành băng hàn bình thường, Bố Nhĩ Thác siết lấy tay Mục Dã, môi cũng mím chặt lại.
“Bố Nhĩ, em đã khỏe lắm rồi, có lẽ bây giờ vẫn còn chưa đủ sức thỏa mãn toàn bộ nhu cầu của anh, nhưng nếu tình ái không quá dồn dập, em nghĩ em vẫn có thể chịu được. Tâm tình vui vẻ không chỉ rất có lợi cho sức khỏe của em, mà còn có thể giúp ổn định tình cảm của hai ta. Bố Nhĩ, em không phải nữ nhân, lại càng không phải là Lâm Đại Ngọc.”
Rút tay ra, dang rộng vòng tay, Mục Dã để nam nhân có thể nhìn rõ chính mình. Y là người hầu của hắn, nhưng y cũng là một nam nhân, không cần sự chiếu cố, chăm sóc quá mức cẩn thận của một nam nhân khác.
Lam đồng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi nhãn đồng đang cười thật dịu dàng của Mục Dã, thật lâu sau, Bố Nhĩ Thác mới buông ly rượu trên tay xuống, hỏi một câu: “Trong lòng của em, bây giờ là ai?”
“Anh.”
Bố Nhĩ Thác đứng lên, cởi bỏ áo ngủ.
“Khổng Thu đâu?”
“Cậu ấy là bạn, người bạn thân nhất, tốt nhất, nhưng cũng chỉ là bạn.”
Thì ra người nọ vẫn để ý. Dịu dàng trong mắt Mục Dã càng sâu thêm, có lẽ người này cũng không băng lãnh như những gì mọi người nói.
Thân thể xích lõa cường tráng chụp lên Mục Dã, kéo cánh tay đang duỗi thẳng của y đặt lên thắt lưng mình. Sắc mặt băng lãnh nói: “Anh, vì những chuyện đã gây cho em trước kia, xin lỗi.”
“Em chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Ngẩng đầu, chủ động dâng lên đôi môi của mình: “Bố Nhĩ, em yêu anh.”
“Em chỉ có thể yêu mình anh.”
Bắt lấy đôi môi sưng đỏ của đối phương, động tác của Bố Nhĩ Thác liền trở nên kịch liệt hẳn lên. Hắn từng nghĩ giá trị tồn tại của người hầu chỉ đơn thuần để giải quyết dục vọng của chủ nhân mà thôi. Hóa ra hắn đã sai hoàn toàn. Mấy lần làm tình sáng nay, không chỉ làm Mục Dã đạt được khoát hoạt cực điểm, mà hắn cũng thế.