CHƯƠNG 67.2
Thở ra một ngụm khí thô, Blue đặt khay thức ăn lên trên đầu giường, liếm liếm miệng, anh không biết có nên đợi đến khi ăn sáng xong rồi mới ăn Thu Thu thêm lần nữa, hay là làm luôn bây giờ hay không? Nghĩ đến chuyện sẽ rất nhiều, rất nhiều năm không gặp được Thu Thu, Blue bật người quyết định. Chờ ngay khi Khổng Thu từ nhà tắm bước ra, cậu chợt nghe Blue nói: “Thu Thu, hôm nay đừng ra ngoài, anh muốn em.”
Khổng Thu đi đến trước mặt Blue, ôm lấy anh, nhè nhẹ thổi khí vào tai anh: “Chủ nhân tự mình đem bữa sáng lên cho em, để hồi báo, chủ nhân có thể ăn em thỏa thích.”
Hơi thở thô bạo của dã thú nhất thời tràn ngập cả phòng, Khổng Thu vẫn không sợ chết, tiếp tục khiêu khích: “Chủ nhân, đút em ăn sáng được không?” Câu trả lời của Blue chính là ôm lấy Khổng Thu, đặt cậu ngồi lên đùi mình rồi mới một tay cầm chén, một tay cầm muỗng. Hưởng thụ phục vụ tận tình của “chủ nhân”. Khổng Thu đem sự không cam tâm chia lìa anh một lần nữa dằn sâu xuống tận đáy lòng. Nhưng cậu không bao giờ ngờ, khoảng thời gian chia xa thật lâu của cậu và Blue lại đến nhanh như vậy.
Giữa trưa Khổng Thu cũng không xuống lầu dùng cơm, chỉ có Blue đi ra, lấy thức ăn của hai người bưng về phòng. Cam Y và Mục Dã cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nên đối với việc này vẫn giữ thái độ “yên lặng là vàng”. Trên bàn cơm, Y Đông vẫn thường lén liếc nhìn Cam Y một cái, thấy Cam Y cùng Mục Dã nói nói cười cười, tựa như người thống khổ ban sáng căn bản không cùng một người, nhưng càng như vậy bé lại càng lo lắng. Yên lặng dùng cơm, lần đầu tiên bé cảm thấy ảo não vì sự ngu ngốc của bản thân mình.
Mục Dã đưa mắt nhìn Y Đông, hỏi: “Cam Y, trường học cho Tiểu Đông anh đã liên hệ xong chưa?” Y Đông đang ăn cơm liền lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Cam Y cười cười xoa xoa đầu bé nói: “Bên trường học thì không thành vấn đề, chờ sau khi lấy được quyền nuôi dưỡng và quyền giám hộ của Tiểu Đông xong, anh và em cùng đi làm thủ tục nhập học của học kỳ sau cho bé.”
Đôi đũa trong tay Y Đông lách cách rơi xuống đất, quay đầu trừng to hai mắt dò xét Cam Y, không tài nào tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Cam Y nhịn không được liền hôn lên trán bé một cái thật kêu, nói: “Chú nói muốn nuôi con không phải chỉ là nói giỡn đâu nhé.” Tiểu Đông cắn cắn môi, bé đang lo lắng, lại kích động, có chút không tin được, pha lẫn chút bất an.
Mục Dã xen vào: “Tiểu Đông, phải tin tưởng vào papa Cam Y của con nhé, anh ấy rất có năng lực. Bọn chú đã biết chuyện cha mẹ con đã làm, nếu bọn họ đã muốn từ bỏ quyền làm cha mẹ, thì chúng ta làm bọn họ phải đem quyền đó giao lại cho mấy chú.” Rồi y dịu dàng cười nói tiếp: “Con có nguyện ý làm con trai của chú Cam Y không? Chú và chú Khổng Thu đều vô cùng hy vọng con thể gia nhập vào đại gia đình này của mấy chú. Có một ngày nào đó con cũng sẽ hiểu được tính chất đặc thù trong gia đình chúng ta.”
Y Đông cắn chặt môi, hai mắt nhìn Cam Y lại đỏ hồng, rồi nước mắt cũng từ từ rơi xuống. Cam Y đem bé ôm vào lòng, vỗ về nói: “Hai người đó đã đồng ý bàn giao lại quyền nuôi dưỡng và quyền giám hộ con cho chú rồi, bất quá thủ tục còn có chút phiền phức, nên vẫn còn cần thêm thời gian. Tiểu Đông, những chuyện bọn họ làm với con tuyệt đối không thể nào tha thứ được, nhưng chú hy vọng con không nên hận họ, hay có thể nói là không cần để ý đến họ. Đừng phẫn nộ vì những người không đáng như thế, bởi vì phẫn nộ cùng cừu hận chỉ làm tổn thương bản thân con mà thôi, bọn họ, lại không bị chút thương tổn nào.”
Y Đông ôm lấy Cam Y, đem mặt mình chôn trong ngực Cam Y, hai vai cứ nấc lên từng cái, từng cái một. Cam Y hôn lên đỉnh đầu trống trơn của bé, an ủi nói: “Hiện tại chắc con phải học đến lớp ba rồi nhỉ, chú không muốn con bị lưu ban. Trước ngày khai giảng, chú Mục sẽ giúp con học bù, ngày mai chú dẫn con đi mua sách giáo khoa, được không?”
Hai cánh tay đang ôm Cam Y càng siết chặt thêm, nhẹ nhàng gật đầu trong ***g ngực ấm áp. Cam Y vỗ về bé, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nào, trước ăn cơm cái đã, không cơm nguội hết bây giờ.” Nhưng Y Đông vẫn ôm Cam Y, càng lúc càng chặt. Cam Y bật cười, rồi đưa mắt nhìn Mục Dã, sau đó ôm Y Đông theo kiểu bế công chúa, về phòng của hai người. Nhìn Cam Y đóng cửa lại, Mục Dã cầm chén lên tiếp tục ăn cơm, trong lòng cũng cảm thấy tiếc hận, vì sao Tiểu Đông lại không phải là người hầu của Cam Y chứ? Nếu như vậy không phải sẽ thập toàn thập mỹ rồi sao. Cam Y xứng đáng có một người hầu thật tốt để bầu bạn sớm hôm.
Sau khi đem Y Đông về phòng, mặc kệ Cam Y có nói gì, bé cũng chỉ ôm chầm lấy Cam Y, không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng. Cam Y biết Y Đông đang khóc, cậu bé này không muốn bị Cam Y nhìn thấy nước mắt của mình. Cam Y vô cùng đau lòng, bản thân càng dỗ dành bao nhiêu, thì hai cánh tay đang ôm mình lại càng siết chặt thêm bấy nhiêu, tựa như chỉ hận không thể hòa mình vào thân thể của Cam Y vậy.
Không còn cách nào khác, Cam Y đành mở miệng: “Tiểu Đông, kỳ thật chú cũng rất lo lắng.” Cậu bé trong lòng nhất thời cứng cả người, cúi đầu, tiếng khóc cũng biến đâu mất.
“Ngay lúc quyết định nhận nuôi con, chú cũng rất lo lắng con không thể chấp nhận chú.” Bé mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai mắt bị khóc đến sưng đỏ chỉ còn lưu lại chút ướt át. Bé hé miệng, trong mắt không chút phân vân, bé nguyện ý! Bé nguyện ý để người này là papa của mình! Nhưng mà bé quá ngốc, bé luôn không sao kêu được thành tiếng. Hé miệng, Y Đông lo đến muốn hét toáng lên, nhưng vì trong lòng vẫn còn chướng ngại, nên hai chữ kia vẫn thủy chung không sao nói được thành lời, gấp đến độ mặt bé cũng đỏ rần hết cả.
Nâng mặt Y Đông lên hôn lên má bé hai cái, lo lắng của đối phương liền ngay lập tức được giảm bớt, Cam Y cúi đầu nói: “Tiểu Đông, nếu chú không phải là người bình thường, con có sợ chú không?”
Trên mặt Y Đông liền hiện lên vẻ nghi hoặc, câu này là có ý gì?
Cam Y dừng lại một chút, lấy hết dũng khí nói tiếp: “Tiểu Đông, con nhắm mắt lại đi.” Y Đông nghe lời mà nhắm hai mắt lại, đôi tay to lớn ấm áp đang ôm bé bỗng đâu mất, tiếp theo, bé nghe đối phương nói: “Mở ra đi.” Y Đông lập tức mở mắt, trong nháy mắt, toàn thân bé cứng ngắc, sững sờ nhìn nơi đó. Bóng dáng Cam Y vốn phải ngồi trước mặt đâu chẳng thấy, chỉ thấy một con vật thuộc loài mèo mà bé chưa từng thấy qua bao giờ, có kích cỡ sơ sơ bằng một… con báo!
“Tiểu Đông!” Con mèo lớn thần kỳ lên tiếng, “Con có sợ chú không?”
Trong đầu Y Đông phút chốc trống rỗng, cái gì mà thương tâm vì bị vứt bỏ, cái gì mà bất an vì được nhận nuôi, cái gì mà đến trường, cái gì mà sách giáo khoa…. Hết thảy đều bay biến khỏi đầu bé. Papa mới của bé… là một con mèo thành tinh?