CHƯƠNG 77.2
Buổi điều giáo của Fiona chính thức bắt đầu, Cam Y bấy giờ mới chân chính hiểu được SM chính là ra sao. Nhìn chiếc roi trong tay Fiona liên tục vẽ xuống người Berilmonto, không chừa địa phương nào, còn cả cái lỗ nho nhỏ phía dưới bộ vị nam giới kia của gã cũng bị đủ thứ nhồi nhét vào. Cam Y lấy hai tay che mắt chỉ dám nhìn qua khe hở giữa hai ngón tay, đau quá a.
Văn Sâm vừa nhìn Fiona biểu diễn lại vừa quan sát Cam Y. Nhìn thấy toàn bộ biểu hiện của Cam Y, Văn Sâm chỉ biết liều mạng nén lại tiếng cười, Tiểu Gia Gia đáng yêu quá cơ. Nếu không phải tôn trọng buổi điều giáo của Fiona, Văn Sâm nhất định sẽ ngửa đầu cười ha hả. Thuận tay cầm một cây nến, Văn Sâm kéo một bán tay vẫn còn đang dán trên mặt của Cam Y ra, rồi nhét cây nến vào trong tay anh và đẩy anh đi lên.
“Tiểu Gia Gia, đi chơi đi.”
Đang dùng mũi giày vẽ loạn trên người Berilmonto, Fiona thu hồi chân lại, hướng Cam Y ngoắc ngoắc tay để anh lại đây. Cam Y cũng không thể hiểu được bản thân anh lúc này xảy ra chuyện gì, anh không dám đi qua, nhưng ánh mắt của Fiona khiến anh không dám cự tuyệt.
“Mau đi, không phải em nói muốn thay Đề Cổ báo thù sao? Nếu chỉ ngồi đây thì sao mà báo thù được.” Văn Sâm trực tiếp phụ Cam Y đứng lên, thúc giục anh mau đến chỗ Fiona.
“Lại đây.” Fiona đột nhiên mở miệng, Cam Y giật mình một cái, lập tức nghe lời đi tới. Để cho hai gã nam nhân kia nâng Berilmonto lên một chút, sau khi Cam Y tiến tới, Fiona dùng cán roi chỉ chỉ địa phương xanh tím ở nửa thân dưới Berilmonto, rồi nói: “Nhỏ ở đây.”
Bàn tay hơi run lên khiến nước sáp rơi vào tay mình, nóng quá a. Hít một hơi thật sâu, dưới ánh mắt bức ép của Fiona, Cam Y giơ ngọn nến trong tay lên khiến Berilmonto sợ hãi hô to trong cổ họng, anh nghiêng ngọn nến để sáp chảy xuống nơi Fiona chỉ định.
“Ô ô ô!!” Thân mình Berilmonto kịch liệt lắc lư khiến cho Cam Y giật mình lùi lại.
“Tiếp tục.” Fiona dùng roi chạm nhẹ vào sau mông Cam Y, Cam Y sợ tới mức tay run lên.
“Nơi này.” Fiona chỉ hai điểm nổi lên trước ngực Berilmonto, Cam Y không dám chần chờ vì sợ Fiona sẽ đánh mông anh. Nước sáp màu đỏ chảy thẳng xuống nhuộm thành hai đường vòng. Phía sau lớp áo, cơ ngực Cam Y cũng run lên từng hồi, nhất nhất đều khiến anh tự nhiên cảm thấy đau đớn. Phía bên kia, Văn Sâm đang cố gắng che giấu tiếng cười, hắn phải nhịn không được phát ra tiếng cười, nhưng là hắn không thể cầm cự lâu được, như vậy sẽ khiến cho nữ vương của hắn thương tâm mất.
“Dọc theo nơi này nhỏ một đường.” Fiona lấy roi vạch một đường từ trước ngực chạy đến hai túi cầu phía dưới. Quen dần với mệnh lệnh của Fiona, Cam Y nghe lời nhỏ một đường, tuy vậy trong nội tâm anh vẫn không ngừng kêu gào mong sao cây nến mau cháy hết. Berilmonto đau đớn ô ô kêu to. Không biết Văn Sâm đưa cho Cam Y là ngọn nến bình thường hay một loại đặc biệt chuyên dùng ngược đãi người khác mà sao nước sáp nóng đến phi thường.
Khi nửa thân dưới Berilmonto bị che kín bởi nước sáp, Fiona dùng roi đánh nhẹ vào tay Cam Y: “Đi lấy roi.” Cam Y lập tức lấy ra cây roi trong người mà vừa rồi anh đã chọn, động tác lưu loát, liền mạch. Văn Sâm nén nhịn đến mức cả mặt đỏ bừng, giả vờ khụ khụ ho vài tiếng lấp đi ý cười. Fiona đánh mấy roi trên đùi Berilmonto, trên đùi gã lập tức xuất hiện mấy vệt roi hồng hồng nhưng không hề có máu chảy ra. Fiona nhìn Cam Y, Cam Y nhanh dạ hiểu ý lập tức huy động roi của mình, bất quá kỹ thuật của anh tất nhiên không thể so sánh với Fiona được, Berilmonto đau đến cơ hồ cả người cong như con tôm.
Nhìn nơi mình vừa đánh qua bị chảy máu, Cam Y khẩn trương muốn chết, làm không đúng liệu có phải sẽ bị Fiona trừng phạt không? Bất quá, Fiona không hề để ý tới tiểu tiết đó, trong mắt Fiona hiện lên tiếu ý, Fiona không phải là không phát hiện ra Văn Sâm có bao nhiêu nhẫn nại. Ý bảo hai nam tử nọ chuyển Berilmonto sang tư thế khác, Fiona dùng roi đẩy Cam Y sang vị trí mới.
Dùng phương pháp đặc thù, hai nam tử kia trói Berilmonto, rồi đem hai chân của gã trói gấp lại lộ ra hạ thân một cách rõ nét. Fiona nhấc chân đẩy cán roi vào trong cơ thể Berilmonto rồi mới hướng nhìn qua Cam Y, ý bảo anh làm tương tự. Nhãn cầu suýt rớt xuống đất, Cam Y cầu cứu ở chỗ Văn Sâm, trong lòng không ngừng lắc đầu, anh không muốn làm a.
“Cục cưng, em nhìn Tiểu Gia Gia biến thành dạng gì rồi kìa.” Văn Sâm đem Cam Y kéo về ghế, hắn cũng không muốn miễn cưỡng Cam Y. Fiona nghe theo, không có tiếp tục đòi hỏi ở Cam Y nữa mà bắt đầu chuyển qua đợt điều giáo thứ hai.
Toàn bộ đạo cụ trong phòng đều được Fiona sử dụng ít nhất một lần trên người Berilmonto, mấy đồ đạo cụ nơi đây xem chừng còn đáng sợ hơn đồ của Berilmonto nữa. Cam Y nhìn từ đầu đến cuối đều trợn mắt há mồm, tim trong ***g ngực nhảy loạn liên hồi. Trong giới SM, sáp nến và roi ra quả thực chỉ như một tiểu oa nhi mà thôi. Sống lâu như thế, cho đến tận hôm nay Cam Y mới thấu hiểu thế nào là cảnh đời.
Ngồi bên cạnh Berilmonto uống một ly rượu nho, Fiona đem roi giao cho thủ hạ, rồi đứng dậy đi đến trước mặt Văn Sâm không nói không rằng hôn lên cánh môi của hắn. Màu đỏ đặc trưng của rượu nho theo nơi tương giao giữa hai cánh môi chảy một đường xuống cằm rồi lượn vòng trên chiếc cổ trắng nõn của Fiona, sau đó biến mất ở thắt lưng. Văn Sâm dùng sức nâng cả người Fiona lên. Fiona rất phối hợp, đem hai chân của mình quấn quanh thắt lưng của Văn Sâm, rồi túm lấy tóc kéo Văn Sâm rời đi cánh môi của mình, để hắn chuyển tới trên cổ.
“Tiểu Gia Gia, em tự chơi đi.”
Bỏ lại một câu, Văn Sâm liền ôm Fiona đá văng cánh cửa đằng sau. Cam Y nuốt nuốt nước bọt, không thèm nhìn đến tên Berilmonto bị hành hạ người không ra người kia, mất một lúc mới gật gật đầu. Rất nhanh, tiếng kêu mãnh liệt khi đạt đến khoái cảm tình triều từ sau vách truyền đến, không phải rõ ràng, nhưng cái loại thanh âm như ẩn như hiện đó càng khiến người khác rục rịch. Berilmonto bị hai nam tử kia lôi đi, Cam Y biết, kể từ nay về sau trên thế giới này sẽ không còn tồn tại con người kia nữa. Cúi đầu nhìn chính bản thân mình không có bất kỳ phản ứng nào, Cam Y não nề thở dài, cả đời này anh sẽ không thể trải nghiệm cái gì gọi là hương vị *** rồi.
Đem những điều mất mát đuổi đi thật nhanh, Cam Y tự cổ động tinh thần cho mình, anh có Tiểu Đông là đủ rồi.
Không phải chờ lâu lắm, đại khái qua khoảng hơn mươi mấy phút, Văn Sâm cùng Fiona đã xuất hiện. Fiona đã đổi lại quần áo bình thường, phấn trang điểm trên mặt cũng được xóa đi, hẳn là mới vừa tắm qua. Văn Sâm ôm Fiona, lúc này, cả khuôn mặt Fiona đều nhiễm một tầng màu phấn hồng đặc trưng do mới trải qua tình triều. Cam Y không thể đem Fiona hiện tại sát nhập với người vừa nãy dung nạp thành một được.
“Tiểu Gia Gia, anh sẽ ở lại thành phố B chơi vài ngày, em cho bọn anh ở nhờ một thời gian nhé.” Văn Sâm cười nói.
Cam Y nhếch môi: “Không thành vấn đề.”
Không hỏi Văn Sâm sẽ đem Berilmonto mang đi nơi đâu, Cam Y mệt mỏi ngồi trên xe trở về biệt thự. Đêm nay bị điều giáo chính là Berilmonto, nhưng anh lại không ngừng đổ mồ hôi khắp người, hiện giờ anh cảm thấy rất mệt mỏi. Từ kính chiếu hậu nhìn Cam y ngồi phía sau, trong mắt Văn Sâm ánh lên sự đau thương, người hầu của Cam Y đến tột cùng ở nơi nào?
Không cần Cam Y chỉ dẫn, Văn Sâm thuận lợi lái xe trở về biệt thự. Vẫn chưa tới bảy giờ sáng, Khổng Thu và Mục Dã đều chưa rời giường. Quản gia đã thức dậy từ sớm, đi ra dẫn Văn Sâm cùng Fiona tới phòng dành cho khách, còn Cam Y kéo một thân mỏi mệt trở lại phòng của chính mình. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, Cam Y vốn đang mắt nhắm mắt mở lập tức thanh tỉnh không ít.
“Tiểu Đông?”
“Papa, papa đã về.”
Rõ ràng nguyên cả một đêm không ngủ qua, Y Đông nhanh chóng từ giường nhảy xuống chạy đến trước mặt Cam Y. Cam Y ngồi xuống, đau lòng vuốt qua đôi mắt tràn đầy tơ máu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Y Đông có vẻ thật cao hứng lôi Cam Y tiến lại giường, “Papa, papa mệt rồi, mau ngủ đi.”
Nội tâm Cam Y nảy lên hổ thẹn. Đương khi Y Đông đang chuẩn bị chăn gối cho Cam Y thì anh liền ôm lấy bé từ phía sau, khàn giọng nói: “Xin lỗi, Tiểu Đông.”
Xoay người lại, Y Đông nghiêm túc nói: “Papa, không cần nói xin lỗi.” Nói xong, bé kéo Cam Y tới giường, “Papa, ngủ đi.”
Cam Y hôn một cái lên mặt Y Đông, rồi đứng lên cởi quần áo ngoài: “Tiểu Đông, cùng papa ngủ chung đi.”
Y Đông kín đáo nở nụ cười: “Vâng.”
Thay nhanh đồ ngủ, Cam Y ôm chặt Y Đông nhắm mắt lại, ở trong lòng thề rằng sau này tuyệt đối không để Tiểu Đông ngủ một mình nữa.
“Papa, papa biến thành mèo được không?”
“Được.”
Cam Y không nói hai lời liền biến thành mèo con, đổi thành người được ôm.
“Papa, papa mau ngủ đi.”
“Ừm.”
Cam Y vươn đầu lưỡi liếm liếm cằm Y Đông, không đầy mấy phút sau liền phát ra thanh âm grừ grừ đều đặn. Một bàn tay nhỏ ôn nhu vuốt nhẹ lên ‘người’ Cam Y, thực thoải mái, mí mắt của Cam Y càng ngày càng trĩu xuống, thân thể cuối cùng cũng thả lỏng hoàn toàn mà say sưa ngủ trong lòng Y Đông.
Ôm Cam Y, vuốt ve thân thể mao nhung ấm áp, động tác trên tay ngày một chậm đi. Mặt trời dần dần lộ ra, trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều đặn, vững vàng. Đợi trọn một đêm, Y Đông thỏa mãn ngủ say. Đồng dạng với bé, Cam Y dựa sát trong vòng tay Y Đông cũng gợi lên khóe miệng mang theo nụ cười hạnh phúc.