CHƯƠNG 13
Mất hết cả ngày để thu dọn, Khổng Thu mang hết tất cả những gì mình có thể mang đi đóng gói cẩn thận, Dư Nhạc Dương sẽ giúp cậu tìm công ty chuyển phát gửi thẳng đến thành phố S. Trong lúc đóng gói đồ, sắc mặt của Dư Nhạc Dương vẫn không tốt lên chút nào, hắn vẫn hy vọng Khổng Thu sẽ đổi ý mà ở lại.
“Nhạc Dương, phòng này cậu rao bán giúp tôi nhé, cả xe của tôi nữa.”
“Tôi giúp cậu cho thuê đã, rồi có bán hay không thì tính sau. Còn xe của cậu thì cứ để tôi lo.”
“Cũng được.”
Khổng Thu không phải không nhìn ra ánh mắt đầy mất mát của Dư Nhạc Dương, nhưng cậu thật sự không tài nào lưu lại nơi đây được nữa.
Không biết có phải những lời hôm qua Khổng Thu nói có tác dụng hay không, mà hôm nay Blue đối với Dư Nhạc Dương không còn hung ác như trước, chỉ là không thèm để ý đến hắn mà thôi. Dư Nhạc Dương cũng vì Khổng Thu phải đi, tâm tình không tốt, nên cũng không có tâm trạng đi trêu chọc Blue. Đúng 9h tối, sau một ngày mệt mỏi, cả ba quay lại nhà Nhạc Dương ăn cơm, rồi đi ngủ sớm.
Thu dọn phòng ở xong, Khổng Thu có cảm giác lần này cậu sẽ thật sự phải rời khỏi thành phố C, thật sự rời khỏi Dư Nhạc Dương. Nói không có gì là tự lừa mình dối người, nhưng vì cậu, vì hắn, và vì tình bằng hữu bao lâu nay của hai người, Khổng Thu chỉ có thể đem tất cả nén chặt nơi đáy lòng. Thực ra, cậu dọn tới thành phố S, không phải chỉ vì muốn quên đi mối tình đau khổ, mà còn vì đây là công việc mà không phải ai cũng có thể có được.
Trong lòng tự nhủ không biết bao nhiêu lời xin lỗi dành cho Dư Nhạc Dương, Khổng Thu ôm chặt Blue trên chiếc giường xa lạ, cả đêm không tài nào an giấc.
Ngày hôm sau, Dư Nhạc Dương lấy tư cách chủ nhà, mời Khổng Thu và Blue đi ăn uống thả cửa. Tụa hồ đã nghĩ thông suốt, Dư Nhạc Dương lại bắt đầu trêu chọc Blue, kết quả hắn phát hiện ra Blue căn bản chẳng thèm để ý đến hắn, khiến hắn chỉ có thể đem sự giận dỗi này tố cáo với Khổng Thu. Mà Khổng Thu chỉ cảm thấy hả hê nhìn Nhạc Dương tức giận tới giậm chân bình bịch, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cậu vẫn quen nhìn một Dư Nhạc Dương như thế này hơn.
Ngày ly biệt cuối cùng cũng đến, mặc cho Dư Nhạc Dương có bao nhiêu bất mãn, Khổng Thu vẫn phải rời đi. Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm như thế, cha mẹ Khổng Thu đều định cư ở nước ngoài, nên cậu đã đồng ý với hắn, vào Tết Nguyên Đán sẽ mang Blue về thành phố C. Đến lúc này, Dư Nhạc Dương mới vui vẻ tiễn cậu lên đường. Bất quá Blue không hiểu sao lại gầm nhẹ hai tiếng bực mình.
Khởi động xe, vẫy tay chào tạm biệt thêm lần nữa, Khổng Thu đem tám năm tương tư của mình nén xuống thành sức mạnh giẫm lên chân ga, mang theo con mèo quan trọng nhất của cậu lên đường trở về thành phố S. Nhìn bóng hình Dư Nhạc Dương trên kính chiếu hậu, đến khi thân ảnh của hắn không còn, Khổng Thu vẫn nhịn không được mà ướt đẫm đôi mi.
“Meo meo ngao!”
“Blue, ta chỉ có chút thương cảm thôi mà.”
“Ngao ngao ngao!”
“Blue, mi là một con mèo đó, làm ơn kêu như mèo bình thường giùm ta.”
“Ngao ngao ngao ngao!”
“Được rồi, được rồi, ta không thương cảm nữa, mi cũng đừng lộn xộn, cẩn thận hai chân sau của mình kìa.”
“Meo meo ô ô!”
Kiên quyết bóp bóp đầu Blue, Khổng Thu mở nhạc lên, tâm tình cũng dần dần hồi phục. Liếc mắt nhìn về phía Blue đang chăm chú quan sát cậu, Khổng Thu đành phải giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi, ta sai rồi, ta cam đoan từ nay về sau sẽ không đau khổ vì Dư Nhạc Dương nữa, được chưa?” Thật sự mất hết danh dự mà.
“Ngao?”
“Ta đảm bảo.”
Đôi mắt mèo đang trân trối nhìn cậu dần trở lại bình thường, Blue chuyển sang thế nằm sấp, bày ra bộ dáng đang say ngủ. Sáng nay mới hơn 5h đã phải dậy, nó vẫn còn chưa ngủ đủ.
“Blue, mi ngủ đi, tới nơi ta sẽ gọi mi dậy.”
“Meo…..” Thanh âm nhỏ xíu vang lên.
Vuốt ve đầu Blue, Khổng Thu lại chuyên tâm lái xe. Cậu biết vì cả đêm qua cậu không an giấc, làm cho Blue gần như phải thức trắng, cả đêm không ngừng liếm láp an ủi cậu.
Khổng Thu cũng không rõ tại sao bản thân lại dễ dàng đem tất cả bí mật trong lòng kể cho Blue nghe, lại còn tâm sự với nó. Tựa như một khi đã bắt đầu, thì không tài nào dừng lại được. Không tiếp tục nghĩ sâu hơn xem bản thân có nên làm vậy hay không, Khổng Thu khẽ cười, có lẽ trên đời này, Blue chính là“người” duy nhất mà cậu có thể trải hết lòng mình.
Xe chạy như bay về thành phố S, Khổng Thu thỉnh thoảng lại liếc nhìn Blue một cái. Nhìn nó ngủ cứ liên tục phát ra những tiếng gử gử đầy thoải mái, tâm cậu như mềm hẳn ra. Blue, ta không nói chơi, ta thật sự muốn mang mi đi vòng quanh thế giới. Ta tin rằng, đời này có mi là bạn, trái tim ta sẽ không còn cô đơn nữa.
Mở cửa, giày cũng không thèm cởi, Khổng Thu trực tiếp ôm Blue đặt lên ghế salon, rồi chính mình cũng nằm xuống bên cạnh.
“A, cuối cùng cũng về đến nhà, mệt chết đi được.”
“Meo meo.”
Đầu lưỡi mang theo sự trêu chọc, liếm liếm lên gương mặt gần trong gang tấc kia.
Nhắm mắt lại, mặc cho Blue liếm láp mặt mình, một lúc sau, Khổng Thu mới ngồi dậy với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi: “Ta ra xe mang đồ vào đã.”
“Meo meo.”
Lảo đảo ra khỏi cửa, Khổng Thu liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 10h. Vì trên đường bị kẹt xe, nên cậu về hơi trễ so với dự tính. Suy nghĩ một lúc, Khổng Thu quyết định gọi cho trợ lý, để báo là cậu đã về đến nơi.
“Khổng tiên sinh, 2h chiều nay ngài có cuộc họp ở công ty.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Khổng tiên sinh đi đường có thuận lợi không?”
“Có, rất tốt. Tiểu Trương, gần đây tôi không tiện đi ngoài quá lâu, nên đừng xếp cho tôi lịch công tác ngoài trời nhé.”
“Vâng, là vì con mèo của ngài sao?”
“Ừ, nó bây giờ đang cần người chăm sóc.”
“Vâng ạ.”
“Cám ơn cô nhiều nhé.”
Cúp điện thoại, Khổng Thu thở dài một hơi, xoa xoa bả vai cứng ngắc của mình, thật là mệt muốn chết mà. Đem hành lý để hết lên bàn, Khổng Thu nhanh như chớp cùng Blue đi đánh răng rửa mặt, lúc này, dù không cần nằm trên giường, cậu vẫn có thể mơ thấy Chu Công.
Vì đã ngủ suốt cả chặng đường về, nên lúc này Blue không cảm thấy mệt, lại càng không buồn ngủ. Được ngủ trên giường của mình, cả người Khổng Thu liền trở nên nhẹ nhàng, dễ chịu, cánh tay ôm Blue đã trở nên vô lực. Xoay người, Khổng Thu nằm ngửa, vươn tay vuốt ve Blue. Đôi mắt mèo to tròn mở lớn, không chịu chút ảnh hưởng nào từ không gian hắc ám xung quanh, tầm mắt nó khóa chặt trên gương mặt đang say ngủ của cậu.
So với lúc mới nhặt được Blue, khí sắc của Khổng Thu đã khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn rất gầy. Không biết là vì cậu luôn phải chăm sóc Blue, hay tại mấy hôm nay sớm chiều chung nhà với Dư Nhạc Dương nên mới thế.
Blue chống nửa thân trên đứng dậy, mắt vẫn chăm chú nhìn Khổng Thu, trong đôi mắt mèo hiện lên ý nghĩ xa xăm. Một con mèo sao lại có thể suy nghĩ sâu xa được kia chứ. Nhưng đối với một con mèo đặc biệt như Blue mà nói, thì có lẽ không gì là không thể cả.
“Blue….” Một tiếng kêu khẽ đánh vỡ suy nghĩ trong đầu Blue, mắt nó khẽ giật, rồi chuyển sang thành vui sướng. Người vừa kêu nó lại xoay người, tay vô thức sờ sờ khoảng trống bên cạnh, Blue vội chui vào, lấp đầy khoảng trống đó, để bàn tay đang sờ loạn kia chạm vào mình.
“Blue… đừng chạy lung tung….”
Một khối mềm mại cọ cọ vào ***g ngực, thanh âm của Khổng Thu cũng im bặt.
Lưỡi mèo khẽ vươn ra, nhẹ nhàng mà chậm rãi liếm lên đôi môi Khổng Thu, trên môi vẫn còn vương mùi kem đánh răng thơm ngát. Bị nhột, Khổng Thu khẽ liếm liếm môi, không hề phát hiện đầu lưỡi của mình đã chạm nhẹ vào khóe miệng Blue.
“Meo meo…”Kêu một tiếng thật trầm, thật nhẹ, Blue nâng chân trước của mình, khoác lên vai Khổng Thu, toàn thân nó gắt gao dán chặt vào người cậu. Nó cũng không làm gì, cũng không tiếp tục liếm Khổng Thu nữa, nó chỉ như vậy ngắm nhìn Khổng Thu, chăm chú nhìn, nhìn mãi cho đến khi trời sáng.
Ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy, Khổng Thu bỗng thấy toàn thân vô lực. Nhưng nghĩ đến chiều nay còn có cuộc họp, hơn nữa bụng cũng đã đói đến phát đau, cậu không thể không rời giường được.
“Blue, chiều nay ta có cuộc họp, mi có muốn đi chung không?”
“Meo meo!”
“Vậy lát nữa mình đi, sẵn ghé mua chút đồ đến công ty ăn. Lúc ta họp, có tổng tài ở đó, mi không thể vào được. Mi chờ ta trong phòng làm việc nhé?”
“Meo meo ô.”
Vệ sinh cho mình và Blue xong, Khổng Thu đem Blue bỏ vào trong cái giỏ xách mèo, rồi mang theo laptop, cùng Blue ra khỏi cửa. Bầu không khí trong công ty thật nhẹ nhàng, dù sao công việc của cậu cần chính là không gian tự do để phát huy tính sáng tạo. Là một nhiếp ảnh gia cao cấp, Khổng Thu không chỉ có một văn phòng riêng cùng một đội ngũ nhân viên phụ trợ, mà cậu còn được ưu tiên mang theo vật nuôi đến công ty. Đối với “đại môn bài” như cậu, công ty luôn có những ưu đãi nhất định.
Mua một phần gồm bốn món, một canh và hai phần cơm ở canteen dưới lầu, Khổng Thu mang Blue lên văn phòng. Khổng Thu tới làm không lâu, nhưng bởi vì tính cách cậu không có gì “đặc biệt”(aiz, mọi người cũng biết đó, mấy người làm nghề này thường rất cổ quái nha), cũng không làm ra vẻ “đại môn bài”, nên tất cả mọi người trong công ty đều đối với cậu rất tốt.
Chào hỏi từng đồng nghiệp, cũng không giải thích trong giỏ cậu đang mang cái gì, Khổng Thu đẩy cửa văn phòng ra, đặt laptop sang một bên, rồi ôm Blue ra ngoài.
“Blue, có làm đau chân mi không?” Khổng Thu lo lắng vuốt ve hai chân sau của Blue.
“Meo meo ô ô ” Cọ cọ.
“Vậy là tốt rồi!” Xoa xoa đầu con mèo, Khổng Thu đem thức ăn đặt lên bàn trà. Văn phòng của cậu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cái gì cần có thì đều có, chỉ là trong này hơi có chút lộn xộn, nơi nơi đều là tạp chí và ảnh chụp.
Đem thức ăn cho vào cái chén chuyên dụng, rồi lại cho thêm một ly nước, Khổng Thu ôm Blue đến chỗ bàn trà, còn mình cũng nhanh chóng dùng bữa.
Một người một mèo đang dốc lòng ăn cơm, chợt có người gõ cửa.
“Mời vào.” Khổng Thu dừng tay, rút khăn ra lau miệng. Người vừa vào làm cậu có chút kinh ngạc, đó chính là phó tổng thiết kế, Mục Dã.
Người này nhìn thấy đồ ăn cùng con mèo đang nằm trên bàn trà của Khổng Thu, có chút nhíu mày: “Đang ăn cơm? Là mèo của cậu sao?”
“Vâng.” Khổng Thu thản nhiên cười cười: “Mục tổng có chuyện gì sao?”
Tuy đã 35 tuổi, nhưng Mục Dã lại nhìn như người chưa quá 30, hàng lông mi dày đẹp, cùng thanh âm mang theo từ tính đã hạ gục biết bao con tim yếu đuối.
“Cậu xin nghỉ phép một tuần, lại thêm Tiểu Trương báo cậu đã quay về thành phố C, khiến tổng tài lo cậu không muốn về đây, nên đặc biệt bảo tôi tới để dò xem ý cậu thế nào.” Mục Dã thành thật nói ra mục đích của mình, rồi mới đến chỗ cái ghế còn trống kế bên bàn trà mà ngồi xuống.
Khổng Thu trong lòng vô cùng khó chịu, tồng tài muốn hỏi ý của cậu, sao lại phải nhờ phó tổng thiết kế? Muốn tìm thì cũng phải tìm trợ lý hoặc thủ trưởng của cậu chứ?
Ngồi vào ghế sofa, Khổng Thu vẫn duy trì nụ cười lịch sự, nói: “Tổng tài quá lo rồi. Khi tôi đến đây có chút vội vàng, bên kia có một số việc còn chưa xử lý xong, lần này trở về, một là để xử lý cho xong, hai là để thăm hỏi bạn bè.”
Mục Dã khẽ thở nhẹ, rồi cười nói: “Vậy là tốt rồi. Tôi đã có cái để nói với tổng tài.”
Khổng Thu có vẻ vẫn chưa ăn xong, nhưng Mục Dã dường như không định đi ra, đã gần 2h, Khổng Thu cười cười với Mục Dã, rồi lại tiếp tục dùng bữa.
Nhìn Khổng Thu một lúc, tầm mắt của Mục Dã lại tung bay về phía con mèo đang chằm chằm quan sát y, khiến y cảm thấy nó thật thú vị: “Là của cậu nuôi sao?”
“Vâng.”
Khổng Thu có chút khẩn trương, ngay lúc cậu nhìn thấy tay của Mục Dã đang định sờ đầu Blue, Khổng Thu theo phản xạ, buông phần cơm của mình ra, duỗi tay về phía Blue, vô tình, tay cậu đã chạm phải tay của Mục Dã.
Mục Dã bỗng sững cả người, còn Khổng Thu thì xấu hổ, vừa nuốt vội miếng cơm trong miệng, vừa rút tay lại, Blue thì giận dữ, vươn vuốt ra cào lên tay Mục Dã. Khổng Thu liền chạy nhanh lại, an ủi, sờ sờ Blue, vội vàng giả thích: “Thật xin lỗi, Mục Tổng, con mèo của tôi tính tình không được tốt, nó không thích bị người lạ sờ vào, nó sẽ cào lại đó.”
Mục Dã chà chà ngón tay, ra vẻ đã hiểu mà cười cười: “Trách không được vừa rồi cậu lại khẩn trương như vậy, thì ra là cậu sợ tôi bị nó cào.”
“À, vâng.” Kỳ thật là do cậu sợ Blue sẽ nổi giận thôi.
Mục Dã nhìn đồng hồ, rồi đứng lên, gương mặt anh tuấn nhìn Khổng Thu đầy vẻ quan tâm: “Tôi không quấy rầy cậu tiếp tục dùng cơm nữa, mau lên, sắp đến giờ họp rồi.”
“Vâng, vậy lát gặp lại.”
“Ngao…”
Mắt nhìn về phía con mèo đang gầm gừ, Mục Dã lại cười với Khổng Thu.
Cậu cũng không buồn suy nghĩ xem nụ cười đó của Mục Dã là có ý gì, thấy y vừa ra khỏi cửa, cậu liền quay về bàn tiếp tục ăn.
“Ngao ô! Ngao ô!” Tức giận! Tức giận nha!
Vươn tay xoa đầu Blue, Khổng Thu ghé sát vào nó: “Nhóc hư, người kia là phó tổng thiết kế đó, làm y bị thương sẽ phiền lắm nha. Đừng vô cớ nổi giận nữa.”
“Ngao ô! Ngao ô!” Móng vuốt vươn ra, Blue ôm lấy cái tay của Khổng Thu vừa bị Mục Dã chạm phải kia, ra sức liếm liếm mãnh liệt.
Khổng Thu khẽ cười, một tay gãi gãi cái cằm của Blue: “Sau này, lúc muốn hất tay người khác, không được duỗi móng vuốt ra, nghe chưa?”
“Ô ô ô…” Nổi giận. Con mèo đang liếm láp không cách nào mở miệng để diễn đạt sự phẫn nộ của mình được.
Chỉ còn mười phút là đến giờ họp, Khổng Thu đành rút tay ra để ăn cho xong bữa. Nuốt vội nuốt vàng quả táo, Khổng Thu ôm Blue đi toilet, may mà phòng cậu cũng có, nên cũng vô cùng tiện lợi, lại không bị người khác nhòm ngó. Cho Blue thêm ít nước vào ly, vuốt ve đầu nó, rồi hôn nhẹ như đang trấn an, xong xuôi đâu đó, Khổng Thu vội mang laptop ra khỏi văn phòng, khóa trái của lại, đi họp.
“Ngao ô ô… Ngao ô ô…” Một con mèo đáng lẽ phải được trấn an, lại đang hướng hai chân sau của mình gầm nhẹ, đôi mắt xanh lam híp thành hai đường chỉ mỏng.