CHƯƠNG 47
Miêu Linh tộc, một chủng tộc thần bí có siêu năng lực cường đại cùng tồn tại song song với thế giới loài người, cũng giống như Tinh Linh tộc và Ma tộc cùng sống tại Ma Huyễn giới. Nhưng Miêu Linh tộc cũng có điểm không giống với Tinh Linh Tộc, đó là bọn họ có thể tự do tiến nhập nhân giới, trong khi con người không cách nào dò xét được nơi ở của họ.
Trẻ con trong Miêu Linh Tộc khi vừa sinh ra đã có thể nhìn thấy năng lực của chúng sau này sẽ thế nào. Nếu khi sinh ra là trong lốt mèo, lại có đôi mắt màu lam, đó chính là người có năng lực mãnh liệt nhất; tiếp theo là mèo mắt đen, cuối cùng là mèo có mắt tím. Còn nếu sinh ra dưới nhân dạng thì mặc kệ màu gì, năng lực cao lắm chỉ có thể đạt mức trung bình. Hiện tượng này không tài nào lý giải được, Tổ tiên Miêu Linh tộc từ ngàn xưa đến nay, mỗi thế hệ đều như vậy, chưa từng có bất kỳ một ngoại lệ nào. Mà hình dạng, tính tình, thậm chí là màu mắt, đại bộ phận đều được di truyền từ cha mẹ, chỉ có một lượng cực nhỏ là có biến dị.
Nếu là người có năng lực cường đại nhất, đương nhiên số lượng vô cùng hiếm. Đối với một gia đình trong Miêu Linh Tộc mà nói, trung bình trong mười đứa trẻ được sinh ra, chỉ cần có thể có một đứa mang lốt mèo mắt lam đã là chuyện đáng vui đáng mừng nhất rồi, thường thì đa số chỉ có mèo mắt đen và mèo mắt tím. Nhưng gia tộc Tát La Cách đời này, năm đứa trẻ sinh ra, đã xuất hiện hai đứa là mèo mắt lam, không những vậy, gia tộc Tát La Cách vốn là một gia tộc cực kỳ hiển hách trong Miêu Linh tộc, nên giờ đây, lại càng được người trong Miêu Linh Tộc tôn kính.
Mà điều này có lẽ là do năng lực siêu cấp cường đại của đương nhiệm đương gia gia tộc Tát La Cách, Thụy Văn Ba Địch Ma – Tát La Cách – Cung, mang lại. Năng lực của Miêu Linh Tộc được phân thành sáu cấp bậc, từ thấp đến cao, phân biệt là: Mạt, Bình, Tỉnh, Cấn, Đường, Cung. Những đứa trẻ sinh ra dưới hình dạng con người, cùng lắm chỉ có thể tu luyện đến cấp “Tỉnh”, Mèo mắt đen và mèo mắt tím thì cao nhất có thể đạt đến cấp “Cấn”, còn mèo mắt lam chỉ cần cố gắng là có thể đạt đến cấp “Đường”, tuy nhiên nếu có thiên tư vĩ đại, thì sẽ đạt đến cấp “Cung”.
Có thể nói “Cấn” là một đường ranh giới. Không nên xem thường chuyện chỉ cách nhau có một cấp bậc, đấy chính là cột mốc mà rất nhiều người trong Miêu Linh Tộc dùng hết cả đời mình cũng không tài nào đạt đến được, chứ đừng nói đến bậc “Đường” và “Cung”. Cho dù là mèo mắt lam đi chăng nữa, muốn đạt đến cấp bậc “Cung” cao nhất cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, có thể nói những người đạt được đến bậc “Cung” trong Miêu Linh Tộc hiếm chẳng khác gì Phượng vũ, Lân giác. Trong tên của Thụy Văn Ba Địch Ma có thể nhận ra được năng lực của ông ấy đã đạt đến bậc “Cung” cao nhất. Mỗi người khi đạt đến một giai đoạn nào đó, phía sau tên sẽ có cấp bậc đại diện để xưng hô.
Chuyện người hầu của Thụy Văn Ba Địch Ma chỉ là một nhân loại không có chút năng lực gì, nhưng vẫn không ngăn được những đứa trẻ sinh ra có được năng lực đặc biệt. Thụy Văn có bốn con trai và một con gái, trong đó con trai trưởng và con trai út khi vừa sinh ra đã là mèo mắt lam, điều này khẳng định sau này lớn lên hai đứa trẻ này có thể sẽ đạt đến cấp “Đường”, mà trong hai đứa, con út Đề Cổ Cát Kha lại có hoa văn hỏa diễm màu lam hiếm thấy, trong Miêu Linh Tộc, những đứa trẻ có hỏa diễm đặc thù này đều là những người có năng lực dễ dàng đạt đến bậc “Cung”, mà hỏa diễm này ngay cả Thụy Văn Ba Địch Ma cũng không có.
Khi Đề Cổ Cát Kha được sinh ra đã phá vỡ lời truyền dạy về việc người hầu nhân loại không thể sinh ra con có năng lực cường đại, điều này khiến cho tất cả tộc nhân trong Miêu Linh Tộc hiểu rằng mẫu thể không hề ảnh hưởng đến năng lực của con cái đời sau, mà mọi thứ đều do năng lực của cha quyết định.
“Nếu Blue khi sinh ra đã là một con mèo mắt lam, lại có hỏa diễm màu lam, hẳn là năng lực phải rất mạnh, vậy sao lúc gặp em, anh ấy lại bị thương nặng đến vậy?” Nghe đến đây, Khổng Thu nhịn không được đưa ra nghi vấn, đây chính là điều mà cậu muốn biết nhất.
“Ách..” Cam Y lộ vẻ xấu hổ, có chút ngượng ngùng mà gãi gãi mũi mấy cái, “Đó là do, ờ, do anh tay chân lóng ngóng giúp không được lại gây thêm họa, ngộ thương cậu ấy.”
“Ngộ thương?” Trên mặt Khổng Thu hiện lên vẻ thúc giục.
Uống một hớp nước, Cam Y nói: “Đề Cổ vốn là đứa trẻ có thiên phú cao nhất trong nhà bọn anh, nhưng… cậu ấy lại lãng phí thiên phú của mình, sau khi năng lực đạt đến “Tỉnh”, thì cậu ấy…. không bao giờ thăng cấp được nữa.”
“Sao lại như thế?”
Trong mắt Cam Y cũng hiện lên sự nghi hoặc: “Không biết. Mèo mắt lam khi sinh ra thiên tính lạnh lùng, không thích giải thích, mà cậu ấy cũng không chịu nói cho mọi người biết nguyên nhân là gì.”
“Vậy sau đó thì sao?”
Cam Y kể tiếp: “Chuyện năng lực của Đề Cổ cao hay thấp đối với gia tộc mà nói là chuyện phi thường trọng yếu, chuyện này vốn phải do cha đích thân ra mặt giải quyết, nhưng sau khi cha đạt đến bậc “Cung” thì ngoại trừ mẹ ra, bất luận là ai ông cũng không quan tâm. Sau đó…. sau đó, đại ca đành phải ra tay.”
“Ra tay?”
Cam Y thở dài, nói: “Vào ngày đại ca đạt đến bậc “Đường”…. anh ấy đã phế đi năng lực vốn có của Đề Cổ, trực tiếp đánh cậu ấy quay về hình dạng mèo tối nguyên thủy như lúc mới sinh. Anh vốn muốn giúp Đề Cổ, nhưng kết quả lại vì một phút sai lầm mà lỡ tay quăng cậu ấy đến nhân giới, sau khi đáp xuống lại còn bị xe tông phải. Do không còn năng lực tự bảo hộ, lại đang bị thương, nên không tài nào tránh né. May mà gặp được em.”
Khổng Thu khi nghe đến từ “Đường”, trong đầu không hiểu sao liền hiện ra gương mặt của nam nhân băng lãnh kia, mà sau khi Cam Y nói xong, cậu liền hít vào mấy ngụm lãnh khí.
“Sao đại ca của anh lại có thể làm như thế được!!! Tại sao lúc đó các anh không đến cứu anh ấy?! Nếu em không xuất hiện kịp thời thì không phải Blue bây giờ ngay cả mạng cũng không còn sao!!!”
Cam Y giật giật khóe môi, rồi mới nặng nề thờ dài một hơi, đáp: “Đại ca không cho phép bất kỳ ai đi cứu cậu ấy. Anh ấy nói nếu Đề Cổ đã muốn lãng phí thiên phú của mình thì cứ tự nhiên mà lãng phí đi.” Thấy vẻ mặt phẫn nộ của Khổng Thu, Cam Y đành nhẹ giọng khuyên nhủ: “Kỳ thật đại ca làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho Đề Cổ mà thôi. Chỉ cần Đề Cổ chịu đựng được, năng lực cậu ấy hoàn toàn có thể vượt xa đại ca, thậm chí còn có thể đạt đến “Cung” nhanh hơn đại ca gấp mấy lần. Em phải biết là tuy cùng một cấp bậc “Cung”, nhưng cũng phân ra mạnh yếu khác nhau, mà Đề Cổ chỉ cần đạt đến “Cung” sẽ là người cực kỳ mạnh.”
Khổng Thu vừa tức vừa đau lòng mà nói: “Nhưng nói sao đi chăng nữa Đề Cổ cũng là em trai ruột thịt của hắn, sao lại có thể máu lạnh vô tình như vậy!!!”
Cam Y cười khổ nói: “Anh cũng không biết nói sao cho phải, mèo mắt lam thiên tính lạnh lùng, hơn nữa, theo đà thăng cấp của năng lực, mà bọn họ sẽ càng ngày càng trở nên lạnh nhạt, lãnh đạm, càng ngày càng chuyên chế. Trong mắt của cha bọn anh hiện nay chỉ có một mình mẹ, chỉ sợ cho dù bọn anh có trọng thương sắp chết trước mặt ông, ông cũng không thèm để ý đến. Sở dĩ đại ca chọn lúc sau khi đạt đến “Đường” mới làm vậy với Đề Cổ, là vì anh ấy muốn Đề Cổ có một kẻ thù nặng ký, để cậu ấy có động lực tu luyện. Em xem, Đề Cổ chỉ cần dùng mấy tháng ngắn ngủi đã gần đạt đến “Mạt” rồi, trước đây, cậu ấy phải dùng rất nhiều năm mới có thể đạt đến “Mạt” đó. Tuy là thủ đoạn của đại ca có chút đặc biệt, nhưng ước nguyện ban đầu vẫn là vì Đề Cổ. Nếu như là hiện tại, đại ca khẳng định cũng không thèm để ý, người duy nhất anh ấy quan tâm lúc này chỉ có người hầu của mình mà thôi. Hiện tại bọn anh trong mắt của đại ca và cha chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ.”
Khổng Thu rất muốn chạy vào nhà tắm ôm chầm lấy Blue đang liều mạng tu luyện trong bồn tắm, cậu muốn nói với người kia rằng, anh không cần phải theo đuổi năng lực gì hết, bằng không, anh chỉ cần luyện đến “Tỉnh” là được rồi, không cần phải luyện lên cao hơn làm gì. Không chỉ vậy, Blue hiện tại đã lạnh như băng, cậu không dám tưởng tượng đến bộ dáng của Blue sau khi anh đạt đến “Cung”. Chợt nghĩ đến nam nhân kia, Khổng Thu sợ run cả người.
“Nhất định phải dùng phương pháp này để ép buộc anh ấy sao? Có lẽ bản thân Blue cũng không hề muốn đạt đến bậc cao nhất.”
Cam Y lắc đầu, nghiêm túc nói: “Năng lực của Đề Cổ không phải là chuyện của một mình cậu ấy. Miêu Linh Tộc tuy đã tồn tại hàng vạn năm nay, nhưng không hề có dòng dõi chính thống nào tồn tại tuyệt đối. Miêu Linh Tộc không chỉ có giặc ngoài mà thù trong cũng không ít. Nếu năng lực của một gia tộc không đủ mạnh, một khi thù trong giặc ngoài cấu kết làm loạn, gia tộc đó sẽ bị phá hủy hoàn toàn, đó cũng chính là lý do mà các gia tộc đều sinh rất nhiều con cháu, nhưng dù vậy, số lượng tộc anh so với nhân loại vẫn rất ít. Đề Cổ không phải chỉ có trách nhiệm phải bảo vệ gia tộc, mà còn phải bảo vệ người hầu của cậu ấy, đó chính là em. Không những vậy, sau này còn phải bảo vệ con của hai người, đến khi chúng có khả năng tự bảo vệ bản thân thì thôi. Đây là trách nhiệm mà cậu ấy không thể nào trốn tránh được. Cho nên tuy là anh không nhẫn tâm, nhưng anh cũng không nghĩ cách làm của đại ca là sai, nếu có hối hận thì cũng chỉ vì một phút sơ sẩy của anh đã hại cậu ấy bị trọng thương ảnh hưởng đến tính mạng thôi, anh thành thật xin lỗi.”
Mắt Khổng Thu trợn to, miệng khẽ nhếch, cậu vừa mới… nghe được cái gì? “Con, đứa nhỏ? Đề Cổ có con với ai? Các anh có chế độ nhất phu đa thê hả?”
Cam Y sửng sỡ: “Nhất phu đa thê? Không, bọn anh dù sao cũng không phải là mèo chân chính, sao lại có chuyện đó, bọn anh tuyệt đối trung thành với người hầu mà mình đã nhận định. Hơn nữa, tộc nhân của Miêu Kinh Tộc trọn đời chỉ có một người hầu, điều này khi vừa sinh ra đã được quyết định, đây cũng chính là nguyên nhân chính khiến cho dân số của Miêu Linh Tộc không được nhiều như nhân loại. Tuy là bọn anh trung bình có thể sống đến những năm trăm tuổi.”
“Năm trăm tuổi?!”
Âm điệu của Khổng Thu tăng lên mấy nốt, sắc mặt nháy mắt liền tái nhợt, cậu… cậu có thể sống đến một trăm tuổi e đã là kỳ tích rồi!
“A, không cần lo, không cần lo.” Cam Y lập tức cười cười đáp: “Chỉ cần cùng chủ nhân của mình ký kết khế ước, người hầu sẽ có thể cùng chủ nhân bạch đầu giai lão. Bất quá một khi chủ nhân qua đời, người hầu cũng không thể nào sống tiếp. Mẹ của anh nay đã hơn hai trăm tuổi rồi đó.”
Khổng Thu nuốt nuốt nước miếng, không biết cảm xúc hiện tại của cậu nên nói thế nào cho đúng. Năm trăm tuổi, cậu có thể sống đến năm trăm tuổi… Cậu có thể cùng Blue sống đến trọn đời, đồng sinh cộng tử, cậu có thể cũng Blue sống đến bạc dầu, cậu, cậu…
“Em sẽ có con với Blue sao?! Em? Em?” Ngón tay của Khổng Thu run run tự chỉ về phía mình.
Phản ứng của Cam Y làm cậu chấn động lên tận chín tầng mây. “Nghĩa vụ của người hầu là lưu lại con cháu cho chủ nhân.”
“Em là nam nha!” Khổng Thu từ trên giường đứng lên, thanh âm lại vô thức tăng lên mấy nốt, cao đến đụng nóc nhà luôn.
“Anh biết.” Thái độ của Cam Y vẫn vô cùng thản nhiên, “Nhưng nếu anh đoán không lầm thì hẳn là Đề Cổ đã ký kết khế ước với em rồi.”
Khổng Thu ngốc ngốc gật gật đầu.
“Thì đúng rồi. Sau khi ký kết khế ước, chỉ cần chủ nhân nguyện ý, thì có thể làm cho người hầu thụ thai con của mình. Điểm khác nhau duy nhất chính là nữ nhân sẽ sinh sản tự nhiên, còn là nam nhân thì phải sinh mổ. Bất quá em cứ yên tâm, trình độ y thuật của Miêu Linh Tộc cao siêu hơn nhân loại rất nhiều lần, sẽ không làm em đau đâu.”
Ực, ực, ực, cậu nuốt nuốt nước miếng, cứng ngắc cúi đầu xuống, trân trối nhìn vào cái bụng bằng phẳng của mình, cậu, có một ngày, sẽ phải sinh mổ, em bé,…. con….
“Cái này, cái này…. cái này… cái này…” Hầu kết không ngừng di chuyển, Khổng Thu không biết phải diễn tả thế nào: “Anh nói là, chỗ này của em… sẽ có… sẽ có… em bé? Baby? Children?”
“Đúng vậy.” Cam Y nhíu mi,”Bộ em không muốn sao?”
“Cái này, cái này, cái này….” Khổng Thu sờ sờ lên bụng, tựa như bên trong đã có em bé rồi, “Nhưng em là… là nam mà!”
“Anh biết chứ.” Cam Y hiểu ý cậu mà lên tiếng giải thích, “Namgiới nhân loại đương nhiên sẽ không thể mang thai, nhưng bọn anh không phải là nhân loại. Sau khi ký kết khế ước với bọn anh xong thì tự nhiên em sẽ không còn là nhân loại bình thường. Mà thế thì việc có thể mang thai cũng đâu phải là chuyện không thể.”
Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, thực sự yên lặng, thực sự…… Không biết bao nhiêu phút trôi qua, Khổng Thu nâng tay trái lên, thần sắc đờ đẫn: “Đã… đã khuya rồi.”
“Aiz.” Cam Y chu chu mỏ, vô cùng không cam lòng buông cái chăn ấm áp trong tay xuống. Chớp mắt một cái, trên ghế sofa đã có thêm một con mèo mà thiếu đi một người nào đó. Trước khi vào bồn tắm, Blue đã cảnh cáo, lúc đi ngủ Cam Y phải biến lại thành lốt mèo.
Em bé…. Miêu Linh Tộc…. khế ước… mèo mắt lam….. định mệnh xác nhận…. sống đến bạc đầu….. Sáng sớm mai ngủ dậy, Blue vẫn còn là miêu yêu, cậu vẫn còn là một nam nhân “bình thường”, Miêu Linh Tộc chỉ là một truyền thuyết xa xôi, bụng cậu cũng sẽ không đột nhiên to lên vì mang thai. Cậu không ghét em bé, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ tự mình sinh em bé, đây không phải là chuyện chỉ có nữ nhân mới làm được sao? Đây không phải chỉ có trong tình tiết của mấy tiểu thuyết XX mà hủ nữ hay đọc thôi sao? Kéo chăn che kín mặt lại, Khổng Thu cắn chặt miệng, suy nghĩ hỗn loạn. Hỗn loạn đến mức cậu quên hỏi Cam Y rốt cuộc đại ca của bọn họ là ai, và có phải mẹ của họ cực kỳ hâm mộ thời trang Hello Kitty hay không.