Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 33: Chương 33




- phiền!_ Anh phán một câu lạnh lùng

- đồ.... _Tiểu Đan định đấu mồm với anh nhưng chợt nhớ ra gì đó rồi im lặng trong giây lát. Sau đó bỗng nhiên cô đứng bật dậy.

- chết tiểu San!_ cô kêu lên một tiếng rồi chạy vụt ra khỏi lớp trong sự ngạc nhiên của mọi người.

- Tiểu Đan đi đâu vậy? Tiểu San làm sao?_Tiểu An cũng bất ngờ trước hành Động lạ của nhỏ bạn nên chạy theo.

Sau đó Anh Kiệt Và Tuấn Anh nhiều chuyện cũng nói gót theo sau. Chỉ có mình Hàn Phong còn trong lớp. Anh lắc đầu khó hiểu nhìn 2 thằng bạn rồi dửng dưng xem như chưa có chuyện gì.

........

Sau khi 4 người họ chạy xuống đến sân, đập vào mắt là hình ảnh rất kì vĩ. Giữa sân là một cô gái, 2 tay đang cầm 2 thùng đầy nước dang ngang. Một chân co lên chỉ đứng trụ bằng chân còn lại. Trên đầu đội một trái banh gai nhỏ. Cô mất thăng bằng lắc lư qua lại.

Bên cạnh là ông thầy đang nhịp nhịp cây roi đi vòng quanh. Miệng thì luôn nói

- đứng thẳng lên!

-không được nhúc nhích!

- không được làm rơi quả bóng!

- cho chừa cái tội!

Vâng và cô gái thảm hại đó không ai khác là TIỂU SAN. sau một vòng thi đấu chạy điền kinh thì thí sinh mang tên Tiểu San đã đầu hàng trước huấn luyện viên dày dặn kinh nghiệm mang tên "Nguyễn Văn Giám Thị ".

và hiện giờ cô đang chịu phạt cho những phút nông nổi của mình.

- chuyện gì xảy ra vậy?_ Tiểu Đan và Tiểu An chẳng hiểu gì cả, 2 anh kia cũng ngơ ngác nhìn.

- hu hu.... _Thấy tụi chiến hữu Tiểu San mếu máo.

- cô sao vậy? bỏ ba cái này xuống đi!_ Anh Kiệt đến bên cạnh nói

- hu hu không biết không bỏ được!_ cô rưng rưng nước mắt trả lời.

- sao lại không? mày bỏ đi đứng như vậy không mỏi hả?_ Tiểu An tiếp lời

- tôi không cho phép_ Thầy giám thị như không khí giờ mới lên tiếng (vậy mà ổng nói ổng thánh thiện á)

- Tại sao lại phạt cậu ấy? ^Tiểu Đan hỏi

- rất nhiều lỗi! đi trễ, leo tường, gạt giáo viên, trốn tránh không nhận tội!_ ông liệt kê ra những tội án của Tiểu San

- tôi muốn ông bỏ hình phạt cho cô ấy_ Anh Kiệt nói chắc nịch, ánh mắt quả quyết làm ông thầy xao Động trong khi Tiểu San đang khổ sở lắc lư qua lại.

- không!_ Lấy chí khí anh hùng ra ong trả lời dứt khoác.

- coi bộ ông chán làm giáo viên ở trường này rồi!_ Anh Kiệt phán một câu làm ông run sợ

"Khó khăn lắm mới vô nơi tầm cỡ như vầy làm được, công việc nhàn hạ, lương cao không lẽ vì con nhỏ này mà mất việc " ông thừa biết Anh Kiệt là thiếu gia trong gia đình thuộc top 10 tỉ phú thế giới, cũng là cổ đông lớn của trường. Đắt tội với anh thì không mấy tốt đẹp. Thôi thì nhượng bộ vậy.

- thôi được rồi!_ Ông hạ giọng nói rồi rời đi.

Tiểu San mừng rõ trút bỏ những gánh nặng xuống. Thở phào nhẹ nhõm.

- cũng tai cái tội!_ Anh Kiệt trách mốc.

- hic... nè... đánh tôi nè... đau chết!_ cô mếu như con nít chìa tay ra khoe những vết đỏ bị ăn roi

- kệ cô_ Anh Kiệt tỏ vẻ không quan tâm.

- sao lại bị đánh_ Tuấn Anh lên tiếng hỏi

- thì làm... làm rơi banh, đổ nước... hu hu_ Tiểu San trở nên nhỏng nhẽo bất thường. 2 con bạn cùng Tuấn Anh phì cười trước cô.

Anh Kiệt ngó lơ chẳng thèm nhìn.

Nhưng lát sau cũng lôi lên phòng y tế bôi thuốc nhưng miệng thì luôn càm ràm. Làm bộ làm tịch chứ thật ra quan tâm thấy mồ.

Tiểu San hoá thành con mèo nhỏ để mặc cho anh Kiệt làm gì thì làm, không cải như trước nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.