Bộ Bộ Kinh Tâm 2

Chương 29: Chương 29




Ra khỏi cửa hàng bán ngọc được một lúc, Hoằng Lịch phân phó Lý Dục lấy ra giấy tờ, quay lại cười nói với Hoằng Hãn “Hãn nhi, em đối chiếu các khoảng thu chi này thử xem”. Nhìn chồng tập giấy dầy cộm, sắc mặt Hoằng Hãn vui vẻ, cầm lấy quyển phía trên cùng, đảo lại để xem, khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú và nghiêm túc.

Đứng bên cạnh Hoằng Lịch, Lý Dục có phần bất ngờ nhếch miệng, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng nhìn qua khắp chúng ta, biểu cảm vừa rồi lập tức được thu lại. Hắn nhẹ giọng “Tiểu thư, lâu rồi không đến”. Ta mỉm cười hơi gật đầu, đoạn nói với Hoằng Lịch “Cứ làm chuyện của các người đi, không cần quan tâm chúng ta”. Hoằng Lịch khóe miệng có tia cười hướng qua Phó Nhã nói “Chăm sóc ngạch nương, bọn ta sẽ quay lại ngay”. Phó Nhã đáp trả bằng giọng điệu ngọt ngào, Hoằng Lịch sắc mặt hờ hững xoay người vương giả bước ra cửa. Lý Dục thi lễ, nhanh chân bước theo.

Phó Nhã bưng lên một ấm trà, rót ra hai cái chén cho bọn ta, rồi ngay ngắn ngồi vào đối diện, chậm rãi uống. Không hẳn là vì khát, mà là trong lòng có muộn phiền không muốn nói chuyện.

Ta lẳng lặng quan sát hồi lâu, Phó Nhã bèn sờ mặt mình cười hỏi “Ngạch nương sao lại nhìn con như vậy?” Ta cười xét đoán cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hỏi thăm “Vẫn không có cơ hội hỏi sao, mấy ngày qua ngươi khỏe chứ?

Nét tươi cười của Phó Nhã thoáng sựng lại, đáy mắt buồn bã. Nhưng lại rất nhanh vừa cười vừa gật đầu thừa nhận. Ta vẫn như thế chăm chú nhìn, hỏi thẳng “Tứ a ca đối với ngươi thế nào?”. Khóe miệng Phó Nhã có một chút tia cười mắc cỡ, sắc mặt hơi đỏ, cúi đầu, giọng nhẹ như côn trùng “Còn hơn trước kia, Gia tốt hơn cả lúc trước, ở lại tiểu viện của con cũng nhiều.”. Nhìn dáng vẻ thành thật ấy, lòng ta buông lỏng, mỉm cười không nói. Nhưng lại có chút không yên, chẳng phải vừa rồi Phó Nhã vụt qua ưu tư trong mắt, rốt cục là vì chuyện gì? Ta cười tủm tỉm nhìn Phó Nhã “Ngươi là đích phúc tấn, không phải lo thân phận, hãy để bản thân thoải mái, lúc nào muốn gặp thì có thể đi tìm hắn, đừng tự kềm nén cảm xúc bản thân”.

Nghe xong, Phó Nhã im lặng một lúc, ngẩng đầu nói “Con không thể như vậy, Hoàng a mã ít con nối dõi, hiện tại trong anh em cũng chẳng mấy ai thật sự giúp được người. Gia cũng có nhiều thê thiếp, con không thể yêu cầu Gia yêu mến mình con. Chỉ có thể để tự nhiên, Gia mới có được nhiều hài tử.”

Ta bất ngờ, có chút cảm động. Nhưng trong phúc chốc khó có thể chấp nhận. Trong lòng phảng phất khó chịu. Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Phó Nhã – là gái giả trai, nhưng lại rất tinh anh tuấn tú đang đi dạo trên đường phố kinh thành. So sánh với hiện tại, chỉ vài năm mà nàng ta đã thay đổi quá nhiều. Ta nhẹ giọng thở dài, cũng cười khổ hỏi “Là ngạch nương ngươi dạy hay đây chính là suy nghĩ của ngươi?”. Phó Nhã nhợt nhạt cười trả lời “Tuy là ngạch nương con đề cập trước, nhưng đây cũng là suy nghĩ thật lòng của con. Một khi đã gã cho Gia, đã nguyện yêu thương một lòng một dạ, thì trong lòng Gia có con hay không cũng không quan trọng, con đều phải suy nghĩ cho người, không được ích kỷ”.

Vừa dứt lời, Phó Nhã như chợt nhớ điều gì, liền giải thích “Nhã nhi không có ý gì khác”. Ta cười nói “Ta hiểu”.

Hai người lặng yên không nói, bên tai chỉ có tiếng Hoằng Hãn lật giấy sột soạt từng tờ. Ta nhẹ nhàng thở dài “Ta chỉ sống theo suy tưởng bản thân, không muốn nghĩ đến những chuyện khác”. Phó Nhã lắc đầu nói “Đó không phải nương nương tưởng tượng, sự thật là vị trí của người trong lòng Hoàng a mã không ai có thể thay thế được”. Ta cười không nói, nàng đang muốn tiếp thì nghe bên ngoài có tiếng Lý Dục “Gia, sao ngài lại đứng ở cửa”.

Phó Nhã ngẩn người, nét mặt hoảng hốt, vội đứng lên. Hoằng Lịch bước vào, vẻ mặt nhàn nhạt cười, trực tiếp hỏi Hoằng Hãn “Hãn nhi, được chứ?”. Hoằng Hãn lật nốt tờ cuối cùng. Khép sổ lại giọng dứt khoát “Tám trăm hai mươi bốn ngàn sáu trăm lẻ ba mươi hai”. Lý Dục bất ngờ, sửng sốt đứng tại chổ. Hoằng Lịch gật gật đầu cười. Hoằng Hãn lại tùy tay lấy thêm một quyển giở ra xem, nói “Chỉ là xổ sách này lộn xộn hơi khó nhớ, cách ngạch nương dạy dễ dùng hơn”. Lý Dục bước lên gần Hoằng Hãn, khom người nói “Tiểu thiếu gia, có thể chỉ giáo tiểu nhân làm cách nào để không dùng bàn tính vẫn tính được?” Hoằng Hãn đắc ý ngẩng đầu “Cách này do ngạch nương ta dạy, không thể cho ngươi biết. Nhưng, có thể hướng dẫn cho ngươi.”

Mọi người nhịn cười, Lý Dục lại nghiêm túc nhìn ngòi bút trong tay Hoằng Hãn, tựa hồ như hình dung trong đầu ra, một nét lại một nét, không lâu sau vẽ ra một bảng kép rõ ràng. Từ đó về sau, cách mấy ngày ta lại đưa Hoằng Hãn ra khỏi cung. Tuy Dận Chân chưa nói gì nhưng vẻ mặt không mấy hài lòng.

Thân thể hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp Thị ngày càng yếu dần, mỗi lúc lại thêm nghiêm trọng, ý thức thì lại mơ hồ. Mỗi ngày ta đều đến Khôn Trữ Cung thăm hỏi, Thái Y cũng đổi hết người này đến người khác. Cuối cùng, ngay cả Hà thái y cũng lắc đầu, không kê đơn được nữa.

Dù biết rõ lần này hoàng hậu không qua khỏi, nhưng lòng ta vẫn nóng như lửa đốt. Không chỉ hậu cung nặng nề, không khí ở Dưỡng Tâm Điện cũng khiến người ta hoảng sợ. Chuyện đánh dẹp Chuẩn Cát Nhĩ ở biên giới phía tây, Cát Nhĩ Đan Sách Linh dò được tin tức, điều ba mươi ngàn quân tấn công bắc lộ, mà chủ soái bắc lộ Phó Nhĩ Đan nhẹ dạ tin lời rằng phía địch chỉ có một ngàn quân. Đã vạch sai kế hoạch tác chiến, phái mười nghìn binh mã, bị địch dụ vào bẫy, đoàn quân mười ngàn người bị bao vây, cuối cùng thoát được chừng ba bốn ngàn người.

Tướng Nhạc Chung Kỳ dâng xớ xin lãnh binh ra chiến trận, nhiệt thành mong chia rẽ quân địch. Dận Chân phê chuẩn, trong khi các đại thần người Mãn đòi phái người theo kềm cặp Nhạc Chung Kỳ phòng hắn tạo phản. Dận Chân hết sức tức giận, chất vấn đại thần, đề phòng quan trọng nhưng đoàn kết của Đại Thanh cũng quan trọng. Tiếp theo đó hắn không để tâm sự phản đối mà đồng ý trao binh cho Chung Nhạc Kỳ. Vị tướng được tin cậy liền xuất phát, vượt rừng vượt sông tiến đánh đối phương. Sau bao nhiêu phen mưu tính cuối cùng cũng giành được thắng lợi. Triều đình vừa trút được gánh nặng, ai nấy thở phào nhẹ nhõm thì hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp Thị lặng lẽ ra đi.

Hoàn hậu nương nương qua đời. Nghi thức thật rườm rà. Cuối cùng cũng chu tất.

Mọi việc xong xuôi đã là hai tháng sau. Hi phi ngồi đối diện trước mặt ta dùng khăn tay lau khóe mắt. Nàng khó xữ nói “Muội muội tuy tuổi nhỏ nhưng thân phận cao quý, nếu để ta quản hậu cung, sợ là nhiều người không phục”. Nhìn nàng mang chuỗi ngọc niệm phật trong tay, ta ngầm thở dài, biết mình từ chối là làm khó cho nàng. Nhưng sớm muộn gì cũng có ngày nàng làm chủ hậu cung. Huống hồ, nếu Hoằng Lịch đăng cơ, Phó Nhã tính tình mềm yếu, khó lòng trấn an được đám cung tần, không có nàng làm chổ dựa, làm sao hậu cung có cuộc sống yên bình.

Ta im lặng hồi lâu, mang theo tia cười trong mắt nhìn nàng, nói “Tiếp nhận sớm, về sau đỡ phải luống cuống tay chân”. Sắc mặt nàng căng thẳng, chiếc khăn cầm trong tay cũng tuột rơi xuống. Ta chăm chú nhìn nàng, miệng vẫn mỉm cười, giây phút qua đi nàng liền cúi người nhặt lấy khăn tay “Tỷ có chút không hiểu ý muội muội?”. Ta nhẹ nhàng cười, hẳn trong lòng nàng đã hình dung ra, nhưng bộ dạng dường như không biết gì cả. Đã như vậy, ta liền dứt khoát nói rõ “Tứ a ca và Hãn nhi đều giống nhau, đều là con trẻ muội yêu mến. Muội không nghi kỵ gì cả, cũng không muốn đoán lòng người, tỷ tỷ bây giờ nắm vững hậu cung, coi như giúp Tứ a ca sau này. Hơn nữa, Nhã nhi tính tình mềm yếu, đến lúc đó còn có tỷ phía sau chống lưng, để nàng ta không bị lấn lướt cô lập.”

Không gian lại rơi vào yên lặng, Hi phi im lặng trầm tư, một lúc lâu sau nàng đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hướng về phía ta thi lễ “Tỷ tỷ cảm tạ muội nghĩ chu đáo cho Hoằng Lịch, ta nhất định sẽ đảm nhận, cũng xem Nhã nhi như con ruột, sẽ không để nó chịu bất cứ oan ức nào”.

Ta liền đứng dậy kéo nàng ngồi xuống, nhoẻn cười nói “Tỷ tỷ đừng như vậy, muội cũng là giúp chính mình”. Hi phi ngồi xuống, khóe mắt ươn ướt nói “Dù tỷ là phật tử, nhưng phương diện này vẫn không bằng muội muội, muội mới là người không tư lợi”. Ta nhàn nhạt cười mình, bản thân ta không có tâm tư sao? Điều ta hy vọng là Hi phi nhớ đến sự nhường nhịn hôm nay, về sau đối xữ tử tế với huynh muội Hoằng Hãn.

Nóng lạnh luân phiên, thời gian thấm thoát. Trong chốc lát Hoằng Hãn đã là đứa trẻ năm tuổi.

Hoằng Hãn đẩy cửa sổ, từng bông tuyết xoay xoay vương vào phòng. Đóng cửa sổ lại rồi đến trước mặt ta Hoằng Hãn năn nỉ “ Ngạch nương, con để Tiểu thuận tử đi theo, còn có thị vệ phía sau, người không cần lo lắng quá”. Ta cẩn thận lau sạch chén trà, đặt lại chổ cũ, quay lại thẳng thừng từ chối “Không được, đến sáu bảy dặm đường. Tuy con hay đi nhưng hôm nay tuyết rơi, xe ngựa không dễ gì đi được.” Nó trề vành môi không hài lòng, im lặng một hồi rồi nói “Ngạch nương, vậy cho con đi vườn chổ phía trước cửa hàng ngọc đi”. Đây là gian hàng bán ngọc mới được Lý Dục mở năm ngoái, khoảng cách tới vườn không xa lắm, ta gật đầu đồng ý, dặn “Để Tiểu thuận tử đi theo”. Hoằng Hãn dạ vang vui vẻ, vén rèm chạy ra ngoài.

Sẵn căn nguyên từ trước, sau vài năm thẩm tra kỹ lưỡng, vụ án Lữ Lưu Hương cuối cùng cũng kết thúc. Vốn tưởng rằng chuyện này từ đây chấm dứt hẳn hòi. Cũng không nghĩ sẽ có người tiếp tục hành động theo con đường của Lưu Lưu Hương, kích thích cho giới học giả bất bình, làm ảnh hưởng danh dự triều đình. Lẽ đương nhiên, Dận Chân hết sức tức giận, nhiều ngày trôi qua, ánh nhìn vẫn lạnh băng, người khác không dám đến gần.

Đang say xưa nghĩ, Xảo Tuệ dắt tay Lan Nhi vén rèm bước vào. Tóc Xảo Tuệ giờ đã bạc, mặt nhiều nếp nhăn. Ta bỏ khăn tay xuống, phàn nàn “Đã nói không biết bao nhiêu lần, để cho Cúc Hương giữ con bé”. Lan Nhi tới bên ta, ngẩng đầu nói “Con thích mama đi cùng, con cũng nghe lời mẹ, không để mama ẵm, là con tự đi”.

Ta gật đầu, ngồi xổm xuống, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn “Ngạch nương biết con ngoan”. Lan Nhi chớp mắt, mỉm cười gọi “Ngạch nương”. Ta nhìn con, nhẹ giọng hỏi “Sao vậy?”. Tay ta được lay lay, giọng nói trong trẻo vang lên “Lan Nhi muốn a ma”. Ta đứng lên thở dài nói “A ma công việc bề bộn, ngạch nương không tiện quấy rầy, đến giờ ăn tối, tự nhiên a ma sẽ về”. Lan nhi hóp hóp miệng tủi thân nói “Ngạch nương nói dối, a mã đã ba ngày không về ăn cơm”. Xảo Tuệ kèm vào “Tiểu thư, tiểu cách cách náo loạn một hồi lâu, nô tỳ không ngăn được nên mới dẫn sang đây”. Ta gật đầu, nói “Ta biết tính nha đầu này, ngươi đi nghĩ đi, để nó lại cho ta”. Xảo Tuệ gật đầu chậm rãi bước ra cửa. Ta nắm tay Lan nhi thõa thuận “Nếu a ma đang bàn việc với đại thần, phải ngoan ngoãn theo ngạch nương về, không được quậy nữa”. Lan nhi gật đầu lia lịa giục “Con nhất định nghe lời, chúng ta đi mau đi”.

Cửa Cần chính điện, Cao Vô Dung đứng hầu bên ngoài. Chúng ta bước sắp tới, Cao Vô Dung ngẩn đầu lên vừa kịp thấy, liền bước lên hai bước, nói “Nô tài ra mắt nương nương, cách cách, hoàng thượng hiện đang phê duyệt tấu chương”. Ta xua tay, hơi quay đầu nhìn mắt Lan nhi. Con gái không để ý, hỏi “Kia là hoàng a ma có một mình, còn các đại thần đâu?”. Cao Vô Dung khom người càng thấp nói “Là hoàng thượng một mình”. Lan nhi buông ta ra, ngón tay đặt lên ngoài miệng, nói nhỏ “Không cho ngươi đi truyền, ta sẽ dọa hoàng a ma”. Nói xong, cũng bước thấp thỏm hướng tới cửa đại điện. Cao Vô Dung quýnh lên, khó xữ nhìn ta “Nương nương, ….”. Ta nhìn theo Lan nhi, lắc đầu đành chịu, nói “Người lui xuống đi”. Cao Vô Dung vẫn giữ nguyên nét mặt khó xữ, khiến ta ngẩn ra, phải chăng hiện giờ thật không thích hợp để vào, nhưng con gái đã đi tới cửa đại điện.

Ta liền bước nhanh mấy bước, tiến đến kéo Lan nhi lại. Con gái vẻ mặt không ưng, tránh ra mà bước tới, ta khom người ẵm hẳn lên, hướng quay lại mà đi.

Trong đại điện vang lên một tiếng ‘ba’, dường như là âm thanh tách trà rơi vỡ. Lòng ta liền căng thẳng, không biết đã xãy ra chuyện gì. Chần chờ một lát, vẫn còn bồng Lan nhi, ta bước vào. Dưới bậc thềm là Khúc Linh té ngã, xung quanh vươn vãi mãnh tách vỡ vụn. Phía trên bậc thềm, khuất sau chồng tấu sớ, Dận Chân vẫn điềm nhiên viết viết gì đó. Lòng ta càng thêm nghi vấn, lâu như vậy sao Khúc Linh còn chưa đứng lên.

Ta thả Lan nhi xuống, định bụng đến đỡ cô ta từ phía sau. Phía trên bàn, Dận Chân đột nhiên đứng dậy, bước xuống đỡ Khúc Linh lên, dìu lại ghế. Hắn cũng rút khăn tay trên người cô đưa cho cô, hỏi “Có cần truyền thái y không?”. Khúc Linh nhận khăn, nhẹ nói “Không cần”.

Ta kinh hãi, chuyện này là… nhìn xuống bụng Khúc Linh, lòng ta thắt lại, người lảo đảo, bất giác lùi về sau hai bước. Con gái dường như bị nét mặt ta dọa cho, đứng ngơ ngác tại chổ, hết nhìn ta lại quay sang Dận Chân, rồi sợ hãi kêu “Ngạch nương, người sao vậy?”. Vừa dứt lời, Dận Chân đã nhìn sang ra, ta được cánh cửa làm chổ dựa, tựa người vào. Hắn liền bước nhanh tới, đỡ cho ta đứng vững. Ta đẩy tay hắn ra, khóe miệng thấp thoáng tự châm biếm cười “Không chỉ có một mình tôi trong Viên minh viên, đúng là tôi đã quá mơ mộng”. Nói xong yếu ớt cười, gọi con gái “Lan nhi, chúng ta về thôi, không nên ở lại đây làm ảnh hưởng đến hoàng a ma”. Con gái ngơ ngác tới bên nắm tay ta “Ngạch nương, con sẽ không đòi hoàng a ma nữa, người đừng giận”. Ta xoa mặt con, mềm mỏng nói “Ngạch nương chỉ có các con, ngạch nương không giận”. Ta loạng hoạng bước, chậm rãi hướng về phía cửa điện. Hắn gọi từ phía sau “Nhược Hi…”, ta không nói, chỉ đượm cười, cũng không quay đầu lại. Phía sau nổi lên tiếng bước chân, Khúc Linh vượt lên trước, mắt ngấn lệ “Nương nương, tất cả là lỗi của Khúc Linh, xin đừng trách hoàng thượng”. Ta cười trong thê lương, lách người tiến về phía trước, loại tình huống này, có phải là cái bạt tay?

Đi đến bên hồ, cơ thể không còn chút sức lực. Cao Vô Dung bám theo phía sau liền giúp ta lên thuyền. Vào trong khoang xong, hắn úp mặt quỳ gối trước ta, nói “Nương nương, quả thật đây không phải là chủ ý của hoàng thượng. Chính hoàng hậu nương nương trước khi mất đã muốn như vậy, coi như giúp Tề phi chuộc lỗi.”. Lan nhi ngồi cạnh, ôm tay áo ta, ta nhìn con rồi quay sang Cao Vô Dung “Hắn là hoàng thượng, hắn có quyền làm vậy. Ngươi lui đi. Nhờ ngươi chuyển hộ lời ta, từ nay về sau, Chân hi các là nhà của ba mẹ con ta, nếu hoàng thượng còn niệm tình, xin đừng làm khó người trong các”.

Cao Vô Dung tái mặt không đáp, liên tục dập đầu. Ta cười nhạt bảo “Lui xuống đi, ngươi cũng không cần truyền lại những lời này, ta sẽ sai kẻ khác báo cho hoàng thượng”.

Cao công công quỳ úp lui ra. Ta tự cười châm biếm, nước mắt không giữ được đua nhau rơi xuống. Con gái ngồi trong lòng, ngửa đầu vươn cánh tay nhỏ lên gạt nước mắt cho mẹ “Ngạch nương đừng cười khóc như vậy, con sợ”.

Tuyết trên bầu trời nghìn nghịt rơi rơi xuống. Bên trong các, ngoại trừ con đường, tất cả còn lại đều bị tuyết lấp, trắng xóa một màu. Ta ngồi bên trong cửa sổ, vô thức nhìn mãi phía bên ngoài. Phía trước, Cúc Hương đang vung vén lò sưởi, thỉnh thoảng liếc trộm ta. Ta hơi mỉm cười nhưng vẫn ngồi yên, lên tiếng “Có gì cứ nói”. Cúc Hương bỏ nốt phần than còn cầm trong tay, đi tới, nói “Cả ngày hoàng thượng đều phải nghĩ bên ngoài viện, chỉ ngăn cách bởi một bức tường, nương nương đừng kiên trì như vậy nữa”. Ta cười gượng gạo, yên lặng rà soát. Kể từ hôm đó, hắn đều nghĩ tạm ở phòng Hoằng Hãn. Hoằng Hãn không cách nào khác đành phải nhượng lại. Người hầu kẻ hạ đều như trước, mọi thứ đều như chưa bao giờ phát sinh chuyện gì. Người ngoài chỉ biết hắn mỗi ngày đều về Chân hi các. Chỉ người trong các mới biết rõ sự tình. Thấy ta không đáp, Cúc Hương rụt cổ lại, nhẹ nhẹ nói “Nương nương, nô tì không dám lắm lời nữa”. Ta cười cười, vẫn không mở miệng, cô ta cũng bước lui ra ngoài.

Ngồi như thế suốt đêm, bên ngoài dường như có tiếng người thở dài. Nhân lúc hắn chưa đến gần cửa sổ, ta liền đóng lại. Trong bóng tối, ta mở to hai mắt, không ngừng hỏi bản thân. Rốt cục mình giận cái gì? Vì hắn từng nói Viên minh viên vĩnh viên là thế giới riêng của hai người, có phải lời hứa không, ta không thể xác định. Nhưng lại phát hiện, ta đã thêu dệt nên mọi thứ, tất cả đều là tưởng tượng của bản thân.

Càng nghĩ càng loạn. Cử phòng bị đẩy nhẹ, Cúc Hương mang chậu rửa mặt chậm rãi đi vào, để chậu xuống rồi bước tới vén rèm. Thấy ta tựa đầu trên đầu gối, mắt mở to, Cúc Hương kinh hãi “Nương nương không ngủ cả đêm sao?”. Ta lắc đầu che đậy, nói “Không phải không ngủ, mà là dậy sớm, đừng ngạc nhiên”. Cúc Hương gật gật đầu, đỡ ta xuống giường rửa mặt.

Xong xuôi, nàng ta lấy áo choàng trắng cho ta, nói “Nương nương, dùng xong điểm tâm, người nên ra ngoài đi”. Ta cúi đầu nhìn hết áo choàng trên người, cởi ra, đưa trả nói “Không mặc cái này, đi lấy cái mà Vương phi tặng ấy”.Cúc Hương không tin, hỏi “Nương nương chẳng phải người thích cái này sao?”

Ta cười ảm đạm, không nói gì, chỉ im lặng nghĩ đến người tặng áo. Khó trách Hoàng hậu cứ nằng nặc, bảo ta về sau dù có phát sinh chuyện gì, đều không được rời Dận Chân. Nàng ta đã sắp đặt sẵn, chuyện xãy ra, nàng đã đoán trước được. Ta cười không nói nên lời, người phụ nữ này nhìn bề ngoài nhu mì thục nữ, nhưng trong lòng biết hết mọi điều. Nàng ta biết rõ tâm tư Dận Chân và ta. Nên bốn năm trước đã ấn định an bài Khúc Linh bên cạnh Dận Chân. Nhưng không có hiệu quả, liền trước khi chết, bắt Dận Chân phải nhận lời để hoàn thành tâm nguyện cho nàng. Ở điểm này, nàng rõ ràng nắm rõ Dận Chân hơn ta.

Cúc Hương mang áo choàng Mẫn mẫn tặng đến cho ta. Ra khoải Chân hi các, con đường trước mặt đã được quét gọn, chỉ có một lớp tuyết nhẹ mới vươn. Ta đi chậm rãi về phía Hạnh hoa xuân quán. Không thấy bờ hồ, ta cũng không để ý mà bước đi thong thả, chợt nghe phía sau có âm thanh, ta ngẩng lên xem, vừa lúc đụng phải Khúc Linh đảo bước đi ngược lại. Ta cười, thu hồi ánh nhìn, vẫn không nhanh không chậm đi về phía trước. Trong lúc lướt qua, nàng liền gọi “Nương nương, hãy nghe nô tỳ giải thích, chỉ chút thời gian, không lâu đâu”. Ta lắc đầu, yếu ớt cười, nói “Ngươi không cần giải thích, đó là chuyện của các người, không liên quan ta”. Khúc Linh đỡ bụng, đi mau liền mấy bước, đường hơi trơn khiến Khúc Linh mất thăng bằng xém chút ngã. Ta dừng bước, hướng sang nàng “Vậy thì nói đi, ngươi té bị thương, ta không gánh nỗi tội”.

Khúc Linh ánh mắt buồn bả “Lúc tôi tiến cung, Dì lần nữa căn dặn phải báo đáp nương nương. Vào cung được một thời gian, tôi biết cô không cần lắm sự báo đáp. Hoàng thượng rất yêu thương cô, chuyện này ai cũng rõ. Cũng biết được, những người phụ nữ xung quanh khác, vĩnh viễn không thể đến gần hoàng thượng. Vì vậy, tôi đi xin Dì, dì lại thỉnh cầu hoàng hậu nương nương. Tôi chỉ muốn làm một cung nữ bình thường, để không phải ở trong cung cả đời. Vốn việc này rất khó để hoàng hậu bằng lòng, cũng không dám nghĩ sẽ được, hơn nữa còn là vị trí ngự tiền phụng trà.

Khúc Linh cười cười nói tiếp “Định bụng lần tuyển tú này qua đi thì sẽ được thả ra khỏi cung. Nhưng hoàng hậu nương nương lại cất nhấc chỉ bảo nô tì, đến đây mới biết vì sao khi xưa hoàng hậu lại vui vẻ đồng ý.”

Ta ngẩn ra, thì ra ngay từ đầu Khúc Kinh cũng không biết, đoạn thở dài hỏi “Trong lòng cô có hoàng thượng chứ?” Khúc Linh hoảng hốt, vẻ mặt hơi hơi ngại ngùng.

Ta lắc đầu, miệng miễn cưỡng cười bước tiếp, vừa nói “Không cần nói nữa, cũng đừng đi theo ta”. Khúc Linh phía sau lớn tiếng với theo “Lúc đầu tôi chỉ đơn thuần nghĩ muốn sớm rời cung. Nhưng càng ngày càng không chắc chắn. Mỗi lần nhìn hoàng thượng dù đang phê tấu chương, cũng không kềm chế mà xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, khiến tôi không thể rời mắt khỏi người, vì tôi biết, hoàng thượng đang nghĩ đến nương nương. Các người trong lúc đó làm tôi cảm động, tôi khát khao được như vậy. Người thân là hoàng thượng, nhưng nương nương và người trong giây phút đó, giống hệt đôi vợ chồng bình thường, không một ai có thể xen vào. Là vị vua ngồi ở ngôi cao, mà lại là người đàn ông chung tình, là trường hợp đầu tiên tôi thấy trong đời…”

Ta bước chậm lại, lòng hốt hoảng. Im lặng một lúc rồi bước nhanh về phía trước, không muốn nghe cũng không muốn ở lại thêm nữa, càng không muốn nhìn thấy ai trong bọn họ.

Khắp nơi đều là màu tuyết trắng chói mắt. Không biết đang là canh mấy, cũng không biết đã qua bao lâu rồi, ta vẫn bước chậm rãi bên hồ. Ngước nhìn xung quanh, đã không còn thấy hạnh hoa xuân quán. Cúi đầu cười khổ một mình, chợt trong đầu nhớ tới lời ca, thì ra rốt cục mình lại là Trần A Kiều, dù quá trình có bao nhiêu khác nhau, nhưng kết quả đều như nhau. Từ nay về sau, sẽ sống như thế sao?

Từ sau lưng, dường như có tiếng Hoằng Hãn gọi “Ngạch nương”. Ta dừng bước, xoay người đi lại. Thấy Hoằng Lịch, Hoằng Hãn, Phó Nhã đang bước đến. Nhìn thấy ta, Hoằng Lịch tựa như nhẹ nhàng thở ra. Phó Nhã nhìn qua mắt Hoằng Lịch, mặt tối sầm lại. Nhưng lập tức mỉm cười nói “Hóa ra nương nương đang ở đây thật, vừa rồi gia nói nhất định người đang ở xung quanh hồ, Nhã nhi đã không tin”.

Ta bước tới phủi đi tuyết bám trên đầu Hoằng Hãn, cười nói “Cả ngày ở trong các, muốn đi bộ, liền đến đây”. Hoằng Lịch song song bước cùng ta phía trước, Phó Nhã và Hoằng Hãn nói gì đó rồi rơi lại đứng phía sau. Ta xoay người lại nhìn, tuy Phó Nhã đang nói chuyện với Hoằng Hãn nhưng thường xuyên ngẩn đầu nhìn chúng ta. Ta khẽ thở dài trong giọng, mỉm cười với Hoằng Lịch, nói “Hôm nay tìm ta có chuyện gì?”. Nghe ngữ khí khác thường, Hoằng Lịch xoay lại nhìn, nói “Không có chuyện gì quan trọng, Nhã nhi nói tâm tình nương nương không tốt, nhờ dẫn nàng đến đây xem xem”.

Lòng ta càng thêm bất an, quay đầu nhìn, bắt gặp Phó Nhã cũng đang nhìn mình, nàng chưa kịp giấu đi, nên có phần giật mình, liền cười ngại nhợt nhạt với ta. Ta nhìn sang Hoằng Lịch, nói “Kết thúc việc của cửa hàng đi”. Hoằng Lịch im lặng hồi lâu rồi nói “Cũng đang muốn nói với nương nương, hiện nay gần như ta không quản lý việc kinh doanh, đều là do Tang Vân lo liệu.”.

Ta thuận tay phất đi bông tuyết vươn trên trán, nói “Buông tay đi, ngươi là hoàng tử, việc kinh doanh này với ngươi không tiện.”. Hoằng Lịch ngửa đầu nhìn lên khoảng không, thản nhiên nói “Nương ngương, Hoằng Hãn và Lan nhi đều không nhập tông tịch. Người không tính toán cho mình, nhưng vì Hoằng hãn và Lan nhi, không thể không trù tính”. Lòng ta nhen nhóm hoảng sợ, nhẹ giọng hỏi “Sao ngươi biết được?”. Hoằng Lịch cười nhạt “Từ lúc Thập tam thúc gặp chuyện không may, phản ứng của nương nương làm ta sinh nghi, hẳn người sợ hãi không chỉ vì chuyện đó. Ta đã kỹ lưỡng kiểm tra hết thảy những gì liên quan đến nương nương mới phát hiện ra bí mật này. Nhưng hãy yên tâm, chỉ mình ta biết, người khác không ai rõ”.

Ta thở phào nhẹ nhóm, nói “Đã tra được gì về hai tỷ muội Vân Tang chưa?”. Nét mặt Hoằng Lịch hiện tia cười “Là con của một vị Vương gia thất thế, cha bị vu khống, hai tỷ muội ngàn dặm xa xôi tới kinh thành mong rời xa cuộc sống du mục, tìm nơi yên ổn định cư”.

Ta gật gật đầu, lòng thoáng do dự, còn không ngờ mình đáp lại Hoằng Lịch “Sau này không có việc quan trọng, nên hạn chế tìm ta. Phó Nhã là cô gái tốt, đừng phụ lòng nàng”. Sắc mặt Hoằng Lịch nghiêm lại, cúi đầu một hồi, nói “Mỗi lần ta đến, đều là vì Nhã nhi yêu cầu”. Lắc lắc đầu cau mày, ta nói “Ngươi thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu? Chẳng lẽ ngươi không hề có cảm giác gì sao, ý Phó Nhã đã rất rõ ràng. Hơn nữa, ta là vợ của a ma ngươi, điều này mãi mãi không thể thay đổi. Đã bao nhiêu năm ta không nói trực tiếp với ngươi, là muốn tự ngươi nghĩ thông suốt, có một số việc, khi sinh ra đã phải chấp nhận.”

Sắc mặt Hoằng Lịch trắng nhợt, nhẹ giọng nói “Nhi thần trong lòng đã hiểu, nếu không hiểu thì làm sao để mọi sự như bây giờ”. Ta thở dài thật dài, chờ Phó Nhã và Hoằng Hãn tới, nói “Ra ngoài đã lâu, giờ phải về rồi, phu thê hai người cũng về đi thôi”. Phó Nhã thoáng chút giật mình, liếc nhanh sang nhìn chồng, Hoằng Lịch sắc mặt nhàn nhạt xoay người bước về hướng bãi neo thuyền, Phó Nhã vội vàng theo sau.

Mùa hạ đến, ánh mặt trời rất dịu, gió nhè nhẹ thổi lay động cỏ cây. Ta thở dài thườn thượt ngoạy ngoạy đầu xua tan âm thanh mà mình không muốn nghe, thứ thanh âm vì khàn rát cổ họng. Khúc Linh đã đau bụng sinh hai ngày nay nhưng vẫn chưa sinh được.

Cảm giác mỗi ngóc ngách trong Viên minh viên đều vươn rãi tiếng kêu la của Khúc Linh, dù ta cũng thấy tội nghiệp cô ta, nhưng vẫn không thể chịu được, nên đã dẫn Xảo Tuệ đến Xướng xuân viên.

Ngẩn đầu bâng quơ thả mắt vào không trung, liền nhận ra bầu trời xanh thẳm mà bấy lâu nay ta bỏ quên, khổ thân mỉm cười, sao không cho mình chút vui vẻ chứ, không nên phụ lòng trời xanh mây trắng, cảnh đẹp hữu tình này. Nước chảy róc rách qua cây cầu nhỏ, ta đến bên, thuận tay kéo chiếc thuyền nhỏ ra khỏi bóng khuất. Cẩn thận quan sát, hơi ngạc nhiên vì đây không phải chiếc thuyền lúc trước. Thận trọng bước lên tuyền, cầm dầm khẩy nhẹ, thuyền từ từ tiến đi. Sau một hồi, dù có cố gắng cách mấy thì chiếc thuyền vẫn không đi như ta mong muốn. Ta bỏ dầm ra, cứ ngồi nhìn về phía trước, “Ném dây qua đây”, là tiếng Dận Chân. Bực dọc lại nỗi lên trong lòng, ta không lên tiếng cũng không quay đầu lại, thẳng người ngồi ngay ngắn.

Kẻ đứng trên bờ người ngồi trên thuyền, hai bên im lặng đọ sức. Chợt nghe tiếng nước động, xoay người lại nhìn, thấy hắn đứng trong nước, đang chuẩn bị đi tới. Nước đã lên đến đầu gối hắn, ta vội kêu “Đừng bước tới”. Hắn đứng đó nhìn thẳng sang đây, lòng có chút do dự song ta vẫn lấy dây trên thuyền ném về phía hắn. Dây rơi đúng ngay trước tầm tay hắn, bọt nước bắn lên làm cho ngực áo ướt một lỏm. Hắn lắc lắc đầu cầm lấy dây thừng, nhu hòa nói “Đừng kéo bằng tay, cột đầu kia vào thuyền đi”. Ta nghe lời quấn dây lên thuyền thật chặt.

Khoảng cách giữa thuyền và hắn từ từ gần lại, rồi hắn cũng tự nhảy lên thuyền. Ta liếc nhẹ một cái, xoay người để mặc hắn phía sau. Hắn từ từ chèo thuyền đến giữa hồ, dừng lại từ phía sau ôm trộm eo ta, tựa đầu lên vai ta, ta cố gắng đẩy tay hắn, hắn càng thêm siết chặt, thì thầm vào tai ta “Nhược Hi, không nên giận nữa, đợi nàng ta sinh xong, sẽ đưa trở lại vào cung”.

Tay ta đứng yên như bị đóng băng trong giây lát, tự cười giễu mình “Ta sẽ không mơ mộng hão huyền, nàng ta ở vườn hay trong cung đều không liên quan”. Hơi thở hắn nóng hổi bên gáy làm ta phân tâm, giọng hơi kinh ngạc, hắn cắn nhẹ vào vành tai ta, nói “Đây không phải là mơ, ta đã sai, đã xữ sự không tốt. Là ta không cho nàng biết trước, lần sau tuyệt đối sẽ không có chyện tương tự”.

Đây là câu nói bảo đảm hay lời thề, ta lặng im không nói, không biết nên trả lời hắn thế nào. Sẽ là ‘ta cho chàng một cơ hội nữa’ hay ‘ta tin chàng thêm một lần’, sẽ như vậy sao? Ở thời hiện đại, ta sẽ không nói những điều này, còn bây giờ, làm sao ta có thể thốt ra ‘chàng không phải là của riêng thiếp’, thế nên ta càng không thể mở lời.

Khẻ thở dài, đây là con đường do tự ta đã chọn. Dù đường đi có thế nào, cũng phải tự bước, không ai bước thay được. Hắn là hoàng thượng ngồi trên ngôi cao, mà vẫn yêu thương chăm sóc ta như vậy, lúc nào cũng kề cận quan tâm, ta còn nói được lời nào. Từ từ tựa vào ngực hắn, hắn nắm chặt tay ta, hôn lên mặt ta. Ta xoay người lại, chăm chú nhìn Dận Chân, hắn chỉ lẵng lặng nhìn ta. Ta vươn người vòng tay ôm cổ Dận Chân, mặt kề mặt, hôn nhẹ lên môi hắn. Người chợt bị đè xuống, hắn hôn ta không giống như trước đây, người ta mềm nhũng không còn chút sức lực, chỉ biết ôm lấy cổ hắn, rơi vào vòng tay ấy.

Gió thổi loang loáng đến, phía trước chợt lạnh. Ta hốt hoảng cúi đầu liền thấy móc áo bị mở tung quá nữa. Ta buộc miệng hoảng hồn, đẩy hắn ra, hấp tấp cài lại móc áo, trách cứ “Đang ở ngoài đường”. Hắn thở dài rõ to oán “Nàng nhìn xem, ai mà thấy được hả?”. Ta liền nhìn khắp xung quanh, bọn ta đang ở giữa rừng sen rậm rạp, đúng là khó có người ngoài nhìn được.

Mặt ta giờ nóng lên, vùi vào ngực hắn không dám ngẩng đầu. Dận Chân có chút khúc khích cười, bất đắc dĩ nói “Là nàng khởi đầu, cũng là người dập lửa”. Ta đẩy nhẹ hắn, không cho nói tiếp.

Khúc Linh đau bụng đến bốn ngày mới sinh, là một bé trai, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mẹ tròn con vuông. Dận Chân đặt tên đứa bé là Hoằng Chiêm, đến đủ mười lăm ngày sau sinh thì đưa mẹ con Khúc Linh vào cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.