Hôm sau gặp Khang Hy, Nhược Hi nơm nớp trong bụng, không đoán được Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai đã bàn bạc những gì với ông, chỉ cảm thấy không phải đơn giản là mấy chuyện nhi nữ thường tình ấy.
Khang Hy bận rộn phê duyệt công văn, không lưu ý lắm đến nàng. Nhược Hi chỉ biết cố gắng hầu hạ thật cẩn thận. Suốt một ngày, Khang Hy chẳng hề hé răng, y như thể việc hôm qua chưa từng xảy ra vậy. Nhược Hi không những không yên tâm, ngược lại còn thêm phần thấp thỏm, chỉ sợ bây giờ càng yên ả, bão bùng mai sau càng dữ dội mà thôi. Nhưng chẳng làm thế nào khác được, nàng đành giả vờ như mọi sự vẫn bình thường.
Buổi tối gặp Mẫn Mẫn, thấy hai mắt cô sưng đỏ như hai quả nhót, Nhược Hi lắc đầu than:
- Đúng là chẳng tiện gặp ai, hèn gì cả ngày núp kín trong lán.
Mẫn Mẫn ngả người ra gối mềm:
- Đúng như chị đoán, a ma hứa sẽ không xin Hoàng thượng chỉ hôn cho tôi nữa, để tôi tự chọn lấy một người trên thảo nguyên. Nhưng a ma chú thích là cái gã Y Nhĩ Căn Giác La Tá Ưng đó rất vừa mắt ông.
Nhược Hi chỉ gật đầu tủm tỉm. Mẫn Mẫn bỗng nhoẻn cười:
- A ma khen chị ghê lắm, nói chẳng trách Hoàng thượng xem trọng chị.
Nhược Hi kinh ngạc nhìn lại, Mẫn Mẫn ngồi thẳng dậy:
- Tôi bộc bạch rằng mình suy nghĩ thấu đáo rồi, không muốn lấy Thập tam a ca nữa. A ma ngờ tôi biến báo cốt để tránh ông xin chỉ hôn, tôi bèn đem hết những lời chị nói ra thuật lại.
Nhược Hi hoảng sợ, vội hỏi:
- Chuyện tôi và Bát a ca…
Mẫn Mẫn ngắt lời:
- Tôi nông nổi thật nhưng không ngốc nghếch, việc như thế tôi không cho ai biết cả.
Nhược Hi nhẹ nhõm gật đầu. Mẫn Mẫn tiếp tục:
- Tôi vừa khóc vừa thuyết phục a ma rằng tôi thông suốt rồi, Thập tam a ca không ưng tôi, có khăng khăng theo về cũng chẳng nghĩa lý gì, nên tôi không lấy nữa. A ma nghe xong, ngạc nhiên cảm thán mãi, khen tôi thật may mắn mới gặp được người bạn như chị, còn bảo tôi khỏi mất công giả vờ cứa cổ tự tử, ông không ép uổng gả tôi cho Tá Ưng vương tử đâu.
Nhược Hi mỉm cười. Biết nâng lên cũng biết đặt xuống, sống như thế thật là người có phúc. Chợt Mẫn Mẫn nói:
- Nhược Hi, tôi nhận chị làm chị nhé!
Nhược Hi cười đáp:
- Nhận đi, nhưng chỉ khi nào ở riêng với nhau thôi, trước mặt người khác thì không được.
Mẫn Mẫn đồng ý, rồi dịu dàng gọi:
- Chị của em!
Hai người nắm tay nhau cùng cười. Nụ cười chưa phai, Mẫn Mẫn đã lại ủ rũ. Nhược Hi than thầm, nhớ tiếp rồi đấy! Nhận thức là một chuyện, thực hiện lại là chuyện khác, rất nhiều người biết rõ điều nên và không nên, nhưng chẳng mấy người tiến hành được triệt để. Mẫn Mẫn tiến bộ thế này kể cũng là hiếm có lắm rồi. U uẩn hồi lâu, Mẫn Mẫn chợt bảo:
- Chị ạ, em nghĩ dẫu tìm ngay được vì sao, e rằng em vẫn không thể xoá nhoà được ký ức về tiếng hát và nụ cười của Thập tam a ca. Em cũng không muốn chàng cho em vào lãng quên đơn giản thế. Em muốn múa một điệu tặng chàng, chỉ mong sau này mỗi lần nhìn thấy ai múa, chàng lại nhớ đến em, nhớ rằng từng có cô gái như vầy như vầy múa cho mình xem.
Nhược Hi gật đầu thấu hiểu, và nhẹ nhàng nói:
- Tôi nhất định sẽ giúp em nghĩ cách để Thập tam a ca mãi mãi không quên được màn biểu diễn này.
Dạo này, Nhược Hi luôn tay luôn chân đến nỗi hễ đặt đầu xuống gối là ngủ li bì như chết, khi mở mắt ra thì trời đã sáng bạch. Chưa rời khỏi giường, trí óc nàng lại đã bắt ngay vào tẩn mẩn tính toán, hết mẫu xiêm áo, màu sắc trang sức phụ kiện đến kiểu xếp đặt sân khấu và cách hướng dẫn để bọn thợ nắm bắt được hiệu ứng mà nàng muốn tạo ra, cũng như cân nhắc khâu nào có thể tinh giản, khâu nào buộc phải cắt bỏ vì những hạn chế của trình độ chế tạo thời phong kiến.
Mỗi ngày đi làm về xong, nàng lại sang gặp Mẫn Mẫn. Hợp Truật bị sai phái đến chóng hết cả mặt, cứ khổ sở hỏi:
- Rốt cục các cô muốn làm gì?
Mẫn Mẫn cong môi lên, y đành cười toét rối rít nhận lời. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai thì đáp ứng mọi đòi hỏi, thoả mãn mọi yêu cầu, không chất vấn nguyên nhân, cứ tủm tỉm mặc cho cả hai bày vẽ. Ông ta cũng là người đứng ra xin phép Khang Hy, tạo điều kiện thuận tiện cho bọn họ thực hiện kế hoạch.
Một hôm, khi tất cả mọi người đều có mặt, Nhược Hi đang hầu trà, Khang Hy bỗng nhìn nàng, cười bảo:
- Suốt ngày thấy ngươi khua chiêng đánh trống, điều động thợ thầy đục cưa rầm rộ, nay đòi lụa mai đòi đoạn, sạp thì dựng rõ to, sau cùng mà làm ăn nhếch nhác, để xem ngươi trốn vào đâu cho biết! Cẩn thận thiên hạ lại nhạo luôn cả trẫm vì bên mình chẳng có ai ra hồn.
Nhược Hi tủm tỉm đáp:
- Nếu thế thật thì Vạn tuế gia phải giúp nô tỳ chứ! Miễn là Vạn tuế gia bảo được, còn ai dám chế nhạo nô tỳ nữa đây?
Khang Hy cười mắng:
- Nếu không ra gì thì trẫm là người đầu tiên quở ngươi ấy!
Nhược Hi chỉ cúi mình im lặng. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai bỗng xen vào:
- Nếu không ra gì, người ăn mắng phải là Mẫn Mẫn, đều tại nó ưa vẽ chuyện cả thôi.
Khang Hy nhìn Nhược Hi, rồi nhìn sang Y Nhĩ Căn Giác La Tá Ưng:
- Mùa đông năm ngoái tuyết rơi, nhiều bò với cừu chết rét, năm nay chuẩn bị phòng chống sao rồi?
Tá Ưng vương tử vội trả lời cặn kẽ.
Nhược Hi bưng khay trà đi, bụng bảo dạ, chưa gặp trực tiếp thì không bao giờ hình dung được Tá Ưng lại là một nam tử như thế. Đặt bên Thập tam a ca đường hoàng phóng khoáng và Thập tứ a ca anh tuấn đĩnh đạc, gã chẳng mảy may kém sút chút nào. Đường nét không hẳn là nổi bật, nhưng mặt mũi sáng sủa thẳng thắn, cử chỉ khoan hoà ung dung, khiến người ta liên tưởng ngay đến chim ưng chao liệng trên chín tầng trời. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai thật cũng biết nhìn người, chỉ không rõ Tá Ưng và Mẫn Mẫn liệu có duyên phận hay không thôi.
oOo
Ngày nào Nhược Hi cũng bận túi bụi. Thấm thoắt đã hơn hai tháng trôi qua, ngày mai người Mông Cổ nhổ trại về nhà, Khang Hy định tối nay sẽ thết yến tiễn biệt.
Nhà vua ngồi giữa, Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia ngồi chếch một bên, các a ca, vương tử và đại thần tuỳ hành lần lượt ngồi xuống phía sau. Khang Hy ngó nghiêng tứ phía, đoạn cười hỏi Nhược Hi:
- Ngươi quay như chong chóng suốt hơn hai tháng, thành quả là tối mò mò, chẳng nhìn thấy gì cả thế này à?
Nhược Hi cúi mình thưa:
- Do chưa thắp đèn đấy ạ! Thắp đèn xong là rõ ràng ngay thôi. Vạn tuế gia muốn xem chưa? Để nô tỳ cho bắt đầu luôn.
Khang Hy đưa mắt ra ý hỏi Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai và Tá Ưng, cả hai cùng cúi mình cười:
- Tuỳ hứng Hoàng thượng.
Khang Hy gật đầu. Nhược Hi liếc về phía Lý Đức Toàn, hắn cũng gật đầu. Một lát nữa tất cả đèn lửa đều tắt hết, nên từ trước họ phải xin chỉ ý của Khang Hy để Lý Đức Toàn tăng cường canh gác, lúc này bên cạnh hoàng đế đã có bốn tên kiện nhi hộ vệ. Khi mới vào tiệc, thái tử và các a ca không giấu được vẻ thắc mắc, nhưng thấy Khang Hy vẫn nói cười như thường thì ai nấy mới thôi kinh ngạc.
Nhược Hi cầm chiếc chuông đồng đã chuẩn bị sẵn, khom mình bẩm tấu:
- Hoàng thượng, nô tỳ ra lệnh tắt đèn nhé!
Khang Hy gật đầu. Nhược Hi lắc chuông ba lần, đèn đóm phụt tắt, cả khu trại bỗng nhiên tối đặc. Bất ngờ vì tình huống này, các a ca và quan viên cùng buột miệng ồ à. Thật không uổng tâm huyết diễn tập bao lâu nay! Đây chính là hiệu ứng mà Nhược Hi mong muốn.
Đợi mọi người quen dần với bóng tối, Nhược Hi trấn tĩnh, lại lắc chuông. Cùng với tiếng chuông lảnh lót, một khoảng xanh lam từ từ sáng lên, dập dồn chìm nổi như sóng biếc, khiến người ta liên tưởng đến biển cả đêm trăng.
Loáng thoáng tiếng mã đầu cầm, âm điệu mong manh vương vấn giữa sắc lam mờ ảo khiến người nghe ngơ ngẩn. Một vầng trăng sáng từ từ nhô lên khỏi mặt biển, nhu nhú, trồi phồng, rồi hiện hình đầy đặn. Mọi người bên dưới ngước nhìn vầng trăng tròn trặn treo lửng lơ, đây đó có tiếng xuýt xoa kinh ngạc.
Tiếng mã đầu cầm mỗi lúc một rõ, như thể trăng càng lên cao, người khảy đàn từ bóng đêm mênh mang càng bước tới gần mọi người vậy. Tiếng trống trỗi dậy, một cô gái chiều cao vừa tầm, vóc người hợp độ xuất hiện trong vầng trăng tròn. Bước đi uyển chuyển, cử động ung dung, trâm vàng đung đưa nhịp dạo, áo dài tha thướt tay buông, rồi từ từ chuyển thành tư thế gảy ngược tỳ bà thăng thiên như hình vẽ trong hang Mạc Cao ở Đôn Hoàng, chừng sắp bay mà chưa cất cánh, muốn đáp xuống mà còn trì nghi.
Trên nền ánh trăng, hình dáng cô chỉ là một bóng cắt đen thẫm, nhưng đã đủ khiến người xem cảm nhận được tư thái dẻo như rồng múa, nhẹ tựa hồng bay, khiến ai nấy sinh lòng ngưỡng vọng; đồng thời lại thanh tú tao nhã, kiêu hãnh xa vời, khiến người đời tự thẹn bản thân khôn sánh.
Trống đàn chợt ngưng, cõi không im bặt tưởng chừng nghe được cả tiếng lá rơi, mọi người ngẩng đầu nhìn nàng tiên trong trăng, tự hỏi nàng sẽ giáng phàm hay bay về trời mất? Đang tịch mịch cực độ, tiếng tỳ bà bỗng trỗi lên réo rắt, khiến ai nấy giật nảy cả mình.
Họ chưa kịp trấn tĩnh, nàng tiên đã phất tay áo dài, dải đai bay múa, thân hình thoạt mềm như liễu uốn chiều gió, thoạt ngời như sen nổi sóng xanh, khi rạng tựa nắng sớm, khi chậm tựa suối trong. Lấp ló ôi trăng thẹn sau mây, bồng bềnh ôi tuyết nương theo gió. Cử động vô thường, như nguy như an, đứng đi khó đoán, như tiến như hoàn.
Những đoạn in nghiêng để tả vũ công và màn múa này đều là từ dùng trong Lạc thần phú của Tào Thực.
Cử toạ đều ngây ngất trước điệu vũ trong trăng. Tiếng tỳ bà rả rích dần, âm giai càng lúc càng thấp, gần như không còn nghe được. Mặt trăng lắc lư hạ xuống, hào quang mỗi lúc một mờ, bóng dáng nàng tiên nhảy múa nhoà đi. Cuối cùng, nàng và trăng chìm lỉm trong đêm đen, chỉ còn lại sóng xanh buồn buồn dập dồi trên vũ đài tịch mịch, đê mê hoang hoải y như tâm trạng của mọi người lúc này.
Nhược Hi ngó quanh. Ngồi gần đấy là thái tử, đang thuỗn mặt ngơ ngẩn. Cửu a ca mở to hai mắt, miệng hơi há ra. Y Nhĩ Căn Giác La giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng thân mình vô thức ngả về phía trước, tựa hồ muốn níu kéo vầng trăng đang từ từ khuất lấp kia. Nhược Hi ngắm nghía vẻ mặt tán thưởng của Thập tam a ca, không kìm được nụ cười. Từ nay về sau, hễ ngắm trăng, chắc hẳn hình bóng Mẫn Mẫn sẽ có lần lướt qua tâm tưởng gã.
Nàng giơ chuông lắc ba lần, đèn đuốc trên sân khấu vụt tối đi, bóng đêm lại nhận chìm thế giới. Bấy giờ mọi người mới thư thả bình tâm, tiếng trầm trồ nhỏ to vẳng lên đây đó. Khang Hy buột khen ngợi:
- Đẹp lắm, điệu múa trong trăng!
Những người khác thi nhau cất tiếng phụ hoạ. Nhược Hi cúi mình thưa:
- Hoàng thượng! Mẫn Mẫn cách cách còn muốn hát một bài nữa ạ.
Khang Hy cảm thán:
- Hát lại xếp sau múa, phải chăng còn đặc sắc hơn?
- Đặc sắc hơn thì không dám chắc, chỉ mong mua được nụ cười của Vạn tuế gia mà thôi.
Bấy giờ đằng sân khấu vọng lại tiếng chuông đinh đang, Nhược Hi hỏi:
- Hoàng thượng, có thể bắt đầu được chưa?
- Bắt đầu đi!
Nhược Hi lắc hai nhịp chuông. Tiếng chuông vừa dứt, tiếng trống liền dồn dập nổi. Cùng với hồi trống, hàng trăm ngọn đèn lồng rào rào bay lên. Đèn ở giữa to bằng cái cối xay, càng ra xa càng nhỏ đi, đến vòng ngoài cùng thì chỉ còn vừa vặn nắm đấm. Giàn đèn lên cao hết xong, trống liền nện một tiếng trầm nặng, tấm màn che sân khấu rơi tuột xuống, đập vào mắt mọi người là những đoá mai đỏ nở rộ, gió hiu hiu thổi khiến cành lá rung rinh, đôi cánh hoa tà tà bay xoay, toả hương thầm lặng trong màn đêm cô tịch.
Biết rõ rằng vào mùa này, hoa mai trên sân khấu chỉ là của giả mà thôi, nhưng mọi người không cầm được hít hà, có người còn reo khe khẽ:
- Mùi hoa mai thật!
Tiếng sáo bỗng tuôn trào, thanh âm càng vuốt càng cao, càng xa càng mỏng, đến tận chân mây rồi rơi đánh tõm xuống, không nghe thấy đâu nữa, khiến ai nấy đều hẫng hụt. Đương cơn thất vọng, chợt sâu trong rừng mai hiện ra một người đẹp phục sức lộng lẫy, mình vận áo choàng đại hồng viền lông thỏ, tay giương ô lụa xanh yểu điệu đi tới, khổ người óng ả, cử chỉ thanh tao. Tiếng sáo lại trỗi lên, người đẹp vừa bước vừa hát:
Chân tình vời vợi như đồng cỏ
Chẳng ngại chi mưa gió dạn dày
Trời quang mây tạnh có ngày
Nắng soi muôn dặm sum vầy hai ta.
Chân tình như mai hoa nở nộ
Băng giá kia cũng khó dập vùi
Dù bao lạnh lẽo chìm trôi,
Hoa thời vẫn nở xuân thời vẫn sang.
Tuyết xoáy lại mênh mang gió bấc
Cành hàn mai cô độc giữa trời
Toả hương chỉ bởi một người
Yêu không tiếc hận tình ngời trong tim.
Lời ca man mác đôi chút ai sầu, nhưng sầu mà không luỵ, chí khí bát ngát như mai đỏ dầm sương dãi tuyết, xơ xác đến đâu vẫn vươn thẳng thân cành.
Cùng với lời ca, đèn lồng treo cao tắt dần tắt dần từng vòng một, ánh sáng trên sân khấu nhạt bớt, tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết trắng muốt ào ạt xoay múa trên không, Mẫn Mẫn đứng yên giữa mai đỏ, người hoa soi vào nhau, cùng một màu đằm thắm. Tuyết trắng và mai hồng vẽ nên một không gian lung linh sống động, mà Mẫn Mẫn lại là hình ảnh tươi đẹp nhất trong không gian ấy.
Tiếng ca nhỏ mãi đi, đến lúc chỉ còn loáng thoáng. Đám đèn lồng theo nhau tắt hết, chừa lại mỗi chiếc đèn chính giữa rọi xuống Mẫn Mẫn và hoa mai. Cô ném ô, ngửa mặt lên, đăm đăm dõi nhìn bông tuyết phiêu phất trên không. Dưới ánh đèn, nét mặt cô nõn nà tinh oanh như ngọc tạc, khoé miệng đọng nét cười, ánh mắt bâng khuâng, thần sắc não nề, tay chậm chạp chìa ra hứng tuyết.
Một tích tắc qua, rồi tiếng im đèn lịm. Trong bóng tối ngút ngàn, thần trí Nhược Hi như bị hút cả vào bóng dáng vừa mê man vừa vui sướng như trẻ con đi hứng tuyết kia. Khuôn mặt nồng nàn tình cảm của Mẫn Mẫn khiến tim nàng chấn động, trong đầu nháng hiện cảnh tuyết rơi nhiều năm về trước, nàng cũng mặc áo nhiễu lông vũ màu đại hồng, lang thang trong tuyết như đứa bé lạc đường về, rồi chàng đạp tuyết đến bên, nắm lấy tay nàng sóng bước. Lòng quay cuồng suy tư muôn nẻo, nàng cứ đứng ngây ra như phỗng.
- Nhược Hi! – Lý Đức Toàn gọi to. Nhược Hi “Á” một tiếng. Hắn quở – Nghĩ gì thế? Hoàng thượng gọi mấy lần rồi đấy!
Khang Hy cười:
- Đừng trách Nhược Hi. Trẫm nghe mà cũng thần người ra mất một lúc nữa là.
Nhược Hi nói:
- Để nô tỳ bật đèn.
Đoạn nàng lắc chuông, đèn đuốc tắt phụt lúc trước phát sáng trở lại.
Mẫn Mẫn thay phục trang quay ra làm lễ. Tối nay cô vận xiêm áo trơn màu nguyệt bạch chứ không ăn bận sặc sỡ tươi tắn như ngày thường, vậy mà sắc đẹp của cô không hề phai giảm, ngược lại càng thêm diễm lệ vô song, quả là đơn sơ thế mới tường vẻ thắm nồng.
Khang Hy nhìn sang Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai, cảm khái nói:
- Đã nhiều năm rồi trẫm không còn xem múa hát đến mức say sưa như vậy.
Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai ngắm con gái một cách hãnh diện, nhưng miệng thì chối đây đẩy:
- Hoàng thượng quá khen, quá khen!
Mẫn Mẫn đứng yên bên cha, sắc mặt trầm tĩnh, dáng điệu thư thái, từ đầu đến cuối không hề liếc về phía Thập tam a ca. Nhược Hi thầm cảm thán, mới hơn hai tháng mà cô đã không còn là cô bé nông nổi bồng bột nữa, Mẫn Mẫn bây giờ là một thiếu nữ đã biết tư vị thương tâm, có thể nhờ thế mà càng thêm thu hút, nhưng niềm vui thuần khiết cũng đã rời bỏ cô. Lẽ nào đá quý cứ phải bị mài giũa đớn đau mới có cơ toả màu lấp lánh?
Tá Ưng vương tử ngắm Mẫn Mẫn, rồi cụp mắt xuống vẻ tư lự. Nhược Hi cười nghĩ, sau đêm nay, trái tim của con chim ưng này chắc đã gửi gắm cả vào cô quận chúa kia rồi, nhưng liệu có nắm bắt được trái tim cô hay không?
Khang Hy cười gọi Mẫn Mẫn:
- Lại đây kể cho trẫm nghe, con làm trăng với tuyết bằng cách nào vậy?
Mẫn Mẫn liếc Nhược Hi, cười đáp:
- Ánh đèn xanh mờ và sóng nhấp nhô lúc đầu là lấy sa mỏng màu lam trải ra, bên dưới đặt đèn lồng màu xanh, ánh đèn hắt ngược qua lần sa, khiến sa nổi lên xanh mờ trong đêm. Lại cho người ngồi dưới sân khấu dùng quạt quạt nhẹ, tự nhiên có cảm giác sóng đánh nhịp nhàng. Trăng cũng thực hiện theo cách tương tự, lấy nan tre uốn một hình tròn, mặt trước bịt sa vàng nhạt, mặt sau gắn nhiều đèn lồng nhỏ, chao đèn dệt bằng sợi ngân tuyến, riêng phía quay vào trăng thì bịt bằng sa vàng trong suốt, như thế để ánh sáng không lọt ra lung tung mà dồn cả về hướng sa vàng, tạo cảm giác giống vầng trăng thật. Muốn trăng lên xuống, thì lấy dây buộc rồi cho người ngồi dưới màn điều khiển. Kì thực con chỉ nhảy múa trên một cái bục dựng đằng sau trăng thôi, nhưng mọi người ở đằng trước, nhìn qua vầng trăng sẽ tưởng như con múa bên trong ấy. Độ chiếu sáng tối cũng đã thử nghiệm trước rồi, cứ điều chỉnh lượng nến thắp là được. Mai đỏ thì dùng cây thật kết hợp với hoa làm bằng thứ lụa hảo hạng trong cung, trông dưới đèn thế này cứ nửa hư nửa thực. Về hương mai, thì lấy nước hoa mai loại cực phẩm, cho người ngồi chỗ khuất đun nóng lên, lại dùng quạt quạt ra khán đài, tự nhiên sẽ có cảm giác hương mai thoang thoảng. Tuyết được cắt từ thứ tơ mỏng gần như trong suốt, lại trộn với bông mịn, cho cung nữ ngồi trên rắc xuống, đồng thời dùng quạt cỡ lớn quạt thật mạnh là được. Đoạn sau ánh đèn mờ dần mờ dần đi, cũng là để trông tuyết giống thật hơn đấy!
Mẫn Mẫn nói một lèo không nghỉ. Khang Hi ngẩn người ra nghe, mắt liếc Nhược Hi:
- Chuyến này con và Nhược Hi phải hao tâm tổn tứ nhỉ!
Mẫn Mẫn cười cười, chưa đáp thì Nhược Hi đã cúi mình thưa:
- Thực ra đều là nhờ có đủ nguyên vật liệu, toàn loại thượng hạng, rồi nhờ diễn tập nhiều, chú ý đến sự phối kết hợp của tất cả mọi người. Nói thẳng ra là rất đơn giản, muốn sắp đặt bài trí kiểu gì cứ vung tiền là xong, còn kết quả biểu diễn thế nào, mấu chốt lại ở Mẫn Mẫn cách cách cơ ạ!
Khang Hy cười nói:
- Ngươi đừng vội khiêm tốn, vung tiền cũng phải vung đúng chỗ mới được chứ. Từ trước mà biết ngươi có cái tài này thì đã phó thác cho ngươi lo liệu phần ca vũ cho các yến tiệc trong cung rồi.
Nhược Hi vội khoả lấp:
- Nô tỳ chỉ thể hiện được đến như đêm nay là hết. Chẳng qua không có trâu bò phải đi cày, nô tỳ sức cùng lực tận cả rồi, Vạn tuế gia đừng làm khó nô tỳ nữa. Bằng không lần sau xem xong ca vũ, chỉ e người lại trách mắng nô tỳ, tại sao chỉ biết đổi mặt trăng thành mặt trời, vầng nguyệt thành kim ô thôi thế?
Nhược Hi vừa dứt lời, các a ca và đại thần bên dưới cùng cười phá lên. Khang Hy cũng cười, mắng:
- Xem nó lẻo mép kìa! Rõ ràng là chây lười, mà còn xổ ra đến một tràng được.
Nhược Hi cúi đầu thưa:
- Nô tỳ không dám.
Khang Hy tủm tỉm, lại khen ngợi Mẫn Mẫn thêm mấy câu, thưởng cho một thanh ngọc như ý. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai đợi Mẫn Mẫn khấu đầu nhận thưởng xong, mỉm cười nói với Khang Hy:
- Thần muốn cho Nhược Hi một phần thưởng.
Khang Hy phì cười:
- Tốt quá đi mất, trẫm đỡ tốn kém. Con bé này chuyên bòn rút phần thưởng của trẫm thôi, mấy năm nay không biết đã âm mưu tước đi bao nhiêu đồ quý giá rồi.
Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vừa cười vừa lấy trong ngực áo ra một miếng ngọc bội đưa cho thái giám đứng bên. Thái giám dâng bằng hai tay đến Nhược Hi, nàng vội quỳ xuống tạ ơn. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai liếc Mẫn Mẫn, đoạn bảo Nhược Hi:
- Mẫn Mẫn cũng giữ một miếng tương tự. Vốn dĩ nó còn một người chị song sinh, khi hai đứa ra đời, bản vương vui sướng quá đỗi, vừa lúc sẵn có một thứ ngọc đẹp, bèn sai người tạc hai miếng ngọc bội, không ngờ ngọc bội chưa xong, thì chị nó bất hạnh mệnh yểu.
Đến đây, ông ta khẽ thở dài. Mọi người không ngờ miếng ngọc bội này lại có nguồn gốc như thế, tất cả đều ra chiều nghi hoặc, cùng đổ dồn mắt vào Nhược Hi.
Nhược Hi khấu đầu xong, tay nâng ngọc bội, nói với Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai:
- Miếng ngọc này gửi gắm niềm thương nhớ con gái của vương gia, nô tỳ thực không dám nhận.
Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai bật cười:
- Bản vương đã ban cho ngươi rồi, có gì mà không dám.
Ông ta đưa mắt nhìn Khang Hy, Khang Hy mỉm cười:
- Cứ nhận đi!
Nhược Hi lại khấu đầu, rồi thu cất miếng ngọc bội.
Không gian bỗng lặng ngắt, các a ca đưa mắt nhìn Nhược Hi, ai nấy đều lộ vẻ suy nghĩ. Nhược Hi không hiểu. Miếng ngọc bội này tượng trưng cho điều gì? Hành động của Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai là để nhắn gửi Khang Hy điều gì? Hay họ đã ngầm giao hẹn từ trước? Nàng thắc mắc nhìn Mẫn Mẫn, cô đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt rạng niềm hân hoan. Nhược Hi thấy lòng ấm áp, bèn tạm dẹp đi mọi hoài nghi, cũng mỉm cười thân mật.
Đêm về khuya, Khang Hy tuổi tác đã cao, không tiện thức quá muộn, bèn dặn thái tử mấy câu rồi để Lý Đức Toàn đưa về trước. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai cũng đi theo. Bọn họ vừa khuất dạng, không khí liền nhẹ nhõm hẳn đi. Tá Ưng vương tử và Thập tam a ca trò chuyện rôm rả, hai người khi hào khí bừng bừng thì gõ đũa mà hát, lúc tiếng Mông, lúc tiếng Hán, khi cao hứng ngút ngát thì ngửa cổ cạn sạch bát rượu chỉ bằng một hơi. Hợp Truật vương tử ngồi với Cửu a ca và Thập tứ a ca, ba người đánh toan uống rượu, cười nói sôi nổi. Tứ a ca tủm tỉm nhìn Thập tam và Tá Ưng, thi thoảng lại cụng bát với họ. Bát a ca, lạ thay, lại thì thào trao đổi với Thái tử gia. Những người Mông Cổ khác chia nhau uống rượu chuyện trò với các đại thần có mặt trong chuyến đi này.
Nhược Hi ẩn mình trong góc tối, ngắm cảnh tượng trước mặt. Tuy biết mình mơ tưởng hão huyền, nhưng nàng vẫn không ngăn được mong muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, chỉ có cười vui, không còn tranh đoạt.
- Chị ơi, chị nghĩ gì đấy? – Không biết tự lúc nào, Mẫn Mẫn đã đến bên cạnh.
Nhược Hi nhìn đám người ngồi nơi đèn lửa sáng trưng, lẩm bẩm:
- Hoa này đây hồng đưa biếc đón, ấp ôm chỉ giếng cạn tường trơ. Ngày lành cảnh đẹp như thơ, mà hồn thưởng ngoạn vẩn vơ chốn nào.
Đoạn này là đài từ trong màn Kinh mộng, vở Côn khúc Mẫu Đơn đình của Thang Hiển Tổ thời Minh, cảm thán cho cái đẹp hoài phí bởi không người trân trọng. Hoa đẹp chỉ có giếng với tường chiêm ngưỡng. Cảnh đẹp mà lòng người cứ để ở đâu. Sợ bản dịch chưa rõ nghĩa tôi đành chua thêm vậy, thật hổ thẹn!
Mẫn Mẫn hỏi nhỏ:
- Nghĩa là gì?
Nhược Hi đáp khẽ:
- Bùi ngùi ngày mai em phải đi ấy mà. Những lúc vui vẻ bên nhau thật là ngắn ngủi.
Mẫn Mẫn thở dài, than:
- Chẳng biết năm tới có được gặp lại không.
Hai người cùng thương cảm, đều câm nín hồi lâu. Sau cùng Nhược Hi trấn tĩnh, bảo Mẫn Mẫn:
- Về chỗ ngồi đi, tôi tặng em món quà chia tay.
- Gì thế?
Nhược Hi đẩy cô, ra dấu bảo về chỗ:
- Việc năm ngoái tôi hứa với em đó!
Mẫn Mẫn ngẩn người, thở ra một hơi, đoạn quay mình đi nhanh về bàn.
Nhược Hi sai người đi tìm cây sáo, cầm lấy rồi vẫy tay gọi Tam Tài hầu cận của Thập tam a ca. Hắn hấp tấp chạy tới, cúi mình thỉnh an. Nhược Hi nói:
- Đi mời Thập tam gia ra đây!
Tam Tài nghe vậy, lại hấp tấp chạy đi, ghé tai Thập tam a ca thì thà thì thào. Thập tam nghiêng đầu nói mấy câu với Tá Ưng vương tử, kế đó làm lễ với thái tử, rồi sải bước đi ra, cười đầy hơi men:
- Việc hôm nay cô làm hay ho mà cũng độc địa lắm. Đợi về nhà ta sẽ tính sổ với cô.
Nhược Hi cười nói:
- Ngày mai Mẫn Mẫn rời khỏi đây rồi, anh thổi một điệu cho cô ấy nghe đi. Chuyến này chia ly chẳng biết bao giờ tái ngộ, coi như tiễn nhau một lần.
Thập tam a ca gật đầu, chìa tay đón cây sáo:
- Thổi gì nhỉ? Cô ấy có đặc biệt ưa bài nào không?
Nhược Hi ngẫm nghĩ:
- Khỏi, chơi bài mà cô ấy hát hồi tối là được.
Thập tam a ca cầm cây sáo, trầm tư một lúc:
- Lúc đấy không chú ý ghi nhớ giai điệu, chỉ e khó lòng tấu được trọn vẹn.
Nhược Hi nhoẻn cười, bắt đầu ưm khe khẽ trong cổ họng, ưm hết cả bài thật thong thả, lại hỏi:
- Nhớ nổi không?
Thập tam a ca gật đầu, cầm sáo trở về, thỉnh an Thái tử gia:
- Thần đệ muốn tấu một khúc nhạc trợ hứng, có được không ạ?
Thái tử cười nói:
- Sao lại không được? Ai cũng biết em thổi sáo rất tài, nhưng có bao giờ dễ tính thổi cho ai nghe đâu. Chẳng mấy khi em tự nguyện thế này, coi như đôi tai chúng ta thật có diễm phúc.
Cử toạ đều vỗ tay hưởng ứng.
Thập tam a ca đứng dậy, đưa ngang cây sáo lên môi, quay mặt về phía Mẫn Mẫn, gật đầu. Tiếng sáo mềm mại du dương bắt đầu cất lên. Mẫn Mẫn lắng nghe, vẻ mặt choáng váng, đăm đăm nhìn lại. Thập tam a ca quả sành âm luật, chỉ nghe hai lượt mà thể hiện được vào tiếng sáo cả khí chất thanh cao kiên cường của hoa mai lẫn tình cảm sâu sắc đằm thắm của con người.
Ai nấy cùng lộ vẻ sửng sốt, chỉ có Tứ a ca, Bát a ca và Thập tứ a ca là sắc mặt vẫn như thường. Đây là giai điệu mà Mẫn Mẫn vừa hát lúc tối, nay Thập tam diễn tấu, lại tăng thêm mấy phần tình tứ ý vị. Khúc nhạc chưa dứt, Mẫn Mẫn đã rưng rưng lệ, si dại nhìn Thập tam a ca. Tá Ưng liếc Thập tam, lại lặng lẽ quan sát Mẫn Mẫn, vẻ mặt êm đềm, ánh mắt kiên định thoáng niềm thương xót. Nhược Hi nhìn Tá Ưng, không nén được nụ cười. Không ghen tuông, không xem thường, chỉ thương cảm xót xa, đúng là một kỳ nam tử!
Những nốt nhạc cuối chấm dứt, Thập tam a ca cúi mình trước Mẫn Mẫn, rồi thổi lại từ đầu. Mẫn Mẫn đứng lên, cất tiếng hoà theo:
…
Tuyết xoáy lại mênh mang gió bấc
Cành hàn mai cô độc giữa trời
Toả hương chỉ bởi một người
Yêu không tiếc hận tình ngời trong tim.
…
Để lại tiếng hát đằng sau, Nhược Hi bước ra ngoài, không chủ đích là đi đến đâu cả, chỉ thấy chỗ nào vắng vẻ thì tiến về phía ấy. Tiếng hát nhỏ dần, càng đi càng xa, cuối cùng không nghe thấy nữa. Trong đầu nàng chợt hiện lên câu “Tiếng lìm lịm dần nghe chẳng rõ, vô tình những khiến đa tình khổ”. Con người mà biết vô tình, chắc mới thật sự thoát ly phiền não.
Men theo triền đồi, Nhược Hi trèo một hơi đến nơi cao nhất, trông ra khu trại cách đấy không xa, đèn đuốc lập loè, bóng binh sĩ đi tuần thấp thoáng. Rồi nàng ngửa mặt ngắm vầng trăng khuyết cong cong trên nền trời, bất giác thở dài não nuột. Sau lúc vui vầy gặp gỡ, luôn là sự thinh vắng quạnh hiu.
Chợt có tiếng sột soạt trong cỏ, Nhược Hi ngảnh mặt nhìn sang thì thấy Tứ a ca đang thong thả tiến lại. Nàng vội nhún mình làm lễ, chàng cất tay cho nàng đứng lên.
Cả hai cùng yên lặng hồi lâu. Vốn ghét bầu không khí tịch mịch khiến người ta ngột ngạt này, Nhược Hi bèn hỏi cho có chuyện:
- Vương gia có quen Tá Ưng vương tử không?
Tứ a ca đáp:
- Tá Ưng vương tử thế nào, cô cũng gặp rồi, hẳn trong lòng đã có ít nhiều đánh giá. Cậu ta tài năng hơn người, hiềm nỗi chỉ là dòng thứ, mẹ đẻ thuộc hàng tỳ thiếp, không được Y Nhĩ Căn Giác La vương gia coi trọng. Mùa đông năm ngoái, người và gia súc của bộ tộc họ chết rét khá nhiều, sang xuân lại vướng vụ tranh chấp bãi chăn với bộ tộc Bác Nhĩ Tề Tề Đặc. Chuyến này yết kiến Hoàng a ma chẳng phải là vụ công cán suôn sẻ gì, vì thế người ta mới giao cho cậu ta đi, có điều… – Chàng ngập ngừng – Trong hoạ lại có phúc, chưa chừng mai sau cậu ta sẽ khiến Y Nhĩ Căn Giác La vương gia và đại vương tử phải đau đầu đấy!
Nhược Hi nghe mà ù ù cạc cạc, không biết phúc ở chỗ nào, mang máng cảm thấy chắc có liên quan đến việc kế thừa vương vị tương lai, nghĩ đến Mẫn Mẫn lại thở dài, đúng là ở đâu cũng có việc tranh giành quyền lực, chẳng biết Khang Hy và Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai nghĩ thế nào. Kế đó lại tự an ủi chưa chắc Mẫn Mẫn đã bằng lòng Tá Ưng, nàng lo xa làm gì cơ chứ?
Đang vẩn vơ nghĩ ngợi, chợt nghe Tứ a ca bảo:
- Toàn việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng thôi! Lẽ nào cô định ở giá cả đời thật đấy à? Đừng giở cái luận điệu vờ vịt tận hiếu tận hiếc ra với ta, đầu óc cô không có vẻ gì là ngấm được tư tưởng Liệt nữ truyện đâu.
Nhược Hi yên lặng. Không hiểu vì sao, có lẽ vì những cảnh hồi tối vẫn xốn xang trong dạ khiến tình cảm lấn át mất lý trí, hoặc có lẽ vì cho rằng một người biết thả thuyền thưởng sen sẽ hiểu được tâm tư mình, nên nàng không kìm được, bất giác thổ lộ những điều từ tận đáy lòng:
- Nô tỳ mệt mỏi lắm! Mấy năm nay ở trong cung, mỗi bước đều gò vào khuôn phép, mỗi nơi đều tiềm ẩn âm mưu, bất kể việc gì cũng phải cân nhắc đắn đo rồi lại đắn đo cân nhắc, nô tỳ không phải là người sống như thế được. Nô tỳ chỉ muốn rời đi, đi thật xa, muốn cười thì cười ha hả, muốn khóc thì khóc ồ ồ, hễ tức giận có thể nổi cơn đanh đá chanh chua, hễ dịu lòng có thể nhẹ nhàng hiền thục. Giờ ngẫm lại, lấy ai đó chẳng qua chỉ là chuyển từ cái lồng to đang ở sang cái lồng nhỏ hơn, mà chưa chắc còn được rỡ ràng như khi ở Tử Cấm thành, việc gì phải lấy ai chứ? Chưa kể mấy năm nay lại chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh đấu đá nơi tam cung lục viện. Chắc vương gia cũng nghe thấy ít nhiều chuyện ồn ào chốn hậu cung, nhưng sự thật tăm tối hơn thì nam nhân các vị không tài nào tường tận được. Nô tỳ không vờ vịt đâu, cứ nghĩ về nhà chồng rồi phải đối phó với việc thê thiếp lục đục cào xé nhau, nô tỳ cảm thấy thà gọt tóc đi tu còn hơn.
Tứ a ca im lặng một lát, rồi nói giọng ôn tồn:
- Thân phận cô khó mà cho cô được tự quyết những việc ấy. Hoàng a ma càng coi trọng cô, thì cô càng mất quyền kiểm soát đối với hôn sự của mình. Cứ ví dụ ngay miếng ngọc bội tối nay, lời lẽ của Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia đã lộ rõ cái ý là coi cô như con gái, Mẫn Mẫn và Hợp Truật đối đãi với cô còn nồng hậu hơn cả với thái tử. Bây giờ tuy chưa xác định được mục đích tối hậu của vương gia, nhưng có thể chắc chắn một điều là khi Hoàng a ma chỉ hôn cho cô, người sẽ phải cân đo đong đếm, ngó nghiêng đủ đường hơn trước đây nhiều. Nếu cô còn tưởng đến tuổi sẽ được ra khỏi cung như các cung nữ khác, thì ta khuyên cô mau mau bỏ cái ý nghĩ ấy đi, chi bằng nghiền ngẫm xem làm sao để Hoàng a ma xếp sắp cho cô một hôn sự mà xét ra khiến bản thân cô vừa ý nhất thì thực tế hơn.
Nhược Hi đờ cả người, trái tim trĩu nặng. Chút hi vọng cuối cùng của nàng đã bị lời chàng phũ phàng đập nát. Thì ra vùng vẫy thế nào vẫn không tránh khỏi số kiếp tốt đen. Không kìm được nụ cười cay đắng, nàng bi phẫn nói:
- Nô tỳ mà không muốn lấy chồng, cũng chẳng ai bắt ép được.
Tứ a ca bình tĩnh nhìn nàng, giọng lãnh đạm:
- Thế thì cô chuẩn bị sẵn ba thước lụa trắng đi là vừa! – Ngừng một lát, chàng thêm – Và học cách phớt lờ, mặc kệ cái chết của cô chọc giận Hoàng a ma, mặc kệ những liên luỵ đến a ma và cả nhà cô nữa.
Nhược Hi hoang mang. Chỉ vì từ chối hôn nhân mà một ngày kia nàng phải trả giá bằng tính mạng mình thật ư? Tuy trước đây cũng đã từng lôi sống chết ra uy hiếp Bát a ca, nhưng đó chỉ là màu mè, là thủ đoạn thôi. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nàng manh nha ý định tự sát, cũng coi thường những kẻ tự sát luôn. Cha mẹ sinh ra ta, nhọc nhằn nuôi ta lớn, lẽ nào là để ta đi kết liễu tính mạng bản thân? Nàng cho rằng muôn sự tại người, việc gì cũng có đường lui, đường thoát. Vả lại có gì quan trọng hơn sinh mạng chứ? Không chỉ vì bản thân, mà còn vì cha mẹ, vì những người yêu thương mình, giữ gìn mạng sống là giữ gìn hi vọng.
Tứ a ca chậm rãi tiếp:
- Trong cung không có chỗ cho mơ mộng. Thức tỉnh cho sớm, nghiên cứu cách ứng phó đi, chứ để nước đến chân rồi thì không còn xoay chuyển được nữa đâu.
Nhược Hi ấm ức hỏi:
- Nô tỳ không lấy chồng, không được thật ư? Nô tỳ không lấy chồng thì phương hại đến ai, vì sao nhất định phải chỉ hôn cho nô tỳ?
Tứ a ca lạnh lùng nói:
- Cô không thể hay không chịu hiểu lời ta? Người quyết định việc này là Hoàng a ma, cô chỉ còn nước tuân theo mà thôi.
Nàng không chịu hiểu ư? Chắc chỉ tại tiềm thức nàng cứ vỗ về bản thân là hạnh phúc đang chờ trước mặt. Nhưng nếu không nhờ thế thì làm sao nàng trụ được với cuộc sống này?
Nín lặng hồi lâu, Tứ a ca nhẹ nhàng hỏi:
- Trong lòng cô, không có người nào khiến cô muốn lấy ư? Không có ai khiến cô cảm thấy sống bên họ sẽ không tù túng ư?
Nhược Hi ngẩn người một lúc, sau cùng lắc đầu. Tứ a ca nhìn nàng rất lâu, rồi ngoảnh đi phóng mắt ra trời đêm, chẳng nói chẳng rằng.
Trên đường về, hai người chậm chạp bước trong yên lặng. Đến khi cáo lui, Nhược Hi chân thành nói: