Trong đầu ta một tiếng nổ "đùng", trong nháy mắt trời long đất lở. Chân muốn nhũn ra, thân muốn ngã quỵ, Ngọc Đàn vội đỡ lấy ta. Hai bên tai chỉ nghe thấy tiếng "ong ong", Ngọc Đàn dường như vẫn đang nói chuyện, nhưng một câu ta cũng không nghe thấy, thầm nghĩ ta rốt cuộc đã gây ra oan nghiệt gì, ông Trời cuối cùng đối với ta một chút rũ lòng thương xót cũng không có sao?
Đợi đến khi ta phục hồi lại tinh thần, mới biết mình đã ngồi ở trong phòng. Ngọc Đàn thấy ta đang nhìn nàng, khóc lóc nức nở nói: "Hảo tỷ tỷ! Người đừng làm muội sợ!". Ta cạn kiệt sức lực chỉ chỉ vào chén trà, nàng vội vã bê qua đối diện ta, để ta uống vài chén, ta chỉ còn cảm giác được một nỗi trống trải mênh mang, không biết ta nên nghĩ cái gì, nên làm cái gì.
Ta thuận miệng hỏi: "Thập Tứ a ka đâu?" Ngọc Đàn nói: "Thập Tứ gia vừa nghe xong, đã chạy đi một mạch, chỉ căn dặn muội chăm coi tỷ cho tốt thôi!"
Ngọc Đàn dỗ dành nói: "Tỷ tỷ! Trước tiên tỷ chớ vội, vạn tuế gia còn chưa có gật đầu mà!"
Ta im lặng một hồi lâu, nghĩ không thể như thế được, sự việc tuyệt đối không thể để như vậy! Quay qua Ngọc Đàn nói: "Muội tỉ mỉ đem hết chuyện hôm nay kể từ đầu đến đuôi, từng câu từng chữ mà nói hết một lần, ngay cả ánh mắt của hoàng thượng trông ra sao cũng phải thuật lại cho ta nghe hết!"
Ngọc Đàn nói: "Sau khi Thái tử gia tới, Vân Hương tỷ tỷ lệnh muội đi dâng trà, khi muội bưng khay trà đi vào trong, thì Thái tử gia đang quỳ trên mặt đất, nói với hoàng thượng "...Nhược Hi sang năm đã đến tuổi xuất cung, nàng tính nết ôn thuận, biết lễ nghi, nhân phẩm và tướng mạo cũng là xuất chúng hơn người, cho nên nhi thần cả gan, muốn cầu xin hoàng a mã làm chủ, ban nàng cho nhi thần làm trắc phi!" Hoàng thượng im lặng một hồi mới nói "Nhược Hi ở bên cạnh trẫm cũng đã nhiều năm, vẫn luôn tận tâm hầu hạ. Trẫm vốn định sẽ để nàng ở lại lâu hơn một thời gian, đợi năm tới tìm một nơi tốt chỉ hôn cho nàng, cũng không uổng nàng bao năm hầu hạ bên trẫm. Hôm nay sự tình đột ngột, trẫm phải cân nhắc một chút đã..." Sau đó, muội cố làm cho xong việc dâng trà, không có biện pháp nào để lưu lại, chỉ có thể rút lui! Cũng tại lúc đó trong lòng đang hết sức kinh hãi, sợ là với vẻ mặt khác thường lại khiến cho Hoàng thượng và thái tử gia nhìn ra mà sinh nghi, vẫn luôn không dám ngẩng đầu lên, vì vậy cũng chưa có chú ý qua vẻ mặt của hoàng thượng và thái tử gia."