Thập a ka nhìn lướt quanh một vòng các vị a ka, lớn tiếng hỏi : "Hoàng a mã đâu?". Tên thái giám bên cạnh vội khom người nói : "Vạn tuế gia mới nghỉ ngơi được một lúc, vẫn chưa thức dậy, Thập a ka xin hãy đợi thêm một lát nữa!"
Thập a ka tức giận đập bàn một cái, hỏi tên thái giám : "Trà đâu? Không thấy gia đang ở đây sao ?" Thái giám hấp tấp khom người trả lời: "Nhược Hi cô nương mới vừa đi ngâm trà, dự tính chỉ một lúc nữa sẽ có ngay ạ."
Thập a ka tay đang đập bàn rầm rầm, bỗng ngừng lại, giữa không trung ngừng một chút rồi lại chậm rãi đặt yên trên bàn. Ta thở dài bực bội, cái đồ ngốc này,tìm người trút giận, lại nhiều lần rơi xuống đầu ta.
Thập Tứ hỏi : "Thập ca đây là chịu ức hiếp ở đâu mà đem bực tức đến đây trút vậy? Làm gì mà cứ liên tục dùng tay áo che nửa mặt thế kia ?Khó có thể là cùng ai đó đánh nhau chảy máu lắm nha?"
Thập a ka sắc mặt nhăn nhó,lộ vẻ đờ đẫn cả buổi, vỗ bàn cái rầm, cả người vùng lên nói lớn: "Cho dù phải liều cái mạng này bị hoàng a mã trị tội, ta cũng phải bỏ người phụ nữ đanh đá này mới được!"
Cả sảnh đường các a ka nghe thấy,ai nấy đều sững sờ, nhưng Thập Tứ lại cười phá lên, một mặt nói : "Mau bỏ tay áo ra, để chúng ta xem xem! Rốt cuộc là bị đánh ra nông nỗi nào? Một hồi mới còn giúp ngươi đập gõ cổ vũ được chứ."
Cửu a ka và Thập Tam a ka nghe vậy, đều là muốn phì cười nhưng gắng gượng. Tứ a ka sắc mặt vẫn luôn thản nhiên, giống như không nghe thấy gì, buông mắt nhìn chằm chằm xuống nền nhà. Bát a ka khẽ cau mày lớn tiếng quát: "Nào có cái việc đem chuyện riêng tư vợ chồng mang tới trong cung? Còn không mau quay về!"
Thập a ka tức giận đứng một chỗ, không nói lời nào, cũng không thèm di chuyển. Thập Tứ cười cười tiến lên, muốn giở tay áo hắn xem thử thành quả. Thập a ka nóng nảy hất hắn ra, Thập Tứ dừng tay, cười tủm tỉm hỏi: "Rốt cuộc bị sao vậy? Nói nghe chút đi, đúng lúc chúng ta giúp ngươi phân xử."
Bát a ka nhìn Thập a ka không rục rịch, chỉ biết thở dài hỏi: " Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ngươi lại đến đây gây náo loạn?"
Tiểu thái giám đang bê khay trà, nhẹ giọng nói : "Tỷ tỷ, trà đã chuẩn bị xong rồi!". Ta nhận khay trà, giở rèm bước vào. Thập a ka chỉ vào tên thái giám đang đứng bên cạnh hét lớn: "Đều cút hết đi!". Từ sau khi hắn bước vào, tên thái giám luôn nơm nớp lo sợ đứng cúi đầu,như phụng phải thánh chỉ giờ hấp tấp rút khỏi, thái giám canh gác bên ngoài rèm cũng cấp tốc rời đi.
Hắn đùng đùng tức giận kể lể: "Tết nguyên tiêu năm nay, ả trông thấy chiếc đèn lồng dùng ngắm vui mắt trong thư phòng của ta, rồi thì cũng coi như không có gì đi. Hôm nay chẳng biết nghe từ ai rỗi rãi ăn nói xoàng xiêng, quay trở về đem chiếc đèn lồng ném vào mặt ta, mấy đá đạp bẹp dí, vừa nhao nhao vừa ầm ĩ nói cái gì ta nghe cũng không rõ "tại sao đem cái đồ năm ngoái người ta không cần mới đưa cho ả?" ta nào có rảnh rang mà giải thích nhiều lời với ả chứ? Ả càng phát tiết càng gay gắt. Ta tức giận mắng ả tính tình ngay cả nửa điểm cũng không sánh được với Nhược Hi, ả đột nhiên nổi điên, lại có thể cho ta, cho ta…". Đang nói, mở ống tay áo hé cho Bát a ka nhìn thoáng qua một chút, lại nhanh chóng che lại.
Ta nghe đến đó, chỉ cảm thấy lúng túng, tiến thoái không xong. Thập Tứ cười liếc mắt nhìn ta. Bát a ka ôn nhu khuyên nhủ: "Cũng không phải vì một chuyện như vậy mà nói bỏ vợ là bỏ chứ. Về trước đi, chốc nữa ta nói với tỷ tỷ nàng mắng cho nàng ấy một trận, cho ngươi trút hết giận nhé." Thập a ka ngồi trở lại trên ghế, nói : "Bát ca, huynh không cần khuyên ta, lòng ta đã quyết!." Thập Tứ vội tắt lịm vẻ mặt cười hi hi ha ha, nghiêm mặt nói : "Thập ca, ngươi cứ ầm ĩ như thế này cũng không phải cách, khi không lại làm liên lụy đến Nhược Hi, hay là tạm thời đi về trước đi."
Thập a ka nóng nảy nói : "Ta sẽ tự mình cùng hoàng a mã nói cho rõ ràng,ta sẽ bỏ ả, bởi ả đúng là đồ đàn bà chua ngoa! Có cái gì mà liên quan đến Nhược Hi đâu chứ?"
Thập Tứ nghiêng đầu nhìn ta, tỏ vẻ bất lực, ra hiệu cho ta hãy tự mình tìm một biện pháp. Ta do dự một hồi, hôm nay thật đúng nhiều chuyện dồn đến một lúc, thái tử cầu hôn dư ba chưa lắng. Đến Thập a ka tính khí hồ đồ, đi gặp Khang Hi không biết còn muốn nói cái gì, ngộ nhỡ có câu nào khiến Khang Hi tức giận, trút giận sang ta, hậu quả thật đáng sợ. Sau khi cân nhắc lợi hại, cảm thấy không thể giải quyết ổn thỏa hơn đành phải dùng đến cách này. May mà người ở nơi đây, ngoại trừ Tứ a ka và Thập Tam a ka, đều là người của Bát gia Đảng, dù có coi nhẹ lời của ta, nhưng cũng phải nghĩ đến Thập a ka.
Ta tiến lên hướng về phía Thập a ka hành lễ, nói : "Nô tỳ bạo gan, có mấy câu muốn nói." Thập a ka nói: "Không cần khuyên ta! Lòng ta đã quyết rồi!". Nói xong sau cùng nhắm hai mắt lại.
Trái lại ta vẫn tiếp tục nói : "Không có ý định khuyên ngươi, chỉ là muốn hỏi ngươi một câu thôi." Hắn không hề phản ứng, ta hỏi : "Thập a ka, ngươi bị phúc tấn đánh, có đánh trả lại không?". Hắn nhắm mắt lạnh nhạt hừ một tiếng, nói: "Không có!"
Ta hỏi : "Vì sao?" Hắn mở mắt nhìn ta, nhất thời có phần mông muội, qua một hồi lâu mới nóng nảy nói: "Ta không chấp nhặt với phụ nữ!" Ta nói : "Tính ngươi mà nổi giận thì dâng lên tới đâu, còn có thể nhớ đến không chấp nhặt cùng phụ nữ sao? Chỉ sợ đến một đứa con nít, cũng là đánh cho nó một trận xả hết tức giận rồi mới suy nghĩ lại". Hắn câng mặt nhìn ta.
Ta chậm rãi nói : "Khi còn bé nô tỳ đặc biệt rất thích ăn kẹo hồ lô, bởi vì nó chua chua, ngọt ngọt, giòn giòn, lâu lâu mới ăn một lần, cảm giác luôn rất tươi mới. Về sau vì hoàng a mã ngại nó không được sạch sẽ, không chịu mua cho ta ăn nữa, ta lại càng lúc càng không thể quên được mùi vị thơm ngọt của kẹo hồ lô, chung quy vẫn cho rằng đó là món ăn ngon nhất thiên hạ. Mặc dù ta bình thường cũng rất thích ăn phù dung cao (bánh có hình bông sen), nhưng vẫn cho rằng kẹo hồ lô ăn ngon hơn nhiều. Sau này, có một ngày, ta cuối cùng lại được ăn kẹo hồ lô, Thập a ka, ngươi đoán xem ta có cảm giác gì?"
Thập a ka có chút khó hiểu nhìn ta, thấy ta vẫn dán chặt mắt vào hắn, hắn nói : "Chắc là cảm thấy rất thích thú!" Ta cười cười nói: "Sai rồi! Là thất vọng! Cực kỳ thất vọng! Trong nháy mắt nô tỳ chợt nhận ra rằng cái món ăn này, mặc dù không khó ăn, nhưng tuyệt đối không ăn ngon bằng phù dung cao, nô tỳ vì sao vẫn cứ luôn cho rằng nó ngon hơn phù dung cao cơ chứ? Sau đó thử ba tháng không ăn phù dung cao, mới phát hiện bản thân thèm đến muốn chết, mới nhận ra thứ mình thích ăn nhất chính là phù dung cao. Nô tỳ dĩ nhiên không biết theo thời gian ngày một trưởng thành, tự khẩu vị của mình đã sớm thay đổi, chẳng qua chỉ là cứ cố chấp giữ lại những hồi ức đã qua mà không chịu buông tay, lại không biết rằng bản thân đã bị chính những hồi ức đẹp đẽ đó đánh lừa!"
Nói xong ta lẳng lặng nhìn Thập a ka, hắn vẫn mang vẻ mặt mơ hồ, lời của ta chẳng lẽ khó hiểu lắm sao? Ta nhìn về phía Thập Tứ a ka, Thập Tứ tỏ vẻ tán dương liếc nhìn ta một cái, ngay sau đó quay lại nhìn Thập a ka mà bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra vấn đề không phải ở ta, việc đã đến nước này, nói một lần cho sáng tỏ luôn vậy! Ta hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói : "Thập a ka, kỳ thật nô tỳ là kẹo hồ lô kia, mà Thập phúc tấn chính là phù dung cao, phù dung cao vẫn luôn nằm trong tầm tay với của ngươi, thời gian qua lâu, ngươi không cảm thấy nó hiếm lạ. Mà kẹo hồ lô ngươi lại không bao giờ có được, lưu giữ trong tâm trí, mùi vị càng lúc càng ngon. Nhưng nếu thật có một ngày ngươi không còn phù dung cao nữa, ngươi mới biết, thực ra thứ ngươi thích ăn nhất chính là phù dung cao."
Thập a ka sắc mặt lúc kinh sợ, lúc đau đớn, lúc nghi hoặc, lặng lẽ trầm tư. Ta nói : "Nô tỳ hỏi lại lần nữa, Thập a ka vì sao không đánh trả?"
Sắc mặt thập a ka biến hóa thất thường, do dự không chắc. Ta nói: "Có lẽ là dù cho nóng giận cực kì,tận sâu trong đáy lòng vẫn là không muốn làm việc ấy!" Hắn mạnh tay hất chung trà trên bàn xuống mặt đất, hét lớn: "Không phải! Không phải! Ta không giống như ngươi nói! Ta bao giờ cũng nói không lại ngươi! Dù sao cũng đều không phải!" Nói xong, che mặt lại như cũ phóng chạy ra ngoài.
Ta chạy theo vài bước, Thập Tứ ở sau nói lớn: "Để cho hắn tĩnh tâm suy nghĩ một chút, khúc mắc trong nhiều năm như vậy không phải trong chốc lát đã nghĩ được thông suốt, huống chi hắn chính là một người có nhận thức bảo thủ."
Ta dừng bước, hết sức khó xử, quay người về phía mấy vị a ka hành lễ qua loa, cũng không dám nhìn vào mặt ai, vội vàng lui ra. Lúc đi ra sai Vương Hỉ đưa người vào trong hầu hạ, lại căn dặn mau chóng dọn sạch chung trà vỡ nát trên sàn nhà.
Ta ngồi bên cạnh bàn trà, ngơ ngẩn nghĩ đến Thập a ka và Thập phúc tấn. Ngọc Đàn nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, nên dâng trà cho Vạn tuế gia rồi!" Ta vội vàng đứng lên, Ngọc Đàn bê khay trà đưa cho ta, ta ổn định lại tinh thần, nâng khay trà, từng bước ngắn nhanh bước đi.