Thời gian trên thảo nguyên bao giờ cũng trôi qua nhanh chóng,thấm thoát mùa hạ đã qua đi. Mẫn Mẫn cùng ta lưu luyến biệt ly.Ta hoàn toàn yên tâm về Mẫn Mẫn, Tá Ưng yêu nàng thật lòng. Có lẽ trong lòng Tá Ưng đích xác có chút cân nhắc quyền lợi chính trị, nhưng tình cảm của hắn đối với Mẫn Mẫn cũng là tấm chân tình.
Sau khi Khang Hi quay về kinh, dừng chân tại Sướng Xuân Viên. Cách đó không xa chính là Viên Minh Viên. Viên Minh Viên là khu vườn mà năm bốn mươi sáu Khang Hi ban cho Tứ a ka,Khang Hi thi thoảng cũng lâm hạnh Viên Minh Viên dạo chơi. [vua đích thân đến một nơi nào đó gọi là lâm hạnh, may mắn được vua đến thăm]
Hôm nay lúc đầu Khang Hi vốn tùy ý đi dạo tại Sướng Xuân Viên, nhất thời cao hứng, lệnh cho Lý Đức Toàn chuẩn bị ngựa xe đơn giản không cầu kì đi đến Viên Minh Viên. Lý Đức Toàn thấy Khang Hi rất có hứng thú, không tiện khuyên ngăn, đành phải đồng ý, một mặt phái người đi báo tin cho Tứ a ka chuẩn bị tiếp giá, một mặt bố trí thị vệ, sau đó ta cùng Lý Đức Toàn theo hầu hạ trên xe tứ mã.
Lúc đến Viên Minh Viên, Tứ a ka và các vị phúc tấn sớm đã cung kính chờ đợi trước cổng,xe ngựa chưa tới, đã quỳ một chỗ. Khang Hi xuống xe cười nói: "Trẫm nhất thời cao hứng, đến xem đất đai cây trồng của ngươi thế nào.Nghe nói ngươi trồng được không ít cây ăn quả, đưa trẫm đi xem." Tứ a ka vội vàng đứng dậy, cùng Khang Hi chậm rãi dạo bước quanh vườn.
Khang Hi vừa ngắm cây ăn quả Tứ a ka gieo trồng, vừa nghe hắn nói về phương pháp vun trồng các loại cây ăn quả cùng những chuyện hài hước ,khó khăn trong quá trình gieo trồng, cha con hai người chuyện trò với nhau rất vui vẻ, trong lúc ấy nhất thời khiến người ta quên đi họ còn là quân thần.
Lúc Khang Hi cao hứng,đã đi không ít các ngả, Lý Đức Toàn và ta nhìn nhau, chau mày, xem ra ông ta đang cân nhắc làm thế nào để ngăn Khang Hi mà không làm xuôi đi hứng thú của Khang Hi, nhắc khéo Khang Hi nghỉ ngơi một lúc.Tứ a ka đang đứng dưới tàng cây đối diện Khang Hi nói chuyện,vừa may nghiêng về hướng của ta, ta hướng về phía hắn làm tư thế ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn giống như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục cười nói với Khang Hi. Đợi Khang Hi hỏi han xong, hắn mới cười nói: "Phía trước có đình nghỉ mát, xung quanh có rất nhiều loài hoa cúc mà hoàng a mã yêu thích. Hoàng a mã nhất định phải đến đó ngắm một chút, mấy cây ấy đều là chính nhi thần tự tay chăm sóc."
Khang Hi vừa nghe, cười nói được, hai người hướng về phía đình nghỉ mát mà bước tới, Lý Đức Toàn tỏ ý khen ngợi liếc nhìn ta cười, hai người đi theo sau Khang Hi và Tứ a ka.
Khang Hi yên vị ngồi vào ghế mây, Tứ a ka đứng bên cạnh chỉ từng cây hoa cúc bản thân tự tay chăm sóc, tịnh đem lai lịch, tập tính từng chủng loại đều kể lại hết sức chi tiết, Khang Hi vừa nghe vừa gật đầu. Không mất nhiều thời gian, có người dâng trà bánh đi tới. Ta vội tiếp nhận,đem công cụ chuẩn bị trước đó thử độc từng cái một,sau đó Lý Đức Toàn lần lượt nếm lại tất cả,mới dâng lên cho Khang Hi .
Khang Hi một mặt ngắm nhìn cảnh trí xung quanh đình nghỉ mát, một mặt tùy ý phẩm trà, Tứ a ka ngồi bên cạnh cùng nói chuyện thiên nhiên cây lá. Hai người từ chuyện hoa cúc nói đến Ngũ Liễu tiên sinh [Đào Tiềm-Đào Uyên Minh] 1, từ tinh thần nhập thế Nho gia nói tới vô vi nhi trị của Lão Trang ,sau cùng lại quay trở lại vấn đề kẻ ẩn dật trong hoa cúc. Khang Hi hứng thú quá độ, tỉ mỉ bình phẩm thi từ ngâm tụng về hoa cúc. Lý Đức Toàn đã lâu không thấy Khang Hi cao hứng như thế, nét mặt cũng đầy hớn hở đứng một bên.Trong đình đầy ắp tiếng cười vui vẻ ấm áp.
Khang Hi trà đã uống không ít, nhưng điểm tâm lại không đụng đến một mẩu. Uống hết trà, nghỉ ngơi cũng đủ,mọi người lại đứng dậy tiếp tục chậm rãi đi dạo.Trên đường Lý Đức Toàn hầu hạ Khang Hi đi vệ sinh. Ta và Tứ a ka im lặng cung kính đợi.
Đầu ta vẫn không động đậy, bâng quơ nhìn vào khoảng trống xa xăm, thấp giọng nói: "Hoàng thượng trước khi đến đây vẫn chưa ăn được gì, vừa rồi lại không dùng đến điểm tâm, qua một hồi khẳng định sẽ đói bụng.Chỉ mải xem các loại nông sản hoa quả chính tay con trai trồng, khó tránh khỏi sẽ chần chừ thêm chút nữa." Hắn đứng yên phút chốc, quay người ngoắc tay gọi người hầu,sau khi thầm thì căn dặn một lúc, tên hầu lập tức chạy nhanh đi.
Khang Hi quay trở lại, mọi người lại đi lòng vòng một hồi, Tứ a ka trông hào hứng của Khang Hi cũng đã hết, cung thỉnh Khang Hi vào đại sảnh nghỉ ngơi một tý, rồi đã đi xe trở về. Khang Hi cười gật đầu đồng ý.
Sau khi Khang Hi yên vị chỗ ngồi,bất ngờ Tứ phúc tấn Ô Lạt Ná Lạp tự tay bê trà và điểm tâm tiến đến, ta trên mặt mang theo nụ cười,tâm trạng tư vị phức tạp tiếp nhận khay từ Tứ phúc tấn. Tứ phúc tấn cúi người hướng về phía Khang Hi thỉnh an,một mặt mỉm cười quay về: "Đây là vài món bánh điểm tâm khẳng định không thể so với trong cung , nhưng thần tự tay làm,là chút hiếu tâm đối với hoàng a mã, vì thế đành phải thỉnh hoàng a mã gắng gượng nếm thử."
Khang Hi nghe xong, hứng thú tăng cao, mỉm cười nhận lấy từ tay Lý Phúc Toàn, nếm một miếng, gật gù nói: "Không tệ! Rất thanh ngọt." Tứ phúc tấn một mặt cùng với Khang Hi cầm các loại bánh khác nhau, một mặt nói: "Đây là bánh hạt dẻ dùng loại bột hạt dẻ xay của vương gia để làm, đây là bánh hoa cúc, dùng hoa cúc mà hoàng thượng mới ngắm ở phía đông đình nghỉ mát để làm…" Khang Hi vô cùng vui thích, cuối cùng cũng nếm qua tất cả các loại bánh một lần.
Sau khi Khang Hi dùng xong bánh, nha đầu bưng chậu nước đến, ta vừa muốn xắn tay áo, Tứ phúc tấn đã tự mình hầu hạ Khang Hi rửa tay, Khang Hi liếc nhìn ta cười nói: "Bình thường là người rất nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay làm thế nào mà thành "cưa miệng hồ lô"[hồ lô miệng nhỏ-->người ít nói] thế? Ta cúi người, giả bộ làm vẻ mặt tủi thân mà nói: "Hôm nay hoàng thượng có con dâu thông tuệ, khéo léo hầu hạ, thì ghét bỏ nô tỳ thô lậu." Tứ phúc tấn thoáng chút bất an nói: "Thường nghe nói về Nhược Hi cô nương lan tâm huệ chất,lại hầu hạ bên cạnh hoàng a mã nhiều năm, phong thái hiểu biết đều không có người thường nào sánh bằng, Nhược Hi cô nương dùng hai chữ thô lậu, chẳng phải là khiến chúng ta cảm thấy xấu hổ sao?" Khang Hi mỉm cười với Tứ phúc tấn nói: "Đừng để ý nàng! Nàng rất hay làm bộ dạng đùa cho trẫm cười, nàng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi đâu."
Khang Hi rửa sạch tay xong, nghiêng đầu hỏi Lý Đức Toàn: "Ngọc như ý Miến Điện tiến cống còn không?" Lý Đức Toàn trả lời: "Tổng cộng 4 chiếc, một chiếc trong tay Thái hậu, một chiếc ban cho Mật Tần nương nương, một chiếc ban cho Mẫn Mẫn cách cách, bây giờ vẫn còn thừa một chiếc." Khang Hi nói: "Quay về đem sang đây ban cho Tứ phúc tấn Ô Lạt Ná Lạp." Tứ a ka và Tứ phúc tấn nghe vậy, vội vàng quỳ xuống tạ ân Khang Hi cười nói: "Trẫm đã lâu rồi không được thanh nhàn sướng ý như thế này. Dù có thứ gì quý giá hơn cũng không thể so được với tấm lòng hiếu thảo của hai con đây.Ai nói thiên gia thì không có thiên luân chi nhạc? [gia đình vua thì không có niềm vui thú gia đình]. Trẫm hôm nay cũng đã có được cái bình thản giống như của một lão già nhà bách tính bình thường,ăn món của chính con trai mình trồng nên, con dâu thì tự tay làm điểm tâm."
Khang Hi nán lại ngồi một hồi, mới mang theo nụ cười hồ hởi khởi giá quay về Sướng Xuân Viên. Tứ a ka, Tứ phúc tấn quỳ tiễn Khang Hi, ta ngồi trên xe, vén nhẹ một góc rèm,dừng mắt nhìn hắn đang quỳ cùng với mọi người, xe ngựa khởi động, dần xa dần xa, đang muốn buông rèm, hắn thốt nhiên ngẩng đầu,dán mắt hướng về phía xe ngựa của ta, ánh mắt như chân thực, đau đáu ghim chặt vào tim ta. Ta bình tĩnh nhìn hắn, hình dáng hắn dần khuất dần, nhưng ánh mắt thì vẫn vậy không nơi nào là không hiện hữu bao trùm lấy ta.
Ta buông rèm,hai tay ôm mặt, nước mắt theo kẽ hở bàn tay ròng ròng chảy, im ắng rớt xuống tấm thảm xe ngựa, trong nháy mắt không còn dấu vết nào để lại, giống như nó chưa bao giờ từng chảy vậy.
…
Bởi vì Khang Hi yêu cúc, mỗi lần cứ đến khi hoa cúc nở, trong phòng sắp đặt đầy hoa cúc tươi mới để Khang Hi thưởng ngoạn.
Quá nửa cái làn mây đã cắm đầy hoa cúc, tay cầm kéo, nhìn một đóa cúc vàng rực rỡ nở rộ, lưỡng lự hái hay không hái?Mà thôi! Hãy để nó được tự mình khoe hương sắc mỹ lệ đi! Đang muốn cầm làn rời đi, có người lên tiếng hỏi: "Vì sao không hái đóa hoa kia?" Ta run rẩy một hồi, thở sâu, chậm rãi xoay người hướng về phía Tứ a ka đang đứng dưới tàng cây mà hành lễ.
Hắn bước tới bên cạnh ta, hai người lặng lẽ đứng một hồi, ta hành lễ xin cáo lui muốn bỏ chạy, hắn dừng mắt ở đóa cúc vàng nọ nhàn nhạt hỏi: "Vì sao?" Ta nói: " Có chút không đành lòng, một khi đã hái xuống rất nhanh sẽ úa tàn." Hắn nói: "Vì sao không oán hận ta?"
Hóa ra điều muốn hỏi chính là việc này, ta cười khổ thoáng cái, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì? Cất bước đi. Hắn ở phía sau nói to: "Nhược Hi, hãy nói cho ta biết!". Bước chân ta có hơi kiềm lại, lại tiếp tục bước về phía trước, cảm giác được ánh mắt của hắn vẫn luôn níu kéo sau lưng, tơ tơ sợi sợi như bám giữ không dứt, trong lòng càng lúc càng bi thương, bước chân đột ngột dừng, xoay người lại nhìn hắn. Ánh mắt hắn cố chấp cam chịu, còn chất chứa vài tia chua chát khổ sở.
Ta cúi đầu khẽ thở dài, đi trở về bên hắn, nói: "Vì sao phải hận chàng? Bởi vì chàng thất tín ư?Thật là buồn cười! Lẽ nào như Vĩ Sinh giữ vững tín ước 2, đến chết vẫn không buông? Chưa nói đến việc này có liên quan đến Thập Tam a ka, ngay cả chỉ có chàng và ta, ta cũng không nguyện hai người cùng ôm nhau mà chết. ta thà rằng riêng phần mình còn được sống sót." Hắn lặng một hồi, trầm giọng nói: "Lục Vu đã từng quỳ tại phủ ta cầu xin." Ta nói: "Ta biết! Điều mà Lục Vu cùng ta cầu chính là để cuộc sống Thập Tam a ka hiện tại dễ chịu hơn một chút, mà điều chàng cầu chính là tương lai có một ngày được cứu hắn ra, mục đích khác nhau, hành sự khác nhau, vì để nghĩ lâu dài, chỉ có thể hi sinh trước mắt." Hắn nói: "Từ sau khi Thập Tam đệ bị giam cầm, ta chưa từng đi thăm vợ con đệ ấy." Ta nói: " " tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu" [Khổng Tử: Việc nhỏ mà không nhịn thì mưu lớn ắt hư hoại], hôm nay từng bước lầm lạc, phu thê cha con bọn họ có thể suốt đời không thể gặp lại, chỉ có thể ẩn nhẫn chờ đợi, tương lai mới có thể sum vầy thiên luân. " [thiên luân: tình vợ chồng, cha con, anh em].
--------------------------------
1 . Ngũ Liễu tiên sinh: Đào Tiềm(365-427) tự làUyên Minh, hiệu làNgũ Liễu tiên sinh, gặp thời loạn lạc mà bất lực trước thời cuộc, ông từ quan về ruộng ở ẩn
Tính ông chuộng cúc, cứ đến ngày trùng cửu (mùng 9/9), ông lại cùng bạn bè bày tiệc rượu bên khóm trúc để thưởng hoa.
Hoa cúc được mệnh danh là kẻ ẩn dật (có lẽ cũng có liên quan đến tính thích ẩn dật của Đào Tiềm). Trong "Ái Liên Thuyết" của Chu Đôn Di có câu
Cúc, hoa chi ẩn dật giả dã 菊花之隱逸者也 – hoa cúc là kẻ ẩn dật.
Còn:
Mẫu đơn, hoa chi phú quý giả dã 牡丹花之富貴者也 – mẫu đơn là kẻ phú quý.
Liên, hoa chi quân tử giả dã 蓮花之君子者也 – hoa sen là bậc quân tử vậy.
2 Vĩ Sinh giữ tín ước:
"Tình sử Trung Hoa" có chuyện chàng Vĩ Sinh, người nước Lỗ, vốn một nho sinh, tính tình thuận hậu, luôn luôn giữ lấy chữ tín dầu đối với một cậu bé con.
Vĩ Sinh yêu Thường Khanh con gái nhà Viên ngoại họ Triệu
Một hôm gặp nhau, chàng đánh bạo nói với nàng sẽ gặp nhau trong đêm bên một đầu cầu phía tây thôn, để có thì giờ trao đổi tâm sự kết niềm giao ước. Nàng rất vui vẻ bằng lòng.
Chàng chờ tối mau đến
Chàng đến bên cầu chờ nàng
Gìơ khắc chờ đợi của kẻ mong ngóng đợi chờ như ngưng đọng lại. Sao bóng người yêu lại vắng bặt. Bỗng mây kéo đen kịt một góc trời rồi tối sầm lại. Mưa rơi mỗi lúc càng nặng hột. Vì giữ chữ tín, Vĩ Sinh vẫn đứng chờ. Chàng xuống dạ cầu để tránh đỡ. Gío giật mạnh từng hồi như muốn xô đổ cả cây cối. Vĩ Sinh phải ôm lấy cột cầu mà chịu. Mưa băng gió quật, sét nổ từng lúc vang vầy, nước dưới cầu mỗi lúc một dâng cao. Dòng nước siết chảy như muốn lôi phăng đi tất cả những gì bên cầu.
Tấm thân chàng nho sĩ yếu đuối không chịu đựng nổi trước sự tàn phá hung hãn của tạo hoá trớ trêu, cuối cùng đành chịu chết đuối dưới sông bên cột cầu chờ đợi, để mặc thân xác lôi cuốn theo dòng.