Bộ Bộ Kinh Tâm

Chương 87: Chương 87






Bởi vì tâm tình Khang Hi đột ngột thay đổi, bầu không khi bỗng trở lên lạnh lẽo, sự vui vẻ ban nãy đã tiêu tan, không còn chút nào sót lại. Ngũ a ca, Thập Tứ a ca tiến đến tiếp giá, cả hai đều thận trọng, dè dặt từ lời nói đến việc làm.

Ngũ a ca thận trọng trả lời: "Bát đệ bị bệnh ở suối nước nóng, phái người đi hỏi thăm đều từ chối gặp mặt. Những người hầu khác đều đã bị điều đi, chỉ để lại mấy người vẫn thường hầu hạ hằng ngày. Hôm nay đang trên đường hồi kinh."

Khang Hi hỏi Thập Tứ: "Ngươi có phái người qua đó không?"

Thập Tứ trả lời: "Nhi thần có phái người đi thăm nhưng Bát ca cũng tránh né không gặp."

Khang Hi lạnh lùng nói: "Có tật giật mình, hành tung cũng lén lút. Trẫm không yên lòng hắn. Dận Trinh, ngươi tự mình đi dẫn hắn về!".Thập Tứ khom người nhận lệnh. Khang Hi truyền lệnh khởi giá hồi cung. Ta trừng mắt nhìn Thập Tứ đang khom người cung tiễn Khang Hi vài lần rồi cũng lên xe .

Sau khi Bát a ca cùng Thập Tứ hồi kinh, bị bệnh nằm ở nhà. Thường ngày khi có hoàng tử bị bệnh, Khang Hi sẽ thăm hỏi, dặn dò thái y luôn nhớ thượng tấu báo cáo bệnh tình, nay thì không buồn hỏi han đến Bát a ca một chút.



Ta lo lắng trăm đường, nhưng không thể tránh được chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy. Vẫn cứ tự thầm hỏi, rốt cuộc là ai làm? Chỉ là càng nghĩ lại càng mơ hồ không có kết quả.

Nghe có tiếng đập cửa bèn đứng dậy ra mở, liền thấy Thập Tứ đang đứng ngoài cửa viện. Ta vốn muốn đóng cửa, hắn liền vươn tay chặn lại, một chân bước vào nói: "Ngươi cho ta vào đi, có gì khúc mắc chúng ta hai mặt một lời nói cho rõ ràng!" .Hai người đều cố chấp nhìn đối phương. Giằng co như vậy cũng không phải biện pháp tốt, ta quay người bước đi, hắn tiến vào rồi đóng lại cửa viện.

Vào đến nhà, hắn mở cửa sổ ra, nói: "Ngươi đang hận ta không đứng ra nói giùm Bát ca sao?"

Chuyện chính ta cũng không làm được, làm sao lại trách ngươi chứ? Suy nghĩ một chút, sắc mặt dần hoà hoãn xuống, thử dò xét hỏi: "Năm đó lần đầu phế thái tử, ngươi vì Bát gia cầu xin, không tiếc lấy cái chết bảo đảm với Hoàng thượng, đến nỗi Hoàng thượng rút đao muốn giết ngươi. Ta không hiểu vì sao lần này ngươi lại từ đầu đến cuối một câu cũng không nói."

Thập Tứ nói: "Năm đó làm như vậy, kết quả giúp được Bát ca sao? Chẳng những không có, ngược lại bởi vì bản thân xúc động, chỉ làm Hoàng A Mã thêm kiêng kỵ sức ảnh hưởng của Bát ca với mấy người huynh đệ chúng ta, không đặt phụ thân lên đầu lại muốn phản theo huynh. Trong thánh chỉ vẫn còn những mắng chửi: "Trẫm chỉ sợ sau này, ắt có a ca hành vi không bằng chó lợn, dựa vào kỳ ân để dấy binh tạo phản, bức trẫm thoái vị chính là Dận Tự". Tội danh như vậy sao có thể khiến Bát ca bây giờ phải chịu thêm lần nữa? Đã qua sáu năm rồi, chẳng lẽ ta vẫn còn là Dận Trinh nông nỗi, làm cho mọi việc rối tung rối mù hay sao? Thêm nữa, chuyện lần này cùng lần trước căn bản không giống nhau, lần trước Hoàng A Mã trách phạt Bát ca, đơn giản là vì bá quan đề cử chọc giận Hoàng A Mã, Bát ca cũng không có phạm sai lầm gì. Nhưng lần này là ngỗ nghịch bất hiếu, nguyền rủa Hoàng A Mã chính là tội lớn."

Hắn trầm mặc một lát, cúi đầu nói: "Thái giám cùng thị vệ dâng ưng đều đã tự sát, với cơ trí của Hoàng A Mã chẳng lẽ nhìn không ra trong chuyện này có nghi vấn sao? Khi định tội Thái tử, đã tra xét suốt nửa năm. Cũng như khi định tội Thập Tam ca, đều là nhân chứng vật chứng đầy đủ, đối chất rõ ràng. Nhưng tại sao giờ Hoàng A Mã ngay cả tra cũng không tra, chỉ bằng một việc đó liền định tội Bát ca chứ? Hơn nữa còn ban bố thánh chỉ, thông cáo cả triều văn võ?" .Ta cau mày lắc đầu.

Thập Tứ không nhìn ta, buông mắt nhìn xuống đất thấp giọng: "Lần thứ hai phế thái tử, là do Trấn Quốc công Cảnh Hi – cậu của Bát phúc tấn tố giác hai đại tội trạng dẫn tới thái tử bị định tội. Lúc ấy liền tưởng rằng do bố cục của bọn ta rất chặt chẽ khiến cho Hoàng A Mã phế đi Nhị ca. Nhưng hiện tại ta mới hiểu được, kỳ thật trong lòng Hoàng A Mã đã sớm chuẩn bị phế thái tử rồi, chúng ta nhọc lòng sưu tầm chứng cớ tố giác Thái tử chính là thuận ý Hoàng A Mã. Hoàng A Mã chỉ là đúng lúc cho bọn ta mượn lực cùng lý do chính đáng để bắt đầu điều tra Thái tử. Dần dần Hoàng A Mã càng già, trải qua chuyện của Thái tử đã oán hận đến cùng cực việc triều thần kết đảng, luôn nghi ngờ sẽ có người bức vua thoái vị soán ngôi. Vẫn đều hành xử như một vị vua nhân từ vậy mà Hoàng a mã đối xử với người trong Thái tử đảng không có một điểm lưu tình, Tề Thế Vũ bị đóng đinh sắt khi còn sống, Thác Hợp Tề bị nghiền xương thành tro, không được thu táng. Những người khác cần chém đều đã chém, phải lưu đày đều đã bị lưu đày."

"Hoàng A Mã từ sau khi phế thái tử thì luôn luôn đều đề phòng Bát ca. Sau khi Thái tử bị phế lần hai, Bát ca lại chiếm hết thượng phong, chúng thần trong triều vẫn cứ hy vọng Hoàng A Mã có thể lập Bát ca làm Thái tử. Hôm nay người duy nhất khiến Hoàng A Mã kiêng kỵ chính là Bát ca. Cho tới nay đều cố gắng làm suy yếu ảnh hưởng Bát ca trong triều, thậm chí vì thế đã hạ chỉ nghiêm cấm chúng thần trợ giúp các a ca mưu cầu ngôi vị thái tử vị. Nhưng thế lực của Bát ca trong triều vẫn như trước không thể khinh thường. Bởi vì chiêu hiền đãi sĩ, làm người nhân hiếu, tiếng nói với đám sĩ tử ở Giang Nam cũng rất cao, có thể nói những việc này đều trực tiếp uy hiếp đến hoàng quyền của Hoàng A Mã. Ngày thường Bát ca hành sự chưa từng phạm lỗi, sự kiện chim ưng lần này có thể xem là cơ hội danh chính ngôn thuận đả kích Bát ca tốt nhất."

Thập Tứ cười khổ vài tiếng hỏi ta: ""Trong trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu", nếu như Bát ca ngay cả "Hiếu" – gốc rễ của nhân tính cũng không làm được, huynh ấy làm sao nhận nổi danh hiệu "Bát hiền vương"? Bá quan sao có thể tiến cử một người đã nguyền rủa chính a mã của mình? Người đọc sách sao còn tin phục huynh ấy?". Thập Tứ đau xót nói: "Ngay cả việc Bát ca vì mẫu thân qua đời, bi thương thành bệnh cũng trở thành chuyện đầy dối trá, thành trò cười lớn trong thiên hạ. Từ nay về sau mặc kệ Bát ca làm cái gì đều bị gán thêm chữ "Ngụy". "Ngụy quân tử" so với "chân tiểu nhân " càng bị người đời khinh bỉ. Chỉ sợ bản thân người giở trò cũng không lường được hiệu quả lại tốt như vậy, dĩ nhiên Hoàng A Mã sẽ theo dòng đẩy thuyền, dễ dàng đập nát danh tiếng mà Bát ca nhiều năm lao tâm khổ tứ."

Ta ngồi xụi lơ trên ghế, Thiên gia vô tình(gia đình đế vương không có tình người)! Khó trách từ đầu đến cuối, Bát a ca chưa từng có lời thanh minh. Năm đó vì chuyện bá quan tiến cử còn đặc biệt bày tỏ cõi lòng với Khang Hi, nhưng lần này tội danh lớn như vậy nhưng chỉ là lặng yên ngã bệnh. Bởi vì đến tột cùng là hắn làm hay không, điều đó trong mắt Khang Hi căn bản không quan trọng. Khang Hi nhận định là hắn làm thì chính là hắn làm.

Khang Hi lại có thể đối xử với nhi tử của chính mình như vậy, ông ta vì danh dự của người làm vua, mỗi lần hành sự đều trông trước ngó sau, với tham quan thì năm lần bảy lượt nương tay. Nhưng lại không tiếc huỷ đi danh tiếng đời này cũng như về sau của nhi tử, dẫu nghìn năm sau thì tiếng xấu của Bát a ca vẫn còn. Làm thật tốt có thể nói thành đạo đức giả, vì tranh thủ hư danh nên làm bộ làm tịch, hơi có sai lầm thì đó là bản tính âm hiểm bị lộ. Thập Tứ có thể nghĩ ra, Bát a ca cũng nhất định có thể nghĩ ra, bệnh của Bát a ca không chỉ là phẫn nộ vì bị người hãm hại, mà còn là vì trái tim băng giá của Khang Hi, đau đớn khi những gì chính mình khổ cực tạo dựng đều đổ sông đổ biển, bất lực cùng tuyệt vọng với tiếng xấu muôn đời.

Sau một lúc lâu, Thập Tứ nói: " Hoàng A Mã quyết tâm làm tới việc này để khiến Bát ca không còn khả năng tiếp tục vương vấn ngôi vị hoàng đế nữa. Tình huống hiện tại, chỉ có bảo trụ bản thân, mới có thể nói tới việc duy trì Bát ca, bằng không tất cả đồng thời suy sụp, chỉ có thể là cùng nhau chết chìm mà thôi."

Tĩnh tâm một chút, chăm chú nhìn Thập Tứ nói: "Những con ưng Bát gia dâng lên sao lại hấp hối? Lúc dâng đi khẳng định là vẫn còn khỏe mạnh, chỉ có thể là trên đường đi bị động tay động chân. Nhưng những người được phái đi đều là những người đã theo bên người nhiều năm, được gia tin cậy. Rốt cuộc là ai mới có thể an bài người như vậy tại bên người gia, để những kẻ nô tài lòng lang dạ thú lén gây chuyện lớn như vậy? Rốt cuộc là người nào có thể từ việc này đạt được lợi ích đây?"

Thập Tứ nghe vậy, sắc mặt xanh mét, không dám tin trừng mắt nhìn ta hồi lâu. Hắn tức giận chỉ vào người ta, tay run lên nhè nhẹ, sau một lúc lâu quát: "Ta đã nhìn lầm ngươi rồi!" . Nói xong, đạp cửa mà đi.

Lòng ta hết sức ngổn ngang, rốt cuộc là không phải hắn làm sao? Hành động của hắn như thế là đang diễn kịch, hay là thật sự thất vọng mà tức giận? Hôm nay Thập Tứ gia là hồng nhân trước mặt Khang Hi, sớm đã không còn là Thập Tứ A Ca năm đó đuổi tới thảo nguyên. Bát A Ca hoàn toàn suy sụp đối với hắn cực kỳ có lợi, tập đoàn quyềnlợi lúc trước nhất định sẽ lại chọn ra một người để ủng hộ, nghĩ đến sự quý mến hiện tại Khang Hi dành cho hắn thì rõ ràng cũng xứng đáng. Như vậy thì thế lực của Bát A Ca hắn cũng có thể thu về trong tay. Đối mặt với cám dỗ to lớn của ngôi vị hoàng đế, hắn dứt bỏ tình huynh đệ cũng không phải là không có khả năng.

Kỳ thật việc đã đến nước này, ta còn truy vấn có ý nghĩa gì nữa chứ? Những người liên quan đều đã tự sát, ta cũng không có nhân chứng hay vật chứng trong tay. Chỉ là ta không cam lòng, ta muốn biết rõ ràng, muốn nhìn một chút chốn cung đình này rốt cuộc có thể tàn nhẫn đến mức nào?

Thậm chí ta thà rằng chuyện này là Tứ a ca làm, từ sau khi Thập Tam a ca bị giam cầm, Tứ a ca cùng Bát a ca đã không chỉ là đối địch vì tranh giành ngôi vị hoàng đế, bọn họ còn có hận có thù, bọn họ là địch nhân, Tứ A Ca làm như thế, chỉ có thể nói là ăn miếng trả miếng! Cũng mặc kệ theo thời cơ hạ thủ, vẫn là cuối cùng hưởng lợi, đều là Thập Tứ a ca có hiềm nghi nhất. Thập Tứ a ca, ngươi chính là huynh đệ thân thiết từ nhỏ của Bát a ca đó! Sao ngươi có thể tàn nhẫn đến nhường này chứ?



Giữa trăm mối lo sầu ta cũng đã bàng hoàng vượt qua tân xuân năm Khang Hi năm mươi tư. Bữa tiệc đêm trừ tịch Bát a ca cùng tỷ tỷ không đến, chỉ có Bát phúc tấn lộng lẫy xuất hiện, thay mặt Bát A Ca dưỡng bệnh ở nhà thỉnh an tới Khang Hi cùng các vị nương nương. Nàng cử chỉ khéo léo tươi cười tự nhiên làm xua đi không ít xấu hổ , Khang Hi đối nàng vẫn đầy hòa ái; ánh mắt lạnh như đao của nàng lại khiến cho những ánh mắt mang chút hả hê, thương xót đồng tình toàn bộ biến mất. Thấy nàng, không ai dám dễ dàng nảy sinh thương hại vô nghĩa, nàng dùng phong thái cao quý ung dung được nghiêm khắc bồi dưỡng từ nhỏ, ánh mắt trước sau cao cao tại thượng trông xuống mọi người.

Đáy mắt ta có phần ươn ướt, tràn đầy cảm phục nhìn người con gái này một mình vì Bát A Ca mà chiến đấu. Nàng gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, ngay đến cả lớp phấn son dày cộm nặng nề cũng căn bản vô phương che lấp, vóc người gầy gò, những cung phục ngày xưa vừa người nay trở nên thùng thình. Nhưng nàng vô cùng kiên cường, nàng vốn có thể lựa chọn ở lại trong phủ, né tránh tất cả, mặc cho người khác ở sau lưng nói điều thị phi, nhưng nàng lại mang theo nụ cười mà đến, thay thế bát A Ca thỉnh an, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn,làm cho không ai có thể bắt bẻ. Nàng khiến tất cả cười nhạo đều cũng trở thành chuyện cười.

Ngày hai mươi chín tháng giêng, Khang Hi lại lần nữa tuyên chiếu, đình chỉ mọi bổng lộc của Bát A Ca. Sự tình tính ra cũng không có gì nghiêm trọng, Bát A Ca thụ phong bối lặc cực sớm, ngày thường lương bổng rất cao, hơn nữa tặng phẩm lúc được Khang Hi sủng ái ban cho cũng làm tăng thêm thu nhập, tiền bạc có chút dư dả, chi tiêu hằng ngày tuyệt sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mấu chốt chuyện này là hướng về phía quần thần truyền đạt thông tin, đã qua hơn hai tháng, Khang Hi hạ chiếu trong tình hình hoàn toàn yên lặng, rõ ràng nói rằng ông ta tuyệt đối không khoan thứ Bát a ca, không thể nghi ngờ chính là cho một đòn cảnh cáo đến các triều thần trong theo phe Bát a ca.

Ta đứng im dưới tàng mai một l úc lâu, trong đầu mải suy nghĩ ý chỉ của Khang Hi,cõi lòng đầy sầu khổ, đúng như Thập Tứ nói, Khang Hi tuyệt không cho Bát a ca thêm cơ hội nào nữa. Bẻ một cành hoa tính mang về phòng, hy vọng nó có thể tô điểm thêm chút sắc màu cho những ngày đen tối.

Trong tay cầm nhành mai, vừa đẩy cửa viện, Vương Hỉ liền vội vàng chạy lại nói: "Dọa chết ta, Vạn tuế gia tuyên triệu tỷ tỷ. Đi mau đi.". Nói xong liền đi về phía trước.

Ta cười nói: "Tốt xấu gì cũng chờ ta cắm hoa mai vào lọ đã chứ."

Hắn dậm chân nói : "Ta chờ đã nửa canh giờ rồi, để xuống đó rồi đi nhanh thôi."

Ta cười, chưa buồn để ý tới, đem nhành mai cắm vào lọ xong xuôi mới theo hắn bước đi, "Có chuyện gì thế?"

Vương Hỉ nói : "Không biết được, sư phó chỉ sai ta tới gọi người, ta đã tới rồi, lát nữa nếu sư phó muốn mắng ta, tỷ tỷ phải nói giúp ta đấy."

Ta cười nói: "Biết rồi, đều là lỗi của ta, ta không nên đi hái hoa."

Vào Noãn các hướng về phía Khang Hi thỉnh an, tâm tình Khang Hi có vẻ đang rất tốt, cười híp mắt cho ta đứng dậy. Lý Đức Toàn cũng nhìn ta hơi hơi cười.

Khang Hi hỏi: "Nhược Hi, ngươi hầu hạ trẫm mấy năm rồi?"

Lòng ta chợt căng thẳng, cố bình ổn lại giọng, nói: "Nô tỳ tiến cung năm bốn mươi bốn, tính ra cũng đã được mười năm."

Khang Hi thở dài nói: "Trong nháy mắt đã mười năm. Lúc mới tiến cung, vóc người nhỏ bé, trẫm chính mắt thấy ngươi mỗi ngày lớn lên trổ mã duyên dáng yêu kiều. Thời gian ngươi ở bên cạnh trẫm đến chính nữ nhi của trẫm cũng không nhiều bằng." Ta cứng ngắc cười không đáp.

Khang Hi nói: "Trẫm đối với hôn sự của ngươi vẫn lo nghĩ không thôi, vốn là muốn tốt cho ngươi, thành ra lại để lỡ thời gian của ngươi."

Ta vội quỳ xuống dập đầu cầu xin nói: "Hoàng thượng, nô tỳ tình nguyện hầu hạ Hoàng thượng cả đời."

Khang Hi cười trách mắng: "Nói gì khờ khạo vậy? Nào có đạo lý không lấy chồng chứ? Trẫm dù luyến tiếc nhưng cũng phải buông tay thôi. Thập Tứ a ca Dận Trinh cùng ngươi tuổi tác tương đương, các ngươi xưa nay quan hệ rất tốt, hắn tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu ủy khuất."

Từng lời từng lời của Khang Hi như mũi châm làm lòng ta đau nhức. Thập Tứ a ca? Kỳ thật đây cũng đã là lựa chọn tốt nhất. Dù sao chúng ta từ nhỏ quen biết, tính tình của nhau cũng coi như hiểu rõ, hai người mặc dù thường hay khắc khẩu, nhưng hắn vẫn luôn quan tâm chăm sóc đến ta. Nếu như lịch sử không thay đổi, kết cục của hắn cũng không xấu lắm, có thể như ý nguyện của ta – thoát khỏi Tử Cấm thành,trốn đến một nơi nào đó rồi từ đấy mặc kệ sự đời. Cho dù chuyện của Bát a ca thật sự là hắn sai người phá hỏng, nhưng vì ngôi vị hoàng đế đám a ca có ai là người trong sạch đây? Ta không nên hận hắn. Trong đầu cứ tự nói với chính mình đủ điều tốt nếu gả cho Thập Tứ a ca.

Lý Đức Toàn miệng cười trách mắng: "Nhược Hi, sao lâu như vậy cũng không đáp lời?" Bàn tay không ngừng rung, thân thể cũng phát run, dùng hết khí lực toàn thân dập đầu nói: "Tạ Hoàng thượng thánh ân, nô… nô tỳ… nguyện… nguyện…" Vẻ mặt Tứ A Ca, Bát A Ca cứ lần lượt hiện lên trong đầu, chữ "ý" như bị chặn lại trong cổ họng, vô luận như thế nào cũng nói không ra lời.

Khang Hi kêu lên: "Nhược Hi!", thanh âm áp bức, trong lúc khủng hoảng, ta thốt ra: "Nô tỳ không muốn!".

Lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên toàn thân trầm tĩnh lại, tay không run, thân mình cũng thẳng người dậy. Thì ra ta bao nhiêu lý trí, đủ loại đạo lý, chuyện tới trước mắt vẫn là nghe theo trái tim mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.