Mới vừa có thể bước xuống giường đi lại, Hoán Y Cục đã cho người tới kêu ta mau thu dọn đồ đạc qua đó. Ngọc Đàn vội tìm đến hai thái giám giúp ta xách đồ, ta nói nàng ở lại, ta tự mình đi qua sẽ tốt hơn. Nàng không nói một lời, cố chấp bước theo đằng sau.
.
Thái giám chủ sự Hoán Y Cục Trương Thiên Anh thấy ta cùng Ngọc Đàn một trước một sau đi vào, liền đứng lên đón chào, ta hướng về phía hắn hành lễ thỉnh an, hắn một mặt cười nói: "Không dám nhận, không dám nhận." Một mặt vẫn thản nhiên nhận lễ. Ngọc Đàn thoáng tỏ ra khó chịu, làm lễ qua loa với Trương Thiên Anh, hỏi: "Chỗ ở đã sắp xếp xong rồi chứ ạ?"
Trương Thiên Anh cười nói: "Đã sớm bố trí ổn thoả rồi.". Nói xong kêu người đi vào, dặn dò dẫn ta về phòng.
"Là cái thá gì chứ? Ra vẻ ta đây nhanh đến vậy?" Ngọc Đàn thấp giọng mắng. Ta nói: "Trước kia thì hắn thỉnh an ta, hôm nay ta hành lễ với hắn, đều là cung quy mà thôi. Muội trước nay vẫn thông minh lanh lợi chẳng lẽ ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao? Nếu mới thế này muội đã chịu không nổi thì mau trở về đi thôi!".Ngọc Đàn bất mãn nhìn thẳng về phía trước, cũng không nói thêm nữa.
Ta đánh giá xung quanh, cười nói: "Rất sạch sẽ, sáng sủa.". Ngọc Đàn quan sát bốn phía, nghiêm mặt lạnh lùng kêu người đem đồ vào. Nàng đang giúp ta sửa sang lại đệm chăn, có hai cô nương vui cười tiến vào, thấy Ngọc Đàn cùng ta, nét cười cũng nghiêm lại, vẻ mặt cung kính hướng về phía Ngọc Đàn thỉnh an. Ngọc Đàn bước nhanh tới, một tay lôi kéo cười nói: "Hai vị tỷ tỷ xin đứng lên, ta ngày thường quá mức lười biếng, ít khi lui tới bên này, nhìn hai vị tỷ tỷ có vẻ quen mắt, nhưng lại không nhớ tên."
Cô nương cao gầy, hai má có vài điểm tàn nhang, trả lời: "Nô tỳ tên Xuân Đào.". Cô nương bên cạnh cao vừa phải, dung mạo coi như tú lệ, cười trả lời: "Nô tỳ là Diễm Bình.". Ngọc Đàn cầm hai phần bạc đưa ra, cười nói: "Sau này còn có rất nhiều chuyện muốn làm phiền nhị vị, đây là một chút tâm ý của ta.". Hai người từ chối một phen, sau cũng đều cười thu nhận. Ngọc Đàn cười hỏi: "Viện này có bao nhiêu người vậy?". Diễm Bình cười trả lời: "Tổng cộng có bốn gian phòng, mỗi phòng ở ba người, tất cả là mười hai người." Ngọc Đàn cười không nói gì.
Diễm Bình lại cười hỏi: "Cô nương có gì cần mang vào giúp không?". Ngọc Đàn nói: "Đồ đạc đều sắp xếp cũng gần xong, đa tạ tỷ tỷ.". Nói xong xoay người nắm tay ta đi ra ngoài, Diễm Bình cùng Xuân Đào cúi người đưa tiễn. Ngọc Đàn vừa bước chân ra khỏi viện môn, mặt liền xụ xuống.
Ta cười nói: "Được rồi, nhìn cũng đã nhìn rồi, có thể chuẩn bị cũng đã chuẩn bị tất cả, đi về đi thôi!". Ngọc Đàn buồn bã hỏi: "Tỷ tỷ có thể quen được không? Trước kia ở nhà thì không cần nói rồi, dù là lúc vừa mới vào cung, phòng mặc dù nhỏ hẹp, nhưng là một người một phòng.". Ta nói: "Càn Thanh cung là nơi nào đây? Còn Hoán Y Cục lại là chỗ nào chứ?". Nàng chỉ bỉu môi nói: "Muội biết muội không nên nhiều chuyện khiến tỷ tỷ phiền lòng, nhưng là muội không nhịn được.". Ta nói: "Ta hiểu mà, quay về đi thôi! Ta cũng phải trở về hỏi thăm một chút xem ngày thường cần làm công việc gì.". Ngọc Đàn thở dài, nói: "Muội đi về trước, sau này sẽ trở lại thăm tỷ tỷ.". Ta gật đầu. Nàng xoay người rời đi.
Bên trong phòng Xuân Đào cùng Diễm Bình đang nói chuyện, loáng thoáng nghe thấy tên của ta cùng Ngọc Đàn, cố gắng nhẹ chân bước, đi tới bên dưới cửa sổ. "Ngọc Đàn cô nương xuất thủ thật sự rộng rãi, một năm tiền công của chúng ta cũng không bằng một lần được thưởng của nàng."
Tiếng nói the thé, là giọng Xuân Đào. Giọng Diễm Bình ngọt mềm nói: "Người ta là người trước mắt vạn tuế gia. Ta và ngươi tiến cung nhiều năm như vậy, chỉ có thể đứng từ xa nhìn thấy một hai lần bóng dáng của vạn tuế gia, cả diện mạo cũng đều không thấy rõ. Ngươi thấy nàng thưởng cho chúng ta nhiều như thế, chắc chắc lúc các nương nương cùng a ca thưởng cho nàng thì khẳng định còn nhiều hơn.". Ta chỉ biết cười lắc đầu.
Xuân Đào hỏi: "Nhược Hi cô nương rốt cuộc là phạm vào tội gì?". Diễm Bình hừ lạnh nói: "Cô nương cái gì mà cô nương, "Phượng hoàng rụng lông không bằng gà". Hôm nay nàng ta còn không bằng chúng ta, chúng ta đến tuổi đều có thể ra cung, còn nàng ta cứ từ từ ở lại mà giặt quần áo cho đám công công đi!". Ta nghiêng đầu cười một tiếng, xem ra thời gian sau này cũng không dễ dàng mà sống chung rồi, nhìn cách nàng ta hành xử cùng nói chuyện, kiến thức thì có, nhưng ý tứ vẫn còn thiếu.
Xuân Đào nói: "Nghe nói phụ thân nàng ta là tổng binh, tỷ tỷ của nàng là trắc phúc tấn của Bát bối lặc gia." . Diễm Bình cười: "Cũng chỉ là đóng quân ở vùng Tây Bắc hoang vu, ở ngoài cung có lẽ còn có thể hù dọa dân chúng bình thường. Nhưng nơi này là dưới chân thiên tử, tùy tiện so sánh với một người ở Tử Cấm thành cũng lớn hơn ông ta, đều là những chủ tử cần hành lễ thỉnh an. Hoàng thân quốc thích thì như thế nào? Giờ đây Bát bối lặc gia còn có thể để tâm đến nàng ta sao? Cái gì gọi là "Cây đổ bầy khỉ tan", chỉ sợ nàng ta có lẽ là bởi vì đại thụ đổ, không ai chăm nom nên mới bị Hoàng thượng phạt tới đây đó."
Nghe đến đây thôi, có nghe nữa cũng không hay ho gì. Ta nhẹ nhàng lui lại mấy bước, cố ý đẩy cửa viện, chân bước mạnh thêm đi vào trong phòng. Xuân Đào thấy ta đi vào, liền đứng lên, Diễm Bình ngồi trên kháng không động tĩnh gì, cúi đầu chuyên tâm cắn hạt dưa.
Ta nhìn Xuân Đào cười một tiếng, hỏi: "Có một số việc muốn hỏi Xuân Đào cô nương, liệu bây giờ có tiện không?". Xuân Đào cười: "Cô nương hỏi đi!". Ta nói: "Ngươi trực tiếp gọi Nhược Hi là được rồi, "cô nương, cô nương" gọi nghe xa lạ quá.". Nàng cười nói: "Vậy ngươi cũng trực tiếp gọi Xuân Đào đi!". Ta gật đầu.
Hai người ngồi vào chỗ của mình trên kháng, ta hỏi nàng ngày thường khi nào rời giường, khi nào nghỉ ngơi, cần phải lưu ý những thứ gì. Xuân Đào có vẻ nhiều lời, luôn là ta vừa mới bắt đầu một câu chuyện, nàng ta liền thao thao bất tuyệt nói không ngừng, thượng vàng hạ cám đều lôi vào. Ta khẽ mỉm cười lắng nghe, cũng không để ý nàng ta đã sớm lạc đề, dù sao biết nhiều hơn dù sao cũng không gây hại gì. Hai người nói hơn nửa canh giờ, Diễm Bình không nhịn được nữa liền cắt ngang, hỏi Xuân Đào: "Ngươi không tính đi ăn cơm sao? Tới chậm thì chỉ có thể ăn thịt thừa người ta bỏ lại thôi đó!".
Xuân Đào ngượng ngùng đứng lên, nhìn ta nói: "Lát quay lại ta sẽ nói tiếp, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đi!". Ta gật đầu, theo các nàng đi ra.
…
Nghe thấy tiếng Xuân Đào thức dậy, ta cũng vội vàng ngồi dậy theo. Nàng vừa mặc quần áo, vừa hỏi: "Ngủ có ngon giấc không?". Ta nói: "Rất tốt." Diễm Bình vẫn còn nằm trên giường "hừ" một tiếng, rồi cũng ngồi dậy vén màn.
Ta đặt chân xuống giường đi giày, cười suy nghĩ, nói dối bị người ta phát hiện rồi. Đã quen ngủ một mình, đêm qua ba người cùng ngủ một kháng, ta xác thực không ngủ được ngon giấc, có điều xem ra các nàng đêm qua cũng không ngủ ngon.
Nhìn một bồn quần áo to như ngọn núi nhỏ trước mắt, ta bỗng có chút choáng váng. Máy giặt! Ta sẵn lòng đem hết những gì mình có, không tiếc trả giá đổi lấy một chiếc máy giặt. Nghĩ vẫn là nghĩ, cảm thán thì vẫn cảm thán, việc thì vẫn phải chính mình làm.
Ta nhìn kỹ nhất cử nhất động của cô nàng bên cạnh rồi bắt chước theo, xát bồ kết, dùng chuỳ nện thấm ướt quần áo, chà xát rồi lại chà xát, sau đó lại dùng chuỳ nện, để vào trong nước, xả sạch sẽ, rồi lấy cái khác. Sau đó phát giác bản thân theo không kịp nàng, tốc độ chậm dần. Nhìn vào ngọn núi quần áo trước mặt, cảm thấy sốt ruột liền cắn răng đẩy mạnh tốc độ. Tay phải cầm chuỳ nện mỏi rồi chuyển qua tay trái; tay trái nện mỏi lại đổi qua tay phải. Những người khác đều đã giặt xong, có mấy người tốc độ nhanh thậm chí đã nghỉ được nửa ngày rồi. Chỉ có ta vẫn còn tiếp tục ngồi làm.
Xuân Đào đến gần, xắn tay áo ngồi xổm xuống, còn chưa kịp nói chuyện, Diễm Bình liền gọi : "Xuân Đào mau tới đây." Xuân Đào nhìn ta, lại nhìn đang ở mấy người đang nhìn nàng vẫy tay, nhìn ta áy náy cười một tiếng rồi chạy qua.
Tận lúc trời tối ta mới miễn cưỡng giặt xong toàn bộ chỗ quần áo. Thời gian ăn tối đã sớm qua, buộc lòng phải nhịn đói một bữa. Nhìn đôi tay sưng đỏ lạnh ngắt, không khỏi thở dài, không đến mấy ngày, đôi tay này sẽ chẳng còn mịn màng xanh ngọc nữa rồi. Lấy hộp cao ra bôi loạn lên tay.
Xuân Đào cười nói: "Thơm quá nha!". Ta đưa qua:"Có bôi không?". Nàng liền quệt một ít, giơ lên chóp mũi ngửi: "Thơm thật, so với loại chúng ta dùng ngày thường thì thơm hơn nhiều, cũng không xộc lên mũi."
Ta thấy Diễm Bình chăm chú nhìn, cười hỏi: "Ngươi cũng bôi một chút?". Nàng bĩu môi nói: "Không cần." Ta cười nhạt, nhẹ thu tay về.
Ngày thứ hai đang giặt quần áo, Trương Thiên Anh đi vào xem xét, vừa đi vừa nhìn đám y phục được giặt hôm qua đang phơi nắng, đột nhiên chỉ vào một chỗ, lạnh giọng hỏi: "Ai giặt đây?". Ta thở dài, tiến lên hành lễ nói: "Là nô tỳ giặt ạ.". Trương Thiên Anh thu lại vẻ mặt lạnh lùng, cười kêu ta đứng dậy, "Lần đầu tiên ngươi phải làm những việc này,giặt không cũng không thể trách ngươi được." Nói xong, nhìn một vòng mấy người chung quanh, sai bảo: "Diễm Bình, Lan Hoa, Chiêu Nam các ngươi hôm nay đem những cái này đi giặt lại lần nữa." Ta lập tức nói: "Không cần, tự nô tỳ làm là được rồi."
Trương Thiên Anh cười nói: "Ngươi còn có quần áo phải giặt ngày hôm nay mà! Các nàng giặt đã quen , thêm vài cái cũng không có vấn đề gì". Nói xong không để ý đến ta nữa, quay người rời đi.
Diễm Bình, Lan Hoa, Chiêu Nam ba người đều căm hận nhìn ta. Ta vừa kéo đống y phục xuống vừa nói: "Chính ta sẽ giặt". Diễm Bình xông lên, hung hăng đoạt lấy y phục từ trong tay ta, cười lạnh nói: "Nếu để Trương công công biết là làm phiền tới thiên kim chi khu Đại tiểu thư người thì sợ rằng chúng ta sau này cái gì cũng không cần làm mất!".Hai người kia cũng tiến tới lấy y phục, bắt đầu giặt đồ, trong miệng không chỉ gà mắng chó, nói bóng nói gió.
Ta yên lặng ngồi giặt quần áo, Trương Thiên Anh, thật muốn xem ngươi rốt cuộc muốn chơi trò gì? Cố tính chọn lấy ba người không tốt tới sống chung.
Cùng với tiếng "sột xoạt" của quần áo, ta đã ở Hoán Y Cục được hơn một tháng rồi. Giặt quần áo ngày càng thành thục, và cái giá phải trả cho việc đó là những vết nứt trên tay cùng với việc thường xuyên bị đói bụng.
Làm ta quan tâm không phải những cái này, mà là những hành vi của Trương Thiên Anh . Hắn luôn dễ dàng tha thứ cho những việc ta thường làm sai. Nhưng lại phạt nặng người khác với cùng một lỗi như thế. Một lần ta cùng Diễm Bình không cẩn thận làm rách quần áo, Trương Thiên Anh chỉ dặn dò ta: "Lần sau cần để tâm hơn.". Vậy mà giữa tất cả mọi người lại chửi mắng Diễm Bình, trừng phạt nàng chịu đói khát một ngày, khiến cho mọi người đều giận dữ trừng trừng nhìn ta. Hôm nay ta đã thành cái đinh trong mắt , cái gai trong thịt của những người xung quanh, ngay cả người lúc mới đầu còn đối xử thân mật với ta là Xuân Đào cũng trở nên xa cách. Nhờ ba người Diễm Bình, Lan Hoa, Chiêu Nam cầm đầu, các cô nương trong Hoán Y Cục trước nay chưa từng có đoàn kết, đều đồng thời chĩa mũi nhọn về phía ta.