Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 19: Chương 19




Tâm trạng Hoắc Thế Quân bây giờ tương đối tốt, lúc này hắn nhìn tiểu thê tử tân hôn cũng thuận mắt hơn. Thấy nàng đã tỉnh, gương mặt mỹ nhân hai má phiếm hồng đôi mắt vẫn còn hơi lim dim buồn ngủ, nhìn mà khiến người ta yêu thích. Hắn không nhịn được ngứa tay, liền đưa tay sờ một cái.

Thiện Thủy nhìn động tác của hắn, vẻ mặt lập tức cứng lại.

Hoắc Thế Quân biết tâm tư của nàng, lòng bàn tay càng thêm ngứa ngáy, ý cười trong mắt cũng đậm hơn.

Lẽ ra hôm nay hắn bị đâm, tình hình lúc ấy không thể nói là không nguy hiểm, sao có tâm trạng tốt như vậy được? Nói đến nguyên nhân, thì có hai. Nguyên nhân thứ nhất, dĩ nhiên có liên quan đến tiểu thê tử tân hôn này và hắn.

Từ khi vén khăn hỉ của nàng lên đến bây giờ, mỗi lần Hoắc Thế Quân đối diện với nàng, tựa như bị người ta hung hăng kéo từ trên bàn thờ cắm mặt xuống đất. Hắn rất bất mãn với những lời nói của nàng. Muốn đánh cũng không đánh được, mắng cũng không được, mấy ngày qua tâm trạng vẫn ấm ức đè nén. Sáng nay chế phục thích khách xong, xách hòa thượng giả đó lên ngồi trong xe ngựa thẩm vấn trước nàng, chỉ là hành động tiện tay không để ý nhiều. Về phần sau lại làm gãy xương tay và cổ của người đó, nếu nói là cố ý làm cho Thiện Thủy nhìn, để giết gà dọa khỉ, thì đúng là oan cho hắn. Sự thật là, lúc ấy trong mắt hắn căn bản không thấy Thiện Thủy đang ở đấy. Cực hình giết người, cũng chỉ là thái độ bình thường phản ứng tự nhiên của hắn. Trên chiến trường, hắn từng thấy nhiều mạng người còn rẻ mạt hơn cả con kiến hôi, huống chi đây còn là thích khách suýt nữa đã lấy mạng hắn? Nếu thật sự muốn truy cứu lỗi lầm của hắn, thay vì nói hắn cố ý dọa người, chẳng thà nói hắn không để ý đến cảm xúc của Thiện Thủy. Đến khi hắn xong chuyện, giương mắt nhìn thấy mặt Thiện Thủy đang đần ra, lúc này mới thấy mấy hành động này có phần không ổn. Cho nên mới phải ngồi cạnh nàng, thậm chí còn mở miệng giải thích với nàng.

Nhưng nói thật, cái loại sám hối nhỏ nhặt này của hắn biến mất rất nhanh. Nhất là khi thấy khuôn mặt nàng trắng bệch đáng thương, rốt cuộc không thể trưng ra dáng vẻ lý trí thản nhiên chuẩn bị lý luận với hắn của mấy ngày nay, hắn lại thấy sung sướng khi được trả thù.

Hắn cũng biết sự sung sướng này của mình hơi vặn vẹo, thậm chí không vẻ vang chút nào. Nhưng khoái cảm đúng là khoái cảm, làm cho người ta không thể nào kháng cự được, thậm chí còn quên mất sự tức giận vì bị ám sát. Nhất là khi xuống xe ngựa nàng nhấc chân đi qua thi thể, hắn cảm thấy cơ thể nàng như mềm nhũn trong vòng tay hắn. Nếu không có hắn đỡ, có lẽ nàng đã trượt chân ngã trên thi thể kia rồi. Xuống xe nàng lại nôn, sự thích thú của hắn thăng hoa đến một cảnh giới mới, nhưng hình như lại có một chút thương hại, lặng lẽ lấy khăn từ tay Bạch Quân lau miệng cho nàng. Một động tác đơn giản, với Thế tử Hoắc Thế Quân mà nói lại đủ tư vị phức tạp. Vừa vui vẻ hài lòng, lại có chút thương tiếc, còn có mấy phần, dĩ nhiên là biểu diễn để Tiết Lạp xem.

Đây chính là nguyên nhân thứ nhất. Nhưng nếu chỉ có mỗi nguyên nhân này, dĩ nhiên vẫn chưa đủ để tâm trạng hắn tốt thế này. Niềm vui còn lớn hơn cả việc trừng trị Thiện Thủy chính là mẩu tin gấp được mật thám đưa tới buổi chiều. Tin này, hắn đã chờ được một thời gian rồi.

Nửa tháng trước ở phủ Hưng Nguyên, vì một bà con xa của Tiết độ sứ Lưu Cửu Đức khắt khe với thuộc cấp quá lâu, mấy ngàn binh lính dưới cấp dưới sự giật dây của Tống Đốc Hành, nửa đêm đã bao vây phủ đệ Tiết độ sứ, yêu cầu Lưu Cửu Đức ra mặt giải thích, lại không thấy hắn đâu, lúc này mới biết hắn ngủ lại thanh lâu. Trong cơn phẫn nộ bọn họ bao vây thanh lâu, châm lửa đốt. Sau một đêm rối loạn, binh lính bất ngờ làm phản muốn chiếm thành. Lưu Cửu Đức trong lúc hoảng loạn đã chạy trốn. Sớm hôm sau quan binh phát hiện hắn mặc y phục kỹ nữ trốn trong ngõ tối, liền bắt đưa đến trước mặt Tống Đức Hành. Tống Hành vẫn chưa thả Lưu Cửu Đức ra, vừa giam lỏng hắn trong phủ Tiết độ sứ, vừa phái ngựa hỏa tốc đến Lạc Kinh đưa thư thỉnh tội có huyết ấn của ngàn người. Trong thư lên án Lưu Cửu Đức hoành hành ngang ngược, hại dân tàn bạo, ăn cắp lừa đảo, đúng là tai họa cho đất nước, cũng nói rõ mình và binh lính bất ngờ nổi dậy cũng là bất đắc dĩ, không có ý nghĩ phản loạn, cầu xin Cảnh Thái đế nhìn rõ mọi việc, tiêu diệt hung nghịch.

Chưa tới vài ngày, phong thư thỉnh tội từ phủ Hưng Nguyên này sẽ được đưa tới để Hoàng đế ngự lãm.

Phủ Hưng Nguyên không chỉ là một vùng đất bao la, lại còn là một trong tứ đại phiên trấn của Đại Nguyên. Phía Tây giáp ranh với Tây Khương, đông thông với vùng đất Trung Nguyên và cửa Thiên Môn của kinh thành Lạc Kinh. Ngày trước giữa tứ đại phiên trấn còn chưa được chú ý đến, mấy năm nay, Đát Thản phương bắc chưa gượng dậy nổi, Tây Khương ở Tây Bắc lại thừa thế mở rộng thế lực, trước mắt tuy không xâm chiếm Lạc Kinh, nhưng đã âm thầm mưu tính lâu nay. Vả lại cổng Thiên Môn là vị trí địa lý hiểm yếu, cho nên mấy năm nay binh lực dần tăng, hôm nay quân đội đã xây dựng đến mấy vạn người, trở thành một trong Tứ đại phiên trấn có quân đóng nhiều nhất. Tiết độ sứ Lưu Cửu Đức là thân tín của Thái Sư Chung Nhất, nghe nói còn âm thầm nhận lão làm nghĩa phụ.

Cảnh Thái đế từ lâu đã biết phiên trấn đóng quân là có hại, nhưng từ trăm năm trước khai quốc đã xây dựng quân đội, mục đích ban đầu là để chống lại mấy nước láng giềng xung quanh. Từ trước tới nay, bọn quân phiệt cắm rễ ở vùng đất màu mỡ này, thế lực tăng lên gấp bội, nghiễm nhiên trở thành một nước nhỏ. Dù hắn rất muốn thu hồi phủ Hưng Nguyên về tay, cũng há phải chuyện dễ dàng?

Hoắc Thế Quân biết, lần này hắn thắng chắc. Tưởng tượng ra cảnh Thái Sư Chung Nhất mặt luôn trầm tĩnh như nước sau khi biết được tin tức này sẽ lộ ra biểu cảm gì, hắn liền cảm thấy máu trong người chảy nhanh hơn.

Không thể trách hắn dã tâm bừng bừng. Ở vị trí như vậy, nếu hắn không làm gì, thì kết quả chờ hắn chính là cá nằm trên thớt mặc người tùng xẻo —— bản thân hắn có lẽ rất khó đi lên đỉnh cao quyền lực của đế quốc này, nhưng không sao, hắn có thể đưa người hắn muốn lên đỉnh núi.

. . . . . .

Thiện Thủy bị tay hắn sờ qua, gương mặt lập tức nổi lên cảm giác ngưa ngứa bất thường, cố gắng nhịn xuống, ngồi dậy nói: "Chàng nói bậy gì đấy? Phụ thân ta sao có thể nói những lời này với chàng?"

Hiện tại tâm tình Hoắc Thế Quân rất tốt, dĩ nhiên cũng rộng lượng không so đo với nàng, cười nói: "Nếu nàng không tin, lần tới tự mình hỏi ông ấy là được. Không ai hiểu con gái bằng phụ thân. Nể mặt cha nàng, ta không so đo nhiều với nàng."

Ngọn đèn dầu chiếu qua, vầng sáng hắt vào phần gáy trắng nõn của Thiện Thủy, ánh mắt hắn lập tức bị hấp dẫn. Từ góc độ của hắn nhìn sang, quần áo dưới cổ áo hơi lộn xộn, lộ ra một góc áo ngực xanh lá mạ, ôm thật chặt nơi bầu ngực trắng như ngọc của nàng, không lộ ra chút cảnh xuân mê người nào.

Đột nhiên hắn thấy cổ họng xiết chặt lại, cả bụng dưới cũng chặt theo.

Trên chiến trường, nam nhân vừa sống sót trải qua một cuộc huyết chiến, trừ rượu mạnh, khát vọng nhất chính là mượn nữ nhân để phát tiết khoái cảm sau thắng lợi. Cơ thể nữ nhân trời sinh mềm mại dịu dàng, vừa vặn phù hợp với sự dương cương của nam nhân.

Hắn cũng vậy.

Hắn khổ tâm tính kế trận này rất lâu, dù không thấy khói thuốc súng, nhưng với hắn mà nói, lại rất quan trọng. Một khi Chung Thái Sư mất đi Lưu Cửu Đức ở dưới trấn giữ phủ Hưng Nguyên sẽ như mất đi một cánh tay, sau này làm việc nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn.

Thắng lợi to lớn như vậy, dĩ nhiên hắn muốn ăn mừng một phen.

Thiện Thủy nghe hắn không có động tĩnh gì, giương mắt nhìn lại, thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt đen láy nhuốm màu tình dục, lập tức biết được ý hắn. Tim đập mạnh, nhất thời hốt hoảng.

Hoắc Thế Quân lập tức tóm được sự thay đổi nhỏ của tiểu thê tử. Ánh mắt nàng nhanh chóng rủ xuống, nhìn chằm chằm một cành sen quấn quýt thêu trên mặt đệm, lông mi hơi run run. Tầm mắt dời xuống chút nữa, ngay cả hắn cũng có thể cảm thấy bộ ngực phập phồng dưới màu xanh lá mạ kia.

Hắn rất thích xem màn này, trông nàng có vẻ vô cùng nhu thuận. Tâm tư vừa động, tay lập tức đưa tới, khoác lên vai nàng.

"Chàng còn chưa tắm. . . . . ."

Thiện Thủy yếu ớt phun ra mấy chữ này.

Hoắc Thế Quân ngẩn ra, bỏ lại câu"Phiền phức" , nhưng cũng đứng dậy đến tịnh phòng.

Hắn cũng có thói quen tắm giống Thiện Thủy, đều không cần người gần người hầu hạ. Trong tịnh phòng vốn để sẵn thùng nước lạnh lớn, Thiện Thủy nghe bên trong tiếng nước chảy ào ào, hít thở mấy cái thật sâu, cố gắng kiềm nén sự lo lắng của mình.

Tiếp theo. . . . . . Nên ngủ.

Ngủ cũng tốt, sớm muộn cũng phải ngủ, hôm nay hắn có giết người trước mặt nàng hay không, căn bản là không có liên quan gì.

"Mang y phục của ta vào đi!"

Nàng chợt nghe hắn gọi mình. Rùng mình, vội điều chỉnh tâm tình, đi ra chỗ tủ lấy áo trong và quần của hắn, giắt trên cánh tay đi vào tịnh phòng nối liền với phòng ngủ. Bước vào mới phát hiện hắn đang cúi đầu lau nước còn đọng trên người, thấy nàng vào, hắn ném cái khăn nhung to đang cầm trên tay xuống, vươn về hướng nàng.

Thiện Thủy không quen nhìn hắn không mảnh vải che thân, vội để y phục lên trên tấm bình phong bằng Đàn Mộc khảm hoa, xoay người muốn ra ngoài. Hoắc Thế Quân kéo áo khoác tùy ý phủ thêm, hai bước đã chạy tới, từ sau ôm lấy Thiện Thủy. Thiện Thủy không phòng bị, chỉ cảm thấy dưới chân chợt nhẹ người lơ lửng, phát ra tiếng kêu sợ hãi nho nhỏ.

Hắn dường như khá hài lòng, nhỏ giọng cười ha ha, ôm nàng sải bước vào phòng.

Thiện Thủy bị đặt trên giường, nhắm mắt chỉ chờ hắn áp xuống, chờ giây lát lại không thấy đoạn sau. Mở mắt ra, mới thấy hắn đang ngồi nghiêng trên giường nhìn mình mình. Y phục tùy ý khoác lên người hắn, lớp lụa trắng như tuyết mềm mại buông lỏng trên vai, lộ ra một mảng lớn cơ thể màu nâu đồng rất tương phản.

Thiện Thủy không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì tiếp theo, vẫn còn đang lưỡng lự, Hoắc Thế Quân đã xoay mình lên giường rồi. Vòng cánh tay lật người, Thiện Thủy liền bị ôm nằm trên ngực hắn.

Thiện Thủy cảm thấy tay hắn đang nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài sau lưng nàng, nghe được hắn hỏi mình: "Chuyện hôm nay, làm nàng sợ sao?"

Một cánh tay Thiện Thủy chống trên ngực hắn, hơi nâng người lên, theo dõi ánh mắt của hắn.

Trong mắt hắn chiếu rõ bóng nàng. Nàng không biết những lời này rốt cuộc là ân cần, hay là đang châm chọc.

"Chàng cảm thấy thế nào?"

Cuối cùng nàng cũng trả lời.

Hắn nở nụ cười,"Trách ta không nghĩ nhiều à. Sau này sẽ không như vậy nữa."

Thiện Thủy miễn cưỡng cười theo.

"Nàng không thích ta, lại muốn sinh con thay ta, phải không?"

Hắn nhìn chòng chọc nàng trong chốc lát, bỗng nhiên lại hỏi.

Trong lòng Thiện Thủy đột nhiên thấy phiền não, vì hắn cứ lải nhải lằng nhằng mãi.

Sao không đi thẳng vào vấn đề luôn đi? Như vậy dứt khoát hơn nhiều. Không phải hắn cũng đang cần chuyện này sao?

"Ta đi thổi đèn trước. . . . . ."

Thiện Thủy nhìn về phía ánh nến, nói lảng sang chuyện khác.

Trong mắt Hoắc Thế Quân thoáng qua một chút khó chịu, thu lại cái tay đang đặt trên tóc nàng, giọng nói cũng chợt lạnh mấy phần: "Không cần. Đốt đèn đi. Nhìn cho rõ."

Thiện Thủy ồ một tiếng, hơi lúng túng.

Nàng cũng cảm thấy tâm trạng hắn đột nhiên thay đổi. Cứng lại trong chốc lát, đang nghĩ tiếp theo mình có nên chủ động không, bồng nghe hắn nói: "Bộ dạng nàng thế này, ta làm gì còn hứng ngủ với nàng? Ta cũng không phải là chưa nhìn thấy nữ nhân. Cần làm thế nào, không cần ta dạy chứ?"

Thiện Thủy ngẩn ra, thấy hắn nhìn mình chằm chằm. Cuối cùng ngồi dậy, dươi ánh nhìn chăm chú từ từ cởi xiêm y ra, chỉ chừa lại cái yếm nhỏ xanh lá mạ và quần lót phía dưới.

"Cởi nữa. Đêm động phòng, không phải nàng cởi rất thoải mái sao?"

Hắn quét mắt một vòng trên bờ vai cánh tay trần truồng của nàng, nhìn nàng như cười như không.

Thiện Thủy khẽ cắn môi dưới, liếc hắn một cái, thấy cả người hắn cũng trần trụi chẳng khác gì mình liền một mạch cởi hết ra.

Tầm mắt hắn quan sát cả thân người nàng, ngọn lửa chưa từng tản đi trong mắt giờ bốc cháy càng dữ dội hơn, khàn khàn nói: "Nếu muốn sinh con, nàng có mấy phần bản lĩnh thì xuất hết ra đi."

Thiện Thủy cắn răng, đứng bật dậy dạng chân trên bụng của hắn, cả người như rắn dán lên cơ thể hắn, áp lên dục vọng vốn đã sục sôi kia.

Hắn không phòng bị, sửng sốt, yết hầu hơi chuyển động lên xuống, lại bật cười, đặt tay sau lưng nàng, đè nàng xuống để ngực nàng dính sát vào người hắn, lúc này mới nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Lần trước nàng nói không thích hôn người khác. Ta lại khác . Nữ nhân nếu không dùng miệng hôn ta, ta không thể nổi hứng. Không phải nàng muốn sinh con trai ta sao? Vậy thì hôn ta, hôn đến khi ta hài lòng mới thôi."

Thiện Thủy cuối cùng cũng hiểu rõ. Cho đến bây giờ nam nhân này vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện nàng cự tuyệt hôn trong đêm động phòng.

"Hoắc Thế Quân, chàng quá đáng rồi đấy."

Thiện Thủy không thể nhịn được nữa, dùng sức để tránh hắn đè. nhịn xuống tức giận trong lòng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi nhưng lại gian ác đến tột cùng trước mặt, gằn từng chữ từng chữ.

Không sai, nàng muốn sinh con, nhưng người này quá vô sỉ rồi, lại ghi thù đến vậy.

Hoắc Thế Quân mỉm cười với nàng, giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn một bên lông mày như gấm đen vừa cắt của Thiện Thủy, nhẹ giọng dụ dỗ : "Không phải nhạc phụ bảo ta chỉ giáo nàng nhiều vào sao? Nhu Nhi ngoan, nhớ phải nghe lời. Đây chính là điều thứ nhất ta muốn dạy nàng, cực kỳ quan trọng đấy. Nàng nghe lời ta, ta sẽ tử tế với nàng. Đừng nói một đứa con trai, mười đứa tám đứa, cũng không vấn đề gì."

Một bên là con, một bên là mặt mũi.

Thiện Thủy cứ nằm trên người Hoắc Thế Quân như thế . Hai người không ai nói gì nữa, bốn mắt nhìn nhau, giằng co.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.