Sáng sớm mỗi ngày Thiện Thủy đến thỉnh an Vương phi, rồi mới về ăn điểm tâm. Đương nhiên là có lúc lén ăn ít bánh ngọt trước. Sáng nay lại dậy trễ, hốt ha hốt hoảng chẳng có thời gian mà lấp bụng trước. Giờ từ Thanh Liên Đường ra ngoài, một là bụng rỗng, hai là còn chưa hồi sức lại sau đêm qua, còn chưa đi được nửa đường, liền thấy hai chân như nhũn ra, tựa vào Bạch Quân, lúc này mới chậm rãi mà về được.
Nàng giờ chỉ là tân nương tử mới vào cửa, chẳng có mấy tư cách, tuổi còn nhỏ, Vương phi dĩ nhiên không có suy nghĩ để nàng quản lý. Giống như gia đình vương phủ vậy, dù chủ tử có hơi ít, nhưng cố tính lại ra được mấy người hơi có thân phận quản gia Hoắc Ngư Hưng, Cố ma ma, Phùng Thanh, cũng chỉ ít ỏi mấy người thôi, nhưng người làm linh tinh lang tang đủ các loại trong vương phủ, cũng không dưới trăm người. Chuyện lớn không nói làm gì, nhưng mấy chuyện nhỏ củi gạo dầu muối mỗi ngày này, tính ra cũng có một quyển sổ to. Đây vẫn chỉ là bên trong. Về bên ngoài nhân tình tới thăm, càng không được sơ sẩy. Thứ không thể thiếu nhất giữa Lạc Kinh, chính là các quý tộc hiển quý. Trên trời tùy tiện rơi cây gậy trúc xuống, nói không chừng cũng có thể nện vào một hai Hầu tước Quốc Công đang tản bộ loanh quanh để tiêu thực. Phủ Vĩnh Định Vương tuy cao hơn người ta một bậc, nhưng cũng muốn thức ăn được chín. Tất cả việc hiếu hỉ, có khách đến, cơ hồ không ngừng ngày nào, càng không thể để xảy ra chút sai sót nào, đương nhiên là phải có người quen thuộc nhà cửa mới chống được. Cho nên hiện tại vẫn như trước kia, việc ngoài phủ đi hỏi Hoắc Ngư Hưng, bên trong thì tìm Cố ma ma.
Thiện Thủy ngày trước ở nhà mẹ đẻ cũng được dạy qua một ít nắm giữ việc nhà, nhưng vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm. Không so được với người xuất thân từ nhà danh giá giàu có, từ nhỏ đã coi như mẹ Đại Gia Chủ tới nghiêm khắc dạy bảo quý nữ. Tạm thời chưa nói đến vương phủ, coi như nàng gả vào con trai độc nhất của Trương gia, không sinh một hai đứa con, trước không nấu bếp hơn mấy năm, Trương mẫu cũng không thể lập tức để cho nàng trông coi việc bếp núc. Đến nơi này mới mấy ngày, Thiện Thủy dĩ nhiên càng không nghĩ đến chuyện này, đàng hoàng để mình qua ngày là được. Cho nên nếu ngày dài, nàng lại thấy mệt mỏi đến sợ, về phòng ăn điểm tâm, rồi lại ** nằm xuống, muốn ngủ một giấc dưỡng tinh thần. Đầu mới vừa dính vào gối, chợt nhớ tới đêm qua bộ quần áo trong đêm qua bị chính bàn tay nhỏ của mình nhét vào trong hộc bàn đầu giường bị chính mình nhét vào đầu giường, vội mở ngăn kéo ra nhìn, quả nhiên vẫn còn ở đấy.
Y phục này xử lý thế nào, cũng thành vấn đề khó khăn. Đem đi giặt, đoán chừng người như Hoắc Thế Quân, cứ coi như là được giặt sạch lần nữa, hắn tuyệt đối không mặc lại nữa. Vứt đi, đồ bỏ đi ra khỏi cửa vương phủ cũng phải chuyển qua vài cái tay, ngộ nhỡ bị ai đấy mắt tinh nhìn được thì không tốt. Đốt đi, một bộ y phục nhét vào một cái lò nhỏ, có khi còn có một mùi khét đậm đặc, khói bay ra ngoài làm người ta tự dưng hiểu lầm cũng không tiện. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra được một cách. Quấn quần áo lại, gọi Bạch Quân đi vào, bẻo nàng buổi tối thừa dịp không có ai, đến trước đình viện tìm góc đào cái hố, chôn kĩ cho xong việc.
Bạch Quân nhận ra đấy là xiêm áo của Thế tử , không biết tại sao phải đào hố chôn, thật sự là hoang mang. Chỉ thấy Thế tử phi nghiêm túc dặn dò đừng để lan rộng ra, càng không thể để người khác nhìn thấy, chỉ để ý đào hố chôn là được, liền đồng ý. Đến buổi tối, quả nhiên là theo lời, chôn dưới một gốc cây mộc lan.
Hoắc Thế Quân đêm đó quả nhiên không về.
Thiện Thủy ngày ngủ đủ rồi, ngoại trừ phía dưới đêm qua bị làm nhục hoặc ngồi xuống thì đũng quần gấm cọ vào còn khó chịu, mấy nơi đau nhức trên người còn lại đều đã giảm gần hết. Đến tối liền tinh thần không hề mệt moit gấp bộ. Một mình nhàm chán, ngồi ở trên giường đọc sách. Nhìn một chút, trong đầu đột nhiên toát ra ý nghĩ: Hoắc Thế Quân này, có thể miệng nói làm việc ngủ ở sở cấm quân, nhưng thật ra lại đến lầu Phi Tiên ôm mỹ nhân không?
Nàng vừa có ý nghĩ như vậy, lài càng thấy giống, đến cuối cùng, quả thật càng không ngừng được, trong lòng chán ghét hắn, càng cuồn cuộn Trường Giang và Hoành Hà không dứt mà đến. Mắt liếc nhìn đến cái gối mấy đêm trước hắn ngủ. Vốn là tự tay mình thêu uyên ương cẩm chướng, giờ lại như dính hơi của nam nhân kia. Hai con thủy điểu Ngũ Thải Ban Lan này, càng nhìn càng thấy bỉ ổi chướng mắt. Tiện tay ném xuống dưới chân, dùng sức đạp vài cái, lại ném xuống cuối giường như đồ lót chuồng, trong lòng lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
Nam nhân bao nuôi hai ngực hoa khôi, đó chính là ở ăn - cứt. Hắn Hoắc Thế Quân thân phận cao quý, liền ăn - cứt đều muốn chọn đoạn cứt nhọn, quả nhiên không hề giống người thường chỗ nào.
Thiện Thủy cười lạnh ba tiếng, lúc này mới thổi đèn nhắm mắt đi ngủ. Cả đêm không mơ mộng gì. Ngày thứ hai tỷnh lại, cái gối đã bị nàng đạp xuống dưới đất. Bạch Quân đi vào hầu hạ nhìn thấy, ai một tiếng, vội nhặt lên phải thay vỏ gối, Thiện Thủy ngăn cản nói: "Đổi cái gì, đập đập mấy cái rồi để lại là được rồi."
Bạch Quân nói: "Rơi xuống đất rồi. Nên thay thì tốt hơn."
Thiện Thủy cười lạnh: "Bẩn cái gì mà bẩn. So với cái ổ bẩn hắn chui vào, mấy cái gối của người quê mùa dù có đạp thêm mấy cái cũng đã sạch hơn một ngàn mốt vạn lần rồi."
Bạch Quân không biết tại sao nàng chợt nói chuyện như vậy, chỉ nghĩ là đêm qua ngủ không ngon xuống giường mới tức. Không dám nhiều lời, chỉ có thể làm theo lời nàng sai bảo. Cầm cọng lông gà phủi vỗ mấy cái, đoan đoan chính chính đặt lại chỗ cũ, thu dọn giường.
Thiện Thủy tinh thần sảng khoái trở lại từ Thanh Liên. Trong chốc lát, bên kia lại sai ma ma đuổi tới mời sang, nói Vương phi nói Thế tử phi qua một chuyến. Trong lòng hoài nghi, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hỏi ma ma kia cũng không nói. Sắp xếp qua rồi đi. Vừa vào phòng nhìn, nhất thời choáng váng, huyết dịch cả người cũng lả tả chạy lên đầu.
Mới vừa đêm qua nàng bảo Bạch Quân chôn kĩ bộ y phục kia, giờ lại xuất hiện trên bàn trước mặt Vương phi. Trên vải vốn trắng như tuyết dính đầy bùn, vết bẩn khác không nhìn được, ngược lại một ít vết máu nhỏ của mình vẫn còn rất chói mắt. Bên cạnh không có nha đầu, chỉ có Cố ma ma, Hồng Anh, còn có Tiểu Cô Tử Hoắc Hi Ngọc.
Thiện Thủy thấy vẻ mặt Vương phi nghi ngờ, Hoắc Hi Ngọc cũng là sắc mặt hiểu được, chợt tỷnh ngộ. Nói không chừng trong mấy nha đầu ngày trước bị mình đuổi đi thì có người của nàng. Đêm qua Bạch Quân chôn đồ, nhất định đã rơi vào mắt người khác báo cáo cho Hoắc Hi Ngọc, nàng liền sai người moi ra, nhân cơ hội làm khó dễ mình.
Lúc này nàng thật hận không có cái lỗ mà chui xuống. Chẳng lẽ cái mặt bánh bao của mình dài thật, tiểu quỷ Tiểu Cô Tử này mới cắn không thả như vậy? Làm chuyện như thế cũng bị nàng theo dõi!
Vương phi thấy Thiện Thủy đã tới, thật cũng không thế nào, lập tức hỏi: "Y phục này nhìn giống của Thế Quân. Ngọc Nương vừa mang tới, nói là có người nhìn thấy nha đầu của con đêm qua cầm đi lén chôn. Máu trên đấy ở đâu ra? Thế Quân bị thương?"
Thiện Thủy mặt sung huyết đỏ bừng, nói: "Chàng vẫn khỏe, không hề bị thương, Nương đừng lo lắng."
Vương phi thở ra, nhưng vẫn nghi ngờ, lại nói: "Ta còn tưởng Thế Quân bị thương, không muốn để ta biết được, mới lặng lẽ chôn. Nếu không phải, thì máu trên y phục này là sao? Vì sao phải chôn dưới đất?"
Hoắc Hi Ngọc cướp lời nói: "Nương, con hiểu rồi! Con nghe nói có một số Vu Cổ (Phù thủy), thấy ai không vừa mắt, sẽ lấy vật bên người hắn làm bẩn, đốt có, chôn dưới đất cũng có. . . . . ."
"Không được nói hươu nói vượn!"
Vương phi cau mày, quát một tiếng, Hoắc Hi Ngọc lúc này mới không tình nguyện ngậm miệng.
Thiện Thủy quyết tâm, biết hôm nay không nói rõ ra vóc dáng xấu xí dần mão là không qua được rồi. Đến gần Hồng Anh, kê vào tai nhỏ giọng nói một câu, Hồng Anh hơi ngẩn ra, liền nói: "Vương phi, có thể xin công chúa tránh trước một lúc được không? Sợ nói chuyện bất tiện."
Nói như vậy, Vương phi đưuong nhiên là không phải là không hiểu đạo lý, lệnh Hoắc Hi Ngọc đi ra ngoài. Hoắc Hi Ngọc nhìn chòng chọc Thiện Thủy một cái, lúc này mới bất đắc dĩ ra khỏi phòng. Đợi nàng vừa đi, Thiện Thủy đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không có chuyện lớn gì. Chỉ là đêm trước ‘cái đó’ thì chàng tiện tay lấy chăn đệm ra mới làm bẩn. Sau đấy chàng ngại bẩn không cần nữa, còn liền xử lý như vậy. Thật sự là con suy tính thiếu sót. Kính xin Nương đừng trách."
Vương phi kinh ngạc nói: "Máu này. . . ."
Thiện Thủy nói: "Sau lại vừa đúng tới kinh nguyệt. . . ." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, đến cuối dường như không nghe thấy gì nữa rồi.
Vương phi và Hồng Anh liếc nhau một cái, không nhịn được cười nói: "Ta còn tưởng là cái gì chứ, thì ra là như vậy. Ngọc Nương cũng càn quấy quá rồi. Chỉ là y phục dù không thể mặc, chôn như vậy cũng thiếu sót. . . . . ."
Thiện Thủy vội vàng nhận sai: "Vâng, vâng. Đều là do con dâu nhất thời không được chu đáo. Sau này nhất định sẽ không như vậy nữa."
Hồng Anh thấy nàng cúi đầu xuống , hai má sung huyết đỏ bừng, đánh giảng hòa, cười nói: "Tân nương tử xấu hổ, khó tránh khỏi suy tính không được chu đáo. Không có việc gì thì thôi. Qua hai ngày người sạch sẽ, nhanh gọi Thế tử về. Vương phi sáng sớm vẫn nhớ chuyện này đấy."
Thiện Thủy khúm núm, cuối cùng lui ra ngoài, mặt vẫn còn cháy nóng hừng hực.
Tượng đất cũng có ba phần thịt quê mùa. Tiểu Cô Tử, nếu nàng lại đứng bất động, lần tới thì càng hếch mũi lên mặt hơn, khó mà không đề phòng cho được, sau này sống qua ngày thế nào đây?
Thiện Thủy trở về, lập tức cho gọi Vũ Tình, dặn dò một phen. Vũ Tình hiểu ý, dắt Sước Sước ra tiền đình, gặp lại nha đầu bị đuổi đi đi qa, tên là Chu Bạch, nàng đang chống nạnh đứng bên một giàn hoa. Liền cố ý dẫn Sước Sước đến gần. Sước Sước thích nhất là chui vào hoa cỏ Mộc Tùng, muốn chui vào trong, Vũ Tình chao ôi, trách mắng: "Lại chui nữa, để ta nói với Thế tử phi, xem ngươi có sợ bị đánh không?"
Chu Bạch nói tiếp: "Sước Sước thông minh, sợ là Thế tử phi không nỡ đánh đấy."
Vũ Tình liền dừng bước, than phiền nói: "Quá bướng bỉnh rồi! Hôm qua làm kinh sợ đến Thế tử phi không nhẹ. Không biết bắt được ở chỗ nào, lại tha một cái con rắn nhỏ đến trước mặt Thế tử phi. Bình thường nàng sợ nhất là con này, bị sợ suýt tý nữa là lăn ra ngất rồi. Nhìn nó tha thứ không tồi này đi vào, nếu mở tủ quần áo hòm xiểng thấy thứ kia, còn không hù chết được người?"
Chu Bạch cười theo, Vũ Tình lại tùy ý tám dóc mấy câu, rồi dắt Sước Sước đi.
Chu Bạch nhìn bóng lưng nàng biến mất ở □, nhìn quanh tứ phía, cúi đầu vội vã ra khỏi Lưỡng Minh Hiên.
Vũ Tình trở về, nói lại việc vừa xảy ra. Trong chốc lát, của hồi môn tiểu nha đầu Thư Nhạn từ Tiết gia mang tới cũng vội vã tới đây, nói: "Ta mới vừa đi theo Chu Bạch, quả nhiên thấy nàng đi về phía bên kia rồi."
Thiện Thủy căn dặn nói: "Hai ngày nay trong nội viện không được gấp gáp gì hết, giữ lại vô ích, chúng ta chờ nàng ra tay."
Đám Vũ Tình hiểu ý, cùng nhau gật đầu nói phải.
Một ngày bình yên vô sự, đến buổi chiều ngày hôm sau, Thiện Thủy cùng mấy người Bạch Quân đang thêu Nam Hoa lên mấy đồ thường ngày hay dùng, Lâm nhũ mẫu thở hồng hộc chạy tới, đến bên tai Thiện Thủy bên nói: "Ta theo lời cô dặn, núp sau ngăn cửa. Quả nhiên một ma ma bên kia lén lén lút lút chạy vào phòng chúng ta, thả hai cái, một ở trong ngăn kéo bàn trang điểm, một trong tủ quần áo."
Thiện Thủy lập tức dẫn theo người trở về phòng. Lâm nhũ mẫu cầm lưỡi câu gạt mở ngăn kéo, lại cẩn thận mở tủ quần áo, quả nhiên nhìn thấy bên trong tất cả con rắn to bằng ngón cái, khắp người đen nhánh, vẫn còn lè lưỡi, vội đóng chặt lại.
Thiện Thủy và Bạch Quân dù trước đấy đã chuẩn bị tinh thần, thấy hai con rắn nhơ nhớp này, vẫn hơi sợ, sắc mặt hơi trắng bệch.
Lâm nhũ mẫu vội nói: "Đừng sợ đừng sợ! Ta thấy tay ma ma kia lấy từ trong túi vải ra, chắc là không có độc đâu. Cô nương, nhanh đi nói cho Vương phi!"
Thiện Thủy lắc đầu nói: "Không cần kinh động đến bà, vả lại cho dù bà ấy có biết được đi nữa, cũng không được dùng, Hoắc Hi Ngọc không sợ bà ấy. Đợi lâu hơn chút, ta sẽ phái người xin Thế tử trở lại."
Lâm nhũ mẫu do dự nói: "Thế tử . . . .Hắn sẽ quản?"
Thiện Thủy nảy sinh phát cáu: "Chuyện này vốn chính là hắn gây ra đấy! Chính hắn không tự mình chùi đít, chẳng lẽ còn phải gọi người khác lau giúp hắn?"
Lâm nhũ mẫu hiểu lơ mơ, ồ một tiếng.
Với Hoắc Hi Ngọc luôn thù địch với mình, Thiện Thủy quả thật thấy rất nhức đầu. Hoắc Hi Ngọc căm thù, không phải Tiết Thiện Thủy nàng, mà là nữ nhân có thể sẽ cướp đi ca ca của nàng . Nàng chỉ là xui xẻo nhất thôi, vừa đúng lúc đưa tới cửa cắn ai kia một cái. Mà ứng đối với công chúa thế nào, càng đánh đố hơn. Đối chọi gay gắt với nàng? Thật sự là ngu xuẩn không thể được. Coi như nàng lấy tư cách là huynh ** lớn tuổi, chỉ cần vừa mở miệng, đừng nói tới đúng sai, sẽ thua ba phần lí lẽ rồi; dùng cái gọi là Xuân Phong Hóa Vũ (mưa thuận gió hòa) đi cảm hóa? Vậy thì cũng phải nhìn người. Nàng trong mắt Hoắc công chua kia là không đáng tiền nhất, có lẽ là đã thích người khác rồi. Bao nhiêu người chen chúc chen đầu tranh nhau muốn cướp dâng lên. Nếu nàng cũng đưa lên một phần, chính là dùng mũi uống nước, tự mình sặc. Nghĩ đi nghĩ lại, ý nghĩ cuối cùng liền đưa lên đầu Hoắc Thế Quân.
Thiện Thủy cũng không trông cậy vào chuyện vừa nãy, về sau Hoắc Hi Ngọc có thể cùng mình diễn tiết mục một nhà cô **. Nhưng ít ra, khi Hoắc Thế Quân đi một năm, phải bảo đảm sẽ không có rắn chuột ếch gì đấy lao ra tham gia náo nhiệt ―― mặc dù đều là chút thủ đoạn ngay thơ không đáng để ý, có dọa không chết người được, nhưng cũng đủ để người ta buồn nôn. Hơn nữa hôm nay ném rắn côn trùng, ai biết ngày mai có thể ném cái gì vào phòng bếp hay không? Coi như không phải là thuốc độc, nhưng cũng trộn ít thuốc xổ, cũng đủ để nàng uống một bình. Thật sự là khó mà đề phòng được.
Đánh rắn đánh giập đầu, gõ người gõ mệnh môn. Đi gõ tiểu quỷ Hoắc Hi Ngọc giống muội muội này, lại không so Hoắc Thế Quân thuận tay nhấc chùy lên. Đầu óc hắn nếu còn chưa bị hoa khôi cho mê muội thành một đống phân, thì hắn nên biết làm sao mới đúng. Nếu hắn thật sự yêu thương cô muội muội này, càng không thể không can thiệp.
Sẩm tối, Hoắc Thế Quân vẫn còn ở cùng chỉ huy sở cấm quân mới được đề bạt lên Mạnh Vĩnh Quang giao phó một chuyện cuối cùng, Hoắc Vân Thần vào trong, nói trong vương phủ có tới người, xin Thế tử tối nay trở về.
Mạnh Vĩnh Quang là trợ thủ của Hoắc Thế Quân, luôn trung thành đắc lực. Thấy thời gian không còn sớm, chuyện cũng không xê xích gì nhiều, liền cáo lui rời đi.
"Là ai tới gọi?"
Hoắc Thế Quân ngồi không nhúc nhích, chỉ hỏi một câu.
Hoắc Vân Thần nói: "Người tới là Lâm nãi công của Thế tử phi. Nói là Thế tử phi có việc gấp, xin Thế tử cần phải về gấp một chuyến."
Mí mắt Hoắc Thế Quân hơi động đậy, ừ một tiếng.
Hoắc Vân Thần nhìn mặt mà nói chuyện, thử dò xét nói: "Vậy ta đã nói, Thế tử đồng ý?" Thấy hắn không nói, liền đi ra ngoài nói vậy với Lâm nãi công.
Hoắc Thế Quân đứng dậy thay thường phục, cách sau sở cấm quân, trước cùng Mục Hoài Viễn trong một gia đình bình thường ở Nam Thành quen biết trong quán rượu nhỏ, chờ một trước một sau rời đi, đoán chừng gần đến giờ Tuất, lúc này mới phóng ngựa về vương phủ. Vào cửa nách trực tiếp đền Lưỡng Minh Hiên, vừa vào trong, liền ngẩn ra. Nhìn thấy bên trong đèn dầu sáng rực, nha đầu ma ma đều có vẻ mặt khóc lóc tang thương, nhất là Thế tử phi sai người gọi hắn về, lúc này đang ngồi ngay trên giường, mặt cười như tầng sương lạnh lẽo.
Này. . . . Tình cảnh trong tưởng tượng ban đầu của hắn kém nhau một trời một vực.