Editor: socfsk
Đát Thản khởi binh lần nữa, Hãn Hải Vương Thừa Tông thống soái, nổi dậy báo thù vì nỗi nhục của hơn mười vạn người năm đó, mười vạn người cùng ngựa sắt đi qua dãy núi Lương Sơn, đi theo đường cũ năm đó xâm chiếm Hoa Châu.
Đây là chuyện từ nửa tháng trước, binh trú ngụ ở Hoa Châu không tới mười nghìn người, chống cự vô lực liền mất thành trì, binh tình lâm nguy. Tiết độ sứ Chương Tử Hùng năm đó từng là chiến tướng dưới trướng Hoắc Thế Quân, hướng Lạc Kinh phát tin khẩn cấp, đồng thời cũng truyền đến phủ Khánh Hưng.
Vốn rằng hành trình lần này rất nhàn nhã lại lập tức bị cắt đứt, phải gấp rút chạy về Phượng Tường Vệ. Liên tiếp mấy ngày, Hoắc Thế Quân đều đi sớm về trễ, thậm chí có đêm còn không về ngủ. Toàn bộ Phượng Tường Vệ đều trở nên khẩn trương phòng ngự, thỉnh thoảng còn có bóng dáng binh lính nhổ trại, màn mây chiến tranh như từ từ bao phủ lấy vùng đất ngày đông giá rét.
Nửa tháng sau, Thiện Thủy rốt cuộc biết Hoắc Thế Quân quyết định như thế nào với nàng. Hắn quyết định đưa nàng về Lạc Kinh.
Bây giờ Phủ Hưng Khánh thật sự không phải là một địa điểm tốt. Cho dù đang là mùa xuân, lúc gió lớn, bão cát từ bình nguyên xa xôi bị xoáy ngập trời, thậm chí vào ban ngày, nhìn ra phía xa, cả bầu trời dường như bao phủ cả một màn bụi. Nhưng ngày nàng rời đi, thời tiết cũng rất đẹp. Trong không khí còn phảng phất mùi thơm ngát của cây táo hoa, trời trong xanh như một khối bảo thạch. Nhìn xoáy sâu vào đó, dường như hồn người cũng như bị hút vào, say mê bất tỉnh.
Tất cả đều rất đẹp, thậm chí còn khiến Thiện Thủy bỗng nhiên cảm thấy không muốn rời.
Nhưng nàng không đi không được, bởi vì đó là lệnh của Hoắc Thế Quân.
Hắn tự mình đưa nàng ra khỏi Phượng Tường Vệ, ra khỏi phủ Hưng Khánh, đến cả biên cương thành. Nơi đó của cải thịnh vượng, dân chúng ổn định, hoàn toàn tốt lành. Quan lại ở phủ nghe tin, lúc quan lại đến nghênh đón, nông dân ở hai rìa đồng ruộng đang bận rộn cấy cày, nhìn thấy đoàn xe ngựa quan binh cũng đoán được là đại nhân vật gì đến, có thể kinh động quan phủ nghênh đón, còn cả quỳ xuống đất lễ bái.
Hoắc Thế Quân phó thác hành trình cho Hoắc Vân Thần, quay đầu lại nhìn Thiện Thủy một lần cuối sau đó nhanh chóng quay đầu ngựa nhanh chóng rời đi.
Thiện Thủy nhìn đoàn quân dần xa, cho đến khi bị bụi trời màu vàng che khuất, rốt cuộc hạ màn xuống, thở ra, trong lòng có chút buồn rầu.
Lòng nàng buồn, cũng không phải bởi vì hắn rời đi mà không để lại cho nàng một câu từ biệt. Thật ra thì lời nào nên nói, đoạn đường này đi trong vài ngày, hắn đã sớm nói với nàng không biết bao nhiêu lần.
Đêm qua lúc ở dịch trạm, đoán chừng cảm giác được nàng đang uất ức, hắn dùng giọng điệu dịu dàng chưa từng có nói với nàng: “Nhu Nhi, ta cho nàng biết, lúc trước chúng ta hẹn ước, là nàng thắng. Ta không nỡ để nàng rời đi, chỉ là lúc này nếu nàng ở lại, ta càng không yên lòng, cho nên ta vẫn bảo Vân Thần đưa nàng hồi kinh.”
Đại Nguyên Triều lịch trăm năm qua đều an bình, dòng họ cổ xưa đắm chìm trong vinh hoa phú quý, dần mất hết tinh thần chiến đấu, tướng binh tan tác hầu như không còn, từ năm năm trước sau khi Hồ Diệu Tông chết trận Hoa Châu, chiến tướng trong triều có thể dùng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tây Bắc phủ Hưng Khánh, giờ phút này trong ngoài yên tĩnh như cũ, lại có bộ tộc bản địa làm lá chắn. Chính là kim ốc tàng kiều. Hàng trăm ngàn năm qua, hai bộ tộc vì phân tranh lãnh thổ gây nên thù hận và dã tâm nhưng cũng chưa bao giờ bị tiêu vong. Hiện tại chiến tranh do phương Bắc gây ra, một khi hắn đã lãnh binh tới Hoa Châu nghênh địch, Tây Khương chưa chắc sẽ khác biệt, phủ Hưng Khánh dĩ nhiên cũng không phải vùng đất an nhàn. Cho nên đưa nàng về Lạc Kinh là lựa chọn tốt nhất bây giờ.
Ly biệt sắp tới, nàng mới chợt ý thức được, tổng cộng thời gian mình và nam nhân này ở cùng nhau chỉ có 3-4 tháng, nhưng cũng giống như đã ở cùng nhau rất lâu, lâu đến mức nàng đã que thuộc với tất cả những gì thuộc về hắn. Bao gồm từng tấc da bắp thịt, từng đường nét trên cơ thể hắn. Cái nhíu mày thật sâu khi hắn tức giận, hay khóe mắt đuôi mày khẽ cong lên khi cười vui vẻ như ánh mặt trời… vừa nhắm mắt đã hình dung ra.
Hắn thấy nàng gật đầu, tay mơn man mặt nàng, chợt như nhớ ra cái gì đó, lên cao giọng nói: “Sau khi nàng trở về, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở lại. Nếu người khác mời đến phủ làm khách, cũng không cần uống rượu, một giọt cũng không cho uống. Biết không?”
“Tại sao?”
Nàng cười với hắn, cố gắng không để cho hắn nhận ra cảm xúc lúc ly biệt của bản thân.
“Nàng vốn ngốc, nếu có uống rượu, bị người ta bán đi cũng không biết. Tóm lại nàng cứ nghe ta là được.”
Giờ khắc đó sự bá đạo và tự cho mình là đúng của hắn không hề khiến nàng cảm thấy chán ghét, ngược lại, lúc này nghĩ đến dáng vẻ lúc nói câu đó, trong lòng vẫn không kìm nén được sự ngọt ngào.
Nàng về, nói chung sẽ nghe lời hắn. Chỉ có chờ đợi hắn mới nhanh chóng bình an trở về.
~
Đoạn đường này di chuyển hết sức thuận lợi, cuối tháng hai, thời điểm hoa lê héo tàn, đoàn người Thiện Thủy rốt cuộc cũng tới Lạc Kinh.
Lúc này, Hoắc Thế Quân đã sớm phụng ấn soái, dẫn binh mã Đại Nguyên ở vùng Hoa Châu và xung quanh người Đát Thản. Tây Bắc phủ Hưng Khánh cũng có quân trọng điểm trú ngụ, phòng ngừa quân Tây Khương nhân dịp loạn đột kích bất ngờ. Chiến tranh biên giới phương Bắc, trong ngoài triều đình đều chú ý đến. Cho nên việc Thiện Thủy hồi kinh, khi nàng lặng lẽ hay phô trương cũng thế, không làm cho người khác chú ý một chút nào. Cho nên sau nửa tháng, tin tức Hoắc Thế Quân đoạt lại mấy trấn quan trọng trong tay người Đát Thản, nhóm quý phụ nhân (phu nhân cao quý) trong kinh mới lục tục biết tin nàng trở về, thường xuyên mời mọc lui tới.
Phủ Vĩnh Định Vương trước sau như một, ban ngày hơn phân nửa đều yên tĩnh, hầu như không nghe được tiếng người. Diệp Vương Phi so với năm ngoái có vẻ gầy đi. Dường như sớm dự liệu được nàng sẽ về kinh, nhìn thấy Thiện Thủy cũng không kinh ngạc mấy. Thậm chí, Thiện Thủy còn phát hiện ra hai lầu gác rõ ràng đã được quét dọn sạch sẽ, giống như nàng mới chỉ rời đi ngày hôm qua.
Bây giờ Vương Phi ôm kỳ vọng khá lớn đối với bụng của Thiện Thủy. Lúc nàng đến bái kiến, Cố ma ma, Hồng Anh và đám người thân cận của Vương Phi đều nhìn vào bụng nàng trước tiên. Cố ma ma hỏi một câu, nghe thấy cũng không có tin tức gì, a một tiếng, trên mặt khó nén nỗi thất vọng.
Quả thật, qua nhiều lần như vậy, Thiện Thủy là độc sủng, cũng nhìn ra được, Vương Phi cũng rất thất vọng, chỉ là Người không biểu hiện ra nhiều như Cố ma ma, chỉ giống như một người mẫu thân bình thường, sau khi hỏi rất nhiều chuyện vụn vặt của con trai, liền bảo Thiện Thủy tùy ý dàn xếp, thậm chí chủ động mở miệng bảo nàng về nhà mẹ đẻ hai ngày thăm cha mẹ.
“Cha mẹ con chắc hẳn cũng rất nhớ thương con. Bây giờ đã trở lại, ngày mai hãy về.”
Cuối cùng đứng dậy đến trước Phật đường, bà cười nói với Thiện Thủy như vậy.
Vương Phi đã rộng lượng bỏ qua khiến Thiện Thủy lần đầu tiên cảm thấy rất xấu hổ việc bụng mình không có chút tiền đồ nào. Ở trong vương phủ đều không có phương tiện đi lại. Nếu Vương Phi đồng ý cho nàng về nhà mẹ đẻ, nàng tính toán đến lúc đó sẽ suy nghĩ một chút có nên tìm một lang trung phụ khoa kiểm tra không. Dù sao vấn đề con cháu cũng là một vấn đề lớn không cách nào trốn tránh được.
Vương Phi cũng không khác so với trước đây, CC cũng được dưỡng rất khá, bây giờ Thiện Thủy cũng cảm thấy nó bất động. Nhưng dù sao gần nửa năm qua, những người trong vương phủ vẫn có chút thay đổi, ví dụ như, cô em chồng Hoắc Hi Ngọc.
Thiện Thủy nhớ rõ, mùa thu năm ngoái, bởi vì một câu nói của Vương Phi, trước khi nàng rời đi một ngày, Hoắc Hi Ngọc đưa mắt nhìn nàng lên xe ngựa, khuôn mặt còn không chút thoải mái. Nhưng bây giờ từ khi nàng quay về vương phủ, nàng phát hiện Hoắc Hi Ngọc đã thay đổi sang người khác – nói như vậy nói chung cũng không đúng lắm. Phải nói rằng nàng phát hiện lực chú ý của cô em chồng đột nhiên giống như đã biến mất, không hề giống như trước đây nhìn nàng chằm chằm không buông. Thậm chí, ngay cả tin tức của ca ca nàng ta, biểu hiện của nàng ta cũng không nhiệt tình giống như trước kia. Trở về mấy ngày, dường như nàng ta vẫn đang chìm đắm trong thế giới bản thân, không quan tâm đến nàng, hơn nữa còn không khiêu khích sinh sự như trước kia.
Hoắc Hi Ngọc đã mười bốn, chỉ qua một năm mới gặp lại nàng ta, Thiện Thủy liền cảm giác nàng ta dường như đã lớn thêm không ít, cả người như một đóa hoa mới nở, nhiệt huyết thanh xuân nở rộ. Nàng xem như thay đổi này của cô em chồng này là do nàng ta trưởng thành.
Người thay đổi, Hoắc Hi Ngọc thay đổi, ít nhất trong thế giới của nàng ta không phải chỉ có ca ca Hoắc Thế Quân nữa. Thiện Thủy cảm thấy, đây là chuyện tốt.
~
Sau gần nửa tháng, đợi đến lúc phụ thân được nghỉ, Thiện Thủy cảm thấy thời gian này cũng không sai biệt lắm, báo cho Vương Phi nàng sẽ về nhà mẹ.
Bởi vì sáng sớm còn phải đợi người báo tin trở lại, cho nên mọi người Tiết gia còn đang đợi. Người một nhà gặp nhau, hết sức thân thiết, chưa nói mấy câu, đến giờ cơm trưa, người một nhà liền ngồi vây quanh một cái bàn tròn lớn dùng cơm.
Cuối năm ngoái Tiết Anh vốn định hôn ước từ trước đã thành hôn, tân nương là tiểu thư Hứa Giam khâm thiên giám. Lúc bọn họ thành hôn, Thiện Thủy đang ở phủ Hưng Khánh, Vương Phi thay mặt nàng đến phủ tiến hành lễ nạp thái (lễ trong hôn lễ xưa), chỉ là chưa từng gặp qua người mà thôi. Hiện tại nhìn thấy tiểu thư Hứa thị, thấy tướng mạo nàng đoan chính, ngôn ngữ dịu dàng, cùng ca ca thoạt nhìn rất yêu thương ân ái, trong lòng cũng rất vui mừng, cố ý ngồi bên cạnh nàng, cười nói: “Lúc tẩu tử vừa vào cửa, ta đang ở cùng phu quân ở vùng Tây Bắc, cũng không kịp chúc mừng. Bây giờ mừng vui tân hôn bù, sớm thay ta sinh một đứa bé mập mạp trắng trẻo mới được.”
Hứa thị đỏ mặt, không nói nên lời.
Văn thị cười nói: “Nhu Nhi, lời này của con như vậy là đúng rồi. Mấy ngày trước đại phu vừa mới chẩn mạch tẩu tử con đã có tin vui.”
Thiện Thủy vừa mừng vừa sợ, nhìn thấy Tiết Anh cười tít mắt, không nhịn được cười nói: “Ca ca khá lắm, mới mấy ngày không gặp, không tin không tức đã trở thành cha rồi! Từ giờ về sau đã có người gánh vác trách nhiệm, Tiết gia chúng ta phải dựa vào ca ca rồi.”
Tiết Anh liếc nhìn chỗ ngồi phụ thân, nâng ly rượu trước mặt mình, đứng lên hướng về phía Thiện Thủy nói: “Muội muội, nhân dịp hôm nay muội ở đây, ca ca đa tạ. Nếu không có muội nói chuyện trước mặt thế tử, ca ca cũng không thể vào được cấm vệ quân. Bây giờ tuy chỉ là một thị vệ tam đẳng, nhưng làm việc dưới trướng Mạnh đại nhân, đó là một nơi tốt bao nhiêu người nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Ca ca cũng không khách sáo. Về sau lúc nào muội gặp được Thế tử, muội hãy thay ta nói với thế tử, nhất định ta sẽ làm tốt, tuyệt không làm mất thể diện của thế tử. Ca ca biết muội không biết uống rượu, ta cạn với muội trước, muội có thể dùng trà cũng được.” Dứt lời, ngửa cổ uống một hợp.
Thiện Thủy có chút kinh ngạc.
Nàng dĩ nhiên biết tâm tư người ca ca này, thật ra thì cũng không muốn giúp hắn. Chẳng qua lúc trước quan hệ với Hoắc Thế Quân không được tốt, dĩ nhiên không mở miệng được. Gần đây hai người có chút hòa hợp, lại cảm thấy nếu nói ngay vào lúc này, có chút hoài nghi vì được sủng, cho nên vẫn không lên tiếng. Ngàn vạn lần nàng không nhớ đến, thế nhưng Hoắc Thế Quân âm thầm thay nàng làm chuyện này. Cấm vệ quân là địa bàn của hắn, hiện người đảm nhiệm chức vụ Chỉ huy sứ (người chỉ huy) Mạnh Vĩnh Quang cũng là người của hắn. Giống như người không hề có bối cánh như Tiết Anh, bỗng nhiên chắc chắn sẽ được điều đến làm việc cho Mạnh Vĩnh Quang. Trừ Hoắc Thế Quân, còn có ai có thể có mặt mũi như vậy? Nhìn qua tiền đồ của Tiết Anh, theo mức độ nào đó mà nói, chính là giúp Tiết gia nàng giải quyết một vấn đề rất lớn. Ít nhất, con trai duy nhất của tiết gia không cần cãi nhau giận dỗi với Tiết Lạp, từ đó gia đình sẽ được an bình.
Tiết Lạp ho nhẹ một cái, Thiện Thủy lấy lại tinh thần, vội nhìn sang, thấy trên mặt phụ thân có nét xấu hổ, nói: “Nhu Nhi, ta vô năng, việc này được gọi là một mình nữ nhi con xuất giá còn phải quan tâm đến chuyện nương gia (nhà mẹ). Ta chỉ ngại rể phu vì chuyện riêng tư mới đáp ứng nguyện vọng của con, nhưng trong lòng không hề mong muốn. Lần này con lên tiếng, quá khứ đã qua không tính đến, nhưng tương lai sau này, không cần phải ôm lấy chuyện của nương gia, ta chỉ cần ở bên kia con được sống tốt là được.”
Thiện Thủy ngập ngừng, nói: “Phụ thân, thật ra hôm nay con cũng mới biết chuyện này, lúc trước Thiếu Hành chưa từng đề cập đến chuyện này với con, phụ thân cứ yên tâm.” Ngừng tạm, lại nói: “Chỉ cần ca ca có thể vươn lên, đúng là chuyện tốt. Còn lời ca ca vừa nói, phụ thân cũng nên vui mừng mới đúng.”
Tiết Lạp ngẩn ra, chợt nghĩ đến lời nói yêu ai yêu cả đường đi (ghét ai ghét cả tông chi họ hàng – có câu nào nối tiếp câu này hông nhỉ?? Có phải là kiểu ghét của nào trời trao của đó, vòng lẩn quẩn giữa ghét và yêu cứ lặp lại liên tục ý nhỉ), ông cũng hiểu chút ít Hoắc Thế Quân là người thế nào. Bây giờ hắn nguyện ý chủ động vì tiền đồ nhi tử mình, có thể thấy được hắn để ý đến nữ nhi nhà mình. Tâm tình ông bỗng nhiên rất tốt, cười ha ha nói: “Nói rất đúng, bây giờ chỉ mong Thế Quân có thể sớm ngày khải hoàn, đến lúc đó phụ thân sẽ tự mình nói lời cám ơn.”