Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 8: Chương 8




Hoắc Thế Quân về tới Vương phủ, đuổi Hi Ngọc về sơn phòng Linh Lung của mình. Thấy nàng vui mừng hớn hở ra lệnh cho nhóm thị nữ mang hết những món đồ hắn mua cho nàng vào phòng, sau đó trở về chỗ ở Lưỡng Minh Hiên của mình thay đổi triều phục (lễ phục khi vào chầu vua). Suy nghĩ một chút rồi cất bước đi về hướng Thanh Liên Đường. Khi đến nơi thì nhìn thấy Hồng Anh người đã hầu hạ mẫu thân hắn nhiều năm qua đang tươi cười đi ra nghênh đón hắn, nói: "Công chúa cũng vừa mới đến, Vương phi đang trò chuyện với công chúa ở trong phòng."

Hoắc Thế Quân hơi gật đầu rồi bước tới, chưa vào đến đã nghe được tiếng cười nói khanh khách của Hi Ngọc, thị nữ đợi hầu ở cửa thấy hắn bước tới liền chào: ‘Thế tử’, rồi vội vén màn lên. Hoắc Thế Quân đi vào thấy Hi Ngọc đang tựa đầu vào người mẫu thân ngồi ở trên nhuyễn tháp, đang kể lại nhiều chuyện lý thú mấy ngày hôm trước ở trong cung. Vương phi nghe nàng nói thỉnh thoảng cũng phải hé miệng cười. Hoắc Thế Quân ngồi xuống bên cạnh, khi nghe Hi Ngọc chuyển hướng sang hỏi mình nên cũng qua loa đáp lại vài câu. Một lát sau lúc đứng dậy muốn cáo lui thì Vương phi đột nhiên nói: "Thế Quân, nương có chuyện muốn nói với con. Hi Ngọc, con đi về trước đi."

Hi Ngọc không muốn đi chút nào, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương phi đành phải đứng dậy, nhìn Hoắc Thế Quân làm cái mặt quỷ rồi mới chịu rời đi.

Hi Ngọc vừa đi khỏi phòng, thiếu đi tiếng nói liến thoắng của nàng, trong phòng mới vừa rồi còn náo nhiệt ngay lập tức liền yên tĩnh lại, có vẻ trống vắng đi không ít. Hoắc Thế Quân đứng trước mặt mẫu thân mình, chỉ hỏi: "Mẫu thân giữ con lại có việc gì sao?" Cách nói chuyện vô cùng cung kính.

Vương phi nhìn đứa con trai đang bình thản đứng ở trước mặt mình. Hắn đứng thẳng người, bả vai thẳng tắp cân đối. Cởi bỏ ra mũ chụp oai phong đỏ chói thêu hình Sư Tử viền vàng của Long Vệ cấm quân, trên người mặc áo bào màu xanh da trời thêu hoa văn chỉ vàng, eo thắt đai ngọc. Hắn bây giờ, tuy có giảm bớt đi vài phần khí phách, nhưng phần dưới cằm hơi có ngạnh đã tạo nên đường nét rõ ràng, lộ ra sự lạnh nhạt và xa cách mà bà quá quen thuộc.

Trong lòng Vương phi thầm thở dài, nhưng trên mặt lại mỉm cười nói: "Không cần phải đứng, con ngồi xuống đi, ta có lời muốn nói với con."

Hoắc Thế Quân không nói thêm gì, ngồi xuống chiếc ghế đôn ở trước mặt, hai tay để ở trên hai đầu gối đang mở rộng, vai lưng vẫn thẳng thắn nghiêm chỉnh, không hề có chút sự thân thiết nào.

Vương phi im lặng một lúc, sau đó nói: "Thế Quân, tuổi con không nhỏ nữa. Tháng trước khi ta vào cung diện kiến Thái hậu người cũng có nhắc tới chuyện này. Công chúa Nam Sở trước kia tuy đã không còn, nhưng dù sao nàng cũng chưa qua cửa, chuyện cũng đã qua bốn năm năm rồi. Hai năm trước con ít khi ở Kinh Thành, ta thấy đề cập chuyện thành gia với con, con cũng không để tâm gì mấy nên ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng chuyện này cũng không thể kéo dài. Giờ đúng dịp tuyển tú này, nương có vừa ý nữ nhi của một gia đình, muốn đi xin ban ý chỉ xuống, con thấy vậy có được không?"

Hoắc Thế Quân nhướng mắt lên nhìn thấy trên mặt bà đang ẩn chứa ý cười, tha thiết nhìn mình. Hắn bỗng nhớ tới khi mình còn nhỏ đã cùng người mẫu thân này sống chung với nhau vô cùng thân thiết tại trong chính căn phòng ấm áp này, trong lòng hơi thắt lại. Nhưng rất nhanh liền bị một cảm giác chán ghét khác bao phủ muốn áp chế xuống cũng không được. Hơi nhếch lên khóe môi, nói: "Cũng được. Sớm muộn gì cũng là phải cưới. Mẫu thân người nhìn vừa ý được ai, cứ theo người sắp xếp là được."

Vương phi không ngờ nhi tử mình lại vui vẻ mà đồng ý ngay như vậy. Có phần hơi kinh ngạc. Do dự nghi ngờ hỏi: "Con. . . . . . Đồng ý thật sao?"

Hoắc Thế Quân không để ý gì mấy nói: "Mẫu thân vừa ý là được. Con lại không cần bám váy vợ để đứng trên triều. Cưới ai cũng như nhau thôi."

Vương phi nghe vậy rất yên tâm, cười nói: "Con có thể nghĩ được như vậy, đó là may mắn cho nương rồi. Ta nhìn trúng chính là con gái của Thiên Chương các Tiết gia. Dung mạo vóc dáng, nữ công phẩm đức, không một chỗ nào có thể chê được, sánh với con thật là vô cùng xứng đôi. Nương nhớ Tiết Lạp cũng là Kinh Sư trong viện Thái Học của con khi còn bé đúng không?"

Hoắc Thế Quân ‘Ồ’ lên một tiếng, vẻ mặt dường như hơi ngoài ý muốn. Nhưng rất nhanh liền nói: "Cứ theo ý muốn của nương là được rồi. Nếu không có việc gì khác, con đi trước."

Vương phi thấy sự tình thuận lợi, tâm tình rất tốt, liền gật đầu với Hoắc Thế Quân. Hoắc Thế Quân đứng dậy hành lễ rồi sau đó đi ra khỏi phòng.

Diệp Vương phi tuy là mẫu thân Hoắc Thế Quân, nhưng bà trời sanh tính tình dịu dàng ôn hòa. Trong những năm Hoắc Thế Quân trưởng thành, xây dựng thế lực càng ngày càng lớn mạnh thì bà lại càng không thể quản chuyện của nó được nữa. Tuy rằng chuyện hôn sự của con cái từ trước đến nay đều là do cha mẹ làm chủ, nhưng với Hoắc Thế Quân thì trước đó Vương phi cũng có hơi lo sợ một chút, sợ con mình không đáp ứng. Lúc này thấy nhi tử sảng khoái mà nghe theo bà như thế, thật sự là khiến bà vui mừng quá đỗi. Suy nghĩ suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau, sau khi ăn mặc chỉnh tề nghiêm trang liền ngồi xe ngựa đi vào cung gặp Mục thái hậu trong cung Di Ninh.

Mục thái hậu đã gần 60 tuổi, sống đã lâu trong cung Di Ninh, rất ít khi đi ra ngoài. Ngày trước lão hoàng đế còn tại vị bà chính là một vị hoàng hậu rất có năng lực phụ tá cho Quân Vương. Bởi vì nhân khẩu hoàng tộc Hoắc thị không hưng thịnh, nhà mẹ đẻ Mục thị của bà cũng đã thừa dịp đó mà quật khởi. Đến hôm nay, Mục gia cũng đã có thể chống lại Chung gia ở trong triều. Chẳng qua người Mục gia vẫn luôn rất khôn khéo, biết mình so với Vương Triều vọng tộc (nhà có danh vọng trong xã hội phong kiến) gần trăm năm như Chung gia vẫn có chỗ khác biệt, vì để tạo nên thân phận cho họ ngoại, vì thế xưa nay làm việc đều luôn rất khiêm tốn. Em ruột của thái hậu đã mất, hiện giờ người lo cho Mục gia là cháu trai của Thái hậu - Mục Hoài Viễn, người này đầu óc nhạy bén, làm việc rất cẩn thận, rất được Đức Tông coi trọng. Chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, đã giữ chức Thái Phó là một trong tam công (tam công là ba chức quan cao nhất thời phong kiến: thái sư, thái phó, thái bảo), đảm nhiệm chính sự Trung Thư Tỉnh cùng với Nhất Phẩm Bình Chương, kiêm Tông Nhân Lệnh của Tông Nhân phủ, trái ngược với cuộc sống trăm năm xa hoa nhà Thái Sư Chung Nhất Bạch, hai bên đối lập với nhau ở trong triều đình.

Đức Tông nay đã hơn bốn mươi, bà cũng đã không tham dự vào triều chính từ lâu rồi, mỗi ngày ở trong cung Di Ninh ngoài lễ Phật ra thì chăm hoa nuôi chim, mồng một mười lăm thì gặp người thân trong họ cùng với những phu nhân nhà thần tử, tinh thần vô cùng khỏe mạnh.

Lúc Diệp Vương phi được dẫn vào cung Di Ninh thì Mục thái hậu đang tưới nước cho vườn hoa Mẫu Đơn. Nghe Đinh ma ma bên cạnh nói Vĩnh Định Vương phi đến cũng chỉ khẽ ừ bằng mũi, vẫn không quay đầu lại, tiếp tục bình thản tưới nước cho vườn hoa, lúc này mới để bình nước xuống, rửa tay sạch rồi chậm rãi lau khô, đi đến gác Trường Xuân hay nghỉ ngơi vào sáng sớm.

Mấy năm nay Diệp Vương phi đã quenvới thái độ này của dì mình, cũng không có vẻ gì khó chịu. Cứ thế đi theo vào. Đợi bà ngồi vào chỗ của mình, liền tiến lên cung kính làm lễ ra mắt vấn an. Nghe bà ban ngồi, lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế được người hầu mang tới.

"Thần sắc nhìn cũng không tệ, có thể thấy được khí hậu trong núi rất tốt." Thái hậu liếc nhìn nàng, nói, "Tông Trạch đi đã nhiều năm rồi, còn làm khó ngươi hằng năm vào thời gian này đều phải cực khổ thay nó đến Chùa tu hành tích đức, bà già ta đây ngược lại phải cảm kích ngươi rồi."

Hàng lông mi Diệp Vương phi khẽ run lên, chỗ khớp xương tay siết chặt đã trở nên trắng bệch, đang muốn đứng dậy quỳ xuống lần nữa, Thái hậu đã khoát tay nói: "Được rồi được rồi, đừng có hở một tý là quỳ ta nữa. Nói đi, sáng sớm đã tới, có chuyện gì?"

Diệp Vương phi lúc này mới nói: "Dì, lần trước cháu gái đã có đề cập với người rồi. Hôm nay tới đây, là muốn xin ý chỉ của dì. Đến cuối năm Thiếu Hành cũng đã 23 rồi, nhưng bên cạnh vẫn chưa có ai, việc này có phần hơi không đúng phép tắt. Vừa đúng lúc nhân cơ hội tuyển tú lần này, cháu muốn quyết định luôn chuyện lớn cả đời cho nó, cũng xem như đạt được tâm nguyện rồi."

Trong phủ Vĩnh Định Vương, ngoại trừ Hi Ngọc hay biết làm nũng tạo khôi hài khiến cho Mục thái hậu vui vẻ, đối với Diệp Vương phi những năm qua bà cũng luôn không nóng không lạnh, riêng với đứa cháu trai Hoắc Thế Quân này, từ nhỏ tới lớn bà không thích nó lắm. Bốn năm trước nghe tin hắn hạ lệnh chôn sống hàng vạn tù binh,trên chiến trường chém giết tạo nghiệt quá nhiều, bà đã ở Phật Đường ăn chay ba tháng, chép kinh niệm Phật. So sánh đối lập càng cảm thấy thương yêu Hoắc Thế Du hơn. Bây giờ nghe Diệp Vương phi nói như vậy, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Lòng cha mẹ trải rộng khắp thiên hạ. Nay ngươi đã nói vậy, ta đây là tổ mẫu sao có thể không đồng ý được. Ngươi nhìn được cô nương nhà nào rồi?"

Diệp Vương phi vội nói: "Là nữ nhi Thiên Chương các Tiết gia Tiết Thiện Thủy."

Mục thái hậu vừa nghe liền ồ lên, cau mày nói: "Sao lại là cô ta? Không phải cô ta mắc bệnh khó chữa bị xóa tên khỏi danh sách sao? Vả lại ta nghe nói trước khi bị xóa tên, không chỉ Chung gia đã đến chỗ hoàng hậu cầu xin, ngay cả Thế Du cũng đến trước mặt hoàng thượng khẩn cầu, nói thanh danh Tiết gia dòng dõi Nho Học, trong lòng đã quyết, muốn thỉnh cầu nữ nhi Tiết gia làm phi. Sao hôm nay đến ngươi cũng coi trọng?"

Diệp Vương phi không biết được phía sau hai sự việc này, lúc này nghe nói thế nhất thời cũng sững sờ. Trông thấy mắt dì uy nghiêm nhìn thẳng tới đây, không dám giấu giếm, vội đem câu chuyện mấy ngày trước xảy ra ở Chùa Phổ Tu kể lại một lần, cuối cùng nói: "Cháu thấy dung mạo cử chỉ của cô ấy đều rất tốt, căn bệnh không tiện nói ra đó cũng không phải là không chữa được, Tiết gia xưa nay lại có danh dự, cho nên cháu mới dám có suy nghĩ này. Chỉ là không biết được hiện giờ Chung gia và Thế Du nghĩ thế nào?"

Mục thái hậu nói: "Chung gia nghe nói cô ta có bệnh khó chữa, đã không đề cập đến nữa. Về phần Thế Du thì vẫn chưa biết." Thấy trên mặt cháu gái mình khó nén được sự thất vọng, trầm ngâm môt lúc, rồi nói: "Ta mệt rồi, ngươi lui xuống trước đi. Chuyện này ta hiểu rồi, ta sẽ suy nghĩ lại, ngươi chờ tin của ta là được."

Diệp Vương phi thấy bà đã lên tiếng như thế, nên cũng không dám nói thêm gì nữa, đứng dậy cám ơn, dựa theo đường cũ đi ra khỏi cung Di Ninh.

Mục thái hậu chờ Diệp Vương phi đi khỏi, nhắm mắt tự mình suy nghĩ một hồi, Đinh ma ma đi theo bên cạnh hầu hạ gần nửa đời cũng không dám lên tiếng quấy rầy. Đột nhiên thấy bà mở mắt ra, nói: "Đi gọi Thế Du đến đây."

Đinh ma ma vội vàng đáp lời bà, sau đó lui ra phái người đi truyền lời.

. . . . . .

Tâm trạng Hoắc Thế Du bây giờ rất tồi tệ.

Hắn vô cùng hối hận, mình không nên nhất thời mềm lòng, tất nhiên cũng sẽ không đồng ý. Nhưng đã đồng ý rồi, bây giờ không còn đường lui nữa.

Hắn dù sao cũng là hoàng tử, hắn có tôn nghiêm và kiêu hãnh của mình. Nếu cứ thế mà nuốt lời, hắn còn dám ngẩng đầu nhìn ai?

Mới vừa rồi, Tiết Lạp đến tìm hắn. Sau khi cho tất cả mọi người lui ra, không nói lời nào, Tiết Lạp lại quỳ xuống trước mặt hắn, rồi khấu đầu bái lạy đại lễ.

Hắn là hoàng tử, được gia phong là An Dương Vương, vốn dư sức nhận đại lễ đó. Nhưng đối phương là ân sư của hắn, là đại thần thanh liêm rất có uy tín ở trong triều, lại còn là phụ thân của người con gái mà hắn ái mộ, làm sao hắn có thể thản nhiên đón nhận được? Lập tức đỡ dậy, không ngờ Tiết Lạp vẫn không chịu đứng dậy, chỉ dập đầu nói một câu nói: "Nữ nhi Tiết gia tư chất bình thường chậm chạp, trèo không lên nổi cành ngô đồng trên cao là Điện hạ. Khẩn cầu Điện hạ chọn Kim Phượng khác, ngàn vạn lần đừng chọn người Tiết gia nhà thần. Nếu Điện hạ không nhận lời, thần sẽ không đứng dậy."

Trong lòng Hoắc Thế Du nhất thời như có cái bình ngũ vị bị đổ tràn ra. Trước mắt thoảng qua hình ảnh mấy ngày trước khi hắn chặn nàng lại ở đường núi, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt rất đẹp, nhưng trong đó không hề có một chút quyến luyến nào. Giờ phút này còn nhìn thấy ân sư quỳ xuống dập đầu lạy mình, nếu hắn còn không chịu buông tay, hắn sẽ thành loại người gì đây?

Trời sinh hắn cao quý cùng kiêu ngạo được ăn sâu từ trong xương máu, rốt cuộc đã chiến thắng được dục vọng trong lòng, vì thế liền gật đầu đồng ý.

Tiết Lạp vô cùng mừng rỡ, sau khi bái lạy lần nữa, lúc này mới chịu để hắn nâng đứng dậy.

Như vậy, có lẽ cũng tốt.

Tiết gia vui mừng, mẫu thân hắn, vị hoàng hậu trong cung Ý Đức kia cũng sẽ vui mừng. Mới vừa mấy ngày trước, bà nghe nói hắn tự mình đi xin chỉ của hoàng thượng, lúc đó Hoàng thượng từ chối cho ý kiến, không đồng ý cũng không cự tuyệt, sau đó không lâu bà đã lén triệu hắn đến, lên án mắng cho hắn một trận. Cuối cùng ném cho một câu: "Nếu con coi trọng con gái của Tiết gia, muốn thế cũng được, nhưng chính phi phải là người của Chung gia ta tuyển chọn cho con! An Dương Vương, bản thân con cũng biết, người con cưới không chỉ là một phụ nữ, mà phía sau người đó phải có thế lực. Con chỉ là bị sắc đẹp mê hoặc tâm hồn nhất thời thôi. Mấy thứ sắc đẹp này, chờ sau này khi con lên ngôi hoàng đế rồi con sẽ hiểu, muốn có nó dễ như trở bàn tay, ta cần thì ta cứ lấy!"

Tiễn chân Tiết Lạp xong tâm trạng Hoắc Thế Du liền sa sút không thể tả. Đang muốn một mình cưỡi ngựa đi vùng ngoại ô phía Nam dạo chơi một lúc, thì thấy người trong cung Di Ninh đến truyền lời, không thể làm gì khác hơn vội vã chỉnh đốn lại áo mũ rồi đi qua.

Mục thái hậu rất thân thiết với đứa cháu trai này. Kéo tay kêu tới nhường chỗ ngồi bên cạnh, quan tâm hỏi về cuộc sống và ăn uống hàng ngày ra sao. Hoắc Thế Du đương nhiên phải phấn chấn tinh thần để dỗ bà vui, hai bà cháu vừa nói vừa cười, rất hòa thuận vui vẻ.

Cuối cùng, thái hậu cười nói: "Tổ mẫu nghe nói chuyện này, ít ngày trước con tới chỗ phụ hoàng con, muốn xin cưới nữ nhi Tiết gia?"

Tâm trạng Hoắc Thế Du bỗng nhiên bị sụp đổ. Nhưng hắn dù sao cũng không còn nhỏ nữa, biết nên ứng đối như thế nào. Cười cười, nói: "Không dám giấu hoàng tổ mẫu. Lúc đầu đúng là con có ý này. Nhưng hôm nay đã thay đổi rồi. Hôn sự của con, cứ để cho mẫu hậu làm chủ là được."

Mắt Mục thái hậu hơi nhíu lại, chăm chú nhìn hắn một lúc rồi gật đầu cười nói: "Nhất trác nhất ẩm, mạc bất tiền định*." Tiết gia mặc dù thanh liêm cao quý, nhưng không phải là nguyên mệnh của con. Con có thể nói ra được những lời này, chứng tỏ mắt nhìn của con cũng không phải nông cạn. Tốt, tốt, như vậy hoàng tổ mẫu yên tâm rồi. Chờ đến ngày đại hôn của con, hoàng tổ mẫu nhất định sẽ tự mình làm đứng ra chống đỡ cho con, cho con thành tân lang sáng chói nhất triều Đại Nguyên." (*Câu này là tự mổ tự uống, kg bít trước được số mệnh – mình để tiếng trung ở đây bạn nào biết thì dịch giúp dùm ‘一啄一饮, 莫不前定’)

Hoắc Thế Du chỉ khẽ cười, cố gắng đè nén xuống những khổ sở trong lòng.

Cầu mà không được mới là tốt nhất, hắn đương nhiên hiểu được đạo lý này. Nhưng lùi một bước cũng là trời cao biển rộng, đây là câu cuối cùng mà nàng nói với hắn hôm đó.

Hắn bây giờ đã lùi một bước rồi, chỉ mong vì vậy mà trời cao biển rộng.

. . . . . .

Mùng mười tháng năm. Hầu như toàn bộ hoàng gia tông tộc ở thành Lạc Kinh, tất cả quan viên lớn nhỏ cùng với người trong gia đình, bất kể địa vị cao thấp, có tham tuyển hay không, đều đang quan tâm đến kết quả tuyển chọn lần cuối cùng của bộ nội vụ. Qua buổi trưa, thánh ý được đóng một con dấu đỏ thắm rốt cuộc từ Tông Nhân phủ lần lượt truyền ra ngoài.

Kết quả dĩ nhiên là mấy nhà vui, đồng thời cũng có mấy nhà lo.

Con gái thứ ba dòng chính của quý phủ Dương Ngạn là Binh Bộ Thượng Thư Chính nhị phẩm được sắc phong làm An Dương Vương phi, đợi Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt rồi cử hành đại hôn. Còn Chung Di của phủ Thái Sư, rốt cuộc vẫn như đã định, kết duyên cùng con gái của quý phủ Hà Trung là Tiết Độ Sứ phiên trấn quân Vũ Bình.

Khi tất cả mọi quan viên lớn nhỏ nhà cao cửa rộng ở Lạc Kinh hiện vẫn đang âm thầm hoặc ao ước, hoặc ghen tị hoặc đang xem lịch trong ba năm nay thế lực quan hệ thông gia nào thay nhau tăng và giảm, thì tại Xuân Huy Môn của Tiết gia lại có vẻ yên tĩnh đến khác thường.

Chạng vạng ngày kế, lúc sắc trời vừa sập tối, một chiếc xe ngựa lẫn trong ánh chiều tà óng ánh ‘lạch cạch’ tiến thẳng vào cửa hông của Tiết gia. Xe ngựa vừa dừng lại Thiện Thủy liền nhanh nhẹn bước xuống.

Nàng trở về nhà, chuyện đầu tiên làm chính là đến vấn an hỏi thăm mẫu thân Văn thị, sau đó đến thư phòng của phụ thân, quỳ xuống cung kính khấu đầu với phụ thân đang ngồi ở phía sau thư án.

Tiết Lạp vội vàng đứng dậy muốn nâng nàng lên. Nhưng Thiện Thủy không đồng ý, nhất định phải bắt ông ngồi nghiêm túc trước mặt mình, rồi dập đầu ba cái, hốc mắt đồng thời cũng đã hơi hơi ửng hồng.

"Phụ thân đã vì con như thế, nữ nhi sau này dù có tan xương nát thịt, nhất định cũng phải báo đáp đại ân sinh thành của phụ thân và nương."

Thiện Thủy quỳ gối ở trước chỗ Tiết Lạp ngồi, đầu phục lên hai đầu gối phụ thân, nghẹn ngào nói.

Hốc mắt Tiết Lạp cũng dần nóng lên, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nữ nhi, thở dài nói: "Chỉ cần làm được gì thỏa lòng cho con cái, dù là gì ta cũng có thể làm. Lần này cũng là may mắn mà thôi. . . . . ."

Tiết Anh cùng đi theo đến đang đứng cạnh của kinh ngạc nhìn cảnh này, vẻ mặt có chút phức tạp.

Văn thị dùng khăn tay lau đi nước mắt, bước lên đỡ Thiện Thủy dậy, cười nói: "Được rồi được rồi, cũng bởi tình cảm cha con hai người hòa hợp nên mới làm cho bầu không khí mủi lòng đến thế này, khiến ta nhìn cũng không kiềm được nước mắt. Đứng lên đi. Cơm chuẩn bị rồi, cả nhà chúng ta cùng đi ăn cơm, cùng uống vài chén. Cuối cùng cũng đã qua hết rồi."

Thiện Thủy gật đầu, một tay giữ chặt tay phụ thân, một tay khoác tay mẫu thân cùng đi ra ngoài, nhìn Tiết Anh cười nói: "Ca, đi ăn cơm thôi."

Tiết Anh thầm thở dài ão não. Có lẽ trời định vận mệnh của Tiết gia cả đời này không thể phú quý rồi. Trong lòng dù tiếc nuối, nhưng cũng không thế làm được gì. Mỉm cười nhẹ tránh sang một bên chờ phụ thân, nương và muội muội đều đi qua rồi, lúc này mới đi theo.

Cả nhà đang chuẩn bị đi tới phòng ăn, chợt trông thấy quản gia Tiết Ninh thở hổn hển gấp gấp chạy từ ngoài cửa lớn vào, miệng la ầm lên: "Lão. . . . . . Lão gia! Thánh chỉ Tông Nhân phủ tới tuyên thánh chỉ, đang chờ ở ngoài cửa!"

Mọi người Tiết gia đang có mặt nhất thời đều sửng sốt. Trong lòng Thiện Thủy cũng hồi hộp không yên.

Tiết Lạp hỏi, “Biết chuyện gì không”

"Dạ, không rõ lắm. Nhưng đến truyền thánh chỉ chính là Hồ đại nhân – Hồ Kinh Lịch. Tiểu nhân thấy mặt ông ấy cười đến không khép miệng."

Tông Nhân phủ chưởng quản tất cả mọi chuyện liên quan đến cửu tộc hoàng đế. Nay đột nhiên đến nhà thần tử hạ chỉ, ngoại trừ ban hôn Tiết Lạp không còn nghĩ ra được lí do nào khác. Nghĩ vậy sắc mặt cũng khẽ biến. Vừa nghe báo là Hồ Kinh Lịch quan Ngũ Phẩm đích thân đến truyền, không dám chậm trễ, vội vàng chỉnh đốn lại y quan, dẫn theo Tiết Anh bước nhanh ra lớn cửa nghênh đón. Văn thị và Thiện Thủy lui vào trong.

Hồ Kinh Lịch được dẫn vào nhà chính, liếc mắt nhìn thần sắc không yên của Tiết Lạp, cười ha ha nói: "Tiết Đại nhân đừng vội hoảng sợ, đây thật sự là một chuyện vui lớn. Ta vì muốn đến sớm để báo cho đại nhân người biết, nên đành phải đích thân đến đây truyền." Dứt lời liền điều chỉnh lại sắc mặt, mở ra cuốn lụa vàng trên tay, nói: "Tiết Lạp tiếp chỉ!"

Trán Tiết Lạp đã vã đầy mồ hôi, ngừng thở vội vàng quỳ xuống. Lắng nghe Hồ Kinh Lịch hắng giọng nói:

"Nữ nhi của Học Sĩ Thiên Chương các Tiết Lạp, tính tình hiền thục, am hiểu về mặc ứng xử, trinh tiết thông tuệ. Lập tức tứ hôn cho Thế tử phủ Vĩnh Định Vương, đợi chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại hôn. Khâm thử ——"

Tiết Lạp như gặp phải sấm vang chớp giật, cả người ngây ra tại chỗ, tay chân cứng đờ nghe Hồ Kinh Lịch cười ha ha nói: "Tiết đại nhân đây là quá mức vui mừng rồi phải không, đến nỗi nói cũng không nói nên lời rồi? Mau mau tiếp chỉ."

Tiết Lạp thấy cuộn lụa vàng đến chói mắt đã đưa tới trước mặt mình, đành phải run run đưa tay ra nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Thần. . . . . . Tiếp chỉ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.